Gần 12 giờ trưa, ba người mới từ khu thụ lý vụ án đi ra.

Quý Duyệt Sênh vươn vai, nói với Kỳ Tư: “Thời gian trong lời khai của La Nhất Kiệt và của Quan Thấm nói cho chúng ta biết có khác biệt. Hơn nữa, bọn họ cùng nhắc tới giết lợn.”

“Đúng vậy. Nhưng, trên vấn đề này thì tớ thiên về đáp án của La Nhất Kiệt.” Kỳ Tư nhíu mày trả lời.

Giang Chính vừa muốn hỏi chuyện gì thì thấy pháp y Triệu Chỉ Vân mặc đồng phục cảnh sát hình sự đi vào tòa nhà. Anh ta chào hỏi: “Đi đâu thế, đại pháp y?”

“Đương nhiên là tìm anh.” Triệu Chỉ Vân trả lời: “Gọi điện thoại cho anh cũng không được.”

“Sóng ở khu thụ lý vụ án không tốt.” Giang Chính giải thích.

Khi bốn người đối mặt, Triệu Chỉ Vân nói thẳng: “Đồng Trị Đình tìm được một cái kim cài áo trong đống mảnh vụn chồng chất ở mắt bếp. Kim cài áo kia không phải là hàng rẻ tiền, cực kỳ đắt ở thời điểm mười mấy năm trước.”

Cô ấy nói xong thì lấy bức ảnh do Đồng Trị Đình chụp ra. Đó là một cái kim cài áo được làm bằng vàng ròng khảm lục bảo thạch ở giữa, nhìn có vẻ rất đắt đỏ.

“Còn nữa, con trai cả của Hà Thưởng Quyên lại đến, hỏi vì sao vẫn chưa phá án.” Lúc Triệu Chỉ Vân bổ sung việc này thì lộ ra vẻ buồn cười.

Tầm mắt Quý Duyệt Sênh dừng ở cửa sổ một phòng nào đó trên lầu tòa nhà hình sự, dùng tay bịt tai: “Tớ nghe thấy ông ta đang mắng người. Nhưng mà, âm thanh này...”

“Làm sao vậy?” Kỳ Tư hỏi.

“Có phần không thích hợp.”

Vì thế, bốn người đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ văn phòng mở ra.

“Bây giờ tìm được mẹ tôi rồi, nhưng đã biến thành một đống xương trắng! Rõ ràng các anh đã bắt được phạm nhân, vì sao còn chưa phá án? Các anh lề mề vậy là đang đợi cái gì?”

Trong văn phòng của Giang Chính, bác cả của Quan Thấm đang luôn mồm chất vấn cảnh sát phá án khác.

“Chúng tôi có thể hiểu tâm trạng hiện tại của ông, nhưng vụ án còn có rất nhiều chỗ chưa được làm rõ. Chúng tôi bắt người phải có chứng cứ, trước mắt không có chứng cứ nào chứng minh chắc chắn mẹ của ông bị ông ta g iết chết.” Cảnh sát kiên nhẫn khuyên giải.

Bác cả của Quan Thấm tên Quan Đình Dược, là một ông lão gầy gò khô quắt. Đừng nhìn ông ta như vậy, chứ lúc mắng người thì tự tin mười phần, không hề hàm hồ. Ông ta thở phì phì ngồi ở trên ghế văn phòng, mạnh mẽ đòi cảnh sát cho một câu trả lời.

“Cảm giác như ông ta đang vội vàng muốn đặt dấu chấm hết cho cái chết của Hà Thưởng Quyên.”

Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đứng ở ngoài cửa, chưa thấy người đã nghe tiếng. Mấy người đứng ở cửa đều thấy lạ với phản ứng của Quan Đình Dược, nhưng Giang Chính làm người phá án vẫn vào phòng trấn an cảm xúc của người nhà trước.

Pháp y Triệu Chỉ Vân không dừng lại lâu, liếc nhìn Quan Đình Dược có vẻ cực kỳ tức giận mắng chửi trong phòng rồi xoay người xuyên qua hành lang về phòng của mình.

Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư không tiện đi vào trong phòng nên ló đầu ra nhìn lén tình hình bên trong. Hai người nhìn một cái lập tức sợ ngây người - diện mạo của Quan Đình Dược ngồi bên trong lại có vài phần tương tự người mà Kỳ Tư vẽ ra!

“Sao lại thế này?” Quý Duyệt Sênh sinh nghi, nghiêng đầu hỏi Kỳ Tư.

Lúc ấy Kỳ Tư cũng có phần hoang mang, nhưng anh cẩn thận phân biệt một chút rồi nhẹ giọng nói: “Hẳn không phải cùng một người, nhưng không loại trừ khả năng tồn tại quan hệ huyết thống nhất định.”

“Gen trội?”

Kỳ Tư gật đầu. Trước mắt tuy rằng trên mặt hình thể, Quan Đình Dược có chỗ khác với bức vẽ nhân vật của anh, nhưng ngũ quan rõ ràng khá giống. Đặc biệt là miệng, hai người đều là dáng miệng nhọn.

“Tớ cũng cảm thấy không phải cùng một người. Người trên bức vẽ của cậu nói tiếng nghẹn ngào dày nặng hơn ông ta, mà ông ta lại thiên về hòa hoãn hơn.” Khi Quý Duyệt Sênh chưa nhìn thấy Quan Đình Dược, cô đã tiến hành suy đoán diện mạo của ông ta.

“Tớ không xác định người trên bức tranh có được miêu tả chính xác hay không, nhưng hiện tại xem ra cái chết của bà Quan Thấm dường như có liên quan đến người trong nhà.”

Lúc sau, hai người không nói lời nào, chỉ dựa vào ven tường ngoài cửa yên lặng nghe.

Sau khi Giang Chính đi vào, vốn định trấn an, nhưng nghĩ lại thì anh ta lấy bức tranh của Kỳ Tư ra, trải ở trước mặt Quan Đình Dược, hỏi: “Biết người này chứ?”

Đây không phải lần đầu tiên Quan Đình Dược gặp Giang Chính. Ông ta biết anh ta là người phụ trách vụ án, biểu cảm hoà nhã hơn nhiều, nhưng vừa thấy bức tranh thì lại ngây ra không thốt thành lời. Hiện giờ ông ta đã là ông cụ hơn 70 tuổi, đừng nói đầu tóc hoa râm, ngay cả lông mày đều trắng phớ. Đôi mắt ông ta không còn sáng như thời trẻ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

“Quen chứ gì!” Bởi vậy, Giang Chính tin tưởng đáp án của ông ta sẽ là như vậy.

Quan Đình Dược mấp máy môi, bàn tay đặt ở tay vịn ghế bắt đầu bất an, ngón tay cái nhéo nhéo ngón trỏ theo bản năng, khớp xương run lên.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức tranh này thì cảm thấy rất quen, hóa ra là ông.” Giang Chính ý tứ hàm xúc bỏ thêm trọng âm vào chữ “ông”.

Quan Đình Dược lập tức có phản ứng: “Không phải tôi!”

Giang Chính cúi đầu hơi nhếch mép, lúc ngẩng đầu đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc: “Không phải ông à? Vậy là ai?”

“Mấy người!” Quan Đình Dược kích động đứng bật dậy, tức muốn hộc máu nói: “Không bắt được hung thủ nên bây giờ ở chỗ này bắt gió bắt bóng hoài nghi lung tung! Tôi hỏi mấy anh, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể phá án?”

Điển hình không trả lời chính diện, lại còn cố chuyển chủ đề.

“Hà Thưởng Quyên mất tích không rõ tròn bốn năm, nhà ông lập tức xin giấy báo tử cho bà ấy. Có thể thấy được nhà ông vốn đã từ bỏ tìm kiếm bà ấy, hơn nữa còn gấp không chờ nổi muốn pháp luật thừa nhận bà ấy đã chết.” Giang Chính nói lời này cũng hoàn toàn không suy xét đến tâm trạng của người nhà người chết - Quan Đình Dược.

“Anh nói chuyện phải chịu trách nhiệm!” Quả nhiên ông ta rất tức giận.

Giang Chính dứt khoát ngồi về bàn làm việc, nhìn ông ta nói: “Nếu không phải như tôi nói. Vậy vì sao sau khi Hà Thưởng Quyên mất tích, mấy người đều chuyển nhà, thậm chí không hề bước vào bếp của bà ấy một bước đã khóa lại, mãi đến mười mấy năm sau nơi đó xảy ra một vụ án khác?”

Cánh tay khô gầy của Quan Đình Dược nổi gân xanh, ông ta trợn mắt nhìn Giang Chính như đang giấu giếm điều gì đó.

“Người trên bức tranh là em trai ông, Quan Đình Diệu. Cũng là bác hai của Quan Thấm.”

Giang Chính vốn đã tra thông tin về gia đình Quan Thấm. Tuy rằng mọi người đã chia nhà từ lâu, nhưng vẫn có thể tra được. Ban đầu, khi Kỳ Tư giao bản vẽ mô phỏng cho anh ta, anh ta cảm thấy đã từng thấy người này ở đâu rồi. Khi nhìn thấy Quan Đình Dược, anh ta mới nhớ ra đối tượng chính xác, cho nên từ đầu đã muốn thử Quan Đình Dược.

“Lúc Hà Thưởng Quyên mất tích, mấy người đang làm gì?” Giang Chính hỏi.

Quan Đình Dược tự thấy mình kích động, lần nữa ngồi xuống, bình tĩnh lại rồi trả lời: “Từ sau khi bố tôi qua đời, mẹ mắc phải bệnh đãng trí tuổi già, thường xuyên một mình đi loạn. Lần đó mất tích là Thấm Thấm phát hiện, nói cửa phòng bếp vẫn luôn đóng chặt, đến giờ cơm rồi mà không thấy người trở về. Vì thế, cả nhà chúng tôi đã tìm rất lâu. Trong sông cũng đi vớt, trên núi cũng đi tìm, vẫn luôn không tìm được. Ngày thứ ba mới báo cảnh sát...”

Ngày thứ ba? Giang Chính tràn ngập nghi ngờ với mốc thời gian này. Không chỉ có anh ta hoài nghi, ngay cả Quý Duyệt Sênh ngồi xổm ngoài cửa nghỉ ngơi cũng cảm thấy kỳ lạ. Ngày thứ ba trong miệng bác cả của Quan Thấm tuyệt đối không phải ngày thứ ba mà bọn họ nhận định.

“Quan Thấm phát hiện Hà Thưởng Quyên mất tích là khi nào?” Giang Chính không lộ vẻ gì mà tiếp tục hỏi.

Quan Đình Dược nhìn anh ta một cái, trầm tư một lúc lâu: “Không nhớ rõ. Chỗ các cậu chắc có ghi chép báo án.”

Đối với hành vi lập tức phủi sạch của ông ta, Giang Chính có biện pháp: “Vậy ông có thể nói cho tôi biết, Quan Thấm phát hiện bà cô ấy mất tích là ban ngày hay là buổi tối?”

“Ban ngày.” Ông ta lại không mập mờ về chuyện này.

Quý Duyệt Sênh nghe vậy ngẩng phắt đầu nhìn Kỳ Tư tựa ở cạnh cửa, kéo tay anh. Kỳ Tư cúi đầu nhìn cô, không nói hai lời, duỗi tay nâng cô dậy.

“Thật ra là ngày thứ tư, bọn họ mới báo cảnh.” Quý Duyệt Sênh đứng thẳng người lên, giậm giậm đôi chân đã tê cứng, nhẹ giọng nói.

Kỳ Tư cũng bình tĩnh phân tích: “Nếu lời La Nhất Kiệt nói là thật, như vậy thời gian Quan Thấm phát hiện bà mất tích là buổi sáng ngày hôm sau. Mà bọn họ đi tìm mất hai ngày, bởi vậy lúc bọn họ báo án là ngày thứ ba. Nhưng hiện thực lại là ngày thứ tư sau khi bà ngoại Quan Thấm mất tích.”

“La Nhất Kiệt nói có thể tin.” Quý Duyệt Sênh gật đầu nói.

Dường như Kỳ Tư nhớ tới một chuyện, lập tức hỏi: “Lúc ấy cậu nói gì với ông ta?”

Hai tay Quý Duyệt Sênh chống đùi, cong eo cười nói: “Tớ nói với ông ta, tớ tin tưởng ông ta, cũng sẽ cố gắng chứng thực lời ông ta nói. Cho dù cảnh sát không đi tra thì tớ cũng sẽ tra.”

“Nghe không có sức thuyết phục gì.” Kỳ Tư nhẹ nhàng cười.

“So với người bình thường chúng ta, La Nhất Kiệt sắp vào tù hiển nhiên càng cần sự tin tưởng của người khác. Tuy rằng thừa nhận giết người, tính chất ác liệt, nhưng đối với bọn họ, giết một người và giết hai người vẫn có khác biệt.”

“Ừ, không hổ đứng đầu môn chuyên ngành.” Kỳ Tư vui mừng sờ sờ đầu cô.

Quý Duyệt Sênh nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Nếu người hoàn mỹ như tớ mà thể chất cũng đứng đầu thì nhất định sẽ khiến cho ông trời ghen ghét. Cho nên tớ phải có tí khiêm tốn.”

“Nói như cậu thì chẳng phải đàn chị Trần...”

“Chị ấy khác! Chị ấy là tiên nữ! Chị ấy vốn đã ở trên trời!” Quý Duyệt Sênh lo lắng giải thích.

Kỳ Tư nhìn dáng vẻ mê gái của cô, không khỏi buồn cười: “Cậu thật là!”

Quý Duyệt Sênh cười trộm, thẹn thùng dùng khuỷu tay huých anh: “Cậu mà như vậy là tớ sẽ kiêu ngạo đó.”

Ngoài văn phòng hai người tự nhiên “v3 vãn đánh yêu”, trong văn phòng Giang Chính vẫn bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, không một giây biếng nhác buông lỏng.

“Bất kỳ ai cũng có khả năng là hung thủ.” Giang Chính chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng ông ta nói: “Mười mấy năm trước, có người thấy Quan Đình Diệu xuất hiện ở phòng bếp của Hà Thưởng Quyên. Cũng chính buổi tối trước ngày Quan Thấm phát hiện bà cô ấy mất tích.”

Quan Đình Dược cười nhạo, lạnh lùng mà nói: “Sao? Có pháp luật nào quy định không cho phép con cái xuất hiện ở phòng bếp của mẹ vào buổi tối à?”

“Đương nhiên không có.” Giang Chính cũng hơi mỉm cười: “Chỉ là người phá án cần phải tiến hành nghi ngờ tất cả hiện tượng trùng hợp quá mức và không hợp lẽ. Ví dụ như, vì sao sau khi Quan Đình Diệu xuất hiện ở phòng bếp của Hà Thưởng Quyên, Hà Thưởng Quyên lại mất tích? Lại ví như, vì sao sau khi Hà Thưởng Quyên mất tích, cả nhà ông bắt đầu chuyển nhà. Không kịp chờ bà ấy về đến vậy à?”

Quan Đình Dược không nói gì, nhưng hàm răng cắn chặt đang cố gắng kìm nén. Ông ta hít sâu một hơi, nâng cằm lên, dường như đang làm ra quyết định gì đó. Ông ta im lặng rất lâu rồi nghiêng người nói với Giang Chính.

“Bây giờ cuối cùng thì tôi đã hiểu, cảnh sát các anh không bắt được hung thủ thì bắt đầu chỉ mục tiêu hoài nghi về hướng người thân. Mấy anh tra tiếp đi, tiếp tục hoài nghi đi. Dù sao tôi đã 70 tuổi, không có gì mà không chờ được.”

Nói xong, hai tay ông ta nắm chặt rũ xuống bên quần, không muốn tiếp tục nói chuyện với Giang Chính nữa, còng lưng bước chân kiên định đi ra khỏi văn phòng.

“A!”

Quan Đình Dược đi ra vừa hay gặp Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh đứng bên ngoài. Quý Duyệt Sênh thấy thế hô nhỏ tỏ ra xấu hổ, nhưng ánh mắt Quan Đình Dược không dừng trên người bọn họ mà bước thẳng ra chỗ cầu thang.

“Sợ chết mất.” Quý Duyệt Sênh vỗ vỗ ngực: “Ánh mắt ông cụ này thật sắc bén.”

Kỳ Tư thu tầm mắt từ bóng dáng của Quan Đình Dược về, nắm tay Quý Duyệt Sênh: “Đi.”

Hai người đi vào văn phòng, Giang Chính ngồi trên ghế làm việc. Anh đã hoàn toàn không thèm để ý Quan Đình Dược nữa, đang hết sức chăm chú nhìn máy tính, tra xét tấm ảnh kim cài áo trên tay kia.

“Khi nào thì các em đến nhà Quan Thấm?” Giang Chính không ngẩng đầu, nói với Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh vừa bước vào.

Quý Duyệt Sênh liếc Kỳ Tư, trong lòng Kỳ Tư cũng rõ ràng: “Vâng, biết rồi.”

Giang Chính nghe bọn họ trả lời mà không mang theo bất kỳ nghi ngờ gì thì ngẩng đầu: “Chú ý an toàn. Nhà này rất kỳ lạ. Đồng nghiệp của tôi còn phát hiện nilon chưa cháy hết trong tàn tro ở mắt bếp, chỉ có một góc nhỏ. Bước đầu phỏng đoán, Hà Thưởng Quyên cũng bị bọc trong túi nilon rồi nhét vào trong mắt bếp đốt cháy. Cho nên cái kim cài áo này, rất có khả năng là đồ mà hung thủ để lại.”

Quý Duyệt Sênh gật gật đầu: “Đội trưởng Giang, anh cho tôi mượn bức ảnh một chút.”

“Ừ.”

Giang Chính đưa sang, vốn là vì để bọn họ đến nhà Quan Thấm tìm hiểu.

Bác cả của Quan Thấm tìm tới cửa vô cớ gây rối, nhìn như đang thúc giục cảnh sát sớm phá án, nhưng hành động của ông ta lại khiến người khác hoài nghi. Ông ta năm lần bảy lượt làm vậy rốt cuộc là vì tìm kiếm chân tướng hay là sợ hãi dây cà ra dây muống? Cho nên trước mắt nếu bọn họ lại đến nhà Quan Thấm có lẽ cũng khó có thể có được đáp án. Người một nhà báo cho nhau không phải việc gì khó, là chuyện một cú điện thoại mà thôi.

“Còn nữa, nếu La Nhất Kiệt từng thấy quá trình giết người... Tạm thời giả thiết vậy đi. Giả thiết La Nhất Kiệt thật sự thấy quá trình giết người, như vậy gã giấu thi thể ở đó, về mặt tình cảm có thể hiểu. Sau khi giết Trương Sơn, gã đi vòng về là nhớ ra cái móc khoá trên cửa nhà. Nếu không phải nhớ tới cái này, tôi nghĩ chỉ sợ gã đã trốn đi rất xa.”

Lúc Giang Chính nói lời này, anh ta cảm thấy may mắn vì khi tội ác xảy ra vẫn luôn sẽ để lại chút dấu vết. Nhưng nếu có thể, anh ta hy vọng trên đời này không có tội ác.

Quý Duyệt Sênh thở dài: “Thật ra La Nhất Kiệt hoàn toàn có thể không cần trở về, làm điều thừa lại chui đầu vô lưới.”

“Có vài thời điểm, con người luôn sẽ mắc sai lầm. Mà sai lầm này là bọn họ phạm phải do ôm tâm lý may mắn nhỡ không làm sao. Bọn họ cho rằng sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy, nhưng lưới trời lồ ng lộng tuy thưa khó thoát.” Giang Chính nói xong lại không nhịn được châm một điếu thuốc: “Tôi đã tra xét gia sản nhà họ Quan, nói thật thì, không có vấn đề gì.”

Kỳ Tư vừa nghe vậy thì hỏi: “Nhưng?”

Giang Chính nhìn anh một cái, gõ tàn thuốc trong tay xuống: “Không có nhưng gì cả. Hà Thưởng Quyên tổng cộng có ba đứa con trai. Rất nhiều năm trước, nhà bà ấy bị phá bỏ di dời, được đền bù ba căn hộ. Hiện tại ba đứa con trai, mỗi người một căn.”

Nhìn mặt ngoài có vẻ không có vấn đề gì.

Quý Duyệt Sênh cũng từng nghe Quan Thấm kể. Sau khi ông cô ấy chết thì bà lựa chọn một mình dọn đến sống ở thôn Đường Tháp, cũng chính là chỗ ngày xưa cả nhà Quan Thấm sống. Bởi vì điều kiện kinh tế các nhà như nhau, nghĩ chờ điều kiện cho phép lại dọn đi. Trên thực tế, giữa các nhà không tồn tại mâu thuẫn, càng miễn bàn đến mâu thuẫn với bà Quan Thấm. Chẳng qua sau này, căn nhà ngày xưa ông bà cùng ở vừa hay bị phá bỏ di dời, tình hình kinh tế mới có chuyển biến tốt đẹp.

Đương nhiên, những chuyện này chỉ là dưới góc độ Quan Thấm có khả năng cảm nhận được. Dẫu sao lúc đó cô ấy chỉ là đứa bé, cô ấy biết rất ít việc của người lớn. Nếu thật sự hiểu biết toàn diện, cô ấy sẽ không đến mức tới giờ vẫn không nhớ nổi chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian ở năm bảy tuổi ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!