“Huynh không ngại làm gối cho đệ ôm đi ngủ chứ?”’

***

“Sư huynh, giường nhỏ, chúng ta nằm chung một chăn đi.”

Cảm nhận được Lục Lâm Trạch nằm ngay sau mình, Thẩm Tam Xuyên cũng không nghĩ nhiều, chỉ dịch thêm ít chăn cho hắn: “Được, nhưng đệ phải đắp cẩn thận đấy, kẻo đêm lại cảm lạnh.”

“Không sao đâu sư huynh, đệ nằm xích vào một tẹo, là sẽ không lạnh nữa.” Hắn nói xong thì càng dính sát lại gần Thẩm Tam Xuyên. Hơi thở bắt đầu phả vào Thẩm Tam Xuyên, từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng, cảm giác đều đều ướt nóng khiến phần tóc tơ ở gáy anh chàng rung rinh nhè nhẹ.

Người Thẩm Tam Xuyên bỗng căng cứng. Tuy Lục Lâm Trạch không chạm vào anh chàng, nhưng hơi thở nóng bỏng của hắn thực sự làm người ta ngứa ngáy…

Bình tĩnh, bình tĩnh lại, nhắm mắt vào là ngủ được ngay thôi.

Anh chàng hơi dịch đầu về đằng trước, hơi thở của sư đệ không còn phả vào cổ mình thường xuyên vậy nữa. Thẩm Tam Xuyên đang thầm thở phào, thì một bàn tay bỗng đặt lên eo anh chàng!

“… Kìa sư đệ?” Thẩm Tam Xuyên tự dưng bị cái tay kia ôm lấy eo, lúng túng tột độ.

“Xin lỗi sư huynh, đệ có thói quen nằm nghiêng ôm gối ngủ. Giờ ngủ chung với huynh, giường lại bé tẹo thế này, không ôm được gối…” Lục Lâm Trạch từ tốn nói, “Huynh không ngại làm gối cho đệ ôm đi ngủ chứ?”

“Không… không ngại.”

Không ngờ sư đệ còn có sở thích này nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngày xưa Thẩm Tam Xuyên toàn đi ngủ trước, quả thực chưa quan sát tư thế ngủ của sư đệ bao giờ. Thích nằm nghiêng còn mê ôm gối, bị thiếu cảm giác an toàn à?

【 Hệ thống: Cái loại thẳng đuồn đuột như một lẽ tự nhiên kiểu cậu, đúng là làm người ta muốn kêu cứu hộ 】

Lục Lâm Trạch được lời thì lại càng chẳng nể nang gì, hắn ôm lấy Thẩm Tam Xuyên, gần như áp cả người vào anh chàng.

“Sư huynh…”

“Gì vậy?”

“Người huynh thơm quá.”

“Vậy có lẽ là vì vừa tắm xong đấy.”

“Thế à?” Ngón tay Lục Lâm Trạch bâng quơ móc lấy dây áo lót của Thẩm Tam Xuyên, khiến nút áo của anh chàng hơi lơi ra.

Anh chàng toan lên tiếng, thì chợt cảm giác tay sư đệ lướt xuống. Chờ chút đã, còn xuống nữa là quần áo tuột ra mất. Sở thích ôm gối của sư đệ lạ nhỉ, đi… ngủ mà còn cởi áo gối… Nghĩ vậy, anh chàng vội vàng đè tay sư đệ lại. Nắm chặt nó rồi, anh chàng lo lắng bảo: “Sư đệ, sáng mai ta định nấu cháo cho sư tôn, đệ muốn ăn cháo chung không?”

Động tác của Lục Lâm Trạch khựng lại. Hắn lật tay cầm lấy bàn tay đang túm mình của Thẩm Tam Xuyên, kéo cả người anh chàng vào lòng mình, cười vô cùng yêu chiều: “Sư huynh biết nấu cháo ư? Sao đệ không biết nhỉ?”

“Nấu cháo đơn giản lắm mà, cho nước vào gạo xong cứ nấu ùng ục là xong chứ gì?”

Lục Lâm Trạch buồn cười: “Vậy tỷ lệ gạo với nước là bao nhiêu? Cho gạo vào nước sôi hay là nước lạnh? Phải nấu bao lâu mới nổi váng cháo? Quấy theo chiều kim đồng hồ hay ngược chiều kim đồng hồ?”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Nấu nồi cháo thôi mà còn phải để ý lắm chuyện vậy ư? Váng cháo là cái quái gì, kiến thức này mới thế!

“Hay là sư đệ cứ nấu đi? Đệ hiểu rõ khẩu vị của sư tôn hơn ta mà…” Dù sao ở trong ảo cảnh, toàn là chú chăm sóc hai thầy trò anh á…

“Được ạ.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Sáng mai huynh ngủ thêm một lát, để đệ nấu cháo cho.”

“Ừ, vậy ta ngủ đây, ngủ ngon… À, đúng rồi, quên nói, cảm ơn đệ đã mạo hiểm tới các Lâm Uyên Thủy ở với ta nha! Không là chắc ta cô đơn chết mất!”

“… Mau ngủ đi, đồ ngốc.”

Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt lại, lặng lẽ thiếp đi. Vì huấn luyện quá mệt mỏi, nên chỉ lát sau là anh chàng đã thở đều đều, chìm sâu trong giấc mộng.

Còn trong thời khắc ấy, Lục Lâm Trạch đằng sau anh chàng lại tim đập bình bịch, khí nóng bốc toàn thân!

Sư huynh phạm quy quá!

Giờ ai mới là người bị thử thách sức chịu đựng đây! Rõ ràng mình muốn dụ dỗ sư huynh, nào ngờ mình mới là đứa bị sư huynh tán tỉnh cho xuyến xao lòng mề. Hắn đã diễn cảnh xâm phạm y cả ngàn lần trong đầu, nhưng nay người ta gần ngay trước mắt, hắn lại chẳng nỡ hiếp đáp y dù chỉ chút ít…

Rốt cuộc ai mới là kẻ bị nắm gọn trong bàn tay người kia đây?



Sáng nay, Thẩm Tam Xuyên thức dậy trong hương cháo thơm phức. Quả nhiên sư đệ đã rời giường từ sớm nấu xong cháo rồi. Thấy sư huynh dậy, Lục Lâm Trạch dụi đôi mắt thâm quầng của mình, nói: “Sư huynh dậy rồi đấy ạ? Tối qua huynh ngủ có ngon không?”

“Khá ổn. Sư đệ, đêm qua đệ không được ngon giấc à? Sao mắt thâm xì thế?”

Lục Lâm Trạch lười nhác ngáp một cái: “… Không sao, chắc đệ hơi lạ giường nên khó ngủ.

“À, cháo nấu xong rồi đấy, lát huynh mang qua cho Chưởng môn sư tôn nhé, rồi mình cùng về đỉnh Vô Quan tu luyện tiếp. Hôm qua nghe mấy sư huynh sư tỷ nói, Nhan Hoán Chu kêu bận mấy hôm, không thể tới dạy tụi mình được, nên chuyển sang sư huynh khác.”

Thẩm Tam Xuyên bước qua nhìn nồi cháo trắng Lục Lâm Trạch nấu. Những hạt cháo trong suốt tròn xoe đang không ngừng quay cuồng trong nồi, đã đẹp xinh mà còn tách riêng rẽ từng hạt. Không ngờ đến cả phong cách nấu cháo của sư đệ cũng khác hẳn người thường. Nồi cháo này như có filter sang xịn mịn, liếc sơ đã biết rất ngon rồi!

“Chắc hẳn Nhan Hoán Chu không dám đối mặt với chúng ta nữa. Cứ để hắn tự lo lắng hãi hùng một thời gian là tốt nhất… Nhưng mà, giờ chuyển qua sư huynh nào thế?”

“Đệ tử thân truyền của Hoa trưởng lão núi Phong – Lâm Hạ Phong.”

Hóa ra là Lâm Hạ Phong à.

Đương nhiên Thẩm Tam Xuyên vẫn còn nhớ anh ta: “Ý đệ là Lâm sư huynh ngày xưa rượu vào là nước mắt ra, khóc lóc quậy phá xin lỗi Hoang Tịch, cuối cùng còn chủ động nhường lại vị trí Thủ Tịch đấy hả?”

“Đúng rồi, huynh ấy đấy.”

“Quen trong ảo cảnh lắm rồi, nhưng chưa gặp ngoài đời thật bao giờ.” Thẩm Tam Xuyên nhìn nồi cháo, nói, “Thế sư đệ ơi, cái váng cháo mà đệ nói đã được chưa?”

Lục Lâm Trạch đặt nồi cháo chín qua một bên. Để nguội một tẹo, lớp váng gạo kết trên bề mặt cháo, hắn múc một bát đưa cho Thẩm Tam Xuyên: “Huynh ăn đi, phần này giàu dinh dưỡng nhất đấy, bổ khí sinh tinh.”

“Ừ.” Anh chàng vui vẻ nhận ngay.

【 Hệ thống (tra Baidu): Không ngờ còn có công hiệu này nữa, cậu là đàn ông, ăn thêm chút đi ha 】

“Phụt –”

Thẩm Tam Xuyên phì ra.

Thế sinh tinh này là sinh loại tinh nào đấy hử!

(Từ tinh 精 vừa có thể hiểu là tinh thần, sức lực, vừa có thể hiểu là tinh tủy, tinh dịch)



Tuy anh chàng đã trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn, nhưng Thiên Lũng Cảnh cho rằng vẫn cần củng cố nền móng, không thể bê trễ. Bởi vậy y vẫn yêu cầu Thẩm Tam Xuyên quay lại đỉnh Vô Quan tập luyện mỗi ngày, tới tối thì về các Lâm Uyên Thủy chỉ đạo riêng, đây là luật cứng không thể thay đổi.

Nhưng các Lâm Uyên Thủy ở xa đỉnh Vô Quan quá. Lần đầu không tính đúng được thời gian, nên hai người cùng đi muộn.

Lâm Hạ Phong có vẻ đã chờ họ từ sớm. Anh ta nghiêm mặt đứng dưới đỉnh Vô Quan.

Anh ta thuộc phái ủng hộ Hoang Tịch tuyệt đối ít ỏi trong Ải Phong Nguyệt. Xưa nay Lâm Hạ Phong luôn cảm thấy việc Hoang Tịch bỏ đi và đọa ma nhất định là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đấy. Trước kia Vu Nguyệt Thượng nhân không nhận thêm đệ tử thân truyền, điều ấy càng khiến anh ta chắc mẩm Chưởng môn sư tôn cũng có cảm tình với Hoang Tịch, cũng nhớ nhung Hoang Tịch như anh ta! Nào ai ngờ đâu, hôm qua Chưởng môn sư tôn lại thông báo rềnh rang nhận một đứa mới toe vừa vào Ải Phong Nguyệt được nửa năm làm học trò?

Điều ấy khiến anh ta khó chịu vô cùng, cảm thấy Thẩm Tam Xuyên cướp mất vị trí của Hoang Tịch. Dù sao, anh ta luôn cho rằng chỉ cần Chưởng môn sư tôn không nhận đệ tử thân truyền, thì một ngày kia Hoang Tịch quay lại, Ải Phong Nguyệt vẫn sẽ để lại một vị trí nhỏ cho đệ ấy! Nhưng giờ vị trí trăm năm chưa từng đổi chủ lại bị một đứa người mới còn chưa đủ lông đủ cánh chiếm mất từ hôm qua. Anh ta thực sự thấy bất bình thay Hoang Tịch!

Các sư huynh sư tỷ của đỉnh Vô Quan đều đã đến đông đủ, họ đứng đằng sau Lâm Hạ Phong, chờ Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch khoan thai tới muộn. Thấy hai người xuất hiện, mọi người đều ra dấu nhắc nhở hai người là Lâm sư huynh đang nổi nóng đấy, nhất định phải cẩn thận ha!

Hai người đi đến trước mặt Lâm Hạ Phong. Lâu lắm rồi mới đến trễ, nói thật Thẩm Tam Xuyên hơi áy náy, mất danh hiệu chấm công đủ tháng rồi!

“Không hổ là đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn mà, quả nhiên chảnh chọe thật. Mới lên chức ngày đầu, mà đã đến tập muộn ở đỉnh Vô Quan.”

Thẩm Tam Xuyên cũng đoán được đại khái nguyên nhân Lâm Hạ Phong khó chịu với mình. Trước kia Hoang Tịch từng hy sinh tính mạng để cứu họ, nên Lâm sư huynh quý Hoang Tịch vô cùng, thậm chí còn nhường lại vị trí Thủ Tịch của mình cho Hoang Tịch, bởi vậy giờ người ta ngứa mắt mình cũng là điều khó tránh.

“Lỗi tại đệ tử, xin Lâm sư huynh trách phạt.”

Lâm Hạ Phong liếc Thẩm Tam Xuyên: “Ta cũng chẳng dám trừng phạt người nổi tiếng của Ải Phong Nguyệt mình, nhưng nếu đàng ấy đã là đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn, thì nội dung tập hôm nay sẽ nặng gấp ba lần người khác!”

Thẩm Tam Xuyên ngẩng đầu: “Chỉ gấp ba thôi ạ?”

“Sao, ngại nhiều à?”

Người mới đúng chỉ là người mới, sao so được với Hoang Tịch năm xưa?

Thẩm Tam Xuyên vội xua tay nói: “À không phải không phải ạ, bình thường toàn nặng gấp mười lần trở lên cơ, đệ thấy gấp ba thì hơi ít… Nhưng không sao, đệ có thể tự tăng cường độ ạ, đa tạ Lâm sư huynh.”

Lâm Hạ Phong: “…?”

Nhìn bề ngoài còn tưởng nó là hạng nhãi ranh yếu đuối mong manh, không ngờ cũng là một đứa hà khắc với bản thân đấy!

Sau đó, mọi người lại tới gần thôn Đào Nguyên tu hành. Thẩm Tam Xuyên vẫn chung nhóm với Lục Lâm Trạch. Sự kiện rớt vực này như nhờ họa được phúc, hai người sắp đột phá giai đoạn Khống Khí. Theo luật của Ải Phong Nguyệt, qua kỳ Khống Khí là có thể vào các Tàng Binh, chọn lựa một vũ khí cho mình. Nghe nói các Tàng Binh có nhiều Tiên Khí lắm. Nếu may mắn, thực lực của bản thân lại vượt qua thử thách, thì thậm chí còn có thể khiến Tiên Khí nhận chủ, trở thành vũ khí bản mệnh của mình.

Tuy anh chàng đã có Ứng Kiếp, nhưng cái thứ chó chê mèo mửa như nó, nhìn kiểu gì cũng không giống sẽ đồng ý cho anh chàng giẫm dưới chân để bay lượn. Bởi vậy Thẩm Tam Xuyên vẫn rất muốn vào các Tàng Binh xem thử. Hơn nữa sư đệ cũng chưa có vũ khí cầm tay mà, nhỡ gặp được cơ duyên gì…

Anh chàng đang định bàn chuyện này với Lục Lâm Trạch, thì chợt thấy một thiếu niên mặc quần áo tu tiên màu thiên thanh ngồi trên cành cây đằng xa, híp mắt cười hì hì nhìn hai người chằm chằm.

Thấy hai người trông về phía cậu ta, thiếu niên lập tức nhảy xuống khỏi cành cây, thân hình nhoáng lên mấy lần, xuất hiện trước mặt họ chỉ trong phút mốt.

Hơ, còn trẻ thế này mà đã đến cảnh giới Hóa Ảnh rồi sao?Hơn hai người tận 4 bậc, thằng cu này cũng khá phết đấy.

“Các ngươi là đệ tử của Ải Phong Nguyệt à?”

Thẩm Tam Xuyên không nói gì, Lục Lâm Trạch thì lại lên tiếng: “Không sai, các hạ thuộc Ải Thanh Từ sao?”

Thiếu niên kia hơi giật mình nhìn Lục Lâm Trạch, tấm tắc khen ngợi: “Một đứa tay mơ mới ở kỳ Khống Khí, mà quan sát nhạy bén gớm nhỉ.”

Lục Lâm Trạch nói: “Trong năm nhánh Thần Phong, chỉ người của Ải Thanh Từ mới mặc quần áo tu tiên màu thiên thanh thôi.”

Thiếu niên bật cười ha hả: “Nếu đã vậy, thì các ngươi có quen một người tên là “Thẩm Tam Xuyên” không, cũng ở Ải Phong Nguyệt của các ngươi đấy.”

Vừa nghe đối phương nhắc tới tên sư huynh, ánh mắt Lục Lâm Trạch đã không còn thân thiện như vừa rồi nữa. Hắn nhìn người trước mắt: “Ngươi tìm huynh ấy làm gì?”

Thiếu niên vốn đang trò chuyện với Lục Lâm Trạch bỗng dưng để ý đến người đằng sau hắn. Cậu ta đột nhiên bị hớp hồn bởi khí chất lạnh lùng diễm lệ của Thẩm Tam Xuyên, lập tức không thể rời mắt khỏi anh chàng: “Thẩm Tam Xuyên không còn quan trọng nữa rồi. Người đẹp tuyệt trần ơi, em tên là gì, mau nói cho ta biết!”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Thiếu niên toan kéo Thẩm Tam Xuyên lại gần, nhưng lại bị Lục Lâm Trạch cản trở. Cậu ta đành rút tay về, cười tươi roi rói: “Thấy hai người đeo thừng bạc ánh tuyết trên eo, chắc hẳn là đệ tử mới của Ải Phong Nguyệt đúng không. Ta là Hoa Tiểu Quất, đệ tử thân truyền của Lê Bạch Tán nhân, Chưởng môn Ải Thanh Từ. Ta vốn định tới đây gặp gã đệ tử thân truyền mà Vu Nguyệt Thượng nhân nhà mấy người mới nhận, chính là gã tên Thẩm Tam Xuyên ta vừa bảo đó. Sư tôn ta nói, nếu ta ưng, thì sẽ giúp ta cầu hôn y với Vu Nguyệt Thượng nhân, lập khế ước trở thành đạo lữ. Vậy là Ải Phong Nguyệt và Ải Thanh Từ đã thân nay càng thêm thân… Thế nên ta mới nghĩ bụng tới ngó coi tên Thẩm Tam Xuyên kia mặt ngang mũi dọc ra sao. Dù gì ta mê người đẹp mà, thực lực nửa kia ra sao ta chẳng quan tâm, quan trọng là mặt mũi dáng dấp phải hợp sở thích của ta cơ.”

Đôi mắt y chiếu thẳng vào Thẩm Tam Xuyên: “Nhưng giờ ta hoàn toàn hết hứng với Thẩm Tam Xuyên rồi, hắn tuyệt đối không thể đẹp bằng em được! Hỡi mỹ nhân tuyệt thế ơi, nói tên của em cho ta đi, rồi ta sẽ lên Ải Phong Nguyệt xin với Vu Nguyệt Thượng nhân cho em lập khế ước với ta!”

[HẾT CHƯƠNG 49]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!