“Ta thực sự không muốn rời xa đệ.”

***

Trên đường về, người nào đấy luôn trong trạng thái hóa đá…

“Sư huynh, sư huynh!”

Thẩm Tam Xuyên định thần lại thì thấy Lục Lâm Trạch rót một chén trà nóng đặt trước mặt mình, đang nhìn mình bằng ánh mắt ngập tràn lo lắng.

Họ quay về Ải Phong Nguyệt. Mọi người biết vụ việc này đã được giải quyết xong xuôi thì đều khen Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch lấy để, chỉ thiếu điều bế hai người lên xoay mòng mòng. Chỉ riêng Nhan Hoán Chu và Cẩu Tuân là không mặn mà vui vẻ gì. Lần này chúng còn chẳng thèm vờ vịt, chỉ tức muốn hộc máu bỏ đi.

Sau đấy hai người quay lại phòng mình. Thẩm Tam Xuyên về đến nơi là cứ ngồi ngẩn ngơ trên ghế, trăn trở về điều Thiên Lũng Cảnh nói với mình, mãi mà chưa thoát khỏi trạng thái hóa đá.

Lục Lâm Trạch rất ít khi thấy Thẩm Tam Xuyên thế này, nhưng hắn ý thức được sư huynh thành ra như vầy chắc hẳn có liên quan đến Thiên Lũng Cảnh, vì thế không khỏi gặng hỏi: “Chưởng môn sư tôn đã nói gì với huynh, mà lúc về huynh cứ mất hồn mất vía mãi thế?”

“Không… Không có gì.” Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa dám nhìn thẳng vào Lục Lâm Trạch. Dù sao vừa thấy hắn, là anh chàng lại nhớ tới những lời sư tôn nghiêm trang dặn mình. Thầy còn bảo anh chàng hỏi ý sư đệ thử đi, nhưng mà chuyện này, làm sao anh chàng dám hỏi thành câu cho đặng?!

Chưa kịp nhận câu trả lời, Lục Lâm Trạch đã tỏ vẻ bất an: “Sư huynh không chịu kể cho cả đệ nữa sao? Huynh không còn coi đệ là người anh em thân tình nhất ư?”

“Không phải!” Thẩm Tam Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Lâm Trạch. Anh chàng hiểu sư đệ đang thật lòng quan tâm mình, bỗng dưng trái tim mềm nhũn. Anh chàng cảm thấy nghĩ nhiều quá trái tính mình, mà còn khiến sư đệ nhọc lòng. Sau đấy anh chàng mím môi, quyết định bảy tỏ hết với Lục Lâm Trạch.

Vì thế anh chàng kể hết cho Lục Lâm Trạch vụ mình gặp Ứng Kiếp dưới suối nước nóng, thu phục được Ứng Kiếp nhờ sự trợ giúp của sư tôn, và cả việc sư tôn nói sẽ chỉ dẫn 1-1 cho anh chàng nữa. Riêng chuyện sư tôn khuyên hai đứa nên lập khế ước song tu thì anh chàng không nhắc đến.

Chuyện gì anh chàng cũng kể được cho sư đệ, chỉ riêng chuyện này là quả thực không nói nổi thành lời.

Lục Lâm Trạch chăm chú nghe hết một loạt sự kiện Thẩm Tam Xuyên kể, nỗi nghi ngờ trong lòng đã tiêu tan, không khỏi thấy vui thay cho anh chàng: “Sư huynh, được Chưởng môn sư tôn đích thân dạy dỗ quả là một cơ hội tuyệt vời! Huynh biết mà, từ sau vụ Yển Ma chân quân, Vu Nguyệt Thượng nhân không còn tự dạy bất cứ đệ tử nào. Nếu sư huynh nắm chắc được cơ hội này, biết đâu lại thực sự có thể trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn!”

“Ta không dám mơ tưởng chức đệ tử thân truyền đâu, được sư tôn chỉ dạy là ta đã thỏa mãn lắm rồi.”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Ai chẳng biết sư huynh xuất sắc nhường nào. Hiện giờ huynh còn có thần binh bên cạnh, vị trí đệ tử thân truyền cũng chỉ là muỗi với huynh thôi, huynh chớ khiêm tốn! Có điều, chuyện sư huynh có được Ứng Kiếp, ngoài kể với đệ và sư tôn, huynh đừng nên cho ai biết nữa!”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Ta biết, sư tôn cũng từng nhắc nhở ta rồi, thầy với đệ đều lo ta sẽ lặp lại lịch sử của Hoang Tịch.”

Kẻ thường dân vốn không có lỗi, chỉ vì có ngọc bích mà thành mắc tội.” Lục Lâm Trạch nghiêm mặt nói, “Trước khi sư huynh khống chế được Ứng Kiếp, huynh chớ tự tiện sử dụng sức mạnh của nó. Năm xưa Yển Ma Chân quân bị chém đầu cũng là vì lão tự tiện vận dụng sức mạnh Nghiệp Liên để bảo vệ các đồng liêu Ải Phong Nguyệt, khiến kẻ khác nảy lòng tham. Lúc đó lão chỉ vừa luyện được Nghiệp Liên thành binh khí, không thể điều khiển sức mạnh của Nghiệp Liên…”

(Kẻ thường dân vốn không có lỗi, chỉ vì có ngọc bích mà thành mang tội: Đọc tích này và xem giải nghĩa: Link.)

“Ta hiểu rồi.”

“Được, mình đừng bàn chuyện này nữa. Đệ làm mấy món nhắm chúc mừng sư huynh nhé!”

Lục Lâm Trạch nói xong thì toan đứng dậy, Thẩm Tam Xuyên dường như nhớ ra chuyện gì, túm tay hắn bảo: “Sư đệ, xào thêm một đĩa cà rốt đi.”

“Cà rốt?” Lục Lâm Trạch có vẻ đã hiểu, cong mắt cười lúng liếng, “Được!”



Hôm sau, kết thúc việc tu hành ở đỉnh Vô Quan xong, Thẩm Tam Xuyên cứ tần ngần trên đường đến các Lâm Uyên Thủy mãi. Thật ra anh chàng đã đi con đường này không dưới trăm lần trong ảo cảnh Nghiệp Liên, quen đến độ không thể quen hơn. Nhưng lúc ấy anh chàng sắm vai Vu Nguyệt Thượng nhân trong ảo cảnh, còn lần này là dùng thân phận của chính mình, về lý thuyết thì vẫn là lần đầu tiên. Anh chàng bỗng thấy hơi xoắn. Mình nên đứng dưới núi Phong chờ sư tôn dẫn lên các Lâm Uyên Thủy, hay là cứ vòng qua vòng lại, sau đấy bảo sư tôn là mình mèo mù vớ được cá rán, tình cờ tìm ra đường nhỉ… Dù sao, trong suy nghĩ của Thiên Lũng Cảnh, chắc hẳn Thẩm Tam Xuyên chưa từng tới các Lâm Uyên Thủy bao giờ. Nếu là bình thường, đúng ra anh chàng phải để Vạn Trọng Sơn dẫn lên.

Nhưng Vạn Trọng Sơn hẵng còn nằm ngay đơ kia!

Phù trưởng lão của đỉnh Vô Quan toàn trốn chui trốn nhủi đi đâu uống rượu, anh chàng cũng không thể nhờ Nhan Hoán Chu hoặc Cẩu Tuân đưa mình lên được…

Thẩm Tam Xuyên còn đang do dự, thì Thiên Lũng Cảnh bỗng xuất hiện trước mặt anh chàng.

Thẩm Tam Xuyên sợ tới mức vội vàng hành lễ: “Chưởng môn sư tôn!”

“Ta thấy con tần ngần ở đây rõ lâu, đang nghĩ gì vậy?”

Cam theo dõi ở đâu? Mị phải đi phá máy!

“Con đang nghĩ trước kia mình chưa từng tới các Lâm Uyên Thủy, nên tìm ai để hỏi đường mới ổn ạ.” Thẩm Tam Xuyên nhìn Thiên Lũng Cảnh, nói, “Nhưng sư tôn xuất hiện rồi, vậy thì con không cần hỏi đường người khác nữa ạ.”

Thiên Lũng Cảnh: “Đi theo ta.”

“Dạ!”

Không ngờ gần trăm năm đã qua, mà các Lâm Uyên Thủy vẫn chẳng thay đổi gì. Nhìn cảnh tượng thân thuộc mà lại xa lạ chung quanh, Thẩm Tam Xuyên không khỏi thở dài thườn thượt. Lúc dạo ngang gian phòng của đệ tử thân truyền, dường như ngay giây tiếp theo anh chàng có thể thấy Hoang Tịch thời nhỏ mặc bộ đồ tu tiên của Ải Phong Nguyệt vui vẻ chạy ra gọi “Sư tôn sư tôn”…

Phòng của đệ tử thân truyền rõ ràng đã để trống gần trăm năm, nhưng thoạt trông vẫn sạch sẽ tinh tươm, như có người quét dọn thường xuyên ấy nhỉ?

“Đấy là phòng ngày xưa Hoang Tịch ở.” Thiên Lũng Cảnh thấy Thẩm Tam Xuyên nhìn căn phòng kia chằm chằm, thì nói với anh chàng luôn chẳng chút e dè.

“A, Hoang sư huynh ạ?” Không ngờ Thiên Lũng Cảnh lại chủ động nhắc tới Hoang Tịch, Thẩm Tam Xuyên bỗng dưng chẳng biết nói gì. Hai người có mối ràng buộc sâu đậm như thế, rõ ràng anh chàng tỏ tường, nhưng lại phải vờ như không biết.

Thiên Lũng Cảnh nở nụ cười hiếm hoi: “Ừ, hồi ở phủ họ Lâm trong thôn Đào Nguyên con từng gặp nó rồi, chẳng phải lúc ấy con còn bênh nó đấy sao?”

Lúc Nhan Hoán Chu và Cẩu Tuân mắng chửi xỉa xói Hoang Tịch, đúng là anh chàng có bật lại chúng thật. Chủ yếu là vì anh chàng tức hai tên mắc dịch không biết đầu cua tai nheo thế nào mà đã chửi bới người ta vô cớ đấy thôi.

“Dạ, nhưng Vạn sư huynh nói Hoang sư huynh là tối kỵ của Ải Phong Nguyệt, con những tưởng sư tôn sẽ không nhắc tới gã…”

“Chẳng có gì tối kỵ cả, chỉ là đám Trọng Sơn cho rằng ta không muốn nghe tin tức về Hoang Tịch thôi.

“Hoang Tịch là đồ đệ của ta, đây là sự thật không thể chối cãi.

“Ta không dạy được nó, cũng là sự thật chẳng sai đàng nào. Con không cần cố tình bịt kín mắt mình vờ như không thấy đâu.” Uyên Quang xuất hiện trong tay Thiên Lũng Cảnh, “Được rồi, đừng nói đến nó nữa. Giờ con vẫn chưa sử dụng được Ứng Kiếp, có thể dùng Uyên Quang của ta làm công cụ luyện tập trước.”

“Con? Dùng Uyên Quang ạ?!” Thẩm Tam Xuyên tròn xoe mắt nhìn thanh Uyên Quang Thiên Lũng Cảnh đưa cho mình!

Sư tôn còn cho mình dùng Uyên Quang luôn?!

Hồi xưa Hoang Tịch còn là đệ tử thân truyền của thầy, sư tôn cũng chưa từng để gã chạm vào Uyên Quang mà!

“Làm sao, con không tính nhận à?”

“Nhận nhận nhận chứ ạ! Vậy con xin…” Thẩm Tam Xuyên vừa cung kính giơ hai tay đón lấy kiếm Uyên Quang, thì bỗng cảm nhận được một sức nặng ngàn cân. Hai bàn tay nâng Uyên Quang lập tức bị trọng lượng khổng lồ kéo tuột xuống đất. Dù anh chàng có gắng thế nào, cũng không thể nhấc Uyên Quang lên nổi!

Uyên Quang nặng thế cơ à? Không thể nào, rõ ràng trước đây mình cầm nó nhẹ nhàng lắm mà!

“Nặng có xíu xiu mà đã không nhấc nổi à?” Thiên Lũng Cảnh xoay người ngồi lên chiếc ghế đá cạnh đó, nhìn Thẩm Tam Xuyên đang vận hết sức bình sinh, “Vậy sau này làm sao con cầm Ứng Kiếp được, làm sao gánh vác nổi trách nhiệm của Thiên Khải giả đây?”

Suýt quên, trước kia Thiên Lũng Cảnh chiều Hoang Tịch hết lòng thật, nhưng riêng lúc dạy công pháp cho gã thì y cực kỳ hà khắc nghiêm ngặt. Nên giờ bãi bể nương dâu, tới phiên Thẩm Tam Xuyên chịu mệt nhọc gân cốt, đói khát thể xác rồi đây!

Anh chàng cắn răng, quỳ một chân xuống đất, dồn sức lên tay, cho đến khi có thể nhấc Uyên Quang lên từng tí một. Tuy mệt đến độ đầu túa mồ hôi, nhưng khoảnh khắc cầm được Uyên Quang lên, anh chàng vẫn cực kỳ hưng phấn nhìn qua Thiên Lũng Cảnh!

Anh chàng còn chưa vui được bao lâu, Thiên Lũng Cảnh đã gõ hai cái lên bàn đá, Uyên Quang lại đè nặng Thẩm Tam Xuyên bằng sức tựa ngàn cân!

Thiên Lũng Cảnh nói: “Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, chính là nâng kiếm.”

Thẩm Tam Xuyên: Nghe thì đúng là đơn giản thật… Nhưng cái này nặng quá đáng ấy! Tay con sắp hỏng luôn rồi!

Anh chàng vừa nghĩ xong câu này, chợt cảm thấy hình như thanh Uyên Quang mình đang cầm nhẹ đi một tẹo.

Sau đấy Thiên Lũng Cảnh từ tốn nhấp một ngụm trà, lừ mắt nhìn thanh Uyên Quang trong tay anh chàng, nói: “Ngươi còn nương tay với nó, ta sẽ phạt nó phải chịu lực nặng gấp mười lần.”

Nương tay? Ai cơ… Uyên Quang á? Uyên Quang nương tay với mình hả?

Anh chàng còn chưa nghĩ xong, Uyên Quang đã lập tức trở về trọng lượng ban đầu, đột ngột đến độ tay anh chàng suýt trật khớp…

【 Hệ thống: Không ngờ tại cậu mà cả Uyên Quang cũng bị răn dạy. Ký chủ, cậu phải gắng lên nhé, Vu Nguyệt Thượng nhân chỉ muốn tốt cho cậu thôi 】

Vì thế, buổi huấn luyện đặc biệt hôm nay chỉ xoay quanh cử tạ bằng kiếm liên tục. Đến khi Thiên Lũng Cảnh cảm thấy luyện đến đây là ổn, thì đã quá nửa đêm.

Thẩm Tam Xuyên mệt đến độ quỳ rạp ra đất, tay bắt đầu co rút run rẩy không ngừng.

“Về sau cường độ huấn luyện mỗi ngày sẽ còn nặng hơn hôm nay. Nếu con sợ chịu khổ, thì sau này không cần tới các Lâm Uyên Thủy tìm ta nữa.”

“Đệ tử làm được ạ!”

Thiên Lũng Cảnh gật đầu, kiếm Uyên Quang quay về bên cạnh y, có điều thân kiếm vẫn lóng lánh ánh điện như đang biểu đạt sự quan tâm: “Vậy hôm nay con về nghỉ ngơi trước đi, bảo sư đệ con bóp tay cho con đỡ nhức, kẻo mai con không nhúc nhích được tay mất.”

Thẩm Tam Xuyên giơ đôi tay run rẩy lên: “Đa tạ sư tôn!”

Thiên Lũng Cảnh còn nói thêm: “Trong Ải Phong Nguyệt, đỉnh Vô Quan xa các Lâm Uyên Thủy nhất. Sau này, để tiện huấn luyện, con có thể nghĩ đến việc ở lại các Lâm Uyên Thủy.”

Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc ra trò: “Con? Ở lại các Lâm Uyên Thủy á ạ?”

“Đúng vậy. Phòng riêng của đệ tử thân truyền vẫn luôn bỏ trống, nhưng thi thoảng thầy đây vẫn dọn dẹp quét tước, nên lúc nào con vào ở cũng được.”

Thiên Lũng Cảnh đứng lên, kiếm Uyên Quang lập tức tỏa ánh chớp lóng lánh: “Con hiểu ý thầy rồi chứ?”

【 Hệ thống: Uây uây uây, ký chủ, Vu Nguyệt Thượng nhân đang tự ngỏ lời mời cậu làm đệ tử thân truyền kìa!!! Thầy quý cậu thật á, không ngờ cậu được thầy ưu ái ngay từ khi còn là đệ tử của đỉnh Vô Quan, trong nguyên tác phải đến cuộc thi tuyển chọn Thủ tịch thầy mới chú ý tới cậu cơ! 】



Sau khi về phòng, Thẩm Tam Xuyên còn chưa mở miệng, Lục Lâm Trạch đã chuẩn bị xong thuốc tắm giúp anh chàng giãn cơ. Thẩm Tam Xuyên nhìn bồn tắm tỏa hơi nóng, cảm động suýt rơi lệ: “Sư đệ, sao đệ biết ta cần cái này? Đệ chu đáo quá chừng!”

Lục Lâm Trạch xót xa nhìn đôi tay run lẩy bẩy của Thẩm Tam Xuyên: “Huynh vào ngâm đi, đệ bóp tay cho huynh.”

“Được!”

Họ đã thân nhau đến mức chẳng cần cảm ơn nữa rồi.

Chui vào bồn tắm xong, toàn thân Thẩm Tam Xuyên phê tít, anh chàng chỉ mong được ngâm cả người trong nước khỏi cần nhúc nhích nữa! Lục Lâm Trạch xắn cao ống tay áo, ngồi cạnh Thẩm Tam Xuyên, vừa xoa bóp giãn cơ tay cho Thẩm Tam Xuyên, vừa nghe anh chàng kể lại những chuyện xảy ra trong các Lâm Uyên Thủy.

“Sư tôn, hình như tính cho ta vào sống ở các Lâm Uyên Thủy…”

Lục Lâm Trạch khen: “Xưa nay chỉ có Chưởng môn sư tôn và đệ tử thân truyền của thầy mới có tư cách vào ở trong các Lâm Uyên Thủy. Xem ra quả nhiên sư tôn đánh giá sư huynh rất cao, muốn nhận sư huynh làm đệ tử thân truyền của thầy! Sư huynh giỏi thật đó!”

Thẩm Tam Xuyên được khen thì hơi ngại: “Nhưng mà thật ra ta cũng không muốn vào ở trong các Lâm Uyên Thủy lắm…”

“Tại sao?”

“Vì nếu qua đó ở, là phải rời xa đệ còn gì. Nói ra có lẽ nghe hơi ra vẻ, nhưng ta thật sự không muốn rời xa đệ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn (Phiên bản hiện đại):

Thiên Lũng Cảnh đăng một bức ảnh thừng bạc ánh tuyết lên dòng thời gian, để caption: Muốn nhận học trò.



Số like X 999

Hoang Tịch: Thầy ơi, em về ngay đây, thầy nhớ đóng kết giới vào nhé!

Hàn Vãn Lâu: Nhóc nào may mắn thế, mau cho anh xem với! Làm anh tự dưng cũng muốn nhận học trò!

Hoa Bất Dương: Đừng úp mở nữa, mau nói coi ai đấy! Có đủ tư cách không? Không đủ tư cách là không cho nhận đâu!

Phù Nhất Bạch: Nghe nói hôm nay có một màn biểu diễn gây sốc trên đỉnh Vô Quan đấy. Chậc chậc, có khi tôi đoán ra ai rồi…

Lục Lâm Trạch: @ Hoang Tịch, người mà thầy nói là anh nhà con. Đàng ấy chiếu cố anh con nhé, lần sau con đóng kết giới hộ cho.

Thẩm Tam Xuyên: … Kìa không, em ơi, nhỡ người thầy bảo là anh Hoang khóa trước thật thì sao?

Hoang Tịch: @ Thẩm Tam Xuyên, không tồi, thức thời hơn A Trạch rồi. Bao giờ hai đứa lấy nhau bổn tọa sẽ tặng hai đứa quà to. Tới lúc đó cưới một lần ở Ải Phong Nguyệt, cưới một lần trên Núi Phù Linh, rồi đến Tông Long Dã của bổn tọa cưới phát nữa. Không cần mang theo ai khác đâu, nhưng nhất định phải đưa Thiên Lũng Cảnh đi cùng!

[HẾT CHƯƠNG 41]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!