“Mấy nay bổn tọa sống vô cùng sung sướng.”

***

Một dấu ấn vàng kim hiện lên trong mắt Lục Lâm Trạch, ngay sau đó khí chất toàn thân hắn bỗng thay đổi hẳn. Đến cả Viên Sân đang đắc thắng cũng lập tức cảm nhận được sự lạ! Khánh dẫn trong tay lão run rẩy, như co rúm sợ sệt trước tai vạ sắp ập đến. Bông sen vàng khổng lồ đằng sau đã phai hết sắc hoàng kim. Ngay giây tiếp theo, đóa sen vàng như một mặt gương ảo giác, rơi vỡ xủng xoẻng vì bị một lực kỳ lạ tác động đánh “Ầm”!

Viên Sân luống cuống quay đầu lại, thấy bông sen vàng vốn vô cùng thuần khiết thánh thiện đã lột xác thành màu tím bầm. Nó như một đóa sen quỷ tỏa ra ánh sáng tù mù giữa bóng đêm, lắc lư đầy ma quái. Những cánh sen cốc lồ màu tím sậm còn liên tục hấp thu số thiện niệm đã hóa thành khói trắng!

“A a a a, mọi người nhìn kìa, đóa sen vàng kia… đóa sen vàng kia…”

“Trời ạ, xấu đau xấu đớn!”

“Đây… Đây chắc chắn là yêu, là yêu quái rồi!!”



Viên Sân trợn trừng mắt, phát hiện cây khánh dẫn mình đang cầm đã tịt hẳn, không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa!

“Sao lại thế được, không thể nào, Nghiệp Liên sao có thể…”

【???: Úi chà, mới chơi một tẹo mà chính chủ đã tới rồi. Ta chuồn trước nhá, nhóc tự giải quyết hậu quả đi 】

Dấu ấn vàng kim trong mắt Lục Lâm Trạch lập tức biến mất. Bấy giờ hắn mới buông bàn tay đang che chở sư huynh ra. Thẩm Tam Xuyên vẫn không rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy tai mình ong ong, tựa như bị nhốt trong chuông đồng, bên ngoài còn có kẻ đang liên tục gõ mạnh vào thành chuông. Lục Lâm Trạch thả tay ra rồi, anh chàng hoàn toàn kiệt sức, tựa vào người sư đệ.

“Sư huynh, huynh ổn chứ?”

Thẩm Tam Xuyên lắc lắc đầu, tiếng ù rốt cuộc cũng bé đi. Sau đó anh chàng ho sặc sụa, cuối cùng cũng thôi tức ngực: “Ta, ta đỡ hơn rồi.”

Anh chàng ngồi dậy, đang định xem thử rốt cuộc có vụ gì, thì lại bị Lục Lâm Trạch kéo ra sau, động tác này… như đang muốn bảo vệ anh chàng thật cẩn thận ý?

Giữa màn đêm đen, một mùi thơm lạ lùng đột ngột lan tỏa, thanh nhã mà lại rù quyến tâm hồn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?

Bóng sen đong đưa, trong lúc dân tình còn đang khiếp đảm, một bóng áo đỏ chậm rãi đậu trên tâm sen của đóa Nghiệp Liên tím đen. Gã ngồi ngả ngớn, đóa Nghiệp Liên kia tựa ngai vàng dành riêng cho gã, như được thiên nhiên tôn tạo.

Gã nở nụ cười yêu nghiệt, mái tóc đen quấn cao, hình như có hình xăm Nghiệp Liên màu đỏ sậm nằm bên mé cổ. Bộ quần áo gã vận trên người rực rỡ và lộng lẫy hệt ánh lửa, bóng đêm cũng chẳng thể khỏa lấp hào quang đỏ rực của gã. Có điều, riêng cổ tay trái gã lại quấn một chiếc khăn màu trắng, thoạt trông hơi lạc quẻ…

Khi thấy rõ dung mạo của người đàn ông ngồi trên đài sen, Thẩm Tam Xuyên không khỏi trợn tròn mắt: “Đấy là… Hoang Tịch à?”

Còn là Hoang Tịch phiên bản Yển Ma chân quân nữa chứ? Độ này trông đúng kiểu vị vua trở về, còn cao hơn hẳn thời sói con!!!

Lục Lâm Trạch không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông đang ngồi trên Nghiệp Liên ở mãi cao.

Với Thẩm Tam Xuyên, cảm giác này vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng mới nãy còn cùng trải qua bao nốt thăng trầm, bao chuyện đúng sai trong ảo cảnh với gã, mà nay gặp nhau, họ lại như hai người xa lạ nhất vậy!

Thẩm Tam Xuyên: Hệ thống, sao Hoang Tịch lại tới đây?

【 Hệ thống: Bởi vì hôm hai người vào ảo cảnh là vừa đúng Mồng 8 Tháng 9, giờ hết tám ngày rồi 】

Thẩm Tam Xuyên: Mồng 8 Tháng 9… Chờ đã, ý đằng ấy là, gã đến để giúp sư tôn… giải Triền Tình Ti ư?

【 Hệ thống: Mỗi năm một lần, mỗi lần bảy ngày, hờ hờ 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Viên Sân thấy người đàn ông ngồi trên Nghiệp Liên thì sợ đến nỗi chân cẳng nhũn ra, quỳ sụp xuống đất: “Tông chủ, xin… xin ngài tha thứ cho tôi. Cánh Nghiệp Liên mà ngài giao cho tôi, tự dưng lại bị một sức mạnh kỳ quái phá hoại… tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng…”

Một cánh sen vỡ vụn xuất hiện trong tay Hoang Tịch. Gã nở nụ cười khinh miệt, nắm chặt cánh hoa sen trong tay. Cánh sen ấy chợt hóa thành bột mịn chỉ trong nháy mắt, bay theo gió cuốn.

“Vốn dĩ thực sự nên phạt ngươi tội tự tiện quyết định, nhưng thôi…” Hoang Tịch cười nhạt, liếc mắt về phía Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên cách đó không xa, “Mấy nay bổn tọa sống vô cùng sung sướng, tâm trạng cũng cực kỳ thoải mái, nên sẽ không giết người.”

Thẩm Tam Xuyên: Ý con sói con này là gì?!

【 Hệ thống: Có lẽ là, đang phê quá xá á? Dù gì được uỵch cả Vu Nguyệt Thượng nhân cơ mà! Cái chuyện mới nghĩ thôi đã chảy máu mũi, gã còn được hưởng tận bảy ngày 】

Thẩm Tam Xuyên kinh hãi: Vờ cờ lờ, ai hỏi đằng ấy cái đấy!



“Phản đồ! Ngươi còn mặt mũi xuất hiện ở đây ư?! Hôm nay ta phải dọn sạch thứ dơ bẩn nhà ngươi cho Chưởng môn sư tôn!”

Mọi người đều hướng mắt về phía kẻ đang lên tiếng, chợt thấy Nhan Hoán Chu cầm kiếm tiên, hoàn toàn cởi bỏ điệu bộ yếu đuối bại trận trước đó. Ngược lại, trông hắn ta còn đến là hiên ngang lẫm liệt, hừng hực khí thế, y như chuẩn bị trổ hết tài năng!

Hoang Tịch lười biếng nhìn đối phương, như đang nhìn một tên hề: “Ngươi là kẻ mới nhậm chức Thủ tịch của Ải Phong Nguyệt à?”

“Không sai! Trước kia ngươi từng là đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn, nhưng lại láo toét với sư tôn, phản bội sư môn. Rời khỏi Ải Phong Nguyệt rồi, ngươi còn không biết phấn đấu, lập tức rơi vào Ma tông, quả thực lòng lang dạ sói, thua cả loài heo chó! Ngươi là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Ải Phong Nguyệt suốt trăm năm qua! Hôm nay ta phải tự tay giải ngươi về Ải Phong Nguyệt lãnh phạt!”

Hoang Tịch chống tay lên trán, cười vô cùng khoái trá: “Chỉ bằng ngươi thôi ư?”

Tuy họ rời đi khi ảo cảnh còn chưa kết thúc, nhưng Thẩm Tam Xuyên có lẽ cũng rõ nội dung đằng sau. Sau khi làm chuyện ấy, hai thầy trò cắt đứt hẳn. Hoang Tịch phản bội sư môn luôn, đến ba châu Huyền Sát, trở thành Tông chủ của Tông Long Dã khiến đông đảo tiên môn phải chùn bước. Thiên Lũng Cảnh cũng chẳng giải thích nhiều vụ Hoang Tịch phản bội, nhưng từ khi Hoang Tịch rời khỏi Ải Phong Nguyệt, Thiên Lũng Cảnh không nhận đệ tử thân truyền nữa.

Nhưng Nhan Hoán Chu dám nói năng với Hoang Tịch như thế, cũng xấc xược quá đi chứ? Mấu chốt là Nhan Hoán Chu không ngu đến độ thực sự nghĩ mình đánh thắng được Hoang Tịch đâu nhỉ?

“Dù hiện giờ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng cũng tuyệt đối không để ngươi tùy ý ra vào địa phận Ải Phong Nguyệt để khiêu khích đâu! Đây là chức trách của kẻ ngồi ghế đầu như ta!” Dứt lời, hắn ta cầm kiếm bay về phía Hoang Tịch.

Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Hắn đang… diễn kịch cho ai xem thế?”

Lục Lâm Trạch: “Dù sao chắc chắn không phải diễn cho huynh với đệ xem.”

Hai người quan sát Nhan Hoán Chu phi thân xông lên, còn Hoang Tịch thì chẳng thèm động cựa. Ảnh ảo Nghiệp Liên màu đen chợt nở rộ trước mặt họ. Nó tựa một cái hố đen cắn nuốt vạn vật, hút thẳng Nhan Hoán Chu vào. Đúng lúc Nhan Hoán Chu sắp bị đóa Nghiệp Liên kia nuốt chửng, một ánh kiếm mang theo tia chớp xoay tròn xé rách đóa Nghiệp Liên ngay tại trận.

Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía thanh kiếm chớp vờn kia, bỗng dưng trào dâng cảm xúc.

Đó là Uyên Quang.

Thiên Lũng Cảnh xách gáy Nhan Hoán Chu bằng một tay, kéo hắn ta ra khỏi Nghiệp Liên rồi quẳng vào giữa đám đệ tử Ải Phong Nguyệt đứng ở đàng xa. Sau đấy thanh Uyên Quang lại quay về tay y, tỏa ra ánh hào quang chói lòa hơn cả ban nãy.

Sấm chớp mạnh bạo, không thể ngăn cản.

“Sư tôn kìa!”

“… Chưởng môn sư tôn!”

“Chưởng môn sư tôn xuất quan rồi!”

Đám đệ tử của Ải Phong Nguyệt thấy Thiên Lũng Cảnh thì đều kích động phát điên. Riêng Nhan Hoán Chu là ôm ngực, tỏ vẻ vô cùng áy náy nói: “Sư tôn, đệ tử vô dụng, không thể bắt được tên phản đồ này.”

Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch liếc nhau, hóa ra ai đấy diễn tuồng là để cho sư tôn xem…

Thiên Lũng Cảnh cũng chẳng thèm nhìn Nhan Hoán Chu, chỉ quay ngang kiếm đứng sừng sững trước mặt toán đệ tử của Ải Phong Nguyệt.

Hoang Tịch thấy Thiên Lũng Cảnh tới, thần sắc gã chợt biến đổi. Dáng ngồi ngả ngớn ban đầu cũng có vẻ hơi gượng gạo. Tuy bề ngoài gã vẫn bình tĩnh lặng lờ, kẻ khác không phát hiện, nhưng Thẩm Tam Xuyên ở chung với gã trong ảo cảnh bấy lâu, vẫn có thể nhận ra sự lo lắng căng thẳng của gã ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Gã căng thẳng lo lắng nỗi gì?

Thẩm Tam Xuyên dõi theo ánh mắt Hoang Tịch, nhìn về phía Thiên Lũng Cảnh, bỗng dưng thấy mấy vết bầm do bị trói lộ ra trên cổ tay cầm kiếm của Thiên Lũng Cảnh… Hơn nữa không biết có phải anh chàng bị ảo giác không, mà Vu Nguyệt Thượng nhân lúc này không mang khí phách ngạo nghễ áp bức tự nhiên như xưa. Dáng vóc và dung nhan y đượm vẻ quyến rũ tới tận xương, khiến kẻ khác không khỏi nhớ nhung mơ mộng… Những đệ tử Ải Phong Nguyệt và đám bá tánh xung quanh chưa gặp Vu Nguyệt Thượng nhân bao giờ đều phải ngơ ngẩn ngắm y!

【 Hệ thống (nuốt nước miếng): Không, không được chiêm ngưỡng bảy ngày kia đúng là đáng tiếc thật… Bốc vãi luôn, còn chơi hẳn bondage, Hoang Tịch xúc phạm người bề trên mà gu mặn vãi 】

“Từ khi bổn tọa rời khỏi Ải Phong Nguyệt, Thủ Tịch của quý phái đúng là đời sau lụn bại hơn đời trước.” Hoang Tịch mở miệng phá vỡ sự im lặng, cười khẽ nói, “Bảo sao bao năm ròng đã qua, mà Vu Nguyệt Thượng nhân vẫn không chọn nổi đệ tử thân truyền.

“Có lũ đệ tử bỏ đi như thế, chi bằng, bổn tọa dọn dẹp chúng hộ người nhé?”

Gã đứng dậy khỏi đài sen của Nghiệp Liên, từ tốn bước xuống, thoạt trông vô cùng tao nhã bình thản. Tiếp đến, gã đi tới trước mặt Vu Nguyệt Thượng nhân, cố ý duỗi tay chạm lên Uyên Quang. Uyên Quang cảm nhận được sự phản kháng của chủ nhân, đánh văng tay gã đi. Máu tươi nhỏ xuống từ tay gã. Gã như thể không biết đau đớn, vươn bàn tay nhơ nhuốc máu cầm lấy phần cổ tay giữ kiếm của Vu Nguyệt Thượng nhân lần nữa.

Máu trên tay gã dính đầy cổ tay Vu Nguyệt Thượng nhân.

Thẩm Tam Xuyên sửng sốt, phát hiện Hoang Tịch còn có động tác túm tay áo rất nhẹ: Chẳng lẽ gã… cố ý để mình bị thương, hòng che vết bầm trên cổ tay sư tôn?

Hoang Tịch túm cổ tay Vu Nguyệt Thượng nhân, nói bằng chất giọng dịu dàng mà chỉ Thiên Lũng Cảnh mới nghe được: “Người còn chưa khỏe hẳn, đừng tức tối tỏ vẻ nữa. Ta đi liền đây, được chưa?”

Thiên Lũng Cảnh nhíu mày, trở tay vung kiếm ngăn giữa mình với Hoang Tịch. Hoang Tịch lảo đảo lùi vài bước về sau, vẫn khoác điệu bộ vô lễ xằng bậy: “Vu Nguyệt Thượng nhân chớ nên tức giận. Đệ tử này không ra gì, thì vẫn còn lớp người mới trẻ trung đầy hứa hẹn mà? Kiểu gì chẳng có kẻ thích hợp, cơ nghiệp Ải Phong Nguyệt của các người, sẽ không dễ dàng đứt đoạn vậy đâu.”

Sau đấy gã quan sát Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đang đứng một bên, cười xấu xa nói: “Bổn tọa thấy hai cậu học trò này có tư cách khá đấy, tốt hơn tay Thủ Tịch vứt đi kia nhiều…”

Cẩu Tuân ở ngoài lề la lớn: “Phản đồ, ngươi đừng có chia rẽ chúng ta. Cả Ải Phong Nguyệt đều biết ngươi không có bản lĩnh lên ngồi ghế đầu, vậy mà bây giờ còn mặt dày ghen tỵ vì người khác được làm Thủ Tịch nhờ thực lực. Ta nhổ vào!”

Hoang Tịch nghe vậy thì chỉ cười, giọng thấm đượm vẻ kiêu ngạo tự phụ: “Bổn tọa không lên được chức Thủ Tịch thì đã sao. Dù bao nhiêu năm trôi qua, đệ tử thân truyền do chính miệng Chưởng môn sư tôn nhà các ngươi thừa nhận chỉ có mình bổn tọa. Những kẻ khác, chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi.”

Thẩm Tam Xuyên: Sao sư tôn cứ lặng thinh mãi thế?

【 Hệ thống: Có lẽ là bởi, tình cảm mà thầy dành cho Hoang Tịch quá phức tạp. Vả lại Vu Nguyệt Thượng nhân là một người không giỏi biểu đạt và không biết nói dối, nên giờ phải im lặng thôi… 】

Thẩm Tam Xuyên: Tình cảm phức tạp á? Chẳng phải thầy muốn xọc phát chết tươi tên sói con kia à?

【 Hệ thống: Sao lại thế được! Họ làm thầy trò ngót trăm năm, Hoang Tịch gần như do một tay Vu Nguyệt Thượng nhân nuôi lớn. Dù không kể đến nghĩa tình thầy trò sâu đậm, thì Thượng nhân luôn vẫn cảm thấy mình có lỗi với Hoang Tịch. Thầy cảm thấy tại mình tự tiện gieo Nghiệp Liên lên người Hoang Tịch nên hậu quả mới thành ra như bây giờ. Tuy bị Hoang Tịch ép phải làm chuyện chăn gối, dù rối ren giữa nhục nhã và loạn luân, nhưng thầy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trốn tránh trách nhiệm! Thầy vừa yêu lại vừa hận Hoang Tịch, nhưng lại không muốn giết gã… 】

【 Hệ thống: Ký chủ, cậu từng chia sẻ suy nghĩ cảm xúc với Vu Nguyệt Thượng nhân trong ảo cảnh, chẳng lẽ giờ cậu lại không hiểu nổi lòng thầy? 】

Thẩm Tam Xuyên nhìn bóng lưng Thiên Lũng Cảnh, đột nhiên nhớ ra sư đệ từng nói, Thánh Nghiệp Liên thanh lọc tới giới hạn sẽ hóa thành Tà Nghiệp Liên. Tà Nghiệp Liên giấu những gì dơ bẩn, ăn những gì nhơ nhuốc, bị người đời phỉ nhổ, tượng trưng cho vạn ác… Lúc ấy nghe xong, một cảm giác khó lòng diễn tả bỗng trào dâng trong lòng anh chàng. Giờ anh chàng mới đột nhiên hiểu ra.

Tà Nghiệp Liên quả thực chứa chấp tất cả dơ bẩn. Nhưng chính vì nó đã nuốt hết tội nghiệt trên thế gian, nên đấy chẳng phải là một kiểu hy sinh được ăn cả ngã về không ư?

Chúng sinh phỉ nhổ Tà Nghiệp Liên, chỉ vì nó là vật chứa của tội ác, chẳng ai thèm để ý đến nguyên do nó chuyển từ thánh thiện sang tà ác.

Nhưng Thiên Lũng Cảnh thì không. Dù đóa Nghiệp Liên kia đã dơ bẩn cùng cực, dẫu quấn túm liên lụy nhau không ngừng, dù không bao giờ có thể quay về quan hệ lúc xưa được nữa…

Nhưng y sẽ không từ bỏ.

[HẾT CHƯƠNG 33]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!