Lão phu nhân và Hà mama nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ và tội lỗi.

Tại sao chúng lại ở đây vào lúc này? Vậy.. chúng có nghe thấy những gì bọn họ vừa nói không?

Đám người hầu chết tiệt này..

Ngay khi định đổ hết trách nhiệm lên đầu đám người hầu, Hà mama mới nhận ra chính mình là người đuổi đám người hầu đó đi. Vì vậy, khi đại tiểu thư bước vào, đương nhiên sẽ không có người nói cho bọn họ biết.

Nhưng bà ta nhanh chóng kìm nén cảm xúc và nở một nụ cười đầy yêu thương.

Khi hai tỷ đệ Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần bước vào, họ thấy lão phu nhân đang nhìn họ với vẻ mặt đầy yêu thương và dịu dàng. Nhìn thấy hai người, bà ta vội vàng vẫy tay: "Nào, mau tới đây. Tổ mẫu đang chuẩn bị dùng cơm, định bảo Hà mama gọi các con đến dùng cơm, các con đã tới đây rồi."

"Cháu gái gặp qua tổ mẫu."

"Tôn nhi gặp tổ mẫu."

Hai tỷ đệ hành lễ với lão thái thái, cung cung kính kính làm người khác không tìm thấy một sai sót nào.

Nhưng sự cung kính đó khiến lão thái thái rất khó chịu. Giống như đang trình diễn nhưng nó được thực hiện rất đẹp mắt.

Lão phu nhân là người có kinh nghiệm, dù trong lòng đang rất không thoải mái nhưng bà vẫn giữ nụ cười yêu thương trên khuôn mặt. Bà vẫy tay với Thẩm Nhược Thần, vẻ mặt đau lòng nói: "Có phải con ở học viện sống không tốt a? Sao con lại gầy như vậy? Đều tại phụ thân của con, nói là nam nhân phải sớm tự lập, không được nuông chiều, phải nghiêm khắc dạy dỗ. Ta nói phụ thân con đưa con hồi phủ, nó còn trách ngược lại ta. Nếu bây giờ con đã hồi phủ rồi, vậy không cần quay lại học viện nữa."

"Hà mama, xin hãy dọn dẹp Triều Huy viện để sau này đại thiếu gia tới đó ở." Bà ta quay sang nói với Hà mama

"Vâng, lão phu nhân!" Hà mama đáp.

Triều Huy viện?

Thẩm Nhược Kiều cười lạnh, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.

Đây là Triều Huy viện sát bên cạnh Trường Xuân Các của lão thái thái, chẳng phải là muốn theo dõi nhất cử nhất động của Nhược Thần sao?

Ý tưởng này rất được! Có thể theo dõi được Nhược Thần, nắm giữ đệ ấy trong lòng bàn tay, cũng nắm thóp được nàng. Nếu vậy cũng có thể dễ dàng quan sát được Mộ Dung Vũ.

"Tổ mẫu, tôn nhi không dám ở lại phủ." Ngay khi Thẩm Nhược Kiều định nói điều gì đó, Thẩm Nhược Thần đã nháy mắt với nàng, nói với lão thái thái, "Tôn nhi không có ý định hồi phủ sinh sống. Hôm nay là ngày nghỉ con hồi phủ cùng a tỷ thăm mọi người, Dùng bữa tối xong con sẽ quay lại học viện."

"Cái này.." Lão thái thái vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, sau đó nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Nhược Kiều, không phải con đưa nó hồi phủ sao? Tại sao.. nó bây giờ lại muốn quay trở lại học viện? Ở đây không thiếu thức ăn, y phục, phòng ở, phương tiện đi lại, vả lại nó còn là trưởng tử của Thẩm phủ. Làm như vậy không phải sẽ khiến người khác chê cười sao?"

Ha, thật nực cười!

Nhìn trò cười này đi?

Sao cơ, bà sợ người ngoài chê cười? Trò cười này được đám người đó thấy suốt bao nhiêu năm rồi?

Bây giờ lại nói mấy lời tốt đẹp dễ nghe như vậy?

"Tổ mẫu.."

"Tổ mẫu, tôn nhi của quen với việc sống ở học viện rồi. Xin tổ mẫu thành toàn cho con." Thẩm Nhược Thần ngắt lời Thẩm Nhược Kiều một lần nữa, cúi đầu hành lễ với não phu nhân "Phụ thân nói đúng, tôn nhi là nam nhân, phải nghiêm khắc dạy dỗ, không được phép chiều chuộng."

"Tôn nhi rất biết ơn phụ thân vì bao năm qua đã nuôi dưỡng, dạy con biết cách làm thế nào để trở thành nam nhân đích thực."

Lời này qua tai lão thái thái sao lại có cảm giác hết sức mỉa mai.

Thẩm Trí Hằng nuôi dưỡng Thẩm Nhược Thần? Nó còn cảm ơn nữa kìa?

"Tổ mẫu, Nhược Thần nói đúng. Nam tử của Thẩm gia, không thể được nuông chiều. Để trời sinh trời dưỡng, tự lực trưởng thành. Mẫu thân nhìn thấy Nhược Thần ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất mừng." Thẩm Nhược Kiều nở một nụ cười tự hào nói

Trời sinh trời dưỡng? Tự lực?

Vậy, ý của nàng là, Thẩm Nhược Thần không liên quan gì tới Thẩm gia bọn họ, đúng không?

Lại còn Chu Quân Ngọc rất mừng?

Lão phu nhân chỉ cảm thấy như bị tát vào má nhưng không thể phản bác được.

Hai tỷ muội chúng nó tới đây làm gì? Đến cười nhạo bà ta, nhục mạ bà ta sao?

"Đúng vậy, nếu Nhược Thần có ý nghĩ như vậy, không phụ nỗi khổ tâm của phụ thân các con." Lão phu nhân mỉm cười nói: "Nào, đến đây dùng cơm với tổ mẫu."

Bà ta nhanh chóng gọi người hầu mang đồ ăn cho bọn họ.

Mọi người dùng bữa, nhưng trong đầu mỗi người có toan tính riêng, chỉ là không ai nói với ai.

Ăn xong, lão phu nhân lấy nước súc miệng do người hầu đưa, súc miệng, nhổ nước ra, chậm rãi nói với Thẩm Nhược Kiều: "Nhược Kiều, chín ngày nữa là sinh nhật của Thái hậu, con dự định thế nào? Con cùng tổ mẫu và phụ thân tiến cung, hay cùng Tần vương tiến cung?"

Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, bình tĩnh nhìn bà ta, "Tôn nữ nghe theo tổ mẫu an bài. Tổ mẫu thấy làm như nào mới tốt, con sẽ làm thế đó."

"Được, nếu con đã nói như vậy, thì để tổ mẫu an bài."

"Tổ mẫu, vậy còn Ngữ Yên muội muội thì sao? Cùng tổ mẫu tiến cung, hay cùng Bách Lý biểu ca tiến cung?" Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt vô tội nhìn bà ta hỏi.

Nghe vậy, trong mắt lão phu nhân hiện lên một tia hắc ám, sau đó mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Con nghĩ thế nào thì tốt hơn?"

Thẩm Nhược Kiều lắc đầu "Tôn nữ không biết, nhưng tôn nữ biết, tổ mẫu an bài là tốt nhất."

Lão phu nhân mỉm cười hài lòng, quay sang nhìn Thẩm Nhược Thần, "Nhược Thần, con học hành cẩn thận, sớm ngày hồi phủ."

"Vâng, tổ mẫu."

Sau khi khách sáo nói chuyện một hồi, tỷ đệ bọn họ đứng dậy hành lễ rồi rời đi.

Hai người vừa quay người lại, sắc mặt bà lão tối sầm lại. Đôi mắt xanh đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền ngồi cười buồn một lúc.

"Nhược Thần, đệ thực sự không muốn sống trong Thẩm phủ?" Ngay khi bọn họ bước vào Kiều Viện, Thẩm Nhược Kiều đã nghiêm túc hỏi Thẩm Nhược Thần.

Thẩm Nhược Thần cười nhạt, "A tỷ, đệ đã quen sống ở học viện.."

"Ta xin lỗi." Thẩm Nhược Kiều nói với vẻ tự trách.

Nghe vậy, Thẩm Nhược Thần lại mỉm cười không đồng tình, "A tỷ không cần xin lỗi ta. A tỷ là tốt nhất. A tỷ, những chuyện đã hứa với a nương, đệ nhất định nhớ rõ. Tỷ muốn làm gì thì cứ làm, hãy nhớ rằng, đệ lúc nào cũng ở bên cạnh tỷ."

"Hơn nữa, có một số việc không phải ở Thẩm phủ mới làm được. Đệ ở học viện, a tỷ yên tâm." Hắn như lão phụ thân dặn dò.

Đột nhiên, Thẩm Nhược Kiều đã hiểu ra ý của hắn.

Nàng nở nụ cười nhẹ nhõm, vỗ vai hắn: "A đệ đã lớn rồi, sau này có thể làm chỗ dựa cho a tỷ."

"A, điều đó không thể, đệ sẽ không giành người với tỷ phu. Từ bây giờ tỷ đã có tỷ phu làm chỗ dựa," Thẩm Nhược Thần nói một cách nghiêm túc.

"!"

* * *

Đêm đến

Cửa phòng lại bị đẩy ra, Mộ Dung Vũ lại một lần nữa vênh váo bước vào.

"Vương gia, ngài thích vượt tường thế à?" Giọng nói vui tươi của Thẩm Nhược Kiều vang lên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!