"Nằm.."

"Thẩm Nhược Kiều, suy nghĩ kỹ trước khi trả lời!" Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng.

Cả ánh mắt và giọng nói của hắn đều đầy đe dọa.

Thẩm Nhược Kiều, nếu nàng dám nói "không", bản vương đánh chết nàng!

Nàng lại để Bách Lý Văn Dương vào phòng nàng, nằm lên giường nàng làm ra chuyện bẩn thỉu đó! Bây giờ nàng thử từ chối ta xem!

Mộ Dung Vũ trở nên rất u uất khi nghĩ đến việc Bách Lý Văn Dương bước vào khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều. Tuy rằng hắn biết rất rõ chuyện này là do Thẩm Nhược Kiều sắp đặt, người trên giường chính là Bách Lý Văn Dương cùng Thẩm Ngữ Yên.

Còn hiện tại, nàng ấy cũng đã đổi phòng.

Nhưng, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hắn thậm chí còn chưa bao giờ ngủ trên giường Vương phi tương lai của mình, vậy mà cái tên phế vật Bách Lý Văn Dương lại được nằm trước hắn.

"Được rồi, được rồi! Ngài có thể nằm, có thể nằm!" Thẩm Nhược Kiều gật đầu liên tục, nở nụ cười có chút nịnh nọt, "Vương gia có thể nằm bao lâu tùy thích. Cái giường nhỏ này của ta được Vương gia để mắt tới, quả thật rất vinh dự."

Đáp lại nàng là vẻ mặt ghét bỏ của Mộ Dung Vũ.

"Không phải là do Bách Lí Văn Dương đã vào phòng ta, nằm lên giường của ta chứ? Cũng không phải ngài không biết người phát sinh quan hệ với hắn là Thẩm Ngữ Yên. Vẫn ghen được!" Thẩm Nhược Kiều lẩm bẩm một mình.

"Nàng cho rằng nếu người đó là nàng, nàng còn có thể đứng đây chống tay nói chuyện với bản vương sao?" Hắn nhìn nàng, ánh mắt có phần khó đoán, ung dung thong thả nằm lên giường của nàng.

"Vương gia, ta không mù!" Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bách Lý Văn Dương làm sao có thể so sánh với Vương gia? Hắn văn chương giỏi sao? Hay là võ thuật giỏi? Xét về tướng mạo thôi hắn đã thua kém ngài cả vạn lần. Vương gia, ngài như mây trên trời, Bách Lý Văn Dương chẳng qua là một đống bùn trong lòng đất, ta bị mù mới bỏ ngài đi theo hắn."

Kiếp trước rốt cuộc mắt nàng để ở chỗ nào, lại mù quáng đi nghe cái tên Bách Lý Văn Dương đó?

"Thẩm Nhược Kiều, nàng tốt nhất là nói lời thật lòng cho ta!" Hắn nhìn thẳng vào nàng nói.

Thẩm Nhược Kiều cười rạng rỡ, tiếp tục lấy lòng: "Vương gia yên tâm, những gì ta nói đều là từ đáy lòng, ngài nằm xuống đi, ta châm cứu cho ngài trước, sau đó thay thuốc."

* * *

Tiên An hầu phủ.

Bách Lý Tử Loan lúc này tức đến điên dại, không những tính kế thất bại, lại còn bị tiện nhân đó phản công.

Đồ đáng chết Thẩm Nhược Kiều!

Trong phòng, cái gì có thể ném được đều bị Bách Lý Tử Loan ném đi, để lại một đống hỗn độn.

Bách Lý Văn Dương quả thực chính là phế vật! Ngay cả Thẩm Nhược Kiều cũng không xử lý được! Cô còn mong đợi ở hắn điều gì nữa?

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói không hài lòng, đầy khiến trách của Chu Quân Nguyệt vang lên.

Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan nhanh chóng dừng tay, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cung kính hành lễ với Chu Quân Việt, "Mẫu thân."

Chu Quân Việt nhìn quanh phòng, lông mày nhíu chặt, trong mắt đầy vẻ không hài lòng. Sau đó bà ta nhìn Bách Lý Tử Loan, "Con còn không giải thích?"

"Con.. con.." Bách Lý Tử Loan run rẩy nhìn bà ta, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, "Mẫu thân, con chỉ là tâm tình không tốt mà thôi."

"Tâm tình không tốt, là có thể mang cái nhà này phá tan hoang đúng không?" Chu Quân Nguyệt nhìn cô ta, "Bách Lý Tử Loan, đây là ta dạy con sao?"

"Putong" Bách Lý Tử Loan quỳ xuống trước mặt bà ta, thậm chí không nhìn ra dưới chân mình có vật gì lạ, cô chỉ cảm thấy đầu gối đau nhói, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.

"Mẫu thân, con sai rồi, xin mẫu thân trừng phạt con, con đảm bảo sẽ không có lần sau nữa." Bách Lý Tử Loan vẻ mặt hối lỗi hứa hẹn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
2. Cổ Thiên Nga
3. Biến Thành Bé Thỏ LEGO
4. Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp
=====================================

Chu Quân Nguyệt không hề có ý định để cô ta đứng dậy, vẫn dùng ánh mắt thờ ơ nhìn cô ta.

Rõ ràng đây cũng là một hình phạt dành cho cô.

"Là con để Xuân Phân dẫn Thẩm Nhược Kiều tới viện của Bách Lý Văn Dương?" Chu Quân Việt thanh âm chắc nịch vang lên.

Bách Lý Tử Loan nuốt khan một ngụm, cảnh giác nhìn bà ta, gật đầu.

"Ngươi không những thất bại trong việc tính kế nàng, ngược lại còn bị nàng ta đánh cho một gậy?"

Bách Lý Tử Loan lại gật đầu.

"Bách Lý Tử Loan, ta đã dạy con thế nào?" Chu Quân Nguyệt ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, "Ta có dạy con làm việc gì cũng phải tuyệt đối nắm chắc thắng lợi! Chỉ cần con có một điểm không chắc chắn thì đừng có làm, biến điểm không chắc chắn thành chắc chắn mới được làm. Ta dạy con như vậy, còn con đã làm được chưa?"

Bách Lý Tử Loan cúi đầu "Không làm được!"

"Sáng sớm nay, tiện nhân Đình Lan đến báo cho ngươi biết Thẩm Nhược Kiều vào cung gặp Thái hậu. Sau đó ngươi cùng Bách Lý Văn Dương vội vàng tiến vào cung?"

"Vâng."

"Có đạt được điều con muốn không?"

"Không đạt được."

"Sau khi biết Thẩm Nhược Kiều đến Học viện Trùng Sơn đón Thẩm Nhược Trần và đưa hắn đến cửa hàng y phục, con" tình cờ "lại đến gặp nàng?"

"Vâng!"

"Sau đó không những không thu hoạch được gì, còn bị người ta suýt chút nữa vạch trần?"

"Vâng.." Bách Lý Tử Loan càng cảm càng nói càng hoảng.

Cô ta lại nuốt nước miếng, "Mẫu thân.."

"Bách Lý Tử Loan, con làm ta quá thất vọng!" Chu Quân Việt ngắt lời cô ta, lạnh nhạt nhìn cô, "Ta còn tưởng rằng ở Nhất Khôn cung củaThái hậu, com sau khi chịu thua sẽ dừng tay, sau đó tính kế lâu dài. Nhưng con lại không làm vậy. Thay vào đó, ngươi lại ném mình cho Thẩm Nhược Kiều, để nó tát con hết cái này đến cái khác. Bây giờ, trong địa bàn của chính mình cũng để thua trong tay nàng! Xem ta ta nên xem xét lại xem con có sống với sự tận tâm tận lực dạy dỗ của ta không.

" Mẫu thân, mẫu thân.. Con sai rồi, người đừng bỏ mặc con. Sau này con nhất định sẽ không mắc lỗi nữa. "Bách Lý Tử Loan đáng thương cầu xin.

Chu Chu Quân Nguyệt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt bà ta lạnh lùng, như thể người đang quỳ trước mặt không phải là đứa con gái duy nhất của bà mà chỉ là một người xa lạ không liên quan.

" Mẫu thân.. "Bách Lý Tử Loan tiếp tục nói với giọng nài nỉ.

" Tự mình dọn dẹp phòng, không được gọi nha hoàn tới giúp. "Chu Quân Nguyệt sắc mặt không thay đổi nói:" Bách Lý Tử Loan, nếu còn có lần sau thì đừng nói cho người khác biết con là con gái của ta! "

Nói xong cũng không thèm nhìn Bách Lý Tử Loan lấy một cái liền vẩy tay áo rời đi.

Bách Lý Tử Loan thì hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ oán hận.

" Loan Nhi muội muội, muội đi ngủ rồi sao? "Bách Lý Tử Loan vừa mới thu dọn đồ đạc trong phòng, ngoài cửa vang lên giọng nói nịnh nọt của Bách Lý Văn Dương mang theo chút tự trách.

Nghe được âm thanh đó, trong mắt Bách Lý Tử Loan hiện lên một tia tàn ác, nhưng cô nhanh chóng kìm nén lại.

Đang lúc cô định mở miệng thì nghe thấy một tiếng" cạch", Bách Lý Văn Dương đẩy cửa vào, tự mình đi vào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!