Đêm hôm khuya khoắt, chuông điện thoại đột ngột reo lên dọa Ninh Vy Lan mất hồn mất vía, trên màn hình hiển thị cái tên Dịch Chỉ Ngôn, cô nghiêng người nghe máy: “Alo.”

”Vy Lan à, chị là Lý Hiểu Lâm đây.”

Ninh Vy Lan ngơ ngác, gọi một tiếng “chị Hiểu Lâm”, có chút không rõ nguyên do

”Giờ em đang ở nhà à?”

”Vâng.”

”Vậy thì tốt”, đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, “chị và quản lý của em đã nói chuyện qua rồi, bên này Dịch Chỉ Ngôn đang gặp chút chuyện, chắc em cũng đã lên weibo xem qua, vì hai đứa quay show tình nhân bảy ngày, khẳng định sẽ có truyền thông đến phỏng vấn em, em đặt bản thân mình ngoài chuyện này cũng ổn, bọn chị sẽ xử lý ổn thỏa, vô cùng xin lỗi khi đã để liên lụy đến em.”

”Không liên quan đến chị Hiểu Lâm, em biết mà.”

”Ừm, cứ như thế đã, chị sắp phải đi họp, đoàn đội còn đang đợi chị.”

Ninh Vy Lan đáp ứng, lại nghe thấy mấy lời rõ ràng cách đó, là Lý Hiểu Lâm và Dịch Chỉ Ngôn đang nói chuyện.

”Lần sau thông minh lên chút, gặp nó, trừ chuyện công việc không thì tránh xa ra, quá tâm cơ, cư nhiên muốn dựa vào em để thượng vị, cũng không nhìn xem Lý Hiểu Lâm chị là ai, chuyện này khẳng định phải phủ nhận, đợi dự thảo được đưa ra chị sẽ nói cho em đối phó với mấy câu hỏi của truyền thông như thế nào.”

Cô nghe thấy Dịch Chỉ Ngôn “ừm” một tiếng, sau đó đổi điện thoại sang anh.

”Vy Lan, thật ngại khi lôi cậu vào chuyện phiền phức này”, Dịch Chỉ Ngôn hổ thẹn, “Hai hôm nay cậu vất vả rồi, phải đối phó với truyền thông rất nhiều chuyện.”

”Không sao, có thể nói cho tớ một tí, cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?” Sao đột nhiên lại có tin đồn vậy, hình như còn rất lớn nữa.

Dịch Chỉ Ngôn thành thật: “Quan Nghệ với tớ trước đây cùng công ty, có điều sau này cô ta rời đi, mấy ngày lên thông cáo luôn đụng chạm, liền nhiều lời mấy câu, ai ngờ bị chộp được.

Những quan điểm loạn cào cào của truyền thông, thủ đoạn xuyên tạc quả thực ghê gớm, có điều trong đó còn có sự nhúng tay của đoàn đội Quan Nghệ, làm anh bây giờ có nhà mà không thể về, trên mạng tràn ngập tin đồn giữa anh và Quan Nghệ.

”Cậu cũng đừng lo lắng, năng lực của chị Hiểu Lâm rất mạnh, chị ấy nhất định sẽ giúp cậu dẹp yên chuyện này.”

”Tớ biết”, Dịch Chỉ Ngôn cười cười, “Được rồi, đừng nói tớ nữa, còn cậu thì sao, tớ nghe Hiểu Lâm nói chuyện ban sáng, không sao chứ?”

”Không sao.”

”Không sao thì tốt rồi.”

Tạm không tìm được chủ đề để tiếp tục, hai người liền rơi vào trầm mặc, Dịch Chỉ Ngôn vê chiếc cốc giấy nắm trong tay rất lâu, mới thấp giọng hỏi cô: “Cậu và Tề Chiêu Viễn như nào rồi?”

Từ hôm bộc bạch đó, anh đã rất lâu không quan tâm đến chuyện của bọn họ, chỉ là cảm thấy nếu đã buông tay thì tâm niệm nên làm sạch một chút, tốt hơn cứ vương vấn mãi không dứt.

Lúc này hỏi đến chỉ giống như quan tâm bạn bè thôi, không có ý khác.

”Rất tốt.” Ninh Vy Lan vô thức nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn mười giờ rồi, anh vẫn còn ở văn phòng sao? Hay là về nhà rồi? Nghĩ ngợi lung tung dẫn đến tư tưởng không tập trung, Dịch Chỉ Ngôn gọi tên cô liên tiếp mấy lần, cô mới nghe thấy.

”Xin lỗi vừa nãy tớ hơi nghĩ ngợi một chút, cậu nói gì nhỉ?”

Dịch Chỉ Ngôn trầm mặc, nén giọng đang định nói câu“Cậu thực sự chưa từng nghĩ đến ở bên anh ta sao?.” liền chuyển thành: “Tớ nói thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.”

“Ừm, cậu cũng vậy.”

Cuộc gọi kết thúc, Dịch Chỉ Ngôn đột nhiên cảm thấy may mắn, anh cuối cùng cũng không hỏi câu đó, không nói sự đường đột của anh, chủ yếu đó là việc riêng của cô, anh vẫn không nên nhúng tay quá sâu vào thì hơn.

Có điều cho dù kết thúc là kết quả nào, thì anh vẫn là bạn bè bình tâm đối đãi với cô.

……

Gọi điện thoại xong, Ninh Vy Lan vốn có hơi buồn ngủ liền biến mất không dấu vết, đặc biệt là mãi nghĩ xem anh có đang ở nhà hay không, loại tâm trạng rối rắm muốn biết này càng rối bời hơn.

Đầu ngón tay vô thức lần đến danh bạ, ánh mắt đột nhiên dừng hình lên cái tên “Lâm Dịch”, bỗng nhớ tới Lâm Dịch là người quản lý kiêm trợ lý của anh, chỉ cần Lâm Dịch về nhà, vậy anh cũng về nhà rồi.

Nghĩ như vậy, cô liền gọi luôn một cuộc điện thoại, chỉ kêu bíp bíp mấy tiếng lạnh ngắt, rất nhanh đã nghe máy.

……

Lúc Ninh Vy Lan gọi, vừa hay Lâm Dịch lái xe đưa Tề Chiêu Viễn về nhà, đang dừng bên đường đợi đèn đỏ, điện thoại của Lâm Dịch đang để trên bệ điều khiển màn hình sáng lên, cái tên ghi chú nhấp nháy liên tục.

Quan hệ của Lâm Dịch và Trang Văn rất tốt, từ cái miệng bát quái đủ thứ trên đời của cô biết được không ít tin tức, mí mắt hơi máy, với ánh mắt nghiêm túc bức người của sếp liền ấn nút rảnh tay.

Lúc nhận cuộc gọi hai người đều không ai mở miệng trước, bên này Ninh Vy Lan yên lặng, rất dễ nghe thấy tiếng kêu của xe bên Lâm Dịch truyền đến, nghĩ một lát, hỏi: “Đang lái xe à?”

Lâm Dịch đang định “ừm”, đột nhiên thấy Tề Chiêu Viễn lắc đầu với anh, ra hiệu bằng khẩu hình miệng ý bảo đến nhà rồi, anh hiểu ý, lời nói đến bên miệng lập tức đổi thành: “không có, đã đến nhà rồi, chỉ là tôi đi mua chút đồ ăn thôi.”

“…ồ.”

Trước khi gọi điện thoại, Ninh Vy Lan đã chuẩn bị xong mấy câu lý do làm nền nếu bị hỏi cặn kẽ, đại ý là cám ơn hôm nay Lâm Dịch đã mau chóng đến giúp đỡ, cô đợi Lâm Dịch nói xong, còn giả đò hỏi bâng quơ: “Những ngày này có phải rất bận không? Ban ngày thấy bộ dạng anh rất mệt mỏi.”

Lâm Dịch nhận thấy ánh mắt Tề Chiêu Viễn đang nhìn sang đây, lời ít ý nhiều: Vẫn ổn cả.”

“Nếu đã về tới nhà rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”

Vừa tắt điện thoại, di động đã nhấp nháy một nhắc nhở lượng pin còn rất thấp, Ninh Vy Lan cắm sạc, lòng tràn ngập thỏa mãn đi ngủ.

Xe quay đầu rẽ vào tiểu khu, dừng lại trước lối đi lên tầng, Tề Chiêu Viễn tháo dây an toàn, trước khi xuống xe còn vỗ vào vai Lâm Dịch.

“Mấy ngày này vất vả rồi, ngày mai cho cậu nghỉ một ngày, ngày kia nhớ đi làm đúng giờ đấy.” Nói xong Tề Chiêu Viễn liền xuống xe, Lâm Dịch trừng mắt nhìn bóng lưng đang dần đi xa kia, đột nhiên cảm thấy mấy lời không có khả năng trong miệng Trang Văn, đều biến thành sự thật.

Phát sóng liên tục hơn một tuần trên mạng cộng với truyền hình, show tình nhân bảy ngày thu hút được rất nhiều bình luận, Dịch Chỉ Ngôn và Ninh Vy Lan trở thành cặp tình nhân màn ảnh được chú ý nhất trong đó, vô hình chung được trói chặt cùng nhau.

Cụ thể đều thể hiện trong rumor của Dịch Chỉ Ngôn.

Ninh Vy Lan nhận được công kích tứ phía của truyền thông liên tục mấy ngày, đối với bạn gái tin đồn Quan Nghệ đột nhiên xuất hiện của tình nhân màn ảnh Dịch Chỉ Ngôn, vẫn có không ít truyền thông muốn phỏng vấn cảm nhận của Ninh Vy Lan, rất đáng tiếc là câu trả lời của cô vẫn luôn rất chung chung, tìm không ra bất cứ điểm nào muốn nhân cơ hội này để sao tác.

Thêm vào bản thảo tin tức mà công ty Dịch Chỉ Ngôn đưa ra, cùng với sự phủ nhận của chính bản thân anh, cho dù chuyện này bỏ mặc như thế nào, thì cũng không ai nhắc lại cả.

Phim trường, vừa mới ăn xong bữa trưa không lâu, vẫn chưa đến phân cảnh của Ninh Vy Lan, cô liền ngồi lên mép ghế để mặc chuyên viên trang điểmsửa sang gương mặt cho cô, thuận tiện nhẩm lại lời thoại.

Cảnh này là tình tiết Phượng Yên Ly và Tiêu Trần Uyên cãi nhau xong rồi làm lành trong phim, không thể thiếu đoạn tiếp xúc thân thể, Ninh Vy Lan nhìn trên kịch bản viết “Nam chính ấn nữ chính lên cánh cửa, thâm tình nói”, rõ là tưởng tượng quay phim một lát thôi mà vành tai đã nóng đỏ cả lên.

Chuyên viên trang điểm thấy biểu cảm cô có chút không đúng, ân cần hỏi cô có phải trong người có chỗ nào không thoải mái không.

Ninh Vy Lan lắc đầu, tâm tình bình tĩnh lại, tiếp tục nhẩm lời thoại

Nửa giờ sau, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Phất tay Tiêu Trần Uyên ra, Phượng Yên Ly mím chặt môi, giận dỗi xoay người định đi, nàng chưa kịp rời khỏi phòng đã bị chàng từ sau kéo lại.

“Phượng Yên Ly, nàng thật là…” Tiêu Trần Uyên hận không nói lên lời, cả nửa ngày mới xoay người nàng lại, rầu rĩ ôm vào trong lòng, “Nàng không tin ta một chút nào sao?”

Cô đi một đôi giày đế bằng, mặt đối mặt như vậy đúng lúc mặt vùi vào lồng ngực anh, theo như kịch bản viết, Ninh Vy Lan sẽ hất đầu không nói lời nào.

“Ta tưởng nàng và ta quen biết lâu như vậy, chung quy vẫn có sự tin tưởng”, thu cánh tay lại, Tiêu Trần Uyên thở dài, “Ta biết nàng không thích Mạc Diêu, cũng sớm không cho ta qua lại với muội ấy, nàng không phải đang ghen chứ?”

“Cho đến ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, nàng cũng thấy rồi đó, đúng là thùng giấm chua, thấy ai cũng muốn ăn.” Nói đến đây Tiêu Trần Uyên nhịn không được cười một tiếng, ánh mắt càng lúc càng ấm áp dịu dàng, gọi Phượng Yên Ly mất đi sự lạnh lùng nhất quán, sự tức giận như khói tản mây bay.

Nhưng rốt cuộc không thể nhanh chóng tha thứ cho chàng được, nếu không Phượng Yên Ly nàng thật sự mất đi tính khí, lại dây dưa không dứt vớiMạc Diêu đó nhưng như thế nào là tốt.

Thế nên lại lạnh mặt xuống, Phượng Yên Ly bỏ lại một câu ráo hoảnh: “Ta ghen thì thế nào, không ghen thì thế nào?”

“Nếu nàng ghen, lòng ta vô cùng vui mừng, còn nàng không ghen cũng không sao, ta lại nói với nàng một lần, Mạc Diêu là sư muội của ta, từ khi muội ấy nhiều lần làm tổn thương nàng đến nay, là muội ấy không phải, nàng có biết không?”

Phượng Yên Ly không đáp làm như không nghe thấy, Tiêu Trần Uyên cũng không tức giận, cứ thế tiếp tục.

“Hôm qua ta đánh nhau với một kẻ bịt mặt, nếu không phải do Mạc Diêu đến phá đám, cũng không đến nỗi rơi vào thế hạ phong nhanh như vậy”, Tiêu Trần Uyên lạnh lùng hừm một tiếng, kéo nàng ra một chút, cúi người đỡ lấy đầu nàng, “Yên Ly, tim ta rõ ràng để ngỏ, nàng không đến mức hoài nghi đấy chứ, nhưng ta thực sự đau lòng lắm”

Đỡ đầu vốn là tư thế cực kỳ thân mật, không nói ánh mắt gần trong gang tấc, ngay cả hơi thở phả vào cũng có thể nghe được, Ninh Vy Lan bị anh ôm ép nhìn vào mắt, tim đập như gõ trống, sau đó lúng túng quên luôn lời thoại.

“cut!”

m thanh vừa rơi xuống, Tề Chiêu Viễn liền buông cô, Ninh Vy Lan rất ít khi mắc lỗi, lúc này cũng không biết nên nói cái gì, đối mặt với Tề Chiêu Viễn chỉ muốn chạy ra.

Trang Văn đợi ở bên ngoài, thấy vậy nhanh chóng đưa cho cô cốc nước, liếc mắt nhìn người nào đó sắc mặt đang ửng hồng cùng với người sắc mặt không biểu cảm nhưng tâm trạng hiển nhiên rất tốt kia, cười xấu xa không nói.

Nước rất lạnh, Ninh Vy Lan ôm vòng quanh cái cốc, áp vào bên má để giảm nhiệt, thực ra từ lúc nam nữ chính trong phim ở bên nhau, hai người thực sự không ít cảnh quay tiếp xúc thân thể, cô luôn thấy bản thân làm quen là bình thường, nhưng vừa nãy nhìn anh sát như vậy, bị anh ôm vào trong ngực, cái loại gọi là “Không cách nào kiểm soát” kia rất nhanh bén rễ và nảy mầm, chẳng mấy phá đất mà chui ra.

Ninh Vy Lan, tĩnh lặng rồi lại tĩnh lặng

Thiết lập tâm lý nửa ngày cho bản thân, Ninh Vy Lan đứng dậy nói với phó đạo diễn rồi nhìn sang Tề Chiêu Viễn gật đầu: “Diễn lại lần nữa đi!”

“a!”

Bắt đầu từ chỗ đỡ đầu, Ninh Vy Lan nghe anh thoại xong, cũng nhanh chóng thoại phần của mình, theo kịch bản bám lấy cổ áo anh, rồi bị anh đổi thành năm ngón tay chụp lại, cô phối hợp dựa vào lồng ngực anh, sau đó, bên cổ đột nhiên nóng bừng, đó là một nụ hôn bất ngờ.

Nhưng cái này, trong kịch bản đâu có đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!