*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


DỊCH: MIN
Dải lụa viết điều ước được Hoắc Kiêu buộc lên cành cây, gió thổi bay chúng, thổi lên tận trên trời, nói cho Phật Tổ biết.
Hoắc Kiêu nói: “Trước kia anh không tin những thứ này.”
Vương Nhược Hàm khoác tay anh: “Đó là do trước kia trong lòng anh chưa có vướng bận.”
Hoắc Kiêu cong môi mỉm cười: “Đúng, thế nhưng bây giờ có rồi.”
Buổi tối bọn họ quay về căn nhà nhỏ ở Kim Lăng, Vương Nhược Hàm chuyển mấy chậu cây từ nhà tới ban công bên này, trời sắp sang xuân, cô tỉ mỉ chăm sóc bọn chúng.
Ngoài phòng khác có một chiếc tủ, trọn vẹn hai tầng đều bị Vương Nhược Hàm dùng để đặt những giá nến và nến thơm mà Hoắc Kiêu tặng, đủ các loại kiểu dáng, nhìn hoa cả mắt.
Lần trước Phương Xuân Hoa tới một chuyến, hỏi cô có phải cô định biến nhà thành viện bảo tàng hay không.
Hoắc Dịch Hành nói dứt khoát mua đứt căn nhà này đi, Lâm San không đồng ý, cảm thấy việc mua nhà cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, vì chuyện này mà hai người lại cãi nhau một chặp.
Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm lại không có suy nghĩ này, bọn họ chưa từng có dự định tỉ mỉ gì cho tương lai, chỉ muốn trải qua những ngày tháng vui vẻ trước mắt.
Hoắc Kiêu đang nấu cơm trong bếp, Vương Nhược Hàm nằm bò trên sô pha chơi game.
Đồng đội treo máy, hại cô thua mất một ván, Vương Nhược Hàm đập mạnh lên chiếc gối bên cạnh mấy phát trút giận, gọi với vào trong phòng bếp: “Thầy Hoắc, anh nấu xong chưa thế?”
“Xong ngay đây, đói rồi hả?”
Vương Nhược Hàm bẹp miệng, nhảy xuống khỏi ghế sô pha chạy vào tìm anh: “Mau đến chơi cùng em một ván, đồng đội thì người này còn gà hơn người kia, em bị rớt mất một sao rồi.”
Hoắc Kiêu đang bận pha nước chấm, thuận miệng đối phó với cô: “Hay là em đừng chơi nữa, em đọc xong [Hồng lâu mộng] chưa?”
Vương Nhược Hàm xị mặt không vui: “Em gái Đại Ngọc chết rồi, tên cặn bã kia lấy Tiết Bảo Thoa, em không muốn đọc nữa.”
Hoắc Kiêu lắc đầu thở dài: “Thế thì em tìm bừa một cái gì đấy chơi đi, đừng PK nữa.”
Vương Nhược Hàm xốc tay áo lên, hứng thú nói: “Có cần em tới giúp anh không?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Được, em nấu bánh trôi đi, biết chứ?”
Vương Nhược Hàm tặc lưỡi một cái: “Đương nhiên biết, anh coi thường em hả.”
Ngửi thấy mùi thơm trong nồi, Vương Nhược Hàm hỏi: “Anh đang nấu gì thế?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Thịt bò nhúng.”
Vương Nhược Hàm cổ vũ nói: “Oa, thầy Hoắc làm mới thực đơn rồi hả?”
Hoắc Kiêu chọc lên trán cô: “ ‘À u một miếng thịt bò nhúng’, em chỉ thiếu nước viết mấy chữ này lên mặt thôi.

Sau này muốn ăn gì cứ nói thẳng với anh, đỡ cho anh cứ phải thi thoảng kiểm tra xem tên wechat của em là gì.”

“Muốn ăn thì nói thẳng với anh hả?”
“Ừ.”
Vương Nhược Hàm cười hì hì ôm lấy eo anh, ghé sát bên tai anh nói mấy câu cấm trẻ em.
Hoắc Kiêu nghe thấy bỗng hai má nóng rực lên, nghiêm túc cảnh cáo cô: “Bớt tuyên dâm giữa ban ngày đi.”
Vương Nhược Hàm chỉ lên chiếc đồng hồ không tồn tại trên cổ tay: “Đến giờ rồi, bây giờ là buổi tối đó.”
Hiện giờ Hoắc Kiêu không có sức dạy dỗ cô, ghim trong lòng trước đã.
Dùng xong cơm tối, Vương Nhược Hàm còn phải tới bệnh viện trực đêm.
Hoắc Kiêu nấu hơi nhiều bánh trôi, hôm nay là nguyên tiêu, bảo cô mang đến bệnh viện chia cho đồng nghiệp nữa.
Hoắc Kiêu đưa Vương Nhược Hàm đến dưới lầu bệnh viện, dặn dò cô: “Sớm mai anh đến đón em, nếu đói thì ăn sáng trước nhé.”
Ban đêm nhiệt độ hạ xuống, Vương Nhược Hàm đeo bịt tai bằng lông, vẫy tay với anh: “Em biết rồi.”
Hoắc Kiêu khởi động xe lái đi, anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô đi thẳng vào tòa nhà bệnh viện.
Áo lông cừu màu hồng phấn rất bắt mắt, lắc tới lắc lui.
Đang dịp lễ, đường phố náo nhiệt hơn ngày thường, đèn lồ ng đỏ treo khắp chốn.
Hoắc Kiêu mua một chiếc đèn lồ ng hình con thỏ về treo, coi như đã tham gia lễ hội, tăng thêm chút không khí vui mừng.
Trong buổi đêm một mình, anh không có thú vui nào cả, nằm trên sô pha bật phim điện ảnh mà Vương Nhược Hàm đã xem được một nữa, anh tiện tay trả lời lời chúc của người thân bạn bè.
Lúc mở khung chat của Diệp Thuyền ra, trừ bỏ câu “Nguyên tiêu vui vẻ”, còn có một câu: Xavier, em sắp kết hôn rồi.
Hoắc Kiêu ngây người, gõ chữ trả lời: Chúc mừng, định khi nào thì tổ chức hôn lễ?
Sau khi chia tay, hai người gần như không nói chuyện với nhau bao giờ, đến nay mọi thứ đã buông bỏ, bọn họ chỉ coi đối phương là người bạn cũ quen biết lâu năm.
Diệp Thuyền nói: Tháng tư, tổ chức ở Ireland.
Hoắc Kiêu: Tốt thật, chúc mừng em.
Diệp Thuyền: Còn anh thì sao? Sau này anh có gặp được người khiến anh thực sự rung động chưa?
Hoắc Kiêu ngước mắt lên, nhìn chiếc cốc trên bàn trà, con thỏ ấm ức hệt như người nào đó.
Anh nói: Có.
Diệp Thuyền hỏi: Thật sao? Cô ấy là người như thế nào?
Hoắc Kiêu nghĩ ngợi rồi nói: Đơn giản lại phức tạp, ngoan ngoãn nhưng lại phản nghịch, dịu dàng nhưng kiên quyết, anh rất khó tìm được từ nào cụ thể để hình dung cô ấy, thế nhưng cô ấy khác hoàn toàn với một nửa mà anh từng tưởng tượng.
Diệp Thuyền nói toạc ra: Cho nên cô ấy mới khiến anh động lòng.
Hoắc Kiêu mỉm cười: Phải.

Diệp Thuyền: Cô ấy là giáo viên trong trường anh sao?
Hoắc Kiêu trả lời: Không phải, là y tá.
Diệp Thuyền: Oa, thế hai người quan nhau như nào vậy?
Hoắc Kiêu nói: Ở hôn lễ của bạn bè, cũng có thể nói là duyên phận.
Có một câu mà anh chưa từng nói với người nào khác.
Lần đầu tiên gặp mặt, ở nhà hoa, trên chiếc cầu kính, trong quán cà phê, anh đã cảm thấy, đó là người trong định mệnh của anh, đễn trễ nhưng may mà không muộn.
*
Ngày 20/5 hằng năm là ngày lễ kỉ niệm của N đại, năm nay cũng là kỉ niệm 120 năm ngày thành lập ngôi trường danh giá này.
Kim Lăng cổ là nơi địa linh nhân kiệt, nổi tiếng về phương diện giáo dục, nhân dịp kỉ niệm của N đại, các nhân vật có tiếng tăm ở các giới trong xã hội đều quay về trường chúc mừng.
Lâm San và chồng là Hoắc Dịch Hành cũng năm trong danh sách được mời, mới sáng sớm hai người đã tới Kim Lăng.
Tháng năm đã là đầu hạ, nắng vàng rực rỡ, gió mát hiu hiu, cỏ cây hoa lá bừng bừng sức sống.
Hoắc Kiêu là giảng viên trong trường, Vương Nhược Hàm lấy thân phận người nhà cũng tới tham quan.
Công việc cho buổi kỉ niệm rất nhiều, anh vừa cùng với Lý Thận Lãng tiếp đón một cựu sinh viên, đợi đến khi có thời gian đã quá bữa.
Hoắc Kiêu vừa đi ra khỏi tòa nhà, vừa gọi điện cho Vương Nhược Hàm.
“A lô, em đang ở đâu đấy?”
Nghe giọng nói của Vương Nhược Hàm khá phấn khích: “Ở sân bóng rổ, xem sinh viên đại học chơi bóng rổ nè.”
Cô nói xong còn cười ngu ngơ hai tiếng, Hoắc Kiêu hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Đợi đấy, anh đến tìm em ngay đây.”
Lúc anh tới, Vương Nhược Hàm đang ngồi khoanh chân ở trên ghế dài.
Từ xa trông thấy người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đi tới, lực chú ý của cô không đặt ở trên nhóm sinh viên đại học kia nữa.
Hoắc Kiêu sắp 32 rồi, vừa mới lên chức phó giáo sư, vì công việc yêu cầu nên mấy ngày nay anh đều mặc rất trịnh trọng.
Áo sơ mi trắng không đeo cà vạt, quần tây thẳng thớn, phác họa đôi chân dài thẳng tắp của anh, trên sống mũi còn đeo một chiếc mắt kính, khi anh đi tới, đã thu hút vô số ánh mắt của người đi đường.
“Có đói không?”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Đói lắm.”
Hoắc Kiêu giơ tay kéo cô lên: “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”
Vương Nhược Hàm vịn lên, mượn sức của anh đứng dậy, HOắc Kiêu nắm chặt lấy cô không buông tay.
Ra khỏi sân bóng rổ, Vương Nhược Hàm nói thầm: “Nhìn thấy chưa, mọi người đều nhìn em với ánh mắt hâm mộ đấy.”

“Thế sao? Biết đâu là hâm mộ anh thì sao?”
Vương Nhược Hàm cười cười, đắc ý nói: “Cũng đúng, trong nhà giáo sư có cô vợ nhỏ, trẻ trung xinh đẹp, đúng là khiến người ta hâm mộ chết đi được.”
Hoắc Kiêu nhắc nhở cô: “Tháng sau em tròn 30, không còn trẻ nữa đâu.”
Vương Nhược Hàm trợn mắt nhìn anh: “Em nói nhìn em trông trẻ tuổi không được hả?”
Hoắc Kiêu thuận theo cô nói: “Được.”
Hai bên con đường trung tâm có trồng cây ngô đồng Pháp, đây cũng là kí hiệu nổi tiếng của Kim Lăng.
Tán cấy rợp bóng, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu từng đốm sáng lên mặt đường.
Hoắc Kiêu đưa túi giấy trong tay qua, nói với Vương Nhược Hàm: “Quà kỉ niệm của trường, anh cũng lấy cho em một phần.”
Vương Nhược Hàm vui mừng nhận lấy, trên túi giấy có in huy hiệu và câu chúc mừng của trường, cô tò mò hỏi: “Bên trong là gì vậy ạ?”
“Nói là hộp rút thăm ngẫu nhiên, em mở ra thử xem.”
Vừa nghe thấy thế, Vương Nhược Hàm dừng bước, hứng thú bừng bừng lấy hộp giấy bên trong ra, to bằng bàn tay, cầm cũng không thấy nặng mấy, cô đưa lên bên tai lắc lắc.
Hoắc Kiêu hỏi: “Có nghe ra cái gì không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Nghe ra được cái quỷ ấy.”
Cô mở ra luôn, bên trong có một chiếc nhẫn hình con thỏ, còn có hai chiếc tai dài nữa.
Vương Nhược Hàm vô cùng thất vọng: “Chỉ có thế này thôi à?”
Hoắc Kiêu chớp mắt: “Cái gì gọi là chỉ có thế này?”
Cô đưa chiếc nhẫn cho Hoắc Kiêu: “Còn không đẹp bằng em nặn, rõ là nhiều tì vết ấy.”
Hoắc Kiêu chau mày, ho một tiếng nhìn ra chỗ khác: “Ấy, còn có mảnh giấy, em xem bên trong viết gì, nhỡ đâu là bất ngờ thì sao.”
Vương Nhược Hàm đã không ôm ấp hi vọng gì, cô phụng phịu lấy mảnh giấy ra trải phẳng.
Bên trên viết: Chúc mừng bạn đã trúng giải thưởng lớn, xin hãy mang chiếc nhẫn hình con thỏ đi tìm giảng viên có mã số 22039815 để đổi.
Vương Nhược Hàm trợn mắt vừa vui mừng một giây, sau đó lại sụ mặt xuống: “Vậy em làm sao biết được giảng viên có mã số 22039815 là ai chứ? Cái thiết kế này có bug.”
Hoắc Kiêu khoanh tay, thở dài lắc đầu: “Ngày nào anh cũng để thẻ công tác ở ngoài cửa, em cũng không thèm nhìn lấy một cái?”
Vương Nhược Hàm ngẩng phắt đầu lên, nét mặt mê mang.
Hoắc Kiêu lấy mất chiếc nhẫn hình con thỏ trên tay cô, rút một chiếc hộp bằng nhung trong túi ra.
“Này, giải thưởng của em.”
Vương Nhược Hàm ngây người tại chỗ, mãi sau cũng không nói lên lời, cũng không dám đưa tay ra nhận lấy.
Vậy nên vị giáo sư trẻ tuổi nào đó quỳ một gối dưới hàng cây ngô đồng, mở nắp chiếc hộp bên trong có một chiếc nhẫn đưa lên cho bạn gái anh.
Viên kim cương hình vuông màu hồng, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Khi quay về N đại dạy học, anh đã nghĩ, có lẽ nào chúng ta đã sớm gặp gỡ nhau ở thành phố này, ga xe lửa, trên phố mới, chùa Kê Ô hoặc là miếu Phu Tử.

Giáo sư Lý hỏi anh, tại sao lại tới nơi này, chỉ bởi vì không muốn yêu xa với em nữa hay sao? Thực ra không đơn giản như thế, trước khi quen em, anh chẳng hề có dự định rõ ràng nào cho tương lai cảm, cũng không vội vã yêu đương kết hôn.


Là em khiến anh kiên định, khiến anh học được cách yêu và được yêu, khiến anh bắt đầu nghiêm túc quy hoạch lại cuộc đời và nỗ lực vì nó.

May mà thế giới này còn có người như em, có những lúc khiến anh không tài nào hiểu nổi, có những lúc lại khiến anh cảm thấy em là một anh khác, anh không nói nhưng em đều biết anh đang nghĩ cái gì.

Anh vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào để biểu đạt chính xác hơn câu “anh yêu em”với em.

Sau này vào một ngày nào đó cuối cùng anh cũng tìm được đáp án, Vương Nhược Hàm, là em thuần phục anh.”
Gió nhẹ thổi qua, lá cây ngô đồng rơi rụng dưới mặt đất.
“Cho nên, em có bằng lòng lấy anh không?
Hốc mắt của Vương Nhược Hàm đã sớm nóng rực, cô gật đầu thật mạnh, giơ tay về phía Hoắc Kiêu.
Chiếc nhẫn nằm gọn trên ngón vô danh, Hoắc Kiêu ôm chặt cô vào lòng.
Có người đi qua chúc mừng, sinh viên câu lạc bộ ghi ta vây quanh bọn họ hát vang lên.
Trong thế giới ồn ào huyên náo, Vương Nhược Hàm kiễng chân ghé sát bên tay Hoắc Kiêu nói: “Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
*
Vị giáo sư trẻ tuổi kia mặc áo sơ mi quần tây khéo léo, thế nhưng chẳng ai chú ý đến trên cổ tay anh còn có một sợi dây buộc tóc hình ngôi sao trẻ con.
Đó là chiếc xích thuần phục anh.
Trên đời này đa số người đều yêu thích mặt hoàn hảo của anh, chỉ có một người là thích hết mọi thứ thuộc về anh.
“Nếu như em thuần thục được anh,
Anh sẽ vì em mà yêu thêm buổi bình minh.
Nếu như em thuần phục được anh,
Anh sẽ vì em mà đi ra khỏi đám người.
Nếu như em thuần phục được anh,
Thậm chí anh sẽ thích âm thanh ngọn gió thổi qua cây ngô đồng.
Nếu như em thuần phục được anh,
Anh sẽ cần em,
Hơn nữa sẽ mãn nguyện, sẽ hạnh phúc vì sự tồn tại của em.
HOÀN CHÍNH VĂN.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!