Dù luôn nghĩ đến việc nuôi mèo, nhưng lịch trình làm việc của Trình Thiện Hạo mấy ngày nay vẫn không thay đổi, anh chưa đến cửa hàng thú cưng, có lẽ chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Kể từ lần gặp gỡ trước với hàng xóm mới, họ thường cùng nhau đi thang máy về nhà vào lúc nửa đêm. Thậm chí tính cách lạnh lùng của anh đôi khi không nhịn được mà thắc mắc, cô ấy làm công việc gì mà phải về muộn như vậy.

Mỗi lần gặp, cô ấy đều chủ động chào hỏi nói chuyện, anh lãnh đạm đáp lại hai tiếng.

“Chào buổi tối, hôm nay công việc cũng thuận lợi chứ?” Thái độ của Mạc Mặc giống như đối xử với hàng xóm bình thường, lễ độ thân thiện nhưng không làm người ta cảm thấy cô quá quen thuộc.

Trình Thiên Hạo nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Chủ đề cứ như vậy kết thúc, cô không hỏi thêm, anh cũng không trả lời nhiều hơn một câu. Trình Thiên Hạo cảm thấy cách giao tiếp như vậy khiến anh rất thoải mái.

Chỉ là một ngày nọ, anh không nhịn được mở miệng hỏi: “Cho hỏi cô có nuôi mèo không?”

Tuy bình thường anh rất bận rộn, nhưng cũng sẽ có chút thời gian rảnh rỗi, anh gần như đã ngó qua tất cả các con thú cưng của người dân trong khu phố. Nếu có con anh không biết, khả năng cao nhất là của cô gái mới chuyển đến đây, hơn nữa hai nhà cách nhau gần như vậy, nên không có gì lạ khi thú cưng của cô ấy chạy sang nhà của anh.

“Mèo?” Mạc Mặc mỉm cười, “Chưa nuôi bao giờ.”

Trình Thiên Hạo hơi thất vọng “Ồ” một tiếng.

Mạc Mặc quan sát biểu cảm của anh, chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Có phải anh Trình rất thích mèo không?”

Trình Thiên Hạo lơ đãng trả lời: “Cũng bình thường.”

Khóe miệng Mạc Mặc nở nụ cười, vừa lúc thang máy dừng lại, cô không nói lời nào bước ra ngoài.

Qua vài ngày sau, cuối cùng Trình Thiên Hạo cũng có thời gian để ghé qua cửa hàng thú cưng. Anh nhìn một lượt các loại mèo trong cửa hàng, nhưng cuối cùng vẫn không mang bất kỳ con nào về nhà.

Không muốn một con quá nghịch ngợm, cũng không muốn một con quá trầm lặng… Tóm lại, chỉ là anh thấy không hợp.

Anh luôn nghĩ đến lần đầu gặp mèo trắng kia, khi nằm ngủ trông rất ngoan, khi mở mắt ra thì lại toát lên một vẻ linh động và giảo hoạt… giống như con mèo bên đường ở phía trước vậy…

Hả?!!!

Trình Thiên Hạo mở to mắt, đỗ xe bên đường, một con mèo trắng đang lười biếng nằm trên chiếc bàn nhỏ trước cửa kính của cửa hàng, bên cạnh có một tấm bảng ghi dòng chữ:

Chào mừng đến với quán trà sữa mèo của chúng tôi, meow ~

Ai mà không thích những chú mèo đáng yêu chứ? Nhiều người cũng bị hấp dẫn bởi chú mèo dễ thương với vẻ ngoài ưa nhìn này, sau đó không cầm lòng được mà vào quán để xem.

Trình Thiên Hạo đứng trước bàn nhỏ, kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn nó: “Bé mèo này…” Anh chắc chắn không thể nhìn nhầm đôi mắt đẹp đầy đặc biệt ấy, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Nghe thấy tiếng nói mèo trắng động nhẹ cái đầu nhỏ, đôi mắt một xanh ngọc một xanh lam lấp lánh dưới ánh nắng, nó nghiêng đầu nhìn anh: “Meo?”

Tâm tình Trình Thiên Hạo nhất thời tỏa nắng: “Bé con còn nhớ anh sao?”

Trong mắt mèo trắng dường như có thêm vài phần ý cười: “Meo.”

Trình Thiên Hạo sờ cái đầu nhỏ của nó, nhìn thoáng qua biển hiệu, trong lòng ra quyết định: “Bé đợi chút nhé.”

Anh sải bước vào quán trà sữa, thấy có rất nhiều loại mèo khác nhau trong quán, tất cả đều nằm ngoan ngoãn bên cạnh khách hàng, để họ vuốt v e.

Một nhân viên tiến đến phía anh, lịch sự hỏi: “Chào anh, anh cần gì ạ?”

Trình Thiên Hạo nói thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi chút, con mèo ở ngoài có thể nhận nuôi không?”

Nhân viên lộ vẻ ngạc nhiên.

Trình Thiên Hạo mím môi, chân thành nói: “Tôi cũng có thể trả tiền để lấy nó.”

Nhân viên mỉm cười xin lỗi: “Anh này……”

Cô nhìn qua cửa sổ, thấy mèo trắng nháy mắt với mình hai cái, sửng sốt một lúc rồi lập tức chữa lại: “Hay để tôi đưa anh đến gặp chủ quán chúng tôi nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!