- Cô nói ai là cặn bã?

- Bà nói cháu đấy cháu trai!

- Cô…

An Tư Nhất định lên tiến lên thì 1 giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.

- Ồn ào cái gì thế?

Hà Xuyên đang đắc ý thì thấy An Cửu xuất hiện. Thế là cô vội vàng thu biểu cảm lại, bật chế độ trà xanh rồi lao đến ôm lấy thắt lưng của An Cửu mà khóc lóc.

- An Cửu… Cháu anh nói em không xứng đáng ở đây. Em tự nhận thấy mình không xứng đáng với anh. Hay anh đưa em đi đi…

An Tư Nhất và Mộc Ái nhìn sự lật mặt của Hà Xuyên mà tức đến mức không thể nói thêm được câu nào.

Mà An Cửu nghe xong thì sắc mặt có chút tối sầm lại, hướng đến nhìn chằm 2 con người kia.

- Cô ấy là trưởng bối của 2 đứa! Vô lễ với trưởng bối của 2 đứa là cách dạy dỗ của An Gia này sao?

- Ông trẻ, thực sự không phải như vậy đâu… Người phụ nữ này chính là muốn chia rẽ tình cảm của ông cháu mình… Vậy nên…

Hà Xuyên không để cho An Tư Nhất giải thích hết thì giả bộ chóng mặt, cả người mất thăng bằng rồi ngất lịm vào lòng của An Cửu.


Đúng lúc này, An lão gia cùng tất cả mọi người trở về.

Thấy An Cửu đang ôm Hà Xuyên thì An lão gia vội vàng đi đến hỏi.

- Tiểu Cửu, có chuyện gì thế?

An Cửu lạnh lùng ôm Hà Xuyên quay người trở về phòng, trước khi đi còn không quên để lại 1 câu.

- Anh trai à, anh dạy dỗ cháu trai thật tốt! Mai em sẽ rời khỏi đây để không làm phiền đến An Gia các người!

- Tiểu Cửu à… Sao lại thế…

An lão gia vội vàng đuổi theo nhưng vì chân của An Cửu dài nên đi thẳng 1 mạch lên tầng ngay.

Có vẻ như gió sóng lại 1 lần nữa ập xuống đầu của An Tư Nhất.

An lão gia tức giận, quay người đi tới lại táng cho An Tư Nhất thêm 1 cái bạt tai nữa.

Có thể nói rằng An Tư Nhất chính là 1 chú rể rất đặc biệt khi trong ngày cưới bị ông nội liên tiếp tặng cho 2 cái tát.

- Cái thằng mất dạy này! Tai sao mày cứ động chạm vào An Cửu thế hả? Mày có biết khó khăn lắm ông trẻ mới về đây không? Giờ thì hay rồi! Tao nói cho mày biết, ngày mai tốt nhất tìm cách giữ ông trẻ ở lại. Nếu không, tao sẽ gạch tên mày ra khỏi di chúc thừa kế!

Câu nói của An lão gia như tiếng sét đánh ngang tai của An Tư Nhất.

Hình như tất cả mọi người đều đã quá quen với việc An lão gia thiên vị An Cửu rồi nên chẳng ai dám lên tiếng nói đỡ.

Trong chuyện này rõ ràng là An Tư Thất sai trước. Động đến ai thì không động lại đi động đến ông trẻ An Cửu. Thế này có giời mới cứu được.

Sở dĩ An lão gia thiên vị An Cửu như thế là đều có lý do cả.

Năm đó, sau khi chồng qua đời được mấy tháng vì gặp tai nạn. An Thái Thái tuy đã lớn tuổi rồi mà còn mang thai, điều này khiến ai nấy đều chấn động.

Bởi vì An Cửu chính là đứa con mà chồng bà để lại nên An Thái Thái vẫn mặc kệ sức khỏe yếu mà cố gắng sinh ra An Cửu.

Ngày An Cửu ra đời cũng là ngày An Thái Thái trút hơi thở cuối cùng. An lão gia khi đó vẫn còn nhớ tới cảnh mẹ cố gắng nắm lấy tay của ông, cầu xin ông hãy chăm sóc An Cửu thật tốt.

Cũng vì lời hứa với mẹ, cũng vì 1 phần nguyên nhân An Cửu lớn lên sống trong sự cười nhạo của mọi người vì được 1 bà lão sinh ra nên đâm ra mặc cảm, luôn xa cách với mọi người nên An lão gia mới luôn thiên vị đứa em trai này của mình.


Nghĩ đến đây, An lão gia đập mạnh gậy xuống đất, sau đó tuyên bố với tất cả mọi người trong nhà.

- Nếu ai khiến cho An Cửu chịu về đây ở, ta sẽ trích thêm 10% phần tài sản cho người đó! Cứ thế mà làm! Còn làm không được thì tốt nhất đừng trông chờ gì vào di chúc có tên mình!

***

Bên này, An Cửu về phòng ném Hà Xuyên xuống giường, sau đó trầm giọng lên tiếng.

- Không cần giả bộ nữa!

Hà Xuyên mở mắt, nhìn xung quanh thì thấy bản thân đang ở trên giường của An Cửu thì ngơ ngác hỏi.

- Sao anh biết tôi giả bộ ngất chứ?

- Trò trẻ con!

An Cửu nói xong thì đi đến chỗ quầy rượu, mở tủ lấy ra 1 chai rượu Pháp, sau đó rót vào 1 cốc thủy tinh, bỏ thêm ít đá vào rồi đưa lên miệng nhâm nhi.

Trong khi đó, Hà Xuyên nằm xuống giường, lăn lộn trên đó rồi hít hà hương thơm đặc trưng của An Cửu.

Cô phải công nhận 1 điều rằng mùi hương trên người của An Cửu rất thơm. Một mùi đàn ông quyến rũ khiến cô không thể nào khống chế được bản thân mình…

Thấy cô lăn lộn trên giường mình, An Cửu ghét bỏ, tiện tay cầm cốc rượu đi đến bên cạnh giường rồi cảnh cáo.

- Giường tôi không phải chỗ ổ của cô mà giày vò nó! Còn nữa, xuống ngay!

Nghe An Cửu nói vậy, Hà Xuyên vẫn ngây thơ hỏi lại.


- An Cửu, anh dùng nước hoa gì mà thơm thế? Mùi này khiến tôi không dứt ra được.

Sắc mặt của An Cửu bỗng tối lại.

Thế là hắn vươn tay định kéo Hà Xuyên xuống.

Ai ngờ nắm phải cổ áo của cô. Mà Hà Xuyên vội né tránh móng vuốt của An Cửu nên thuận thế lăn vào bên trong.

Kết quả, một tiếng “roẹt” vang lên. Áo của Hà Xuyên bị lực tay của An Cửu xé rách 1 nửa.

Bộ bộ y đen bên trong cứ thế hiện ra trước mắt hắn.

Bị lộ hàng đột ngột, Hà Xuyên đơ vài giây, nhưng ngay sau đó không cam tâm mà lao đến, dùng sức giật hết cúc áo sơ mi của An Cửu ra cho bõ tức.

Từng nút áo sơ mi rơi xuống đất, lộ ra bờ ng.ực săn chắc với cơ b.ụng khiến Hà Xuyên hít 1 ngụm khí lạnh, đột nhiên có cảm giác chảy má.u mũi.

Hiển nhiên là chảy máu mũi thật.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Hà Xuyên, An Cửu hơi nhíu mày, buông 1 câu xanh rờn.

- Không chịu nổi còn đòi xem! Nhìn cơ thể tôi xong mà không chịu trách nhiệm thì tôi sẽ kiện cả nhà cô!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!