Ánh mắt trưởng công chúa chỉ rơi trên người An Hòa Húc, khóe môi nàng cũng ngậm cười.

Chưa đến công phu một chén trà, hai người họ đã đứng sóng vai, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ trưởng công chúa và phò mã vậy.

Quý Lâm Uyên bỗng nhiên xác nhận, ý tưởng điên rồ kia trong đầu hắn.

Ngại tại bữa tiệc mừng của hắn, hắn hoang đường, không khống chế được dục vọng đối với nàng, hắn muốn nàng.

Thẩm Gia Ý, không thể trở thành nữ nhân của người khác.

Chỉ có thể là của hắn.

Hắn cầm chén rượu thong thả bước đi.

Hắn cần tỉnh táo lại, không thể phát điên.

Trưởng công chúa ăn uống đến một nửa, khuôn mặt trắng ngần đã nhiễm một rặng mây đỏ, nàng sờ mặt, có chút nóng lên, nàng không thể phạm sai lầm trong bữa tiệc mừng của Quý Lâm Uyên được, cũng không thể thất lễ trước mặt An Hòa Húc mới quen.

Nàng lảo đảo ra ngoài hóng gió, nàng vô cùng quen thuộc Quý phủ, biết ở chỗ nào an tĩnh nhất, nàng dọc theo con đường nhỏ quanh co, hương hoa thoang thoảng, tìm tới một tiểu lâu nhỏ sau vườn hoa, đây là một tiểu lâu cũ đã lâu năm chua được tu sửa, dùng để làm nhà kho, để một số đồ không đáng tiền, không ai trông coi, chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mịt mù. Nàng ngồi xuống bên cạnh cầu thang của tiểu lâu.

Có đám hoa đỏ lửa héo úa bên cạnh bậc thang, nàng bẻ một cành xuống, ngắt một cánh hoa, vò nát, chất lỏng chảy ra, nhỏ giọt trên đầu ngón tay, chất lỏng màu tím dần dần đông lại trên đầu móng tay, móng tay của nàng trở nên có màu sắc sinh động, chỉ là màu tím quá đậm, giống như con thú muốn ăn thịt người, tương đối bừa bãi, nàng cúi đầu nhìn, nhìn mãi nhìn mãi, bật cười ha ha, cũng không biết đang cười cái gì.

Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nàng nhấc làn váy, giẫm lên bậc thang gỗ, một phen đẩy cửa ra, giống như bị điên vậy, lục tung lên, hai tay bới tìm đồ vật. Nàng nhớ ra, nàng có một đôi búp bê âu yếm, vứt ở Quý phủ, nàng muốn tìm chúng về.

Nhưng bất luận nàng tìm thế nào, cũng không tìm thấy, giày vò một hồi, nàng đã tóc tai rối bù, đang lúc thất vọng, có người đẩy cửa tiến vào.

Nàng xoay người lại, ánh trăng đi theo người đến, không tiếng động, liền vào lầu các cũ.

Khóa cánh cửa lại, hắn chậm rãi bước về phía nàng, cả người toàn mùi rượu, vệt hồng ở đuôi mắt kia, giống như được bôi son vậy.

Quý Lâm Uyên không nên xuất hiện ở đây.

Nàng nhìn hắn một cái, trạng thái của hắn, không giống bình thường.

Lẽ nào, thủ phụ đại nhân, muốn g iế t nàng?

Có lẽ, thành thân rồi, hắn định tính rồi, tỉnh táo rồi, gi ết nàng, Quý thị bọn họ liền dọn sạch được một chướng ngại vật.

Cô Cô thái hậu của hắn sẽ rất vui, biểu đệ tiểu hoàng đế của hắn sẽ yên ổn ngồi trên hoàng vị.

Nàng không thể chết, chết ở cái lầu rách nát này.

Hắn từng bước tới gần nàng, nàng chậm rãi lùi về phía sau, tay mò tìm đồ vật khắp nơi, nàng nhớ, vừa rồi ở đây, có một cái chén ngọc lưu ly.

Nàng giơ lên, không có một chút do dự, dùng hết sức lực đập về phía đầu hắn.

Nàng không thực hiện được, hắn đoạt được, ném chén ngọc xuống đất.

Nàng lui đến không còn đường lui, chống ở trước bàn gỗ đàn hương đỏ thẫm, Quý Lâm Uyên nhấc cổ tay của nàng lên, áp sát người nàng, ánh mắt của hắn, cũng say rồi, như đầm nước màu hổ phách, chỉ chứa đựng một mình trưởng công chúa, một  trưởng công chúa không cam lòng.

"Quý Lâm Uyên, đừng gi ết ta."

Vành mắt nàng đỏ lên, không phải nàng sợ chết, chỉ là không cam tâm c h ế t ở đây, một cái lầu nát, nàng làm nhiều thứ như vậy, thật không dễ dàng gì, mới có đôi cánh của mình, lại chờ thêm chút nữa, nàng liền có thể chống lại Quý Lâm Uyên, nàng chỉ thiếu thời gian thôi.

Hắn dán lên mặt nàng, khom người cúi xuống, nàng bị ép nằm ngửa lên bàn gỗ đỏ thẫm, Quý Lâm Uyên lướt qua má, ngậm lấy vành tai nàng, cả người nàng đều run rẩy, chỉ nghe hắn khàn giọng nói: "Thẩm Gia Ý, quyền mưu của nàng, học chưa được tinh."

Cánh còn chưa cứng, còn nghĩ rời khỏi hắn, hắn còn có thể lợi dụng, vì sao không tiếp tục lợi dụng hắn.

Hắn đang tuyên án tử hình, nhưng giờ phút này, nàng bình tĩnh lại, cong môi cười, nói: "Ta thay đổi giữa chừng, tất nhiên không học tốt bằng ngài, thủ phụ đại nhân, hôm nay là ngày vui của ngài, g i ế t ta rồi, sẽ không được may mắn. Ta ở ngay dưới mí mắt ngài, chạy đi đâu được, ngài nói đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!