Hai ngày hai đêm trôi qua, bọn họ đã tuyệt vọng rồi. Bọn họ đã thử đi ra ngoài nhưng chỉ cần chân chạm đất bên ngoài, lập tức nghe thấy tiếng nổ lớn, bọn họ chỉ đành rụt chân về nhưng như vậy có ý nghĩa gì chứ.

Chỉ là sống thêm một lát, trơ mắt nhìn mình c h ế t đi.

Ngay lúc tuyệt vọng nhất, Di Sinh nghe thấy giọng nói của Long Tương tướng quân, đó là giọng nói xa xôi, mong manh.

Có người đến cứu bọn họ rồi.

Những người còn lại trong hang núi điên cuồng hét về phía bên ngoài hang.

Di Sinh vội vàng bảo bọn họ im lặng, nghe tiếng động, đó là từ nơi bên ngoài Âm Xuyên truyền đến, vẫn chưa vào trận.

Đã biết đây là con đường Hoàng Tuyền thì không cần thiết phải hy sinh thêm nhiều người nữa.

Nhưng tiếng cầu cứu đã truyền ra ngoài, Long Tương tướng quân vẫn đến.

Long Tương tướng quân biết đây là Âm Xuyên, con đường Hoàng Tuyền của nhân gian.

Sư phụ của đã nói với hắn, đến nay chưa có ai phá được Âm Xuyên.

Hắn đã hỏi tại sao, có khó như vậy không?

Sư phụ nói, đã biết đi vào có thể phải c h ế t thì không có ai ngu ngốc đến mức mạo hiểm.

Nhưng Long Tương tướng quân lại là kẻ ngu ngốc đó, hắn biết rõ không thể làm được nhưng vẫn làm.

Hắn muốn một mình đi vào.

Trong Âm Xuyên, mây đen cuồn cuộn.

Tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì. Chưa biết, cái c h ế t.

Hắn không phải không do dự, chân hắn vừa bước đến ranh giới lại lui về.

Trước khi đi, nước mắt của A Ý đã làm ướt đẫm vạt áo trước ngực hắn, nàng khóc đến nỗi bóp nát cả trái tim hắn, nàng còn liên tục hôn hắn, hôn đến nỗi tim hắn run lên.

Hắn sợ nàng cau mày, sợ nàng rơi nước mắt, sợ nàng thất vọng.

Hắn đã hứa với nàng, sau này sẽ chống lưng cho nàng, không để người khác bắt nạt nàng.

Hắn là người có vợ con.

Mạng của hắn không phải chỉ của riêng hắn.

Hắn đã hứa với nàng, không mạo hiểm, đến mùa xuân sẽ về, có lẽ đến lúc đó, con của họ đã ra đời, đó sẽ là một mùa xuân tuyệt vời, A Ý sẽ rất vui.

Đến lúc đó, có lẽ họ có thể tạm nghỉ ngơi một chút, dừng mọi tranh chấp, đến đảo An Bình, uống rượu mơ do chính tay họ ủ, tưới nước cho cây mận, những ngày trời quang, ngắm bình minh hoàng hôn, ngắm sao biển xanh, những ngày trời mưa, nghe mưa rơi trên lá chuối, ôm nhau ngủ thiếp đi, năm tháng dài đằng đẵng, muốn phung phí thế nào cũng được.

Tiếng động trong Âm Xuyên đã biến mất.

Có người nói có lẽ là nghe nhầm, đi nơi khác tìm thử xem.

Đúng vậy, không có tiếng động nữa rồi, coi như chưa từng nghe thấy.

Ai mà không ích kỷ, ích kỷ có gì sai chứ? Không sai chút nào. Chỉ là muốn sống, vì người mình yêu mà sống.

Không ai có thể vì một người muốn sống mà chỉ trích người đó.

Nhưng hắn không làm được, hắn không thể nhấc chân nửa bước.

Hắn không đành lòng nhìn những chiến hữu từng sát cánh bên mình tuyệt vọng chờ c h ế t.

Hắn có thể cũng sẽ c h ế t nhưng ít nhất, những người trong Âm Xuyên sẽ biết, họ không bị bỏ rơi.

Chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.

Đôi khi, con người thật kỳ lạ.

Vì một tia hy vọng nhỏ nhoi, mà đánh đổi cả mạng sống.

Không có cuộc đời nào không phải đưa ra lựa chọn.

Rõ ràng ngươi biết, chọn thế nào cũng sai nhưng ngươi không thể không chọn.

Âm Xuyên chôn vùi vô số thi cốt nhưng không có bia mộ ghi lại tiểu sử của họ, ranh giới chỉ có một tấm bia đá không chữ.

Khuôn mặt Long Tương tướng quân bị sương mù che khuất, không thấy rõ vẻ mặt.

Hắn đặt tay lên bia đá, trầm giọng ra lệnh: "Hai ngày sau, nếu chúng ta không ra ngoài, các ngươi hãy rời đi, theo kế hoạch đã định mà tác chiến."

Đó là giọng nói không buồn không vui.

Là một chủ tướng, bất cứ lúc nào, cũng phải có sức mạnh kiên định.

Hắn không thể để lộ ra chút lưu luyến nào.

Lần này, hắn đã có lỗi với A Ý rồi.

Hắn đã mạo hiểm.

Nàng có thể tha thứ cho hắn không?

Nàng tức giận cũng được, không tha thứ cho hắn cũng được nhưng mong nàng đừng buồn.

Hắn bước vào Âm Xuyên, khoảnh khắc đó đột nhiên nhớ ra, hắn vẫn chưa đặt tên cho đứa trẻ.

Quân Kỳ Lân đã đến Liêu Thành, chuẩn bị hợp quân với quân Long Tương, quân Xích Diễm.

Nhưng Quý Lâm Uyên được báo rằng, Long Tương tướng quân và Xích Diễm tướng quân bị mắc kẹt ở Âm Xuyên.

Quý Lâm Uyên cúi đầu sờ vết nứt nẻ trên tay, cười mỉa một tiếng: "An Hòa Húc, đúng là đồ ngu."

An Hòa Húc, ngu ngốc đến mức dùng mạng sống để tế cho chút tình cảm đáng thương của hắn.

Hắn sắp được khải hoàn trở về rồi, An Hòa Húc lại c h ế t vào lúc này.

Mọi chuyện đều diễn ra theo tình huống có lợi nhất cho hắn.

Hắn c h ế t rồi, Thẩm Gia Ý sẽ quay về.

Tây Lăng triều vẫn là vương triều hòa bình như vậy.

Quý thị, vẫn vô cùng vinh quang.

Những chuyện tồi tệ trong năm nay, đều có thể xóa bỏ hết.

Giống như ném một hòn đá xuống ao, lúc đầu gợn sóng lăn tăn nhưng sau đó, mặt nước vẫn sẽ trở lại bình lặng như cũ.

Liêu Thành lại đổ tuyết lớn, gió bắc hú u u, đây hẳn là trận tuyết cuối cùng của mùa đông khắc nghiệt này.

Quý Lâm Uyên xách một bình rượu, một mình trong tuyết, uống rất lâu, đi rất lâu.

Trời đất một màu trắng xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!