Trưởng Công Chúa Thẩm Gia Ý "Quyền khuynh triều dã", là một mỹ nhân điên rồ, lúc nàng mười tuổi dìm c h ế t cung nữ, mười hai tuổi rạch nát mặt thiên kim nhà Tướng quốc, mười bốn tuổi đánh chết đứa con trai duy nhất của Tào tướng quân, mười sáu tuổi chỉ huy tàn sát một tòa thành.

Đại ma đầu Tây Lăng, nói chính là Trưởng công chúa.

Gần đây, trưởng công chúa bỗng nhiên thích phong hoa tuyết nguyệt, chơi kỹ nam, ôm con hát, bao trai lơ, rất là phong lưu.

Mà đám tình nhân của nàng đều có chung một điểm: Khí chất nho nhã, đẹp đẽ trắng ngần, có núm đồng tiền, đuôi mắt hơi ửng đỏ.

Đám tình nhân của nàng có vài phần giống Thủ phụ đại nhân Quý Lâm Uyên.

Vì thế có người nói, Trưởng công chúa thầm mến thủ phụ đại nhân đã lâu, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thủ phụ đại nhân và hòn ngọc quý trên tay Tào tướng quân sắp thành hôn rồi, trưởng công chúa chỉ có thể tìm những thế thân khác để giải nỗi tương tư.

Ngày này, cung nhân của trưởng công chúa ngẫu nhiên nhắc đến lời đồn kia, trưởng công chúa ngồi trước cửa sổ cắm hoa, nghe vậy, có chút suy tư, lại xoa xoa hai má, ngón tay vừa nhỏ vừa dài, đôi mắt quyến rũ khẽ cong thành hình trăng rằm, nhẹ nhàng bật cười:

"Công phu trên giường của thủ phụ đại nhân chưa chắc đã mạnh hơn bọn họ."

"Trưởng công chúa, gần đây thần hầu hạ người không tốt sao?"

Rõ ràng là lời nói hạ lưu, nhưng giọng nói của hắn vô cùng trong trẻo, không nhuốm nửa điểm tình sắc.

Thủ phụ đại nhân không biết đã tới từ bao giờ.

Trưởng công chúa đứng dậy, phủi cánh hoa trên người xuống, thủ phụ đại nhân cho rằng nàng muốn qua nghênh đón, nhưng không có, nàng chỉ hơi nghiêng người, dựa bên cửa sổ, rút một cánh hoa, đưa lên môi nhấm nháp, lại khẽ cười nói:

"Thủ phụ đại nhân, ngài chưa thông báo đã xông vào tẩm cung của ta, không hợp lễ."

Cung nhân lui xuống, két một tiếng, cửa cung nặng trịch khép lại. Chỉ còn lại Trưởng công chúa và thủ phụ đại nhân.

Quý Lâm Uyên nhìn nàng, ánh sáng sau lưng khiến dáng dấp của nàng mông lung, chỉ là chợt nhìn qua, dáng vẻ quyến rũ dùng tư thái không thể kháng cự xông thẳng vào mắt hắn, mái tóc đen nhánh như mây, mặt mày tú lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến gần như trong suốt, ngoại trừ bó hoa trên tay nàng, nhan sắc của nàng, chỉ có đen và trắng.

Vẻ đẹp của nàng, rung động lòng người, hại nước hại dân.

Hắn thong thả bước đến trước người nàng, cúi mặt xuống, nắm lấy cằm nhỏ của nàng.

"Thẩm Gia Ý, nàng nói về lễ nghĩa, không cảm thấy buồn cười sao?"

Hắn nói xong, xuyên qua ống tay áo rộng thùng thình, nắm lấy eo nàng, một đường sờ thẳng lên trên, dưới vạt áo kia, cất giấu một thế giới khiến người ta mơ màng.

Khuôn mặt của nàng vốn trắng nõn, lúc này còn trắng hơn một chút, nụ cười của nàng giống như chiếc mặt nạ được khảm trên mặt nàng vậy, độ cong khóe môi tiêu chuẩn.

"Thủ phụ đại nhân luôn khiến người khác khó xử, tốt xấu gì, chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, nếu trong nhà bách tính bình thường, nói không chừng, chúng ta đã có duyên phận làm vợ chồng."

Nàng luôn nói bừa, nhưng những lời này, lại khiến người khác run sợ.

"Lấy vợ phải lấy vợ hiền, dù cho là trong nhà bình thường, ta cũng không hồ đồ như vậy."

Hắn mê luyến mỹ mạo trẻ trung của nàng, nhưng hắn lúc nào cũng phân biệt rõ ràng, ham muốn và tình yêu.

Nàng vươn tay, ôm lấy cổ hắn, u oán nói: "Là ta không đủ đẹp sao? Sao thủ phụ đại nhân không coi trọng ta?"

Hắn không lên tiếng, tay khẽ ôm, nhấc nàng lên bệ cửa sổ, vẫn là thời điểm trời còn ấm áp rồi lại lạnh lẽo, có gió nhẹ thoang thoảng mùi xuân.

Sau khi làm xong, hắn vẫn là dáng vẻ đạo mạo, nhưng mái tóc nàng đã rối loạn, xiêm y xộc xệch, giống như gặp nạn vậy, nàng ngồi trước gương chải tóc, hung hăng dùng sức, giống như đang giận dỗi ai vậy.

Quý Lâm Uyên dựa bên gương, tiện tay cầm lấy một hộp trang sức, đùa nghịch trong tay, ngồi ở một bên đợi nàng chải tóc.

"Tức giận sao?"

Hắn nhìn ra nàng không vui.

Nàng liếc mắt lườm hắn, hắn dường như vẫn còn đang cao hứng, vì vậy bằng lòng ở lại nói với nàng vài câu.

Nàng hờn dỗi nói: "Ta là tình nhân bí mật của ngài."

Quý Lâm Uyên cười nói: "Lẽ nào, trưởng công chúa có tâm tư khác sao?"

Nàng đã búi tóc xong, lộ ra cần cổ tuyết trắng, một vòng đều là dấu hôn đỏ chói, nàng lại thả tóc xuống, che đậy những dấu hôn loang lổ kia, nàng nhìn về phía hắn:

"Hình như ngày mốt ngài thành thân?"

Quý Lâm Uyên dừng lại động tác đùa nghịch trong tay, đuôi mắt nhuốm sắc đỏ, hắn cũng nhìn về phía nàng: "Sao nào, trưởng công chúa hân hạnh tới uống một cốc rượu?"

Nàng bật cười khanh khách, cười đến bả vai run rẩy: "Ngài không sợ sao? Ngộ ngỡ ta nổi lòng ghen tuông, rạch mặt phu nhân ngài, ngài sẽ gi ế t ta sao?"

Nàng cười, hắn lại nghiêm mặt trả lời: "Sẽ."

Nụ cười của nàng dần dừng lại, nằm sấp trên bàn trang điểm, chôn mặt trong vòng tay, bả vai vẫn cứ run rẩy, một lát sau, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe mắt ướt át, là cười ra nước mắt, nàng lấy tay lau nước mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, nói:

"Ngài thành hôn rồi, chúng ta cắt đứt đi."

Quý Lâm Uyên lại hỏi: "Nàng nỡ sao?"

Hắn hỏi vậy, đương nhiên không phải hỏi nàng có nỡ từ bỏ hắn hay không, mà là nàng có nỡ từ bỏ lợi dụng hắn hay không.

Nàng bằng lòng ngủ với hắn, chỉ có điều mỗi lần nhân lúc hắn cao hứng sẽ bàn một số điều kiện với hắn.

Nàng trầm ngâm một lát, dùng ngón tay chấm chút son, bôi lên môi, vốn là đen và trắng, bây giờ là đỏ diễm lệ, xinh đẹp vô cùng.

"Có nỡ hay không, cũng phải bỏ, ta sợ ngày nào đó sự việc bại lộ, phu nhân ngài nổi giận, ngài vì chiếm được nụ cười của mỹ nhân, lại muốn giế t ta."

Lời nói của nàng nhẹ bẫng, giống như làn khói nhè nhẹ, nằm ngang giữa bọn họ.

Quý Lâm Uyên ném hộp trang sức trên tay xuống trước mặt nàng, vẻ mặt trầm xuống: "nàng không động tới người của ta, ta tất nhiên sẽ không động nàng."

Nàng bị tiếng động dọa giật mình, vỗ vỗ ngực, liếc hắn một cái, nói: "Yên tâm yên tâm, trước khi ta gi ế t ngài, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đâu. Thủ phụ đại nhân, ngài còn đứng đây làm gì, mời."

Quý Lâm Uyên vẫn đứng yên, rũ mắt, lạnh lùng nói: "Lần này, nàng muốn ta giúp nàng làm gì?"

Nàng khẽ bật cười, đôi mắt câu hồn kia buông xuống: "Thủ phụ đại nhân, ta cũng trưởng thành rồi, ta muốn chọn một phò mã."

Khuôn mặt của Quý Lâm Uyên cũng trầm xuống, hắn hoài nghi trái tim hắn cũng trầm xuống theo.

"Nàng muốn ai?"

Nàng cuốn một lọn tóc, xoay vòng trên tay, đôi mắt quyến rũ phát ra ánh sáng như đá quý, hào hứng dào dạt: "Tân khoa trạng nguyên An Hòa Húc, trông hắn khá đẹp, hôm đó hắn cưỡi ngựa qua đường, ta ở trên lầu nhìn hắn, liếc mắt một cái liền coi trọng, người mỹ mạo xuất chúng như này, phù hợp làm phò mã của ta. Thủ phụ đại nhân, làm phiền ngài giúp ta nói với hắn một tiếng."

Yên lặng một lúc, Quý Lâm Uyên vất lại một câu rồi rời đi. Hắn nói, An Hòa Húc không xứng với nàng, đừng nhớ thương nữa."

Hắn đi rồi, trưởng công chúa ở trong điện ném đồ, đập đến tan tành, giống như từng trận sấm sét.

Đợi bình ổn rồi, cung nhân mới tiến vào thu dọn, thu dọn lại thấy nhiều hơn một chiếc vòng tay, màu xanh sáng bóng, là vật phẩm khó tìm, chỉ là đã bị đập thành hai nửa, hỏi trưởng công chúa nên xử trí thế nào, nàng cầm lấy, quan sát một chút, nhớ tới vừa rồi hắn mở hộp trang sức ra đùa nghịch, hời hợt nói: "Ném đi."

Mỗi lần hắn đến tìm nàng, luôn mang quà tới, chỉ là chưa từng tự tay đưa cho nàng, tùy tiện ném ở xó nào đó, lúc cung nhân thu dọn mới phát hiện, nàng cũng chưa từng giữ lại thứ gì của hắn, ban thưởng, ném vỡ, ném đi, nàng xử lý giống như ngựa quen đường cũ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!