Khi trở về Bắc Kinh đã là buổi chiều, ngày mai chỉ còn ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Thượng Dương kéo hành lý về nhà trước, Kim Húc đi trạm dịch lấy chuyển phát nhanh của mấy ngày, đợi hắn lấy xong về đến nhà thấy Thượng Dương vẫn chưa thu dọn hành lý, cả người vẫn để nguyên quần áo biếng nhác nằm trên sô pha nghỉ ngơi.

– Kỳ nghỉ này thật là mệt chết em, còn mệt hơn cả đi làm nữa.

Kim Húc lại thấy khá tốt, hỗ trợ phá án so với bình thường phá án thì đương nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất không cần thức đêm xem camera giám sát, không cần phải đi đến nhà từng quần chúng một, lượng công việc ít nhất giảm 80%.

Nhưng hắn sẽ không nói thế với Thượng Dương, thay vào đó dùng giọng điệu dỗ dành vỗ về:

– Tối nay anh làm món ngon cho em, lát đi mua thức ăn. Thế mình có đi đón chó không?

– Không đón đâu. – Thượng Dương nghiêng người nhìn hắn mở từng gói chuyển phát nhanh, nói, – Lúc trên đường không thấy gì, về đến nhà mới thấy chân nhũn ra, mệt quá rồi. Trước khi ngày kia đi làm em không muốn ra khỏi cửa nữa đâu.

Thế nhưng lại hơi nhớ Elizabeth, anh hỏi Kim Húc:

– Hay anh đi đón nó được không?

Kim Húc mở gói chuyển phát nhanh, bên trong có hai gói giấy dùng cho nhà bếp, đương nhiên là hắn mua, Thượng Dương không biết nấu nướng, cho nên trong nhà không có thứ này, hắn mua để tiện dùng.

Thượng Dương nói tiếp:

– Vừa nãy em có nói chuyện với mẹ, mẹ em nói nhiều lần muốn đơn độc trò chuyện với anh đấy.

– Vậy à…mà thôi đi, anh ngại lắm. – Kim Húc nói, – Mấy lần em đưa anh đến nhà, lần nào anh cũng mất ngủ.

Thượng Dương ít nhiều cảm giác được, nói:

– Vậy hai ngày nữa hai chúng ta đi đón chó. Nó ở với mẹ còn ngoan, chứ không bị anh chiều quen rồi.

Kim Húc lấy ra một hộp kem dưỡng da tay, nhìn thấy bao bì bên ngoài ghi một dòng chữ nhỏ bằng tiếng nước ngoài, không nhận ra đó là gì nên hỏi:

– Đây là cái gì thế?

Thượng Dương xem một cái đáp:

– Đó là thuế IQ của em.

Kim Húc: – …

Hắn tiếp tục bóc một gói đồ khác, là một hộp đầu bàn chải đánh răng điện, Thương Dương nói:

– Vẫn là thuế IQ của em.

Kim Húc cầm cái hộp bàn chải nhìn nhìn, nói:

– Em còn cái trong tủ chưa dùng, sao lại mua cái mới?

Thượng Dương kinh ngạc:

– Trong tủ vẫn còn á?

Kim Húc nói ra là ngăn tủ nào, nói:

– Hay là trả lại hộp này đi.

Thượng Dương ngại phiền phức, dùng sao cũng đều dùng, nói:

– Thôi cất đi để lúc khác dùng vậy.

Kim Húc lại nhắc đến ngăn tủ nào cùng ngăn kéo của người kia:

– Còn có hai hộp dưỡng da mặt giống hệt nhau.

– Cảnh sát Kim à, tích đồ không trái pháp luật nha. – Thượng Dương bị hắn nhắc mà phiền.

– Hết rồi thì hẵng mua tiếp, chứ tích trữ mãi, nhà bao lớn mới chứa đủ đồ của em. – Kim Húc nói.

– Sao nào? Em phải mua nhà trước mới có tư cách mua bàn chải đánh răng à? – Thượng Dương phản bác lại.

Kim Húc nói:

– Thói quen này không tốt.

Thượng Dương cự cãi:

– Mẹ em thường mặc em muốn làm gì thì làm đấy.

Kim Húc không nói gì.

Thượng Dương cũng ngậm miệng, cảm thấy mình không khác gì với Elizabeth cũng bị nuông chiều quá rồi.

An tĩnh trong chốc lát, Thượng Dương cảm thấy không thú vị, quay sang hỏi người kia:

– Tối nay anh định nấu món ngon gì cho em?

Kim Húc căng mặt, phớt lờ anh.

Thượng Dương: – …

Kim Húc dỡ hết đồ trong hộp chuyển phát nhanh, gấp gấp các thùng carton lại, cuối cùng lấy ra một đoạn dây thừng không dùng đến còn thừa lại từ lúc nào không rõ và buộc các thùng carton xếp chồng lên nhau.

Thượng Dương tò mò theo dõi hành động của hắn, trước đây Thượng Dương đều vứt hết thùng giấy chuyển phát nhanh, mọi lần đều không phải Kim Húc đi lấy đồ chuyển phát nhanh, Thượng Dương mừng vì mình không phải dọn dẹp, cũng không quan tâm những hộp carton đó sẽ đi đâu.

– Anh biết bán phế liệu ở đâu à? – Thượng Dương khó mà tin hỏi.

– Anh không biết. – Kim Húc không phải muốn bán phế liệu, hắn chỉ muốn dọn dẹp cho gọn gàng, – Có chú ở tầng dưới, anh cho hết chú ấy.

Thượng Dương buồn bực hỏi:

– Là chú nào?

Kim Húc nói:

– Anh không biết. Chú của em và anh thì đều là chú.

Thượng Dương: – …

Anh sửng sốt chừng ba giây rồi phá lên cười to.

Bầu không khí đột nhiên trở nên thoải mái, Kim Húc đi mấy bước đến trước ghế sofa, quỳ một chân lên mép ghế sofa, đè xuống Thượng Dương đang cười đến không nhịn được.

– Anh đi rửa tay đi đã. – Thượng Dương nói, – Anh vừa dỡ gói đồ xong đấy.

– Lúc đi lấy đồ anh đã sịt khử trùng rồi. – Kim Húc nói.

– Thế cũng không được…- Thượng Dương nói.

– Phiền phức. – Kim Húc một tay ôm anh tay khác nhanh nhẹn rút khăn ướt trên bàn thành thạo lau tay.

Ba đến năm phút sau, Thượng Dương hai chân không còn mềm nhũn nữa, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, quả thực sức sống mười phần, vừa rê.n rỉ vừa xin lỗi đồng chí cảnh sát Kim vì tính khí nóng nảy thiếu gia và ngôn ngữ chống đối của mình.

Từ ghế sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, đám mây trên bầu trời tỏa sáng ngàn dặm, nhảy múa trong mắt Thượng Dương một lúc, Thượng Dương nhắm mắt lại, dựa vào vai Kim Húc, phát bộc phát tính thiếu gia:

– Em mệt muốn chết, anh không thể ra sức nữa được à?

Đến khi trời tối, Kim Húc mua thức ăn trở về, Thượng Dương còn đang sấy tóc.

– Sao em mỗi lần tắm rửa đều chậm vậy. – Kim Húc càu nhàu.

– Cái gì? – Thượng Dương tắt máy sấy, từ phòng tắm thò đầu ra, tóc ướt rối tung, hỏi, – Em nghe không rõ.

– Nói em lợi hại. Anh ra ngoài mới phát hiện chân mềm nhũn. – Kim Húc nói.

Thượng Dương hơi hơi đắc ý, nói câu “cút”, rồi lại tiếp tục sấy tóc.

Chờ Thương Dương thu dọn xong, cửa bếp đã đóng lại, bên trong xoạt xoạt, âm thanh Kim Húc đang xào rau, còn có mùi thơm bay ra.

Thương Dương thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, ngồi ở bàn ăn chờ ăn, nửa ngày không xem điện thoại bấy giờ mới phát hiện lớp trưởng vừa nãy phát WeChat cho anh, hỏi anh có bận không, đã về thủ đô chưa. Lớp trưởng ngày nghỉ Quốc khánh về quê thăm người thân, không có thời gian tham dự hôn lễ của bạn cũ Hình Quang, còn nhờ Thượng Dương làm phong bì tiền mừng hộ mình.

Thượng Dương trả lời lớp trưởng: Chiều đã về rồi.

Lớp trưởng: Tiện gọi video không? Muốn cậu xem chó nhà tôi! Nó đáng yêu lắm.

Thượng Dương liền gọi video trò chuyện với lớp trưởng, nhìn thấy chú chó đen nhỏ bình thường được bố mẹ lớp trưởng nuôi, lớp trưởng còn chỉ huy nó biểu diễn, quay vòng và chắp tay chào.

Cái con Elizabeth nhà mình chỉ biết ăn và ẻ, Thượng Dương chân thành vỗ tay: Ôi nó giỏi quá!

Lớp trưởng khoe chó xong rồi, để nó tự chơi, sau đó quay lại camera trước hỏi Thương Dương: Sao không thấy Kim Húc đâu? Cậu ta quay về Tây Bắc rồi à?

Thượng Dương nói: Không. Anh ấy đang nấu cơm.

Đang nói chuyện Kim Húc từ bếp đi ra, chỉ có một món còn đang hầm, còn lại đều đã chuẩn bị xong, Thượng Dương hướng camera về phía hắn, để lớp trưởng nhìn thấy đồng chí cảnh sát Kim vừa mới nấu cơm xong.

– Hello đầu bếp Kim! – Lớp trưởng nói.

– Chào lớp trưởng! – Kim Húc đi tới, ngồi cùng Thượng Dương cùng nhau nói chuyện với lớp trưởng, ở nơi di động không quay tới, cánh tay hắn vòng quanh eo Thượng Dương.

Lớp trưởng nói:

– Suýt nữa quên hỏi, các cậu đã gửi quà của tôi cho Hình Quang chưa? Cô dâu xinh không? Lễ cưới của cậu ta chắc là vui lắm? Các cậu chơi vui lắm nhỉ?

Thượng Dương và Kim Húc giải quyết vụ án giết người ở hai thành phố: -….

Lớp trưởng nói:

– Ê Kim Húc này, cậu bồi dưỡng nâng cao nửa năm mà, đừng có ở mãi trong nhà Thượng Dương nữa, rảnh sang nhà tôi mấy ngày đi, nấu cơm cho tôi. Cơm cậu nấu ngon quá xá luôn.

Kim Húc nói là đi bồi dưỡng nâng cao thực chất sống chung với Thượng Dương: -…

Lớp trưởng đang sống cùng anh trai, cậu ta rất nhiệt tình bổ sung lời mời:

– Đừng ngại không có chỗ ở, còn chưa nói với hai cậu, anh tôi đã mua nhà mới ở Bắc Kinh rồi, trước đó đã lắp đặt hệ thống sưởi, chúng tôi sẽ chuyển đến một ngôi nhà mới, rộng 150 mét vuông, Thượng Dương cũng có thể ở được.

Thượng Dương và Kim Húc 50 mét vuông cũng mua không nổi: -…

Kết thúc cuộc gọi video với lớp trưởng, hai người bắt đầu ăn cơm.

– Anh nấu cơm ngon thật đó. – Thượng Dương theo thói quen khen ngợi trình độ nấu ăn của Kim Húc, xong rồi lại không nhịn được mỉa mai anh trai của lớp trưởng, – Tiến sĩ của Imperial College, kỹ sư máy bay không người lái, thu nhập thế kia, hơn ba mươi mới chỉ mua được một căn nhà có mỗi…150 mét vuông ở Bắc Kinh mà thôi.

Kim Húc lại nói:

– Thế nên chúng ta vẫn cần phải tạo dựng mối quan hệ tốt với lớp trưởng, chờ sau này chúng ta muốn mua nhà, không chừng còn có thể vay tiền đặt cọc từ anh trai cậu ta được đấy.

Thượng Dương: – …

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn kết thúc.

Thượng Dương đi làm như thường lệ, mấy ngày nữa bắt đầu chuẩn bị cho nghiên cứu cấp cơ sở, học trò Cao Trác Việt đi theo anh nửa tháng bởi vì trong nhà có chuyện mà đã gọi điện xin nghỉ, không quay về làm việc đúng hạn.

Thượng Dương cũng đến gặp Phó viện trưởng Đỗ phụ trách mảng nhân sự nói rõ tình hình, lão Đỗ không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, thở dài nói với Thượng Dương, hồ sơ nhân sự của đợt thực tập sinh năm nay sẽ được phê duyệt sau khi được đơn vị thực tập xác định thông qua cuộc kiểm tra chung thì sẽ được xác nhận và chuyển đến các đơn vị khác nhau. Vụ án bố của Cao Trác Việt sẽ không ảnh hưởng đến việc xem xét chính trị của cậu ta để gia nhập cảnh sát, nhưng mà nó sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến sau này. Về việc cậu ta có còn muốn tiếp tục ở lại hệ thống công an hay không, thì chờ Cao Trác Việt xử lý xong việc nhà trở lại, xem cậu ta lựa chọn như thế nào.

Thượng Dương vẫn làm theo quyết định trước đó của mình, bày tỏ với lão Đỗ rằng mình không muốn tiếp tục nhận vị thực tập sinh này nữa. Lão Đỗ cũng không nói gì cả, chỉ nói rằng việc này mình sẽ tự xử lý.

Lão Đỗ nói:

– Qua mấy ngày nữa em đi phương Nam công tác rồi, Lần này lại đi một mình nhỉ. Năm nay thực tập sinh đều đã ổn định chỗ hết rồi, không còn chỗ nào để chú em  nhổ cà rốt nữa.

Thượng Dương cũng hết cách, nói:

– Cũng đành phải vậy thôi, em nhìn thấu rồi, học trò giỏi muốn mà khó cầu, thôi thì cứ từ từ vậy.

Lần trước anh nói với lão Đỗ muốn mượn một viên cảnh sát địa phương về làm trợ lý tạm thời cho mình, lão Đỗ nói thủ tục phức tạp lắm, hỏi anh là ai, anh vừa nghe phức tạp là không có mặt mũi nói là ai.

Lần này người này tới Bắc Kinh, lại đang nghỉ phép, muốn làm thủ tục hẳn là đơn giản hơn nhiều, vấn đề là: đồng chí cảnh sát Kim đến đại học công an bồi dưỡng nâng cao theo sắp xếp của đơn vị ban đầu.

Hôm trước Kim Húc còn nói đùa tạo dựng mối quan hệ tốt với lớp trưởng, hôm nay hắn phát hiện, tạo dựng quan hệ tốt với lớp trưởng cũng không có tác dụng gì, thà rằng không quen biết còn hơn.

Đây là lớp học tập trung các sĩ quan cảnh sát từ khắp nơi trên cả nước cùng nhau bồi dưỡng nâng cao, toàn lớp có hơn 30 người. Các bạn học khác đều đã lên lớp vài lần, chỉ có Kim Húc là học sinh xếp lớp, còn bị chặn ở cổng trường, đi học muộn hơn so với các bạn học khác, đành phải ngồi ở ghế trống ở hàng đầu tiên.

Khóa học đầu tiên là học “Quy tắc an ninh của cảnh sát trong các vụ án hình sự” mới được sửa đổi, giáo viên bước vào lớp với những bước đi vững vàng, đồng phục thẳng tắp, trên vai đeo chiếc huy hiệu thanh tra cảnh sát hạng nhất chói lóa.

Kim Húc: -…

Giáo viên: -…

Bị một câu của Thượng Dương thành sấm! Giáo viên đầu tiên đến dạy hắn không ngờ lại là lớp trưởng hiện đang giảng dạy tại đại học công an.

Lớp trưởng vui như được mùa, thậm chí còn đến động viên Kim Húc chăm chỉ học tập, hoàn thành các môn nâng cao trong giờ học, đồng thời đặc biệt nhắc nhở:

– Trở về nhớ ôn bài đấy, tôi sẽ kiểm tra chặt chẽ…Không cần khách sáo làm gì, chúng ta đều là bạn cũ mà!

Thượng Dương tan tầm về nhà, Kim Húc ngồi ở bàn ăn đang vùi đầu làm bài tập.

– Nhiều vậy cơ á? – Thượng Dương tròn mắt, – Đều là lớp trưởng giao à?

Anh lật xem, phát hiện lớp trưởng cực kỳ chuyên nghiệp.

– Đây toàn là đề mà cậu ta ra à?…Úi chà đề bài còn rất phong phú nha.

Kim Húc vẻ mặt chết lặng làm bài tập, nói:

– Nghe bạn trong lớp nói, cậu ta là giáo viên thích giao bài tập nhất.

Thượng Dương lúc đầu còn rất vui vẻ, ngồi đối diện ăn hạt dẻ nhìn hắn viết, mãi đến thời gian trôi qua, mình đã ăn mấy gói hạt dẻ, chủ nhiệm Thượng ăn no bụng rồi mà bạn Kim Húc hãy còn đang làm bài tập.

Thượng Dương chờ đến nhàm chán cực độ, nói:

– Thế này không được, cả nước đang thực hiện song giảm. Tại sao các anh lại có nhiều bài tập như vậy? Hay là để em gọi đến Ủy ban giáo dục tố cáo lớp trưởng nhé?

Kim Húc viết đến sống không còn gì luyến tiếc, nói:

– Không bằng gọi thẳng đến Cục Kiểm tra và Giám sát Kỷ luật, tố cáo anh trai cậu ta có số tài sản lớn không rõ nguồn gốc, để hai anh em nhà đó vào tù một lần và mãi mãi đi.

Thượng Dương: – …

Ngày hôm sau, Thượng Dương đi làm như thường lệ, Kim Húc mười giờ mới phải đến lớp, hai người cùng nhau ăn sáng, trước khi ra ngoài, Thượng Dương dặn dò hắn:

– Anh đừng có đi học muộn đấy.

Không ngờ được rằng, đồng chí cảnh sát Kim không đến muộn, hắn chỉ trốn học mà thôi.

Khi đang ăn trưa tại căng tin nơi làm việc, Thượng Dương nhận được cuộc gọi từ số lạ.

Đối phương chuẩn xác nói ra họ tên của anh, cũng xưng là cảnh sát nhân dân ở đồn công an nào đó, nói:

– Anh họ của anh hiện đang ở đồn công an chúng tôi, anh ta phạm phải…

– Không anh họ anh hiếc gì hết. – Thượng Dương cho rằng điện thoại lừa đảo, cúp máy.

Vừa mới lùa được mấy miếng cơm, bên kia lại bám riết lấy gọi tới, Thượng Dương đang chuẩn bị giáo dục kẻ lừa đảo này một trận, bên kia nói:

– Tôi biết anh là chủ nhiệm Thượng ở viện nghiên cứu. Tôi thật sự là cảnh sát nhân dân ở đồn công an X! Cảnh sát Kim Kim Húc là anh họ của anh có đúng không?

Thượng Dương:

– À…đúng…là anh họ…của tôi.

Rồi vội hỏi:

– Anh ấy gặp chuyện gì vậy?

Anh không tự chủ được mà liên tưởng, chả có lẽ…buổi sáng nay âm thanh quá lớn, bị bà cô hàng xóm nghe thấy mà báo công an?

Hết chương 39

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!