Khoảng cách giữa hai thành phố địa cấp rất gần nhau, đi tàu cao tốc mất mười lăm mười sáu phút, lại có nhiều chuyến tàu nên việc đi lại rất thuận tiện.

Thượng Dương không phản đối, nói:

– Nhưng mà anh muốn đi chơi hay là muốn đi điều tra Hà Tử Tình?

– Xem tình huống đi. – Kim Húc ăn hai ngụm cơm, cầm di động lên nói, – Anh đặt vé nhé?

Thấy Thượng Dương gật đầu, hắn đặt vé tàu cao tốc trên điện thoại di động và nói:

– Nếu cần giúp đỡ thì cứ xem. Nếu không cần thì chúng ta tự làm việc của mình, linh hoạt cơ động là được.

Sau đó, cả hai trả phòng, mang hành lý đến ga tàu cao tốc của thành phố, làm thủ tục kiểm vé và đến sảnh chờ, còn một lúc nữa tàu của họ mới khởi hành.

Kim Húc nói muốn “linh hoạt cơ động”, lúc này rất linh hoạt lại huých Thương Dương:

– Học trò của em nói chiêu đãi chúng ta cơ mà? Nói cho cậu ta là chúng ta sắp đến đó đi.

Thượng Dương sa mạc lời:

– Anh rõ ràng là muốn đến nhà người ta, còn nói gì mà xem tình hình.

Nói thì nói thế, anh cũng rất quan tâm đến vụ án liên quan đến Hà Tử Tình nên vẫn gửi tin nhắn cho Cao Trác Việt, nói mình và Kim Húc đang chuẩn bị qua đó.

Cao Trác Việt hồi âm ngay tức thì: Để em đến trạm tàu cao tốc đón hai anh.

Thượng Dương nói: Cũng được, làm phiền em rồi.

Nếu hai người đã có mục đích rõ ràng thì cũng không cần phải khách khí với đàn em Tiểu Cao nữa.

– Nếu không liên lạc với người liên quan, vậy làm sao có thể kiểm tra tình hình đây? – Khí chất cảnh sát của Kim Húc quá ràng, hắn không muốn bị những hành khách khác chú ý đến, còn cố tình bày ra tư thái biếng nhác, dựa vào lưng ghế ở phòng đợi, nói, – Thực ra anh rất hy vọng chúng ta vừa đến bên kia gặp Cao Trác Việt, cậu ta sẽ nói đã tìm thấy em họ rồi.

Nếu thật sự như thế vậy thì tốt, Thượng Dương cũng hy vọng như vậy.

Tàu cao tốc chở chạy nhanh chở hai người đến một thành phố cấp tỉnh khác cách đó hơn năm mươi km. Tàu chạy được mấy phút, Kim Húc từ trong túi móc ra hai viên kẹo bạc hà mới lấy từ nhà hàng, mỗi người một viên. Họ tạm thời quên đi vụ án và nghi phạm, chỉ ngồi im lặng, tận hưởng chuyến hành trình đầy mùi bạc hà trong mười lăm phút và sắc thu của vùng đồng bằng năm mươi cây số.

Khi đến nhà ga, Thượng Dương vẫn còn ngơ ngác ngồi đó, bộ não vốn đang chạy với tốc độ cao nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

– Nếu không đừng xuống xe nữa. Đi thành phố tiếp theo, hoặc nơi nào đó xa hơn. –Kim Húc nói.

Thượng Dương thở hắt ra, nói:

– Thôi đừng, em không muốn buổi tối cứ nghĩ về vụ án rồi lại không ngủ được.

Anh đã có chút hiểu một phần nguyên nhân mất ngủ của Kim Húc, công việc của cảnh sát hình sự căng thẳng suốt ngày, có thể ngủ ngon được mới là lạ.

– Xuống hay không xuống đều giống nhau cả. – Mọi người đều đứng dậy đi xuống, Kim Húc lại còn muốn hiếm hời bằng miệng, nói, – Anh chỉ muốn trân trọng kỳ nghỉ muốn làm gì thì làm, ở đâu cũng đều sẽ không để em ngủ yên đâu.

Vừa ra trạm, hai người họ đã nhìn thấy Cao Trác Việt chờ ở bên ngoài, vóc dáng của đàn em khá cao ráo, cả người cũng rất có tinh thần, nổi bật giữa đám đông.

Ba người vừa gặp nhau, Thượng Dương chỉ nói mấy câu khách sáo, Cao Trác Việt đã vui vẻ nói với bọn họ:

– Em gái em chỉ trốn đi chơi thôi, người không sao.

Thượng Dương cảm thấy khá bất ngờ, thế mà Kim Húc lại đoán trúng rồi. Tuy nhiên anh cũng rất vui, người không sao là chuyện tốt nhất, nói:

– Hà Tử Tình về nhà rồi à?

– Thế thì không ạ. – Nụ cười của Cao Trác Việt hơi nhạt đi, tỏ vài phần bó tay của người anh trai, nói, – Buổi sáng nay nó gửi tin nhắn trong vòng bạn bè báo bình an.

Thượng Dương ngẩn ra, cùng Kim Húc trao đổi ánh mắt với nhau, sao có thể trùng hợp như vậy? Gia đình cô đang tìm kiếm cô, cảnh sát cũng đang tìm kiếm cô, cô vừa vặn gửi tin nhắn trong vòng bạn bè báo rằng cô vẫn an toàn?

Kim Húc nói:

– Có thể cho tôi xem cô ấy đã gửi gì không?

Cao Trác Việt hơi có mờ mịt, nhưng vẫn nói:

– Được ạ.

Cậu ta mở điện thoại ra, tra cứu vòng bạn bè của Hà Tử Tình, chuyển màn hình điện thoại cho Kim Húc xem, nhưng Kim Húc không đến gần mà đưa tay cầm lấy điện thoại của cậu ta.

Những người trẻ tuổi bình thường nào có ai sẽ sẵn sàng đưa điện thoại di động của mình cho người khác? Ai biết liệu người kia có mở nó xem lung tung hay không? Hoạt động tâm lý của Cao Trác Việt lúc này cũng cơ bản chính là như vậy. Tuy nhiên Kim Húc lại kiên trì muốn cầm điện thoại để xem, Cao Trác Việt cuối cùng vẫn phải đưa cho.

Thượng Dương chờ Kim Húc cầm lấy rồi mới nghiêng người nhìn xem, đó là video selfie của một cô gái, dùng filter phóng đại làm biến dạng các đường nét trên khuôn mặt, nhạc nền cũng rất vui tươi và dòng chữ có nội dung: Bế quan giải sầu, xin đừng quấy rầy.

Bên dưới còn có một bình luận của Cao Trác Việt đăng vào buổi trưa: Em có thể gọi điện về nhà được không?

Kim Húc liếc Thượng Dương một cái, Thượng Dương ăn ý mà lĩnh hội được ý đồ của hắn, liền nói với Cao Trác Việt:

– Tiểu Cao, xe đỗ ở đâu thế? Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhỉ? Khí hậu nơi này tốt thật…

Một đống lời vô nghĩa.

Nhân lúc Cao Trác Việt trả lời Thượng Dương, Kim Húc nhanh chóng mở ảnh đại diện của Hà Tử Tình.

– Lối này đi xuống tầng hầm. – Cao Trác Việt nhìn về phía Kim Húc, Kim Húc vẻ mặt bình tĩnh, trả lại điện thoại cho cậu ta.

Cao Trác Việt đi trước dẫn đường, Kim Húc nháy mắt với Thượng Dương, ý tứ là có thu hoạch. Mà là thu hoạch gì thì Thượng Dương tạm thời cũng không biết.

Lên xe của Cao Trác Việt, Thượng Dương vẫn ngồi ghế phụ, Kim Húc ở hàng phía sau.

– Các cậu không tìm cảnh sát tra tìm định vị di động của Hà Tử Tình à? – Kim Húc hỏi.

– Có làm rồi ạ nhưng không định vị được. – Cao Trác Việt chỉ nghĩ rằng hai đàn anh muốn giúp tìm Hạ Tử Tình, không vội lái xe mà quay người lại đáp, – Cảnh sát nói có khả năng nó đã tắt nguồn điện thoại, không muốn nghe điện thoại hoặc tin nhắn.

Kim Húc hỏi:

– Vậy lần cuối cùng định vị là khi nào? Ở đâu?

Cao Trác Việt nói:

– Buổi tối ngày 27, trong phòng trọ của nó ạ.

Thượng Dương kinh ngạc nói:

– Em của em thuê trọ bên ngoài à?

– Vâng ạ. – Cao Trác Việt vẻ mặt không biết phải nói gì, liền nói, – Nó cũng không nói cho gia đình biết, giữa trưa cảnh sát mới dẫn em với chú em đến chỗ đó xem, bọn em mới biết. Em gái em thuê một nhà trọ cách nhà chưa đến 1000 mét. Những lần bỏ nhà đi chắc là đều đến đó ở. Chủ nhà nói em gái em cũng không thường xuyên ở đây, hiện tại căn phòng này không có ai ở, có khi nó lại đi chỗ khác chơi rồi.

Buổi sáng họ từ thành phố lân cận trở về, bởi vì xác định thi thể phụ nữ bị cháy không phải con gái nhà mình, cả nhà đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, cũng hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Hà Tử Tình đã mất tích. Ông bà Hà đã liên lạc với nhiều người thân họ hàng khác và liên hệ cả bạn bè của Hà Tử Tình, muốn hỏi xem có ai gặp Hà Tử Tình hay không.

Đi được nửa đường, họ bỗng nhiên phát hiện, Hà Tử Tình lại đăng tin trong vòng bạn bè, đương nhiên họ vội vàng gọi cho cô ấy nhưng cuộc gọi không được kết nối, lại gửi WeChat qua đó nhưng vẫn không ai hồi âm. Cho nên Cao Trác Việt mới nhắn lời bình ở trong vòng bạn bè kia, hy vọng Hà Tử Tình có thể gọi điện thoại về nhà.

Sau khi trở về thành phố, cả ba đi thẳng đến đồn cảnh sát, chính thức báo cảnh sát, nhờ cảnh sát giúp xác định vị trí chiếc điện thoại di động, kết quả là không tìm được địa điểm, nhưng thông qua địa điểm cuối cùng, họ đã tìm thấy căn phòng nơi Hà Tử Tình thuê.

Hai vị đàn anh nắm rõ diễn biến hiện tại của vụ án đốt xác hơn đàn em Tiểu Cao, mối quan hệ giữa Hà Tử Tình và vụ án đốt xác chỉ sợ vượt xa vụ trộm túi da và những vật dụng xuất hiện ở hiện trường đốt xác.

Cảnh sát hình sự thành phố này chắc hẳn sẽ sớm nhận được hoặc đã nhận được yêu cầu hỗ trợ điều tra vụ án từ cảnh sát hình sự thành phố bên cạnh, vụ án đốt xác cần phải tìm được Hà Tử Tình ở đâu để hiểu rõ nguồn gốc của vật chứng, đồng thời làm rõ Hà Tử Tình cùng với ba người trong vụ án kia có quan hệ gì không, bằng không vụ án khó mà khép lại được.

Mà điểm này người nhà Cao Trác Việt và người nhà họ Hà trước mắt còn chưa biết, cho rằng vụ án đốt xác đã không còn liên quan gì đến nhà mình nữa. Bằng không Cao Trác Việt cũng sẽ không có tâm tình đi “chiêu đãi” các đàn anh.

– Để em đưa các anh đi cất hành lý trước rồi tính các bước tiếp theo. – Cao Trác Việt nói, – Lẽ ra em muốn mời hai anh đến nhà, nhưng mà bố em bị bệnh, trong nhà toàn mùi thuốc, bố em rất ngại. Cho nên chúng ta ở bên ngoài, bố em có đặt khách sạn suối nước nóng cho các anh rồi, nơi này rất nổi tiếng ở địa phương chúng em…

Thượng Dương vội nói:

– Ôi không cần đâu, bọn anh đã đặt khách sạn rồi.

Cao Trác Việt vẫn muốn tỏ ra lịch sự nhưng Thượng Dương kiên quyết muốn ở chỗ mình đã đặt, cuối cùng Cao Trác Việt thấy anh sắp bùng nổ rồi mới thôi, lái xe rời khỏi trạm cao tốc.

– Không cần cất hành lý vội. – Kim Húc nói, – Cậu dẫn chúng tôi đến nhà trọ em họ cậu thuê đi đã. Cậu có chìa khóa không?

Cao Trác Việt vẫn cho rằng hai đàn anh muốn hỗ trợ tìm em gái mình, nói:

– Có ạ, đi xem cũng được. Nhưng mà trong phòng không có đồ đạc gì cả, chủ nhà cũng nói em gái em thuê vài tháng, hóa đơn điện nước cũng không dùng nhiều.

Rời khỏi tầng hầm của ga đường sắt cao tốc và đi vào đường chính.

Cao Trác Việt nói với Thượng Dương ở ghế phụ:

– Nếu không phải bố em không đi lại được vì bệnh gút thì bố đã cùng đi đón các anh rồi. Lần trước nghỉ trung thu em về nhà, bố nghe em nói anh mới 30 đã làm Phó viện trưởng, liền nói lúc nào đi Bắc Kinh thì nhất định phải gặp anh mới được.

Thượng Dương: -…

Kim Húc ở phía sau theo dõi náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn, nói:

– Gặp thì được nhưng đừng có giới thiệu mai mối đấy, chủ nhiệm Thượng có người yêu rồi.

Thượng Dương không quay lại lườm hắn, nhưng dùng cái gáy để biểu đạt cái lườm của mình.

– Em cũng có nghe nói rồi ạ. – Cao Trác Việt quả thực có nghe người khác nói chủ nhiệm Thượng đã thoát FA, nhưng cũng không phải biết chi tiết, lại quay sang khen ngợi Kim Húc, – Đàn anh Kim cũng rất giỏi ạ.

– Cũng bình thường thôi. – Kim Húc nghiêm trang nói, – Tôi vẫn đang nỗ lực theo đuổi chủ nhiệm Thượng đây.

Thượng Dương: -…

Cao Trác Việt không nghe ra hai tầng ý tứ ở trong câu nói đó, còn cười phụ họa, mới nói tiếp:

– Vừa nãy lúc ra ngoài em có nói với bố, đi cùng chủ nhiệm chính là đội trưởng Cục An ninh Quốc gia tỉnh X. Bố nghe nói anh cũng mới ba mươi, thế là mắng em tại chỗ, nói mình không mong lúc em 30 có thể được như các anh, nhưng lúc bốn mươi năm mươi nếu được ngang hàng thì tốt, vậy là đã bái tạ tổ tiên rồi.

Hai vị đàn anh nghe cậu ta nói như thế làm sao mà không hiểu? Cậu đàn em này tuổi còn trẻ mà có phong thái còn hơn cả chỉ đạo Cổ nữa, xem ra được gia đình dạy dỗ rất tốt, bố làm việc trong cơ quan nhà nước chỉ “mong con trai thành đạt”.

Xe chạy được một đoạn, Kim Húc từ phía sau Thượng Dương đưa điện thoại đến cho anh xem một thứ.

Thượng Dương nhìn qua thì thấy đó là một tác phẩm video trên nền tảng video ngắn, cô gái nói chuyện với camera trong video không ai khác chính là Hà Tử Tình, Kim Húc chuyển điện thoại sang chế độ phát lại im lặng, nhưng phía dưới vẫn có phụ đề của video, điều này không làm cản trở sự hiểu biết của Thượng Dương.

Bởi vì không có âm thanh, hai người cũng không thảo luận, Cao Trác Việt chỉ cho rằng các đàn anh chia sẻ tin tức gì đó trên mạng, cũng không quá để ý.

Thượng Dương xem đoạn video bị tắt tiếng, đồng thời cũng chú ý tới nick name của Hà Tử Tình trên nền tảng video ngắn trùng khớp với nick name WeChat của cô ấy, có vẻ như Kim Húc vừa nhớ kỹ ID này thông qua điện thoại di động của Cao Trác Việt, kế đó lại thử tìm kiếm trên một nền tảng nơi các cô gái trẻ thích chơi, sau đó thì tìm được tài khoản này cùng với video này.

Sau khi hiểu nội dung đoạn video, trong đầu Thượng Dương cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi trước đó, vì sao giữa ông bà Hà và anh họ Cao Trác Việt với Hà Tử Tình sẽ là loại quan hệ tế nhị làm mai không thân, nói sơ lại không sơ này.

Thành phố này nhỏ hơn thành phố bên cạnh một chút, xe chỉ lái tầm hơn mười phút là có thể từ trạm tàu cao tốc đầu thành phố này chạy đến đầu khác.

Tới bên ngoài cổng một tiểu khu, tiểu khu này là tòa nhà gia đình của một đơn vị nào đó, kiến trúc cũ, không có chỗ đậu xe hay tầng hầm, cổng cũng hẹp. Chiếc BMW cao cấp của Cao Trác Việt căn bản không lái vào được, chỉ đành tìm chỗ đỗ xe ở ven đường bên ngoài.

Ba người xuống xe, Thượng Dương và Cao Trác Việt nói chuyện với nhau hai câu, qua khóe mắt chú ý tới Kim Húc, người này đang quan sát tầm phủ sóng của camera giám sát trong khu dân cư.

Cao Trác Việt buổi sáng đã tới một chuyến, hiện tại còn nhớ tương đối rõ ràng, mang theo hai vị đàn anh đi vào cửa của một căn nguyên đơn, không có thang máy, đi thang bộ lên tầng sáu, một tầng ba hộ, cậu ta lấy chìa khóa ra mở một cánh cửa trong đó.

Bản thân ngôi nhà cũ đã có mùi mốc, có người ở thì càng tốt, nhưng nếu lâu ngày không có hơi người thì mùi mốc sẽ càng nặng hơn.

– Cậu chờ một chút. – Kim Húc ngăn cản Cao Trác Việt đang chuẩn bị vào phòng, lấy găng tay và bọc giày từ trong túi ra, đưa cho Thượng Dương và Cao Trác Việt mỗi người một bộ.

Hắn và Thương Dương đều đeo vào, Cao Trác Việt mãi cho đến lúc này mới nhận ra chuyện này hình như không giống với những gì cậu ta hiểu, nhưng lúc này cũng không phải lúc để hỏi, hai đàn anh đi vào, cậu ta cũng vội đeo găng tay và bọc giày cẩn thận đi theo vào.

Kim Húc kiểm tra bốn phía, hỏi Cao Trác Việt:

– Sáng nay từng có ai đi vào rồi? Đã chạm vào đồ đạc chưa?

Cao Trác Việt nói:

– Có hai vị cảnh sát đồn công an, em, chú em…Không chạm vào gì cả, trong này không có gì cả.

Thượng Dương sắp bị vị học trò nhìn qua rất khôn khéo nhưng thực chất không có ý thức của một công an là gì làm tức đến cười, nói:

– Tay mọi người đã chạm vào chỗ nào? Có ngồi trên sô pha hay trên giường không? Có dùng toilet không?

– Không ai ngồi, chưa đi đến toilet, cảnh sát cũng không chạm vào gì cả. Em có mở tủ quần áo, chú em thì mở ngăn tủ đầu giường để xem.

Cũng may trí nhớ của Cao Trác Việt còn tốt, nhớ rất kỹ.

Kim Húc từ trong phòng ngủ đi ra, nói:

– Tiểu Cao nói không sai, nơi này đúng là không có gì cả, tủ quần áo cùng tủ đầu giường đề trống không.

Cao Trác Việt nói:

– Chủ nhà nói nó rất ít khi tới đây, đoán chừng là cũng thi thoảng mới tới ngủ một hai đêm thôi.

– Không phải, ít nhất là gần đây cô ấy đã tới ở vài ngày. – Kim Húc chỉ buồng vệ sinh, nói. – Có băng vệ sinh dạng ống đã qua sử dụng trong thùng rác.

Cao Trác Việt: -…

Cậu ta không dám phát biểu ý kiến nữa, chỉ nhìn hai đàn anh đang cẩn thận nghiêm túc kiểm tra trong phòng.

Thượng Dương chú ý đến một tấm lịch có nhân vật anime treo trên tường phòng khách, đó là một nhân vật anime mà anh biết, nhìn thêm mấy liền thì sực nhớ ra, nói:

– Tiểu Cao, mở lại vòng bạn bè của Hà Tử Tình cho anh xem đi.

Cao Trác Việt vội lấy di động ra cho Thượng Dương xem đoạn video ngắn phát trong vòng bạn bè kia. Thượng Dương click mở video kia, lại ngước lên nhìn lịch, gọi Kim Húc:

– Anh tới xem xem có đúng không đi?

Kim Húc đi tới xem xét, lập tức nhìn ra trọng điểm mà Thượng Dương muốn hắn xem.

Trong vòng bạn bè của Hà Tử Tình, trong video cô ấy đăng sáng nay cũng có một cuốn lịch treo trên tường phía sau cô ấy, video selfie rõ ràng là nhằm mục đích sử dụng bộ lọc phóng đại, hậu cảnh không phải là trọng tâm, cũng chỉ quay nửa phần dưới của lịch, từ tháng 7 đến tháng 12, không có năm, nhưng số tuần tương ứng với các ngày trên lịch khác với lịch năm hiện tại trên tường.

Lịch ngày trong video không phải lịch năm nay mà là lịch năm ngoái.

Hơn nữa Thượng Dương cũng nhớ rõ bộ lọc này được thêm vào video của Hà Tử Tình, anh đã từng thấy có người chơi rồi, nó không phải là bộ lọc mới, nó đã phổ biến được một thời gian vào năm ngoái.

– Video này có lẽ được quay vào năm ngoái. – Kim Húc nói.

– Lựa chọn thời điểm này cố tình phát trong vòng bạn bè, đơn giản là muốn cho người ta cho rằng, Hà Tử Tình còn…- Thượng Dương nói.

Anh không nói nữa, bởi vì một số lời nói sẽ quá trực tiếp trước mặt người thân của Hà Tử Tình là Cao Trác Việt.

Cao Trác Việt sững sờ, nói:

– Có phải ý các anh muốn nói, em gái em…đã chết rồi không?

Hết chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!