Buổi chiều, khu Xương Bình, học viện Cảnh sát, địa điểm được chỉ định để đánh giá cấp giấy chứng nhận bắn súng trong đợt kiểm tra giấy phép sử dụng súng chính thức hàng năm.

Giám khảo là huấn luyện viên từ trường cảnh sát điều tới, cán bộ công an các cấp tới tham gia sát hạch có mấy chục người, bảy người một tổ, mỗi người có mười viên đạn, nếu như tám viên đạn bắn trúng mục tiêu trở lên thì đủ tiêu chuẩn, hết một nhóm này thì sẽ được thay thế bằng nhóm khác, những người chưa đến lượt thì xếp hàng chờ ở bên ngoài trường bắn.

Thượng Dương đang đứng ở trường bắn, chiếc áo đồng phục của anh được giắt bên trong thắt lưng có huy hiệu cảnh sát, ba bông hoa bốn cánh trên huân chương tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Anh đang hơi cúi đầu, chăm chú tập trung vào nạp băng đạn.

Bia vòng ngực 50 mét, súng ngắn loại 92.

Giám khảo chấm điểm cho anh bên cạnh cầm bút và sổ, không quá tin vào thao tác của anh, dáng vẻ như thể sẵn sàng trừ điểm bất cứ lúc nào.

Bảy thí sinh trong tổ đã lắp đạn xong, trưởng ban giám khảo ra mệnh lệnh bắt đầu sát hạch:

– Chuẩn bị ——

– Bắn!

Mọi người gần như đồng loạt lên đạn, nâng súng lên, ngắm bắn, bóp cò, tiếng súng trên trường bắn vang lên như mưa rơi, sau hàng chục phát súng, tiếng súng ngừng lại, hội trường chìm trong im lặng.

Nhóm ban giám khảo phân chia nhau kiểm tra từng tấm bia một và nhanh chóng công bố thành tích, tất cả thí sinh ở tổ này đều đủ tư cách.

Bầu không khí căng thẳng thoáng được thả lỏng.

Trên thực tế, rất nhiều người có mặt đều biết nhau, không chỉ thí sinh biết nhau mà một số thí sinh đều là học viên tốt nghiệp của học viện cảnh sát này, họ là người quen cũ với các giáo viên hướng dẫn của trường được cử đến làm giám khảo.

Mặc dù cuộc kiểm tra giấy phép sử dụng súng hàng năm không phải là một cuộc thi bắn súng, nhưng bia cũng có thể bắn, tất nhiên mọi người đều muốn biết số điểm vòng thực tế mà họ đã bắn được, một vị cảnh sát trung niên là người dẫn đầu hỏi điểm số của mình với giám khảo:

– Tôi đạt số điểm vòng bao nhiêu vậy?

Vị giám khảo kia đáp:

– Vòng 78.

Người cảnh sát trung niên gật đầu, có vẻ rất vừa lòng với thành tích này của mình, những người khác lập tức sôi nổi hỏi thành tích của mình, đa số đều ở vòng 60-70, chỉ có một người hơi thấp hơn một chút, vòng 48, vừa đủ đạt tiêu chuẩn.

Bảy người cùng nhau bước ra khỏi trường bắn, họ đi ra ngoài rồi những nhóm khác mới có thể tiến vào.

Người đạt thành tích vòng 48 vẫn đang tiếc hùi hụi hỏi lại kết quả:

– Tự nhiên mình hùa theo hỏi làm cái gì? Trên giấy chứng nhận súng có ghi số vòng đâu. Mọi người ra ngoài đừng có mà bàn tán đấy, cấp dưới của tôi còn đang xếp hàng chờ, bị họ nghe được mất mặt chết đi được.

Mọi người bật cười trêu lại anh ta.

Thượng Dương quen biết với ông anh có kết quả vòng 48 này, cũng cười theo, người có kết quả vòng 48 tinh mắt nhìn thấy, nhớ ra vừa rồi chỉ có mỗi Thượng Dương là không hỏi kết quả, lòng hiếu thắng dâng lên, lập tức quay ngược trở lại muốn hỏi số vòng của Thượng Dương.

Những người còn lại xem náo nhiệt cũng không chê có chuyện để hóng, cho nên đều đứng yên tại chỗ chờ anh ta.

– Này này…- Thượng Dương nói, – Tổ tiếp theo sắp vào rồi, đi mau đi, nhường chỗ cho người ta đi.

Mấy người vẫn cười, chờ đợi muốn biết thành tích bắn bia của chủ nhiệm Thượng.

Thượng Dương đội mũ cảnh sát lên, tự mình đi trước.

Người đạt vòng 48 hỏi giám khảo:

– Chủ nhiệm Thượng đạt bao nhiêu vậy? Chắc là cũng tầm tầm tôi đấy nhỉ?

Giám khảo kia nói:

– Gần như thế đấy, người ta là vòng 84.

Vòng 48: –

Những người khác: –

Viện nghiên cứu tàng long ngọa hổ, viết lách đã siêu lợi hại rồi, ai dè chơi súng cũng chả hề kém chút nào.

Thượng Dương đã sải bước đến lối ra của trường bắn, để lại cho mọi người một cái bóng lưng cao thâm khó dò.

Một lúc sau, trên đường từ Xương Bình trở về nội thành, Thượng Dương và anh trai vòng 48 cũng làm việc cùng tòa nhà, lại ngồi cùng xe.

Anh ta bị thành tích bắn súng làm cho tổn thương sâu sắc, hơn nữa vốn dĩ cũng không quá thân thiết với Thượng Dương, khách sáo trò chuyện vài câu về đơn vị, không có gì để nói nữa nên hai người cúi đầu nghịch điện thoại.

Thượng Dương chia sẻ kết quả sát hạch bắn súng hôm nay cho Kim Húc nghe, ý tứ khoe khoang với bên kia vô cùng rõ ràng: Đừng cho rằng em làm văn phòng nhiều năm nhé, em vẫn là một tay thiện xạ đó.

Anh cùng Kim Húc là bạn đại học, năm đó khi còn ở trường, tài thiện xạ của anh là tốt nhất trong khoa, thành tích bắn súng của Kim Húc cũng rất tốt, nhưng vẫn kém hơn anh một chút.

Khi đó Kim Húc năm nào cũng được học bổng, so ra thì thành tích của Thượng Dương thuộc loại xoàng xĩnh môn nào anh cũng không trượt, nhưng có hai môn mà Kim Húc thua kém anh trong bốn năm đó, một là bắn súng, hai là tiếng Anh.

Kim Húc là vượt qua kỳ thi ở vùng núi nông thôn tại trấn nhỏ, tiếng Anh của hắn kém, đó hoàn toàn là kết quả của việc mất cân đối nguồn lực giáo dục.

Về tài thiện xạ, cha mẹ, ông bà của Thượng Dương cả gia đình đều là cảnh sát, anh biết súng lục của cảnh sát trước khi biết chữ, Kim Húc ở phương diện này không bằng anh, có thể coi như bị huyết thống áp chế.

Anh khoe ra xong, đợi một lúc cũng không thấy Kim Húc nhắn lại mình, anh đoán tám mươi phần trăm là đang có việc bận, đành phải tạm thời từ bỏ.

Đường từ Xương Bình về đơn vị khá xa, người trên xe không mấy thân quen, rất nhàm chán, chơi di động một lát, sau khi đọc hai bài bình luận về các vấn đề thời sự không có gì hấp dẫn thì càng thấy chán hơn, làm mới ứng dụng Toutiao, địa danh trong một tiêu đề tin tức thu hút sự chú ý của anh, đó là một thành phố trực thuộc tỉnh nơi Kim Húc đang làm việc.

Trong tin tức nói, sáng nay trên địa bàn thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô, một chiếc ô tô tư nhân chạy quá tốc độ trên tỉnh lộ thì mất lái đâm vào lan can, trên xe có một nam một nữ, nam tài xế tử vong tại chỗ, nữ hành khách ở hàng ghế sau bị thương, hiện đã đưa vào bệnh viện cấp cứu…

Đang xem thì trên Wechat hiện lên một tin nhắn, là Kim Húc nhìn thấy thành tích bắn súng của anh thì rep lại: Tuyệt.

Thượng Dương gửi lại một biểu tượng cảm xúc mặt cười đỏ xấu hổ.

Kim Húc: Bọn em hằng năm cấp giấy chứng nhận sử dụng súng đều là loại 92 à? Bọn anh thì vẫn dùng loại 54, tháo ra và lắp lại mất nửa ngày, rất tiện để đập quả óc chó.

Thượng Dương bị chọc cười, cố kiềm chế không cười lên, sợ người khác phát hiện mình lén lút yêu đương ở đây, đầu cúi thấp xuống, hỏi: Giờ anh có bận không?

Kim Húc: Không bận. Có tiện gọi video không? Để anh nhìn em mặc đồng phục ngành chút nào.

Thượng Dương: Em đang mặc đồng phục hè.

Kim Húc: Anh muốn xem, cho anh xem đi.

Câu này nhuốm chút mùi vị sắc dục.

Nhưng Thượng Dương lại nghĩ, người này chưa từng thấy anh mặc trang phục ngành bao giờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, Kim Húc trở về quê nhà Tây Bắc, anh thì ở lại Bắc Kinh, hai người công tác ở hai nơi, và tất nhiên họ không nhìn thấy nhau trong bộ đồng phục ngành.

Mùa thu năm ngoái Thượng Dương đi công tác ở Tây Bắc, hai người lần thứ hai gặp lại, Kim Húc chủ động thổ lộ đồng thời tiến hành theo đuổi Thượng Dương, sau màn theo đuổi mờ ám giằng co dây dưa, cho đến giữa mùa đông hai người bắt đầu yêu nhau, xác định quan hệ đến hiện tại mới được tám chín tháng, hiện tại mới chỉ là mùa hè đầu tiên sau khi hai người yêu nhau.

Lần gặp mặt trước là hai tháng trước, thời tiết rất nóng, nhưng khi đó cả hai đều nghỉ phép, không ai mặc đồng phục ngành cả. Đừng nói hắn chưa từng thấy Thượng Dương mặc đồng phục hè trông như thế nào, mà ngay cả Thượng Dương cũng chưa từng thấy hắn mặc.

Thượng Dương rep lại: Bên cạnh em đang có đồng nghiệp, không tiện, anh không ở trong văn phòng à?

Kim Húc: Có, anh ở một mình. Phòng hồ sơ chán quá, ra đường bắt người vượt đèn đỏ còn thú vị hơn nhân viên phòng hồ sơ.

Thượng Dương: Các đơn vị văn phòng đều thế cả, chúng ta cũng như nhau thôi.

Kim Húc: Không phải đâu, anh thấy em làm điều tra nghiên cứu rất thú vị, nếu có cơ hội anh cũng muốn làm nhân viên điều tra nghiên cứu, thú vị hơn so với quản lý hồ sơ nhiều. Em xem em một năm đi công tác vài tháng, công tác phí còn được trả nữa.

Thượng Dương bất mãn nói: Anh đừng có bôi nhọ nhân viên điều tra nghiên cứu bọn em. Em thì thấy cảnh sát hình sự mới thú vị, lấy danh nghĩa phá án mà không cần phải ngày ngày chấm công đúng giờ, muốn đi đâu thì đi, tự do thoải mái.

Kim Húc: Ồ, lãnh đạo nói đúng, nhưng anh lại không phải cảnh sát hình sự.

Thượng Dương: Anh có rảnh đi hỏi xem, khi nào thì mới cho anh quay về đội vậy?

Kim Húc lại tỏ vẻ biếng nhác đáp lại: Không hỏi, anh không muốn quay về.

Thượng Dương: Vậy anh muốn thế nào? Rõ ràng chê phòng hồ sơ quá chán còn gì.

Kim Húc: Anh không muốn đi làm, hay là anh từ chức rồi đến sống với em, ban ngày nấu cơm trông chó dắt nó đi dạo cho em, buổi tối hầu em ngủ, không cần trả tiền, miễn phí.

Thượng Dương:…Nói bậy nói bạ.

Đại khái là Kim Húc cảm giác được anh không thích nghe, lập tức phanh lại, không tiếp tục nói những điều vô nghĩa đó nữa.

Trong hai tháng qua, Thượng Dương thường sốt ruột thay cho Kim Húc, hy vọng hắn có thể nhanh chóng trở lại cương vị làm việc cũ. Nhưng mà thái độ hắn rất không rõ ràng, nói hắn không muốn quay về ư? Điều đó tuyệt đối không thể nào, Thượng Dương là người đầu tiên không tin. Nhưng nói hắn muốn quay về? Hắn lại luôn không tích cực hào hứng, dáng vẻ trạng thái kiểu gì cũng được, đến là chán.

Kim Húc giỏi nhất là co được giãn được, đặc biệt là đối với Thượng Dương thì luôn nhường nhịn, lập tức trở nên yếu thế: Giận à? Anh nói đùa thôi, anh quá nhớ em, sao lại chịu ở Tây Bắc chứ? Ở Hoa Bắc còn có thể được gần em hơn một chút.

Thượng Dương cũng không muốn luôn giáo huấn hắn, liền thuận theo nói: Vừa rồi em đọc được tin liên quan đến chỗ bọn anh, tỉnh anh có xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người chết một người bị thương. Chuyện của thành phố Tê Phượng, nơi đó hình như cách tỉnh lỵ cũng không xa lắm đúng không?

Kim Húc: Cách tầm hơn trăm cây số, anh cũng xem tin tức rồi, người phụ nữ trên chiếc xe gặp sự cố đó, em có biết không?

Thượng Dương kinh ngạc nói: Em không biết, ai vậy ạ?

Kim Húc: Là tấm gương đạo đức của tỉnh bọn anh, Lê Diễm Hồng.

Thượng Dương ngồi thẳng dậy, kinh hãi: Sao lại là bà ấy?

Cái tên Lê Diễm Hồng này không chỉ nổi tiếng trong tỉnh mà còn nổi tiếng cả nước.

Viện phúc lợi tình thương do bà ta thành lập mấy năm qua đã trợ cấp cho những đứa trẻ sơ sinh và trẻ mồ côi bị bỏ rơi, để mang lại điều kiện sống tốt hơn cho những đứa trẻ không nơi nương tựa, gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm được từ việc kinh doanh nhỏ đều được dành cho sự nghiệp tình thương của viện phúc lợi, bản thân mình thì sống thanh bần, thắt lưng buộc bụng, muốn đem tất cả những điều tốt nhất cho bọn trẻ.

Vài năm trước, hành động của bà ấy đã được phát sóng trên một chương trình CCTV, những lời nói và hành động cống hiến quên mình của bà ấy đã khiến nhiều người xem cảm động, sau đó, một số phương tiện truyền thông cũng theo dõi và đưa ra những phóng sự đặc biệt chi tiết hơn. Kể từ đó Lê Diễm Hồng trở thành một nhân sĩ có trái tim yêu thương rộng lớn nổi danh cả nước, còn được bình chọn là tấm gương đạo đức mẫu mực cấp tỉnh, trao tặng danh hiệu vinh dự 38 hồng kỳ thủ vân vân.

Lúc ấy Thượng Dương vẫn còn đang học cấp 3, và trong các đề luận văn cấp 3 yêu cầu phải sử dụng nhân vật tiên tiến làm tư liệu sống, anh đã lấy hình ảnh nữ sĩ Lê Diễm Hồng được tôn vinh là một tấm gương đạo đức này vào trong bài văn của mình, hành văn cảm động, đối trượng tinh tế rõ ràng, phép so sánh tỉ mỉ, thường xuyên ở trong các tiết văn nghị luận bị đám học sinh lấy ra làm bài mẫu

Nhân vật gây cảm động cả Trung Quốc năm nào cũng đều có, các tấm gương đạo đức mẫu mực ở các ngành các nghề cũng không ngừng xuất hiện, cho nên mấy năm gần đây, Lê Diễm Hồng cũng không còn được truyền thông cùng công chúng nhắc tới thường xuyên nữa

Một nhân vật rất quen thuộc như vậy nhưng mà lại chưa từng gặp mặt ấy thế mà mấy năm sau lại dùng một phương thức gặp tai nạn xe cộ dẫn đến bị thương mà một lần nữa xuất hiện trên các tin tức xã hội.

Thượng Dương lo lắng thay cho nữ sĩ Lê, hỏi: Bà ấy hơn 50 tuổi rồi nhỉ? Không biết bị thương có nặng không.

Kim Húc: Không biết.

Thượng Dương: Vậy vì sao lại xảy ra tai nạn? Là sự cố ngoài ý muốn à?

Kim Húc: Không biết.

Thượng Dương: Mấy năm nay không thấy tin tức về bà ấy nữa, Viện phúc lợi của bà ấy còn hoạt động không nhỉ?

Kim Húc: Không biết.

Thượng Dương sa mạc lời: Vậy anh biết cái gì?

Kim Húc: Biết việc này không liên quan tới anh.

Sự cố không phát sinh ở tỉnh lị mà là ở thành phố Tê Phượng, lại là tai nạn xe cộ, xem tin tức có dùng từ “chạy quá tốc độ” để miêu tả sự cố, từ đó cho thấy vụ việc này giống một vụ tai nạn do vi phạm Luật an toàn giao thông hơn, không đáng để đơn vị tương quan ở công an tỉnh nhúng tay vào can thiệp.

Nói một cách khác, dù cho người bị thương là danh nhân, tỉnh muốn quan tâm hỏi đến một chút thì cũng chẳng liên quan gì đến cảnh sát Kim hiện đang làm nhân viên quản lý hồ sơ cả.

Trong lòng cảnh sát Kim vẫn vấn vương chuyện khác, chấp nhất hỏi: Tóm lại là hôm nay em mặc loại đồng phục nào?

Thượng Dương trả lời: Không liên quan gì đến anh!

Nói xong, anh nhân lúc lái xe và ông anh vòng 48 đang không chú ý đã nhanh chóng tự chụp  một tấm rồi gửi đi.

Kim Húc: Ha ha.

Thượng Dương khó chịu, bụng nghĩ ha cái gì mà ha? Còn không mau khen em đi.

Nhưng Kim Húc khen tới rất nhanh: Đẹp quá.

Thượng Dương thầm nghĩ, chả thế à.

Kim Húc nói tiếp: Có phải em vẫn dưỡng da không?

Thượng Dương tức giận: Em không nhàm chán đến mức đó.

Kim Húc nói: Lần trước gặp mặt, trên lông mày bên trái của em có một nốt ruồi nhỏ bằng đầu đinh ghim, sao giờ không thấy nữa?

Mắt anh là kính hiển vi đấy à? Thượng Dương suýt nữa thì mắng lên, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Nghe đi, nhỏ bằng đầu mũi kim, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Thượng Dương cũng không chú ý tới.

Thượng Dương: Chắc là mụn do thức đêm nhiều đấy, lâu lâu nó sẽ tự hết.

Qua nửa phút, Kim Húc: Anh còn phải tra Baidu mới biết vết mụn là cái gì.

Lại nói tiếp: Da em đẹp như thế, chẳng cần phải dưỡng nữa, ngày nào cũng đắp chai chai lọ lọ lên mặt, anh thấy tốn cả đống tiền.

Thượng Dương không thích nghe: Anh đúng là chán chết đi được.

Kim Húc còn muốn nói: Em cần phải uống nhiều nước hơn, ăn nhiều hoa quả và rau xanh, đừng ăn thức ăn nhanh, em xem môi em khô nứt chưa kìa.

Thượng Dương: Anh biến đi cho em.

Sau hơn một giờ thì về đến đơn vị, khi đi lên trên tầng, Thượng Dương gặp phó viện trưởng quản lý nhân sự của Viện nghiên cứu, họ Đỗ, chưa đến 40 tuổi, gương mặt hiền từ, mọi người đều gọi anh ta là “Lão Đỗ.

– Chủ nhiệm Thượng, – Lão Đỗ mỉm cười nói, – Vừa lúc gặp em, muốn nói với em một tiếng là sơ yếu lý lịch cảnh sát mới thực tập năm nay của học viện cảnh sát đã được đưa tới, em thiếu một trợ thủ đúng không? Ưu tiên cho em chọn người trước đấy.

Thượng Dương nói:

– Có người nào từ Đại học công an không? Học trường khác cũng được, nhưng tốt nhất là nam giới đi, để tiện đi công tác với em hơn.

Lão Đỗ nói:

– Có đấy, ba bốn người liền. Em đi cùng anh đi xem thử nhé?

– Được ạ. – Thượng Dương liền đi theo anh ta.

Đến nơi, xem qua sơ yếu lý lịch một chút, Thượng Dương chọn hai nam sinh ở trong đó, nói:

– Khi nào người đến gặp người thật rồi thì em mới quyết định tiếp. Nhìn hai cậu này cũng tạm được.

Lão Đỗ ghi nhớ, lại hỏi:

– Năm ngoái thực tập sinh mà em dẫn theo kia họ Viên hay họ Đinh nhỉ? Về sau đi đơn vị nào thế?

Thượng Dương nói:

– Người ta tên Viên Đinh, giờ đang làm thần thám tại Cục trinh sát điều tra hình sự rồi.

– Giỏi phết nhỉ. Thực tập sinh đợt này em cố gắng giữ lại đi. – Lão Đỗ nói, – Viện chúng ta nhân tài như lá mùa thu. Còn nhớ hồi em mới tốt nghiệp đi làm, em là người trẻ tuổi nhất trong Viện. Hiện giờ em đã là Viện phó rồi, cũng vẫn là người thành đạt trẻ tuổi nhất của Viện chúng ta, sao lại thế được cơ chứ?

Thượng Dương cười nói:

- Này đơn giản thôi, em đi, người trẻ tuổi nhất chính là anh rồi.

Lão Đỗ cũng cười:

– Cùng làm công tác nghiên cứu cùng em đấy. Nghiêm túc chút đi.

– Được, nghiêm túc…- Thượng Dương nói, – Người ta muốn đi, em cũng không thể trói người ta lại không cho đi.

Lão Đỗ thở dài:

– Hễ là những mầm giống ưu tú thì đều muốn đi làm điều tra hình sự và điều tra tội phạm an ninh quốc gia, họ đều được dạy bởi trường cảnh sát, sao lại không hiểu sự thật rằng công việc của cảnh sát là không có lớn nhỏ chứ? Mọi người đều nói công việc của chúng ta không kích thích, không thích đến cơ sở làm công việc điều tra nghiên cứu nhàm chán.

– Cũng không hẳn đâu, vừa rồi còn có người nói, rất hâm mộ em có thể dùng công tác phí mà đi khắp nơi đấy…- Thượng Dương chợt linh động, nói, – Anh Đỗ, em…em có một ứng cử viên trợ lý đã chờ đợi từ lâu, đơn vị địa phương. Nếu…em nói là nếu, em muốn điều anh ấy lên, thủ tục có dễ không ạ?

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!