– Có phải cậu ta đi khập khiễng là do chân trái và chân phải dài bất thường? Tay cậu ta đang cầm một hộp cơm giữ nhiệt nữa?

Thượng Dương vừa nghe Cổ Phi nói ở trên tầng có gặp một cậu thanh niên trẻ, hơi có tật, liền liên tưởng đến cậu thanh niên mà mình vừa gặp lúc nãy, cũng kể ra chuyện cậu ta nhổ nước miếng vào hộp cơm giữ nhiệt

Cổ Phi nói:

– Canh gà kia là mang cho Lê Diễm Hồng…Cậu ta làm gì vậy?

– Rất rõ ràng, Trương Tự Lực này rất ghét Lê Diễm Hồng, – Kim Húc nói, – Mà vì sao lại thế thì rất khó nói.

Ba người lên xe, vẫn là sếp Cổ lái xe, anh ta phải về thị cục một chuyến, vài thành viên khác của tổ chuyên án hôm nay đi điều tra theo hướng khác, mọi người trở về gặp nhau có một cuộc họp ngắn để thảo luận một chút.

Thượng Dương nói:

– Liệu có khả năng Lê Diễm Hồng không hề tốt đối với đám trẻ ở Viện phúc lợi như tin tức đã nêu không?

Cổ Phi phản đối:

– Nhưng mà cô nhóc tên Dương Tuyết Diễm kia rất thân thiết với Lê Diễm Hồng, hai người đó thân thiết như hai mẹ con.

Thượng Dương lại suy đoán:

– Chẳng lẽ là trọng nữ khinh nam? Lê Diễm Hồng bởi vì cái chết ngoài ý muốn của con gái nên mới sáng lập nên viện phúc lợi này, rất có thể là bà ta đã đặt hết tình cảm dành cho đứa con gái quá cố của mình lên những cô gái mà bà bảo trợ, quá ưu ái họ, cho nên mới dẫn đến sự bất mãn của các bé trai với bà ta.

Cổ Phi gật đầu:

– Cũng khá có lý. Nhưng mà thủ pháp có yêu cầu trình độ cao như thế kia sẽ là lũ trẻ của viện phúc lợi làm hay sao?

Hơn nữa, hành vi nhổ nước miếng vào canh gà này tuy có chút ghê tởm nhưng cũng rất trẻ con, hiển nhiên không đến mức độ ác ý như muốn giết người. Trương Tự Lực là một người khuyết tật, học chuyên ngành phổ thông tại một trường đại học tổng hợp bình thường, cũng không có năng lực phạm tội.

– Các anh có hỏi được gì từ chỗ Diễm Hồng không? – Thượng Dương hỏi, – Xem biểu của hai người hình như là không có thu hoạch được gì.

Cổ Phi thở dài, anh ta thấy đúng là không thu hoạch được gì, Lê Diễm Hồng ngoại trừ thừa nhận mình đã cài đai an toàn cho Hách Tiểu Binh sau khi sự việc xảy ra, ngoài ra thì không cung cấp được tin tức hữu dụng gì khác.

Nhưng Kim Húc nói:

– Tình cảm vợ chồng giữa Lê Diễm Hồng và Hách Tiểu Binh rất tốt. Bất kể nhân phẩm thật sự của tấm gương mẫu mực nà như thế nào, nhưng ít nhất ở trong vụ án này bà ta chỉ là người bị hại.

Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Hách Tiểu Binh ăn phải đồ ăn kém chất lượng dẫn đến bụng dạ không thoải mái, nhưng sáng sớm cùng ngày xảy ra sự việc, ông ta vẫn  không yên tâm Lê Diễm Hồng tự mình lái xe đi tỉnh lị, đã nhất quyết bò dậy cùng đi ra ngoài.

Lúc ban đầu lái xe vẫn là Lê Diễm Hồng lái, chờ khi đến tỉnh lộ, sáng sớm tinh mơ, trên đường ít xe cộ qua lại mới đổi thành Hách Tiểu Binh lái xe, ông ta bảo Lê Diễm Hồng ra hàng ghế sau nghỉ ngơi. Đây không phải lời nói một phía của Lê Diễm Hồng, từ thông tin cameras giám sát dọc đường do bộ phận quản lý giao thông cung cấp cũng chứng minh đúng như vậy.

Hách Tiểu Binh có thói quen lái xe rất xấu, thích lái xe nhanh, vì béo phì bụng to nên việc thắt dây an toàn không thoải mái, cho nên thường xuyên không thắt.

Hai vợ chồng sống cạnh Viện phúc lợi, nơi này nằm ngoài khu nội thành Tê Phượng, quản lý tương đối lỏng lẻo, ở một mức độ nhất định, điều đó đã dung túng cho Hách Tiểu Binh một thói quen xấu lâu ngày không tuân thủ quy định luật giao thông. Điểm này cũng phù hợp với những gì Lê Diễm Hồng và những người biết rõ họ đã nói.

Thượng Dương đã xem bức ảnh chụp Hách Tiểu Binh, đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đầu hói, khuôn mặt mập mạp, kết hợp với miêu tả nghe được, trong đầu hiện lên hình tượng một người đàn ông trung niên là danh nhân xã hội làm việc không kiêng kỵ.

Trước khi kết hôn với Lê Diễm Hồng, Hách Tiểu Binh là một hộ phá bỏ di dời, thất nghiệp, và sống dựa vào khoản sinh hoạt phá bỏ di dời đó. Sau khi kết hôn với Lê Diễm Hồng, ông ta giúp điều hành Viện phúc lợi, hiện tại vẫn là phó viện trưởng Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng, và cũng giữ chức vụ trong công ty văn phòng phẩm của Lê Diễm Hồng, nhưng trên thực tế ông ta không làm việc ở trong công ty mà chủ yếu quản lý Viện phúc lợi.

Theo thông tin hiện có, giữa hai người không có kết thù gì ở trong xã hội, việc kinh doanh của công ty không tệ nhưng cũng không tốt, không có đối thủ kinh doanh.

Từ tình hình trước mắt cho thấy, vấn đề có khả năng nhất vẫn là có liên quan đến viện phúc lợi.

– Đi điều tra viện phúc lợi đi. Điều tra xem có đứa trẻ nào ra khỏi viện phúc lợi có khả năng gây án hay không. – Kim Húc nói, – Vừa hay Tiểu Chu đang ở Tê Phượng nhỉ, đợi cô nàng xong việc ở công – kiểm – pháp thì tranh thủ đi viện phúc lợi một chuyến đi.

Cổ Phi còn chưa nói gì, Thượng Dương đã nói với Kim Húc:

– Nếu ở tỉnh lỵ bên này không có việc gì khác thì anh đi Tê Phượng thực địa một chút đi, đừng có việc gì cũng đẩy hết cho Tiểu Chu chứ.

Lại chẳng chờ Cổ Phi lên tiếng, Kim Húc nói:

– Buổi sáng anh dậy lúc bốn rưỡi, làm việc một mạch đến giờ, em không khen anh thì thôi sao còn nói anh?

- …- Thượng Dương buồn cười nói: – Thôi được, anh vất vả ghê.

Kim Húc vừa lòng, nói:

– Không vất vả, vì dân phục vụ thôi.

Cổ Phi nghĩ trong bụng, mình cũng dậy lúc bốn rưỡi sáng bận một mạch tới bây giờ, tiếc là nói ra cũng chẳng ai xót cho mình, không chừng còn bị đôi nam nam này chế giễu một trận, thử hỏi có tức hay không.

– Sếp Cổ, anh cũng vất vả quá. – Chuyên gia tư vấn đã mang lại sự ấm áp đúng lúc.

– Có gì đâu…- Sếp Cổ thầm hối hận về suy nghĩ xấu xa của mình, chỉ có thể tự giễu cười nói: – Tôi còn phải nhờ vào vụ án này để thăng chức đấy.

Thượng Dương lại hỏi Kim Húc:

– Hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục thẩm vấn Trâu Văn Nguyên à? Ông ta cứ úp úp mở mở, chắc chắn là đang chờ anh đến gặp ông ta để tìm ra lời giải đấy.

Kim Húc lạnh lùng nói:

– Không thẩm vấn nữa, cứ mặc cho ông ta bị nghẹn đi.

Lê Diễm Hồng có thao túng cơ quan tư pháp địa phương Tê Phượng để loại bỏ bản thân khỏi phạm tội kinh tế hay không, cứ điều tra thì sẽ biết. Có lẽ Trâu Văn Nguyên thật sự chịu sự bất công, nhưng bị hại vọng tưởng hay tỏ vẻ thần bí, thì chỉ làm lãng phí thời giancủa cảnh sát thôi.

– Cứ mặc ông tay hai ngày nữa đi, cho ông ta nghẹn đến chết. – Cổ Phi nói, – Đến lúc đó ông ta sẽ phải chủ động xin gặp Kim đội ngay thôi.

Kim Húc nói:

– Đến lúc đó, vụ án này không chừng không phải cậu phụ trách nữa.

Đích xác, nếu trọng tâm của vụ án chuyển từ vụ án mưu sát chuyển thành tư pháp hủ bại, không chừng cuối cùng đạt lên một một bước, một cấp bậc nào đó.

Ba người lặng thinh một lát, Thượng Dương nói:

– Để tôi xuống phía trước, tôi phải quay lại lấy hành lý, thu dọn đồ đạc xong rồi sẽ ra sân bay luôn.

Kim Húc: – …

Cổ Phi nhìn đôi nam nam sắp chia tay qua kính chiếu hậu, nói:

– Tôi đưa hai người đến cửa tiểu khu, hai người trân trọng thời gian cuối cùng ở bên nhau một lúc nữa đi.

Tới cửa tiểu khu Kim Húc ở thì thả đôi nam nam này xuống, Cổ Phi nói:

– Kim đội, tôi họp xong thì lại tìm cậu sau, đoán chừng muộn một chút cậu với tôi đi Tê Phượng đấy.

Sếp Cổ lái xe đi mất.

Đôi tình nhân nam nam không nói gì trở về nhà.

Vừa bước vào cửa hai người đã bắt đầu hôn nhau, hôn đến trời sụp đất nứt chứ đừng nói đến ruột gan đứt từng khúc.

– Em vừa mới uống cà phê? – Kim Húc chợt dừng lại, cảm giác được vị đắng rất nhạt.

- … Thượng Dương mới vừa tiến vào trạng thái, nhất thời tức giận, nói, – Làm đắng đến anh rồi à, thế anh buông em ra để em đi thu dọn đồ đạc.

Kim Húc nào chịu buông, nói:

– Này có là gì? Anh nào thấy đắng gì.

Thượng Dương: – ….

Nhìn xem, đây là một người đàn ông, lúc muốn thân mật chuyện quỷ quái mà chả nói được?

Nhưng sự thật là anh cũng rất muốn tiếp tục.

Hai người lại lăn trên sô pha hôn trong chốc lát, Thượng Dương bị Kim Húc ôm ngồi ở trong lòng, Kim Húc vừa hôn anh vừa muốn lột quần áo của anh.

– Đừng. – Thượng Dương giữ tay hắn, nói, – Hôn một lát là được rồi.

Kim Húc ngoan ngoãn dừng lại, nhưng vẫn phàn nàn vài câu, dùng những từ ngữ khá thô tục. Thượng Dương nghe vậy không vui nhưng vẫn bị kích thích mặt đỏ lên, nói:

– Anh tính định cho em đi bệnh viện đấy à? Một ngày gì mà có thể làm được bảy tám lần, anh không phải là người thì cũng không thể không coi em không phải là người được.

Kim Húc hôn anh, đột nhiên như bộc phát lương tâm, đổi sang nói ngọt ngào:

– Thật không nỡ để em đi, muốn gặp nhau nữa phải đợi đến thu, một quý trôi qua quá nhanh, một năm chớp mắt sắp qua rồi…

Người này hiếm khi nói ra những lời đa cảm như vậy, Thượng Dương suýt chút nữa đã bị sụp đổ, vội nói:

– Anh đừng như vậy mà.

Nhưng anh lại không nghĩ ra nên nói cái gì, liền ôm lấy đối phương, dụi mặt vào một bên cổ đối phương, thì thầm lời tâm tình, ý định làm cho đối phương vui vẻ, không cần bi quan như vậy.

– Anh cũng rất yêu em. – Kim Húc đáp lại anh, cũng nói, – Năm nay còn có thể một ngày bảy tám lần, qua mấy năm nữa chỉ có thể bảy tám ngày một lần thôi.

Thượng Dương: -…

Kim Húc rất nghiêm túc nói:

– Lãnh đạo, chúng ta cần phải quý trọng thời gian, để anh được nghỉ phép sớm rồi chúng ta ở bên nhau sớm.

Lãnh đạo túm cái gối ôm ở bên cạnh đập vào đầu hắn, hắn ngược lại bật cười rộ lên, đoạt lấy cái gối ném sang một bên, nhéo cằm Thượng Dương lại mạnh mẽ hôn môi.

Hắn cố ý nói đùa và chọc tức Thượng Dương cười, nếu không giây phút chia tay sẽ buồn lắm.

Khi từ Bắc Kinh đến, Thượng Dương không mang theo nhiều hành lý, chỉ có một chiếc túi xách, anh đơn giản thu dọn mọi thứ rồi rời đi.

Kim Húc ngồi ở bên cạnh yên lặng anh.

Anh vừa ngẩng lên, Kim Húc liền đón lấy, nở nụ cười với anh, anh lại không chịu nổi tiến lên hôn, hai người lại dính lấy nhau, hôn đến khó mà chia lìa.

Điện thoại reo lên, bởi vì hai người dùng cùng một loại nhạc chuông mặc định, Thượng Dương tưởng là Cổ Phi họp xong gọi đến giục Kim Húc đi làm, nhưng Kim Húc vẫn không ngừng hôn anh, duỗi cánh tay ra lại cầm di động của anh lên, đặt ở bên tai anh, mới rời khỏi môi anh, nói:

– Của em.

Ấn nút nhận cho anh.

– A lô? Vâng…

Thượng Dương nghe đầu bên kia là giọng nói của phó viện trưởng Đỗ Thanh, còn đang nghi hoặc, Kim Húc lại hôn anh.

Thế là anh một lúc làm hai việc, nghe lão Đỗ bên kia nói chuyện. Bỗng nhiên anh  mở to mắt, Kim Húc nhận thấy sợ là viện nghiên cứu tìm anh có việc, liền lui lại nghiêm túc nhìn vào mặt anh.

Thượng Dương:

– Vâng, em biết rồi… em phục tùng sự an bài của tổ chức…Vâng, liên lạc sau ạ.

Anh cúp điện thoại, vẻ mặt đầy bất ngờ, nói:

– Anh đoán xem là chuyện gì đi?

Kim Húc nhìn biểu cảm của anh không phải chuyện xấu, nói:

– Trên đường đi sân bay thì nói với anh, nào để anh hôn em tiếp nào.

Lại dán tới muốn hôn lên.

Thượng Dương chủ động hôn hắn một cái, sau đó đẩy vai hắn, nói:

– Em không cần đi nữa, trong viện bảo em ở lại tỉnh các anh xử lý xong vụ án này.

Kim Húc:. …

Còn có chuyện tốt như này cơ à.

Khi trời tối, hai người bước ra khỏi nhà.

Một chiếc xe cảnh sát đã đợi họ ở cửa, ngồi ở ghế lái là chỉ đạo Cổ đã thay đồng phục cảnh sát.

Hai người họ vừa lên xe, Cổ Phi liền cười nói:

– Còn không mau cảm ơn tôi đi? Tôi không so đo hiềm khích trước đây tìm mọi cách giữ cố vấn lại đó.

Thượng Dương trong lòng tuy rất vui nhưng cũng biết mục đích chủ yếu của chỉ đạo Cổ, nói:

– Anh phải cảm ơn tôi trước thì đúng hơn. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, tôi còn phải đội nồi cho anh đấy.

Cổ Phi ngầm hiểu ý, chào chuyên gia tư vấn qua gương chiếu hậu bằng một kiểu chào không chuẩn mực.

– Tôi muốn cảm ơn lãnh đạo, cũng muốn cảm ơn chỉ đạo Cổ. – Chỉ có Kim Húc là tươi cười nói, – Bữa cơm chiều nay tôi mời.

Hết chương 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!