Trịnh Đại Phong sững sốt cả buổi, có lẽ là không thể liên tưởng người trẻ tuổi trước mắt, cùng với thiếu niên đen nhẻm năm xưa ngồi với mình bên cạnh gốc cây. Cuối cùng hắn lau mặt, thốt ra một câu:

- Nói chuyện thì nói chuyện, ngươi phun nước miếng lên mặt ta làm gì?

Cuối cùng Trịnh Đại Phong vẫn cầm lấy bình tọa vong đan kia. Nếu không phải Trần Bình An khoác lác, vậy chỉ cần hai viên là đủ áp chế thương thế, còn muốn loại trừ gốc bệnh thì vẫn rất khó, không phải là chuyện ăn mấy viên linh đan diệu dược nữa.

Bùi Tiền đã sớm đứng ở ngưỡng cửa ló đầu ra nhìn, nghe Trịnh Đại Phong nói như vậy, cô liền nhấc gậy leo núi trong tay lên, oán hận nói:

- Con người ngươi sao lại không biết tốt xấu như vậy? Cẩn thận ta tức giận...

Trịnh Đại Phong cất bình sứ, quay đầu cười hì hì nói:

- Dọa chết ta rồi, vị tiểu nữ hiệp phong thái tuyệt thế này là người phương nào?

Bùi Tiền hắng giọng một tiếng, đứng ngay ngắn, cầm gậy leo núi chống mạnh xuống đất, nghiêm mặt nói:

- Nghe cho kỹ, ta tên Bùi Tiền, là một vị công chúa điện hạ gặp nạn ở dân gian. Trần Bình An là... sư phụ của ta. Ta là đại đệ tử khai sơn của môn phái chúng ta.

Mấy lời đáng bị đánh đòn như Trần Bình An là cha, Bùi Tiền chưa từng nói trước mặt Trần Bình An.

Trịnh Đại Phong nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Trần Bình An. Có lẽ là muốn hỏi Trần Bình An, tên đầu gỗ như ngươi tìm đâu ra một con nhóc như vậy?

Trần Bình An nói:

- Vào nhà nói chuyện chính.

Trịnh Đại Phong nghi hoặc hỏi:

- Không phải đã nói xong rồi sao?

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:

- Ta chịu nhúng tay vào chuyện này, cũng không phải một lòng tìm chết. Trận doanh của đối thủ có thế lực nào, mỗi bên sở hữu mấy địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh. Thế lực nào sẽ tọa sơn quan hổ đấu, địa tiên nào sẽ lên đài chém giết, sau lưng mỗi người có tu sĩ năm cảnh giới cao chờ thời cơ hành động hay không, ta muốn hiểu rõ một chút. Địa thế phong thủy của thành Lão Long, cùng với tuyến đường gần đài Đăng Long, ta muốn biết một chút. Ngươi ba lần giao thủ với Phù gia, Phương gia và Đinh gia, ta cũng muốn nghe một chút.

Trịnh Đại Phong cảm thấy nhức đầu, lấy bình sứ ra, nói:

- Cầm về, cầm về, chúng ta thật sự không cùng một đường, không tiểu chung một bô được.

Trần Bình An không để ý tới Trịnh Đại Phong, bước qua ngưỡng cửa.

Âm thần họ Triệu đã xuất hiện trong tiệm, mỉm cười nói:

- Ta có thể nói kỹ càng với ngươi.

Trịnh Đại Phong than vãn một tiếng, theo thói quen gãi gãi đ.ũng quần, cầm ghế đẩu trở vào tiệm thuốc, theo Trần Bình An đi tới hậu viện.

Trong phòng chính của Trịnh Đại Phong, Trần Bình An và âm thần họ Triệu ngồi đối diện nhau. Bùi Tiền không dám ngồi lên ghế chủ nhân đặt ở hướng bắc quay về hướng nam, chỉ dám ngồi trên ghế dài quay lưng về phía cửa phòng, ghế chủ nhân vẫn để lại cho Trịnh Đại Phong. Trần Bình An bảo bốn người Ngụy Tiện, Lư Bạch Tượng mỗi người xách một cái ghế tới, ngồi bên cạnh lắng nghe.

Trước khi Trịnh Đại Phong ngồi xuống, cuối cùng đã có một chút phong thái của chủ nhân, vơ một nắm hạt dưa bỏ vào đĩa nhỏ, đặt trước mặt Bùi Tiền. Cô bé liếc nhìn Trần Bình An, bất đắc dĩ cảm ơn Trịnh Đại Phong một tiếng. Sau đó Trịnh Đại Phong lấy cho mình một đĩa đậu phộng muối và một đĩa thịt bò khô.

Bùi Tiền nhìn hạt dưa trong đĩa nhỏ của mình, lại nhìn sang Trịnh Đại Phong đối diện. Ngay cả cái đĩa cũng lớn hơn cô, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?

Cô giơ ngón cái lên, không tình nguyện nói:

- Đạo đãi khách này của ngươi, ta chịu phục.

Trịnh Đại Phong đưa tay đ.è xuống mấy cái, cười nói:

- Nhớ ở trong lòng, đừng nói ngoài miệng.

Bùi Tiền khoanh chân ngồi trên ghế, bắt đầu cắn hạt dưa.

Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống đặt lên bàn, hỏi:

- Có thể uống một chút không?

Trịnh Đại Phong bóc một hạt đậu phộng muối, lắc đầu nói:

- Không uống rượu, gần đây uống không được.

Âm thần họ Triệu chậm rãi nói:

- Sáu ngày sau vào tiết đại hàn (khoảng 20 tháng 1 đến 3 tháng 2), trên đài Đăng Long của Phù gia, Trịnh Đại Phong và Phù Huề sẽ có một trận đại chiến, không chết không thôi. Nói cách khác, chỉ một người có thể sống sót xuống đài.

- Nếu Trịnh Đại Phong chết thì đơn giản, chúng ta đi lên nhặt xác là được, không có gì nguy hiểm. Phù gia đã đánh chết một vị võ phu cảnh giới thứ chín, kiếm đủ thể diện rồi, sẽ vui vẻ rộng lượng một chút, không tính toán với cửa tiệm Khôi Trần.

Phát hiện Trần Bình An nhìn về phía mình, âm thần cười khổ nói:

- Đương nhiên ta không thể trơ mắt nhìn Trịnh Đại Phong chết trên đài Đăng Long. Hắn chết rồi, ta cũng không làm âm thần được nữa, còn nói gì đến phù hộ con cháu? Cho nên dù đài Đăng Long trải đầy pháp thuật cấm chế, ta vẫn có cách xông vào bên trong. Có điều làm như vậy, chẳng qua là khiến Trịnh Đại Phong chết muộn hơn một chút.

- Đến lúc đó nếu Trần Bình An ngươi vẫn khăng khăng muốn ra tay trợ giúp, sẽ là một trận loạn chiến. Không nói tới Kim Đan và Nguyên Anh, e rằng chỉ cần là tu sĩ năm cảnh giới trung, ngoại trừ Phạm gia thì năm họ lớn của thành Lão Long đều sẽ nhúng tay vào.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Đây là kết quả tệ nhất, ta biết rồi. Hãy nói một chút về tình huống tốt nhất.

Trong lòng âm thần hơi kinh ngạc. Chuyến này tới núi Đảo Huyền, dường như Trần Bình An đã thay đổi rất nhiều. Có điều hình dáng của âm thần lúc ẩn lúc hiện, nét mặt mơ hồ, có biểu cảm hay không thì người khác cũng không nhìn ra được.

Ông ta tiếp tục nói:

- Sau khi Trịnh Đại Phong dùng ba quyền đánh ngã tu sĩ Kim Đan đứng đầu thành Lão Long là Sở Dương, lại đại chiến một trận với lão tổ Nguyên Anh Phù gia tay cầm một món nửa tiên binh. Phù gia cắm rễ ở thành Lão Long lâu như vậy, khu vực phủ đệ kia đã sớm được chế tạo thành động tiên đất lành nhỏ, tương tự thư viện và đạo quán. Cho nên trận chiến đó không hề nhẹ nhàng.

Trịnh Đại Phong cười nhạo nói:

- Giả vờ yếu thế mà thôi. Ngay từ đầu người mà ta muốn đối phó, chính là thành chủ Phù Huề của thành Lão Long. Nếu không phải ta cố ý đè ép cảnh giới, lão già cầm cây thương sắt rác rưởi kia đã sớm bị ta đánh ngã, lại nhổ nước miếng lên mặt lão rồi.

Trần Bình An không quá tin lời của Trịnh Đại Phong. Âm thần mỉm cười gật đầu nói:

- Trịnh Đại Phong cũng không khoác lác lắm, lúc ấy hắn đúng là không muốn để lộ cảnh giới chân thực quá sớm.

Trong lòng Trần Bình An đã hiểu rõ, chuyện này cũng phù hợp với tính cách của Trịnh Đại Phong. Nếu đổi thành Lý Nhị cha của Lý Hòe, có thể sẽ không che giấu như vậy.

Trên thực tế năm xưa ở động tiên Ly Châu, ngoại trừ Tề tiên sinh và lão Dương, cùng với anh trai Lý Hi Thánh của Lý Bảo Bình, có lẽ gã canh cổng độc thân này là người có học vấn lớn nhất.

Hiểu biết càng nhiều thì yêu cầu càng cao, quyền ý lại không thuần túy như Lý Nhị. Dù sao ha.m muốn càng lớn thì bụng dạ lại càng hẹp hòi. Cho nên khi đó Trịnh Đại Phong đột phá cảnh giới mới gian nan như vậy, cần có Trần Bình An và “Tinh Thành Thiên” kia làm người truyền đạo của hắn.

Trần Bình An hỏi:

- Là con rể của Đinh gia, đệ tử đích truyền của Đồng Diệp tông dẫn theo vợ trở về nhà mẹ, đã khiến Trịnh Đại Phong bị thương nặng như vậy? Tại sao đàm phán lại đổ vỡ, dẫn đến đánh nhau?

Sắc mặt Trịnh Đại Phong âm trầm, xé một miếng thịt bò khô ném vào miệng.

Âm thần họ Triệu cười nói:

- Một gã rất giỏi, lai lịch còn không nhỏ, vừa đến tiệm thuốc Khôi Trần đã nói thẳng vào vấn đề, đại khái có hai ý. Một là hắn tên Đỗ Nghiễm, cháu đích tôn của vị lão tổ phục hưng Đồng Diệp tông kia. Hai là năm xưa Đỗ Nghiễm hắn che giấu thân phận lang thang khắp nơi ở thành Lão Long, tổ tiên của gã trẻ tuổi họ Phương kia là tùy tùng nhỏ đi theo sau hắn, đến thế hệ của gã trẻ tuổi kia là dòng độc đinh. Cho nên hi vọng Trịnh Đại Phong nể mặt hắn, đừng để người ta đoạn tuyệt hương khói. Chỉ cần Trịnh Đại Phong gật đầu đáp ứng, hắn hứa rằng Đồng Diệp tông sẽ đứng về phía tiệm thuốc Khôi Trần.

Âm thần thấy Trịnh Đại Phong vẫn luôn nhìn lén cái hồ lô nuôi kiếm kia, bèn cười nhạt nói:

- Võ phu cảnh giới thứ chín đã nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi. Biết rõ bên cạnh Đỗ Nghiễm có một tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, nhưng vẫn không quan tâm, còn dám cười nhạo người ta là chó sủa lung tung.

- Trịnh Đại Phong, bây giờ thì sao? Có muốn uống rượu không? Muốn thì uống đi, dù sao ngươi đã vô địch thiên hạ rồi. Phù Huề chỉ là cảnh giới thứ mười Nguyên Anh đỉnh cao, cộng thêm ít nhất một món nửa tiên binh, còn có đài Đăng Long làm địa lợi mà thôi, không phải vẫn bị Trịnh đại gia của chúng ta một quyền đánh ngã sao?

Trịnh Đại Phong trợn trắng mắt, một chân giẫm lên ghế dài, hoàn toàn không quan tâm. Có điều không uống rượu được, quả thật có phần khó chịu. Mấu chốt là thằng nhóc Trần Bình An này không phúc hậu. Ta đã nói là không uống rượu, Trần Bình An ngươi cũng không uống rượu, vậy ngoan ngoãn cầm về cột ở bên hông đi, còn mở nắp hồ lô làm gì?

Trần Bình An gật đầu, tò mò hỏi Trịnh Đại Phong:

- Phạm Nhị nói với ta, lúc trước ngươi đi tới Phương gia, đã bỏ lại một câu cho gã trẻ tuổi kia, đó là gì?

Trịnh Đại Phong ném vỏ đậu phộng trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Muốn hắn sống không bằng chết. Lão Triệu biết một chút thủ đoạn cấm kỵ tà môn ngoại đạo, đến lúc đó thằng nhóc kia sẽ được hưởng phúc rồi.

Lúc này Trần Bình An mới quay đầu, tươi cười nói với bốn người Ngụy Tiện phía sau:

- Đã quên giới thiệu, gã này tên Trịnh Đại Phong, là đồng hương của ta, võ phu cảnh giới thứ chín. Hắn là một gã canh cổng, ta và hắn đã từng làm buôn bán mấy đồng tiền, vẫn nhớ tình nghĩa của hắn.

Trịnh Đại Phong mỉm cười ôm quyền với bốn người, nói:

- Cảnh giới thứ chín mà thôi, chê cười, chê cười.

Trần Bình An tiếp tục nói:

- Thanh phi kiếm Mười Lăm của ta, chủ nhân ban đầu là sư phụ của hắn. Mấy chục năm qua, sư phụ hắn dường như đã thu hai đồ đệ. Trịnh Đại Phong cảnh giới thứ chín, còn sư huynh của hắn thì một đường thuận lợi tiến vào cảnh giới thứ mười, giống như chúng ta ăn cơm uống nước vậy.

Ánh mắt Bùi Tiền sáng lên, con đường này rất hợp với mình. Ăn cơm uống nước cũng lên được cảnh giới võ đạo thứ mười gì đó, vậy mình mỗi ngày còn đọc sách chép sách, nếu lại lén lút uống rượu thì sao?

Trịnh Đại Phong đưa tay lau mặt, phiền muộn nói:

- Ông nội ngươi...

Bốn người trong tranh cuộn tâm tình đều khác nhau.

Âm thần họ Triệu châm chọc Trịnh Đại Phong mấy câu, sau đó tiếp tục nói:

- Kết quả tốt nhất là Trịnh Đại Phong chiến thắng Phù Huề đã chiếm hết thiên thời địa lợi. Tiếp đó phải xem chúng ta làm thế nào mang theo Trịnh Đại Phong, cùng nhau sống sót rời đi, từ đài Đăng Long ở ngoài thành trở lại tiệm thuốc Khôi Trần ở nội thành. Chuyện này không nắm chắc được, phải xem ý trởi rồi.

- Có điều nhìn lại, sự tồn tại của họ Khương Vân Lâm là nguy hiểm lớn nhất. Nhưng thể diện hào phiệt do mấy vị tổ tiên đại chúc của họ Khương Vân Lâm gây dựng, cũng xem như một đường sinh cơ của chúng ta. Dù sao khi lên đài, ngay cả Phù gia cũng không dám công khai nuốt lời. Nếu Trịnh Đại Phong may mắn sống sót đi xuống đài Đăng Long, sẽ không ai dám vẽ rắn thêm chân, ra mặt giúp họ Khương Vân Lâm hoặc Phù gia. Còn như lén lút, cũng chính là trên đường từ đài Đăng Long đến cửa tiệm...

Nói đến đây, âm thần họ Triệu bỗng nhiên hỏi:

- Người kia thật sự không muốn ra tay sao?

Dù sao người kia là nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta và Trịnh Đại Phong rời khỏi động tiên Ly Châu, đến ở thành Lão Long.

Trịnh Đại Phong bĩu môi nói:

- Trước khi ta ra tay, nữ nhân Phạm gia kia đã nói rõ, nhiều nhất là khiến Phạm gia không hãm hại ta, lại khiến Phù gia không thể điều khiển biển mây phía trên thành Lão Long. Còn những chuyện khác, Trịnh Đại Phong ta muốn tìm chết, cô ta cứ nhìn ta chết là được.

Thực ra Trịnh Đại Phong đã sửa đổi lời nói của Phạm Tuấn Mậu một chút. Lúc trước Phạm Tuấn Mậu tới cửa tiệm uống rượu, đột nhiên bước vào cảnh giới Nguyên Anh, sau đó một kiếm ném ra biển mây, phá hủy một món pháp bào thượng phẩm của cung phụng Nguyên Anh họ Khương Ngọc Khuê tông. Lời nói hoàn chỉnh của cô ta là: “Qua bao nhiêu năm vẫn là đức tính tệ hại không làm được đại sự như vậy, ta nhìn ngươi bị người khác đóng đinh thêm lần nữa là được rồi”.

Trịnh Đại Phong đương nhiên sẽ không nói nguyên văn cho Trần Bình An nghe, quá xui xẻo, cũng quá mất mặt.

Trên thực tế lúc đó âm thần họ Triệu cũng không nghe được những lời này. Cảnh giới của Phạm Tuấn Mậu gia tăng, cuối cùng bước vào Nguyên Anh, tất cả đều rất kỳ lạ. Cả thành Lão Long ngoại trừ thành chủ Phù Huề, e rằng mọi người nghĩ nát óc cũng không hiểu, vì sao Phạm gia lại đi ngược xu thế, không ngoan ngoãn phụ thuộc vào Phù gia.

Tại Phạm gia, có người nói chuyện còn hữu hiệu hơn cha của Phạm Nhị, thậm chí còn lớn hơn mọi người ở từ đường họ Phạm cộng lại. Không phải là lão tổ tông Nguyên Anh lánh đời không xuất hiện gì đó. Đúng là một vị Nguyên Anh, nhưng không phải tổ tông, mà là chị gái cùng cha khác mẹ với Phạm Nhị, tiểu thư khuê các Phạm Tuấn Mậu không hề nổi tiếng.

Có điều lần này cô không đứng về phía Trịnh Đại Phong, chỉ xem cuộc vui, không lội nước đục, mặc cho Trịnh Đại Phong khẳng khái đi chết.

Trịnh Đại Phong biết cô ta không nói đùa.

Sau đó âm thần họ Triệu giới thiệu kỹ càng, liệt kê địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh của năm họ lớn thành Lão Long, cùng với thần thông pháp bảo đại khái của bọn họ.

So với những gì Phạm Nhị nói trong xe lúc trước, chỉ nhiều hơn ba người mà thôi. Hơn nữa không có Nguyên Anh nào đột ngột nhảy ra, xem như là một tin tức tốt.

Âm thần cười nói:

- Bản đồ của thành Lão Long và đài Đăng Long, tối nay ta sẽ có thể tìm được.

Trần Bình An đương nhiên không từ chối.

Âm thần liếc nhìn Trịnh Đại Phong, lần đầu tiên thô lỗ mắng chửi:

- Con mẹ nó, nếu đổi thành bảo vệ Trần Bình An thì tốt biết mấy. Cho dù có đại chiến, cũng không cần mọi chuyện đều do ta tới dọn rác. Một trận tử chiến cũng có thể đánh đến thoải mái, nào cần nghĩ cách tu tu bổ bổ, thấp tha thấp thỏm như vậy?

Trịnh Đại Phong liếc mắt nói:

- Ôi chao, hàng ngày thoải mái phơi nắng với ông đây, quên rồi sao?

Âm thần hừ lạnh một tiếng.

Trần Bình An lại hỏi:

- Có đại tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác nấp sau màn không? Nếu có thì là mấy người?

Trịnh Đại Phong cười nói:

- Bảo Bình châu chúng ta, cảnh giới Ngọc Phác nhiều lắm sao? Ta đếm ngón tay tính cho ngươi nhé?

Hắn bắt đầu giơ ngón tay lên đếm:

- Động tiên Ly Châu chúng ta, Nguyễn Cung tính là một người. Họ Tống Đại Ly rất kiêu ngạo, hôm nay đã thôn tính gần nửa giang sơn Bảo Bình châu, nhưng vẫn cung phụng thợ rèn kia như Bồ Tát, đúng không? Lão tổ tông họ Cao Đại Tùy tính là một người, thích làm tiên sinh kể chuyện, nhưng lại không dám lên đài đấu một quyền với sư huynh Lý Nhị của ta.

- Miếu Phong Tuyết có Ngụy Tấn, đó là thiên tài kiếm tu ngàn năm có một. Núi Chân Vũ chắc chắn có một người, chỉ là trước giờ không muốn lộ diện. Tông chủ Thần Cáo tông vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Nhân, lấy được danh hiệu thiên quân. Sơn chủ thư viện Quan Hồ, chưa chắc đã là năm cảnh giới cao.

- Ngươi đếm thử xem, trong một châu hiện giờ có bao nhiêu cảnh giới Ngọc Phác? Đương nhiên thiên quân Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu, còn có kiếm tiên Tào Hi của Nam Bà Sa Châu, du hiệp Mặc gia Hứa Nhược, những người này không tính, suy cho cùng bọn họ cũng không xem là tu sĩ Bảo Bình châu chúng ta.

Trần Bình An cười nói:

- Thiên quân Tạ Thực và kiếm tiên Tào Hi sao lại không tính? Hai vị này vốn xuất thân từ động tiên Ly Châu chúng ta, chỉ là hoa nở trong tường, hương thơm ngoài tường mà thôi. Tuy là gây dựng danh tiếng ở châu khác, nhưng gốc rễ vẫn là đồng hương của chúng ta.

- Nhất là Tào Hi kia, nhà tổ cùng một con ngõ với ta, lần trước ta còn chạm mặt vị lão kiếm tiên này ở ngõ Nê Bình. Tào Hi tính tình không phúc hậu lắm, đã động tay động chân vào thần giữ cửa nhà ta, có điều đã bị du hiệp Mặc gia Hứa Nhược nhìn ra đầu mối, tiện tay loại trừ rồi.

Trịnh Đại Phong không thể phản bác, đành phải xé thịt bò khô, bỏ vào miệng nhai.

Từ đầu đến cuối, bốn người trong tranh cuộn đều cố gắng khiến cho vẻ mặt của mình tự nhiên, lúc này đã sắp không kìm nén được nữa.

Quê nhà của Trần Bình An có phải hơi khác thường không? Người canh cổng là một võ phu cảnh giới thứ chín? Còn có một sư huynh là võ phu cảnh giới thứ mười? Ngõ Nê Bình gì đó kia có một kiếm tiên tên là Tào Hi? Xa hơn một chút là “nơi cất cánh” của một vị thiên quân Đạo gia?

Trịnh Đại Phong muốn lấy lại thể diện, bèn nói:

- Nhưng Bảo Bình châu có mấy võ phu cảnh giới thứ mười? Chỉ có hai người, đó là Lý Nhị và Tống Trường Kính, tiếp theo là đến lượt ta đúng không? Người dạy quyền pháp cho ngươi, chắc không phải cũng là cảnh giới thứ mười chứ?

Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn thẳng thắn nói:

- Vị ở trong nhà ta, chắc cũng là cảnh giới thứ mười.

Trịnh Đại Phong xoa mặt, tức giận nói:

- Lúc trước ông đây cũng thiếu chút nữa từ cảnh giới thứ tám đỉnh cao chạy thẳng tới cảnh giới thứ mười, đã được chưa!

Trần Bình An cười hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi chạy thêm mấy bước tới cảnh giới thứ mười cho ta xem thử, chẳng phải mọi chuyện sẽ thuận lợi sao? Ta cũng không cần đến đài Đăng Long, cứ ở lại tiệm thuốc Khôi Trần, làm một bàn tiệc mừng công cho Trịnh Đại Phong ngươi là được, thế nào?

Trịnh Đại Phong chịu thua. Nếu bước vào cảnh giới thứ mười là chuyện đơn giản, vì sao Lý Nhị phải rời khỏi động tiên Ly Châu?

Sự khác biệt giữa võ phu thuần túy chín và mười, cũng tương tự như kiếm tu mười hai và mười ba.

Còn như cảnh giới võ đạo thứ mười một trong truyền thuyết, cùng với kiếm tu cảnh giới thứ mười bốn, nghĩ đến một chút là được rồi. Hai ngưỡng cửa này còn khó tưởng tượng hơn hai rãnh trời của luyện khí sĩ bình thường, đó là năm và sáu, mười và mười một.

Trịnh Đại Phong tự nhận tâm địa cao ngạo, nhưng cũng không dám hi vọng về cảnh giới Võ Thần hư ảo kia.

Đường cụt đầu, thế nào là cụt đầu? Các đời thánh nhân ở động tiên Ly Châu, trước tiên đều phải tới thăm hỏi Lão Dương. Trịnh Đại Phong đi theo vị “thần quân” kia nhiều năm như vậy, cũng biết được một chút nội tình.

Tâm tình của âm thần họ Triệu rất thoải mái, quả nhiên cần phải có người truyền đạo như Trần Bình An, mới có thể khiến cho Trịnh Đại Phong khó chịu.

Trần Bình An nhìn âm thần đối diện, hỏi:

- Theo như cách nói của tiền bối, tiệm thuốc Khôi Trần này có huyền cơ sao?

Âm thần cười nói:

- Nơi này cũng không phải là địa phương bình thường Trịnh Đại Phong tùy tiện xin của Phạm gia, mà là do thần quân an bài. Một khi mở trận pháp, ta ở đây sẽ có thể phát huy ra tu vi cảnh giới Ngọc Phác.

Trịnh Đại Phong thở dài nói:

- Chỉ là thủ đoạn tầm thường, dùng hao tổn âm đức để gia tăng cảnh giới, không giữ được quá lâu.

Sắc mặt âm thần vẫn như thường, nói:

- Thật cho rằng ta theo ngươi tới thành Lão Long này, chỉ là để mỗi ngày phơi nắng ngắm trăng với ngươi, chờ vị tiên tử nào ngự gió lướt qua trên đầu? Chỉ cần chống đỡ qua được một tháng, tình hình chắc sẽ có biến hóa.

- Hiểu rồi.

Trần Bình An cười nói:

- Vậy bây giờ bắt đầu tính toán thực lực bên phía chúng ta.

Trịnh Đại Phong ăn đậu phộng muối, nhìn quanh hỏi:

- Ngươi nói có ai? Không phải đều ở trong phòng này rồi sao?

Bùi Tiền chỉ vào mình, vui vẻ cười nói:

- Ta cũng tính à? Nhưng ta còn cách một “mai kia”, mới có thể luyện thành kiếm thuật tuyệt thế.

Tiểu nha đầu đen như than, hiếm hoi còn biết ngại ngùng.

Trịnh Đại Phong nghiêm túc nói:

- Bùi tiểu nữ hiệp, thực ra ngươi mới là trụ cột của chúng ta, trụ cột thì không thể tự coi nhẹ mình.

Bùi Tiền vui vẻ nhận lời khen, đưa tay đẩy cái đĩa trống, phân phó:

- Cho thêm ít hạt dưa.

Trịnh Đại Phong thật sự đứng dậy, đi sang phòng bên lấy một nắm hạt dưa, ném vào trong đĩa nhỏ trước mặt Bùi Tiền. Có lẽ là do cái đĩa không lớn, nắm hạt dưa kia phân lượng đầy đủ, rất có thành ý. Thế là Bùi Tiền đã nhìn đối phương thuận mắt hơn một chút.

Trần Bình An cuối cùng đã uống hớp rượu đầu tiên, sau đó để hồ lô nuôi kiếm xuống, phi kiếm Mười Lăm lập tức xuất hiện. Hắn lại lấy ra ngọc bài vật một thước do Trịnh Đại Phong tặng, mỉm cười nói:

- Ở thành Lão Long, không phải rất nhiều người cảm thấy có tiền là giỏi lắm sao? Hôm nay ta không có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn tích lũy được một chút gia sản. Pháp bào trên người ta tên là Kim Lễ, là di vật của tiên nhân thượng cổ, Trịnh Đại Phong ngươi có thể mặc không? Còn có một dây trói yêu, được làm từ râu rồng của lão giao long Nguyên Anh ở khe Giao Long, ngươi có thể dùng không?

Trịnh Đại Phong lắc đầu nói:

- Chờ ngươi bước vào ba cảnh giới luyện thần của võ đạo, sẽ biết những thứ gọi là ngoại vật tiên gia này, chỉ làm bó tay bó chân. Ngươi mặc vào có thể bảo toàn tính mạng, nhưng ta mặc vào càng sẽ tìm chết.

Trần Bình An gật đầu, lấy ra một xấp bùa chú đã vẽ xong, giới thiệu:

- Bùa dương khí khêu đèn chắc là không dùng được. Đài Đăng Long giống như động tiên đất lành mà Phù gia chế tạo, bùa phá chướng chưa chắc đã không có cơ hội. Còn có bùa bảo tháp trấn yêu... bùa chém khóa, chuyên khắc chế loài thuộc giao long. Về phần bùa trấn kiếm này, là do một bằng hữu của ta tự tay vẽ, cấp bậc rất cao, có thể trấn áp phi kiếm bản mệnh của kiếm tu Nguyên Anh trong chốc lát...

Trần Bình An vừa lấy xấp bùa chú kia ra, âm thần họ Triệu đối diện đã hơi có cảm giác áp bức. Nhất là bùa trấn kiếm chất liệu màu xanh kia, tuy nói là chuyên môn nhằm vào địa tiên kiếm tu, nhưng vẫn khiến ông ta cảm thấy như gai đâm sau lưng.

Trịnh Đại Phong kinh ngạc nói:

- Trần Bình An, chuyến này ngươi tới núi Đảo Huyền, mỗi ngày đều bận vào nhà cướp của à?

Trần Bình An không để ý tới Trịnh Đại Phong, tiếp tục lấy ra từng món đồ, lần lượt đặt ba chiếc bình sứ lên bàn:

- Kim đan chưa hoàn thiện của thủy yêu sông Mai Đồng Diệp châu, nguyên anh và kim đan của con giao long già ở khe Giao Long, còn có một viên... kim đan của đại yêu cảnh giới thứ mười hai.

Trịnh Đại Phong quay đầu nhìn âm thần họ Triệu, chỉ vào chiếc bình sứ cuối cùng cao bằng nửa bắp tay kia, hỏi:

- Ngươi tin không?

Âm thần họ Triệu lắc đầu rồi lại gật đầu, nói:

- Người khác thì ta không tin, nhưng Trần Bình An nói, ta sẽ tin... một nửa.

Trần Bình An hỏi:

- Những thứ này có thể trợ giúp không?

Trịnh Đại Phong nói một câu “để ta suy nghĩ đã”, sau đó lâm vào trầm tư.

Âm thần họ Triệu nói:

- Sớm biết ngươi có nhiều gia sản như vậy, không nên để cho Trần Bình An ngươi vào phòng này. Cần gì chứ?

Ông ta lặp lại một lần:

- Cần gì chứ?

Vẻ mặt Trần Bình An vẫn bình tĩnh, nói:

- Ngài có thể xem như ta đang làm một vụ mua bán lớn với vị Dương thần quân ở tiệm thuốc kia, hoặc là thua không còn chút gì, hoặc là người kiếm lời nhiều nhất.

Âm thần chỉ lắc đầu không nói, hiển nhiên không tin vào lý do này.

Trần Bình An quay đầu áy náy nói:

- Các ngươi nghĩ thế nào?

Ngụy Tiện hờ hững nói:

- Chuyện đã như vậy, còn cách nào khác nữa.

Tùy Hữu Biên đặt ngang kiếm trên đầu gối, ánh mắt rạng rỡ nói:

- Ngoại trừ một viên tọa vong đan của cung Thanh Hổ, ta còn muốn một viên hỏa long đan và một viên bố vũ đan.

Chu Liễm cười ha hả nói:

- Giết thần tiên trên núi, vui vẻ, vui vẻ.

- Nếu lời nói của ta có tác dụng, dĩ nhiên là muốn lập tức rời khỏi thành Lão Long. Nhưng nếu đã quyết định ở lại...

Lư Bạch Tượng là người thiết thực nhất:

- Vậy ta cũng muốn một viên hỏa long đan và một viên bố vũ đan. Sau khi lấy được bản đồ thành Lão Long, ta có thể giúp vạch ra tuyến đường cụ thể.

Trần Bình An ôm quyền với bốn người:

- Đa tạ!

Sau đó hắn quay đầu hỏi Trịnh Đại Phong:

- Ngươi cảm thấy sau khi bốn người bọn họ ăn đan dược vào, trong thời gian ngắn có thể gia tăng cảnh giới võ đạo không?

Trịnh Đại Phong gật đầu nói:

- Một người cảnh giới thứ bảy Kim Thân, ba người cảnh giới thứ sáu đỉnh cao, đều là võ phu thuần túy đúng như ý nghĩa. Ta không biết ngươi mời chào những người này ở đâu. Muốn củng cố cảnh giới Kim Thân không khó. Ba người còn lại, muốn đột phá cảnh giới trong mấy ngày thì rất khó, nhưng nếu mài giũa, nhất định có thể gia tăng cảnh giới thứ sáu đỉnh cao thêm một đoạn.

- Chỉ cần lần này bọn họ có thể sống sót, sẽ rất có ích cho tu hành võ đạo sau này. Dù sao đỉnh cao cũng chỉ là “không tì vết”, còn kém xa vị trí có thể tranh đoạt hai chữ “mạnh nhất”. Mấy ngày tới ta có thể luyện quyền với bốn người bọn họ. Quyền ý của võ phu cảnh giới thứ chín như ta, bọn họ có thể ăn vào bụng bao nhiêu, phải xem bản lĩnh của từng người.

Bốn người trong tranh cuộn đều mặt không cảm xúc.

Trịnh Đại Phong nhướng mày. Bốn tùy tùng bên cạnh Trần Bình An này đúng là hơi kiêu ngạo, nhưng ngỗi người đều có khí phách riêng, thật sự không tầm thường.

Võ phu thuần túy, mỗi người đều có pháp môn thuần túy của mình. Ngụy Tiện là vạn nhân địch sa trường, xông vào trận địa quân địch, bốn phương tám hướng đều là giáp sắp, phá trận mà thôi. Lư Bạch Tượng tài hoa kinh người, ngoại trừ võ đạo thì cầm kỳ thư họa cũng là đệ nhất thiên hạ ở đất lành Ngẫu Hoa.

Tùy Hữu Biên một lòng theo đuổi cực hạn kiếm đạo, muốn làm một hành động vĩ đại xưa nay chưa có, đó là cầm kiếm phi thăng. Dưới bộ mặt vui vẻ hòa nhã của Chu Liễm là một kẻ điên từ đầu đến chân, mặc cho võ phu trong thiên hạ hợp sức, cũng đánh không lại hai nắm tay của Chu Liễm ta.

Trịnh Đại Phong rất mong đợi việc luyện quyền sắp tới.

Vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc, hỏi:

- Ta muốn luyện hóa một vật bản mệnh. Tiệm thuốc Khôi Trần có thể tìm người mua đồ giúp không? Hơn nữa nhất định phải bảo đảm sẽ không động tay động chân vào thiên tài địa bảo. Nếu thành công ta sẽ giống như có thêm một cái mạng.

Âm thần họ Triệu quay đầu nhìn Trịnh Đại Phong.

Trịnh Đại Phong ngẫm nghĩ, nói:

- Ta phải hỏi một người, nếu cô ta gật đầu thì được.

Hắn đột nhiên cười hỏi:

- Ta tin cô ta, ngươi tin ta không?

Trần Bình An trả lời một câu:

- Ta tin sư phụ của ngươi.

Trịnh Đại Phong lại phải nhận thua.

Âm thần đứng dậy cười nói:

- Ta đi tìm thêm mấy tấm bản đồ.

Trần Bình An quay đầu nói với Bùi Tiền:

- Ngươi và Tùy Hữu Biên ngủ chung một phòng. Ba người Ngụy Tiện dồn lại một phòng. Ta sẽ nằm dưới đất ở tiệm thuốc phía trước. Nhưng nếu có thể gom đủ nguyên liệu...

Không đợi Trần Bình An nói xong, Bùi Tiền đã hiên ngang lẫm liệt nói:

- Vậy ta sẽ nằm dưới đất với thần tiên tỷ tỷ.

Bốn người Tùy Hữu Biên đều không có dị nghị.

Đại chiến sắp tới, những chuyện vặt vãnh này chỉ giống như lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Màn đêm buông xuống, Trần Bình An xách một cái ghế dài. Tùy Hữu Biên và ba người Ngụy Tiện thì ở trong phòng ăn đan dược, sau đó đi ra sân.

Một tay Trịnh Đại Phong đặt sau người, tay kia đặt ở bụng, mỉm cười nói:

- Đối diện với tu sĩ cùng cảnh giới trong mười trượng, võ phu thuần túy chỉ dùng một quyền mà thôi. Mặc dù ta không biết lai lịch của bốn người các ngươi, nhưng có thể tạm thời xem là bốn luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy. Các ngươi hãy cùng tiến lên, chúng ta tiết tiết kiệm thời gian.

Không người nào bước lên phía trước.

Trịnh Đại Phong bất đắc dĩ nói:

- Thế nào, không coi trọng võ phu cảnh giới thứ chín như ta sao? Không muốn bốn người hợp sức vây đánh một người, mất mặt à?

Bùi Tiền xách một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An.

Trịnh Đại Phong quay đầu nhìn Trần Bình An. Trần Bình An vươn một bàn tay, ra hiệu cho hắn cứ thoải mái xuất quyền.

- Các ngươi đã khách sáo như thế, vậy ta sẽ không khách sáo nữa.

Mũi chân của hắn xoay một cái, thân hình đột nhiên biến mất.

“Bình” một tiếng, bốn quyền gần như đồng thời đánh ra.

Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện, Lư Bạch Tượng và Chu Liễm đứng trên đỉnh bậc thềm dưới mái hiên, phân biệt lùi về phía sau từ một bước tới ba bước.

Trịnh Đại Phong tấm tắc nói:

- Cơ sở không tệ. Trần Bình An, rốt cuộc ngươi tìm những tùy tùng và tỳ nữ này ở đâu vậy? Ta cũng muốn vài người, nhất là hình dáng giống như vị tỷ tỷ đây...

Tùy Hữu Biên dẫn đầu xuất kiếm. Thân hình Chu Liễm khom xuống, sau đó nhảy tới. Ngụy Tiện và Lư Bạch Tượng gần như cùng lúc tản ra hai bên, tùy thời tiếp ứng cho hai người Tùy Hữu Biên và Chu Liễm trong sân.

Không cần mở miệng đã hiểu ngầm trong lòng, đây là trình độ nên có của bốn vị đệ nhất thiên hạ ở đất lành Ngẫu Hoa.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Nếu như hứng thú, có thể xem kỹ một chút.

Bùi Tiền giơ tay lên, trong tay chứa đầy hạt dưa. Thấy Trần Bình An lắc đầu, cô mới thu tay lại, cắn hạt dưa nói:

- Không hứng thú, kém xa... sư phụ ngài.

Sau lưng thì gọi cha, trước mặt thì gọi là sư phụ. Bùi Tiền cảm thấy mình đúng là đọc sách mở mang đầu óc rồi, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà.

Trần Bình An nói:

- Ngươi sai rồi, nếu chỉ so sánh cảnh giới võ đạo cao thấp, ta tạm thời còn không bằng bốn người bọn họ. Hôm nay ta mới là cảnh giới võ đạo thứ năm, nhưng sau mấy trận đại chiến khổ chiến tử chiến liên tục, cơ sở cảnh giới thứ năm của ta đã được mài giũa... rất tốt, cho nên tùy thời có thể phá vỡ vách ngăn cảnh giới thứ sáu.

Có thể khiến Trần Bình An cảm thấy mình làm một chuyện rất tốt, còn khó hơn ông lão họ Thôi nói cơ sở cảnh giới võ đạo của hắn “không tệ”.

Bùi Tiền ngẩng đầu lên, tươi cười rạng rỡ nói:

- Dù sao sư phụ ngài vẫn lợi hại nhất.

Bốn người trong sân đã chịu đủ đau khổ dưới tay Trịnh Đại Phong. Đây còn là do Trịnh Đại Phong cố ý đè ép xuống cảnh giới thứ tám Viễn Du, nếu không thì chẳng thể nào đánh, luyện quyền lại thành ức hiếp người khác.

Tu vi võ đạo không giống như cảnh giới của luyện khí sĩ, võ phu kém nhau một cấp thì sẽ khác biệt một trời một vực. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như ông lão họ Thôi dạy Trần Bình An luyện quyền, một vị võ phu thuần túy cảnh giới thứ mười đỉnh cao duy nhất ở Bảo Bình châu. Năm xưa bên ngoài lầu trúc, ông ta đã dùng một quyền ở cảnh giới thứ năm, đánh chết một võ phu cảnh giới thứ sáu muốn bái sư học nghệ.

Nhưng ngoại lệ như vậy cũng là hiếm hoi.

Trần Bình An nhớ tới thiếu niên áo trắng Tào Từ ở Kiếm Khí trường thành, khi đi thế trên đầu thành, quyền ý trên người lại lấn áp cả kiếm ý xung quanh.

Trần Bình An rất muốn biết, hôm nay hai người đều là cảnh giới thứ năm, liệu mình có thua liền ba trận như trước hay không.

Hắn gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, nhìn chăm chú vào trận chiến trong sân, nói với Bùi Tiền:

- Lần đó trước khi tiến vào khu vực núi Thanh Cảnh, chúng ta đã đi qua quận thành kia, thực ra ta đã quên xin lỗi ngươi một tiếng.

Bùi Tiền cắn hạt dưa, ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi:

- Là chuyện chiếc bánh nướng kia sao? Vì sao phải xin lỗi ta?

Khi đó Bùi Tiền kéo nửa bằng hữu lão Ngụy đi mua đồ ăn, ba người Trần Bình An và Lư Bạch Tượng thì đi dạo tiệm sách. Đến lúc Trần Bình An tìm được Bùi Tiền, phát hiện nha đầu này đang gặm một chiếc bánh nướng. Có một vị phu nhân ăn mặc hoa lệ đang chỉ chỉ trỏ trỏ, mắng chửi tiểu nha đầu đen nhẻm. Bên cạnh bà ta còn có một đứa trẻ nước mắt nước mũi tèm lem.

Phu nhân mắng không quá thô lỗ, có lẽ là do xuất thân từ dòng dõi trí thức. Chỉ liên tục nói nha đầu lỗ mãng Bùi Tiền này không có gia giáo, sao lại ngang ngược vô lý như vậy, cha mẹ cũng không biết dạy dỗ.

Suy nghĩ đầu tiên của Trần Bình An là Bùi Tiền lại gây họa rồi, bèn nghiêm mặt đi qua.

Hắn rất sợ Bùi Tiền ở bên cạnh mình, chẳng những không học được đạo lý trong sách, ngược lại ở chung với mình và bốn người Chu Liễm lâu rồi, sẽ lây nhiễm phong cách bá đạo. Cho nên sau khi đi tới bên cạnh Bùi Tiền, câu đầu tiên của hắn rất nặng nề, mặc dù không trực tiếp khiển trách, nhưng vẫn nghiêng về phía phu nhân và đứa trẻ một chút.

Bùi Tiền cũng rất sợ Trần Bình An, lập tức đưa nửa miếng bánh nướng còn lại về phía phu nhân, nói mình không cần nữa, tặng cho đứa bé kia là được rồi.

Phu nhân giận tím mặt, càng cảm thấy bị sỉ nhục, cho rằng Trần Bình An là trưởng bối gia tộc của Bùi Tiền, liền cùng nhau giáo huấn một trận. Có lẽ vì thấy cách ăn mặc của Trần Bình An, giống như từ gia đình giàu có đi ra, bà ta mới bớt phóng túng một chút, mắng chửi ngắn gọn hơn rất nhiều.

Đến khi Ngụy Tiện ra mặt nói mấy câu, Trần Bình An mới biết được nguyên nhân trong đó. Lại là Bùi Tiền mua được một chiếc bánh nướng cuối cùng trong tiệm, vừa lúc có một đứa trẻ đi qua, thật sự thèm ăn, bèn bảo Bùi Tiền đưa bánh cho nó.

Bùi Tiền nào chịu, liền lắc đầu gặm bánh, còn cố ý kêu lên ôi chao ngon quá. Đứa trẻ giận đến phát khóc, phu nhân liền bắt đầu mắng người. Bùi Tiền lại hoàn toàn không quan tâm, chỉ lo ăn bánh, phu nhân càng mắng thì cô càng vui vẻ. Ngụy Tiện ở bên cạnh nhìn, chỉ cần phu nhân kia không động thủ thì hắn cũng không nhún tay vào.

Sau khi biết được chân tướng, Trần Bình An liền dắt tay Bùi Tiền, muốn phu nhân xin lỗi cô bé. Phu nhân tức điên, la lối muốn Trần Bình An không ra được quận thành. Trần Bình An liền bảo bà ta thử xem.

Phu nhân bảo Trần Bình An chờ đấy, sau đó thở hổn hển dẫn đứa trẻ rời đi.

Kết quả Trần Bình An chờ đợi một hồi, lại không thấy có gì xảy ra, bèn dẫn mọi người rời khỏi quận thành.

Lúc này hắn xoa đầu Bùi Tiền, nói:

- Nên xin lỗi ngươi một tiếng.

Bùi Tiền cảm thấy khó hiểu, cũng không cắn hạt dưa nữa, rời khỏi ghế đẩu nhỏ ngồi lên ghế dài bên cạnh Trần Bình An, thấp thỏm bất an nói:

- Lão Ngụy nói trên đời có cơm chặt đầu ăn rất ngon. Cha à, không phải ngài muốn bỏ ta lại chứ? Cho nên trước tiên dùng những lời này để gạt ta?

Trong lúc nhất thời lại gọi là cha, Bùi Tiền càng luống cuống tay chân, vứt hạt dưa, nắm chặt ống tay áo của Trần Bình An. Trần Bình An gõ đầu một cái, cô bé lập tức nín khóc mỉm cười.

Được rồi, không sao rồi.

Bùi Tiền buông tay, hai tay chống lên ghế dài, đung đưa hai chân, nói:

- Chuyện nhỏ như vậy, sư phụ ngài còn xin lỗi ta, thật là làm ta sợ muốn chết. Theo như cách nói ở quê nhà lão Ngụy, chuyện lớn bằng cái rắm, giống như là mưa phùn, muốn rửa đầu cũng không đủ.

Trần Bình An cũng chống hai tay lên ghế dài, cười nói:

- Còn nhớ lần trước chúng ta lên đỉnh Thiên Khuyết không? Có phải cảm thấy ta rất kỳ lạ?

Bùi Tiền gật đầu:

- Nhớ rất rõ, khi đó ngươi đã làm một chuyện lạ, đó là đứng ngay ngắn, còn nhấc nhấc trâm ngọc trên đầu, không phải là chỉnh trang áo mũ mà trong sách nói sao. Ngươi vốn không quen biết những người ở cung Thanh Hổ kia, bọn họ cũng không phải là đại nhân vật tài giỏi gì, vì sao phải làm như vậy? Ta nghĩ rất lâu cũng không hiểu được, sau đó không nghĩ đến nữa.

Ánh mắt Trần Bình An ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:

- Trước đây vài năm, ở cổng lớn trấn nhỏ quê nhà, ta đứng bên cạnh Trịnh Đại Phong, cách một hàng rào gỗ, lần đầu tiên nhìn thấy thần tiên xứ khác, lớn lớn nhỏ nhỏ, già già trẻ trẻ. Ánh mắt những người kia nhìn ta, thần thái của bọn họ... từ nhỏ thị lực của ta đã rất tốt, trí nhớ cũng không tệ, cho nên đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.

Hắn dừng lại một lát, nhẹ giọng cười nói:

- Cho nên sau này ta luyện quyền, vẫn luôn suy nghĩ, nếu ta cũng trở thành người trên núi, nhất định sẽ không biến thành những người kia. Sẽ không ngồi tít trên cao nhìn xuống người khác, xem nhân gian này của chúng ta như giun dế.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Trần Bình An nghiêm túc như vậy, nói với tiểu nha đầu đen nhẻm về đạo lý ngoài sách... đạo lý thuộc về chính hắn.

Trần Bình An ngồi xổm xuống, nhặt những hạt dưa kia lên, đặt trong lòng bàn tay của mình, sau đó đưa cho Bùi Tiền, giống như tùy ý nói:

- Tư thế ngồi, hành vi và việc làm, đạo lý mà mỗi người chúng ta tin tưởng... giải thích thế nào đây, giống như đang nói với thế giới này, ngươi đã đọc qua bao nhiêu sách, biết được bao nhiêu đạo lý, chịu đựng bao nhiêu gian khổ, ghi nhớ bao nhiêu lời dạy âm thầm của cha mẹ. Cho nên ta không muốn lúc người khác nhìn thấy ta, sẽ cảm thấy hóa ra cha mẹ của Trần Bình An, còn có những người mà Trần Bình An thật lòng kính phục, cuối cùng chỉ dạy ra một người như vậy.

Hắn cười nói với Bùi Tiền:

- Bây giờ không hiểu cũng không sao, tuổi còn nhỏ mà. Khi ta ở tuổi của ngươi...

Hắn bỗng nhiên im lặng, giống như không nói tiếp được nữa.

Trần Bình An cười cười, bỏ tất cả hạt dưa vào tay Bùi Tiền, lẩm bẩm nói:

- Thầy giáo của Tề tiên sinh nói đúng, còn nhỏ thì tinh thần phải phấn chấn. Ta không làm được, quá tuổi rồi mà, cho nên ta hi vọng ngươi có thể làm được, Tiểu Bảo Bình ở thư viện Sơn Nhai, Tào Tình Lãng ở đất lành Ngẫu Hoa, đều có thể làm được. Một người trên vai có dương liễu buông mành, một người trên vai có cỏ mọc chim bay, một người trên vai có gió mát trăng sáng, vậy thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây ta lại cảm thấy vui vẻ, rất vui vẻ.

Bùi Tiền “oa” một tiếng, cười hì hì nói:

- Cha, người tốt giống như ngài, ta đi đâu tìm người thứ hai đây.

Sau đó cô cũng bắt đầu ưu sầu:

- Trước đây không lâu ở trên thuyền, ta chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể đi xuống bến thuyền chơi đùa. Ta đã có suy nghĩ, một ngày nào đó lớn lên rồi, luyện thành kiếm thuật tuyệt thế, ta sẽ nói với cha: “Cha, cho ta một con ngựa, ta muốn đi xông pha giang hồ”. Có điều sau đó ta lại suy nghĩ, ngựa có lẽ hơi đắt, chưa chắc cha đã tặng cho, vậy thì lừa hay la cũng được. Giang hồ bên ngoài đang gọi ta, gào khóc chờ đợi ta.

Cô thở vắn than dài, lại nói:

- Bây giờ ta lại không muốn đi chơi giang hồ nữa, không thú vị, toàn là kẻ xấu, nếu không thì cũng là kẻ không tốt lắm.

Trần Bình An cũng đung đưa hai chân, cười nói:

- Nhưng chẳng phải ngươi đã gặp ta trong giang hồ sao? Đúng không?

Một lớn một nhỏ cùng lắc lư hai chân. Bùi Tiền suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói:

- Nhưng ta không muốn gặp người khác. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!