Thánh nhân có nói: “Khi trời giao trọng trách cho con người, trước tiên nhất định phải khiến ý chí của họ được tôi rèn, khiến gân cốt của họ phải mệt nhọc...”

Ngụy Bách gần như mỗi ngày đều chạy đến núi Lạc Phách, mang dược liệu quý giá từ Bao Phục Trai đến cho Trần Bình An. Đối với cảnh ngộ thê thảm của Trần Bình An trong hai mươi ngày này, Ngụy Bách mặc dù không thể nói là cảm động lây, nhưng sự dẻo dai của Trần Bình An, cùng với lòng dạ tàn nhẫn của lão già kia, đều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Phải là “trọng trách” lớn đến đâu mới cần gặp kiếp nạn như vậy? Không đến mức khi thiên hạ biến động, núi Đảo Huyền truyền đến tin dữ, sau đó yêu cầu thiếu niên này đi “dùng một kiếm địch trăm vạn binh mã” đấy chứ?

Sau khi ý niệm này xuất hiện, ngay cả Ngụy Bách cũng cảm thấy hoang đường. Trời cao xa biết bao, đất rộng lớn biết bao, nên biết Đông Bảo Bình Châu là nơi nhỏ nhất trong chín châu của thế giới Hạo Nhiên, huống hồ Nam Bà Sa Châu ở gần núi Đảo Huyền nhất còn là nơi nhân tài như rừng, cành lá xum xuê. Chẳng hạn như Tào Hi đã là lục địa kiếm tiên chiến lực rất cao, nhưng ở Nam Bà Sa Châu vẫn khó xưng hàng đầu. Tu sĩ thật sự bước l.ên đỉnh cao là những người như lão tổ họ Trần Dĩnh Âm.

Trong thời gian đó sơn thần núi Lạc Phách Tống Dục Chương đã chủ động cầu kiến Ngụy Bách một lần. Ngụy Bách chỉ không mặn không lạt trò chuyện với ông ta mấy câu, không còn khách sáo nhiệt tình như lần đầu gặp mặt. Nguyên nhân thì trong lòng hai bên đều biết rõ ràng.

Tống Dục Chương muốn làm bề tôi thuần khiết, muốn ngu trung, tất cả đều lấy lợi ích Đại Ly làm đầu. Lúc trước tại miếu sơn thần trên đỉnh núi, khi nhắc đến chuyện của Trần Bình An, cho dù ở ngay trước mặt Ngụy Bách, Tống Dục Chương vẫn nói thẳng vào vấn đề. Ngụy Bách không phải là Bồ Tát đất không biết tức giận, liền cảm thấy mất hứng bỏ về.

Hôm nay Ngụy Bách xách bọc vải ung dung lên núi, đi đến lầu trúc, phát hiện Trần Bình An còn có hứng thú chủ động chào hỏi hắn. Ngụy Bách ném bọc vải giá trị mười vạn lượng bạc trắng cho cô bé váy hồng, liếc nhìn thằng bé áo xanh khoanh chân ngồi bên vách đá, sau đó nhẹ nhàng chạy chầm chậm lên tầng hai, phát ra một chuỗi tiếng vang lộp cộp. Nhìn không giống như thần Bắc Nhạc chính thức sắp được sắc phong, mà giống như một người phục vụ trong nhà trọ.

Mặc dù Trần Bình An sắp phải “đến pháp trường”, vẫn mỉm cười nói:

- Vất vả cho Ngụy tiên sư rồi.

- Không vất vả, không vất vả, chỉ mấy bước đường mà thôi, mỗi ngày còn có thể dạo chơi ngắm cảnh. Hơn nữa dù sao cũng là sơn thần, vốn có trách nhiệm phải thị sát.

Khuỷu tay Ngụy Bách dựa nghiêng vào lan can, quay đầu nhìn thiếu niên:

- Uống non nửa bầu rượu mà thôi, hiệu nghiệm như vậy sao?

Trần Bình An xấu hổ nói:

- Ta cũng không biết vì sao, uống xong rồi tâm tình lại không giống như trước nữa.

Ngụy Bách gật đầu nói:

- Chuyện tốt.

Giọng nói hùng hồn của ông lão bỗng truyền ra:

- Đến giờ hưởng phúc rồi!

Trần Bình An bất đắc dĩ cười một tiếng, cáo từ Ngụy Bách. Ngụy Bách cũng là cười khổ không nói gì. Hưởng phúc? Lời như vậy mà ông ta cũng nói ra được.

Từ “cởi giáp” nghe có vẻ rất thú vị, nhưng sự thật thì thế nào? Là muốn Trần Bình An tự mình lột lớp da ngoài, cạy móng tay lên. Còn “kéo tơ” là yêu cầu Trần Bình An tự mình rút gân mạch. Chỗ khảo nghiệm lòng người của loại thủ pháp tàn bạo này, đó là cố ý bắt Trần Bình An phải tự ra tay, đồng thời phải mở to hai mắt, động tác còn không được nhanh, phải làm từng chút từng chút, tự “kéo tơ bóc kén” cho mình.

Nhưng khi da đầu Ngụy Bách ngứa ran, cũng tràn đầy mong đợi với cảnh giới võ đạo của Trần Bình An. Cảnh giới thứ ba được rèn luyện ra như vậy, rốt cuộc cơ sở sẽ hùng hậu đến mức nào, sau này chém giết với kẻ địch chiến lực sẽ mạnh đến đâu?

Trần Bình An tháo giày cỏ đi vào phòng trống, sau khi đóng cửa thì phát hiện ông lão đang ngồi xếp bằng lật xem “Hám Sơn Phổ”.

Hôm nay lúc Trần Bình An luyện tập thủ ấn, ông lão đột nhiên có suy nghĩ kỳ quái, nói rằng muốn xem thử quyền phổ có thủ ấn thế đứng này. Trần Bình An giải thích một phen, cũng là những lời lúc trước nói với Ninh cô nương. Quyền phổ là do hắn bảo quản thay người khác chứ không phải của hắn, quyền pháp và hình ảnh ghi chép trong đó không thể truyền ra ngoài. Mấy thứ này khiến ông lão thấy phiền phức, thiếu chút nữa đã giáo huấn hắn ngay tại chỗ.

- Đây chính là kia bộ “Hám Sơn Phổ” kia?

Ông lão tiện tay ném trả quyền phổ cho Trần Bình An, cười ha hả, vẻ mặt chế nhạo nói:

- Lời mở đầu quyền pháp có nói: “Quê nhà có con vật nhỏ gọi là kiến càng, không giống như những đồng loại nơi khác, nó dùng cả đời để vận chuyển đá núi vào nước”. Ha ha ha, hóa ra là võ nhân giang hồ phía đông nam Bắc Câu Lô Châu. Ngươi nghe thử những lời thiển cận này, đầy mùi đất tanh, nghĩ xem võ sư viết ra bộ quyền phổ này cả đời có được bao nhiêu thành tựu?

- May mà tên này còn xem như tự mình biết mình, viết rõ là “chưa từng được xếp vào hàng ngũ quyền phổ cao cấp đương thời”, nếu không lão phu thật muốn mắng hắn một câu không biết xấu hổ.

- “Quyền pháp của ta phân sống chết chứ không phân thắng bại, coi trọng quyền ý chứ không coi trọng chiêu thức”. Chậc chậc, câu này thật giống con cóc há miệng muốn nuốt trời nhổ đất... giọng điệu thật lớn. Trần Bình An, ngươi biết vì sao quyền phổ trình bày như vậy không? Rất đơn giản, bởi vì phân thắng bại luôn là thua nhiều thắng ít, cho nên mới nhắc tới phân sống chết, chẳng qua là chết mà thôi.

Trần Bình An phiền muộn không vui nói:

- Quyền phổ tệ hại như thế, lão tiền bối còn nhớ rõ lý luận trong sách như vậy sao?

Ông lão cười ha hả:

- Quyền pháp ghi chép trong đó đúng là tệ hại, nhưng tên này nói chuyện không sợ đau lưỡi. Lão phu xem rất thú vị, cứ coi như một quyển du ký núi sông lộn xộn là được.

Trần Bình An không phản bác, nhưng cảm thấy hơi khó chịu. Hắn rất quý trọng bộ quyền phổ này, vô cùng quý trọng.

Sâu trong lòng hắn, sự cảm kích với Hám Sơn quyền thậm chí không hề kém hơn ba luồng kiếm khí của kiếm linh.

Một bên là thuốc cứu mạng, một bên là bùa hộ mạng, không phân cao thấp, cũng không nên phân chia. Thực ra Trần Bình An cũng hiểu rõ đại khái sự mạnh yếu của “Hám Sơn Phổ”, bởi vì Ninh Diêu cảm thấy nó rất bình thường, luyện quyền cơ sở từng bước còn được, nhưng nàng không cho rằng người luyện sẽ có thành tựu lớn. Sau đó Chu Hà tận mắt nhìn thấy Trần Bình An đi thế đứng thế, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng Trần Bình An mặc kệ những chuyện này. Cho dù qua thêm mười năm, trăm năm, bất kể khi đó thành tựu võ đạo của hắn cao đến đâu, sự yêu thích với Hám Sơn quyền chỉ sẽ nhiều hơn chứ không giảm bớt.

Ông lão cười hỏi:

- Hôm nay trước khi luyện quyền, lão phu hỏi ngươi một vấn đề nhỏ. Nếu trả lời đúng thì sẽ có niềm vui bất ngờ, nhưng nếu trả lời sai, khà khà...

Trần Bình An nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy hơi lo lắng.

Ông lão ngưng cười, trầm giọng hỏi:

- Trong quyền phổ, ngoại trừ quyền chiêu quyền thế thì ngươi thích câu nào nhất?

Trần Bình An không hề do dự trả lời:

- Người đời sau luyện Hám Sơn quyền của ta, cho dù chống lại tổ sư tam giáo, nhớ lấy quyền pháp của chúng ta có thể yếu, khí thế tranh thắng có thể thua, chỉ có một thân quyền ý là nhất quyết không thể lùi.

Ông lão đột nhiên đứng dậy:

- Luyện quyền!

- --------

Trong tiệm rèn phía nam trấn nhỏ, Nguyễn Tú đang oán giận cha nàng:

- Chuyện đúc kiếm này, sao không để con giúp?

Nguyễn Cung liếc nhìn về hướng lò kiếm mới xây:

- Có biết vì sao cha đồng ý rèn thanh kiếm này cho Ninh Diêu không?

Nguyễn Tú gật đầu nói:

- Biết, cô ấy đưa cho chúng ta một khối trảm long đài lớn như vậy, đủ để mua một thanh kiếm tốt rồi.

Nguyễn Cung lắc đầu nói:

- Không chỉ như vậy. Cha vốn hi vọng thanh kiếm đầu tiên của Nguyễn Cung ta sau khi khai tông lập phái, bất kể là đúc cho ai đều có thể khiến người khác kinh ngạc, khiến kiếm tu cả Đông Bảo Bình Châu thậm chí là Bắc Câu Lô Châu đều hiểu được thanh kiếm này sắc bén vô cùng.

Nói đến đây, người đàn ông rèn sắt ngay cả phu nhân bán rượu ở trấn nhỏ cũng dám trêu đùa mấy câu, cả người phát ra một luồng hào quang khác thường, giống như phu tử đang đàm luận, đạo nhân đang luận đạo, nhà sư đang thuyết pháp.

Ông ta ngồi trên ghế dựa nắm chặt tay, khẽ nện vào đầu gối, ánh mắt sắc bén không còn cảm giác chất phác hiền lành như bình thường:

- Như vậy tặng cho ai là thích hợp nhất? Lẽ ra Ngụy Tấn xuất thân từ miếu Phong Tuyết xem như là nửa người nhà, về tình về lý đều thích hợp. Chỉ tiếc Ninh Diêu xuất hiện trước, còn Ngụy Tấn vẫn luôn bế quan. Nếu Ninh Diêu đã chủ động yêu cầu đúc kiếm, còn lấy ra trảm long đài, ta đương nhiên sẽ không từ chối. Núi Đảo Huyền có thể còn lợi hại hơn mấy thánh địa kiếm tu ở Bắc Câu Lô Châu, càng có thể thu hút ánh mắt của kiếm tu thiên hạ.

Sự tồn tại của núi Đảo Huyền được khen là Sơn Tự ấn lớn nhất thế gian, vốn là một con dấu tinh xảo, sau khi từ trên trời giáng xuống đã biến thành một ngọn núi cao nguy nga. Chuyện này rõ ràng đã khiến thánh nhân Nho gia chán ghét. Vị nhị đệ tử của Đạo Tổ có đạo đình ở thế giới khác, chẳng những đóng xuống một cây đinh như vậy ở thế giới Hạo Nhiên, còn yêu cầu tất cả luyện khí sĩ các châu thông qua núi Đảo Huyền đi đến Kiếm Khí trường thành phải ký kết một “sơn minh”.

Người bình thường không biết sự tồn tại của núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành, dù sao nơi đó gần như nằm ở ngoài cùng thế giới Hạo Nhiên. Chẳng hạn như môn phái trên núi bình thường của Đông Bảo Bình Châu, cư ngụ một góc, cửa nhỏ nhà nhỏ, có thể cả đời cũng không nghe nói đến xưng hô này.

Lại xét lên trên, cho dù có nghe nói sau đó tóm lược lại, cùng là một chủ đề rất khó bàn luận sâu. Một là tin tức bế tắc, thêm nữa xa xôi cách trở, chuyện không liên quan đến mình nên không quan tâm. Nhưng cho dù là tông môn như miếu Phong Tuyết ở trên đỉnh Đông Bảo Bình Châu, cũng cảm thấy quang cảnh ở nơi đó rất mờ mịt. Bởi vì có núi Đảo Huyền ngăn cách, càng bởi vì đó là thủ đoạn của nhị đồ đệ Đạo Tổ, giống như “xây dựng” đình viện tự nhân trong thế giới này.

Đúng là cực kỳ bá đạo. Cả thế giới Hạo Nhiên đều là nhà của Nho gia ngươi, bần đạo lại cứ muốn mở ra một vườn hoa độc lập trong nhà ngươi. Chẳng trách khi còn chưa thành thánh, Văn Thánh đã chạy đến nơi tiếp giáp giữa hai thế giới, chửi mắng vị nhị đồ đệ của Đạo Tổ kia. Chuyện này đã trở thành một trong số hành động vĩ đại, được môn sinh Nho gia trong thiên hạ xem là kiêu ngạo.

Dựa theo một số thuyết pháp lưu truyền đã lâu, sau khi ngươi đến núi Đảo Huyền, có thể nhìn tùy ý, đi tùy ý, nhưng có một số chuyện ngươi không được truyền ra ngoài. Nếu ngươi truyền ra, trong thế giới Hạo Nhiên sẽ có phe cánh của chưởng môn Đạo giáo đến tính sổ với ngươi.

Hơn nữa ba học cung và bảy mươi hai thư viện Nho giáo thường sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhiều nhất chỉ đứng giữa hòa giải một chút mà thôi. Còn như vì sao đám thánh nhân có tượng thần trong Văn miếu lại ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện này, đoán rằng có liên quan đến nội tình rất lớn.

Nguyễn Tú nghi hoặc hỏi:

- Cha, người nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến việc không để con giúp cha rèn sắt đúc kiếm?

Nguyễn Cung gật đầu nói:

- Thanh kiếm kia phẩm chất quá cao, chất liệu quá tốt. Hôm nay cảnh giới của con đã đủ, cha sợ lỡ may con đánh ra chân hỏa, vậy thì quá dọa người. Hiện giờ trấn nhỏ vàng thau lẫn lộn, gió thổi cỏ lay một chút cũng sẽ khiến nửa Đông Bảo Bình Châu đều biết.

Nguyễn Tú càng khó hiểu:

- Không phải con chỉ rèn sắt sao, còn có thể rèn ra một miếng bánh hoa đào à?

Nguyễn Cung hừ lạnh nói:

- Nếu chỉ rèn ra một miếng bánh hoa đào thì cha đã đỡ lo đỡ mệt rồi.

Nguyễn Tú hơi lúng túng cười một tiếng, không nói gì thêm.

Gần một năm nay không ăn bánh ngọt nhiều, vừa nhắc tới lại muốn chảy nước miếng, đúng là hơi xấu hổ.

Nguyễn Cung kìm nén cả buổi, vẫn không nhịn được nói:

- Sau khi thằng nhóc kia nghe nói là tặng kiếm cho Ninh Diêu, không nói gì thêm đã đồng ý, ngay cả khoảng cách từ Đông Bảo Bình Châu đến núi Đảo Huyền xa bao nhiêu cũng không hỏi. Con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất dày!

Nguyễn Tú quay đầu, nhẹ giọng nói:

- Cha, chỉ là thích một cô nương mà thôi, cũng không phải thành thân, còn yêu cầu môn đăng hộ đối sao. Thành thân coi trọng xuất thân còn miễn cưỡng có chút đạo lý, hôm nay chỉ là thích mà thôi, trời không quản đất không quản.

Nguyễn Cung ngẩn người:

- Con biết hắn thích Ninh Diêu?

Nguyễn Tú mở to hai mắt:

- Mắt con không bị mù. Hơn nữa không phải cha không biết, con nhìn được lòng người mà, cho nên đã sớm biết rồi.

Nguyễn Cung giận đến mức không nói được lời nào, chỉ muốn một bước đi tới lầu trúc ở núi Lạc Phách, sau đó dùng một quyền đánh chết tên quê mùa ở ngõ Nê Bình kia, không để hắn khi dễ khuê nữ nhà mình như vậy.

Nguyễn Tú đột nhiên cười lên:

- Cha, không phải cha cho rằng con thích Trần Bình An chứ? Ừm, thích mà con nói là tình yêu nam nữ ấy.

Nguyễn Cung không hiểu chuyện gì, mặc dù trong lòng chột dạ nhưng vẫn ra vẻ ung dung, mạnh miệng nói:

- Con làm sao có thể thích thằng nhóc kia. Không liên quan gì đến xuất thân, cha cũng là người đi ra từ gia đình nghèo khó, chuyện này không cần nói thêm. Thế nhưng tướng mạo và thiên phú của Trần Bình An kia, còn có tính tình, cha thật sự không thích, nào xứng với Tú Tú nhà ta.

Nguyễn Tú ồ một tiếng, hai cánh tay duỗi thẳng, mười ngón tay đan xen, nhìn về phương xa:

- Hóa ra là cha không thích.

Đường đường là thánh nhân Binh gia, thiếu chút nữa đã bị câu này của khuê nữ nhà mình làm tức chết.

Nguyễn Cung nhẫn nại hỏi:

- Vậy còn con, Tú Tú?

Câu trả lời của Nguyễn Tú có vẻ không liên quan lắm, giống như tránh nặng tìm nhẹ:

- Trần Bình An sẽ chỉ thích một cô nương, con biết rõ hơn ai khác.

Nói đến đây, Nguyễn Tú cười rất vui vẻ. Chuyện này khiến Nguyễn Cung hơi ngỡ ngàng, không rõ con gái rốt cuộc nghĩ thế nào. Dù sao ông ta cũng không phải mẹ của Tú Tú, những vấn đề tình ái này, đại lão gia như ông ta thật sự không tiện dò hỏi đến cùng.

Nguyễn Tú nhíu cặp mắt linh hoạt như nước, cười hì hì nói:

- Bánh hoa đào ăn rất ngon.

Nguyễn Cung đột nhiên đứng dậy, phiền muộn nói:

- Cha đến trấn nhỏ mua cho con.

Nguyễn Tú dịu dàng nói:

- Được.

- --------

Chuyện thánh nhân Nguyễn Cung mở lò đúc kiếm, những yêu vật và tu sĩ hoang dã năm ngoái tiến vào lãnh địa đều đã được bí mật thông báo, bất kể có muốn hay không đều chạy tới núi lớn phía tây. Còn như có thể tiêu tiền giải nạn, thành công tiến vào ngọn núi, mượn khí vận sông núi chống lại kiếm ý do lò kiếm phát ra hay không, còn phải xem sắc mặt của những thế lực trên núi kia. Cho nên phần lớn yêu vật đến đây cắm rễ sắc mặt đều không dễ coi lắm.

Một số yêu vật không quan tâm đến chuyện này, nghĩ rằng đạo hạnh của mình cao thâm, há sẽ bị chuyện đúc kiếm bên bờ sông Long Tu xa xôi làm sợ hãi, khăng khăng muốn ở lại nhà mới mua trong trấn nhỏ. Quan lại bản địa đến từ quận phủ và huyện nha cũng không miễn cưỡng, chỉ đưa danh sách này cho gián điệp Đại Ly trong địa bàn.

Đại đạo huyền ảo và thần kỳ là ở chỗ, lần này Nguyễn Cung đúc kiếm khá kỳ lạ, tuyên bố chỉ có ảnh hưởng lớn với yêu tộc, cũng không gây trở ngại với luyện khí sĩ nhân tộc. Cho dù là phàm nhân quê mùa thân thể khá yếu ớt, cũng sẽ không phải chịu dư âm do Nguyễn Cung đúc kiếm lan đến.

Chẳng trách có châm ngôn về “chân núi” lưu truyền trong tiên gia: “Không vào núi này, không hưởng phúc lớn, nhưng đồng thời cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền não”. Chẳng hạn như chuyện động tiên Ly Châu cấm tiệt pháp thuật, từ thánh nhân Tề Tĩnh Xuân đến Lý Nhị, rồi đến lão tổ họ Lý và tất cả luyện khí sĩ bình thường, thực ra đều đang chịu khổ, trong khi dân chúng lại chẳng hay biết gì.

Sau đó gần trăm tu sĩ hoang dã ẩn vào trấn nhỏ quê mùa, trên đường vào núi đã xảy ra mấy vụ xung đột, một lời không hợp liền đánh nhau sống chết. Triều đình Đại Ly cũng không nhúng tay vào chuyện này, chỉ cần hai bên chém giết không phá hư phong thủy ngọn núi thì đều mắt nhắm mắt mở.

Ngược lại có một yêu vật cảnh giới thứ sáu ở trấn nhỏ không muốn dời đi, xảy ra tranh chấp với quan lại huyện nha tới thông báo. Hung tính của hắn bộc phát, dùng một quyền đánh cho quan lại kia không ngừng nôn ra máu, còn đánh bị thương một tên võ bí thư lang đi theo. Kết quả không tới một nén nhang, phi kiếm truyền tin đã đến quận phủ mới xây ở phía bắc núi lớn. Quận chủ Ngô Diên tự mình hạ lệnh chém chết yêu vật kia ngay tại chỗ.

Từ đầu đến cuối quận phủ không huy động mấy lão tổ tu sĩ của tộc lớn ở trấn nhỏ, càng không sử dụng những yêu vật khác ăn nhờ ở đậu, hấp thu linh khí, mà là phái ba tên võ bí thư lang cấp bậc khá cao, phối hợp với hai trăm binh sĩ tinh nhuệ Đại Ly. Dưới sự dẫn dắt của một võ tướng, bao vây phủ đệ của yêu vật kia đến mức nước chảy không lọt. Trên nóc nhà đều là cung nỏ thủ sức vóc vượt trội, mũi tên sử dụng lại được chế tạo đặc biệt bởi một nha môn bí mật của Công bộ. Cuối cùng đã gi.ết chết yêu vật kia ngay tại chỗ.

Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược danh chấn Trung Thổ và tâm phúc dưới trướng Lưu Ngục, đứng kề vai trên một nóc nhà cách đó không xa, chỉ khoanh tay đứng nhìn, không làm thay việc của người khác.

Khi đó có rất nhiều thế lực bên ngoài đến mua núi đứng ở xa xem cuộc chiến,. Nếu Đại Ly phái ra một tu sĩ mạnh mẽ, chấn động đối với những người quan chiến kia sẽ kém xa cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy. Võ bí thư lang Đại Ly xuất thân từ tu sĩ Binh gia, phối hợp với binh sĩ dũng mãnh dày dạn sa trường, người người tiến lui có thứ tự, chém giết yêu vật một vật một cách gọn gàng. Hai nhóm người trên núi và dưới núi lại có thể phối hợp đến mức không có sơ hở, đây mới là chỗ đáng sợ thật sự của vương triều Đại Ly.

- --------

Hôm nay luyện quyền, chỉ là rèn luyện thần hồn, nhưng Trần Bình An càng chịu khổ gặp họa. Lúc được thằng bé áo xanh cõng ra ngoài, tay chân của hắn co rúm, miệng sùi bọt mép, cho dù được bỏ vào thùng thuốc lớn vẫn thê thảm như vậy.

Đợi đến khi hắn bò ra khỏi thùng thuốc, thay một bộ quần áo sạch sẽ thì đã là đêm khuya. Hắn xách bầu rượu kia lên, nhổ ra một ngụm khí đục, vươn eo mỏi ngồi xuống giữa thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng. Hắn uống một ngụm rượu mạnh, vẫn ho sặc sụa, nhưng cảm giác rất tốt, còn tốt hơn lần đầu tiên uống.

Hắn mượn rượu hỏi:

- Ta biết trên đời có hồ lô nuôi kiếm, các ngươi nói xem chỗ Bao Phục Trai có bán không?

Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau.

Thằng bé áo xanh thở dài:

- Lão gia, không phải là tôi không muốn cho ngài mượn tiền. Không nói Bao Phục Trai có bán hay không, nếu như có, thứ nhất là lão gia ngài chưa chắc đã giành được, thứ hai cho dù tôi khuynh gia bại sản, đập nồi bán sắt, cũng chưa chắc mua được một hồ lô nuôi kiếm bình thường nhất.

Trần Bình An hơi ngạc nhiên:

- Đắt như vậy sao?

Thằng bé áo xanh gật đầu:

- Không có đắt nhất, chỉ có đắt hơn, đắt đến mức khiến tất cả luyện khí sĩ năm cảnh giới trung đều cảm thấy nhức nhối.

Hắn đứng lên, tăng thêm giọng điệu:

- Chẳng hạn như thủy thần Ngự Giang huynh đệ của tôi, đời này mơ ước lớn nhất chính là tay trái cầm một cái hồ lô nuôi kiếm, tay phải cũng cầm một cái hồ lô nuôi kiếm. Hà, hắn còn không phải là kiếm tu, nếu làm được như vậy sẽ khiến những kiếm tu mắt cao hơn đầu kia tức chết. Kết quả đến bây giờ hắn mới tích góp được một hồ lô nuôi kiếm phẩm chất rất thấp. Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc hắn tiêu xài phung phí, chỉ riêng vị tiên tử kia đã khiến hắn xài hết của cải tích góp trong bốn năm trăm năm. Còn có rất nhiều người ái mộ hắn, hắn cũng luôn vì bọn họ mà vung tiền như rác. Ài, hồng nhan là mầm họa, cho nên mới nói lão gia ngài xem như may mắn, không có số đào hoa gì, không cần lo lắng những chuyện này.

Cô bé váy hồng vội phản bác:

- Không đúng! Nguyễn tỷ tỷ thích lão gia chúng ta!

Trần Bình An cười nói:

- Đó là Nguyễn cô nương tốt bụng chứ không phải thích ta. Những lời này về sau này đừng nói lung tung, nếu không Nguyễn cô nương thật sự tức giận, ta sẽ không giúp các ngươi đâu.

Trong lúc nói chuyện Trần Bình An cũng âm thầm líu lưỡi, hóa ra hồ lô nuôi kiếm lại có giá trị liên thành. Như vậy lát nữa xuống núi, chuyện đầu tiên là đi đến trạm dịch gởi thư cho Lý Bảo Bình, nói cô bé cất hồ lô nuôi kiếm màu trắng bạc kia cho kỹ, nhất định đừng để va đập. Hắn biết rõ tính ham chơi của nha đầu Bảo Bình kia, không chừng một ngày nào đó sẽ vung vẩy hồ lô nhỏ cột dây đỏ chạy lung tung khắp núi, sau đó vù một cái hồ lô sẽ bị văng ra.

Hai đứa trẻ trợn mắt nhìn nhau, đều kìm nén không nói gì.

Trần Bình An cẩn thận ngẫm nghĩ, bổ sung:

- Nguyễn cô nương không giống người bình thường lắm, ta không nói rõ được cụ thể. Nếu nói Nguyễn cô nương thích ta, vậy ta cũng thích Nguyễn cô nương, nhưng loại thích này không giống như các ngươi nghĩ.

Thằng bé áo xanh giống như trút được gánh nặng. Lúc trước hắn hơi lo lắng, một ngày nào đó người đàn ông trung niên không thích nói chuyện, không giống thánh nhân kia sẽ hùng hổ giết đến núi Lạc Phách, dùng một quyền đánh chết Trần Bình An, sau đó lại dùng một quyền đánh chết mình.

Cô bé váy hồng thì hơi mất mát. Cô đương nhiên thích lão gia nhà mình nhất, cũng thích Nguyễn tỷ tỷ, nếu hai người mà cô thích đều thích lẫn nhau, chẳng phải là rất tốt sao? Như vậy lão gia rốt cuộc thích ai? Cô biết lão gia đang thầm thích một cô nương. Lúc này cô lén nhìn bên mặt của lão gia, liền biết lão gia lại bắt đầu nhớ đến cô nương kia rồi.

Tâm thần của Trần Bình An quả thật đã đi xa ngàn vạn dặm. Có một cô nương mày như núi xa, ngoại trừ rất đẹp thì con người cũng rất tốt. Cho dù nàng chỉ ngồi trong căn phòng tồi tàn ở ngõ Nê Bình, không nói gì cả, cũng có thể khiến hắn tràn đầy hi vọng với tương lai.

Nhưng Trần Bình An cũng biết, có thích nàng hay không là chuyện của mình, còn nàng có thích mình hay không là chuyện của nàng.

Nhưng bất kể thế nào, hắn cảm thấy mình nên nói một tiếng ở trước mặt nàng. Giống lúc trước nàng rõ ràng đã đi xa, chỉ là đột nhiên cảm thấy muốn nói với hắn một tiếng, bèn quay đầu ngự kiếm bay đến, ở trước mặt từ biệt hắn.

Trần Bình An không dám nói đời này chỉ thích một cô nương, nhưng chắc chắn sẽ không đồng thời thích hai cô nương. Cho nên hắn muốn tự mình đi xa một chuyến, đây là lần đầu tiên thiếu niên bức thiết muốn làm chút gì đó cho mình như vậy.

- --------

Ngày hôm sau trước khi luyện quyền, Trần Bình An thuận miệng hỏi một câu “luyện kiếm có cần tìm một bộ kiếm kinh tốt hay không”.

Kết quả ông lão giận dữ, vốn đã định rèn luyện thân thể lại biến thành rèn luyện thần hồn. Hơn nữa trước đó đã dùng danh nghĩa “mài giũa” để kiểm tra hiệu quả luyện quyền, dùng đủ hai mươi lăm quyền “Thần Nhân Lôi Cổ Thức”, đánh cho Trần Bình An thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ.

Trần Bình An thoi thóp một hơi nằm dưới đất nửa sống nửa chết, nhiều lần hắn đã cho rằng mình sẽ chết thật.

Ông lão từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh hỏi:

- Làm người không thể tham lam, quyền còn chưa luyện tốt, lại muốn phân tâm đi luyện kiếm?

Trần Bình An mặt đầy máu tươi, không thấy rõ nét mặt, bi phẫn tuyệt vọng, vừa nôn ra máu vừa khàn giọng đáp:

- Tôi muốn hỏi sau khi luyện quyền, nên làm thế nào luyện kiếm...

Ông lão rõ ràng sững sốt, phát hiện ánh mắt của thiếu niên bắt đầu bốc lửa, bèn lúng túng cười một tiếng, dùng một chân đạp cho thiếu niên ngất đi. Giúp đỡ rèn luyện thân thể mà, ngất xỉu hay tỉnh táo thì cũng không khác gì nhiều.

Kết quả đêm hôm đó, Trần Bình An rời khỏi thùng thuốc thay quần áo, lại ở tầng trệt nhìn lên tầng hai mắng như tát nước, sắc mặt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi. Hắn mắng có bài có vở, không hổ là thiếu niên quê mùa xuất thân từ ngõ Nê Bình.

Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng ngồi bên cạnh cắn hạt dưa. Ngay cả thằng bé áo xanh cũng bắt đầu bội phục lão gia nhà mình. Luyện quyền lâu như vậy, không nói cái khác, chỉ nói sự gan dạ khí phách này đúng là hiệu quả rõ ràng.

Sau đó Trần Bình An ngồi trên ghế trúc phiền muộn uống rượu, một hơi uống sạch non nửa bầu rượu còn sót lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!