Chuyến xe buýt đi chỉ hơn 2 giờ mà sao cảm giác như mất cả một ngày trời. Đã thế, hai ghế trống còn lại trên xe lại liền cạnh nhau nên hai chúng tôi cũng buộc phải ngồi dính lấy nhau suốt đường đi.

Nhờ lên đường sớm mà khi tới lối vào đảo Jebu thì cũng vẫn chưa tới buổi trưa.

Thứ hiện ra đầu tiên là những cây đèn đường mọc dày dọc theo hai bên đường. Nước biển đã rút đi, để lộ ra mặt đường. Trông như thể nước biển chỉ mấp mé tới phần sườn đất hai bên đường, nhưng thực ra, khi nước dâng lên thì sẽ ngập băng, không còn thấy con đường đâu nữa.

“Nghe nói con đường biển ở đây chỉ mở khi triều thấp thôi đấy ạ.”

Cha Yeo Woon hào hứng chỉ con sóng nhẹ ngoài kia.

“Chỉ khoảng 30 phút nữa là nước sẽ rút hết.”

“Sao tiền bối biết?”

“Trước khi đi, tôi có tra thử giờ thủy triều.”

Đây là một điểm du lịch nổi tiếng với con đường xuyên biển có thể đi bộ ra ngoài đảo, vì vậy cũng có thể dễ dàng tìm thấy thông tin về giờ thủy triều rút. Ngày xưa, lúc đến đây không biết giờ nên tôi đã phải đợi rất lâu.

“Tiền bối đã từng đến đây rồi ạ?”

Đúng là đã từng đến rồi. Mặc dù không phải đến chơi, và cũng chẳng phải là kỷ niệm đẹp đẽ gì cho cam.

Nhưng nếu trả lời như vậy thì Cha Yeo Woon sẽ thất vọng mất.

“Không. Lần đầu đấy.”

Hồi 19 tuổi, đúng là tôi cũng chưa từng đến đây thật, vậy nên cũng không phải là nói dối – tôi tự an ủi lương tâm mình như vậy.

“Tôi tìm hiểu trước để hôm nay đi với cậu.”

Cha Yeo Woon không đáp lại, chỉ làm bộ đang nhìn ra biển, nhưng hai tai cậu ấy đỏ lên thấy rõ.

Một khi đã nhận ra rồi thì những phản ứng này vô cùng dễ thấy. Cảm xúc của Cha Yeo Woon cứ thế lộ ra rõ mồn một. Tới mức tôi nhìn mà cũng thấy xấu hổ.

“Nghe nói có một tiệm mì cắt ngon lắm đấy ạ. Em cũng thử tìm hiểu đấy.”

“Mì cắt được đó. Nhưng hình như đấy là mì nghêu mà? Cậu đâu có thích hải sản đâu.”

“Sao tiền bối biết ạ?”

Còn sao mà biết nữa. Tại tôi đọc trong tiểu thuyết chứ sao. Tự nhiên thấy căng thẳng như một học trò vừa quay bài, tôi tránh ánh mắt cậu ấy.

“Thì tôi đoán vậy thôi. Cảm giác ấy mà. À, trông hình tượng cậu có vẻ như vậy.”

“Có cả hình tượng kiểu không thích hải sản nữa ạ?”

“Vừa rồi cậu bảo thích núi hơn biển, vậy nên tôi đoán chắc cậu cũng không thích hải sản thôi.”

Tôi nói bừa mấy câu rồi ngồi xuống. Cha Yeo Woon ngẩn người nhìn tôi chằm chằm. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Đáng lẽ tôi phải một mực quả quyết là trước đây chính cậu ấy đã nói như vậy rồi mới phải.

“Đôi lúc em thấy tiền bối giống như người hiểu rất rõ về em. Phải nói sao nhỉ, giống như người đã biết em từ lâu rồi ấy.”

Đúng vậy đấy. Quả là vậy thật. Bởi vì tôi đúng là người đã biết cậu từ lâu.

“Lần đầu tiên em gặp một người như tiền bối đấy.”

Nghe câu thoại mơ hồ đó, lương tâm tôi bỗng nhói một cái.

“Bây giờ có vẻ được rồi đó! Đi thôi.”

“Vẫn chưa được 30 phút như tiền bối nói mà…”

“Đợi thêm làm gì. Nước rút tới mức có thể đi được là được rồi.”

Nước biển trong vắt mấp mé ngay bên cạnh lối dành cho người đi bộ. Do ít người qua lại nên cảm giác như chỉ có hai chúng tôi đang bước đi giữa biển.

“Tiền bối.”

“Hử?”

“Hình như em hiểu được vì sao tiền bối lại thích biển rồi.”

Đang im lặng bước đi, Cha Yeo Woon bỗng khẽ khàng bày tỏ.

“Em cũng thấy thích rồi.”

Cái đồ vốn không ưa cả hải sản, cả mùi biển, cả những cơn gió dấp dính vì hơi muối… vậy mà giờ lại nói thích biển.

Cha Yeo Woon bước đi giữa làn nước biển nông – cảnh tượng này tựa như một bức tranh.

Mặc dù đây là nơi mà tôi không muốn tới, mặc dù vậy… giờ đây, tôi lại thấy thật may là mình đã tới đây.

*

Cha Yeo Woon đúng là không hợp với biển.

“Tôi đã bảo ăn món khác cũng được mà.”

Đã cản rồi nhưng Cha Yeo Woon vẫn nhất quyết xì xụp ăn mì với vẻ mặt đầy khó tả. Cái đồ ương bướng này.

“Mọi người đều bảo ở đây là ngon nhất mà.”

“Thì đúng là ngon thật, nhưng thế thì cũng ích gì? Cậu ghét ăn nghêu sò mà.”

“Tiền bối thấy ngon không ạ?”

“Tôi thì thấy ngon chứ. Tôi vốn thích ăn nghêu mà.”

“Vậy là được rồi ạ.”

Chẳng biết được cái gì mà được nữa. Chỉ cần tôi thích là được sao?

Kết cục, Cha Yeo Woon để lại tới nửa bát mì. Món mì nghêu nổi tiếng của tiệm quả thật rất ngon, vậy mà cậu ấy chỉ ăn được một nửa như thế thì xem ra đúng là ghét nghêu thật.

Bản thân mình còn chẳng ăn được mà còn nhất quyết chọn tiệm này. Vậy là Cha Yeo Woon thậm chí còn chẳng buồn nghĩ tới việc mình có ăn được hay không. Cậu ấy chỉ nghĩ tới mỗi chuyện là cho người đi cùng với mình được ăn món ngon nhất mà thôi.

Chính mình ăn còn chưa no mà đứng tính tiền đầy vui sướng, nhìn Cha Yeo Woon như vậy mà tôi không biết phải làm sao với cậu ấy nữa.

Kể từ lúc nghe thấy “Điều mà Cha Yeo Woon mong muốn nhất”, tâm trạng tôi luôn như vậy.

Thực ra, tôi đã tưởng đó sẽ là thứ gì đó kiểu “dư dả về kinh tế” cơ. Dự đoán mang nặng suy nghĩ của một người trưởng thành đầy mệt mỏi quá chăng? Nếu không phải vậy thì cũng phải là thành tích thi đấu gì đó, hay ít nhất cũng phải là chuyện liên quan tới bà cậu ấy chứ.

Ai ngờ lại là tôi.

Cái ý nghĩ lấy tôi làm trung tâm ấy, tôi thấy thật không quen. Cái cách nhìn đặt tôi lên trên hết ấy.

“Ở đây cũng có quán café nổi tiếng đấy ạ.”

Chuyện gì tới cũng phải tới. Tôi thầm nuốt một hơi thở dài. Đây là nơi rất nổi tiếng với những quán café du lịch, vậy nên tôi đã nghĩ chắc hẳn Cha Yeo Woon cũng sẽ nhắc tới thôi.

“Thôi uống thứ khác đi, đừng uống cà phê nữa. Phải tới Jebuland nữa chứ. Vào trong đó rồi mua đồ uống là được mà.”

“Mình mua xong rồi đi cũng được mà tiền bối. Ngoài cà phê còn có nhiều đồ uống khác nữa. Nghe nói menu món đặc trưng ở đây nổi tiếng lắm.”

Cha Yeo Woon vô cùng nhiệt tình giới thiệu về quán café cho tôi. Chuyện này hẳn cũng giống như việc dù không thích ăn mì hải sản, cậu ấy vẫn muốn tôi nhất định phải được ăn vì món đó ngon và nổi tiếng.

Chắc hẳn trước chuyến đi, Cha Yeo Woon đã để tâm tìm hiểu thông tin.

Vì tôi.

Biển cũng là vì tôi muốn đi nên cậu ấy mới đi, cậu ấy lại còn cẩn thận tìm hiểu thông tin giờ xe buýt và các quán ngon, và còn hết lòng hết sức để làm cho tôi vui.

“Cũng được, đi thôi.”

Tôi không khỏi mềm lòng. Chưa có ai làm như vậy vì tôi cả.

Trong suốt thời gian hẹn hò với người yêu trước đây, chúng tôi cứ va chạm suốt. Có lẽ vì người đó dường như nhận ra rằng tôi không thể nào mở được lòng mình.

Tôi không muốn làm Cha Yeo Woon thất vọng.

Cậu ấy đã vì tôi mà làm tới mức này, vậy nên tôi quyết định mình cũng sẽ phải cố chịu tới mức này.

Nơi mà Cha Yeo Woon kéo tôi tới là một quán café bên ngoài nhìn rất đáng yêu.

Bên trong quán khác với lần trước tôi thấy. Như thế cũng phải, vì lần trước, tôi tới khi 24 tuổi, tính sơ là đã 5 năm trước rồi.

Mở cửa quán bước vào, tôi hít một hơi thật sâu. Nhưng dù vậy, người tôi vẫn cứng lại.

“Chào quý khách ạ.”

Vang lên một giọng nói trẻ trung hơn so với trong trí nhớ của tôi, vừa nghe thấy, sau gáy tôi lập tức đau buốt. Cơ thể tôi phản ứng thật mạnh. Mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tôi đã tưởng sẽ mình không sao.

Cảm giác như có một cái kẹp sắt nặng trịch đang xiết chặt lấy cổ. Món mì nghêu mà tôi đã ăn ngon lành lúc này cuộn lên trong bụng. Lông mày tôi cau chặt lại, giống như Cha Yeo Woon lúc tách vỏ mấy con nghêu.

“Tiền bối muốn uống gì ạ?”

“Americano.”

“Anh bảo không uống cà phê cơ mà.”

Đứng đọc menu trước quầy, Cha Yeo Woon hỏi lại. Sợ sẽ gây chú ý, tôi vội đi ra phía cửa.

“Tôi uống gì cũng được. Tính tiền đi. Tôi ra ngoài trước.”

Mở cửa bước ra đứng hứng gió trời rồi mà mặt tôi vẫn bừng bừng không dứt. Tôi đã cố không nhìn mặt rồi mà.

Trước tiên phải đi xa khỏi quán café này đã, vậy nên tôi cứ thế mải miết bước đi. Đá trải trên mặt đường kêu lạo xạo. Gió biển ẩm ướt và mặn chát.

“Tiền bối!”

Có tiếng sỏi đá bị giẫm văng tứ tung, rồi Cha Yeo Woon nhanh chóng bắt kịp tôi.

“Sao vậy ạ. Tiền bối không sao chứ?”

Cha Yeo Woon lo lắng nhìn tôi thật kỹ, cậu ấy đi tay không.

“Tôi không sao.”

“Trông tiền bối chẳng hề ổn một chút nào, thật đấy.”

“Tại tôi bị say nên thế.”

“Đây là trên xe ạ, hay là trên biển ạ? Sao mà say được chứ?”

“Cậu để tôi yên một chút không được hả?”

Tôi bật quát lên đầy gay gắt. Cha Yeo Woon giật mình, tôi gạt cậu ấy ra rồi cứ thế đi bừa về phía biển. Tôi phải cho cái đầu mình nguội đi đã.

Nhìn những con sóng dồn tới mà tôi thấy rã rời. Tôi ngồi phịch xuống bậc thang dẫn xuống bãi cát ven biển. Cát biển trắng xóa lạo xạo giữa những ngón tay tôi.

“Chuyện gì vậy ạ?”

Cha Yeo Woon ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi. Giọng điệu vụng về nhưng vẫn cảm giác rõ sự lo lắng.

Giống như lúc ở trên xe buýt, Cha Yeo Woon đang rất căng thẳng. Hai bàn tay để trên đầu gối của cậu ấy đang xiết chặt lại.

Lúc này, dù không nghe thấy được suy nghĩ của Cha Yeo Woon nhưng có lẽ tôi cũng có thể đoán được.

“Đấy là quán café của mẹ tôi.”

Đây là chuyện tôi chưa từng kể với bất cứ ai, nhưng lúc này tôi muốn nói hết với cậu ấy.

“Người vừa rồi là mẹ tôi. Người mẹ đã bỏ tôi mà đi ấy.”

Những lời vừa bật ra đó nhanh chóng tan vào hư không. Tiếng sóng cùng tiếng kêu của lũ hải âu lập tức át hết lời tâm sự đầu tiên trong đời tôi.

Cha Yeo Woon nghiêm túc lắng nghe. Hai bàn tay nắm chặt tới mức phát run lúc này đã buông ra, và cậu ấy ngập ngừng đưa tay về phía tôi.

Vụng về nắm lấy tay tôi, Cha Yeo Woon suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nói gì. Sự im lặng đầy cân nhắc ấy dịu dàng như một làn nước ấm.

“Xin lỗi. Lẽ ra tôi phải nói trước với cậu thì tốt hơn. Tại tôi cứ tưởng chỉ vào mua cà phê một lát rồi đi luôn thì sẽ không sao.”

“… Trước đây tiền bối đã gặp bao giờ chưa ạ?”

“Bà ấy đã có chồng và có cả con rồi. Gặp để làm gì chứ. Chỉ gây phiền phức mà thôi.”

Lần trước khi đến, tôi đã thấy mẹ tôi cùng với chồng con. Nhìn từ xa cũng đủ thấy đó là một gia đình hạnh phúc.

Trước khi vào đại học, tôi quyết định đi gặp mẹ.

Tôi đã dùng tiền dành dụm suốt thời gian trước để thuê một căn phòng, đã nhận được giấy báo nhập học, nghĩ bụng thế này là mình đã làm tròn được việc của mình, tôi bèn lên đường đi gặp mẹ.

Lúc đó, mẹ mở một quán café nhỏ và đang sống hạnh phúc ở đảo Jebu. Tôi thì vì phải làm ba công việc một lúc mà không làm giỗ được cho bà. Khó khăn lắm mới xin nghỉ việc được, nhưng đã đến tận đảo Jebu rồi vậy mà cuối cùng vẫn không gặp được mẹ.

Khi ấy, trước quán café đẹp như tranh, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang nắm tay bố và cất tiếng gọi mẹ. Người mẹ tươi cười đi ra mở cửa quán, giây phút đó, tôi không thể chịu đựng nổi và liền bỏ chạy.

“Nếu nhớ thì đã đi tìm gặp tôi rồi. Vì mẹ tôi biết rõ tôi sống ở đâu mà. Vậy nhưng cho tới tận giờ vẫn không hề có một lần liên lạc, như thế là không thích tôi còn gì. Không phải sao?”

Sóng xô vào bờ rồi vỡ tan. Ngay cả những con sóng cuộn rất mạnh cũng lập tức đổ sụm và vụn vỡ khi chạm vào bãi cát.

Đến tận bây giờ, vẫn thật khó để thừa nhận điều đó. Người mà tôi gọi là mẹ đó không cần đến tôi.

“Em không biết chuyện này. Em xin lỗi.”

“Chuyện này thì ai mà ngờ được chứ. Đừng có xin lỗi.”

“Dù vậy em vẫn xin lỗi.”

Một phản ứng thành thực tới mức bướng bỉnh. Cha Yeo Woon xiết chặt tay tôi.

“Em xin lỗi vì đã không tinh ý nhận ra.”

“….”

“Em xin lỗi vì đã không biết.”

Cha Yeo Woon nhìn thẳng vào tôi mà xin lỗi.

Mặc dù Cha Yeo Woon thực sự chẳng có gì cần phải xin lỗi cả.

“Kể cho em nghe đi.”

Hai đồng tử mắt trong suốt mang sắc vàng của cát lấp loáng ánh mặt trời. Đôi mắt trong vắt tới mức tôi đã choáng ngợp ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy.

Ánh mặt trời phản chiếu từ mặt biển khiến Cha Yeo Woon sáng tới chói mắt. Giống như vầng sáng đã theo sau Cha Yeo Woon khi cậu ấy chạy trên sân vận động.

“Nếu tiền bối kể cho em nghe về mình, sau này em sẽ không làm tiền bối buồn như thế này nữa.”

Sao cậu ấy có thể nói những lời thế này nhỉ?

Tôi khẽ bật cười. Muốn chạm vào, muốn hôn… kể cả không nghe được những ý nghĩ này của Cha Yeo Woon đi nữa, chỉ cần nghe cậu ấy nói câu này thôi là chẳng phải cũng có thể cảm nhận được đôi chút rồi sao?

Rằng Cha Yeo Woon, cậu ấy thích tôi.

[HẾT CHƯƠNG 38]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!