Chu Nam Trạch ngồi trước đống lửa vừa tắt, ngẩng đầu nhìn Cao Minh Hiên, giọng điệu kinh ngạc.

"Ồ, về rồi đấy hả?"

Các thành viên khác nghe thấy đều đồng loạt nhìn về Cao Minh Hiên. Chỉ thấy gã xanh mặt, tư thế đi cứng đờ kỳ lạ, hai chân còn hơi run, không khỏi châu đầu ghé tai:

"Lạ nghen, sáng tinh mơ đi đâu nhở?"

"Người ngợm cũng kì nữa."

"Hay là......"

"Y......"

Cao Minh Hiên không biết bọn họ đang thì thầm gì với nhau, nhưng nhìn vẻ mặt thì không phải chuyện hay ho.

Gã nghiến răng nghiến lợi nghĩ: May cho chúng mày đêm qua tránh được một kiếp, hôm nay tao sẽ tiếp tục, để xem ngày nào tụi mày cũng may mắn không!

Sau đó --

Mấy ngày tiếp theo gã đều lặp lại việc hôm qua.

Chúng nó thật sự "may mắn"!

Mỗi ngày gã đều siêng năng thăm dò xung quanh trước khoảng thời gian ngắn tự do hoạt động rồi ăn cơm hay là lúc đi kiếm củi, tính hướng gió, lập tuyến đường, đặt pheromone ở nơi có khả năng dẫn thú đột biến đến nhất, căn chỉnh thời gian, đợi lúc nó phát huy đúng là vào giữa đêm khuya.

Buổi tối gã lại ngồi hứng gió lạnh mùa xuân, lén ra khỏi lều tránh khỏi khu vực chịu ảnh hưởng, đề phòng tìm một nơi hoang tàn vắng vẻ mà thức đêm.

Sáng hôm sau vặn óc nghĩ cớ, nói buổi sáng mình có thói quen tản bộ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt nhìn biế,n thái, trên mặt biết rõ "Éo tin".

Quầng thâm mắt của gã ngày một rõ, thức đêm đến nỗi mặt bóng dầu, tinh thần uể oải. Ban đêm rét lạnh làm gã cảm mạo, bệnh thêm nặng, tiếng hắt xì này nối tiếp tiếng kia.

Từ hôm nay trở đi,

Gã không được ngủ, không cơm sáng, không nghỉ trưa.

Gã hiến dâng sức sống và IQ cho sự nghiệp ác nhân, vậy thì đêm nay, đêm mai cũng thế!

Thẳng đến ngày thứ tư, cuối cùng gã cũng cảm thấy kỳ lạ.

Gã kiên định cho rằng pheromone có vấn đề.

Cũng không trách gã được, đã đi kiểm tra nơi để mấy cái bình rồi, chỉ còn cái bình rỗng sau khi chất lỏng bốc hơi. Gã cũng nấp thử, thấy không có ai đụng vào. Hơn nữa những lúc hắn làm mấy chuyện này đều đã kiểm tra xung quanh xem có người không.

Sở dĩ gã không nghĩ đây là bình giả là vì người bình thường thấy gã giở trò, phản ứng đầu tiên là đối chất, đá gã ra khỏi cuộc thi. Thằng điên nào lại đi lòng vòng để tra tấn gã không ngủ được?

Đáng tiếc, Chu Nam Trạch không phải người bình thường.

Cậu cũng chẳng phải vì tra tấn Cao Minh Hiên, làm gì biế.n thái đến mức đó. Ai bảo cậu có thể kích hoạt danh hiệu thăng cấp【 phòng ngừa chu đáo 】 chứ?

Tối ngày thứ tư, Cao Minh Hiên dừng lại. Bốn ngày, cuối cùng, cuối cùng gã cũng có thể ngủ ngon.

Không chìm vào giấc mộng ngọt ngào mà là ngất xỉu giữa trại, cơ thể cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, ý nghĩ cuối cùng là: A, đợi thi đấu chính thức, tao đổi pheromone, để coi có chỉnh chết Bắc An tụi mày không!

Sáng sớm, sau khi đồng đội gã ngủ dậy.

"Chời, Cao Minh Hiên còn chưa dậy nữa hả?"

"Sáng nay cậu ta không đi... Cái đó sao?"

"Coi cái bộ dạng uể oải của nó đi, đúng là tinh lực kém rồi. Dù gì cũng là đồng đi, đi thăm hỏi thử?"

Bọn họ quơ quơ ngoài lều Cao Minh Hiên, không ai trả lời, kêu mấy tiếng cũng không thấy đáp lại. Thế là bèn chui vào.

Đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt của Cao Minh Hiên, mí mắt đen thui, má đỏ kinh dị. Duỗi tay rờ thử thì nóng như than nướng khoai.

"Kiếm thuốc." Một đồng đội phản ứng nhanh, người khác cầm balo lên. "Thuốc trị vết thương ngoài da, lại là trị ngoài da.. Chậc, họ Cao giàu thiệt chớ, có cả thuốc tăng dị năng này! Con hàng này hiếm đấy!"

"Không có thuốc trị cảm hay hạ sốt hả?"

"Tụi mình khỏe mà, ai mà nghĩ tới chuyện mang thuốc đấy?"

"Cũng đúng, nó hành hạ bản thân thành thế này. Nên mới nói, con người phải biết kiềm chế bản thân." Đồng đợi vô cùng đau đớn lắc đầu như một tấm chiếu đã trải.

Người khác chêm vào: "Đúng đúng, phải khuyên mấy đứa khác, tụi mình còn là thanh thiếu niên cả."

Cao Minh Hiên tỉnh lại trong phòng y tế.

Bác sĩ thấy gã tỉnh dậy bèn nhăn mày, tức giận nói: "Đừng cử động, uống thuốc đi, cứ từ từ, cho cơ thể thời gian hồi phục."

Cao Minh Hiên chả hiểu gì: "Sao em lại ở đây? Tập huấn......"

"Bây giờ là buổi tối rồi, tập huấn đã kết thúc, các bạn học khác đang mở tiệc tối. Em không quý trọng cơ thể mình, nếu không nhờ các bạn phát hiện ra thì chỉ sợ em phải vào thẳng phòng cấp cứu. Tôi đã kiểm tra nhiều mục rồi, tiếp theo sẽ có bác sĩ đến khám nữa, trước khi có kết quá thì em phải ở lại đây."

Bác sĩ nhìn gã, quay đầu thở dài.

"Học sinh thời nay, hầy, sa đọa."

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Cao Minh Hiên nghe được.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Hai tiếng trước, Cao Minh Hiên vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Cách mấy trăm mét bên kia, để chúc mừng lần tập huấn đầu tiên kết thúc tốt đẹp, để nối tình hữu nghị giữa các đội, tiệc nướng BBQ ngoài trời được tổ chức.

Bảy, tám học sinh vây quanh mỗi cái lò nướng BBQ, vị trí không cố định nên mọi người bưng dĩa đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Có thể đến được cuộc thi này đã coi là người tài, bởi vậy cũng là cơ hội tốt để móc nối quan hệ.

Trong trường hợp này, thông tin hiếm khi lại linh hoạt, lời đồn truyền ra còn nhanh hơn cảm cúm.

"Ê, ấy người đội Bắc An hả?"

Một âm thanh vang lên từ sau lưng, Chu Nam Trạch quay đầu lại thì thấy một cậu trai lạ mặt tay cầm xâu thịt, vẻ mặt nôn nóng

"Ừ."

"Kể nghe xíu được không? Nhóm mấy cậu có một người họ Cao của học viên Thượng Đại ấy, xảy ra chuyện gì thế?"

"Cậu ta nằm trong phòng y tế, hay cậu đến hỏi đi?"

"Thương tớ đi, nghe mấy đứa bạn kể mà tụi nó cứ cười bí mật, không chịu nói cho tớ."

Vẻ mặt cậu học sinh kia như một con mèo tò mò, lại giống một người Châu Phi nhìn thấy bạn mình đều có SSR.

Chu Nam Trạch không muốn cản người ta ăn uống: "Cậu muốn nghe phiên bản nào?"

"Đương nhiên là sự thật."

"Sự thật là cậu ta toàn đi đêm, sáng dậy lúc tụi này thấy mặt thì uể oải, chân không nhấc nổi, từ ngày đầu tiên đã vậy."

Hai mắt cậu bạn kia phát sáng, tưởng tượng ra hàng tá kiểu drama. "Cậu ta đi làm gì thế?"

Chu Nam Trạch nhún nhún vai: "Tớ có biết đâu?"

Không để ý đến con người chỉ chuyên hóng hớt này nữa, Chu Nam Trạch vô cùng tập trung nướng mấy xiên thịt.

Xiên thịt tự động quay dưới sự điều khiển của dị năng, nướng cho đến khi dầu chảy, thịt trở màu vàng nâu. Cuối cùng là quét nước chấm, lúc chuẩn bị kết thúc công đoạn thì cặp tai thính của cậu nghe thấy tên chuyên hóng hớt lúc nãy khoác lác.

"Ha ha, mấy cậu đoán xem tớ vừa nghe được gì?"

Bạn bè của Chồn ăn dưa khinh thường nói: "Tụi này biết hết rồi."

Chồn ăn dưa kiêu ngạo nói: "Cao Minh Hiên trắng đêm không về mặt mũi uể oải, biết chưa?"

"Biết rồi."

"Ớ? Còn nữa...... Cậu ta như thế ngay từ ngày đầu! Đã biết chưa?"

"Biết rồi."

"......"

Thấy thằng bạn thương quá, hai người kia bèn tốt bụng kể cho cậu ta nghe những gì mình hóng được.

"Tớ nghe một người trong đội học viện Thượng Đại kể, hình như dạ dày Cao Minh Hiên không tốt, có bệnh."

"Không phải đâu, tiêu chảy cũng không tới nỗi cả đêm không về, tớ nghe nói có một đội viên đi tiểu nửa đêm, phát hiện không thấy Cao Minh Hiên đâu. Hoặc những gì tớ nghe kể có lý hơn."

"Nói đi."

"Nghe nói ngày nào Cao Minh Hiên cũng đi làm chuyện đó!"

"Ssss -- thế phải có người với cậu ta......"

"Tự thẩm à.. Này, mấy cậu có biết là người ta bị áp lực lớn quá thì.. Hiểu rồi đó."

Bọn họ thảo luận xong, nhìn Chồn ăn dưa với ánh mắt rẻ rúm, nhìn đến nỗi mặt cậu ta nghẹn đỏ lên, tâm lý ấu trĩ của thiếu niên mười mấy tuổi hóng hớt bỗng chiếm ưu thế.

"Thế có là gì!" Chồn ăn dưa kêu lên: "Tớ vừa mới nghe người bên Bắc An kể!"

"Cái gì?" Không những bọn họ, mà mấy người nghe lén bên cạnh cũng đồng thời dỏng tai.

"Tớ nghe nói, Cao Minh Hiên trắng đêm không về, họ lại nghe thấy tiếng thú cái kêu thảm thiết vào ban đêm!"

Mọi người:???

Trong nháy mắt kia, xiên nướng trong tay của vài người rơi xuống đất.

Bao gồm Chu Nam Trạch.

Lông tơ mọi người dựng đứng, quyết tâm cách xa Cao Minh Hiên ít nhất 20 mét, học giỏi sinh học quá còn muốn sắm cho gã một bộ đồ cách ly.

Không chỉ vậy, người ta còn truyền tin khắp nơi, coi Cao Minh Hiên như dịch hạch, còn chạy tới nhắc nhở thầy phụ trách đội gã với bác sĩ, bác sĩ bèn khẩn cấp liên lạc với ông gã.

Chu Nam Trạch nghe lời đồn truyền xa ngày càng ly kỳ, khóe miệng run rẩy.

Ý đâu phải thế, nó có phải ma quỷ gì đâu.

Lúc này giao diện nhảy ra, cốt truyện thứ nhất của Cao Minh Hiên kết thúc.

【 Cao Minh Hiên - Boss nhỏ trung đoạn ( đã mở khóa cốt truyện) 】

【 cốt truyện 1: Âm mưu tính kế 】 đã hoàn thành!

Độ hảo cảm của Trạm Mặc độ 10!

Quan hệ trước mắt: Nhiệt tình ( 20/100)

Độ hảo cảm của Cao Minh Hiên -200!

Quan hệ trước mắt: Đối địch ( 0/-100)

Nhắc nhở: Gã ta vẫn chưa biết bạn là chủ mưu......

Phía dưới là độ hảo cảm của các đồng đội khác, cũng không nhiều, chỉ là điểm hàng ngày.

Click mở danh hiệu vinh dự, cậu nhổ lông dê* Cao Minh Hiên, kéo danh hiệu vinh dự lên được vài cấp:

Phòng ngừa chu đáo ( lv4): Tăng trực giác chiến đấu, tỷ lệ kích hoạt 100%.

#GĂH: Đoạn này raw là 薅羊毛 tui không hiểu cho lắm, chỉ nôm na là kiếm lợi từ Cao Minh Hiên (?), đây là thuật ngữ game thì phải, mn cùng góp ý nha

Tuy lần này cho Cao Minh Hiên một cú nhớ đời, nhưng Chu Nam Trạch vẫn không quên còn trận đấu chính thức nữa.

Chắc chắn Cao Minh Hiên sẽ quấy phá cuộc thi, nếu gã nuốt trôi cục tức này thì đã không phải Cao Minh Hiên rồi.

Chu Nam Trạch suy đoán, sau khi bị nhục nhã như thế, Cao Minh Hiên sẽ trút oán khi lên Trạm Mặc. Cậu không muốn biểu diễn một màn đè Cao Minh Hiên xuống đất mà đánh sau khi Trạm Mặc bị thương, cũng chẳng cần.

Chu Nam Trạch là một người chơi bảo vệ hòa bình.

Hạ quyết tâm, cậu gọi hai đội Bắc An và học viện Thượng Đại lại, chuẩn bị cho chuyện mà một người chơi hòa bình nên làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!