Ba ngày sau, con thuyền đi qua bãi cạn nguy hiểm, dòng sông bắt đầu mở rộng ra.
Trạm đầu tiên của chuyến nam tuần Đăng Thành Phủ đã đến.

Nơi đây vốn nổi danh lắm cá nhiều gạo, sau khi kênh Đại Vận Hà được tu sửa thì lại càng phát triển nhanh chóng, nhảy vọt trở thành trọng trấn ở Giang Nam, là niềm kiêu hãnh của thánh thượng ngày nay.
Ngày đến hoàng đế đi xe ngựa du ngoạn chung quanh.

Đối với dân chúng ở trọng trấn Đăng Thành Phủ trên kênh đào mà nói, Tạ Chiêu Lâm tuyệt đối là một hoàng đế tốt, làm việc thực tế.
Phong tục dân chúng Vệ triều cởi mở, dọc theo đường đi dân chúng ném hoa hoan hô, làm nổi bật không khí vô cùng náo nhiệt.
Hoàng đế không khỏi vui mừng, ngay cả triệu chứng đau đầu cũng thuyên giảm.
“......! Bệ hạ ngài xem, lương thực của Đăng Thành Phủ chúng ta được vận chuyển đến các nơi khác nhau tại bến cảng này." Tri phủ Đăng Thành Phủ khép bốn ngón tay lại, vẻ mặt tươi cười giới thiệu cảnh tượng phía trước với Hoàng đế, "Những thuyền buôn trước mắt này đang chuẩn bị tới Ung Đô."
Văn Thanh Từ lấy thân phận Hàn Lâm đi theo, đứng ở phía sau hoàng đế cách đó không xa.
Y cũng nhìn về phía dòng sông theo hướng tri phủ chỉ, kênh đào Đại Vận Hà rộng lớn đầy thuyền chở hàng.

Đập vào mắt cảnh tượng náo nhiệt trăm thuyền tranh giành.
Thấy vậy, Hoàng đế vui mừng, nhưng Văn Thanh Từ lại không kìm được chửi bới trong lòng…
Thành phố nhỏ mà kiếp trước của mình sống có khí hậu rất giống Đăng Thành Phủ, chưa từng ăn thịt heo nhưng đã từng thấy heo chạy, Văn Thanh Từ tốt xấu gì cũng hiểu được một chút chu kỳ sinh trưởng của lúa.
Bây giờ mới chớm hè, lúa còn chưa vào mùa gặt, sao có thể xảy ra chuyện cảnh thuyền buôn tranh nhau chở lúa như vậy?
Tất cả mọi thứ trước mắt đều là do tri phủ này đang diễn trò cho Hoàng đế xem, mà bản thân Tạ Chiêu Lâm cũng rất thích điều đó.
Thân là hoàng đế, biểu hiện " thích việc lớn hám công to" biểu hiện cực kỳ rõ ràng trên người lão.
Ngay lúc Văn Thanh Từ ngẩn người, đề tài của tri phủ Đăng Thành Phủ không biết tại sao lại từ chuyện thuyền lái buôn chuyển sang chuyện mấy ngày trước.
“......!Chẳng những Nhị hoàng tử an bài chuyện nam tuần thỏa đáng mà còn nghĩ tới những người kéo thuyền, phân phát thuốc cho bọn họ." Ngữ khí khen ngợi của tri phủ Đăng Thành phủ hơi khoa trương, "Đây đúng là tuổi trẻ tài cao!"
Trên dưới Vệ triều đều biết nhị hoàng tử từ nhỏ đã được sủng ái, là hoàng tử có khả năng được sắc phong thái tử nhất trong mấy hoàng tử.
Bởi vậy tri phủ Đăng Thành Phủ này cũng theo gió ôm đùi hắn.
Biểu cảm trên mặt Hoàng đế không thay đổi: "Đúng là như thế..."
Theo thông lệ, khi hoàng đế đi du lịch, hoàng hậu phải luôn luôn đi theo.

Bởi vì bổn triều còn chưa lập hoàng hậu, người bên cạnh Hoàng đế đổi thành Lan phi.
Nghe đến đó, nàng vẫn không nói gì, vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Nhị hoàng tử đúng là có vài phần phong thái bệ hạ khi còn trẻ."
Biểu cảm trên mặt Hoàng đế bỗng nhiên cứng đờ trong chớp mắt.

Nếu không phải Văn Thanh Từ vẫn luôn yên lặng quan sát lão sau lưng, có lẽ cũng sẽ bỏ qua biến hóa trong nháy mắt này.
"Ái phi cũng cảm thấy như vậy sao?" Lão bỗng nhiên xoay người đột ngột hỏi.
Lan phi không khỏi khựng lại, tiếp theo vội vàng cười đáp: "Cẩn thận như thế, cảm thông với cấp dưới, chẳng phải có dáng vẻ của bệ hạ khi còn trẻ sao? ”
Hoàng đế híp mắt nhìn về phía kênh đào, cuối cùng chậm rãi đọc: "Có, là có..." Giọng của lão thoáng khàn khàn, giấu toàn bộ cảm xúc ở bên trong.
Đây không phải là lần đầu tiên có người nói nhị hoàng tử có phong thái khi còn trẻ của Hoàng đế, nhưng là lần đầu tiên Lan phi nói như vậy.
Không giống như đám người trên triều đình.


Lan phi đã quen biết hoàng đế từ khi lão còn là thế tử của Túc Châu Vương.
Nếu Lan phi đã nói như vậy, thì có phải chứng minh...!Tạ Quan Chỉ có vài phần tương tự dáng vẻ của mình khi còn trẻ hay không?
Nghĩ tới đây, Hoàng đế bỗng nhiên đau đầu.

Lão đưa tay ấn huyệt thái dương, tiếp theo lại nuốt thuốc hoa bìm bìm, xoay người nói: "Được rồi, kênh đào gió lớn, đầu trẫm hơi đau, đi nơi khác nghỉ ngơi đi."
Nghe vậy, mọi người vội vàng xưng vâng, cùng nhau đi về phía đài cao cách bờ sông không xa.
Một khắc xoay người kia, Lan phi không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trao đổi một ánh mắt với Tạ Bất Phùng đi theo ở cuối đội ngũ.
Những lời vừa rồi đều là do thiếu niên dạy nàng nói như vậy.

Trước đây Lan phi không hiểu Tạ Bất Phùng làm như vậy đến tột cùng là có ý nghĩa gì, nhưng sau khi nàng nói ra những lời này, trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên kiêng kỵ khiến nàng hiểu được.
Tạ Bất Phùng đang mượn miệng mình, để hoàng đế sinh ra khoảng cách với Nhị Hoàng Tử.
Bước chân Lan phi không khỏi dừng lại.
......!Đứa con trai này của mình tựa như luôn có thể nắm chắc tâm tư tiêu cực không ai biết khó nắm bắt của Hoàng đế.
Nghĩ tới đây lòng bàn tay nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù là cốt nhục của mình, nhưng có đôi khi Lan phi cũng sẽ sợ Tạ Bất Phùng.
Đôi mắt kia của hắn, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, chế nhạo mọi thứ.

Chỉ có ở bên cạnh thái y mới có thể giống như một thiếu niên bình thường…
Đăng Thành Phủ rất giàu thủy sản,trong đó cá là tuyệt nhất, là vật nạp cống của các triều đại.
Điểm nổi bật của bữa tiệc trưa hôm nay chính là nó.
Lúc Văn Thanh Từ ở kiếp trước thích nghiên cứu nấu ăn.

Nhưng xử lý cá quá phiền phức, y chưa bao giờ thử.

Cho nên từ khi đến Đăng Thành Phủ, y đã rất chờ mong bữa tiệc trưa ngày hôm nay.
Thị nữ mặc váy màu lam nhạt bưng khay sứ màu tối lên.

Đồ ăn của Đăng Thành Phủ đều là rau cá tươi sống, cá cũng được hấp.

Điểm đặc biệt duy nhất là trước khi lên đồ ăn, người ta đã dùng nhíp chuyên dụng nhổ từng sợi xương cá ra.
Văn Thanh Từ cầm đũa lên, còn chưa kịp nếm thử, bỗng nhiên bị hoàng đế nói cắt ngang.
Kênh đào Đại Vận Hà đã được xây dựng gần hai mươi năm, trong thời gian đó đã được làm sạch ba lần, đảo mắt sắp được làm sạch lần thứ tư.

Mới vừa rồi Hoàng đế vẫn luôn nói chuyện này với quan viên có liên quan.

Nói xong, không biết tại sao bỗng nhiên nhắc tới Nhị hoàng tử.
"Quan chỉ, chuyện kênh rạch ứ đọng, con có ý nghĩ gì không?"

Tất cả mọi người trong yến tiệc dừng lại, nhìn về phía này.
Nhưng nhị hoàng tử còn chưa kịp trả lời, Hoàng đế giống như lúc này mới nhớ tới còn đang ở yến tiệc trưa, lão cười xua tay nói: "Quên đi, trong yến tạm thời không nói chuyện này, con suy nghĩ thật kỹ, qua một thời gian thì viết thành quyển nhỏ cho trẫm xem."
Trong giọng nói của Hoàng đế tràn đầy kỳ vọng đối với nhi tử, giống như thật sự đối đãi hắn như thái tử.

Nhưng ngón tay không ngừng khẽ chạm vào bàn lại lộ ra tâm tình không bình tĩnh của lão.
Dứt lời, lão uống cạn rượu trong tay.

Triệu chứng ngộ độc kim loại nặng trên người Hoàng đế đã thuyên giảm ở mức độ nhất định.
Nhưng thuốc của Văn Thanh Từ trị ngọn không trị gốc.

Cảm xúc lo lắng và không ổn định, giống như một quả bom hẹn giờ, sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Tạ Quan Chỉ ưu tú cùng với đám người nịnh bợ hắn không thể nghi ngờ đã đẩy nhanh tiến độ này.
Mọi người ở đây không ai nghĩ nhiều đến lời của hoàng đế, tất cả mọi người đều cho rằng nhị hoàng tử kế thừa đại thống đã là chuyện chắc chắn.
Tuệ phi cũng không kìm được tiến lại gần, dặn dò Tạ Quan Chỉ nhất định phải nghiêm túc xem xét chuyện này.
Vì nam tuần lần này, Đăng Thành phủ cố ý xây dựng một tòa hành cung.

Yến tiệc xong, Hoàng đế trở về nghỉ ngơi, những người còn lại thì ở trong hành cung thưởng ngoạn.
Tạ Quan Chỉ có việc chính việc cần làm vốn không có tâm tư này, nhưng ngay trên đường hắn trở về chỗ ở, vừa mới xoay người lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc ở hành lang bên kia.
Cung nữ bên người Lan phi Minh Liễu, đang đỡ nàng tản bộ.

Hai người thuận miệng tán gẫu...về những chuyện xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm nay.
"Chờ một chút." Hắn ngăn cản thái giám bên cạnh.
Tạ Quan Chỉ vô thức lui về phía sau nửa bước, lui vào một góc.
"Ai...! Tuệ phi chẳng có gì bằng được nương nương, duy chỉ có nhị hoàng tử không chịu thua kém."Mắt thấy bốn phía không có người, Minh Liễu không khỏi làm càn, "Nếu đại hoàng tử có thể được bệ hạ yêu thích như nhị hoàng tử thì người nổi bật mấy ngày nay chính là nương nương người."
"Minh Liễu!" Lan phi không khỏi quát lớn nàng một tiếng, cuối cùng bỗng nhiên thở dài thuận miệng nói, "Nổi bật cũng không phải chuyện tốt, chuyện nam tuần, nhân vật lớn nhất hẳn là bệ hạ mới đúng.


"Vâng..."
Nói xong thì bóng dáng hai người biến mất ở một bên hành lang, nhưng lời nói của Lan phi lại chiếm cứ trong lòng Tạ Quan Chỉ rất lâu không thể tản đi.
Thiếu niên từ từ nhíu chặt mày, Lan phi nói không sai.

Trời đất đưa đẩy làm sao mà thân là hoàng tử, danh tiếng lại áp đảo phụ hoàng trong lần nam tuần này.
......!Đây cũng không phải là ý định của mình, càng không phải là cảnh phụ hoàng muốn nhìn thấy.
Tuy rằng Tạ Quan Chỉ tùy hứng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.


Có lẽ đặt ở mấy tháng trước, hắn sẽ cười nhạt đối với lời nói của Lan phi.
Nhưng lần trước sau khi bị phạt cùng Tam hoàng tử, quan hệ giữa hắn và Hoàng đế đã có một chút biến hóa vi diệu.
Ví dụ như cuối cùng hắn cũng nhận ra mình tuyệt đối không thể đối đãi với Hoàng đế như phụ thân bình thường.
Lời nói của Lan phi giống như một viên đá khơi dậy từng gợn sóng ở trong lòng nhị hoàng tử.
- -----------------------------
Trong hành cung thắp lên hương an thần.
Khói lượn lờ bốc lên màu tím nhạt.
"Đây là lần thứ hai trẫm nam tuần, đảo mắt đã mười bảy năm..." Tay Hoàng đế chống trán, khẽ nhắm mắt lải nhải lẩm bẩm, "Lần trước đi chuyến này còn chưa gặp phải mấy bệnh này, ái khanh ngươi nói xem có phải trẫm đã già rồi hay không? "Tốc độ nói của lão rất chậm, khiến cho giọng nói nghe có vẻ khàn khàn, trầm thấp.

Nói xong còn chậm rãi nâng mí mắt lên nhìn chén thuốc trên bàn một cái.
Thứ chứa trong đây là thuốc tán phong, trừ lạnh, giảm đau.

Hoàng đế rất quan tâm đến tuổi tác và bảo trì tuổi trẻ.
Văn Thanh Từ không trả lời thẳng câu hỏi của lão, mà phân tích từ góc độ chuyên môn: "Vấn đề của bệ hạ chủ yếu là do khí lạnh, độ ẩm xâm nhập vào cơ thể, không liên quan đến tuổi tác.


Người trên ngự tọa từ từ nở nụ cười.
"Khi bản vẽ kênh đào Đại Vận Hà vẽ xong đặt trước mặt trẫm, trẫm cũng không lớn hơn Tạ Bất Phùng và Tạ Quan Chỉ là bao."
Nói xong, lão lâm vào hồi ức lần thứ hai, chậm rãi nheo mắt lại.

Kênh đào là năm đầu tiên hoàng đế lên ngôi bắt đầu xây dựng, xây suốt mười năm.
Nhưng trước đó đã có bản vẽ nên làm rất tốt việc quy hoạch.
Quả nhiên, lão lại nói: "Lúc vẽ xong, Ai đế tiền triều vẫn còn..."
Hoàng đế lúc bất tri bất giác coi Văn Thanh Từ là tâm phúc, khi khám bệnh thường xuyên trò chuyện với y vài câu.
Văn Thanh Từ không nói nhiều, y trầm mặc ít nói hơn so với triều thần, cận thị bên cạnh Hoàng đế.
Nhưng điều hoàng đế cần là một người biết lắng nghe như vậy.

Người bên ngoài tìm kiếm danh lợi tiền tài, phú quý, chỉ có Văn Thanh Từ là một lòng hướng y, hoàn toàn mặc kệ, không liên quan gì đến chuyện của triều đình.
Ngày thường Hoàng đế nói một câu, người chung quanh hận không thể kinh sợ mà trả lời mười câu, nghe thôi đã làm cho người ta nhức đầu.
Nhưng Văn Thanh Từ luôn yên lặng lắng nghe, chỉ có thời khắc mấu chốt mới trả lời câu hỏi của lão.
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng đâm ngân châm vào trán hoàng đế, cho đến bây giờ thiên tử mặc một thân vàng sáng vẫn nhẹ giọng nhớ lại quá khứ.
Một lát sau, Văn Thanh Từ lấy kim trở về, chẩn đoán sắp kết thúc, Hiền công công bỗng nhiên mang theo một quyển sách nhỏ, từ ngoài điện đi vào.
Hoàng đế ngước mí mắt lên, thờ ơ hỏi: "Đây là vật gì? ”
"Hồi bẩm bệ hạ, đây là quyển sách nhỏ nhị điện hạ viết.

Về việc làm sạch kênh đào Đại Vận Hà."
Nghe đến đó, hoàng đế lúc nãy còn buồn ngủ bỗng nhiên mở mắt ra.
"Cầm lên cho trẫm xem."
"Vâng, bệ hạ." Hiền công công dùng hai tay nâng quyển sổ nhỏ lên, tiếp theo do dự lui ra ngoài.
Sau khi tiếp nhận, lông mày hoàng đế vừa giãn ra bỗng nhiên nhíu chặt lại, lão đọc sơ lược trang đầu tiên rồi bỗng nhiên lật nhanh, chưa tới vài giây đã đọc xong sổ nhỏ.
Tiếp theo ném những thứ trong tay xuống, mhững cuộn giấy nhỏ được buộc bằng dây thừng rơi ra ngay lập tức.
Thấy thế, Văn Thanh vốn đang thu dọn hộp thuốc lập tức dừng lại, y bỏ đồ trong tay xuống, chậm rãi lui về phía sau hai bước, quỳ xuống đất.
Tác động tiêu cực của ngộ độc kim loại nặng đối với cảm xúc vẫn chưa biến mất, chỉ là bị áp chế xuống mà thôi.
Khi có nhiều người, hoàng đế cũng sẽ khắc chế hơn một chút, nhưng một khi ít người thì không giống.

Đây không phải là lần đầu tiên Văn Thanh Từ nhìn thấy hoàng đế " tấm lòng nhân hậu" lén lút nổi giận, cùng với lộ ra biểu hiện âm u.
Y không kìm được nhìn xuống quyển sổ nhỏ dưới mặt đất một cái.
Tạ Quan Chỉ viết vô cùng nghiêm túc, kể lại chi tiết chuyện hỗ trợ quản lý, phối hợp làm sạch ứ đọng như thế nào.
...Có cái quái gì mà phải tức giận chứ?
Một giây sau lời của Hoàng đế đã đưa ra một nửa đáp án.
"Tạ Quan Chỉ học được chuyện khiêm tốn từ khi nào?" Dừng lại một lát, Hoàng đế lẩm bẩm nói, "Ngươi nói những thứ này đều là ai dạy cho nó? "Nói xong nhìn Văn Thanh Từ thật sâu, chờ đợi câu trả lời của y.
Văn Thanh Từ: "..."
Tính cách Tuệ phi phô trương, nhị hoàng tử nửa là kế thừa, nửa được người ta nịnh nọt, bề ngoài nhìn cũng dưỡng thành tính cách không khác gì với mẫu phi hắn.
Như thường lệ hắn chắc chắn sẽ ghi danh mình là chủ quản đề án nạo vét, nhưng lúc này đây hắn lui về phía sau một bước, viết ra thân phận một người hỗ trợ quản lý không đau không ngứa.
Văn Thanh Từ không thể để lộ chuyện mình vừa rồi nhìn trộm sổ nhỏ, chỉ có thể theo lời hoàng đế nói, từ góc độ "khiêm tốn" trả lời.
"Có lẽ Nhị điện hạ mới vừa thêm một tuổi, đã trưởng thành hơn không ít." Giọng của y bình tĩnh nhưng thần kinh lại không khỏi căng thẳng.
Văn Thanh Từ ý thức được Hoàng đế đã nghi ngờ Tạ Quan Chỉ, bất kể đáp án của mình là gì thì qua tai lão cũng đều vô nghĩa.
Đăng Thành Phủ mấy năm nay dựa vào kênh đào kiếm được không ít tiền, hành cung xây dựng lại càng xa hoa, rộng rãi.
Giọng hoàng đế nói chuyện vốn không lớn, Tạ Bất Phùng chờ Văn Thanh Từ ở ngoài điện ngoại trừ tiếng đập lớn lúc lão ném quyển sổ ra thì không nghe thấy gì cả.
Nhưng một giây sau bên tai hắn lại vang lên giọng của hoàng đế lần nữa.

Cảm xúc của con người càng kích động, Tạ Bất Phùng nghe được càng rõ.
[ Đúng vậy, lớn thêm một tuổi, đã mười bảy rồi]
[Trẫm ở tuổi của hắn, đã sớm bắt đầu mưu tính kế vị rồi…]
Hoàng tử lớn thêm một tuổi, đối với một người thống trị đa nghi mà nói thì có nghĩa là uy hiếp càng lớn.
Nghe đến đó, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên rũ mắt cười lạnh, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa chiếc vòng len trên cổ tay.
Dắt chó đi lòng vòng quả nhiên thú vị.
Những lời lúc trước cũng là do hắn cố ý để Lan phi nói cho Tạ Quan Chỉ nghe.

Dưới lớp vỏ ngoài đạo mạo của Hoàng đế ẩn giấu một trái tim bất an và sợ hãi.
Lão không thích người ta phô trương cướp danh tiếng của lão, nhưng điều lão sợ nhất vẫn là hoàng tử che dấu dã tâm như lão năm đó.
Tạ Quan Chỉ càng khiêm tốn nội liễm, Hoàng đế càng lo âu, càng không kìm được muốn ra tay.
Quả nhiên.
[Càng lớn tuổi, mối đe dọa càng lớn.]
[......!Phải ra tay sớm hơn mới được ]
Tiếng lòng rõ ràng của hoàng đế rơi vào bên tai Tạ Bất Phùng.
"Ái Khanh lui ra đi." Hoàng đế lại ăn một viên thuốc hoa bìm bìm rồi nặng nề nhắm mắt lại.
Văn Thanh Từ nhấc hòm thuốc lên, nhẹ nhàng bước chân đi ra khỏi điện, cho đến khi ánh mặt trời chiếu lên người y, Văn Thanh Từ lúc này mới tỉnh lại từ trong bầu không khí vừa rồi, cũng nhớ tới...!Nhị hoàng tử trong nguyên tác cuối cùng cũng bại trong cung đấu.
Khởi đầu của sự việc đó dường như là việc hắn đã gây được tiếng vang lớn trong một cuộc đi săn mùa thu nào đó, điều này dần dần khiến hoàng đế không hài lòng.
Theo Văn Thanh Từ năm nay không có sắp xếp đi săn thu, nói cách khác, tiến độ của cốt truyện hiện nay nhanh hơn ít nhất một năm…
Không chỉ như thế, biểu hiện của Hoàng đế càng nôn nóng bất an hơn so với nguyên tác, như thể có người luôn âm thầm sau lưng kích động cảm xúc của lão, đẩy nhanh tiến độ vào cốt truyện.
Cái gọi là nam tuần chính là thanh thế mênh mông cuồn cuộn, cơ hồ hơn phân nửa quyền quý ở Ung Đô đều ngồi thuyền đi tới Đăng Thành phủ.
Dựa theo lệ cũ của tiền triều, các thành viên hoàng gia phải đi hết.

Chẳng những hoàng đế mang theo bọn nhóc lớn tuổi như Tạ Bất Phùng, nhị hoàng tử mà còn có Tam hoàng tử, thậm chí ngay cả tứ hoàng tử nhỏ nhất, cùng Tạ Phu Doãn chưa tới nửa tuổi cũng mang tới.
_____________
Chương này dài quá nên chia đôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!