Đầu tiên là tiếng Trung.

Tôi thi rất thuận lợi, môn này vốn là thế mạnh của tôi.

Những bài thơ truyền thống khắc sâu trong xương cốt càng là thứ tôi trân quý nhất.

Còn trong đầu Chu Hân đều là tiểu thuyết tổng giám đốc.

Chuông nộp bài thi vang lên, cô ta còn cầm bài thi không chịu nộp cho giáo viên, nhất quyết cho cô ta thêm một phút để nghĩ ra ý tưởng điền vào chỗ trống.

Cô giáo đương nhiên sẽ không đồng ý, không nhận bài thi của cô ta, còn phải điểm danh phê bình cô ta.

Chu Hân vừa nộp xong bài thi đã bắt đầu cúi xuống bàn khóc rống, có mấy bạn học đi qua an ủi cô ta.

Mọi người biết hai chúng tôi đang gặp khó khăn, nhao nhao khuyên giải an ủi:

“Ai nha, cậu đừng buồn quá, dựa vào trình độ hiện tại của Lâm Lạc Lạc, cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không làm được, danh ngạch đề cử rất có thể là của cậu.”

“Hôm nay, trước khi thi Lâm Lạc Lạc còn học thuộc lòng đấy, có điều cậu đoán xem cậu ta đang học thuộc cái gì... tiểu thuyết tổng giám đốc đó! Hahaha, không tin nổi đúng không? Cậu nói xem có buồn cười hay không!”

Bạn học xung quanh cười ha ha.

Nhưng mà vẻ mặt của Chu Hân so với khóc còn khó coi hơn hết.

Hết lần này tới lần khác, còn có người chọc vào cánh tay cô ta hỏi: “Hân Hân, sao cậu không cười thế? Buồn cười biết bao mà.”

“...”

Cô ta còn đau đớn hơn.

Bởi vì những đoạn tôi học thuộc lòng đều tràn ngập trong đầu cô ta đấy!



Buổi chiều thi toán, một nửa thời gian trả lời tôi đều nằm sấp xuống ngủ.

Tôi ngủ như vậy, Chu Hân thiếu chút nữa vui đến phát điên.

Cô ta vui vẻ cho rằng hệ thống đã phát huy tác dụng.

Còn cố ý giơ tay tìm giáo viên xin thêm một tờ giấy nháp, chuẩn bị lợi dụng tri thức trong đầu tôi làm một trận lớn.

Nhưng mà, trong đầu cô ta chỉ vẫn như trước quanh quẩn: [Nữ nhân, không nên khiêu khích ta!]

Mà sở dĩ tôi dùng nửa tiết để ngủ, đó là bởi vì đề này đối với tôi mà nói quá đơn giản.

Kiếp trước những đề này đối với tôi mà nói cũng không thành vấn đề, nhưng khi tôi xem xong đề và chuẩn bị đặt bút lại đột nhiên phát hiện không biết nên viết cái gì.

Tôi càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng nhìn chữ viết cũng cảm thấy choáng váng.

Trước tiên cứ để trống câu hỏi này và chuyển sang câu hỏi tiếp theo, mà qua một vòng như vậy, tiếng chuông nộp bài vang lên khiến tôi hoảng sợ, dường như tôi cũng không thể viết nữa.

Hiện giờ, tình hình kiếp trước của tôi đã rơi trên người cô ta.

Thời gian giám thị ở bên cạnh cô ta cũng rất lâu.

Dù sao tất cả mọi người đều là học bá lớp tên lửa, các giáo viên cơ bản đều biết.

Giám thị vừa ra khỏi phòng thi đã đi thẳng đến phòng làm việc của giáo viên toán chúng tôi.



Mà cao trào thực sự là phần lý luận ngày hôm sau.

Lúc này, bức tượng gỗ bị đổi thành hình dáng của Chu Hân.

Cô ta thi được một nửa, đột nhiên nổi điên đứng lên xé bài thi của thí sinh bàn sau.

Thí sinh bàn sau vốn đã “bỏ bài thi” đang ngủ, bị cô ta làm như vậy liền hoảng sợ rồi nổi giận tát cô ta một cái.

“Mẹ nó! Phiếu đáp án mà đến ông đây không viết chữ nào mà cậu cũng xé được hả?”

Mà Chu Hân lại vừa khóc vừa cười như điên, nếu không phải các giáo viên mạnh mẽ ngăn cản, cô ta còn muốn c ởi sạch quần áo của mình tại chỗ.

Vừa nghĩ tới nếu tối hôm trước bạn cùng phòng không nhắc nhở tôi, hôm nay người làm những chuyện này sẽ là sẽ là tôi, vừa nghĩ tới thôi mà da đầu tôi đã lập tức tê dại.

Ngay vào lúc tôi thờ ơ lạnh nhạt, trong đầu của tôi vang lên một âm thanh máy móc điện tử: [Hỏng bét, trói sai kí chủ rồi!]

Âm thanh này chỉ vang lên trong nháy mắt đã biến mất.

Mà một giây sau, Chu Hân khôi phục bình thường.

Đầu tiên cô ta sửng sốt một chút rồi lập tức hoảng sợ quấn chặt quần áo của mình.

Trường thi hoàn toàn yên tĩnh, mọi người nhìn cô ta với đôi mắt khó hiểu.

Chu Hân cũng vậy, còn chưa kịp phản ứng lại tình huống, đã bị tổ tuần tra mời ra khỏi phòng thi.

Chương 14:

Tối hôm đó Chu Hân trở lại ký túc xá bắt đầu phát điên ném đồ.

Dù sao thành tích của cô bị hủy bỏ là chuyện ván đã đóng thuyền, đánh cược với Hạ Vi Nhiên cũng thất bại.

Ngồi chờ cô ta chính là ván cược vừa chạy vòng quanh sân thể dục vừa sủa tiếng chó.

Hiện tại làn da của cô ta ngày càng kém, một loại cảm giác già nua chảy xệ bắt đầu kéo đến.

Rõ ràng chỉ mới qua một ngày, protein collagen mà những cô thiếu nữ có trên mặt cô ta đều đang mất đi.

Chu Hân làm đập đồ một hồi rồi cũng mất sức ngồi nhoài ra.

Lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên.

Chu Hân nhắm mắt lại nhận điện thoại, tức giận “alo” một tiếng.

Trong microphone truyền đến một giọng nam.

“Bảo bối, anh chịu không nổi, anh đã mua vé xe rồi, tuần sau sẽ tới tìm em.”

Giọng nói chậm rãi này vừa truyền ra, tôi theo bản năng bắt đầu run rẩy.

Tiếng nhạc ồn ào của quán bar, tiếng cười của đàn ông, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, tiếng khóc tuyệt vọng...

Hồi ức trong nháy mắt toàn bộ xông lên đầu, ép tôi hít thở không thông.

Cơn ác mộng kiếp trước của tôi đã kết thúc.

Chu Hân mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Cô ôm micro bước nhanh ra ban công.

Trong nháy mắt đóng cửa, vừa vặn đối diện với tôi.

Thay vì né tránh ánh mắt của tôi, cô ta lại mỉm cười với tôi.

Chương 15:

Chúng tôi đã có kết quả thi giữa kỳ trước khi người đàn ông đó đến.

Bởi vì thành tích lần này liên quan đến chuyện được cử đi học, các bên đều rất coi trọng.

Ngay cả Chu Hân đến sân thể dục chạy vòng học cách chó sủa cũng không có chấn động lớn gì.

Bình thường lớp đặt cược thường là tôi hoặc người khác, mà lớp tên lửa lại đang chờ chê cười tôi.

Dù sao mấy lần trước tôi đi học, ngay cả từ tiếng anh đơn giản nhất tôi cũng có thể đánh vần sai.

Thầy giáo môn vật lý muốn tôi lên sân khấu giải đề làm gương, kết quả đề thi bình thường nhất tôi cũng không biết làm.

Giữa giờ học trước khi có thành tích, tất cả mọi người đang tích cực thảo luận.

“Tôi nghe nói cô ấy còn phụ đạo Hạ Sơ Tầm lớp bên cạnh, tuy rằng Hạ Sơ Tầm đẹp trai nhưng đầu óc không tốt, toàn thi lại. Đứng hạng chót, hai người bọn họ lần này thật sự là tuyệt.

“Ha ha ha nghĩ lại cũng thật xấu hổ, một người dám dạy một người dám học, lần này có thành tích của hai người bọn họ ư, Hạ Vi không được đánh người đâu đấy nhé.”

“Nghe nói tay Lâm Lạc Lạc rất đen, thu rất nhiều phí gia sư của người ta, kết quả lần này... Chậc chậc chậc, xong đời cậu ta rồi.”

“Cũng thật là làm người ta cảm thán mà, chỉ mấy tháng trước Lâm Lạc Lạc vẫn là học thần được vạn người chú ý, trong một đêm đã... Thôi không nói nữa.”

“Lão Bản đến rồi!”

Mọi người nhao nhao nhíu mày cầm sách làm bộ khổ đọc.

Khoảng thời gian khổ học không quên ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt lão Bản.

Có vẻ không ổn lắm.

Bình thường trước khi cô ấy nổi đóa sẽ là sắc mặt này.

Mọi người càng thêm chắc chắn lần này tôi xong đời rồi, nhao nhao quay đầu lại dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn tôi.

Ánh mắt oán hận của Chu Hân mơ hồ sáng lên, cô ta không tốt cũng không muốn để cho tôi được sống tốt.

“Bài thi lần này, thành tích tổng thể của lớp chúng tôi không lý tưởng lắm. Một bạn học nào đó, thật sự khiến tôi không ngờ tới, cũng cảm thấy vô cùng đau đớn trái tim.”

Lão Bản hắng giọng mở miệng.

Mọi người nghe được nửa câu đầu đều luống cuống, nghe được nửa câu sau, lại một câu “Trời sập xuống cái cao đỉnh lấy” thoải mái mà mô phỏng.

Mọi người đều ăn ý cho rằng người làm lão Bản đau lòng chính là tôi.

Nhưng mà, cô thở dài nói: “Bạn học Chu Hân, nhiều lời cũng vô ích, hi vọng em có thể điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý, thật sự quá không ổn mà. Hãy nghỉ ngơi một thời gian đi nhé.”

Ngay sau đó, cô liên tiếp ném ra ba câu khiến cả lớp rung động.

“Thật bất ngờ, lần này lớp bên cạnh có một con ngựa đen, thi vào lớp thứ hai, cách lớp thứ nhất chỉ kém một điểm, à, tôi viết sai chính tả, lại viết ‘Lạc’ trong ‘Lạc Thủy’ thành ‘Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ’. Người này tất cả mọi người đều biết, chính là Hạ Sơ ở lớp bên cạnh. Hạ Sơ là bạn học đứng thứ hai trong kì thi tuyển sinh chung.”

“Chẳng qua vẫn tốt, học sinh đứng đầu vẫn là lớp chúng ta, bạn học Lâm Lạc Lạc, 731 điểm!”



Giờ khắc này, bạn học trong lớp đều sợ ngây người.

Bọn họ không để ý lão Bản chỉnh đốn kỷ luật lại nhao nhao bắt đầu thảo luận.

Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đưa ra một kết luận nghiêm cẩn: “Học thần Lâm Lạc Lạc đoạn thời gian trước giả heo ăn thịt hổ vả mặt Chu Hân, là cô ấy dựa vào sức mình bồi dưỡng thứ hai đếm ngược từ dưới lên thành thứ hai. Đây chính là mà lực của học thần!”

“Chúng tôi phải đi ôm một học thần, hấp thụ linh khí!”



Đầu tôi đầy vạch đen bị một bạn học lại một bạn học kích động ôm, chủ nhiệm lớp ngăn lại cũng vô dụng.

Ôi thôi.

Có một loại khả năng, Hạ Vi Nhiên lấy được danh ngạch trại hè Thanh Bắc, cha mẹ Hạ chính thức liệt cô vào danh sách người thừa kế, Hạ Sơ Tầm rốt cục có thể yên tâm lựa chọn đáp án chính xác rồi à?

Tôi vẫn còn một tin nhắn mà anh ấy đã gửi cho tôi trước kỳ thi trên tài khoản WeChat của tôi: [Cô giáo Lạc Lạc, yên tâm, học sinh mỗi ngày không học không nghề nghiệp đấy, lần này tuyệt đối sẽ không làm cô mất mặt.]

Chương 16:

Để chúc mừng việc giữ vững danh ngạch cử đi học, theo yêu cầu của mọi người, tôi mời các bạn cùng nhau vui chơi.

Chúng tôi đặt một phòng bao rất lớn, mọi người nhao nhao ca hát cuồng hoan để trút nỗi buồn của lần thi rớt này ra ngoài.

Thật ra, các bạn học thật sự rất đơn thuần và giản dị, yêu ghét rõ ràng cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Trên đường tôi rốt cuộc cũng tìm được thời gian đi ra ngoài gọi điện thoại cho ông nội, nói cho ông biết tin tức tốt này.

Một mình tôi đứng ở hành lang, hồi lâu không thể bình tĩnh được.

Ngay khi tôi cúp điện thoại chuẩn bị trở lại phòng bao, một bóng đen đứng ở góc rẽ cũng theo đó động đậy.

Tôi chỉ nhận ra rằng người đàn ông đứng đó đã nhìn chằm chằm vào tôi trong một thời gian dài.

Chỉ là vừa rồi tôi không phát hiện ra.

Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Tôi theo bản năng bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu này.

Vừa rồi chỉ lo tìm chỗ không có người, bất tri bất giác chuyển tới nơi này, tôi cũng không biết làm sao để đi ra ngoài.

Tôi đi thật nhanh, mà phía sau cũng truyền đến một chuỗi tiếng bước chân xông thẳng về phía tôi.

Người kia cũng dần dần bước nhanh hơn.

Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của đàn ông.

Tôi bắt đầu chạy, bắt đầu khóc nức nở, sợ đến tái mặt, mà như vậy càng thêm k1ch thích người đàn ông phía sau.

Vừa rẽ vào một góc cua, anh ta lao về phía trước.



Anh ta đã tính toán sai rồi.

Kiếp trước tôi thê thảm mà tuyệt vọng chết đi, sao mà tôi lại không ngửi thấy trên người hắn là hỗn hợp của mùi thuốc lá, rượu và một loại dược vật vô cùng đặc trưng.

Trong mấy phút tôi và ông nội nói chuyện điện thoại xong, một mình ngây ngốc, tôi cũng đã liên lạc tìm Hạ Sơ Tầm sắp xếp mọi thứ đâu vào đó trên Wechat.

Giờ phút này tôi đã bị Hạ Sơ Tầm nhanh chóng kéo vào phòng bao và cửa cũng đã được cửa khóa trái lại, mà tại góc rẽ một người tê liệt nằm trên mặt đất say khướt bất tỉnh nhân sự, là Chu Hân.

Chu Hân uống nhiều mắng chửi đĩnh đạc đi ra tìm tôi, thấy Hạ Sơ Tầm thì đi theo một đường, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi ngã gục ở cửa.

Ngoài cửa rất nhanh vang lên tiếng chửi rủa của đàn ông.

“Con mẹ nó, mày lừa ông đây! Ảnh chụp là giả thì thôi đi, chuyện đồng ý với ông đây cũng đổi ý là sao hả!”

“Người đâu? Sao lại là cô?! Cô đừng giả chết đấy nhé, tại sao phải tính kế ông đây vậy hả?”

“Được rồi, cô đã chủ động đưa tới cửa như vậy, vậy cô hãy thay cho cô ta đi!”



Trong phòng, tôi và nam sinh dựa vào nhau rất gần.

Đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng của những vì sao trong bóng tối.

Tôi trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Hạ Sơ Tầm, tại sao cậu chưa bao giờ hỏi tớ tại sao phải nhằm vào Chu Hân vậy?”

“Tớ không muốn hỏi. Nếu cậu muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho tớ biết.” Nam sinh cong môi cười: “Nhưng tớ tin tưởng, một cô gái mà bản thân không giàu có gì mấy lại còn phải trả tiền sinh hoạt phí cho những người già nhặt rác, nhất định không tệ đâu.”

Thật ra tôi nhìn ra được.

Ngay từ đầu hắn xuất phát từ sự đồng tình đối với học bá nghèo khó nổi tiếng toàn trường như tôi, tìm tôi làm gia sư cho hắn.

Nhưng dường như, sau khi chúng tôi tiếp xúc, trong ánh mắt hắn có thêm loại tình cảm khác...

Tôi không nghĩ tới, thế mà hắn lại tin tưởng tôi như thế.

“Chu Hân sẽ không sao đâu.”

Tôi mỉm cười, rũ mắt xuống: “Bởi vì tôi đã báo cảnh sát, bảo vệ KTV cũng đã tới tầng này rồi.”

Cho dù có hận cô ta đến thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn để cho một cô gái khác lại phải chịu loại đau khổ cực đoan này.

Hạ Sơ Tầm hoàn toàn cười ha hả: “Tớ quả nhiên không nhìn lầm mà.”

Tôi mở cửa ra, một lượng lớn ánh sáng toàn bộ tràn vào phòng bao tối tăm.

Tôi hít sâu một hơi: “Hạ Sơ Tầm, cảm ơn cậu, chúng ta trở về thôi nào.”

Nhưng mà đối phương lại không đáp lại.

Tôi đi vài bước nhịn không được quay đầu lại nhìn, lại phát hiện mình chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào căn phòng của Chu Hân.

Tôi đã chứng kiến cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời này.

Nữ sinh đã chết, vô cùng đau khổ từ trên giường ngã xuống, hai tay chống trên mặt đất, dưới thân là mảng máu lớn chói mắt tươi mới.

Trên cổ cô ta là một vòng những dấu vết xanh tím vô cùng kinh khủng.

Tôi bịt miệng lại trong sợ hãi.

Chu Hân đã chết?

Không thể nào!

Tôi đã tính toán thời gian báo cảnh sát, bảo vệ cũng nói cho tôi biết ông đã thông qua camera tập trung vào nơi Chu Hân đang ở rồi mà!

“Rất thú vị. Đã đến lúc này rồi, cô lại lựa chọn báo cảnh sát.”

Một âm thanh máy móc giống như đã từng quen biết vang lên từ thi thể Chu Hân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!