Bao nhiêu lượng bạc? Năm mươi lượng. Ta hận sao tay cầm gậy thay vì đao. 

“Giang Tiểu Bạch, ngươi phung phí năm mươi lượng bạc để xem bói?!”

Ta hít sâu nửa canh giờ mới nén giận hỏi được, hắn xem cho ngươi ra điều gì?

“Hắn xem chuẩn lắm, lại còn xem ra được ta chỉ có một mạng.”

Choang một tiếng, cây gậy bị ta đập lên bàn gãy làm đôi.

Từ đó trở đi ta không thích Giang Tiểu Bạch. Ta bắt đầu thay đổi cách nhìn về hắn từ khi nào nhỉ? Hình như là một hôm trời mưa, ta lỡ làm ướt cái giỏ đựng thuốc, hắn nhận tội thay ta. Ta xách giỏ ướt mà lòng lo lắng trở về phòng. Giang Tiểu Bạch hỏi ta làm sao vậy. Giỏ bị ướt rồi.

"Giỏ đã thấm ướt cả rồi."

Giang Tiểu Bạch ngước mắt nhìn lên trời cao: "Mưa lớn đến thế cơ à, mà nước mưa hắt vào cả chỗ ngươi rồi sao?"

"..."

Đúng lúc ấy, mẫu thân ta đi ngang qua, thấy chiếc giỏ ướt sũng trong tay ta thì tức giận.

“Giỏ thuốc này sao ướt sũng thế này?"

Giang Tiểu Bạch ngây ngô đáp, "Cái giỏ này chẳng phải để cho con đi tiểu sao?"

Tay mẫu thân ta quẳng cái giỏ đi còn nhanh hơn cả lúc đếm tiền.

Hôm sau, Tiêu Sở Địch lôi ta ra ngoài đòi nướng thịt xiên. Giang Tiểu Bạch không đồng ý, nói nướng xiên không hợp vệ sinh. Cuối cùng, chúng ta khuân ra cái vỉ nướng mà mẫu thân nhờ thợ rèn làm, dưới ánh trăng thanh gió mát cùng nhau nướng thịt.

Chúng ta còn gọi cả phụ mẫu ta đến.

Trước khi mẫu thân đến, ta còn lén hỏi Giang Tiểu Bạch, "Ngươi thật sự không sợ c.h.ế.t sao?"

Giang Tiểu Bạch nháy mắt với ta tồi đưa xiên thịt vừa nướng xong vào tay ta. Hàng mi của hắn thật dài, không giống như vẻ yêu nghiệt của Tiêu Sở Địch, Giang Tiểu Bạch mày kiếm mắt sáng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, trông thật ngây thơ.

"Tiểu Khê đừng sợ, một khi người ta đã có ý định, bị đánh hay không cũng chẳng còn quan trọng."

Quây quần bên đống lửa, chúng ta nói cười vui vẻ. Tai cố gắng kìm nén một chút khó chịu trong lòng. Qua ngần ấy thời gian, chúng ta ít nhiều cũng đoán được thân phận của hai người họ không tầm thường, chia ly là chuyện sớm muộn, nhưng ta chẳng hề mong muốn điều đó.

Vẻ đẹp của đêm nay tan vỡ khi mẫu thân phát hiện ra sự tình.

"Các con dám lấy dược liệu của ta để nhóm lửa?"

“Mẫu…mẫu thân.  Tiểu Bạch nói nướng thịt như vậy tốt cho sức khỏe hơn."

Mẫu thân nói ta quỳ một đêm ngoài sân cũng rất tốt cho sức khỏe. Giang Tiểu Bạch sắc mặt không đổi, vẫn cười ngây ngô. Tiêu Sở Địch khẽ nhíu mày, định nói gì đó thì Giang Tiểu Bạch liếc mắt, ngăn lời hắn chưa kịp nói ra.

Giang Tiểu Bạch cứ thế quỳ suốt đêm ở sân giữa... chỉ là nói phét. Uổng công ta lo lắng bấy lâu, hắn ta đêm nay còn ngủ ngon lành hơn cả ta. Mãi đến khi ước chừng mẫu thân  sắp tỉnh giấc, hắn ta mới đúng lúc ngáp ngắn ngáp dài, quỳ xuống sân giữa diễn màn "hối lỗi" của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!