Edit + Beta: ALice.

Lại nói tiếp có lẽ các người không tin......

Giang Trúc Tâm ngoài ý muốn mang thai.

Năm nay Giang Trúc Tâm đã 38 tuổi, lúc này Tráng Tráng đã 12 tuổi, mới vừa lên sơ trung. Sau khi nghe nói ba mình mang thai, tam quan của nhóc đã bị đả kích nhiều chút.

"Con cho rằng con là do mang thai hộ." Tráng Tráng 12 tuổi đã cao 1m6, nhóc tay dài chân dài, thân hình tinh tế, bề ngoài kết hợp ưu điểm của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu. Một tư thế tùy tiện đều có loại khí chất quý công tử ưu nhã, lúc này nhóc ngồi ngay ngắn ở trên sô pha một người ở phòng khách, cùng cả nhà mở họp. Sau khi biết được trong bụng ba mình thế nhưng đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ, nhóc lặp lại xác nhận một chút ngày hôm nay là ngày gì, cuối cùng phát hiện hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.

"Trước kia không phải đã nói với con rồi sao?" Tần Phú Hữu đổ ly nước ấm cho Giang Trúc Tâm, nói như thế với Tráng Tráng.

"Con cho rằng hai người đang nói giỡn." Tráng Tráng mười ngón giao nhau, khuỷu tay đè ở trên đùi, mu bàn tay chống cằm, vẻ mặt trong nghiêm túc trung mang điểm vặn vẹo nói. Nếu Tần Phú Hữu không phải daddy nhóc, hiện tại có lẽ nhóc đã nhảy lên ném gối ôm qua đó rồi. Hơn nữa trước kia, lúc bọn họ nói tới việc này, thì thái độ đều là thanh thanh đạm đạm cà lơ phất phơ, nhóc tin mới có quỷ có được không?

"Được rồi, mọi việc chính là như vậy, Tráng Tráng, con nói xem làm sao mới được đây?" Tần Phú Hữu vươn tay muốn sờ sờ bụng Giang Trúc Tâm, nhưng bị Giang Trúc Tâm phủi bay.

"...... Con vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi mà." Tráng Tráng rối rắm run run lông mày, "Bây giờ ba cũng đã 38 rồi, trong giới y học thì đây, đây, xem như...... Xem như là sản... phu lớn tuổi á?"

Chuyện này thật sự đề cập tới điểm mù tri thức của mình, kiến thức về khoa phụ sản, Tráng Tráng cảm thấy có thể sau khi họp gia đình xong có thể đi tìm hiểu một chút.

"Hình như là vậy." Giang Trúc Tâm nhìn nhìn xung quanh sau đó lại ném tay của Tần Phú Hữu sang một bên đi, "Tráng Tráng con để ý việc có thêm một em trai hoặc một em gái không?"

Nghe ra ý của cậu chính là muốn sinh đứa nhỏ này ra.

"Con cũng không để ý hết, nhưng ba à, ba không sợ sao?" Tráng Tráng vốn đang rối rắm, nhưng sau khi nghe Giang Trúc Tâm nói lời này xong, thì lập tức lộ ra lo lắng thần sắc. Tuy rằng Giang Trúc Tâm hiện tại không già, nhưng mà cũng không trẻ tuổi nữa, phụ nữ trên 35 tuổi đã tính là sản phụ cao tuổi rồi, huống chi là đàn ông chứ?

Cho dù đọc rất nhiều sách, hiểu biết các loại tri thức trên khắp thế giới. Nhưng là đối với việc đàn ông sinh con, thì Tráng Tráng nhiều nhất chỉ từng nghe nói khoa học kỹ thuật tương lai hư hư thực thực có thể giúp đàn ông mang thai, nhưng không có tin tức nào khẳng định đây là sự thật.

Cho nên lúc Tráng Tráng biết thì ra mình thật là từ trong bụng Giang Trúc Tâm chui ra, thì nhóc vừa cảm thấy kinh tủng, vừa nhịn không được cảm thấy thần kỳ. Loại thần kỳ này trực tiếp ảnh hưởng đến tâm tình hiện tại của nhóc là vừa lo lắng, vừa có một loại vui vẻ bí ẩn.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.

Nhóc là con ruột của ba và daddy, không phải mang thai hộ, cho dù nhóc có nghĩ thoáng, không thèm để ý việc này. Nhưng sau khi biết huyết thống của mình hoàn toàn thuộc về Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, thì trong lòng vẫn có loại vui sướng gấp bội.

"Lúc sinh con, ba mới 26 tuổi thôi." Giang Trúc Tâm rướn người nhéo khuôn mặt ngơ ngác kia của Tráng Tráng một chút, Tráng Tráng tựa hồ có chút phản ứng không kịp. "Con biết lúc ba biết được sự tồn tại của con, thì có phản ứng thế nào không?"

"...... Không dám tin tưởng sao?"

"Đúng vậy, là không dám tin tưởng." Giang Trúc Tâm lại lần nữa ngồi ổn, "Tiếp theo sau khi giằng co với bác sĩ xong, ba biết mình thật sự là mang thai, thì lựa chọn đầu tiên của ba đó là sinh con ra."

"......" Tráng Tráng há miệng thở dốc, ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại lại nói không ra một câu.

"Ba và daddy con lúc này không giống với lần trước không thực hiện các biện pháp phòng tránh cho tốt, nhưng như vậy cũng không phòng được đứa nhỏ này, chứng tỏ đứa nhỏ này có duyên phận với nhà của chúng." Giang Trúc Tâm tươi cười trấn an người khác, "Bác sĩ cũng nói qua vì ba thường xuyên rèn luyện thân thể, ăn uống điều độ, cho nên còn khỏe mạnh hơn so với người bình thường nữa. Đứa nhỏ này có duyên với nhà chúng ta như vậy, nên ba vẫn hy vọng giữ bé lại."

Tuy rằng Tráng Tráng có loại cảm động không hiểu ra sao, nhưng nhóc một chút cũng không muốn nghe vấn đề có phòng hay không phòng của ba mình và daddy đâu.

"Daddy, daddy cứ để ba......?" Sau khi Tráng Tráng hoãn lại xong, vẫn có chút khó có thể tiếp thu, chủ yếu là nếu Giang Trúc Tâm bởi vì một thai nhi mà có nguy hiểm đến tính mạng và sức khỏe, kia chẳng phải là rất không có lời sao.

Cho dù có câu nguy hiểm càng cao, tiền lời càng cao. Nhưng lúc này là vấn đề liên quan đến thân thể, tóm lại không thể tùy ý mà lấy thân thể đi mạo hiểm chứ.

"Daddy ủng hộ ba con." Tần Phú Hữu ôm lấy bả vai Giang Trúc Tâm, vẻ mặt của hắn hoàn toàn tín nhiệm, "Đương nhiên, nếu là về kế hoạch dưỡng thai, thì ba con phải nghe daddy."

Tráng Tráng nhìn về phía ông bà nội của bé, hai ông bà vẫn tinh thần no đủ như cũ, nhìn không ra đã bảy tám chục tuổi. Nhưng bọn họ đã về hưu, trải qua ngày tháng uống trà nuôi chim, cũng khiến cổ lệ khí từ thương trường bồi dưỡng ra bị mài mòn đi không sai biệt lắm. Bọn họ chỉ cười cười với Tráng Tráng, tựa hồ cũng không chuẩn bị ngăn cản hành vi của đôi chồng chồng Tần Phú Hữu này.

Vốn dĩ việc này đều là ý nguyện của bản thân, nếu thật sự có nguy hiểm gì, nói vậy Tần Phú Hữu sẽ là người đầu tiên phản đối. Nhưng bộ dáng cà lơ phất phơ hiện tại của hắn, đại khái là đã bàn bạc rất nhiều lần với bác sĩ rồi mới có thể như thế, cho nên bọn họ có gì tất yếu để phản đối đây.

Hiện tại Tráng Tráng nhìn qua cũng không quá kháng cự, bởi vậy đứa nhỏ này có thể nói là giải quyết dứt khoát.

Bắt đầu từ ngày Giang Trúc Tâm ý thức được trong bụng có bảo bảo, Tráng Tráng cũng bắt đầu nhiệt tình yêu thương xem kiến thức sản khoa. Hạ Lam Phong và Tráng Tráng cùng nhau lên sơ trung, càng lớn càng hung, lúc nhóc phát hiện Tráng Tráng đang xem gì, thì không khỏi cạn lời......

"Cậu sao thế? Đột nhiên cảm thấy hứng thú với thứ này?" Hạ Lam Phong hỏi.

"Đại khái là tôi sắp có em trai hoặc em gái, tìm hiểu trước một chút tương đối tốt." Sau khi Tráng Tráng nói xong, lại sa vào hải dương tri thức không thể tự thoát ra được.

Hạ Lam Phong trong lúc nhất thời không dám mở miệng hỏi: Không phải cậu chỉ có hai người ba, không có mẹ sao......

Cảm giác nếu hỏi chắc hẳn sẽ hỏi ra được thứ không lường được, vẫn đừng mở miệng hỏi vấn đề mang tính tư mật này thì tương đối thích hợp hơn.

Vì thế Hạ Lam Phong cũng bỏ lỡ khả năng Tráng Tráng sẽ nói ra việc Giang Trúc Tâm đang mang thai. Đương nhiên rồi, nếu Tráng Tráng thật sự nói ra chuyện này, thì đại khái Hạ Lam Phong chỉ cảm thấy có phải Tráng Tráng gần nhất lại mê mẩn thứ gì hay không, tỷ như...... Ma thuật gì đấy?

Thời gian cứ vậy chậm rãi trôi đi, cuối cùng Tần gia cũng nghênh đón đứa bé thứ hai. Trong khoảng thời gian này, Giang Trúc Tâm ăn gì cũng ngon, thậm chí bởi vì từng sinh đứa nhỏ, cho nên thân thể rất nhanh liền thích ứng được.

"Là em gái." Sau khi xuất viện, tiểu bảo bảo cũng xuất viện theo. Hiện tại tiểu bảo bảo ở trên tay Tráng Tráng, sau khi Tráng Tráng nhịn không được lắc lắc em gái xong, "Cho nên em ấy tên là......"

"Gọi thân mật là An An. Tên đầy đủ là Tần Trí Phó."

Nhũ danh này kém khá xa so với tên thật, cũng giống như nhóc vậy. Tráng Tráng gật đầu, xem như chân chính hiểu được tên em gái mình.

Một cô em gái nhỏ hơn nhóc khoảng mười hai mười ba tuổi......

Đại khái thật sự sẽ trở thành con cưng của cả nhà đi.

Giang Trúc Tâm: An An đừng bị chiều hư là được.

——

Vở kịch nhỏ của An An:

An An là phái nữ duy nhất trong nhà trừ bỏ mẹ Tần, từ nhỏ liền đã có được cuộc sống của một công chúa nhỏ.

Người một nhà bọn họ trước lúc An An lớn lên, cũng từng thảo luận vấn đề đàn ông với đàn ông vì sao lại sinh ra bé gái. Sau đó lại nhanh chóng đưa ra đáp án rằng nhiễm sắc thể của đàn ông vốn dĩ có chứa X, hai người đàn ông kết hợp sẽ có tổ hợp nhiễm sắc thể XX là con gái, đây là việc hết sức bình thường. Bỏ qua thảo luận này xong, bọn họ cũng bắt đầu thảo luận kịch liệt về phương châm giáo dục An An. Tráng Tráng thân là anh trai của An An, cũng đưa ra rất nhiều kiến nghị.

Kết quả của cuộc thảo luận là không thể quá yêu chiều, nhưng đến lúc thực hành kết quả lại là......

Hoàn toàn không có cách nào để không yêu chiều cô em gái này.

Cho nên An An có thể nói là muốn gì được đó, trừ bỏ giết người phóng hỏa ra, thì người trong nhà đại khái chỉ cần bị cô bé làm nũng một cái thì sẽ nhịn không được cho cô bé ngôi sao và ánh trăng, nhưng mà......

"Ba ơi! Daddy ơi! Muay Thái! Chơi siêu vui! Đánh người đau thật đau!"

"Ba ơi! Daddy ơi! Ca ca! Tae Kwon Do cũng chơi vui! Con bay lên trờ đá tấ, vám!"

"Trời ơi! Ba ơi! Con, con muốn trở thành nữ đô vật WWE!!"

Giang Trúc Tâm:......Đừng mà!

Cả nhà mệt lòng phát hiện, vị công chúa nhỏ không biết bắt đầu từ khi nào đã đi lệch. Cô bé có hứng thú mãnh liệt đối với tất cả sự bạo lực trên đời, hơn nữa còn tự có mỹ học bạo lực độc thuộc về mình, thật sự là khiến người khác bất ngờ.

Thật vất vả mới ngăn lại mộng tưởng trở thành nữ đô vật của An An. Giang Trúc Tâm mệt lòng tỏ vẻ, cậu thật sự không rõ vì sao An An sẽ mê đấu vật, còn là tiết mục giải trí WWE nữa, yêu cầu nói lời kịch giận dỗi với người khác......

Cho dù cả nhà đều không phải quá hiểu yêu thích của An An, nhưng chỉ cần không tham gia tiết mục dễ dàng bị đả thương này, thì thật ra tất cả đều có thể dễ thương lượng. Bởi vậy An An gặp được thứ gì muốn học, trong nhà cũng chưa từng không cho, dù sao cũng là con gái, vẫn nên có thêm khả năng tự bảo vệ mình cũng là một loại chuyện tốt.

Nhưng mà vì không để cho An An trở thành nữ cơ bắp, bọn họ vẫn cực kì cứng rắn mà ngăn việc An An lạm dụng albumin, thậm chí còn thêm cho cô bé một lớp học dương cầm. Nhưng mà bởi vì An An không thích, cho nên không giống với Tráng Tráng mười tuổi đã thi xong. An An bắt đầu học từ lúc 6 tuổi, học mười năm mới thi xong được dương cầm cấp 10.

Nhưng cũng thật đáng mừng, bởi vì học tập nhạc cụ, cho nên cả người An An nhìn qua cũng không phải quá mức sắc bén. Cũng không phải nói sắc bén không tốt, nhưng bởi vì An An học quá quá nhiều võ thuật và kỹ thuật đánh nhau kỹ xảo, nên cả người cũng dễ dàng cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm, mà học dương cầm có thể bồi dưỡng khí chất của cô nhóc, sau lại nhìn qua cũng ôn hòa hơn một chút.

Nói ngắn lại, An An dưới sự yêu chiều của Tần gia, cuối cùng cũng trở thành một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo thì gầy, cởi áo thì kiện mỹ, thể lực siêu quần, hơn nữa một tá mười cũng không có khuyết điểm gì lớn.

Chỉ là, bản thân An An chính là một cô nhóc thích cười, còn có một khuôn mặt tròn đáng yêu. Người không biết tình huống cụ thể của cô bé mà dám lên bắt nạt đùa giỡn, trên cơ bản đều bị cô nhóc một đấm K.O một người......

Giang Trúc Tâm: Ước nguyện duy nhất đối với An An, chính là đừng phạm tội là được. (mười ngón khép lại, cầu nguyện.jpg)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!