Lâm Tùy Ý không hỏi Lâu Lệ lấy số điện thoại từ đâu, cũng không nghi ngờ tính chân thật của số điện thoại.

Cậu lập tức bấm gọi.

Lâu Lệ chú ý Lâm Tùy Ý nắm di động cực kỳ dùng sức, khớp xương hơi trắng bệch.

Cậu rất lo lắng cho nhà bác Vương.

Anh trầm mặc.

Cũng may số liên lạc thím Vương nhanh chóng kết nối: “Xin chào, ai vậy?”

“Thím Vương, là cháu Tùy Ý.” Lâm Tùy Ý nói: “Bác Vương có ở bên cạnh thím không? Chị Đình Đình tỷ nữa?”

“Vâng, cháu có việc muốn tìm bác Vương.” Lâm Tùy Ý không tiện nói thẳng quỷ hay Tà Ám, chỉ có thể nói: “Tạm thời đừng để bác Vương chạm mặt chị Đình Đình.”

Những lời này quá kỳ quái, thím Vương đầu bên kia hơi dừng lại: “Tùy Ý, xảy ra chuyện gì à?”

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, ấp úng nói: “Là… Là cái đó…”

Lâu Lệ duỗi tay: “Để tôi nói.”

Lâm Tùy Ý ngoài ý muốn, không ngờ Lâu Lệ chịu nói chuyện cùng người ngoài, càng không ngờ Lâu Lệ đồng ý tiết lộ với người ngoài. Sau vài giây ngơ ngác, Lâm Tùy Ý giao điện thoại cho Lâu Lệ.

Mặt trái di động còn lưu độ ấm Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ nắm trong tay, nói thím Vương đầu bên kia điện thoại: “Bà lão ở cửa hàng 108 đi theo chồng bác, không khéo là con gái bác có thai, chỉ sợ bà lão sẽ mượn bụng con gái bác đầu thai. Tốt nhất đừng để cha con hai người gặp mặt.”

Thím Vương không dám tin: “Cái… Cái gì… Dọa… Dọa người hả.”

Người bình thường đúng là khó mà tin được. Lâu Lệ không để ý, nhàn nhạt nói: “Đã nói đến nước này, nên làm như thế nào tự bác quyết định.”

Nói xong, Lâu Lệ kết thúc trò chuyện, trả điện thoại cho Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý gãi mặt: “Lâu tiên sinh… thật ra cái đó… Người Không tiếp xúc ‘Đạo’ rất khó lý giải…”

Lâu Lệ nhàn nhạt ngắt lời: “Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bi không độ người tự tuyệt, người không tự cứu trời khó giữ.”

“Bác Vương đối xử với tôi khá tốt.” Lâm Tùy Ý cười gượng một tiếng giải thích: “Cho nên không muốn nhà bọn họ chọc phải tai họa.”

Lâu Lệ nhìn cậu: “Cậu đã hết lòng tận tình tận nghĩa, kết quả như thế nào là chuyện của người khác, không cần thiết…”

Tạm dừng một chút: “Thay người khác sầu lo hậu quả.”

Lâm Tùy Ý đang muốn nói, di động reo lên, là thím Vương gọi lại.

Lâm Tùy Ý tiếp cuộc gọi: “Thím Vương.”


Thím Vương bị Lâu Lệ hù, hoảng loạn nói: “Tùy Ý ơi làm sao bây giờ, bác Vương đang ở bên cạnh Đình Đình. Người vừa nãy là ai? Người ta có nói thật không?”

Thà rằng tin có, còn hơn không tin, huống hồ rất nhiều người trên đường Kim Hoa đều nghe thấy tiếng bà lão ở cửa hàng 108 r3n rỉ kêu đau, đều biết cửa hàng 108 không sạch sẽ.

Lâm Tùy Ý nhìn lén Lâu Lệ một cái, phát hiện Lâu Lệ đang nhìn thẳng mình, vội cụp mắt: “Là một người… Tiên sinh rất lợi hại. Thím Vương, Lâu tiên sinh không nói dối đâu. Nếu thím tin cháu, cháu có thể đảm bảo Lâu tiên sinh không phải kẻ lừa đảo.”

Khuôn mặt Lâu Lệ hơi buông lỏng, bớt vài phần lạnh nhạt.

Đầu bên kia thím Vương nén sốt ruột: “Phải làm sao bây giờ? Đình Đình có gặp nguy hiểm không? Cháu và vị tiên sinh đó có quan hệ tốt không? Có thể nhờ người ta chỉ điểm một chút chứ?”

“Quan hệ…” Lâm Tùy Ý quay người đi, bỏ qua vấn đề này: “Thím Vương, hiện tại cháu đang ở nhà thím.”

Thím Vương: “Thím đang trên đường về nhà, bác Vương và Đình Đình cũng sắp về rồi. Phiền cháu và vị tiên sinh đó chờ bọn thím. Bọn thím lập tức đến ngay.”

Lâm Tùy Ý đương nhiên không thể thay Lâu Lệ quyết định, cậu chỉ có thể nói: “Cháu chờ mọi người.”

Thím Vương nói lời cảm tạ rồi cúp máy.

Lâm Tùy Ý bóp di động, đứng co quắp, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Lâu tiên sinh, bác Vương, thím Vương và chị Đình Đình sắp đến.”

Lâu Lệ nhìn biểu cảm của cậu, tóm tắt: “Cậu muốn tôi giúp bọn họ?”

“Không phải.” Lâm Tùy Ý lập tức lắc đầu. Cậu lo lắng cho bác Vương là chuyện của cậu, không liên quan đến Lâu Lệ. Cái cậu lo là bác Vương sẽ nhờ vả anh giúp đỡ. Cậu giải thích: “Bác Vương đã gặp chị Đình Đình. Ngài có thể nói cho tôi biết, nếu bà lão có ý đồ tu hú chiếm tổ, chị Đình Đình sẽ có biểu hiện thế nào không?”

Lâu Lệ nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý trong chốc lát. Trên mặt Lâm Tùy Ý vẫn chưa vì hai câu nói của anh mà nguôi lo lắng.

Anh nặng nề nói: “Sẽ nằm mơ.”

Lâm Tùy Ý kinh ngạc: “Nằm mơ?”

“Thai mộng.”

Lâm Tùy Ý kinh ngạc lặp lại: “Thai mộng?”

Lâu Lệ nói: “Thai mộng là liên hệ sớm nhất giữa thai nhi và người mẹ. Nếu bà lão muốn tu hú chiếm tổ, tất nhiên sẽ gặp thai phụ ở trong mộng.”

Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Lâu tiên sinh, thai nhi nguyên bản đâu?”

Lâu Lệ: “Sẽ bị bà lão thái giế t chết trong thai mộng.”

Lâm Tùy Ý ngạc nhiên.

Thai nhi bị gi ết chết, bà lão còn lại liền thành công tu hú chiếm tổ.


“Ngạc nhiên đến vậy?” Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý, ngữ khí nhàn nhạt: “Sau khi tu hú chiếm tổ bà lão vẫn nhớ rõ ký ức sinh thời, thứ thai phụ mười tháng hoài thai sinh hạ không phải trẻ sơ sinh, mà là bà lão.”

Lâm Tùy Ý sởn tóc gáy, so âm ôm còn ớn người hơn, thậm chí hơi lạnh người.

Cậu không khỏi vuốt mồ hôi hộ Vương Đình Đình.

Lâu Lệ thu hết sắc mặt lo lắng của Lâm Tùy Ý vào đáy mắt, nói: “Việc này nằm ngoài năng lực cậu. Cậu…”

Lộp bộp lộp bộp…

Tiếng bước chân ngắt lời Lâu Lệ. Là bác Vương mang theo Vương Đình Đình trở lại.

Bác Vương thấy Lâu Lệ trước, rồi mới thấy Lâm Tùy Ý bị Lâu Lệ chắn chỉ còn nửa cái đầu. Ánh mắt bác chuyển từ Lâu Lệ sang Lâm Tùy Ý, vội la lên: “Tùy Ý…”

Lâm Tùy Ý đi xuống mấy bậc cầu thang, đến gần Lâu Lệ một chút, tầm nhìn rộng hơn.

Cậu thấy Vương Đình Đình chật vật. Vương Đình Đình lên tinh thần chào hỏi cùng Lâm Tùy Ý: “Tùy Ý? Đã lâu không gặp.”

Lâm Tùy Ý gọi một tiếng ‘chị Đình’.

Bác Vương vội nói: “Tùy Ý tới hả? Cùng ăn cơm chiều nhé.”

Từ biểu hiện của bác Vương, Lâm Tùy Ý đoán Vương Đình Đình còn chưa biết việc này. Chắc là Thím Vương chỉ nói cho bác Vương biết, hai vợ chồng tạm thời giấu giếm con gái, không muốn con gái sợ hãi lo lắng.

Cơ mà Lâu Lệ chắn cầu thang, bác Vương không dám chen vượt qua người Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý nhỏ giọng nhắc nhở: “Lâu tiên sinh.”

Lâu Lệ lúc này mới bước chân lên đất bằng, để bác Vương và Vương Đình Đình đi qua.

Lão Vương dùng chìa khóa mở cửa, kêu: “Tùy Ý mau vào đi, bạn Tùy Ý mời vào mời vào.”

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, thấy Lâu Lệ đi vào nhà bác Vương, Lâm Tùy Ý thở phào nhẹ nhõm đuổi theo.

“Không cần đổi giày.” bác Vương nói với Lâu Lệ đến cạnh cửa: “Mau vào đi.”

Lâu Lệ quay người nhìn Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý vội đi lên trước, nhỏ giọng nói Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, vậy không đổi giày.”

Lâu Lệ lúc này đi vào trong. Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ đi lên sàn nhà, không có tro bụi rơi xuống.

Chờ Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đi vào trong nhà rồi, Vương Đình Đình mới đi vào, đóng cửa.


Bác Vương tiếp đón hai người ngồi xuống sô pha, Vương Đình Đình xin lỗi hai vị khách: “Ngại quá Tùy Ý, chị không thoải mái lắm, phải đi nghỉ ngơi chốc lát. Em trò chuyện với bố chị nhé.”

Nói xong cô quay đầu nói với bác Vương: “Bố, bố chiêu đãi Tùy Ý và bạn Tùy Ý nhé, cơm chiều không cần gọi con.”

Nhìn bằng mắt thường thấy rõ Vương Đình Đình mỏi mệt, bác Vương liền đáp: “Được được được.”

Bác đi theo Vương Đình Đình tới phòng ngủ: “Bố đi bật điều hòa.”

“Không cần.” Vương Đình Đình nói: “Tùy Ý không phải có việc tìm bố à, bố không cần lo cho con.”

Lâm Tùy Ý nhìn Vương Đình Đình, nghĩ đến lời Lâu Lệ, đang muốn mở miệng.

Bàn tay đặt trên sô pha bị Lâu Lệ ấn xuống, xúc cảm lạnh lẽo ngăn lại Lâm Tùy Ý.

Lâu Lệ nhàn nhạt: “Không vội.”

Lâm Tùy Ý gật đầu, thu hồi tầm mắt lo lắng.

Bác Vương giúp Vương Đình Đình xốc chăn, điều chỉnh độ ấm điều hòa, cẩn thận đóng cửa phòng ngủ mới lộn trở lại.

Vẻ mặt kinh hoảng vô thố: “Tùy Ý, bác nhận được điện thoại của thím cháu, thật vậy chăng?”

Lâm Tùy Ý gật đầu, ngữ khí tiếc nuối: “Bác Vương, lư hương chính bác đánh đổ là dùng để trấn áp bà lão…”

Bác Vương trắng mặt. Bác mở quầy bán quà vặt ngay bên cạnh cửa hàng 108. Sau khi bà lão xảy ra chuyện, bác so với bất kỳ ai trên đường Kim Hoa chắc chắn cửa hàng 108 có quỷ.

Mãi đến khi Lâu Lệ tới, tiếng bà lão kêu r3n mới biến mất.

Bác Vương suy nghĩ cẩn thận, sợ hãi nhìn về phía Lâu Lệ: “Là Lâu tiên sinh?”

Lâm Tùy Ý: “Vâng.”

“Lâu tiên sinh.” bác Vương mấp máy môi, thành khẩn nói: “Xin ngài cứu con gái tôi, chỉ cần có thể cứu con gái tôi, như thế nào cũng có thể.”

Lâm Tùy Ý mím môi. Nhìn bác Vương như vậy, trong lòng cậu có hơi áy náy.

Nói đến cùng, bác Vương lo lắng cho cậu mới đi tới cửa hàng 108, mới lỡ tay đánh đổ lư hương.

Thai mộng cũng là mộng, tuy Lâu Lệ chưa nói giải quyết như thế nào, Lâm Tùy Ý cũng có thể đoán được ít nhiều.

Tất nhiên là nhập mộng không cho bà lão giế t chết thai nhi.

Lúc ấy mặt chữ điền tìm Lâu Lệ mời giải mộng, tốn hơn 200 vạn.

Thù lao nhập mộng Ứng Triều Hà đưa cho là 1500 vạn.

Ngô A Vĩ trả phí nhập mộng hết 2000 vạn.

Gom tài sản mọi người trên đường Kim Hoa cũng chưa chắc bằng tiền Ứng Triều Hà chi trả cho Lâu Lệ.


Bác Vương nào có nhiều tiền để mời bậc thầy giải mộng Lâu Lệ nhập mộng tiêu tai vì Vương Đình Đình.

Lâm Tùy Ý cũng không có tiền, láng giềng trên đường Kim Hoa toàn là hộ kinh doanh nhỏ duy trì sinh hoạt. Lúc này cậu mới muộn màng nhận ra, lúc ấy Lâu Lệ đồng ý với cậu chả khác nào mặt trời mọc từ hướng Tây.

Lâm Tùy Ý rất rõ ràng, bác Vương không có tiền chi trả cho Lâu Lệ.

Mà Lâu Lệ đều không phải người nhiệt tâm.

Lâm Tùy Ý cúi đầu tự hỏi nên làm gì bây giờ.

Muốn biết bà lão có muốn tu hú chiếm tổ ý hay không còn phải xem thai mộng Vương Đình Đình, nhưng một khi mơ thấy thai mộng, bà lão ở trong mộng giế t chết thai nhi, vào mộng may ra mới kịp cản.

Không vào mộng can thiệp, Vương Đình Đình gặp may mắn thì sẽ không sao, còn một khi xảy ra chuyện thì không thể cứu vãn.

Để Vương Đình Đình được an toàn nhất, cần thiết nhập mộng Vương Đình Đình

Lâm Tùy Ý lấy không ra tiền cho bác Vương, để bác Vương mời Lâu Lệ giải mộng.

Nhưng mà, cậu có kinh nghiệm mấy lần vào mộng, có lẽ cậu có thể nhập mộng. Nhưng cậu không biết thao tác đỉnh mộng, cái này cần mở miệng nhờ Lâu Lệ hỗ trợ.

Cuối cùng, Lâm Tùy Ý nhìn về phía Lâu Lệ.

Đang muốn mở miệng, chợt nghe Lâu Lệ nói.

Lâu Lệ: “Được.”

Lão Vương mừng rơn: “Cảm ơn ngài cảm ơn ngài.”

Lâm Tùy Ý dừng một chút, trộm liếc mắt một cái, cho rằng Lâu Lệ sẽ ra giá.

Nhưng phòng khách im ắng.

Vẫn là bác Vương phá vỡ bầu không khí im lặng. Bác Vương cảm kích rót nước trái cây, nói: “Lâu tiên sinh, ăn chút gì đi.”

Lâu Lệ đứng lên: “Tôi về chuẩn bị.”

Bác Vương tiễn Lâu Lệ ra cửa, Lâm Tùy Ý đuổi theo.

Chờ Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lệ đến lầu một, Lâu Lệ bỗng nhiên dừng chân xoay người.

Lâm Tùy Ý lập tức dừng bước chân.

Lâu Lệ xem mặt cậu mấy lần. Trên mặt Lâm Tùy Ý cuối cùng cũng không còn biểu cảm lo lắng hộ người khác. Điều này làm Lâu Lệ giãn ánh mắt.

Lâm Tùy Ý thấp thỏm kêu một tiếng: “Lâu tiên sinh?”

Lâu Lệ đáp ừm.

Lâm Tùy Ý hỏi: “Ngài… Không thu phí bác Vương hả?”

Lâu Lệ nói: “Đã thu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!