Vì thế buổi chiều, Quân Nguyệt Nguyệt cùng mọi người đi ra ngoài, dẫn Phương An Ngu theo cùng, Phương An Yến cũng đi theo, vừa khéo ngồi chung một xe du lịch với cô, sau khi thấy anh trai mình, cậu trừng mắt về phía Quân Nguyệt Nguyệt. 

"Sao cô lại dẫn anh tôi tới!" Phương An Yến nói, "Thế này quá nguy hiểm,"

Cậu để xe du lịch dừng lại, thò tay túm lấy Phương An Ngu, muốn đưa anh trở về. 

Phương An Ngu không chịu đi xuống, bám Quân Nguyệt Nguyệt không chịu buông, Cơ Phỉ ở bên cạnh đành chịu bĩu môi, gần đây Lịch Cách cũng bắt đầu lên cơn sốt, nhưng vô cùng kì diệu là anh ấy không hôn mê, hơn nữa có thể đi ra chiến đấu, chỉ là người không thoải mái, sắc mặt không tốt mà thôi. 

"Anh trai anh nhất quyết đòi tới, anh ấy nói tách khỏi tôi quá xa thì sẽ bị đau tim," Quân Nguyệt Nguyệt kéo Phương An Ngu, giải thích với Phương An Yến, nhưng lời này Phương An Ngu lừa gạt cô đến "nước chảy mây trôi", nói như vậy vào tai người khác lại quá ư chi là vớ vẩn. 

Trên đầu Phương An Ngu bỗng chốc được dán lên cái mác tùy hứng, dính người, không hiểu chuyện, mở to mắt không chịu xuống xe, cũng giống như đang cố tình gây sự. 

Nhất thời vẻ mặt Phương An Yến lúng túng, sau khi thức tỉnh dị năng hệ hỏa, tính tình cậu cũng theo đó nóng nảy hơn chút, nhưng cậu chưa bao giờ trút lửa giận về phía Phương An Ngu, không thể làm gì khác hơn là nhằm vào Quân Nguyệt Nguyệt, "Cô cứ chiều đi! Đến lúc đó cô có thể để ý đến anh ấy sao?"

Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Là thật, vả lại anh ấy không xuống xe, anh ấy ngoan ngoãn đợi trên xe," Sau khi cô nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm, "Anh trai anh sau khi thức tỉnh dị năng có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện."

Phương An Yến vốn còn muốn nói thêm gì đó, nghe thấy Quân Nguyệt nói những lời này xong thì có chút sững sờ, nhất thời trợn hai mắt nhìn về phía Phương An Ngu.

Giật giật môi gọi một tiếng, "Anh? Anh... anh có thể nghe được thật à?"

Phương An Ngu thấy Phương An Yến không tới kéo mình, xe du lịch cũng bắt đầu đi, lúc này mới gật đầu một cái.

Sau đó Phương An Yến suýt chút nữa là khóc, thật sự thiếu chút nữa, vành mắt hồng hồng nhẫn nhịn không khóc ra, có thể nhìn ra được cậu nhịn rất vất vả, ngồi tại chỗ không ngừng hít vào thở ra, người có thể ngồi xe du lịch không nhiều lắm, đại đa số đều là mấy người tương đối gần gũi với bọn họ, Phương An Yến hít hà một lúc lâu về phía Phương An Ngu rồi mới thổi khô nước mắt trong mắt.

Khó chịu hỏi Quân Nguyệt Nguyệt, "Chuyện được bao lâu rồi."

"Sau khi biến dị là có khả năng rồi." Quân Nguyệt Nguyệt trả lời.

"Vậy tại sao cô không nói sớm cho tôi?!" Phương An Yến tức giận.

Quân Nguyệt Nguyệt phát hiện thời gian cô có thể chung đụng bình tĩnh hòa nhã với Phương An Yến thật sự quá ít, rốt cuộc đời trước cô nối nhầm cái gân nào mà có thể thích cậu?!

"Anh dùng giọng gì đó, tôi cũng mới biết không được bao lâu, hơn nữa anh lên cơn sốt khỏe lại mới có mấy hôm thôi, lúc anh hôn mê tôi rút miệng anh ra nói cho anh sao?!" Quân Nguyệt Nguyệt lườm Phương An Yến, nhìn qua sức lực rất dồi dào, nhưng thật ra có phần suy nghĩ riêng muốn để cậu biết chậm một chút, thật ra cô vẫn luôn có kiểu giấu giếm trong lòng như thế này.

Cô có thể tưởng tượng ra mình có hồ lô như của Kim giác đại vương* vậy, giấu Phương An Ngu, ngay cả Phương An Yến cũng không nói cho biết, nâng trên tay, cất trong túi, không có chuyện gì cũng cầm ra ngắm một chút.

*Kim giác đại vương: Nhân vật trong Tây Du Ký, anh em với Ngân giác đại vương, là hai con yêu quái trong động hoa sen Bình Đỉnh Sơn, từng là đồng tử đồ đệ của Thái thượng lão quân trông coi kim lò (lư hương đúc bằng kim loại). Nhìn hai anh giai này nhớ hè năm nào cũng xem Tây Du Ký. 

Rất hiển nhiên Cơ Phỉ và Lịch Cách cũng bất ngờ chuyện Phương An Ngu lại có thể nghe được, nhưng quả thực không nghe nổi Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Yến ầm ĩ, lên tiếng khuyên vài câu, hai người đành thuận theo tình hình chấm dứt chiến tranh.

Phương An Yến vẫn không quá tin tưởng Phương An Ngu có thể nghe được thật, liên tục nói chuyện với anh, cuối cùng xác nhận được chính xác anh trai cậu có thể nghe được thì lại lặng im, vẻ mặt phức tạp không lên tiếng.

Thật ra thì người nhà không có ai nhắc tới nhưng Phương An Yến nghe chú dì khác nói qua cũng đã biết, lúc hai người còn rất nhỏ, lần đó là do có âm mưu không ngờ đến từ đối thủ cạnh tranh thương nghiệp của nhà bọn họ, vì lần đó mà anh trai cậu bị thương nặng ở đầu, cộng thêm sau khi sốt cao liên tục không ngừng không khỏi mới biến thành như vậy, không có khả năng phẫu thuật để chữa trị mà chỉ có thể nuôi lớn. 

Nhưng trong lần bất ngờ đó, tại sao cậu bình yên vô sự, Phương An Ngu lại gặp phải chuyện như vậy, cậu quá nhỏ không nhớ ra nổi, bố mẹ cũng không hỏi cậu như thế nào cũng không hề đề cập tới, chỉ là trong lòng Phương An Yến vẫn luôn cực kỳ không dễ chịu. 

Khi còn bé còn đỡ, lớn hơn chút thì chuyện này gần như biến thành gánh nặng của cậu, dù thế nào cậu cũng phải đối xử với anh trai tốt hơn một chút, rồi lại tốt hơn một chút, tốt như vậy mới có thể khiến trong lòng cậu trở nên thoải mái hơn chút ít, nhưng bảo vệ quá mức cũng không thể đem được ảnh hưởng tốt gì cho anh ấy cả, lúc nhà họ Phương lung lay sắp sụp đổ, chính cậu cũng bị đặt lên cân mà bán, vẫn không thể bảo vệ tốt cho anh trai mình. 

Phương An Yến cứ mãi đối chọi gay gắt với Quân Nguyệt Nguyệt cũng không phải là vì trước cô điên cuồng thích mình sau đó nhanh chóng thay lòng đổi dạ, mang đến cảm giác bất bình trong lòng cậu. 

Mà Phương An Yến sợ, Phương An Ngu càng tỏ vẻ quan tâm thì cậu càng sợ, sợ chút tình cảm kia của Quân Duyệt quá mức nông cạn, chẳng mấy chốc lại thay lòng một lần nữa, sợ rằng nếu cô lại tiếp tục theo đuổi mình thì đến lúc đó cậu phải đối mặt với anh trai cậu như thế nào?

Thứ anh cậu có được quá ít, từ trước đến giờ anh ấy chưa từng đòi hỏi gì, chỉ có khi đối mặt với người phụ nữ này, anh ấy mới tỏ ra giống như người bình thường, thậm chí cũng sẽ tranh giành với cậu. 

Nhưng càng về sau, Phương An Yến lại thầm mang theo chút ghen tị, Phương An Ngu thực sự càng ngày càng thân mật với Quân Duyệt mà lại càng lúc càng xa dần cậu, thậm chí có khi cậu cảm nhận được sự thù địch trên người anh khiến Phương An Yến rất tổn thương.

Trong lúc nhất thời tâm trạng cậu rất phức tạp, lặng lẽ nhìn về phía ngoài cửa sổ, bây giờ anh trai có thể nghe được người khác nói chuyện rồi... Chuyện này đúng là tốt quá. 

Cơ Phỉ lẳng lặng kéo tay Phương An Yến lại, nhẹ nhàng nhéo một cái làm yên lòng cậu. 

Phương An Yến nghiêng đầu hướng về phía cô nàng cười một tiếng, có phần miễn cưỡng, cho đến khi Phương An Ngu lấy trong túi ra hai bọc đồ ăn vặt nhỏ, đưa một quả nho khô trong đó cho Phương An Yến, cuối cùng cậu mới giật giật môi bật cười. 

Xe du lịch theo đường mòn qua lại trong làng du lịch, nếu như không phải người trên xe trang bị đầy đủ, nắm vũ khí trong tay, vẻ mặt âm u, giờ phút này ánh nắng vừa đẹp, gió mát chầm chậm, cỏ cây sum suê, hoa nở trái mùa, bọn họ tưởng chừng như du khách bình thường nhất, đang nhân lúc rảnh rỗi khi công tác và sinh hoạt, đi ra làng du lịch mà thôi. 

Nhưng thời khắc thanh thản, ấm áp như vậy, cuối cùng biến mất khi tại khách sạn dừng chân, mọi người sửa soạn lại mình và vũ khí, ngoại trừ Phương An Ngu ra thì đều từ trong xe du lịch xuống, chụm lại bàn bạc cách mở cửa sắt nhỏ của hoa viên của khách sạn dừng chân, cuối cùng một nhóm để bao nhiêu tang thi ra thì phù hợp, ai đóng cửa sắt khi bên trong có số lượng tiếp nhận cực hạn. 

Phương An Ngu cách xa như vậy cũng có thể nghe được bọn họ nói chuyện, anh vẫn luôn gác khuỷu tay lên bên lưng ghế, để cằm lên, nhìn theo hướng Quân Nguyệt Nguyệt và gậy sắt buộc trên dao được cô nắm trong tay. 

Nhắm mắt lại, Phương An Ngu cảm nhận thử số lượng tang thi trong tòa nhà này, đến khi đám Quân Nguyệt Nguyệt bàn bạc xong, lúc chuẩn bị hành động thì anh đột ngột mở mắt ra. 

Mẹ nó, có tang thi cấp hai. 

Tang thi cấp hai là tang thi ăn được tinh hạch của tang thi khác mới có thể lên cấp, nhưng tang thi thậm chí không có chút nào thèm ăn với đồng loại, cho nên nguyên nhân đều là cực kỳ trùng hợp. Khả năng lớn nhất chính là thời điểm tang thi đang gặm ăn não của người bị thương khác, lại vừa đúng lúc người này biến dị, vừa vặn biến dị sinh ra tinh hạch của tang thi, ăn tiếp, mới có thể biến thành tang thi cấp hai. 

Mà đối diện hướng nó đi tới chính là Quân Nguyệt Nguyệt, Phương An Ngu có phần căng thẳng lấy điện thoại ra định nhắc nhở cô, nhưng khi vừa gõ được chữ đầu tiên, ý thức được mình như thế này sẽ lập tức bị bại lộ, cho nên không thể làm gì khác hơn là chuyển sang gõ --- Dù thế nào cũng phải cẩn thận đó. 

Quân Nguyệt Nguyệt lên tiếng trả lời, "Được, yên tâm đi, anh ở chỗ đó ngoan ngoãn đợi nhé."

Mọi người bắt đầu hành động dựa theo kế hoạch. Lúc làng du lịch này xây dựng, Quân Nguyệt Nguyệt có tham gia giai đoạn bản vẽ, vị trí đình viện kiến trúc cỡ lớn, đều là phong cách mê cung, lắt léo quẹo cua rất nhiều, cũng không ít cửa nhỏ, bình thường ngón ruột là lãng mạn và không hẹn mà gặp, nhưng đến lúc này cũng rất thực dụng, từng cái từng cái cửa nhỏ, vừa khéo dùng để cản trở những tang thi vốn sẽ không nhảy cũng sẽ không trèo. 

Vẫn dùng tiếng động hấp dẫn, nhiều tang thi lảng vảng trước quán rượu nhanh chóng bị hấp dẫn tới, bắt đầu từ cửa hông, hoa viên giống mê cung này tổng cộng có ba đường trạm gác, Quân Nguyệt Nguyệt ở đường thứ hai, từ lúc bọn họ bắt đầu dùng gậy sắt gõ cửa, Phương An Ngu bắt đầu nhìn hướng khu trọ của khách sạn, bắt đầu gây ảnh hưởng đến hành động của tang thi. 

Bọn họ chiến đấu rất thuận lợi, mặc dù lần này tang thi không giống mấy lần trước ngu ngốc đứng đờ ở chỗ đó chờ chém nhưng có sự ảnh hưởng của Phương An Ngu, hành động của chúng cũng tương đối chậm chạp. 

Nhưng mồ hôi lạnh của Phương An Ngu từ trên đỉnh đầu chảy xuống, sắc mặt lại bắt đầu tái mét, anh đang đối kháng với một tang thi cấp hai ở cạnh giường trong phòng, tang thi cấp hai đã chỉ huy tang thi nhằm phía cửa mà tụ tập. 

Dần dần Phương An Ngu không để ý đến tang thi rải rác nữa, chỉ có thể tạm thời ngăn cản một đám tang thi không đồng đều từ trong tầng lao ra dần dần tụ tập ở tầng một. 

Mọi người giết lại giết thì phát hiện tang thi bắt đầu trở nên hung mãnh* hơn, mấy ngày nay Phương An Ngu tiêu hao quá độ, dù là trời tối hay ban ngày đều như vậy, hơn nữa cũng vẫn là lần đầu tiên đối diện với đám tang thi đông đúc như vậy, lại có cả tang thi cấp hai, rõ ràng là không chịu đựng nổi. 

*Hung mãnh: hung dữ và mạnh mẽ. 

Do tang thi đột ngột hung mãnh lên thì mọi người bắt đầu càng lúc càng cảnh giác, tiếng gõ cửa hấp dẫn tang thi nhào về phía bọn họ, rồi bỗng nhiên, Phương An Ngu thở mạnh ra một hơi, cửa đại sảnh khách sạn dừng chân bất thình lình mở ra, mười mấy tang thi ầm ầm xông ra, gào lên chạy tới phía đám bọn họ ở bên đây.

Mọi người cũng nhìn thấy một đám đông nghìn nghịt tụ lại trong đại sảnh, nhất thời rợn hết tóc gáy thét lên thành tiếng.

Có điều không giống như bọn họ dự đoán, tang thi đồng loạt từ trong phòng lao ra, chúng chỉ cách khoảng không gào lên, cho dù cửa đã mở rộng do mười mấy con khác đập vào lúc nãy, giống như bị thứ gì đó vô hình cản trở dừng lại. 

Phương An Ngu không để ý mười mấy con chạy ra nữa, một lòng một dạ bao vây bên trong tòa nhà, ánh mắt anh nhìn về phía trên khách sạn, bên cạnh bệ hồ bơi trên sân thượng có một tang thi đang đứng, hắn không giống những tang thi khác nghe một vài tiếng động là lập tức vung vẩy tứ chi không chút hình tượng, gào thét bổ nhào tới đánh, hắn chỉ đứng ở nơi đó, gió lay động nửa vạt áo sơ mi nhuộm màu máu của hắn nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. 

Cách khoảng không nhằm về phía Phương An Ngu mà nhìn, anh không thấy rõ hắn có biểu cảm gì không, nhưng dáng vẻ hắn bình tĩnh ẩn núp, quả là giống như một người bình thường có thần trí. 

Cuộc đọ sức không một tiếng động rõ là ôn hòa hoàn toàn không thể so với đám Quân Nguyệt Nguyệt chém giết bằng súng thật dao thật, đôi mắt Phương An Ngu trắng xám, dù rất vất vả nhưng cái tên tang thi cấp hai ở tầng thượng kia rõ ràng cũng không thoải mái gì, chỉ nhìn đám tang thi trong đại sảnh không thể bước lên trước một bước thì cũng biết năng lực của tên tang thi cấp hai này vẫn chưa bằng Phương An Ngu. 

Nhưng ngay khi cuộc đọ sức của hai người vào lúc quan trọng, đột nhiên có một người trong đội ngũ đang đánh nhau kịch liệt với tang thi, vừa tránh nó đột ngột điên cuồng thì bị đồng đội vấp ngã làm trẹo chân, bị đẩy ra khỏi đội ngũ, khập khễnh đi về phía xe du lịch bên đây. 

Trong lòng Phương An Ngu nôn nóng, nếu người tới lúc này thấy màu con ngươi của anh, tuyệt đối sẽ cho anh là tang thi biến dị, dùng một dao chém anh. 

Nhưng anh cũng không thể buông lỏng trong giây lát, nếu những tang thi trong phòng đó đều lao ra, lại thêm sự chỉ huy của tang thi cấp hai thì sẽ rất phiền phức. 

Anh nghiêng đầu nhìn một cái, khi thấy người đi tới là Ngọ Chấn Phi thì bèn quyết tâm tạm thời không để ý trước, tiếp tục đọ sức với tang thi cấp hai trên sân thượng của khách sạn dừng chân. 

Đám Quân Nguyệt Nguyệt thấy tang thi trong phòng giống như bị thứ gì đó cản trở, sau khi giải quyết mười mấy con lao ra, quan sát một lúc rồi bắt đầu thương lượng. 

"Nhìn sơ qua chỗ này đoán chừng có hơn trăm, còn chưa biết trên tầng có hay không," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Bình thường chúng sẽ không tụ lại, chắc là... bị tiếng động hấp dẫn rồi."

Cô có một suy đoán không hay ho gì, nhưng trong lòng cũng không tin lắm, lúc này mới là giai đoạn đầu của mạt thế, với lại điều kiện tạo thành tang thi cấp hai ngặt nghèo như vậy lại cứ thế tạo thành đúng lúc vậy sao?

Lịch Cách nhìn bên trong, "Bọn chúng bị thứ gì đó ngăn lại, làm thế nào đây?"

"Đi đóng cửa lại." Cơ Phỉ nói, "Nghĩ cách khóa chặt cửa từ bên ngoài."

Cửa khách sạn dừng chân là loại cửa có sáu cánh có tay cầm lớn, Phương An Yến nhìn xung quanh một lượt, thấy được lan can sắt dùng để dựng giàn hoa trong sân hoa viên, "Dùng thứ đó có thể cắm giữ được."

"Nhưng bây giờ vào bên trong rất nguy hiểm, nhiều tang thi như vậy, rốt cuộc là chúng nó bị thứ gì cản lại..." Nhóc Mập ở đằng sau lau một đầu đầy mồ hôi nóng rẫy nói.

Lịch Cách cau mày, "Thử một chút đi, nếu chạy tới giết không kịp thì chạy từ sân này đi, chúng ta lại phải dọn sạch từ đầu một lần nữa. Mẹ nó."

Lần trước dọn dẹp chung quanh tốn mất mười mấy ngày, làng du lịch quá lớn. 

Mọi người quyết định để ý, cuối cùng để Lịch Cách chạy nhanh nhất và Phương An Yến đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa, có thể ném ra quả cầu lửa có tính sát thương đi, Cơ Phỉ đưa súng cho Lịch Cách, có phần không nỡ buông, "Không phải không thể đừng được thì không nên mở, chỉ còn dư lại hai phát đạn."

Lịch Cách gật đầu, sau khi nhanh chóng nhảy vào cùng với Phương An Ngu, cấp tốc đi tới bên cạnh bồn hoa rút lan can sắt, mau chóng chạy về phía tang thi chồng đống. 

Đám người còn lại đứng cửa căng thẳng nhìn theo, bọn họ vừa chạy tới thì đám tang thi kia ngửi thấy mùi máu tanh của người sống tới gần, lại càng điên cuồng gào thét. 

Mồ hôi lạnh của Phương An Ngu càng lúc càng nhiều, tưởng như mới vớt từ trong nước ra, cắn rắng miễn cưỡng chịu đựng, trong miệng cũng nếm được mùi máu tanh. 

Kiên trì thêm chút nữa, tên tang thi cấp hai đó rõ là đã từ bỏ, đi khỏi sân thượng, còn dư lại những tang thi hấp tấp do ngửi được mùi người sống lại càng thêm khó đối phó.

Mắt thấy Lịch Cách và Phương An Yến đến chỗ cửa, Phương An Ngu cắn chặt răng kiên trì, bọn họ đi đóng cửa, ngàn cân treo sợi tóc---

"Ê, cậu sao rồi?" Bả vai Phương An Ngu bị chọc một cái.

Ngọ Chấn Phi khập khiễng vừa qua đây thì thấy Phương An Ngu nhìn thẳng về phía tòa nhà, mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng, cả người đang run lẩy bẩy.

Anh ấy không muốn quan tâm tới Phương An Ngu nhưng nói cho cùng thì bọn họ là bạn đồng hành, đấu tranh một lúc, vẫn tiến lên hỏi thăm.

Cái chọc này không nghiêm trọng, chỉ là sức Phương An Ngu vốn đã sắp tới cực hạn, vừa lơi lỏng một chút thì Phương An Yến và Lịch Cách ở bên kia lập tức chìm ngập trong tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.

Bọn họ phản ứng khá nhanh, đồng thời đóng cửa lại, nhưng đã có tay tang thi từ bên trong chìa ra, kẹp trong khe cửa, hai người dùng toàn bộ sức lực giữ cửa, nhưng trong phòng lại là mấy chục tang thi nổi điên, mắt thấy cửa sắp bị mở ra, Phương An Ngu thả lỏng sức lực lại một lần nữa bao trùm lên.

Phương An Yến và Lịch Cách cảm nhận được sức mạnh được nới ra một chút, ra sức đóng cửa lại, cắm lan can sắt vào, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Khóe miệng và lỗ mũi của Phương An Ngu đã tràn ra máu, đã đến cực hạn, anh nhức đầu như sắp nứt ra, thấy Phương An Yến và Lịch Cách cách cửa khá xa thì mới thả lỏng tinh thần, chìa tay dùng mu bàn tay lau mũi đi, thay đổi màu mắt, ấn vào và lau đi máu chảy ra từ lỗ mũi và khóe miệng, xoay người nhìn Ngọ Chấn Phi.

Ngọ Chấn Phi bị dọa ôi mẹ ơi một tiếng, vừa lùi chân lại đằng sau thì bị cụng đầu, đau đến mức ngồi phịch xuống dưới đất.

Trước mắt Phương An Ngu là khung cảnh trời đất quay cuồng, đã sắp hôn mê, nhưng anh nghe thấy đám Quân Nguyệt Nguyệt đang qua bên này, cắn răng không để mình ngất đi, đột nhiên nhếch môi, ngoảnh về phía Ngọ Chấn Phi cười một cái.

Ngọ Chấn Phi:...

Phương An Ngu lấy điện thoại ra, há miệng run rẩy gõ một hàng chữ cho anh ấy đọc --- Duyệt Duyệt vĩnh viễn sẽ không thích anh, anh tuyệt vọng đi.

Sau khi Ngọ Chấn Phi thì nhíu mày một cái, khi tới anh ấy cũng ngồi trên xe này, biết được chuyện Phương An Ngu có thể nghe thấy sau khi biến dị, há miệng đang định nói gì thì Phương An Ngu xóa chữ trên điện thoại, nghe tiếng đám Quân Nguyệt Nguyệt sắp quẹo vào chỗ rẽ thì chợt nắm dao trong tay Ngọ Chấn Phi đặt trên cổ mình.

Sau đó nhắm đúng thời cơ Quân Nguyệt Nguyệt nhìn qua, ngất đi trong xe du lịch, khi ngã xuống, mũi dao sượt qua da cổ chân anh, tia máu đỏ tươi thấm vào cổ áo.

Ngọ Chấn Phi cảm thấy mình đi đời nhà ma rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!