Quý Thính quay đầu nhìn qua.

Phía dưới sân khấu có không ít người, Vu Hy, Long Không, Mộng Gia, Phó Diên, Ôn Nam Tịch, Trần Phi, Chu Hùng,…Chu Hùng còn cầm máy quay quay lại.

Quý Thính quay sang nhìn Đàm Vũ Trình, “Không phải dạo này anh bận tăng ca hay sao?”

Sau khi dự án mới bắt đầu, mấy tháng gần đây anh đều rất bận, tháng trước còn phải đến Bắc Kinh một chuyến.

Trần Phi ở phía dưới nói lên, “Anh ấy bận lắm, vừa bận vừa lên kế hoạch cầu hôn chị như thế nào.”

“Đúng vậy, còn nhờ bọn tôi góp ý, nghĩ xem nên tổ chức ra sao. Vốn định cầu hôn ở tiệm của cậu, nhưng sau đó đổi sang chỗ này.” Long Không cười nói.

Đôi mắt Quý Thính ngập nước, lấp lánh nhìn Đàm Vũ Trình. Anh cười không nói, ôm chặt eo cô.

Vu Hy đứng cạnh Mộng Gia ghé gần lại nói, “Bây giờ tớ mới phát hiện Đàm Vũ Trình cũng rất dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng ấy dành riêng cho mình Thính Thính thôi.”

Mộng Gia cười lạnh. Cô vẫn nhớ ngày sinh nhật năm ngoái tỏ tình với anh, bị anh bắt bỏ chân xuống. Sau đó lúc anh rời đi, tất nhiên cũng đi cùng Quý Thính, lúc đó không biết cô còn gọi cho Quý Thính nữa. Quý Thính người phụ nữ này còn biết nói dối nữa đấy. Tất nhiên, cô biết Quý Thính không phải là người biết nói dối, vậy nhất định là Đàm Vũ Trình bảo nói dối rồi, anh muốn trốn cô.

Vu Hy nhìn Mộng Gia, “Sao lại hừ lạnh.”

Mộng Gia trợn mắt, không đáp.

Đàm Vũ Trình ôm Quý Thính một lát. Phía dưới có rất nhiều người nhưng anh vẫn cúi đầu hôn lên môi cô, giọng anh rất trầm, “Vậy đã chắc chắn? Gả cho anh.”

Quý Thính nhìn anh, gật đầu.

Đàm Vũ Trình cong mi, lồ ng ngực xao động vô cùng vui vẻ. Anh ngẩng đầu, nắm tay Quý Thính, “Đi, dẫn em đi xem pháo hoa.”

Quý Thính đi theo anh, “Pháo hoa gì chứ?”

Đi xuống bậc, những người khác cũng đi ở phía sau họ. Quý Thính và Ôn Nam Tịch nhìn nhau, Ôn Nam Tịch cười khoác cánh tay Phó Diên, nhìn cô chớp chớp mắt. Quý Thính cười cười.

Mọi người cùng đi ra ngoài cửa. Lúc này Quý Thính mới nhận ra nhà hàng này ở ngoại thành, xung quanh không có nhiều cửa hàng, dựa vào núi. Không biết ở cửa được lắp đặt một chiếc máy tính từ lúc nào. Đàm Vũ Trình nắm tay cô đi đến trước máy tính, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấn vài cái, tiếng máy bay không người lái bay lên, ngay sau đó bay trên bầu trời.

Bùm.

Màn pháo hoa do máy bay không người lái trình diễn trên bầu trời, hiện lên một hình ảnh giống như dải ngân hà. Đẹp đến động lòng người.

Vu Hy lên tiếng cảm thán, “Đẹp thật đấy!”

Máy bay không người lái trình diễn không giống với pháo hoa thật. Nó sẽ không lụi tàn, ở trên không trung liên tục biến hoá, màu sắc ngày càng rực rỡ hơn.

Quý Thính quay đầu nhìn anh, Đàm Vũ Trình ôm eo cô hỏi, “Đẹp không em?”

Quý Thính cong môi, dựa vào lòng anh, “Đẹp lắm.”

Cô khoác tay lên cánh tay anh, mà ba chiếc nhẫn cô đeo trên tay cũng lấp lánh, là chiếc anh vừa đeo lên cho cô. Một chiếc nhẫn kim cương hình giọt nước, một chiếc tỏ tình với ba màu sắc, và một chiếc kim cương hình vương miện. Đàm Vũ Trình cong môi, cùng cô nhìn màn trình diễn trên bầu trời.

Một nhóm người đứng ngoài cửa, Trần Phi và Chu Hùng ghé lại gần Long Không. Trần Phi còn khoác tay lên vai Long Không hỏi, “Anh Long Không, anh Đàm sắp kết hôn rồi, còn anh thì sao?”

Long Không bất đắc dĩ, “Tôi làm phụ rể.”

Trần Phi: “Em muốn hỏi anh có bạn gái chưa, định khi nào thì kết hôn?”

Long Không nhìn hình ảnh Quý Thính dựa vào lòng Đàm Vũ Trình, thu lại ánh mắt rồi trả lời, “Cần cậu phải quản à, nhóc con.”

Trần Phi: “Ai là nhóc con chứ?”

Chu Hùng ở bên cạnh quay phim, bật cười.

Phó Diên cũng ôm Ôn Nam Tịch vào lòng. Ôn Nam Tịch nở nụ cười dịu dàng dựa vào người chồng, trên tay cũng đeo một chiếc nhẫn xinh đẹp.

Vu Hy đứng cạnh Mộng Gia. Mộng Gia đi giày cao gót, hai tay khoanh trước ngực. Vu Hy nhìn màn trình diễn của máy bay không người lái, “Nếu như có người vì tôi mà làm điều này, tôi cũng sẽ bằng lòng gả cho anh ấy.”

Mộng Gia chê bai, “Chỉ vậy mà đã đồng ý rồi? Yêu cầu thấp vậy.”

Vu Hy hừ một tiếng, thấp giọng hỏi Mộng Gia: “Ba chiếc nhẫn Đàm Vũ Trình đeo cho Quý Thính đắt lắm phải không?”

Mộng Gia liếc nhìn cô ấy, ghé vào tai cô ấy nói một con số. Vu Hy kinh ngạc, Mộng Gia nhìn lên bầu trời.

Dải ngân hà lấp lánh, khu trường học gần đó cũng thấy được màn trình diễn này, người người ra vào siêu thị, cảm thán không thôi.

Tiếu Hi cầm điện thoại ra ghé sát vào Khâu Đan, nụ cười vẫn hiện rõ trên gương mặt. Hai bố đứng bên cạnh ngó qua xem video Chu Hùng gửi cho họ, trong video Quý Thính đã nói đồng ý. Tiếu Hi cảm thán một tiếng, cười thật tươi, “Ôi chao, sao Thính Thính không kiên trì thêm chút nữa, đợi Vũ Trình lấy nốt số nhẫn còn lại ra.”

Khâu Đan liếc bà một cái, “Vũ Trình chuẩn bị bao nhiêu cái vậy?”

Tiếu Hi cười: “Cũng không nhiều, khoảng mười chiếc thôi.”

Khâu Đan: “Các cậu không có chỗ tiêu tiền đúng không?”

Tiếu Hi cười đáp, “Vậy có gì đâu, còn nhẫn vàng nữa.”

Đàm Huy phụ hoạ, “Đúng vậy, có là gì đâu.”

Khâu Đan bất đắc dĩ, Quý Lâm Đông cười haha, nhìn hai con trên video. Hình ảnh con gái mình được che chở, thân làm bố ông cảm thấy rất hạnh phúc. Xem video xong, ở bên ngoài phía không xa có trình diễn pháo hoa, Tiếu Hi kéo Khâu Đan ra ngoài, “Chắc chắn là do Vũ Trình sắp xếp.”

“Đẹp thật đấy, quả là khoa học làm thay đổi cuộc sống, ở xa mà vẫn nhìn được rõ vậy.”

Khâu Đan nhìn dải ngân hà ở phía không xa, cũng cảm thấy rất đẹp.

Tiếu Hi ngắm nhìn một lát, quay sang nhìn Khâu Đan, “Vậy chúng ta phải chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa rồi, bao nhiêu năm mới có một chuyện vui.”

Khâu Đan nghe vậy bật cười, gật đầu.

Đàm Huy đẩy gọng kính lên, “Thật tốt.”

Quý Lâm Đông cũng gật đầu, “Đúng vậy.”

Trường học gần đó cũng nhìn thấy màn trình diễn này, không ít người đều đi ra ngắm nhìn. Thư Tiêu cầm ly cà phê lên uống, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời.

Có người đi qua cô ta, nói: “Hình như có người cầu hôn nên mới có màn trình diễn bằng máy bay không người lái đẹp như vậy. Còn là máy bay không người lái của Diên Tục nữa, mẫu vừa được đưa ra thị trường xong.”

Nghe thấy hai chữ Diên Tục. Bàn tay Thư Tiêu run lên, lấy điện thoại mở vòng bạn bè lên theo phản xạ. Lập tức nhìn thấy video Long Không đã đăng.

Đàm Vũ Trình che mắt Quý Thính, đôi mắt anh mang theo vẻ dịu dàng nhìn người phụ nữ trong lòng, đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay cô hỏi có bằng lòng gả cho anh không, cuộc đời còn lại chúng ta sẽ ở bên nhau.

Thư Tiêu run lên. Họ mới ở bên nhau được bao lâu chứ, sao đã kết hôn rồi. Mà điều cô ta không biết là, từ khi mẹ Đàm Vũ Trình và mẹ Quý Thính chơi thân họ đã ở cạnh nhau mười năm, chứ không phải ‘mới được bao lâu’.

Thư Tiêu bóp chặt ly cà phê. Chất lỏng bên trong như sắp trào ra bất cứ lúc nào, giống như tâm trạng không cam tâm của cô ta lúc này.

Ở khu bình luận bài đăng của Long Không đều là lời chúc phúc.

Có người nói: Cầu hôn mà dùng nhiều nhẫn như vậy, cứu mạng.

Có người nói: Đẹp đôi thật đấy.



Sau khi cầu hôn thành công.

Hai nhà đã cùng ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc chuyện đăng kí kết hôn, chụp ảnh cưới cũng như hôn lễ. Còn về quà hồi môn, Đàm Vũ Trình sang tên hai căn nhà dưới tên của mình cho Quý Thính, Quý Thính tặng anh một chiếc xe mới đắt tiền. Tiếu Hi cũng ngầm sắp xếp không ít, Quý Thính chỉ biết hai mẹ đã bàn bạc chuyện lễ hỏi rất lâu. Chủ yếu là do một người cho một người từ chối.

Về phía Khâu Đan và Quý Lâm Đông, trước kia Quý Thính cũng biết bố mẹ có một khoản tiền, nhưng lần này cô mới phát hiện họ không chỉ có một chút. Kinh doanh siêu thị nhiều năm như vậy, thêm với việc Khâu Đan cũng biết đầu tư nên đã để được không ít. Hai bố mẹ đưa tới đẩy lui.

Còn Quý Thính và Đàm Vũ Trình xuất phát đi chụp ảnh cưới. Họ đến Hong Kong một chuyến, chụp ở đó vài bộ. Sau đó đến biển tình nhân, bộ ảnh chụp ở đây khá táo bạo, mặt trời mọc mặt trời lặn, họ đều chụp.

Bộ ảnh hôm nay chụp xong, cô có mặc chiếc váy đỏ xẻ tà. Lúc trở về xe kiểu nhà di động, Quý Thính bị anh nhấn vào lòng hôn lên môi, tay chống lên vách xe. Nhiệt độ dần tăng lên, đôi mắt cô ửng nước, Đàm Vũ Trình giữ gáy cô hôn sâu. Chiếc váy vốn được mặc gọn gàng bị anh làm loạn, mà bên ngoài xe thỉnh thoảng lại có người đi qua, Quý Thính nghe thấy có tiếng bước chân ôm cổ anh có hơi căng thẳng.

Yết hầu Đàm Vũ Trình khẽ động, anh ghé vào tai cô, “Đừng sợ, anh khoá cửa rồi.”

Quý Thính mở mắt nhìn, cắn lên môi anh một cái. Anh bật cười, ôm chặt eo cô chậm rãi giày vò.

Thật lâu sau có người gõ cửa xe, nhưng sau đó lại yên tĩnh. Bên ngoài trời đã tối, tiệm gần biển đã sáng đèn, Đàm Vũ Trình mới ôm cơ thể run rẩy của Quý Thính đi vào phòng tắm trong xe. Cô lườm anh một cái.

Đàm Vũ Trình chống tay lên khung cửa kính, ghé vào tai cô nói, “Hôm nay chụp ảnh, quả thật anh không kìm chế được.”

Nói xong anh hôn lên trán cô. Quý Thính đá anh một cái, anh bật cười.

Bên ngoài lại có người gọi, lần này điện thoại cũng rung lên. Đàm Vũ Trình lấy một chiếc váy thoải mái cho Quý Thính đặt ở bên cạnh, đóng cửa phòng tắm xong mới thay quần áo đi ra. 

Trong phòng tắm có bồn tắm, lần này bị anh dày vò mạnh mẽ cô ngâm mình trong bồn tắm rất lâu. Cô cũng biết ảnh hôm nay chụp rất táo bạo, ở trong biển chiếc váy dán chặt vào cơ thể. Mà sơ mi của anh cũng dán chặt vào làn da, hiện lên cơ bắp mạnh mẽ. Còn phải bày rất nhiều tư thế chụp ảnh khác nhau. Buổi chiều mặc váy xẻ tà, đôi chân dài của cô lúc ẩn lúc hiện.

Quý Thính tắm xong đứng dậy lau người, mặc chiếc váy màu nhạt lên lau tóc đi ra. Ở bên ngoài cửa tiệm nhỏ, mọi người đều ngồi đó nói chuyện, ăn thịt nướng uống rượu. Họ đều trong đội ngũ nhiếp ảnh.

Quý Thính đi qua. Đàm Vũ Trình dựa lưng lên ghế nói chuyện với mọi người, Quý Thính đi đến bên cạnh, anh đưa tay kéo ghế ra cho cô ngồi xuống. Cô đưa tay lấy một lon bia lên uống. Đàm Vũ Trình lấy một xiên thịt bò cho cô, tắm xong anh mặc sơ mi màu đen, hình xăm thoắt ẩn thoắt hiện. Quý Thính ghé lại gần anh, “Có hơi đói.”

Chút này không đủ.

Đàm Vũ Trình nhướng mày, gọi thêm một phần mì xào, sau đó lại nắm tay cô, “Em có ăn salad không, để anh nói họ làm luôn.”

Quý Thính gật đầu.

Đàm Vũ Trình lại gọi thêm cho cô một phần salad. Sau khi mì được đưa lên, Quý Thính ăn mì trước. Đàm Vũ Trình dựa lưng lên ghế nói chuyện tiếp với mọi người, họ thuê cả phòng nhiếp ảnh cùng đến đây chụp.

Phó Diên và Ôn Nam Tịch đi dạo xong quay lại. Lần này chụp ảnh cưới ở biển tình nhân, Phó Diên dẫn Ôn Nam Tịch đến đây chơi cùng. Sau khi quay lại họ ngồi xuống cạnh bàn, Quý Thính kéo tay Ôn Nam Tịch qua hỏi, “Cậu ăn mì không?”

Ôn Nam Tịch cười, “Cho tớ một bát.”

Quý Thính gắp cho Ôn Nam Tịch một bát, Ôn Nam Tịch nhận lấy bắt đầu ăn, “Khá thơm.”

Quý Thính cười nói, “Ở chỗ du lịch như vậy có thể ăn được một bát mì ngon cũng không dễ.”

Ôn Nam Tịch cười gật đầu. Cô nhìn làn da trắng như ngọc của Quý Thính, nhớ đến vừa rồi Phó Diên gọi cho Đàm Vũ Trình hỏi xem họ có muốn qua phía sau đi dạo hay không, kết quả đối phương không nhấc máy. Ôn Nam Tịch ho một tiếng, cúi đầu ăn mì.

Ăn xong mì và salad.

Có vài khách du lịch đến phía sau nhảy múa, bà chủ quán là người khởi xướng. Quý Thính nhìn họ nói chuyện nhập tâm, kéo Ôn Nam Tịch qua nhảy cùng. Ôn Nam Tịch ngại ngùng nói, “Tớ không biết.”

Quý Thính ghé lại gần, “Cứ tuỳ ý, không cần ngại đâu.”

Ôn Nam Tịch chớp chớp mắt.

Quý Thính cầm tay cô ấy bắt đầu nhảy. Thật ra cô cũng không giỏi lắm, nhưng cô dần dẫn dắt Ôn Nam Tịch. Sau khi sinh xong lần đầu Ôn Nam Tịch đi xa như vậy, Phó Diên dẫn cô tới để cô thả lỏng một chút. Ôn Nam Tịch cũng không để ý nhiều nữa nhảy theo nhịp bước chân của Quý Thính, hai người cười nhìn nhau nhảy rất nhập tâm.

Đàm Vũ Trình và Phó Diên đứng lên, nhìn hai người phụ nữ trước mặt, Phó Diên hỏi, “Khi nào thì tổ chức hôn lễ.”

Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần, chậm rãi đáp, “Vào ngày sinh nhật cô ấy.”

Phó Diên: “Khá tốt.”

Quý Thính đang nhảy, bà chủ quán còn rót cho cô một ly rượu, cô cầm lên uống, Ôn Nam Tịch cũng uống, hai người hai ly. Phó Diên thấy Ôn Nam Tịch như vậy cũng yên tâm hơn nhiều.

Quý Thính quay đầu nhìn thấy Đàm Vũ Trình đứng đó nói chuyện, cô đi qua ghé vào lòng anh.

Đàm Vũ Trình đưa tay ôm cô rũ mi nhìn, Quý Thính cười hỏi, “Nhảy không anh?”

Một tay Đàm Vũ Trình ôm eo cô, một tay cầm lấy ly rượu nhìn vào, tức đến bật cười.

“Ai cho em uống cái này?”

Quý Thính có hơi say, chớp mắt: “Rượu gì vậy?”

Đàm Vũ Trình để rượu sang một bên, “Vodka.”

Anh nhìn sang Phó Diên, “Mau đi cứu vợ cậu.”

Phó Diên phản ứng lại, nhanh chóng đi lên ôm lấy vợ, Ôn Nam Tịch cũng say rồi.

Quý Thính ôm cổ anh, lại hỏi, “Anh uống rượu không?”

Đàm Vũ Trình ôm cô nói, “Không uống.”

Quý Thính nghĩ ngợi, “Vậy nhảy?”

Đàm Vũ Trình nhìn cô, “Anh không biết nhảy.”

Quý Thính lầm bầm, “Sao gì anh cũng không biết thế.”

Đàm Vũ Trình vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng hỏi, “Cái gì cũng không biết? Em chắc chứ?”

Quý Thính cảm thấy cổ hơi ngứa quay sang nhìn anh, người cô mềm nhũn đã không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền cọ cọ lên người anh. Đàm Vũ Trình nhướng mày, mặc cho cô cọ.

Quý Thính ngẩng đầu lên, đầu ngón tay lướt qua đôi mày anh, “Khá đẹp trai.”

Đàm Vũ Trình cong môi, “Cảm ơn đã khen.”

Quý Thính lại ôm chặt cổ anh, đưa tay sờ lên hình xăm trên cổ.

Đàm Vũ Trình mặc cho cô sờ, Quý Thính lại hỏi, “Anh xăm gì vậy?”

Giọng anh khá lười, “Xăm tên em.”

Quý Thính chớp mắt, “Em biết.”

Đàm Vũ Trình cười, “Biết mà em còn hỏi.”

Giọng Quý Thính nũng nịu, “Em cứ hỏi đấy.”

Đàm Vũ Trình bị hình ảnh đáng yêu này của cô làm rung động. Trước kia cô cũng từng say rượu nhưng vẫn tỉnh táo, lần này chắc say hẳn rồi, lại nói rất nhiều. Quý Thính như muốn hỏi thêm gì đó, lại chớp chớp mắt sờ lên mi tâm của anh, “Chúng ta sắp kết hôn rồi à.”

Giọng Đàm Vũ Trình rất trầm, “Ừm, sắp rồi.”

Quý Thính chớp mắt cười bò lên vai anh, Đàm Vũ Trình ôm chặt cô. Vài phút sau cảm nhận được hơi thở đều đặn, cô đã ngủ rồi, anh khom lưng bế cô lên đi vào xe.

Lần du dịch chụp ảnh cưới này, họ đi qua HongKong, rồi lại từ Lê Thành xuất phát lái xe đến một nơi bốn mùa đều là mùa xuân. Ngày mai quay về rồi, chuyến du lịch cũng sắp kết thúc.

Mà tối nay cô lại uống say. Đàm Vũ Trình thu dọn phòng trong xe, ngồi xuống bên giường cúi đầu nhìn cô. Ngón áp út của anh cũng đeo một chiếc nhẫn, cùng một đôi với chiếc nhẫn vương miện của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!