“Sao bệ hạ lại ở đây?”

Thư Quân thuận miệng tìm đề tài hóa giải sự xấu hổ.

Bùi Việt ngơ ngác chỉ về hướng tây điện: “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.”

Thư Quân giật mình, thì ra là thế.

Một chút xấu hổ và bối rối kia lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Vừa rồi gặp được hắn, nàng chỉ mải kinh ngạc, chưa từng chú ý tới nét bi thương giữa hàng mày hắn.

Bùi Việt thấy Thư Quân đang không biết làm sao, chắp tay sau lưng xoay người lại, sắc mặt mang theo ấm áp: “Nàng thì sao, vì sao tới đây?”

Nếu nói ra, Thư Quân xuất hiện ở nơi này mới càng không hợp tình hợp lý.

Thư Quân vò vò khăn tay, hoảng loạn vừa mới đè xuống lại hiện lên ở đuôi lông mày: “Ta... Ta nhìn thấy phong cảnh phía trước sân đẹp quá, nên lại đây nhìn một chút.”

Bùi Việt nhìn nàng thật sâu, nơi này chính là nơi thờ phụng tổ tiên hắn, người bình thường không vào được. Thư Quân có thể vào, đoán chừng là nhờ cái lệnh bài kia, có điều Bùi Việt cũng không vạch trần nàng.

“Thì ra là thế.” Hắn lại nhìn thoáng qua sắc trời: “Nàng dùng bữa chưa?”

Thư Quân lắc đầu, “Bệ hạ thì sao?”

Bùi Việt cụp mi, giọng nói bình thản: “Ngày giỗ của mẫu thân, hôm nay dự định sẽ nhịn ăn.”

Thư Quân hiểu rõ, nhỏ giọng gật đầu: “Vậy ta cũng không ăn.”

Bùi Việt nhìn nàng một cái.

Lúc này Thư Quân mới phát hiện lời này của mình có chút nghĩa khác, hình như là vì hắn nên không cần ăn. Nàng vội vàng giải thích: “Ta cảm nhớ nương nương nghĩa cử cao đẹp, ta là thần dân của bà, nên mới...”

“Được rồi, trẫm biết.” Bùi Việt cười ngắt lời nàng.

Gò má nàng vừa trắng vừa hồng, chỗ hồng hồng giống như đánh phấn, một đôi mắt ướt át long lanh tựa minh châu, trong vắt, xinh đẹp đến mức có thể gột rửa đi những gánh nặng và bụi bẩn trong lòng người.

Mỗi năm vào thời điểm này, tâm trạng Bùi Việt đều không tốt, nhưng nàng vừa xuất hiện, tâm tình hắn lập tức trở nên nhẹ nhàng,

Nàng vốn không có khả năng xuất hiện ở chỗ này, lại không hề đoán trước mà đến.

Giống như từ trên trời hạ xuống.

Thân là đế vương, hắn không tin quỷ thần, thế nhưng lại không hiểu vì sao bỗng cảm khái số mệnh.

Trong lòng Bùi Việt lặng lẽ tiêu hóa cảm xúc.

“Thời gian không còn sớm, nàng cũng nên trở về. Vừa hay trẫm tiện đường, đưa nàng về được không?”

Cũng không biết là vì hắn không mặc long bào minh hoàng, hay là thật sự muốn buông tay, giọng điệu này nghe vô cùng thoải mái, cuối cùng cũng không còn cảm giác áp bách như trước đây.

Thư Quân ý thức được thời gian, gật đầu.

Có lẽ là sợ bị người ta bắt gặp, Bùi Việt chọn một hành lang trống trải, từ sau núi rời khỏi chùa Linh Sơn.

Thược Dược cùng tiểu nội sử ở phía sau không nhanh không chậm đi theo. Thư Quân đi cùng Bùi Việt ở phía trước, trời vừa mới mưa, có chút hơi nước lượn lờ trong hành lang, Thư Quân đột nhiên trượt chân, theo bản năng túm lấy góc áo Bùi Việt.

Bùi Việt nhìn thoáng qua tay nhỏ trắng nõn mềm mại kia, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt ngưng lại, giả vờ như không có việc gì để mặc nàng nắm.

Mỗi một bước đi, kéo thêm từng chút từng chút một.

Trong đầu Bùi Việt xuất hiện một vài hình ảnh không thích hợp, xoa xoa trán.

Thư Quân phát hiện mình đang túm chặt hắn, góc tay áo bị nàng nắm, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng buông thõng, vẻ đẹp của sức mạnh tràn ra khắp nơi. Đầu óc Thư Quân nổ tung, vội vàng buông ra, dịch sang bên cạnh gần rào chắn hành lang, vịn rào chắn ướt đẫm đi từng bước một xuống dưới.

Rõ ràng gió lạnh bốn phương, gò má nàng lại đỏ hồng như phấn đào.

Lên xe ngựa nghỉ ngơi, nàng vẫn không thể bình tĩnh lại, Bùi Việt bình thản ngồi ở phía trên, nàng bèn ngồi dựa vào ghế gấm sát vách tường xe. Xe ngựa chậm rãi đi, vừa nhanh vừa ổn định, Thư Quân bỗng nhiên nhớ tới chuyện thuốc viên, bèn quỳ xuống.

“Thần nữ tạ bệ hạ long ân.”

Bùi Việt nghe vậy sửng sốt, xem ra nàng đã phát hiện, thật sự cũng không ngốc, xương ngón tay hơi cuộn lại khẽ xoa chén trà, nhẹ nhàng nói: “Không cần để ở trong lòng.”

Sắc trời sau giờ ngọ sáng lên, âm thanh bánh xe lăn nhịp nhàng theo tiết tấu, ý thức Thư Quân dần dần có chút hỗn loạn.

Có ơn với nàng, lại không cần báo đáp.

Nàng luôn cảm giác dường như thiếu một món nợ, món nợ ân tình.

Bùi Việt nhắm mắt một lát, chậm rãi ngước mắt, thấy chân mày Thư Quân nhíu chặt, không biết vì sao lại sầu não như vậy.

“Trong lòng không thoải mái?” Giọng điệu của hắn cực kỳ bình thản, rồi lại giống như dẫn dụ từng bước.

Sắc trời sau giờ ngọ ở đây mờ sương, dường như mang theo chuyển động nhịp nhàng của âm nhạc.

Thư Quân trong buồn rầu mang theo vài phần ngây thơ: “Ta nhận đại ân của bệ hạ, không biết nên hồi báo như thế nào, nếu cứ yên tâm thoải mái nhận như vậy, thật... thật áy náy.”

Khoé môi Bùi Việt chậm rãi kéo lên, ánh mắt trong trẻo hơi sáng lên vài phần: “Nếu thật sự áy náy, vậy tặng trẫm một lễ vật đi.”

“Bệ hạ muốn cái gì?” Thư Quân vội hỏi.

Bùi Việt thầm cười khổ, hắn muốn cái gì không phải rất rõ ràng sao.

“Vậy dùng sở trường của nàng đi.” Hắn không định làm khó nàng.

Thư Quân ngây ngốc gật đầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ bản thân mình am hiểu cái gì.

Nàng vẽ tranh khá tốt, chỉ là chút bản lĩnh này còn chưa đủ đặt vào mắt Hoàng đế.

Còn lại cũng chỉ là tay nghề thêu thùa, nếu nàng thêu gì đó cho Bùi Việt… Thôi quên đi.

Tâm tư của Thư Quân đều viết ở trên mặt, Bùi Việt còn có cái gì mà không rõ. Hắn nhẹ nhàng gõ ngón út lên bàn, suy nghĩ trong chốc lát nói:

“Phụ thân nàng rất giỏi tu bổ tranh cổ, nàng thì sao?”

Thư Quân đột nhiên gật đầu: “Ta biết, đương nhiên ta biết, ta thậm chí còn giúp cha ta làm nữa đó.”

Giống như một học trò nắm được cơ hội muốn nóng lòng thể hiện bản thân.

Đuôi mắt Bùi Việt chứa ý cười: “Được, vậy ngày mai nàng...” Hắn theo thói quen ra lệnh chợt dừng một chút, lập tức sửa miệng: “Nàng chọn ngày vào cung giúp trẫm sửa chữa một bức tranh cổ.”

Cuối cùng Thư Quân tìm được chỗ có thể thi triển kỹ năng, nét u ám giữa hàng mày biến mất, ngay cả cơn buồn ngủ cũng tiêu tan. Nàng hứng thú bừng bừng hỏi là tranh gì, Bùi Việt nói cho nàng là tác phẩm của danh gia tiền triều Hứa Nghĩa Sơn. Hứa Nghĩa Sơn để lại cho hậu thế không ít tác phẩm, trong đó nổi tiếng nhất là tranh sơn thủy non xanh nước biếc, không ngờ tiểu cô nương luôn luôn không kéo nổi tinh thần lúc đọc sách, đối với tranh cổ lại nghiên cứu rất sâu, nói đến lý lẽ hùng hồn.

Thời gian qua thật nhanh, xe ngựa dừng ở đường tắt phía sau Thư gia.

Thư Quân như chưa bao giờ thoải mái như vậy. Tểu cô nương thật sự vui vẻ, niềm vui lấp lánh nơi đuôi lông mày không áp xuống được, lúc xuống xe ngựa, nàng đứng ở bên ngoài, cong eo về phía hắn, nhỏ giọng tạm biệt: “Bệ hạ, ta về đây.”

Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt mà không ngấy.

Dáng vẻ nàng nghịch ngợm ở ngoài xe lắc lư, Bùi Việt cách màn xe, gọi một tiếng: “Quân Quân...”

“Hả? Bệ hạ còn có gì dặn dò sao?” Thư Quân lại ghé qua xe ngựa hỏi.

Nghe được giọng nói của nàng gần trong gang tấc, Bùi Việt nhắm mắt, kiềm chế một lát: “Không có việc gì. Đi thôi.” Câu nói sau kia là nói với người đang đánh xe Lận Tuân. Lận Tuân lập tức đánh xe ngựa chạy băng băng về hướng hoàng cung.

Thư Quân cảm thấy mình đã giải quyết được một chuyện khó trong lòng, sau khi nhìn theo xe ngựa đi xa, nàng vô cùng vui vẻ trở về phòng.

Thư Quân âm thầm cân nhắc, Hoàng đế mới vừa rồi rõ ràng muốn nói là “Ngày mai”, sau đó mới sửa lại thành “Chọn ngày”. Ngày mai nàng vốn cũng không có việc gì, không bằng đi trả ơn lần này.

Lúc đầu hai người ở chung giống như một sợi dây bị kéo căng, một người căng da đầu, một người thì hùng hổ doạ người.

Thư Quân chỉ hận không thể tránh xa một chút.

Hiện giờ sợi dây đã đứt, không còn tầng trói buộc kia, lại bằng lòng vì đối phương mà suy nghĩ.

Ngày hôm sau Thư Quân chỉ nói muốn đi biệt uyển xử lý nhà ấm trồng hoa, Tô thị cũng không hỏi nhiều, dặn dò Thược Dược cùng ma ma đi theo. Thư Quân lại nói hẹn Vương Ấu Quân, từ chối mang theo ma ma, chỉ mang theo Thược Dược ra cửa. Chủ tớ hai người đi vào chợ đèn hoa Đông Hoa Môn, Thược Dược bảo ở chỗ này nghỉ ngơi, lại đưa chút ngân lượng đuổi khéo người đánh xe, theo Thư Quân cầm lệnh bài vào cung.

Cung nhân lặng lẽ dẫn nàng vào Phụng Thiên Điện.

Bùi Việt mới vừa lâm triều trở về, nhìn thấy Lưu Khuê cười tủm tỉm đứng ở dưới đèn hành lang, một dáng vẻ vui mừng khôn xiết, hắn đoán được đại khái.

“Tới rồi?”

Lưu Khuê không khép miệng được: “Cô nương chờ ở thiên điện.”

“Đưa nàng tới Ngự Thư Phòng.” Bùi Việt đi nhanh vào thư phòng. Hắn vốn muốn ra sau ngự án, lại cúi đầu xem xét long bào trên người một cái, sáng chói có chút lóa mắt, vì thế thừa dịp Thư Quân còn chưa tới, hắn vòng ra phía sau tẩm điện thay quần áo trước.

Trái nhìn một cái, phải nhìn một cái.

Không phải xanh thì là đen, lại chẳng có bộ nào sáng màu.

Cuối cùng tìm được một bộ màu xanh da trời trước đây, thay xong trở lại Ngự Thư Phòng một lần nữa.

Búi tóc tiểu cô nương rũ xuống, mặc váy màu vàng cam thẹn thùng ngồi trên giường La Hán, nhìn thấy hắn vòng ra tới, vội vàng đứng dậy muốn hành đại lễ.

“Miễn lễ.” Vạt áo trước ngực Bùi Việt hơi nhăn, hắn lặng lẽ giơ tay vuốt lại, đến bên ngự án ngồi xuống.

Lưu Khuê đứng một bên nhìn đến có chút kinh ngạc. Đây là xiêm y từ ngày tháng năm nào, sao lại lấy ra mặc? Lại nhìn về chỗ ngồi của tiểu cô nương một cái.

Hầy, mắt nhìn thẳng.

Khó trách.

Lưu Khuê quyết định tự biết có mắt như mù, lặng lẽ lui ra ngoài.

Thư Quân chớp chớp mắt trộm ngắm Bùi Việt. Hiếm khi thấy hắn mặc xiêm y sáng màu, long bào vàng sáng kia xem như đẹp đẽ, nhưng lại quá có uy lực của Hoàng đế, thật sự không dám nhìn thẳng.

Cái áo trước mắt này rất hợp với hắn, vô cùng đẹp.

Gương mặt kia vốn đã cực kỳ tuấn tú, hôm nay lại thêm vài phần khí chất, quả thật che lấp cả núi sông.

Thư Quân không khỏi lại cảm khái lần nữa, nếu hắn là thất gia thì thật tốt.

Trên mặt Bùi Việt vẫn không có biểu cảm gì, gọi tiểu nội sử đang quỳ gối chỗ bình phong tới: “Đi nội thư phòng lấy bức tranh bị hỏng của Hứa Nghĩa Sơn kia tới đây.”

Lưu Khuê sớm biết được hai người muốn làm cái gì, nhanh chóng sai người dựng giá vẽ, lại chuẩn bị các loại công cụ thuốc màu cần để tu bổ tranh cổ. Không bao lâu sau, Thư Quân bắt đầu tập trung hết sức bắt đầu sửa tranh.

Đây là một bức sơn thủy đồ xanh đậm, dùng thủ pháp là màu xanh đậm, phía trên là một lớp mực nước xanh đậm mỏng, phong cách cực kỳ tinh tế. Thư Quân tận mắt nhìn thấy cũng không khỏi cảm khái, một lão tiên sinh 80 tuổi vậy mà có thể vẽ ra một bức tranh đẹp đẽ sinh động như thế này.

Nếu là Thư Lan Phong ở đây, đoán chừng cũng không đủ bản lĩnh lập tức xuống tay.

Thứ nhất, Thư Quân là ‘nghé con mới sinh không sợ hổ’, thứ hai có lẽ là lời nói của Bùi Việt khiến cho nàng tự tin. Nàng nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sau nửa canh giờ nghiên cứu, bắt đầu tiến hành.

Lúc đầu Bùi Việt còn nghiêm túc phê duyệt tấu chương, không để ý Thư Quân làm thế nào. Đến buổi trưa hắn phê xong sổ con rồi, Thư Quân vậy mà chăm chú đến mức không nhúc nhích. Bùi Việt có chút không yên tâm, lo lắng cô nương này làm việc quá sức sẽ khiến mình tổn hại thân thể, vì thế đứng dậy dạo bước đi nhìn thử.

Hắn chưa bao giờ thấy Thư Quân tập trung như thế. Nàng đắm chìm trong việc tu sửa bức tranh, biểu cảm nghiêm túc mà lạnh lùng, ánh mắt tinh tường đến mức một sai sót nhỏ nhất cũng có thể khiến cho nàng chú ý.

Bùi Việt thực sự xem đến ngây người.

Sau đó hắn lượn lờ qua lại ở trước mặt nàng vài lần, nhưng hoàn toàn không được Thư Quân để ý đến.

Đây vẫn là con sâu nhỏ mơ màng vặn eo chu miệng không chịu ngồi yên kia sao?

Thư Quân làm việc chăm chỉ, cơm trưa chỉ dùng mấy miếng điểm tâm, đến khi việc lớn hoàn thành thì đã đến giờ Dậu đầu buổi chiều. Cả người nàng cứng đờ, duỗi người thật dài, cười tủm tỉm nhìn Bùi Việt xoay xoay đầu.

“Bệ hạ, ta sửa xong rồi.”

Bùi Việt nhìn một nửa khuôn mặt xinh đẹp ló ra từ phía sau bức tranh, sáng như minh châu, đẹp đến không thật.

Đáy mắt nàng giăng đầy tơ máu, hai tròng mắt hơi say, có thể thấy được là dùng mắt quá độ, tầm mắt có chút mơ hồ.

Bùi Việt cảm thấy đau lòng.

“Người đâu, chuẩn bị khăn ấm.”

Hắn đứng dậy vòng ra ngự án, chỉ vào giường La Hán phía sau Thư Quân.

“Mắt nàng bị thương rồi, cần dùng khăn nóng đắp một lát.”

Đôi mắt Thư Quân khô khốc, khó chịu vô cùng. Nàng không từ chối, đỡ ghế bành đứng dậy, vòng ra phía sau, dựa vào gối ở mép giường La Hán.

Bùi Việt ngồi ở đối diện nàng, giữa hai người cách một bàn vuông nhỏ, trên bàn bày một bình mai sứ men xanh nhỏ, bên trong cắm một bó lan Quân Tử.

Cung nhân tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng bưng thau đồng, dùng khăn vải nhúng nước ấm vắt khô, lập tức đưa cho Hoàng đế.

Thư Quân nhắm hai mắt dựa vào gối nghỉ ngơi, không chú ý tới cảnh này. Bùi Việt tiếp nhận khăn nóng, vội vàng gấp lại, tiến đến đặt trên hai mắt nàng, một cảm giác ướt nóng ập tới, vành mắt mệt mỏi của Thư Quân nhanh chóng được thư giãn, nàng thoải mái thở ra một hơi.

Đôi mắt nhìn không thấy, lỗ tai lại cực kỳ nhanh nhạy, nàng nghe được Bùi Việt ngồi ở đối diện nàng.

Miệng nàng khô, rất muốn uống nước lại không dám mở miệng nhờ Hoàng đế làm giúp, cũng không biết trong điện có cung nữ nào đang hầu hạ hay không. Một tay nàng chống phía sau giường La Hán, giữ khăn vải không để rớt xuống, một tay khác bắt đầu thăm dò mò mẫm xung quanh.

Bùi Việt nhìn đến tay nhỏ không an phận kia, trong ngực bật ra một tiếng cười, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.

“Nàng lại sờ loạn cái gì đó?”

Thư Quân đờ người.

Một chữ “lại” đã hoàn toàn xốc lên bí mật đang được cất giấu.

Gò má Thư Quân lập tức từ đào non chín thành đào hồng, nếu không phải bây giờ nàng không nhìn thấy gì, nàng ắt muốn chạy trối chết.

Hít vào, thở ra, bình tĩnh.

Chỉ cần nàng không thấy, nàng sẽ không xấu hổ.

“Ta muốn uống nước.”

Bùi Việt ung dung nâng chén trà, cũng không biết là trêu nàng, hay là giận nàng, nghiến răng nói.

“Vậy nàng sờ s.oạng bên đó làm gì? Nàng sờ bên chỗ trẫm đây này, chén trà ở đây.”

Thư Quân: “...”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!