Thư Quân căn bản không biết canh sâm của mọi người khác nhau, canh nhân sâm ngàn năm quả nhiên hiệu nghiệm. Mấy ngày Thư Quân ở Hàm An Cung nơm nớp lo sợ, không có chút thần sắc nào, hôm nay uống canh sâm này xong thần thái sáng láng bước vào học đường, ngay cả buổi sáng nghe phu tử giảng bài cũng rất tập trung, còn ghi chú lại rất nhiều.

Thục Nguyệt Công chúa bị mắng không còn mặt mũi nào, lấy cớ bị bệnh không đi học, Thư Quân lại được yên tĩnh. Nếu nàng đã dọn đến Trữ Tú Cung, Bùi Việt không còn lo lắng gì nữa, bảo sau này tan học Thư Quân cứ đến Tàng Thư Các dùng bữa, Thư Quân cũng vui vẻ vì buổi trưa có thể nghỉ ngơi được một lát.

Buổi chiều là giờ dạy của Yến phu tử, Yến phu tử rất nghiêm khắc, ít khi nói cười, học trò đều cực kỳ sợ ông.

Hôm nay phu tử giảng câu chuyện nổi tiếng từ xưa có tên là “Nhạc Dương Lâu Ký”, bài này hoành tráng, khí khái hào hùng, lưu loát dễ đọc. Phu tử này chính là người lần trước phạt nàng đứng ngoài hành lang, Thư Quân không dám lơ là, nghiêm chỉnh ngồi đọc theo.

Tạ Vân âm thầm liếc nhìn Thư Quân vài lần, nàng ta là kiểu người không giấu được chuyện trong lòng. Nàng ta hỏi thăm lai lịch Thư Quân không được thì muốn giày vò nàng một chút, vì thế thừa dịp Yến phu tử vừa đặt câu hỏi, nàng ta bạo dạn mở miệng.

“Phu tử, đêm qua Thư gia muội muội nói nàng đã thuộc lòng bài văn này, hay là để muội muội đọc cho mọi người cùng nghe, làm tấm gương tốt cho chúng ta.”

Thư Quân sợ tới mức đánh rơi cả bút, nàng nói như vậy lúc nào chứ? Nàng hoảng hốt nhìn chằm chằm Tạ Vân, Tạ Vân vô tội nhìn nàng chớp chớp mắt, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa hỏi Lý Anh đang ngồi bên trái: “Lý tỷ tỷ, tỷ thấy ta nói có đúng không?”

Lần này, Lý Anh không phá hỏng danh dự của nàng ta, không nhìn Thư Quân lấy một cái, lạnh nhạt nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”

Hai người này nếu hợp lại cùng dạy dỗ một người, thì người kia đừng hòng chạy thoát. Mọi người cảm thấy vui vẻ khi người gặp họa mà cùng xem kịch hay, chỉ có Thôi Phượng Lâm lo lắng liếc nhìn Thư Quân một cái.

Bùi Ngạn Sinh ở bên kia tấm rèm lập tức muốn đứng dậy từ chối thay Thư Quân, lại bị Bùi Giang Thành ngồi bên cạnh kéo lại.

“Tính tình Tạ Vân và Lý Anh thế nào, ngươi càng che chở, các nàng ta được một tấc lại muốn tiến một thước. Đáp không được cũng không sao, đơn giản chỉ như một cái tát vào mặt mà thôi.”

Bùi Ngạn Sinh cắn răng ngồi về chỗ.

Yến phu tử dựa vào ghế bành, đưa mắt nhìn Thư Quân: “Là trò?”

Thư Quân là người duy nhất dám ngủ gật trong giờ dạy của ông, ấn tượng của Yến phu tử đối với nàng không tốt.

Thư Quân tuyệt vọng nhắm mắt, đứng dậy thi lễ: “Phu tử, ta chưa thuộc.”

Sắc mặt phu tử lạnh lùng: “Lão phu đã nói một canh giờ, trò không đến mức không nhớ được chữ nào đấy chứ? Hay lại ngủ gà ngủ gật rồi?”

Mọi người đều cười phá lên.

Mặt Thư Quân căng đến đỏ bừng, chỉ có thể căng da đầu ra trận, căng thẳng một lúc cũng không nhớ nổi mở đầu như thế nào. Nàng lắp bắp lúc lâu, mới run rẩy mở miệng. May là hôm nay nàng tập trung nên nhớ được một ít, đọc xong một đoạn thứ nhất, lại không thể nhớ nổi đoạn sau. Nàng hít sâu một hơi nói.

“Phu tử, lần đầu tiên ta đọc áng văn này, chỉ nhớ rõ nhiêu đó...”

Đây là khéo léo chống lại lời bôi nhọ của Tạ Vân.

Sao Tạ Vân có thể nhận sai, mặt đầy ấm ức đứng dậy, mềm mại nói với phu tử: “Phu tử, đêm qua rõ ràng ta nghe được nàng đọc. Xem ra là bản thân nhớ không được nên muốn tìm cớ. Thôi, coi như ta lắm miệng, phu tử phạt ta đi!”

Nàng ta vươn tay.

Yến phu tử nâng mắt liếc hai người một cái, nhưng lại không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngày mai hai trò cùng đọc, ai đọc không được ta sẽ đánh đòn.” Lại dùng thước chỉ vào Thư Quân ở phía xa xa: “Hôm nay học cho thuộc, ngày mai đọc không xong cũng bị đánh.”

Khuôn mặt nhỏ của Thư Quân sáng lên.

Tạ Vân đắc ý dạt dào cong khoé môi, nàng ta đã sớm đoán được phu tử sẽ làm vậy. nàng ta đã đọc áng văn này năm mười tuổi, nhưng nhìn Thư Quân tay chân vụng về, lắp bắp như vậy, có lẽ là lần đầu tiên đọc, một buổi tối thì có thể nhớ được bao nhiêu?

Lúc này Lý Anh bỗng nhiên ngước mắt nhìn bóng dáng kiêu ngạo của nàng ta: “Phu tử, theo ta thấy, một bài văn “Nhạc Dương Lâu Ký” không thể hiện hết tài năng của Tạ muội muội, hay là thêm “Đằng Vương Các Tự” vào đi. Nếu không được, thì đọc bài “Tả Truyện” cũng được.”

Nụ cười trên mặt Tạ Vân cứng lại, nàng ta quay đầu hung dữ liếc Lý Anh một cái. “Đằng Vương Các Tự” kia tuy nàng ta đã đọc nhiều lần, nhưng từ ngữ hoa mỹ, đối câu tinh tế, bên trong lại có không ít từ lạ, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ phạm sai lầm. Thư Quân đọc không được mọi người sẽ không để ý, nhưng nếu nàng ta đọc không được thì chẳng còn chút mặt mũi nào.

Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.

Tạ Vân và Lý Anh đấu đá nhiều năm như vậy, sao lại dễ dàng nhận thua, cười lạnh nói: “Nói như vậy, Lý tỷ tỷ cũng muốn gia nhập trận đấu?”

Lý Anh gật đầu: “Đương nhiên.”

Tạ Vân kiêu ngạo nâng cằm lên: “Vậy thì đọc thêm một thiên “Mặc Trúc Phú”.” Bài phú này là văn nhân Tô Triệt thời Tống làm ra, mà tên huý của tổ phụ Lý Anh là Lý Triệt.

Lý Anh nheo nheo mắt.

Học đường náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình. Đến cuối cùng là mọi người cùng tham gia, đọc được một áng văn thì không phạt, đọc ra được tất cả các áng văn nổi tiếng thì có thưởng. Chính vì vậy, lại có thêm mấy đề tài nữa.

Mấy bài văn này phu tử đã giảng ở học đường năm trước rồi, mọi người chỉ cần chọn một bài quen thuộc thì đều có thể qua, nhưng lại làm khó người mới như Thư Quân.

Sau khi tan học, Thư Quân nhìn danh sách trên khoá thiếp mà phát rầu.

Năm bài văn này nàng không đọc nổi một bài nào.

Mặt trời lặn về phía tây, ánh hoàng hôn phủ xuống một mảnh ấm áp. Nàng uể oải ỉu xìu ôm bọc sách muốn rời khỏi Anh Hoa Điện, lại thấy Tạ Vân dẫn đầu vài vị cô nương vây lại đây.

Thư Quân thấy sắc mặt các nàng ta không tốt, ôm bọc sách lui về phía sau một bước, sống lưng chạm vào khung cửa. Nàng kêu đau một tiếng, cảnh giác nhìn Tạ Vân.

“Ngươi còn muốn làm gì?”

Tạ Vân mặc một chiếc áo khoác mỏng tay ngắn, váy Hồ Nam mười hai cánh, da trắng mặt xinh, cả người xinh đẹp không có chỗ chê. Nàng ta hất hất tóc mái: “Muội muội tốt, ngươi đừng hiểu lầm, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi không phải sao?”

Thư Quân trợn mắt liếc nàng ta một cái, quay mặt qua chỗ khác, lòng bàn tay siết chặt: “Tạ cô nương, ta và ngươi không oán không thù. Tại sao ngươi tính kế ta? Ngươi biết rõ ta mới vừa học, không biết gì hết, còn bày trận lớn như vậy.”

Tạ Vân thấy mặt nàng khổ sở, buổi sáng đã trút cơn tức kia thoải mái rồi. Bắt nạt học trò kém thế này rất thú vị, nàng ta cười cười.

“Muội muội quả nhiên là người không có lương tâm, chẳng qua ta thấy ngươi và ta đều cùng ở Trữ Tú Cung, có lòng đốc thúc ngươi. Ngươi lại không cảm kích. Ây da, tối nay trở về phải treo tóc lên xà nhà, nếu không ngày mai không biết sẽ thảm cỡ nào đâu.”

Tạ Vân mang theo người lắc lư rời đi.

Thư Quân ngơ ngác nhìn ánh sáng loang lổ trên hành lang. Đợi đám người đi khỏi, nàng mới nâng bước chân cứng đờ rời đi, ra khỏi Anh Hoa Điện đi dọc theo hành lang phía nam, lúc này, Bùi Ngạn Sinh thở hổn hển đuổi theo.

“Quân muội muội, mấy bài văn này năm trước ta đều đã học rồi, ta dạy cho nàng đọc nhé.”

Bùi Ngạn Sinh chạy nhanh, mùi mồ hôi phả đến, Thư Quân cảm thấy khó chịu, lui lại mấy bước.

“Thế tử, tự ta sẽ nghĩ cách.”

Bùi Ngạn Sinh đứng nghiêm chỉnh trước mặt nàng, chống nạnh khuyên nhủ: “Nàng không hiểu nghĩa, sẽ không nhớ kỹ. Ta giảng qua cho nàng, sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.”

Dứt lời, phía sau truyền đến giọng nói mỉa mai của Bùi Giang Thành, trong tay hắn ta cầm một chiếc quạt ngà, chậm rãi đi lại đây: “Sao nàng lại chọc vào Tạ Vân và Lý Anh? Nàng không biết mỗi người trong kinh thành đều tránh hai người đó sao?”

Lúc hai người đính hôn, Bùi Giang Thành luôn chê Thư Quân không xứng với mình, hiện giờ đã từ hôn, lại bị mê hoặc bởi gương mặt này.

Thư Quân hoàn toàn phớt lờ Bùi Giang Thành, thi lễ với Bùi Ngạn Sinh.

“Ý tốt của Thế tử ta xin nhận, tạm biệt ở đây đi.” Nói xong ôm bọc sách đi về hướng rừng cây.

Bùi Ngạn Sinh còn muốn đuổi theo, lại bị Bùi Ngạn Thành giữ chặt. Lần này Bùi Ngạn Sinh không thể nhịn được nữa.

“Bùi Giang Thành ngươi đủ rồi nha! Ngươi bỏ nàng, còn không cho ta theo đuổi nàng sao?”

Bùi Giang Thành cụp mí mắt mỏng xuống, lộ ra hung ác: “Ngươi cố ý gây sự với ta có phải không? Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, nhưng sao ngươi lại cứ muốn nàng?”

Bùi Ngạn Sinh tức giận hất tay hắn ta: “Hay là ngươi hối hận rồi?”

Sắc mặt Bùi Gianh Thành giật giật.

Bùi Ngạn Sinh nghĩ là mình chọc trúng tâm sự của hắn ta, hất cằm lên: “Ta nói cho ngươi biết, đợi ta cưới được nàng, ta sẽ cưng chiều nàng trong lòng bàn tay. Ngươi chỉ có thể ghen ghét mà nhìn thôi.”

Bùi Giang Thành thẹn quá hoá giận, đuổi theo đánh Bùi Ngạn Sinh. Hai người làm ầm ĩ một trận được cung nhân khuyên nhủ rời đi, mỗi người mới giận dữ quay về phủ.

Thư Quân trốn trong rừng, tiểu cung nữ kia đuổi theo, đón nàng đi Tàng Thư Các.

Không ngờ, Bùi Việt không bận, đã sớm chờ ở bên trong.

Hôm nay Bùi Việt thay một chiếc áo suông xanh thẫm, gương mặt kia bớt đi vài phần thâm thuý, ôn hoà nhiều hơn.

“Đây là sao vậy? Ai chọc Quân Quân của chúng ta không vui?” Hắn rất ít khi thấy Thư Quân mặt ủ mày ê, hôm nay đi vào lại giống như quả cà tím phơi sương.

Thư Quân bị miệng lưỡi của hắn chọc cười, ngượng ngùng mím môi, nhìn ánh mắt hắn ôn hòa lại trầm ổn, nhẹ giọng oán giận.

“Ngày mai ta sợ là sẽ bị đánh.”

Bùi Việt chậm rãi cong môi, xoa xoa đầu nàng: “Không ai dám đánh nàng đâu.” Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng, lại vô hình mang theo khí phách, thậm chí là có chút uy lực: “Đến đây, dùng bữa trước đi.”

Không biết từ lúc nào gian cuối Tàng Thư Các đã thay một cái bàn lớn, Bùi Việt ngồi đối diện nàng, cung nhân tiến lên chia thức ăn. Thư Quân buông bọc sách xuống nghiêng người rửa tay, trong đầu vẫn còn lơ lửng cách gọi vừa rồi của hắn.

Quân Quân...

Sợ là hắn đã xem nàng giống như trẻ con rồi.

Thư Quân rửa tay sạch sẽ xong, hai má nóng ran, thật lòng nói xin lỗi: “Thất gia, ta có chuyện không đúng với ngài. Lần đầu gặp nhau ta đã nói dối tên họ, “Tô” là họ của mẫu thân ta.”

Lần đầu? Đây là muốn phủi sạch chuyện ở Trích Tinh Lâu?

Bùi Việt nhìn nàng đầy ẩn ý sâu xa: “Không sao, Tô Quân Quân cũng được.”

Thư Quân lập tức đỏ bừng mặt, xoa gò má nóng lên nói: “Ta không phải tên Tô Quân Quân, có điều lúc mẫu thân và cha ta giận nhau, cũng gọi ta là Tô…” Nhớ tới nhũ danh của mình, Thư Quân nói không nên lời, đột nhiên im bặt.

Bùi Việt chăm chú nhìn thẳng nàng: “Tô gì?”

Thư Quân rũ mắt xuống lắc đầu: “Không có gì, ngài dùng bữa đi.”

Bùi Việt lại có hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, dụ dỗ: “Nàng không nói, ngày mai lại không được ăn ngon.” Mang theo giọng điệu trêu chọc.

Thư Quân vừa tức vừa ngượng, giận dỗi nói: “Sao ngài không đổi cách uy hiếp khác?”

Bùi Việt nhoẻn miệng cười, đã rất lâu hắn chưa từng thoải mái như vậy. Ở cùng một chỗ với tiểu cô nương này, khiến người ta vui thích, hắn nghiêm túc hỏi:

“Ngoại trừ thức ăn, nàng còn quan tâm đến cái gì? Nàng nói cho ta, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.”

Thư Quân ôm bụng cười to, cười một lúc, dưới ánh mắt chờ mong của hắn, nàng xấu hổ nói.

“Nhũ danh của ta là “Kiều Kiều”.”

Bùi Việt lẩm bẩm hai chữ này: “Thực sự rất hợp.”

Mỏng manh quá mà.

Ăn cơm xong, Bùi Việt đưa nàng dạo qua Tàng Thư Các một vòng để tiêu cơm, sau đó bắt đầu ngồi vào bàn bên dưới cửa sổ làm bài tập về nhà.

Bùi Việt tự xưng là thông tuệ, thế gian này không có chuyện gì có thể làm khó hắn, nhưng dạy cho Thư Quân lại làm hắn nhiều lần nản lòng. Năm bài văn này, học thuộc “Đằng Vương Các Tự” là khó nhất, “Đào Hoa Nguyên Ký” là dễ nhất, Bùi Việt chọn “Đào Hoa Nguyên Ký” cho nàng. Trước tiên là giải thích, sau đó đọc cùng nàng, hắn đọc một đoạn nàng cũng đọc lại một đoạn, hắn dừng lại, nàng cũng dừng, dùng đôi mắt vô tội lại mê người nhìn hắn.

“Ta ngốc quá có phải không?”

Bùi Việt nhìn tiểu cô nương đang tủi thân não nề, nhéo giữa mi tâm: “Cha nàng không phải là Tư nghiệp Quốc Tử Giám sao, nghe nói rất nghiêm khắc với học trò.”

Thư Quân hiểu ám chỉ của hắn, dõng dạc nói: “Cha ta chỉ nghiêm khắc với người ngoài, rất khoan dung ta.”

Bùi Việt cười thành tiếng, âm thầm nghĩ cách.

Nếu trực tiếp nhúng tay vào chuyện giảng bài ở học đường sẽ vi phạm nguyên tắc của hắn, nhưng mặc kệ Thư Quân bị đánh, hắn cũng không làm được.

Thư Quân nhìn dáng vẻ khó xử của hắn, bình tĩnh lại, thu dọn sách vào bọc, ôm gò má nhìn hắn: “Thất gia, không sao đâu, đánh vài cái chỉ đau một lát thôi.”

Không nói thì không sao, nói xong Bùi Việt càng không đành lòng.

Yến Minh là phu tử nóng tính, lần trước Thư Quân đắc tội ông, đánh Thư Quân một thước đã đau đến phát khóc. Huống chi đọc không thuộc phải chịu hai mươi roi, đến lúc đó đôi tay nhỏ bé kia nhất định vừa đỏ vừa sưng.

Dường như hắn đã tưởng tượng ra dáng vẻ tiểu cô nương vừa khóc sướt mướt vừa cáo trạng với hắn.

“Kiều Kiều, nàng nói cho ta biết, nàng sẽ đọc bài gì?”

Một tiếng “Kiều Kiều” gọi đến vô cùng tự nhiên trôi chảy, tim Thư Quân đập mạnh như trống, tránh né tầm mắt nghiêm túc của hắn, hai tay rũ xuống, trầm tư suy nghĩ mình sẽ đọc cái gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, cô nương trước mặt gãi trán hết lần này đến lần khác, ngay lúc Bùi Việt sắp từ bỏ, sắc mặt Thư Quân đột nhiên sáng ngời,

“Ta nhớ ra rồi.” Nàng vỗ tay nói: “Ta sẽ đọc “Họa Lược”.”

Bùi Việt hoang mang: “Họa Lược? Thứ lỗi cho ta kiến thức hạn hẹp, đây là bài văn nào?”

Thư Quân cười khúc khích: “Ta viết cho ngài xem.”

Nàng xoa tay áo nâng bút, Bùi Việt thấy nàng dáng vẻ tự tin, chủ động mài mực cho nàng.

Lúc đầu Bùi Việt muốn nhìn xem nàng viết bài văn gì, dần dần lại bị thần thái của Thư Quân hấp dẫn. Mỗi khi nhắc tới chuyện học hành, bề ngoài tiểu cô nương đều tỏ vẻ lười biếng nhưng thật ra là không tự tin, nhưng giờ phút này, nàng giống như thay đổi thành một người khác, đôi mắt đen láy lấp lánh rực rỡ.

Nghệ thuật có nét độc đáo riêng, không nên dễ dàng phủ định bất cứ khả năng nào của một người. Thư Quân hứng thú với vẽ tranh, cũng vì như thế nàng mới có thể dễ dàng ghi nhớ bài văn này, còn những bài văn nổi tiếng kia, thật sự là làm khó nàng.

Đợi Thư Quân lưu loát trôi chảy viết một hơi, Bùi Việt nhận lấy, lọt vào tầm mắt chính là một bài văn với nét chữ nhỏ mạnh mẽ, không thể nghi ngờ là viết rất đẹp, văn chương thì càng tốt hơn. Bắt đầu từ thời Ngụy Tấn cho tới tiền triều, trong các yến hội, giới thiệu các bậc thầy hội hoạ từ xưa tới nay và các tác phẩm danh tiếng được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tuy chỉ là một bản tóm tắt lịch sử hội hoạ, nhưng từ ngữ trau chuốt đầy nhiệt huyết, dùng những trích dẫn kinh điển, văn chương xuất sắc.

Lại xem lạc khoản, viết “Thiếu Xuyên tiên sinh”, Bùi Việt hình như có nghe người ta nhắc qua, Thư Quân đứng bên cạnh kiêu ngạo nói.

“Chính là tổ phụ của ta, áng văn này là do tổ phụ ta viết. Lúc còn trẻ tổ phụ ngao du tứ hải, đi khắp núi sông, khi đi đến Đằng Vương Các lại có cảm hứng giống như “Đằng Vương Các Tự” viết “Họa Lược”, thu hút sự chú ý của vô số nhân vật nổi tiếng Giang Nam. Bản gốc đang được treo trong thư phòng của cha ta, từ nhỏ ta theo phụ thân vẽ tranh, đã thuộc làu bài văn này rồi.”

Tổ phụ nàng là người cực kỳ tài giỏi, khi còn trẻ đã tham gia khoa cử, khí phách hăng hái. Việc duy nhất khiến ông hối hận đời này chính là đã cưới tổ mẫu theo lời của cha mẹ. Tổ phụ và tổ mẫu không hoà hợp, tổ mẫu giỏi tính kế, bị tổ phụ khinh thường. Nam tử trung niên tính tình phóng khoáng bỏ nhà đi dưới sự tức giận, cuối cùng không về nữa.

Bùi Việt nghiên cứu kỹ lưỡng, đương nhiên nhận ra bên trong hàm chứa ý tứ người có tài nhưng không gặp thời.

“Bài văn rất hay.”

Thư Quân vui mừng.

“Chữ cũng rất đẹp.”

Thư Quân đỏ mặt.

Bùi Việt mở giấy Tuyên Thành ra đặt ở một bên cho khô nét mực: “Tặng cho ta?”

Thư Quân thẹn thùng nâng mắt: “Chỉ cần ngài không chê, ta đương nhiên là vui lòng.”

Bùi Việt gấp sách lại, cho người đưa Thư Quân về Trữ Tú Cung, sau đó trở về Ngự Thư Phòng, tự tay viết lại áng văn này, viết xong đưa cho Lưu Khuê. buổi tối Lưu Khuê hầu hạ bên ngoài phòng nghe được đại khái, trong lòng hiểu rõ, hôm sau lúc bắt đầu thu sổ con ở Thông Chính Tư, nói nhiều thêm một câu.

“Đi Hàn Lâm Viện xem Yến phu tử có đang dạy học không, rảnh rỗi mời ông ta tới Tư Lễ Giám một chuyến.”

Lưu Khuê nói lời khách sáo, nhưng Yến Minh bên kia lại không dám chậm trễ. Chưởng ấn Tư Lễ Giám có khi nào chủ động tìm ông đâu, đương nhiên phải chạy tới liền. Lưu Khuê đợi ông ngồi xuống, hàn huyên vài câu, hỏi tình hình Anh Hoa Điện.

Yến phu tử thấy sắc mặt ông ấy ôn hòa, trong lòng tạm đè lo lắng xuống: “Các hoàng tôn đều ngoan ngoãn, các Công chúa càng không phải nói, nghịch ngợm thì cũng có vài người, nhưng may mắn là hạ quan quản lý có trật tự, tạm thời không có vấn đề gì.”

Lưu Khuê mà dò hỏi, thì hoặc là Thái Thượng Hoàng lên tiếng, hoặc là Hoàng đế mở miệng. Yến phu tử không dám cáo trạng cũng không dám thổi phồng, chỉ bình tĩnh đáp lại.

Lưu Khuê gật đầu: “Bản lĩnh của Yến đại nhân, trong lòng chúng ta hiểu rõ, nếu không lúc trước cũng sẽ không tiến cử ngài đi phụ trách học đường. Đúng rồi, hôm qua chúng ta vô tình gặp được Thế tử Lâm Xuyên Vương, tiểu Quận vương lẩm bẩm vài câu, hình như hôm nay sau giờ ngọ phu tử muốn kiểm tra học trò đọc thuộc các áng văn danh tiếng?”

Thái dương Yến phu tử căng chặt, không đoán được ẩn ý của Lưu Khuê, trong lòng bất an: “Đúng là có việc này,” sau đó nói ra nguyên nhân.

Lưu Khuê nghe xong nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ chậm rãi đưa bản “Họa Lược” mà Bùi Việt đã sao chép qua.

“Ngài nhìn xem bài văn này thế nào?”

Yến phu tử tiếp nhận, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là bút tích thiên tử. Ông ta chỉ cho là Bùi Việt sáng tác, đương nhiên là khen đến trên trời dưới đất có một không hai. Lưu Khuê cũng không vạch trần ông ta, đợi cuối cùng Yến phu tử xem đến lạc khoản, sắc mặt hơi lộ ra xấu hổ.

Lưu Khuê hỏi lại: “Phu tử cảm thấy bài văn này như thế nào?”

Lúc này giọng Yến phu tử nghiêm túc hơn rất nhiều: “Quả thật là tác phẩm xuất sắc hiếm có.”

“Nếu đã như thế, có thể xem là tác phẩm nổi tiếng để làm bài khảo thi chiều nay không?”

Yến phu tử ngẩn người: “Nhưng mà, lúc hạ quan ra bài tập không có bài văn này.”

Lưu Khuê nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.

“Bây giờ ngươi có thể có mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!