Tạ Thần Vũ dùng sức thắt thật chặt sợi dây thừng trên tay.

Trên mặt đất, sáu tên nhảy xuống từ lỗ thông gió đang bị trói chặt vào nhau. Trong đó có bốn tên đã hôn mê, chỉ có hai tên là còn giữ được ý thức, tinh thần vô cùng hoảng loạn.

“Lạy ngài, xin ngài hãy tha cho tụi em.”

“Hiểu lầm thôi ạ, tụi em nhận nhầm người.”

“Đúng đúng đúng, tụi em nhận nhầm người. Ai nha, hình như tụi em còn đi nhầm đường nữa, em xin lỗi hai ngài…… Đừng đừng đừng bắt tụi em……”

Tạ Thần Vũ khẽ cười một tiếng.

Đối với một đám không phân xanh đỏ đen trắng vừa rồi còn muốn giết anh, anh không giết ngược lại bọn chúng là may lắm rồi.

Anh mặc kệ bọn chúng than khóc, trói càng lúc càng chặt.

Tống Ngạn đứng ở một bên nhìn.

Tay nghề thắt trói của anh phi thường chuyên nghiệp, đôi găng tay với chất liệu đặc biệt bám sát vào làn da, có thể thấy được đường cong của các ngón tay rất xinh đẹp.

Ông chủ Trần của công ty Tinh Thần. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Ngạn chưa từng đặt quá nhiều sự chú ý vào người này. Hiện tại biết được người này là vị đồng đội trên mạng kia của cậu, hàng loạt tư liệu cứ thế nhảy ra trong đầu.

Ông chủ Trần, thương nhân tinh vực Aram. Một năm trước thu mua một công ty lính đánh thuê, đổi tên thành “Tinh Thần”. Từ đây bắt đầu kinh doanh sự nghiệp lính đánh thuê.

Bình thường rất bận rộn, không hề lộ diện. Bởi vì vẫn còn kinh doanh những ngành nghề đàng hoàng khác, nên mỗi lần xuất hiện với thân phận “Ông chủ Trần”, người này đều sẽ hoá trang. Nghe nói là một người rất hiền hòa.

Nhưng dù vậy cũng không ai có thể ngờ được, một thương nhân nghe nói là hiền hòa này lại có được kỹ thuật vật nhau phi thường, là một tay lão làng trong chế tạo cơ giáp và phi thuyền. Những người không biết chuyện đi tính kế người này, ắt hẳn sẽ bị lọt hố.

Tống Ngạn không khỏi nhớ tới trước đây Du Kình đã từng dạy cậu rằng, đừng bao giờ thâm dĩ vi nhiên, tùy tiện coi thường vẻ bề ngoài của người khác.

*Thâm dĩ vi nhiên (深以为然): tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.

“Xong,” Tạ Thần Vũ đứng lên, nhìn cậu một cái, “Nghĩ gì đấy?”

Tống Ngạn hoàn hồn: “Suy nghĩ xem bọn họ đang làm gì.”

Tạ Thần Vũ nhìn lại hai tên xin tha không được đang bắt đầu chửi đổng kia: “Ai biết được, nơi này không phải nơi để nói chuyện phiếm, đi về trước đi.”

Tống Ngạn có thể đoán được chắc chắn phía hội trường bên kia đã xảy ra chuyện rồi, bèn gật đầu, cùng anh sóng vai đi về.

Nguồn điện chính vẫn chưa được khôi phục, khu nghỉ ngơi vẫn đang rơi vào một mảnh tối tăm.

Giờ phút này khoảng cách của hai người khá gần nhau, cả hai đều nhanh chóng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt được dán một lớp mặt nạ thông khí, quần áo làm từ chất liệu cách ly pheromone, vòng ức chế đặc biệt và găng tay. Đây là những trang bị tiêu chuẩn cho những người như hai người họ.

Những thứ khác cũng có khi là giả. Ví dụ như giọng nói, chỉ cần tham gia một khóa huấn luyện biến đổi giọng nói là có thể tiến hành ngụy trang một cách nhẹ nhàng. Ví dụ như dáng người, hoàn toàn có thể độn thêm một ít vật dụng ở phía sau lớp quần áo, khiến dáng người to lớn hơn so với dáng người thật.

Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên gặp gỡ người bạn trên mạng, không cần thiết phải so đo chuyện này làm gì, bởi vì hai người cũng đều giả trang như nhau.

Nhưng có một số nợ nần nên tính vẫn cứ phải tính, Tống Ngạn bật ra một câu: “Không phải anh đang canh cửa sao?”

Tạ Thần Vũ cười ra tiếng: “Ừm, đang canh cửa cho công ty đây.”

Anh liền nói lảng sang chuyện khác, “Gọi cậu là 123, hay là Kim Diễm đây?”

Tống Ngạn nói: “Kim Diễm.”

Thật ra cái tên này không phải tùy hứng mà có, cậu đã lên kế hoạch từ trước rồi.

Từ trước đến nay, đám người Du Kình vẫn luôn gọi cậu là “Ngạn Ngạn” (彦 – Yàn), thói quen này không hề dễ dàng sửa đổi. Vì vậy cậu liền tạo ra một cái tên “Diễm” (焰 – Yàn) và đổi màu tóc sang màu đỏ. Như vậy, cho dù sau này đám người Du Kình làm trò gọi cậu là “Ngạn Ngạn” ở trước mặt người ngoài, bọn họ cũng sẽ chỉ cho rằng là đang gọi “Diễm Diễm” mà thôi.

Tống Ngạn vẫn không buông tha cho đồng đội, cậu quay lại đề tài: “Làm người chân thành một chút được không? Ít nhất em cũng không nói dối thái quá như vậy.”

“Ý cậu là chuyện muốn làm lính đánh thuê?” Tạ Thần Vũ tò mò, “Sao lại gia nhập vào Du Kình?”

Anh chợt nhớ lại khoảng thời gian hồi năm ngoái, khi đó nhóc con này đã vào Du Kình, làm ra chuyện “viên đá Hoàng Động” bùng nổ trên mạng xã hội kia.

Một năm qua, anh cũng vài lần thử muốn dạy cơ giáp cho nhóc con này, nhưng nhóc con này đều không chịu đáp ứng. Lúc ấy anh đã nghi ngờ: Có lẽ nhóc con này biết rồi nên mới không muốn học, sợ lộ ra đây mà. Hiện tại thấy người rồi mới biết hóa ra anh đã đoán đúng, không những vậy kỹ thuật còn tốt hơn so với anh tưởng tượng.

Tạ Thần Vũ hỏi: “Cậu có được một thân bản lĩnh như này là nhờ Du Kình dạy sao?”

Tống Ngạn nói: “Không phải em đã nói với anh là em học được từ một người hàng xóm sao?”

Tạ Thần Vũ cười nói: “Ồ, là người lính đã xuất ngũ đi biển từ trước đến nay vẫn chưa về đấy à?”

Tống Ngạn không quan tâm tới lời nói trêu chọc của anh, chỉ nói: “Thật ra đó cũng là người của Du Kình, em đi theo ông ấy vào đây.”

Tính ra thì đây cũng không hẳn là một lời nói dối.

Khi còn nhỏ, cậu đã cùng ông ngoại dọn đến nông thôn. Sau đấy đám người Du Kình cũng dọn đến ở gần đó một đoạn thời gian. Sau khi xác nhận hai ông cháu ổn định chỗ ở rồi, bọn họ mới rời đi.

Tống Ngạn lại hỏi: “Anh thì sao? Tình huống như thế nào?”

Tạ Thần Vũ nói: “Người nhà muốn cho tôi học một ít kỹ năng tự bảo vệ mình, vậy nên tôi mới đi học.”

Tống Ngạn yên lặng nhìn về phía anh, nghĩ thầm: Anh gọi mấy thứ này là tự bảo vệ mình đấy hử?

Tạ Thần Vũ cũng biết trước kia anh bịa chuyện có hơi thái quá, không có gì đáng tin, bèn ra vẻ chân thành nói: “Lần này không lừa cậu, ban đầu là thế thật, nhưng về sau khi học được càng nhiều, tôi càng cảm thấy rất thú vị. Vì vậy nên mới mở một công ty lính đánh thuê luôn.”

Tống Ngạn quyết định sẽ cố gắng tin tưởng anh một lần, bèn “Dạ” một tiếng.

Tạ Thần Vũ nhìn cậu quay đầu đi, những sợi tóc đỏ bên tai cũng vì vậy mà nhẹ nhàng lay động, bỗng dưng có một ý nghĩ tuôn ra trong đầu.

Quả nhiên là chưa tới 1m8, cho dù có là thân thể thiếu niên đang trên đà phát triển thì cũng quá gầy yếu, có khi nào thật sự không phải là Alpha không?

Dòng suy nghĩ vừa mới chuyển đến đây, đột nhiên nghe thấy phía trước có một loạt tiếng bước chân đang tiến lại gần, hơn nữa không chỉ một hai người.

Tạ Thần Vũ lập tức dừng chân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Ngạn cũng dừng lại. Hai người nhanh chóng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không có nơi nào có thể giấu mình được, liền chuẩn bị vào thế chiến đấu.

Kết quả ngay sau đó, hai người liền thấy được mấy bóng dáng quen thuộc đang chạy tới, là đám người Du Kình và Tinh Thần.

Thời điểm hai đám người chạy được nửa đường gặp được nhau, cả bọn đã nhanh chóng suy đoán. Hiện tại suy đoán đã được chứng thực, tất cả đều đồng loạt kinh ngạc.

Đám người Du Kình thầm nghĩ: Há, thế mà vị canh cửa kia lại là ông chủ của Tinh Thần, đúng là thâm tàng bất lộ!

Đám người Tinh Thần lại nghĩ: Sếp nói muốn tới khu nghỉ ngơi để gặp bạn nhỏ trên mạng, không ngờ đó lại là lính mới của Du Kình? Thần kỳ, thế mà cũng gặp được nhau ở trên mạng cho được!

Tạ Thần Vũ mở miệng trước: “Chuyện gì?”

Tâm phúc nói: “Hội trường bị cắt điện, còn có vài tiếng súng, bên trong đang rất lộn xộn.”

Phó Vân Tĩnh thấy Tống Ngạn không có việc gì, liền yên tâm nói: “Đi thôi, về rồi nói.”

Hai đám người nhanh chóng rút khỏi hội trường, tách nhau ở gara, quay về khách sạn.

Phó Vân Tĩnh vô cùng quả quyết nói: “Trả phòng, rời đi.”

Du Kình đồng loạt lên tiếng, thu dọn xong liền xuất phát ra ngoài bến cảng.

Hội trường đấu giá ở tinh vực Gauze được tổ chức bởi các gia tộc đã tồn tại suốt mấy trăm năm nay trên toàn tinh hệ, mỗi gia tộc sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm vai trò thủ lĩnh.

Trong đó, tướng quân Sâm Đức là vua một cõi ở nơi này, mỗi lần tổ chức sẽ được nhận một phần lễ vật. Tương ứng với lễ vật đó, gã sẽ phụ trách phần bảo an, đảm bảo hội trường đấu giá có thể tiến hành một cách thuận lợi.

Nói cách khác, phía sau hội trường đấu giá là một thế lực lớn trên tinh vực Gauze. Cũng vì thế nên mọi người mới yên tâm dám chạy đến đây.

Tuy đám người Du Kình không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng dám xúc phạm đến người có quyền thế như này, cả đám cũng ngửi ra được có chuyện gì đó không đúng.

“Một năm nay, tên Sâm Đức này phát điên không ít lần. Tôi còn đang thắc mắc là sao đám người tinh vực Gauze không tạo phản đi, không ngờ thế mà xảy ra thật,” một người nói, “Dám ra tay ở hội trường đấu giá, đúng là ý tưởng hay.”

Lão Tiền xen vào nói: “Thật ra cũng dễ hiểu thôi. Hội trường đấu giá là tấm bảng hiệu của mấy đám gia tộc này mà, công khai đánh thẳng vào mặt gã thế kia sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến oai phong của gã. Hơn nữa, cậu cũng thấy, chuyện này do mấy gia tộc điều hành. Có khi bọn họ cũng nhúng tay vào, tự hủy hoại kinh doanh để tránh khỏi bị nghi ngờ.”

Tống Ngạn ngồi ở trong xe nghe bọn họ phân tích một hồi, bèn nói đến mấy người cậu gặp được ở khu nghỉ ngơi.

Cả xe rơi vào yên lặng, tiếp theo Lão Tiền liền nghẹn ra một câu: “Sao tôi thấy giống bọn ăn trộm thế nhỉ?”

Sếp Phó Vân Tĩnh nói: “Không có tên trộm nào có gan đến đấy trộm đồ và cũng sẽ không “thấy người là muốn giết người diệt khẩu”.”

Cho dù có phải là trộm hay không thì đó cũng là kế hoạch của nhà người ta, hoặc là đã bị ai đó đẩy ra để chặn đầu súng, dù thế nào thì cũng không liên quan đến bọn họ.

Các thế lực ở tinh vực Gauze phức tạp, người ngoài như bọn họ chẳng muốn tham dự vào chút nào. Hơn nữa ở trong cái giới này lâu rồi, bọn họ cũng biết được tuy chuyện nhỏ không đáng là bao, nhưng có thể phía sau lại kéo theo vô số sóng gió động trời, đương nhiên là phải nhanh chóng lánh xa nơi này rồi.

Các tổ chức đánh hơi được mùi nguy hiểm giống như Du Kình cũng đều chạy ra ngoài bến cảng, miễn cho lát nữa bên trong đánh nhau ầm trời lại lan đến gần bọn họ.

Lúc này, Tạ Thần Vũ vẫn còn đang đợi ở trong khách sạn. Anh lẳng lặng đứng ở trước cửa sổ sát mặt đất nhìn ra bên ngoài, nửa ngày rồi vẫn chưa thấy động đậy.

Hai tâm phúc đứng ở phía sau anh, đang chờ anh quyết định.

Hai người đã từng đi theo Tạ Thần Vũ làm ra “Sự kiện Silent” kia, giờ phút này đều có chung một suy nghĩ —— Liệu có thể nhân lúc ồn ào này, tìm một cơ hội làm thịt luôn tên Sâm Đức không?

Tạ Thần Vũ đứng một hồi, thở phào một hơi: “Đi thôi, quá mạo hiểm.”

Trước giờ các tâm phúc luôn nghe theo anh, hai người “Dạ” một tiếng, ra ngoài thông báo với những người còn lại rút lui.

Tạ Thần Vũ cũng không thích để tâm vào chuyện vụn vặt, chờ trở lại phi thuyền, anh liền tạm thời buông chuyện này xuống. Tiếp theo đó, lực chú ý lại quay về bạn nhỏ trên mạng của anh, nhịn không được lên mạng tìm kiếm video của người ta, xem lại một lần.

Trước kia xem video này với tâm thái là “Xuất chúng” hoặc là “Người nổi tiếng trên mạng”. Hiện tại thay đổi góc nhìn, ngay lập tức anh liền cảm thấy thuận mắt hơn, hòa mình vào quần chúng vây xem trong video, thích thú khi thấy đứa nhỏ này cắt ra được viên đá tốt nhất.

Lúc này, Địch Tuần lại nhắn tin qua.

Không biết Địch Tuần nhận được tin tức “Có thể tinh vực Gauze sẽ có biến” từ nơi nào, chỉ thấy nhắn qua một chữ: Đi.

Tạ Thần Vũ nhìn qua, duỗi tay trả lời: Đã ở trên phi thuyền rồi.

Địch Tuần nhẹ nhàng thở ra: Vậy thì tốt.

Tạ Thần Vũ: Cậu à!

Địch Tuần “Hửm” một tiếng, thầm nghĩ: Có lẽ cháu trai vẫn không cam lòng, liền vực dậy tinh thần chuẩn bị các màn giảng giải khuyên răn như “Cháu còn trẻ”, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, “Biết đâu sau vụ ồn ào này hắn chết luôn thì sao?” chẳng hạn.

Ai ngờ ngay sau đó, anh lại nhận được tin nhắn của cháu trai là:

Tạ Thần Vũ: Cậu nói xem, đứa nhỏ kia có thật là Alpha không?

Địch Tuần: “……”

Sao tự dưng lại chuyển tới đề tài này hay vậy?

Não bộ xoay chuyển, anh nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, liền tức tốc gọi video qua.

Tạ Thần Vũ rảo bước đi vào phòng làm việc, nhấn nhận cuộc gọi.

Địch Tuần đi thẳng vào vấn đề: “Cháu gặp được người rồi?”

Tạ Thần Vũ cười cười, nói cho Địch Tuần nghe, là lính mới của Du Kình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Địch Tuần cũng từng nhìn qua hot search, anh biết đây là một người thích chơi đá quý, tâm tình liền hạ xuống.

Cho dù đám người Du Kình có biết bao nhiêu người kỳ dị thì ít nhất bản chất cũng không có xấu, cháu trai kết bạn một chút chắc cũng không sao đâu.

Anh hỏi: “Cháu để ý người ta có phải là Alpha không làm gì?”

Tạ Thần Vũ nói: “Thấy dáng người có vẻ không giống, có chút tò mò.”

Địch Tuần hỏi: “Nếu không phải thì sao?”

Tạ Thần Vũ không sao cả: “Không phải thì thôi.”

Thế nhưng sau đó anh lại thầm nghĩ trong lòng: Nếu thật sự không phải thì cậu ấy rất lợi hại.

Alpha, Beta và Omega có thể năng trời sinh chênh lệch với nhau, cho dù muốn ngang nhau thì cũng phải phấn đấu rất nhiều mới đạt được, trừ phi gien phi thường tốt, nhưng cho dù là vậy thì nỗ lực tập luyện vẫn là chính.

Lúc ấy đứa nhỏ kia vẫn chưa trưởng thành, thế mà lại tinh thông vật nhau, phi thuyền và cả cơ giáp. Có thể thấy được thời gian qua cậu đã tập luyện rất nhiều.

Đúng rồi, đứa nhỏ này còn là một người sành sõi về đá quý, cái này cũng phải tốn rất nhiều thời gian để học tập…… Nghĩ đến đây, bỗng dưng Tạ Thần Vũ giật mình, nháy mắt trong đầu liền hiện lên hình ảnh một người: Tống Ngạn.

Vừa có cùng quan hệ với Du Kình, vừa là thiếu niên, trong nhà cũng làm trang sức đá quý và khoảng thời gian gần đây lại vừa khéo xin phép “Nghỉ bệnh”, mất tích trong vài ngày.

Là trùng hợp sao?

Địch Tuần không biết suy nghĩ của cháu trai đã nhảy tới nơi nào rồi, thấy cháu trai vẫn như không có ý gì khác, có vẻ như chỉ tò mò, liền hỏi tình huống gặp mặt của hai người.

Tạ Thần Vũ không tập trung cho lắm, chỉ trả lời đại loại vài câu, rất nhanh liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh ngồi ở trong phòng cẩn thận nhớ lại hình dáng của Tống Ngạn, sau đó lại đặt hình dáng của nhóc con kia bên cạnh. Hồi lâu mới chợt phát hiện không có cách nào có thể so sánh được.

Bởi vì số lần anh gặp Tống Ngạn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần gặp gần nhất là vào mấy tháng trước. Lúc ấy, vóc dáng của Tống Ngạn như thế, ai biết được bây giờ thế nào rồi.

Tạ Thần Vũ nghiêm túc tự hỏi một hồi, cuối cùng lại cảm thấy nực cười.

Tống Ngạn mắc chứng thiếu hụt pheromone, không thể mệt nhọc, đầu tiên là điều kiện thân thể không cho phép. Tiếp theo, cứ cho là cậu đã tập luyện được đi, ông Tần vẫn còn ở đó, chẳng lẽ lại dửng dưng mặc kệ sao?

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn không nhịn được liên lạc với Tống Ngạn, hỏi thử xem đối phương đang làm gì.

Tin nhắn mới được gửi qua tầm hai phút, anh đã nhận được hồi âm.

Tống Ngạn: Tôi đang đi chơi với anh Cương Tử, hoạt động ở trường anh ấy thật thú vị, vô cùng náo nhiệt, không hổ danh là trường học của anh Cương Tử!

Tống Ngạn: Sao vậy? Giảng viên tìm anh hỏi tình huống của tôi sao?

Tạ Thần Vũ nhìn một loạt câu chữ vui sướng phía trên, trả lời: Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.

Tống Ngạn: Ồ, vậy tôi đi chơi tiếp đây ~

Tạ Thần Vũ: Khi nào trở về?

Tống Ngạn: Tôi muốn ở lại chơi thêm mấy ngày nữa, tôi không muốn tách khỏi anh Cương Tử nhà tôi đâu [tủi thân]

Tạ Thần Vũ nhìn biểu tượng cảm xúc này, chợt nhớ tới dáng vẻ suy sụp đỏ mắt của Tống Ngạn, thử đặt vào hình dáng của nhóc con, lòng thầm run lên: Tuyệt đối không có khả năng.

Nháy mắt sự hoài nghi đã tuột bớt đi một nửa, yên lặng không trả lời.

Thế nhưng năm phút sau, anh lại nhận được tin nhắn của Tống Ngạn.

Tống Ngạn: Tạ Thần Vũ, sau này nếu không có chuyện gì anh đừng có tùy tiện quấy rầy tôi được không? Anh Cương Tử nhà tôi lại phát ghen đó!

Tống Ngạn: A a a tức chết rồi, vốn dĩ đang êm đẹp, giờ thì tôi không biết phải làm sao để dỗ anh ấy đây nè. Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh xuống đấy!

Tạ Thần Vũ: “……”

Tạ Thần Vũ lạnh lùng tắt máy truyền tin, kết thúc màn trò chuyện điên rồ này.

Tuy Tống Ngạn biết có lẽ Tạ Thần Vũ lo lắng cho cậu nên mới hỏi thăm vài đôi câu, nhưng cậu không muốn mỗi lần ra ngoài đều phải nghĩ cách đối phó với Tạ Thần Vũ. Thôi thì đành phải xin lỗi thanh niên văn vẻ này vậy.

Mắt thấy Tạ Thần Vũ không nhắn qua nữa, cậu cũng tắt màn hình đi.

Giờ phút này hai người đều đã ngồi ở trên phi thuyền, rời khỏi tinh vực Gauze.

Vốn dĩ sau buổi hội trường đấu giá còn có một buổi giao lưu, nhưng vì xảy ra trận ồn ào này, nên hội trường đấu giá cứ thế mà kết thúc.

Đám người Du Kình đều có mặt trong khoang thuyền, thảo luận chuyện đột ngột diễn ra trong hôm nay xong, cả bọn liền chuyển đề tài đến vị bảo vệ canh cửa kia.

“Khó trách lại dám đến tinh vực Gauze, hóa ra là cũng có chút tài năng,” Lão Tiền tấm tắc, “Tuyệt đối không phải là một thương nhân bình thường, cũng không biết trước kia làm nghề gì.”

“Nghe nói là có quen biết với ông chủ đứng đầu tinh vực Aram, có khi hai người là một không chừng.”

“Đậu má có lý, ông chủ kia cũng thần bí lắm.”

Phó Vân Tĩnh nói: “Không giống.”

Mọi người liền dừng lại nhìn hắn.

Lão Tiền hỏi: “Anh Phó, anh quen ông chủ ấy à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không quen,” Phó Vân Tĩnh tạm dừng một chút, theo bản năng nhìn về phía Tống Ngạn, lúc này mới tiếp tục nói, “Sếp của chúng ta quen, hơn nữa cũng đã từng nhìn thấy người thật rồi.”

Chữ “Sếp” trong lời Phó Vân Tĩnh nói, đương nhiên là chỉ Phong Động – cha của Tống Ngạn.

Năm đó, Phó Vân Tĩnh là phó lãnh đạo của Du Kình. Phong Động vừa xảy ra chuyện, hắn liền tiếp quản Du Kình.

Nguyên nhân không phải bởi vì hắn lợi hại nhất, mà là vì hắn là người tỉnh táo nhất, có thể dẫn dắt đám điên này thoát khỏi nguy hiểm.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một tên Beta leo lên vị trí đứng đầu, mặt mày bình tĩnh nghiêm túc, tất cả đều tưởng tượng xem ngày thường hắn lợi hại như thế nào, quái đản ra làm sao. Nhưng thật ra tận sâu trong thâm tâm, hắn là một người có thiên tính của một người mẹ già.

Đám người Du Kình vẫn luôn nghe theo lời khuyên của hắn. Trước kia đều gọi hai tiếng “Anh Phó”, dần dà nghe riết cũng quen nên mới không ép thay đổi xưng hô.

Tống Ngạn tò mò: “Chú à, cha của tôi quen biết người đó thế nào?”

Phó Vân Tĩnh nói: “Không biết, có lẽ cậu đã từng gặp qua người đó rồi, chỉ là lúc ấy quá nhỏ nên mới không nhớ thôi.”

Lão Tiền liền hỏi: “Vậy sao anh biết không giống, sếp đã từng nói gì sao?”

Phó Vân Tĩnh “Ừm” một tiếng, nhớ lại những lời đánh giá của Phong Động, nói: “Sếp nói tính cách người đó ác liệt, rất thích bắt bẻ, 90% trở lên là sẽ làm một chó độc thân cả đời, thích làm một người đứng ở đằng sau kiếm tiền. Mở công ty lính đánh thuê và đến tham gia hội trường đấu giá, không giống với phong cách của hắn.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Trừ phi mấy năm nay phát sinh một số việc, khiến quan điểm của hắn thay đổi.”

Mọi người lặng im vài giây, sau đó lại ồn ào phát biểu.

“Dù vậy cũng có một chút khả năng mà, hắn nói hắn làm bảo vệ canh cửa, bộ không ác liệt sao?”

“Không những vậy còn làm tận một năm, trong đó đã đổi công tác mấy lần rồi?”

Tống Ngạn nói: “Ba lần.”

“Đấy! Mọi người nhìn xem! Đúng rồi, còn có gì mà đánh vợ kế bị vợ kế sa thải, rồi trong nhà phá sản phải đi khám phá hồng trần,” Lão Tiền vô cùng khiếp sợ, “Đúng là một người tàn nhẫn, thế mà lại nguyền rủa mình bị phá sản!”

Tống Ngạn nghe mọi người bàn tán về ông chủ Trần, nhịn không được muốn cười một chút: Cũng không biết khi đó vị đồng đội kia nghĩ gì nữa.

Cậu muốn lên mạng đi dạo một chút, nhưng cả bọn rời đi ngay trong đêm khuya, lăn lộn đến bây giờ đã sớm vượt qua thời gian ngủ thường ngày của cậu rồi. Lúc này, Phó Vân Tĩnh đã thúc giục cậu đi nghỉ ngơi.

Đến khi tỉnh dậy, chuyện ở tinh vực Gauze đã truyền đi khắp mọi nơi.

Nguyên nhân rất đơn giản: Có một đám trộm vặt to gan lớn mật muốn trộm các vật phẩm đấu giá thượng đẳng, cắt đứt nguồn điện hội trường. Sát thủ được thuê đến để ám sát tướng quân Sâm Đức thấy thế liền nhân cơ hội này mà ra tay.

Sát thủ phái đến tử vong, đám trộm vặt kia chia làm hai nhóm, một nhóm thừa dịp hỗn loạn rút lui, nhóm còn lại không biết đã bị ai đó trói chặt ở bên ngoài.

Thông qua thẩm vấn mọi người mới biết được đám trộm vặt này dám đến đây trộm là vì trong hệ thống bảo an có nội ứng, nhất quyết không chịu thừa nhận có liên quan đến sát thủ.

Tóm lại ngày hôm qua xảy ra hai vụ việc, một là trộm đồ, hai là ám sát.

Thế nhưng người có đầu óc đều biết chuyện không hề đơn giản như vậy, đặc biệt là đám trộm vặt có nội ứng trong hệ thống bảo an. Đây chẳng phải là trách nhiệm của tướng quân Sâm Đức sao?

Mọi người không rõ rốt cuộc bên trong có bao nhiêu gập ghềnh khúc khuỷu, chỉ biết được một điều: Tinh vực Gauze cam chịu Sâm Đức lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã xuống tay với gã rồi.

Tạ Thần Vũ tỉnh dậy biết được sát thủ ra tay không thành, nhịn không được có chút tiếc hận.

Dù sao thì Sâm Đức cũng hoành hành trên tinh vực Gauze suốt mấy năm trời, trải qua biết bao nhiêu vụ ám sát, đúng là có chút khó giết.

Tạ Thần Vũ lẳng lặng xem tin tức về tinh vực Gauze, ăn cơm sáng xong liền lên mạng thực tế ảo.

Sau đó không được bao lâu Tống Ngạn cũng vào.

Hai người vẫn đứng ở khu công viên lần trước, là người vô tình chứng kiến vụ việc xảy ra ở tinh vực Gauze, hai người liền lấy chuyện này ra làm chủ đề để nói.

Tống Ngạn hỏi: “Anh nói thử xem, bọn họ có phải là trộm thật không?”

Tạ Thần Vũ nói: “Rất có thể, với tay nghề của bọn họ, cho dù không đụng phải chúng ta thì cũng không thể chạy thoát được. Tôi đoán bọn họ bị người gài bẫy cố ý đẩy ra để thu hút sự chú ý, tám phần mười là không biết nước nơi này sâu bao nhiêu, bị lừa đến đây để trộm đồ vật.”

Anh vừa nói vừa nghĩ tới ý tứ sâu xa bên trong, trong lòng có chút mất mát.

Sát thủ ra tay là nhờ cắt điện. Sâm Đức điều tra một hồi phát hiện bọn giúp đỡ cắt điện là đám cấp dưới của mình, lý do là muốn trộm đồ, có khi sẽ bị tức chết mất.

Thôi không quan tâm đến mấy chuyện linh tinh kia nữa. Anh nhìn nhóc con bên cạnh, sự nghi ngờ ngày hôm qua lại quay về: “Cậu thật sự đang học năm nhất à?”

Tống Ngạn không muốn lộ thông tin ở thế giới thật, bèn nói: “Đúng vậy, sao thế ạ?”

Tạ Thần Vũ nói: “Tò mò thôi.”

Mới vừa gặp lại, anh không nên tiếp tục hỏi người ta có thật sự là Alpha hay không, bởi vì rất không phù hợp. Anh liền đi thẳng vào vấn đề khác, “Thêm số liên lạc đi?”

Tống Ngạn không ý kiến, đưa số liên lạc tài khoản cậu hay dùng trong công việc cho anh.

Tạ Thần Vũ cũng thêm bạn bằng tài khoản dùng trong công việc, thấy cậu chấp nhận lời mời xong, liền nói: “Có hội viên bên phòng cơ giáp không, làm một ván đi?”

Tống Ngạn nói: “Em chỉ mới điều khiển được cơ giáp hỗ trợ thôi.”

Tạ Thần Vũ nhướng mày: “Là loại đào đá kia đấy à?”

Tống Ngạn thành thật nói: “Dạ.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tạ Thần Vũ thử hỏi: “Vậy để tôi dạy cậu thêm những thứ khác?”

Lần này Tống Ngạn không từ chối nữa. Bởi vì tinh thần và thể lực có hạn, nên bình thường cậu chỉ được chơi các loại cơ giáp tương tự vậy thôi.

Hai người liền đi đến phòng mô phỏng cơ giáp, chơi một trận cơ giáp.

Tống Ngạn kết thúc trận này xong, liền về tới trường học.

Dùng cớ sinh bệnh với các bạn cùng phòng khác thì được, nhưng với Đậu Mính Mính mắc chung một căn bệnh này, Tống Ngạn không thể dùng đến lý do đó được. Vì thế, cậu đành phải nói là bận ra ngoài chơi cùng với chồng yêu.

Bởi vậy Đậu Mính Mính không hề lo lắng cho cậu, thấy cậu trở về liền vui vẻ xum xoe bên người cậu, đánh giá từ trên xuống dưới một vòng: “Sao trên mặt cậu chẳng có vẻ gì là hạnh phúc hết dợ?”

Tống Ngạn nói: “Tôi có chút hướng nội.”

Cậu liếc mắc nhìn tên cuồng yêu đương bên cạnh, dáng vẻ như đang yêu đương nhộn nhạo, bèn hỏi, “Hai người thành đôi rồi à?”

Đậu Mính Mính nói: “Không có.”

Tiếp theo đó lại vừa xấu hổ vừa ngọt ngào nói, “Nhưng kiểu mập mờ trước khi ở bên nhau này mới là kích thích nhất, cậu không hiểu đâu.”

Tống Ngạn nghĩ thầm: Đúng là không hiểu thật, bèn nói: “Ăn cơm không?”

Đậu Mính Mính gật đầu, vừa cùng cậu đi về phía trước vừa theo thói quen ríu rít bên tai: “Gần đây trên mạng thực tế ảo có vòng đu quay tình yêu hot lắm á. Không phải là vòng đu quay thông thường đâu nha. Bởi vì đang ở trong thế giới ảo nên chiếc đu quay này vô cùng ảo diệu, cần phải mặc skin tình nhân mới đi vào được.”

Đậu Mính Mính cười ha ha lên: “Cậu đoán thử xem tụi tớ mặc cái gì?”

Tống Ngạn phối hợp hỏi: “Cái gì?”

Đậu Mính Mính nói: “Mặc dù tụi tớ là một cặp tình nhân thật sự nhưng không mặc skin tình nhân đâu nha, mà là mặc skin ấm trà và chén trà!”

Tống Ngạn yên lặng nhìn Đậu Mính Mính.

Đậu Mính Mính đợi vài giây, nhịn không được nói: “Vậy mà cậu cũng không hiểu sao? Như vậy có nghĩa là bên nhau trọn đời đó!”

Tống Ngạn hỏi: “Như thế mà còn không gọi là skin tình nhân sao?”

Đậu Mính Mính nói: “Skin tình nhân ở đây là chỉ nhân vật hình người á được hông?”

Tống Ngạn nói: “Được.”

Đậu Mính Mính tiếp tục cười ha ha: “Anh ấy chọn á, cậu nói xem anh ấy có ý gì đây?”

Câu được cậu chứ gì, còn có ý gì nữa?

Tống Ngạn đã quá quen với kỳ động kinh thất thường của tên cuồng yêu đương này rồi, cùng Đậu Mính Mính ăn cơm xong, liền quay về nhà.

Cậu nghĩ ngợi một hồi liền nhắn tin cho Tạ Thần Vũ: Tôi quay về trường rồi.

Tạ Thần Vũ trả lời rất nhanh: Ừ.

Tống Ngạn quyết định tiêm thêm một liều dự phòng: Nhớ kỹ, sau này đừng có quấy rầy tôi nữa! Có phải Elizabeth không để ý tới anh, cho nên anh cũng muốn tôi mất hứng giống như anh không?

Tạ Thần Vũ nhanh chóng tự hỏi một vòng, phát hiện lần này anh toàn đi chơi cơ giáp chẳng có gì để dùng, đành tìm đến cấp dưới thu thập thêm mẫu chuyện mới về.

Hồi sau mới trả lời: Chúng tôi vẫn tốt mà, đang chơi vòng đu quay tình yêu đây này, mặc skin ấm trà và chén trà đấy. Cậu biết như vậy có nghĩa là gì không?

Tạ Thần Vũ: Nghĩa là bên nhau trọn đời đấy!

Tống Ngạn: “……”

================

anh Vũ đã bắt đầu nghi ngờ em nhỏ, nhưng nghi ngờ vừa mới nhen nhóm lên liền bị em nhỏ dập cho mất hứng =)))))

Khúc cuối hiểu luôn:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!