*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Nếu bây giờ mà có điện thoại gọi tới hay một tin nhắn nào đó tới thì tốt rồi, ít nhất có thể kết thúc được cái vòng lẩn quẩn không thể hiểu được này.

Nhưng thực tế không phụ thuộc vào ý muốn của con người. Dưới tầm mắt như có như không của đám người chung quanh, Tạ Thần Vũ ngồi yên tầm hai giây, kế đó anh cười nhẹ một tiếng, gắp thức ăn cho Tống Ngạn, rũ mắt nhìn qua cậu.

Tiếng cười bị cố tình đè thấp, đáy mắt mang theo dịu dàng và chế nhạo.

Tống Ngạn vừa chạm phải ánh mắt của anh, liền ngượng ngùng dịch về sau một chút, Tạ Thần Vũ thấy thế liền bật cười. Tống Ngạn không nhìn anh nữa, cậu đẩy đẩy chiếc ly rỗng trên bàn, Tạ Thần Vũ liền săn sóc rót một ly nước trái cây cho cậu.

Mọi người xung quanh đều nhịn không được ồn ào: “Hôn một cái thôi mà.”

Đôi chồng chồng giả tạo đều đồng loạt nghĩ: Thật tốt quá!

Bầu không khí vừa rồi căng thẳng muốn chết, không biết phải dùng cách nào để đối phó. Toàn là đôi này diễn xong lại tới một đôi khác. Nếu cứ tiếp tục diễn như vậy nữa, hai chó độc thân này đành phải “lấy trứng chọi với đá” với mấy tư liệu sống hàng thật giá thật này rồi.

Hiện tại nghe người ta nói rõ hoạch toẹt như vậy, hai người mới xác định được rõ ràng mục tiêu, nghĩ thầm: Không hôn là không được rồi.

Từ lúc quen biết Tống Ngạn đến nay, Tạ Thần Vũ đều chưa thấy cậu đỏ mặt bao giờ. Vì vậy anh liền đặt tay lên vai cậu, kéo cậu vào trong lòng anh, che mặt cậu lại, anh cười nói: “Mọi người đừng nháo nữa, ở bên ngoài em ấy hay xấu hổ.”

Tống Ngạn cũng biết bầu không khí đang dần được tăng lên, nếu không làm một chút động tác thân mật nào đó thì sẽ không thể qua mặt được mấy người này nổi. Vì vậy cậu thuận thế chui vào trong lòng Tạ Thần Vũ, vùi mặt vào cổ anh.

Lập tức một mùi hương pheromone quen thuộc liền xông vào trong xoang mũi, một pheromone giống hệt với pheromone đang có trong cơ thể cậu. Đột nhiên thần kinh bị trì trệ, Tống Ngạn theo bản năng mà cọ nhẹ vào cổ anh hai cái, ngay sau đó lập tức liền dừng lại.

Đợi đã, mình vừa mới làm cái gì vậy?

Pheromone của Alpha có tác dụng trấn an đối với Omega, đồng thời cũng có thể dùng để uy hiếp hay quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng cậu đang có tính ỷ lại vào pheromone của Tạ Thần Vũ, suýt chút nữa là không giữ được biểu cảm trên gương mặt.

Trước kia Tống Ngạn đã được huấn luyện chuyện này rồi, cậu luôn luôn hoàn thành nó rất nhẹ nhàng, chưa từng có phản ứng không thể khống chế như vừa rồi.

Là bởi vì tuyến thể có pheromone của Alpha, hay là có liên quan đến độ xứng đôi 99% kia?

Không, chuyện này không quan trọng.

Quan trọng là không thể để cho Tạ Thần Vũ biết được chuyện này, bằng không không thể biết được tên đó sẽ nói gì nữa.

Tống Ngạn nghiêm mặt tự thôi miên chính mình: Vừa rồi là vì diễn kịch, vì muốn diễn cho giống thật nên mình mới làm như thế, tuyệt đối không có ý gì khác!

Vốn dĩ Tạ Thần Vũ cũng không rảnh để tự hỏi xem vừa rồi có phải Tống Ngạn đang diễn hay không.

Hai người vừa đến gần nhau, anh đã ngửi được một ít hương thơm mê người đó rồi. Tuy không ngọt ngào như lần trước, nhưng vẫn vô cùng dễ ngửi, vẫn khiến người ta mê muội.

Nhớ tới tình huống lần trước, Tạ Thần Vũ liền cảm giác như hiện tại anh đang ôm một quả bom vậy, toàn dựa vào ý chí “tuyệt đối không thể để lộ ra được” mà kiên cường chống đỡ nên cả người mới không trở nên cứng ngắc. Thậm chí anh còn cưỡng ép bản thân cúi đầu dựa sát vào cậu, ánh mắt tỏ vẻ nuông chiều, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Được rồi không hôn em, mau ăn cơm đi, ngoan.”

Tống Ngạn nhịn xuống nỗi xúc động muốn ngay lập tức quay về chỗ ngồi, cậu tiếp tục diễn thêm vài giây, chờ Tạ Thần Vũ dỗ cậu đến lần thứ hai mới chịu ngồi dậy tách khỏi anh.

Ánh mắt hai người vô tình chạm phải ở giữa không trung, sau đó cũng đều ra vẻ bình tĩnh mà cùng dời đi.

Có lẽ anh ta/cậu ta không phát hiện ra được gì đâu…… Hai người đồng thời nghĩ thầm trong lòng, lại ăn ý mà cầm đũa lên, muốn nhanh chóng kết thúc bữa tiệc đáng chết này.

Cũng vì giá trị nhan sắc của đôi chồng chồng này quá cao, dáng vẻ dựa vào nhau cũng đẹp quá chừng, nên các cặp đôi còn lại đều không phát hiện ra bất kỳ một sơ hở nào.

Mà vừa rồi cũng vì Tạ Thần Vũ nói như vậy, nên mọi người cũng không tiếp tục ồn ào làm khó bọn họ nữa, cuối cùng thì bầu không khí chết tiệt này cũng bị cắt đứt.

Nơi này là nhà ăn ở bên ngoài trường học. Sau khi ăn xong có người nhìn qua khung cửa sổ, thấy được cảnh tượng náo nhiệt bên trong khuôn viên trường học, liền đề nghị tản bộ tiêu thực để làm quen với môi trường bên ngoài. Đôi chồng chồng giả tạo vừa nhận được một bài học, nên lần này liền rút kinh nghiệm không đi theo bọn họ nữa.

Hai người ngồi trên xe, cùng nhau về nhà.

Tống Ngạn mở diễn đàn lên, phát hiện trong lúc ăn cơm, bạn cùng phòng đã trả lời lại rồi. Hiện giờ phía sau chủ đề cũng đang kèm theo một icon “lửa nóng”.

Đương nhiên cũng có người nghi ngờ hai người Tống Ngạn đang làm trò khoe ân ái, không ít lời cay nghiệt được tuôn ra. Nhưng dù vậy thì tin tức này vẫn đang được lan truyền khắp ở mọi nơi. Dù sao thì cũng đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn rồi. Nghĩ đến đây cậu liền thay trang phục ở nhà, mở cửa ra ngoài rót một ly nước.

Lúc này cũng “cạch” một tiếng, cánh cửa phòng đối diện mở ra.

Tạ Thần Vũ cũng đã thay trang phục ở nhà, kiên quyết quăng chuyện ở trong nhà ăn kia ra sau đầu, thái độ tự nhiên hỏi: “Không ngủ trưa à?”

Tống Ngạn nói: “Lát nữa sẽ ngủ.”

Tạ Thần Vũ “Ừ” một tiếng, anh nói: “Ngày mai tôi sẽ đi đến công ty, sau đó buổi chiều là sẽ đi luôn.”

Anh vừa mới tới tinh cầu Bá Đích là đến công ty ngay, tất cả đều là vì chuẩn bị cho việc sẽ rời khỏi nơi này trong một thời gian dài sắp tới.

Hiện giờ Tống Ngạn đã khai giảng xong rồi, công ty ở đây cũng tạm ổn rồi, không cần thiết phải ở lại thêm nữa.

Tống Ngạn không biết anh đã sắp xếp như thế nào, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu.

Tạ Thần Vũ xác nhận lần cuối: “Thật sự không muốn thuê một vệ sĩ sao?”

Tống Ngạn nói: “Thật sự.”

Tạ Thần Vũ cũng không khuyên cậu nữa, chỉ dặn dò có chuyện gì thì cứ liên hệ với anh.

Editor: https://pasoo13.wordpress.com/

Trường học có tổng cộng ba ngày để báo danh. Tống Ngạn đã làm xong hết các thủ tục rồi, chỉ còn một buổi họp lớp nữa thôi, thời gian còn lại đều có thể chờ đợi ở nhà.

Chiều hôm sau, Tống Ngạn tiễn Tạ Thần Vũ đi xong, để chúc mừng cậu đi ăn một bữa thật lớn. Sau đó tối về thì đăng nhập vào mạng thực tế ảo, liên lạc với vị đồng đội kia.

Giờ phút này Tạ Thần Vũ đang ở trên phi thuyền, nhận được tin nhắn của nhóc con anh liền nhướng mày, đăng nhập vào mạng thực tế ảo.

“Không phải nói toàn bộ học kỳ đều phải trọ ở trong trường sao?” Anh hỏi, “Cuối tuần mới về nhà mà?”

Tống Ngạn nói: “Không, bên cạnh trường em mới mở một tiệm cà phê mạng thực tế ảo, em trèo tường qua đấy chơi.”

Tạ Thần Vũ liền cười ra tiếng: “Không sợ giáo viên biết được sẽ gọi cho người nhà à?”

Tống Ngạn vô cùng bình tĩnh: “Với thân thủ này của em, giáo viên không bắt được em đâu.”

Cậu hỏi, “Anh à, anh vẫn đang bận canh cửa sao?”

Tạ Thần Vũ quét mắt nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không khớp với lịch làm ba ca 24h, bèn nói: “Không, từ chức từ mấy ngày trước rồi.”

Tống Ngạn câu cá không thành, bèn tiếp tục hỏi: “Cuối cùng thì anh cũng tìm được con đường mới cho cuộc sống tương lai sau này rồi ạ?”

Tạ Thần Vũ tiếc nuối nói: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy không thể làm cái nghề bảo vệ canh cửa này mãi thôi.”

Tống Ngạn hỏi: “Vì sao?”

Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ mà thở dài: “Con giáp thứ mười ba kia đi tìm vợ trước diễu võ dương oai. Vợ trước tức giận nên mới tìm đến kẻ đã từng bị con giáp thứ mười ba đó hãm hại là tôi đây, muốn liên thủ với tôi để cho tên đó rớt đài. Tôi chỉ muốn sống những ngày bình yên nên đã không đồng ý. Kết quả ngày nào đối phương cũng đến dây dưa, khiến cấp trên của tôi biết được, nên đành phải từ chức.”

Tống Ngạn: “……”

Sao vẫn còn phần tiếp theo được hay vậy?

Tạ Thần Vũ thấy cậu trầm mặc, liền nén cười hỏi: “Hôm nay muốn học hay là muốn chơi gì đó không?”

Anh bổ sung, “Nói trước tôi chưa chuẩn bị bài học. Nếu cậu muốn học, tôi sẽ giảng lại một lần các lý thuyết đã học, để cậu ghi nhớ khỏi phải quên.”

Tống Ngạn sẽ không từ bỏ việc học chế tạo phi thuyền, liền thoải mái lựa chọn đi học.

Cậu nhớ lại thời khóa biểu của chính mình. Sau đó nói với Tạ Thần Vũ, cuộc sống sinh hoạt của học sinh cao trung không mấy thú vị, cậu có thể tranh thủ mỗi tuần trèo tường ba ngày, cho nên hai người họ có thể tiếp tục khóa học trên mạng này.

Mất tích không thấy online ngày nào, sau khi trở về liền tiếp tục thường xuyên online như ban đầu.

Tạ Thần Vũ càng hoài nghi hơn: Khoảng thời gian trước nhóc con này không lên mạng chắc là đang làm nhiệm vụ nào đó rồi. Anh làm bộ làm tịch khuyên bảo vài câu: “Năm ba rồi lo mà học hành đi”. Nghe thấy cậu trả lời là có thể sắp xếp chuyện học được, Tạ Thần Vũ liền gật gật đầu, lại tiếp tục đóng vai một người thầy giáo.

Trẻ chưa trưởng thành sẽ bị hạn chế thời gian trong tiệm cà phê mạng thực tế ảo.

Vì tránh để cho bản thân không bị lộ sự thật là đã trưởng thành rồi, Tống Ngạn liền canh giờ offline.

Buổi sáng cuối tuần có một buổi họp lớp, Tống Ngạn đến trường đúng giờ.

Đa số mọi người trong lớp đều đã nhìn thấy chủ đề trên diễn đàn trường, cả đám đều đồng loạt nhìn về phía cậu.

Tống Ngạn ra vẻ bình tĩnh, một người bạn cùng phòng vẫy tay với cậu, cậu liền thong thả đi qua.

Ba vị bạn cùng phòng liền nhịn không được trợn mắt há hốc mồm.

Hôm qua, cậu bạn cùng phòng này ngoan ngoãn dựa vào bạn trai, đôi khi còn lộ ra một chút ngại ngùng xấu hổ, rõ ràng dáng vẻ vô cùng mềm mại đáng yêu.

Nhưng hôm nay là sao? Sao đột nhiên lại thay đổi khí chất như biến thành một người khác vậy?

Chẳng lẽ là do căn bệnh kia làm ảnh hưởng đến nội tiết tố gì đó trong cơ thể sao?

Tống Ngạn ngồi xuống bên cạnh bọn họ, thấy bọn họ vẫn đang ngoái đầu nhìn cậu, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Ba vị bạn cùng phòng: “……”

Sao trăng cái gì? Bộ cậu không cảm nhận được cậu có gì đó không ổn à?

Một người bạn cùng phòng lựa lời mà nói: “À…… Cảm giác hôm nay cậu rất có tinh thần ha.”

Tống Ngạn tin rằng trong thời gian dài, nhất định tính cách chân thật của cậu sẽ rửa sạch đi hết cái tính cách mà ban đầu bọn họ gặp được, vì vậy liền bình tĩnh giải thích: “Tôi là một tên cuồng yêu đương, trạng thái của tôi ở trước mặt chồng và trước mặt người ngoài không giống nhau, các cậu quen dần là được.”

Ba vị bạn cùng phòng: “……”

Đỉnh vãi, lần đầu tiên nhìn thấy một tên cuồng yêu đương như thế này.

Đây chắc chắn là đỉnh của đỉnh, là tình yêu đích thực nha!

Bọn họ nhịn không được mà nhiều chuyện: “Vậy chồng của cậu có thấy được trạng thái này của cậu chưa? Nói thật nha, hiện tại cậu siêu hấp dẫn luôn đó.”

Tống Ngạn nói: “Chúng tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, đương nhiên là anh ấy đã từng thấy qua rồi.”

Vì tương lai sau này, cậu vẫn nên tiêm một liều thuốc dự phòng, “Thế nhưng tôi cảm thấy anh ấy đang làm bộ như không biết, tôi cũng đang sửa đổi dần dần, hy vọng có thể cố gắng thống nhất một trạng thái.”

Ba vị bạn cùng phòng nghĩ thầm: Đúng là nên thống nhất một trạng thái, bằng không giống như tâm thần phân liệt vậy.

Thế nhưng không sửa đổi thì cũng có cái hay mà? Vừa cứng vừa mềm, thích cái nào thì show cái đó, nghĩ thôi đã thấy k1ch thích rồi.

Cả ba đều nở nụ cười.

Tống Ngạn: “?”

Cậu lười suy đoán ý nghĩ của mấy vị bạn cùng phòng đang trong thời kỳ yêu đương này, nghe chủ đề họp lớp một chút. Mọi người đang tranh cử cán bộ lớp, Tống Ngạn lặng lẽ trở thành công cụ biểu quyết, chờ sinh hoạt xong liền quay về nhà.

Từ ngày hôm nay trở đi, cuộc sống đơn giản ở trường đại học của cậu chính thức được bắt đầu.

Ban ngày đi học, buổi tối không có môn tự chọn liền lên mạng đi tìm đồng đội.

Một tuần sau, Tống Ngạn thấy được câu lạc bộ kịch nói trong ngày hội tuyển sinh của các câu lạc bộ. Cậu do dự một hồi, sau đó lựa chọn báo danh. Từ đó, cậu đã tìm được khá nhiều video hướng dẫn liên quan đến diễn xuất trong câu lạc bộ. Vì thế cậu lại tự tăng thêm một khóa học môn kỹ thuật diễn xuất cho bản thân, những ngày bình thường cứ thế mà trôi qua.

Tạ Thần Vũ không có mặt ở đây, nhưng chiếc siêu xe trong nhà vẫn có thể điều khiển tự động được. Hệ thống không người điều khiển trung thành và tận tâm, mỗi ngày đều đưa đón cậu đúng giờ, trong trường vẫn không có ai đến dây dưa với cậu.

Bên kia, Tạ Thần Vũ vẫn đang ở trong công ty lính đánh thuê, tập trung phát triển sự nghiệp.

Gần đây Tạ Thần Vũ biết được, có một lính mới của công ty rất hay ngồi kể chuyện yêu đương từng trải. Thế nên mỗi lần có thời gian rảnh là anh lại đi nghe những câu chuyện tình yêu đấy.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã hai tháng trôi qua, đã qua được nửa học kỳ.

Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ vẫn đang gió êm sóng lặng, vẫn đang vô cùng thoải mái.

Trước đó khi Tạ Thần Vũ biết được Tống Ngạn thi đậu trường đại học ở tinh cầu Bá Đích, anh đã cảm thấy đây là một ưu thế rồi. Thời điểm lúc điền nguyện vọng, Tống Ngạn vẫn chưa được sắp xếp để liên hôn. Ấy vậy mà không ngờ cậu điền một cái trường đại học bất kỳ mà lại có thể đem đến hiệu quả diệu kỳ cho cả hai đến thế.

Nửa học kỳ đã trôi qua, rất nhanh rồi sẽ kết thúc nguyên cả học kỳ. Vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè có thể dùng cái cớ “đi du lịch” để khỏi quay lại tinh cầu Đế Đô. Như vậy xem ra, số lần hai người gặp nhau chắc chỉ có thể đếm trên các đầu ngón tay.

Mà một năm đi qua, liệu hai năm ba năm có còn xa không? Chờ Tống Ngạn khỏi bệnh, hai người có thể lập tức ly hôn ngay.

Tống Ngạn càng nghĩ càng sung sướng, lên lớp học một ngày xong liền trở về nhà, đầu vẫn đang tự hỏi không biết có nên nhận một nhiệm vụ nào đó gần đây hay không.

Lúc này cửa thang máy mở ra, vừa ngẩng đầu lên liền gặp phải Tạ gia chủ đang đứng trước cửa nhà, Tống Ngạn lập tức ngẩn ra: “……Cha?”

Tạ gia chủ quay đầu lại nhìn cậu, ông hỏi: “Thần Vũ đâu?”

Tống Ngạn không biết liệu ông có ở lại chờ Tạ Thần Vũ hay không, liền nói: “Anh ấy đi công tác rồi ạ.”

Tạ gia chủ vừa nghe câu này, toàn thân liền chấn động.

Vì sao ông lại đến nơi này? Là vì ông mới từ bên công ty chạy qua, nguyên câu bên kia nói là: “Cậu chủ đang đi học với người yêu rồi ạ”. Bên kia cũng có một thời khoá biểu, vừa hay lúc này cũng là lúc Tống Ngạn sắp được tan học. Vì thế ông liền đi thẳng qua đây, nghĩ muốn tạo cho con trai một niềm vui bất ngờ.

Nhưng mà trăm triệu lần cũng không ngờ được, con trai lại tạo cho ông một “niềm vui bất ngờ” khác.

Một Alpha đã kết hôn mà lại nói dối với bạn đời của mình là đang bận việc kinh doanh ở bên ngoài……Ông nhanh chóng ổn định tâm tình: “Ồ vậy à? Con vào trong trước đi, ta gọi điện thoại một chút.”

Thân thể Ngạn Ngạn không tốt, không thể chịu k1ch thích được.

Tạ gia chủ cố gắng duy trì sự bình tĩnh, thấy Tống Ngạn vào trong rồi, ông liền rẽ ra ngoài hành lang gọi cho Tạ Thần Vũ.

Tạ Thần Vũ vừa kết thúc huấn luyện thân thể, vừa mới tắm xong.

Giờ phút này nhìn thấy lời mời gọi video, anh liền chọn một nơi không dễ bị bại lộ nhất, nhấn vào nút nhận cuộc gọi.

Chỉ thấy hình ảnh chợt lóe, Tạ gia chủ xuất hiện ở trước mắt, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa có chút đau thương.

Tạ Thần Vũ nhướng mày: “Cha, làm sao vậy?”

Tạ gia chủ yên lặng nhìn dáng vẻ vừa mới tắm ra của Tạ Thần Vũ: “Mi nói đi, có phải mi đang ngoại tình hay không?”

Tạ Thần Vũ còn chưa kịp trả lời, trên vai đã xuất hiện thêm một bàn tay.

Lính mới công ty – người thường xuyên kể “câu chuyện tình yêu” cho Tạ Thần Vũ nghe, vừa rồi huấn luyện thân thể bị Tạ Thần Vũ đánh cho nhừ tử, thua vô cùng tâm phục khẩu phục.

Ở góc nhìn của vị lính mới, anh ta không thể nhìn thấy được cuộc gọi video. Vì thế lính mới lại gần, với tinh thần “dám cược dám chịu” liền dõng dạc hô to: “Ba!”

Tạ gia chủ ở bên kia nghe được rõ ràng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, cuộc điện thoại đã bị Tạ gia chủ cắt đứt.

Tạ Thần Vũ: “……”

======================

Nỗi oan này ai thấuuuuu =)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!