Đại Sư Tỷ, cứu đệ với!

Dận Hành bị kiếm đ.â.m vào vai, m.á.u chảy không ngừng.

Lúc này, hắn vẫn chưa chịu từ bỏ mà chạy về phía ta: “Đại sư tỷ, tỷ trở thành Thần Nữ rồi thì có thể nhẫn tâm thấy c.h.ế.t không cứu sao?”

“ Cứu đệ với…”

Thấy ta thờ ơ, hắn liều mạng dùng kiếm chặn đòn tấn công của kẻ địch, khóc đầy bi thương: “Tỷ không phải thương đệ nhất sao?”

“Sư tỷ, đệ sửa được ngọc bội rồi, đệ trả lại ngọc bội cho tỷ, tỷ cứu đệ đi được không?”

“Đại sư tỷ…”

Giọng hắn nhỏ dần.

Cho đến trước khi chết, đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

Trong đáy mắt đều là bối rối và tuyệt vọng.

Dường như cho đến tận khi c.h.ế.t hắn cũng không hiểu được tại sao đại sư tỷ luôn yêu thương hắn lại không chịu tha thứ cho hắn.

Rõ ràng là nàng thương hắn nhất.

Không phải sao?



Trận chiến trên núi vẫn tiếp tục.

Ta không đành lòng xem nữa, xoay người đi xuống núi.

Khi ta lên núi lần nữa, mọi thứ đã lắng xuống

Tông Môn không bị tiêu diệt, sư tôn liều mạng dẫn dắt mọi người giữ được sơn môn.

Sư Tôn sắc mặt tái nhợt, kiểm lại số người.

Thiệt mạng… hơn một nửa.

Ánh mắt ta lần lượt quét qua từng khuôn mặt quen thuộc, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng gầy gò đó.

Tiểu Tông Như đâu?

Ta đi khắp dãy núi, cuối cùng cũng tìm thấy thằng bé.

Bụng của nó bị rạch ra, m.á.u thấm ra nhuộm đỏ mặt đất.

Đứa trẻ mới mười tuổi chật vật xé áo che lại vết thương.

“Đại Sư Tỷ…”

Nó gọi ta, giọng run run: “Đệ không có...chạy trốn…”

“Năm đó... tỷ bảo vệ đệ…”

“Bây giờ ta bảo vệ...bảo vệ tông môn…”

Ta lau m.á.u trên khóe miệng thằng bé, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao đệ không để ta cứu đệ?”

Tông Như mỉm cười, nhưng khóe miệng lại trào ra máu, dù có lau thế nào cũng không thể lau hết: “Bởi vì đại sư tỷ là Thần Nữ.”

“Tông Như không muốn Đại sư tỷ... phá vỡ quy định vì Tông Như. Tông Như... chỉ là kẻ hèn mọn…”

Đệ ấy mỉm cười với ta, giọng nói nhẹ đến mức gần như khó nghe: “Đệ từ nhỏ đã bị bán làm người hầu, không có tên, ngày nào cũng bị làm nhục, đánh chửi. Lúc thiếu gia vui vẻ thì sẽ gọi đệ là tên kia, lúc không vui sẽ gọi đệ là tiện chủng, súc vật…”

“Đại sư tỷ...đệ có thể gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ không…”

“Tỷ tỷ, cám ơn tỷ đã cứu đệ, để cho đệ được sống có tôn nghiêm…”

Bàn tay đệ ấy dần mất đi sức lực, tuột khỏi tay ta.

“Tỷ tỷ…”

Dù sao vẫn là một đứa trẻ, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Tông Như vẫn sợ hãi rơi nước mắt: “Đệ sợ…”

Ta nắm tay đệ ấy.

Nắm con thỏ rơm nhỏ mà đệ ấy tặng ta trong lòng bàn tay.

Ta nghe rõ tiếng thì thào cuối cùng của đệ ấy: “Tỷ tỷ, tạm biệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!