Thái Tử cải trang giá lâm, tất nhiên không thể chậm trễ. Sở Nam không ở đây, rõ ràng Thái Tử đến tìm nàng. Sở Ngọc Lang bèn cung kính dẫn Tư Mã Tĩnh rời khỏi linh đường, để thứ muội chủ trì trước.

Đại phòng rất lớn, bây giờ cuối đông, hoa đào trong hoa viên cũng còn chưa nở. Cây màu đỏ kia cũng có vẻ rất đẹp.

Bên trong rừng đào, có đình hóng gió mái hiên chỉa ra mười hai góc, bên trong có bàn ghế đá, là nơi thích hợp để nói chuyện.

Sở Ngọc Lang cung kính mời Tư Mã Tĩnh ngồi xuống trước bàn đá, tỳ nữ đã bày sẵn điểm tâm và nước trà trên bàn. Ở phía xa xa chim tước trên đầu cây đào kêu ríu ra ríu rít, không khí khá hòa hợp.

Tỳ nữ không dám quấy rầy chủ tử, đều chờ ở nơi rất xa, bao gồm Tô Chỉ và Trường Dung. Các nàng nôn nóng nhìn về bên này. Tiểu thư nhà mình quả thực như đi trên mũi dao, thật sự khiến người ta không thể không lo lắng.

Đôi mắt Sở Ngọc Lang hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương như hoa lê dính hạt mưa.

“Tuy mẫu thân không phải mẫu thân sinh thành của ta nhưng cũng là dì ruột của ta. Ta vẫn luôn đối xử với bà ấy như dì ruột.”

Mỹ nhân đáng thương như hoa lê dính hạt mưa như vậy, cho dù lòng dạ sắt cũng phải mềm đi vài phần.

Tư Mã Tĩnh thì không. Hắn ngồi ở đối diện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, không có biểu cảm gì cũng không nói một lời.

Sở Ngọc Lang chấm khăn, cũng đang nhìn phản ứng của hắn. Nàng thấy hắn có biểu cảm như vậy, trong lòng không khỏi hơi rối loạn, có dự cảm xấu.

“Để điện hạ chê cười rồi. Trong lòng Lang Nhi đau buồn.”

Đuôi lông mày Tư Mã Tĩnh mang theo vài phần mỉa mai, hắn cười nhạt nhìn nàng: “Sao có thể chứ, cô chỉ khá tò mò. Có chuyện gì, ngươi có thể nói với cô một câu. Bây giờ cô muốn nghe.”

Hắn nên sớm biết, mấy tháng ở Sở gia đó hắn đã được chứng kiến rồi. Hắn không nên quá tự tin, Sở Ngọc Lang sẽ không dùng bài đã dùng trên người Tư Mã Huân ở trên người hắn.

Thật là thủ đoạn tuyệt diệu đấy! Không hổ hình mẫu cho quý nữ kinh thành. Liên tiếp đùa bỡn hai Hoàng tử trong tay, khiến cả hai động tâm động tình vì nàng.

“Mẫu thân là thứ muội của tiên mẫu, khá giống tiên mẫu.” Sở Ngọc Lang hơi nhăn mày liễu, hai mắt vừa đỏ vừa sưng, mắt ướt dầm dề như nước, nàng cầm khăn, nhớ lại chuyện ngày xưa.

“Năm đó Lang Nhi nhỏ tuổi, bởi vì vài phần giống này nên vẫn luôn ỷ lại coi bà ấy như mẫu thân thân sinh của mình.”

Trên thực tế, sự tình lại hoàn toàn tương phản. Tiểu Thôi thị và đại Thôi thị có vài phần giống nhau. Sở Nam tự biết thẹn với đại Thôi thị, bèn cưới Tiểu Thôi thị về. Đặt ở trước mắt nhìn, cũng có thể coi như đền bù vài phần.

Sau khi biết được suy nghĩ này của ông ấy, Sở Ngọc Lang cực kỳ ghê tởm, cũng cực kỳ ghét Tiểu Thôi thị. Nữ nhân kia, bà ta vẫn luôn bắt chước mẫu thân. Bà ta mặc kiểu quần mà mà ngày xưa mẫu thân mặc, chải búi tóc giống.

Dựa vào cái gì mà bà ta chiếm tất cả đồ của mẫu thân?

“Nhưng mà không biết vì sao dường như mẫu thân lại không quá thích Lang Nhi và đệ đệ, đến nhìn cũng không muốn nhìn Trĩ Nhi một cái.”

Sở Ngọc Lang cúi đầu, hạ nhỏ giọng: “Có lẽ là Lang Nhi và đệ đệ trời sinh đã không làm cho người ta thích.”

Đương nhiên không phải như vậy, Tiểu Thôi thị cực kỳ thích Sở Trĩ, một lòng muốn ôm về nuôi. Khi đó Trĩ Nhi là trụ cột tinh thần của Sở Ngọc Lang, nàng tất nhiên không yên tâm, nhìn ai cũng cảm thấy sẽ hại Trĩ Nhi.

Vì thế mới xảy ra việc Tiểu Thôi thị hạ thuốc cướp người.

Năm đó Trĩ Nhi quá nhỏ, trúng độc từ trong bụng mẹ, sinh ra đã bệnh tật ốm yếu. Nếu không phải Sở Ngọc Lang cảnh giác, sợ là Trĩ Nhi không chết non thì cũng mất nửa cái mạng.

Tư Mã Tĩnh thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, thậm chí đưa tay rót trà cho nàng, không có cảm xúc gì nói: “Uống một ngụm trà, từ từ nói.”

Trước kia, hắn cảm thấy cho dù kỹ thuật diễn của Sở Ngọc Lang hơn người thì chẳng qua cũng vì lấy được yêu thích của phu quân tương lai. Thậm chí hắn còn cảm thấy dáng vẻ cô gái nhỏ kia cũng rất đáng yêu.

Nhưng mà hiện giờ xem ra lại là hắn bị lừa xoay vòng vòng. Nàng ở một bên lạnh lùng nhìn hắn động tâm động tình, có khi đáy lòng nàng còn cười nhạo, cười hắn ngu ngốc, kỹ thuật diễn vụng về vậy mà cũng có thể lừa hắn. Nhìn hắn cam lòng bị nàng nắm mũi dắt đi, nàng dụ dỗ hắn, lừa gạt hắn, chê cười hắn.

Ha ha, đúng là châm chọc mà.

“Đa tạ điện hạ.” Sở Ngọc Lang nhận nước trà, hai mắt bi thương liếc hắn một cái, tiếp đó lại cụp mi, nhỏ giọng rầu rĩ: “Trước khi mẫu thân đi lại là ở thôn trang. Bà ấy muốn hại Trĩ Nhi, bị tỳ nữ bên người vạch trần. Lang Nhi không biết, vậy mà bà ấy lại cất giấu tâm tư âm độc đến vậy.”

Một chiêu này gọi là tranh thủ sự đồng tình, phần lớn nam tử đều không ngăn cản được. Lòng đồng tình của bọn họ lan tràn, đặc biệt là với một nữ tử yếu đuối xinh đẹp.

Vừa rồi Thái Tử điện hạ rót nước cho nàng, là đang an ủi nàng à?

Xem ra cũng không phải không có hiệu quả.

“Lang Nhi nói tiếp đi, còn nữa không?” Tư Mã Tĩnh ngước mắt nhìn nàng, bên môi treo nụ cười hơi lạ.

Sở Ngọc Lang mẫn cảm nhăn mày. Sao nàng cảm thấy giọng điệu trong lời này không đúng lắm nhỉ? Nhưng chỉ nhìn biểu cảm thì không ra được gì, là nàng nghĩ nhiều à?

Nhưng mà con đường này, một khi đã đi rồi nhất định thì phải cắm đầu đi tiếp thôi.

“Điện hạ…” Sở Ngọc Lang hít mũi, dùng khăn xoa nước mắt vừa rơi xuống như thể nàng vô tình để lộ ra dáng vẻ thất lễ: “Lang Nhi có sao cũng được, chẳng qua e rằng phải sửa lại giờ lành mà Khâm Thiên Giám đã định ra. Mẫu thân là mẫu thân của Lang Nhi, tuy rằng bà ấy không tốt với Lang Nhi nhưng mà Lang Nhi vẫn coi bà ấy là mẫu thân của mình.”

Diễn tốt lắm. Tư Mã Tĩnh cười tự giễu. Cho dù biết nàng đang diễn kịch, hắn thậm chí có loại xúc động muốn giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng.

“Điện hạ... Điện hạ có để ý?” Sở Ngọc Lang ngước mắt, dùng đôi mắt ướt dầm dề như được nước cọ rửa nhìn hắn: “Lang Nhi giữ đạo hiếu ba năm, sợ là không thể...”

Nếu không phải biết từ đầu tới đuôi nàng đều đang diễn kịch, có lẽ hắn thật sự sẽ không kiềm được đau lòng mềm lòng, sau đó cẩn thận lau khô nước mắt nàng, ôm người vào trong lòng, nói cho nàng sau này hắn sẽ bảo vệ nàng, không cho nàng chịu chút uất ức nào.

Đáng tiếc! Nước mắt này là giả, bày tỏ chân tình này cũng là giả, tất cả lời nói cũng đều là giả.

Tư Mã Tĩnh bình sinh hận nhất là lừa gạt, nhưng mà đối mặt với sự lừa gạt của Sở Ngọc Lang, hiện tại trong lòng hắn lại rất bình tĩnh.

“Kế mẫu kia của nàng không phải người tốt lành gì, khi nàng còn bé đã có ý đồ hạ dược Sở Trĩ hãm hại nàng.” Tư Mã Tĩnh nhìn vào mắt Sở Ngọc Lang, đều đều nói như đang tự thuật chuyện râu ria gì đó: “Không chỉ vậy, còn năm lần bảy lượt muốn hại nàng. Năm đó vì chuyện quyền tiếp quản chuyện nhà mà hãm hại mấy phen. Bà ta thậm chí còn cho lục muội muội của nàng hạ thuốc cho nàng. Nếu không phải nhờ cô, có lẽ nàng đã bị hủy sự trong sạch rồi.”

Sở Ngọc Lang kinh ngạc trợn tròn mắt, hốc mắt kia hãy còn vương nước mắt, nhìn hồng hồng cực kỳ đáng thương.

Trong lòng Tư Mã Tĩnh khẽ động, nghĩ đến những lời nói dối không chớp mắt của nàng, lại cứng rắn nói tiếp: “Độc phụ như vậy căn bản không xứng làm mẫu thân. Sao nàng phải giữ đạo hiếu vì bà ta?”

Trên mặt Sở Ngọc Lang cố giữ vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sóng gió lật trời, vạn phần kinh hãi. Vậy mà Thái Tử đều biết hết, chuyện cũ năm xưa như vậy, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như thế, hắn còn có gì là không biết?

Lâu nay, nàng vẫn luôn diễn kịch, hắn đều chỉ lẳng lặng nhìn, chưa bao giờ nói gì. Nếu hắn thật sự đã biết hết, vậy quá khủng bố.

“Sở Ngọc Lang à.” Như đang ứng nghiệm với suy nghĩ của nàng, Tư Mã Tĩnh thở dài một tiếng, lông mi như quạt khẽ nhúc nhích, mang theo vẻ ngầm trào phúng: “Kỹ thuật diễn của nàng đúng là không tồi. Ngần ấy năm, lần đầu cô thấy người có kỹ thuật diễn tinh vi đến vậy.”

Sở Ngọc Lang chợt cứng đờ, ngón tay giấu trong tay áo khẽ run lên.

Hắn biết, vậy mà hắn biết hết, chẳng qua đang nhìn nàng diễn kịch thôi.

Từng ấy năm, Sở Ngọc Lang học được rất nhiều bản lĩnh, nàng biết gặp người nào phải nói lời gì. Từng ấy năm, việc mà nàng muốn làm, dù cho có gặp được rất nhiều khúc chiết, nhưng nàng đều có thể xử lý tốt, chưa từng bị người ta vạch trần như vậy.

Mấy năm nay nàng khoác lên mình dáng vẻ vô tội nhất, sắm vai làm một người biết lễ nghĩa. Nhưng mà tất cả những thứ này lại đột nhiên bị hắn xé rách. Máu chảy đầm đìa, lộ ra tất cả vẻ ti tiện, dơ bẩn, thủ đoạn tâm cơ của nàng.

“Nàng diễn cũng tốt đấy.” Sự châm chọc như sắp tràn ra khỏi đôi mắt phượng của Tư Mã Tĩnh: “Tiểu Thôi thị căn bản không phải chết vì tự sát gì cả. Bà ta là bị người sai Điểm Thúy siết chết. Trái tim nàng vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Nàng hẳn nên giết luôn Điểm Thúy. Nàng ta có thể phản bội cũ chủ thì cũng có thể phản bội nàng.”

“Nàng xem ta mới chỉ phái người đến dọa nạt một chút, nàng ta đã khai sạch.”

Tư Mã Tĩnh nhìn Sở Ngọc Lang, đột nhiên hắn bật cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà nụ cười này ở trong mắt Sở Ngọc Lang lại như Tu La nơi nhân gian, dường như muốn nói với nàng rằng nàng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Sở Ngọc Lang tính toán rất kỹ càng, nàng đi nước cờ tinh diệu này cho chính mình.

Đầu tiên nàng cố ý đến thôn trang một chuyến, bày tỏ hiếu thuận một phen. Lúc nàng đi, Tiểu Thôi thị vẫn khỏe mạnh.

Nàng sai Điểm Thúy giết chết Tiểu Thôi thị, ngụy trang thành hiện trường tự sát, tiếp theo lan truyền Tiểu Thôi thị vì hận nàng sắp sửa gả vào Đông Cung mà bà ta chỉ có thể ở thôn trang cô độc sống quãng đời còn lại, vì phần hận này, mới tính toán vu oan hãm hại nàng cho nên mới tự sát.

Như vậy, ấn tượng hiếu thuận của nàng càng đi sâu vào lòng người, mà Tiểu Thôi thị sẽ phải đeo tiếng xấu sau khi chết.

Tất cả đều tính toán tốt. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Thái Tử lại có thể tra được cả những thứ này.

Nàng cười tự giễu, trong mắt hãy còn nước mắt, rưng rưng như muốn khóc, nụ cười hơi thảm hại: “Hóa ra điện hạ đã biết hết, chẳng qua không nói mà thôi.”

Dưới loại tình huống này, nàng càng nhất định không thể gả cho Thái Tử.

Nụ cười này không khỏi quá thê lương, lông mi Tư Mã Tĩnh khẽ run, ngón tay hơi gập vào, cuối cùng hắn vẫn không lau đi giọt nước mắt treo trên khóe mắt cho nàng.

Hắn đứng lên, cúi người nhìn nàng, cười trào phúng: “Sở Ngọc Lang, cô rất muốn biết rốt cuộc nàng có trái tim không. Cô thật lòng với nàng như vậy, nàng lại báo đáp cô thế này à?”

Thật lòng với nàng?

Đôi lông mi cụp xuống của Sở Ngọc Lang run rẩy dường như đang cố nhịn gì đó.

Thấy nàng cúi đầu, Tư Mã Tĩnh bất mãn cười lạnh rồi cúi người nâng cằm nàng lên: “Sở Ngọc Lang, nàng chột dạ đến nhường nào mà đến cả việc ngẩng đầu lên nhìn cô cũng không dám?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!