“Thằng ngốc, ngươi đứng lại…”

Phía sau truyền đến giọng trẻ con kiêu ngạo.

Tư Mã Tĩnh quay đầu nhìn là đứa nhóc béo lùn tầm chín tuổi, phía sau còn đi theo một gã sai vặt nhìn có vẻ không dễ chọc. Trong tay nhóc béo lùn cầm một cái ná bắn, đang dùng dây thun kẹp một viên đá kiêu ngạo khoa tay múa chân về phía hắn.

Hắn đang nghĩ đây là ai nhỉ thì thấy Bạch Li và Vu Thù ở phía sau uốn gối hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Tam công tử.”

Tư Mã Tĩnh hiểu rõ, trong lòng lập tức so số của người này. Đứa này hẳn là Sở Nham con trai của Sở Hoa vừa gặp ở tiền viện.

Nhìn dáng người, hắn vốn cho rằng tên “Nham” thế nào cũng nên là kiên cố không phá vỡ nổi, lại không ngờ là kiểu nham thạch thái sơn áp đỉnh.

Nhóc béo lùn này rất ngông cuồng, nhưng hắn cũng không phải là đứa ngốc Sở Trĩ kia.

Tư Mã Tĩnh nhặt cục đá lên, ước lượng hai cái, cười lạnh: “Vừa rồi là ngươi bắn ta?”

Nhóc béo lùn nâng cằm lên: “Chính là tiểu gia, thế nào?”

Bạch Li và Vu Thù lạnh mặt chắn trước Tư Mã Tĩnh, Bạch Li lạnh nhạt khách khí nói: “Tam công tử đừng có quá đáng.”

“Che chở con nghé gì đó? Lại Đức, cho bạc!” Nhóc béo lùn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

Gã sai vặt hung thần ác sát ở sau lập tức ném ra một túi bạc vào trước mặt hai người.

“Hai người các ngươi mới đến à? Thức thời thì đừng nhúng tay vào việc này. Nếu không, hừ hừ...” Lại Đức hung tợn uy hiếp: “Đến lúc đó đừng có không bảo vệ được công tử nhà ngươi, còn đắc tội tiểu gia.”

Sự tức giận trong mắt Bạch Li, Vu Thù càng đậm thêm. Các nàng không biết, hóa ra trước kia thị nữ nhất đẳng của tiểu công tử đều là mặt hàng này, vậy mà lấy tiền làm việc lừa trên gạt dưới, để mặc tiểu công tử bị người ta ức hiếp.

“Ai muốn bạc của ngươi, tam công tử sỉ nhục công tử nhà chúng ta, chờ chúng ta báo lên...”

“Báo gì chứ? Các ngươi có chứng cứ à? Bản thân tiểu công tử cũng chưa cảm thấy bị bắt nạt, các ngươi tố cáo cái gì?” Lại Đức khoát tay áo, uy hiếp đến gần như lưu mạnh.

Coi hắn như người chết đúng không?

Ánh mắt Tư Mã Tĩnh nguy hiểm, hắn ước lượng cục đá trong tay, ném đi với một lực như tiếng sét đánh không kịp bưng tai.

Cục đá kia chính xác có lực bắn trúng đầu gối nhóc béo lùn. Nhóc béo lùn đang chuẩn bị nói mấy lời độc ác, mới nói hai chữ, đột nhiên đã hô đau một tiếng chân mềm nhũn, quỳ xuống.

“Á… Ai, ai đánh ta!”

“Công tử?” Lại Đức vội quay đầu lại, đi qua đỡ.

Tư Mã Tĩnh cười nhạo một tiếng, từ phía sau Bạch Li, Vu Thù đi ra, ôm cánh tay đứng ở nhóc béo lùn trước mặt.

“Nhóc béo, ngươi làm gì vậy? Cho dù ngươi kính yêu gia thì cũng không cần làm đại lễ này đâu.”

“Ngươi dám ném ta?” Nhóc béo lùn tức giận đến đôi mắt đỏ lên, vung nắm tay muốn đánh người.

Tư Mã Tĩnh ôm cánh tay, kiêu căng tránh sang bên cạnh, khiến cho nhóc ta vồ hụt.

Thấy Tam công tử ra tay, Bạch Li và Vu Thù nhìn nhau, sôi nổi cười lạnh xoay nắm tay.

Nhóc béo lùn Sở Nham căn bản không ngờ lần này Sở Ngọc Lang tuyển thị nữ biết võ công cho đứa ngốc này. Hai ba cái đã đánh ngã gã sai vặt mà nhóc ta dẫn đến, đánh đến mặt mũi bầm dập.

Sau đó Lại Đức nằm trên mặt đất bụm mặt và bụng hu hu nức nở nhìn công tử nhà mình, muốn để công tử lấy lại công bằng cho gã.

Sở Nham ngây ra trong chốc lát mới hoàn hồn, tên hầu nam của mình, tức giận muốn chết: “Đồ phế vật nhà ngươi, uổng công phụ thân để ngươi đi theo bảo vệ ta. Có tí bản lĩnh này thì có tác dụng rắm gì? Chỉ có hai nữ nhân cũng không đánh lại! Ngươi chờ đó, trở về ta bảo phụ thân đổi người khác!”

“Đã không bản lĩnh, còn nói lời tàn nhẫn làm gì!” Tư Mã Tĩnh trào phúng: “Sao ngươi có dáng vẻ lấm la lấm lét giống phụ thân ngươi mà lại không di truyền được cái vẻ âm u giảo hoạt của ông ta thế? Dáng vẻ ngu ngốc không có đầu óc này, là chỉ di truyền từ mẫu thân ngươi à? Cũng không biết cái thân thịt mỡ này ngươi thì di truyền ai nhỉ!”

Hiện tại nơi này không có người khác, Tư Mã Tĩnh cũng lười giả bộ.

Tiểu công tử trước kia nói chuyện còn lắp bắp, hiện tại đều biết mắng chửi người! Bạch Li và Vu Thù khiếp sợ tại chỗ.

“Ngươi! Ngươi!” Sở Nham vừa giận vừa kinh ngạc. Nhóc ta cũng không ngờ đầu óc đứa ngốc này tự dưng tốt lên, bây giờ miệng lưỡi châm chọc người khác lưu loát như vậy, trước đó ở tiền viện nhóc ta còn không tin.

“Ngươi cái gì mà ngươi, nhìn ngươi giống con heo, chân ngắn thế kia sao còn học người đi đường bằng hai chân hả? Không sợ ngã à!” Tư Mã Tĩnh trào phúng, thậm chí mắt không thèm chớp, mắng liên hoàn tằng tằng.

“Ngươi mới chân ngắn, cả nhà ngươi đều chân ngắn!” Sở Nham bị chọc tức sắc mặt đỏ bừng, lời gì cũng không nói nổi, chỉ muốn xông lên đánh lộn với Tư Mã Tĩnh, nhưng lại bị Vu Thù ấn chặt tại chỗ.

Tư Mã Tĩnh lập tức rất không biết xấu hổ hô: “Tổ phụ, tổ phụ ở đâu? Tổ phụ có nghe được không, Tam tôn tử đang mắng tổ phụ chân ngắn kìa, nó còn mắng nhi tử của tổ phụ chân ngắn! Cả tôn tử của tổ phụ luôn!”

“Ngươi nói bậy! Ta không có!” Sở Nham tức tối hét to. Tuy rằng tính cách nhóc ta hư hỏng, nhưng mà vẫn rất kính trọng người lớn. Nhóc ta sợ nhất là tổ phụ, đứa ngốc này thế mà dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy!

Nhóc ta béo nên hô hấp không tốt, lúc này sắc mặt đã đỏ bừng, gân xanh trên trán đều hiện lên.

Bạch Li ngẩng đầu nhìn trời, Vu Thù nghẹn cười đến run cả tay. Mặc dù bọn họ đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, nhưng thế này thì ai mà nhịn được.

“Ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy, ta tịch thu cái ná này, lần sau đừng xuất hiện trước mặt cô! Nếu không nằm trên mặt đất sẽ không phải gã sai vặt kia của ngươi đâu!”

Tư Mã Tĩnh còn cảm thấy chưa đã thèm, lại ghét bỏ đá nhóc ta hai cái. Lúc này mới ra hiệu cho Vu Thù tịch thu cái ná bắn của nhóc ta, dẹp đường đi về phòng.

Mấy ngày nay nghẹn gần chết, cuối cùng có chỗ xả giận.

Tư Mã Tĩnh mang theo người rời đi, Lại Đức gian nan bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng muốn đỡ công tử nhà mình, lại bị Sở Nham đẩy ra.

Sở Nham hung tợn nhìn bóng dáng nghênh ngang của Tư Mã Tĩnh, hung hăng đấm một cái lên đống cỏ.

Một đường trở về Quan Sư Viện, Tư Mã Tĩnh đi thẳng về phòng, bảo hạ nhân lấy đồ Lánh Hạc nhờ người gửi cho hắn đến. Lại cho toàn bộ tỳ nữ đi ra ngoài, một mình đóng cửa ở trong phòng.

Lánh Hạc cho tặng cho hắn một hộp gỗ hương, nút thắt buộc kín mít, cũng không biết bên trong là thứ gì.

Tư Mã Tĩnh ngồi xuống trước bàn, cẩn thận mở hộp gỗ ra.

Hắn thấy bên trong hộp trải tơ lụa màu vàng, phía dưới tơ lụa còn lót sợi bông, dáng vẻ cực kỳ quý giá.

Bên trong chỉ có một bó hương.

Chỉ thế này?

Hắn mở tơ lụa ra, cuối cùng tìm được một tờ giấy ở bên trong bông. Trên mặt giấy, từng hàng chữ viết tinh tế lại phiêu dật lộ ra một loại cảm giác nhàn nhã không liên quan đến mình.

Điện hạ không cần rối rắm việc này, bần đạo đã đi hoàng cung, Đông Cung đúng là đã xảy ra chuyện.

Nhưng mà không cần lo lắng, bệ hạ đã biết việc này nên phong tỏa Đông Cung lại, sẽ không tổn hại đến danh dự của điện hạ. Hiện giờ, người biết việc này cũng chỉ có bệ hạ, mấy vị lão thái y đức cao vọng trọng ở Thái Y Sở và khoảng hai mươi cung nữ thái giám ở Đông Cung, còn có mấy vị tướng đứng đầu Ngự Lâm Quân cũng biết.

À, còn nữa, nghe nói điện hạ ở Đông Cung vẫn luôn tìm tỷ tỷ, bệ hạ đã biết còn cố ý để Công chúa đi Đông Cung, chơi với điện hạ.

Tráo đổi linh hồn chính là lệnh trời, tiểu đạo thật sự khó có thể làm gì. Nhưng điện hạ cũng không cần như thế. Theo hiểu biết của bần đạo, Sở Trĩ này vốn không phải đứa ngốc, chỉ là lúc ở trong thai bị trúng độc từ cơ thể mại, cho nên đầu óc mới có tổn hại.

Hồn phách Sở Trĩ lớn lên trong thân thể như vậy nên có chút tổn thương, nhưng dưỡng trong cơ thể ngài một thời gian là có thể tốt. Đến lúc đó sẽ không phải đứa ngốc nữa, giống hệt với người thường. Đến lúc đó ngài sẽ không cần lo uy danh của mình bị hao tổn nhỉ?

Nhưng ngài phải cẩn thận chút, nhưng đừng để bại lộ. Hiện giờ ngài dùng là thân thể đứa nhỏ này, đầu óc này... Có lẽ cũng bị đồng hóa, có lẽ không thông minh bằng trước... Ngài đừng bị lộ nhé!

Còn nữa, đừng vứt hương này, có tác dụng an thần giải độc, mỗi ngày châm một cây, có trợ giúp đầu óc phục hồi như cũ!

Tư Mã Tĩnh siết chặt bức thư, nụ cười hơi dữ tợn.

Hay cho Lánh Hạc! Thật sự coi hắn là đứa ngốc đúng không! Ông trời rõ ràng là phụ thân ruột của đứa ngốc kia phải không! Cái gì mà vì tôi luyện hắn đẩy ngã Sở gia, đều là giả hết, mục đích thật sự là muốn vừa chèn ép hắn vừa lót đường cho Sở gia phải không!

Được, tốt lắm!

Ông trời coi hắn ăn chay à?

Nếu hắn không quậy cho Sở gia long trời lở đất tới, hắn sẽ không phải Tư Mã Tĩnh!

Bên kia, Sở Ngọc Lang hoàn toàn không biết đệ đệ nhà mình đã ra chuyện gì, yến hội bên này đã qua ba tuần rượu, ở đây vô cùng náo nhiệt.

Rất hiển nhiên, Ngu Dao chính là nguồn gốc vui vẻ của các vị quý nữ. Mỗi lần có nàng ta ở đó thì không thiếu được việc vui để xem, đặc biệt là lúc đôi “Tỷ muội tốt tình còn cứng hơn vàng” Ngu Dao và Triệu Thanh Thiều đều có mặt.

Ngu Dao là đứa tâng bốc Triệu tỷ tỷ một cách ngốc nghếch, không ai biết dưới bao nhiêu tầng bộ lọc khuyết điểm thì Triệu tỷ tỷ là thiên tiên như nào.

Lúc này các quý nữ chơi hành tửu lệnh, đề cử một người làm lệnh quan, chỉ đến ai thì người đó phải làm một bài thơ.

Người đang ngồi đây đều là quý nữ danh môn thế gia, cầm kỳ thi thư họa đều được học hết, ngoài một số người không tinh thông thứ này, còn lại phần lớn đều là thơ từ ca phú hạ bút thành văn. Tuy rằng kém những học sinh quan viên tiền triều, nhưng về tổng thể cũng không hề kém hơn là bao nhiêu.

Vừa rồi, lệnh quan là Mạnh Ngưng Hương, nàng ấy lấy nụ hoa sen đợi nở thành hoa trong hồ, định lấy hoa sen làm đề, ngẫu hứng phú thơ.

Các quý nữ đang ngồi không nhường nhịn, thơ từ từng người xuất sắc tuyệt luân, tiếp theo đến Sở Ngọc Lang.

Không cần phải nói, làm hình mẫu quý nữ, từ nhỏ Sở Ngọc Lang đã được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, tài văn học thức không thua nam nhi. Nàng suy nghĩ một chút, dứt khoát làm một bài phú văn biền ngẫu(*), vừa đặt bút xuống, tài năng kinh động bốn phía.

(*) Biền ngẫu là hình thức cấu trúc của một loại văn chương cổ xưa có cội nguồn từ Trung Quốc (được gọi là biền văn), trong đó lấy đối làm nguyên tắc cơ bản, tạo cho lời văn sự nhịp nhàng cân đối.

Các quý nữ làm thơ trước đó đều ngượng ngùng, sắc mặt Triệu Thanh Thiều xanh mét. Sở Ngọc Lang làm thơ xong, người tiếp theo là nàng ta. Có tài văn kia ở đó, cho dù nàng ta viết cái gì cũng thành làm nền.

Rõ ràng, nàng ta mới là quý nữ lấy tài làm danh xưng, Sở Ngọc Lang này rõ ràng cố ý! Nàng chắc chắn đã thông đồng với Mạnh Ngưng Hương ra đề trước, thế mà đưa ra thơ từ người khác đã viết sẵn!

Tất cả mọi người đều nịnh hót Sở Ngọc Lang, Triệu Thanh Thiều còn đang tiến thoái lưỡng nan. Lại không ngờ, Ngu Dao bên cạnh lại gây chuyện. Nàng ta luôn luôn không thích nhìn dáng vẻ ở trên cao kia của Sở Ngọc Lang, không thể thấy nàng đắc ý.

Vì thế, nàng ta gây chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!