Lý Duật dở khóc dở cười, khẽ nói: “Tôi tới đây để gặp tất cả mọi người mà.”

Anh trả lời câu nói của mọi người bằng giọng điệu thoải mái hơn bình thường rất nhiều: “Sao vậy? Các cậu không chịu nhận một người chỉ học chung một học kỳ như tôi à?”

Lời này vừa được thốt lên thì tất cả mọi người đều phủ nhận rằng không phải như vậy đâu. Bọn họ chỉ nghĩ rằng trong lòng Lý Duật, bọn họ không quan trọng đến vậy thôi.

Lý Duật mỉm cười: “Đều là bạn bè cả mà.”

Chẳng có ai quan trọng hơn ai cả.

Còn Ngu Hạ, cô là bạn gái của anh nên đương nhiên sẽ khác họ.

Tuy nhiên, vì Ngu Hạ không đồng ý nên anh vẫn chưa nói ra.

Mọi người rôm rả với Lý Duật một lúc, anh cũng bị ép uống hai ly rượu.

Uống xong, vì các thầy cô có việc nên bọn họ phải về trước.

Học sinh trong lớp không bị giới hạn giờ giới nghiêm nên đã tụ tập thành từng nhóm, sau đó bàn bạc với nhau để đi hát karaoke hoặc là đến tiệm Internet để quẩy tới bến.

Ngu Hạ với Thẩm Nhạc Tranh chỉ tham gia hát karaoke thôi. Nhưng vì khả năng ca hát của Ngu Hạ chỉ ở mức trung bình nên cô chỉ hát một bài thôi, sau đó không tiếp tục cầm micro nữa.

-

Lúc hơn mười giờ, những ai buồn ngủ đã ra về trước.

Ngu Hạ cùng với Thẩm Nhạc Tranh cũng rời khỏi hiện trường, sau đó bắt gặp Lý Duật và những người khác đang ở bên ngoài.

Nhóm nhỏ gồm tám người đã hẹn với nhau rằng bọn họ sẽ có hoạt động đánh lẻ.

Khi Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh, Thích Hy Nguyệt, Vương Tân Giác và Giang Phồn bước ra ngoài, bọn họ đã tình cờ trông thấy cảnh tượng Lý Duật được người khác tỏ tình.

Người tỏ tình với Lý Duật là một cô gái mà bọn họ vừa quen biết trong học kỳ đầu tiên của năm lớp 12. Cô gái này học ban tự nhiên, đã từng được Lý Duật giúp đỡ một lần.

Năm lớp 12 đầy áp lực, hoàn cảnh gia đình của cô gái này cũng khá phức tạp, ba mẹ đối phương không phải là kiểu người khích lệ mà là những bậc phụ huynh thích chèn ép con cái điển hình.

Bọn họ thường khiển trách cô gái ở những nơi công cộng. Mỗi lần họp phụ huynh, sau khi biết thành tích của con gái, bọn họ đều sẽ trách móc cô gái này trước mặt các bạn cùng lớp và các phụ huynh khác, mắng là đồ ngốc nghếch, không biết nỗ lực,…

Vì vậy, sau buổi họp phụ huynh trong học kỳ đầu tiên của năm lớp 12, cô gái này đã tự ra khỏi trường học, lang thang khắp nơi một cách vô định. Lúc đi bộ đến hồ nước gần trường, cô ấy bèn bước xuống hồ.

Sau buổi họp phụ huynh ngày hôm đó, Ngu Hạ và Lý Duật định đi ăn tối tại khách sạn của gia đình. Nhưng đến phút chót, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham lại nhận điện thoại, sau đó bảo rằng bọn họ có việc nên không thể đến khách sạn để ăn tối cùng hai người được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi cầm lấy số tiền mà Ngu Thanh Quân cho thêm, hai người họ đã thảo luận về việc nên ăn cơm ở đâu, ăn món gì ngon ngon thì đã nhìn thấy cô gái kia bước về phía hồ nước.

Hai người không chút do dự. Ngu Hạ thì gọi cảnh sát, còn Lý Duật vốn bơi giỏi nên đã xuống hồ để kéo cô gái đang chìm xuống nước lên bờ.

Sau đó, cô gái đã từng đến chỗ Ngu Hạ một lần để cảm ơn cô và Lý Duật vì đã giữ cô ấy lại bên bờ vực.

Sau đó, tất cả mọi người đều bận rộn ôn tập, gấp rút giải nhiều đề khó nhằn hơn nên đương nhiên cũng chẳng để ý quá nhiều đến những chuyện vặt vãnh, không hề liên quan đến việc học hành này.

Đến bây giờ, Ngu Hạ mới nhớ ra chuyện này.

“Ồ…” Thẩm Nhạc Tranh khẽ “chậc” một tiếng, sau đó ôm lấy bờ vai của Ngu Hạ rồi nói: “Lý Duật đang được người ta tỏ tình nhỉ?”

Ngu Hạ gật đầu.

Thích Hy Nguyệt quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngu Hạ thì tò mò hỏi thăm: “Cậu không giận sao?”

Ngu Hạ: “… Anh ấy đâu có làm chuyện gì với người khác sau lưng tớ đâu. Tớ giận làm gì?”

Thẩm Nhạc Tranh: “Cũng đúng.”

Năm người đứng thành một hàng, im lặng quan sát một lúc. Thích Hy Nguyệt cảm thấy kỳ lạ: “Này. Nhưng trước đây Lý Duật từ chối con gái nhanh lắm mà, chỉ cần một hai câu nói đã có thể từ chối người ta rồi. Sao hôm nay cậu ấy còn nói chuyện phiếm với đối phương thế?” 

Ngu Hạ đã biết nguyên nhân đại khái nên nhẹ nhàng đáp: “Cô gái này hơi đặc biệt.”

Thích Hy Nguyệt: “Hả?”

Cô ấy không biết chuyện Ngu Hạ và Lý Duật đã từng cứu người. Nhà trường không muốn làm lớn chuyện vì nó sẽ gây ảnh hưởng không cần thiết cho mọi người. Vậy nên họ cũng không hề tiết lộ việc cô gái này từng muốn nhảy xuống hồ tự tử.

Ngu Hạ: “Sau này tớ sẽ kể với các cậu.”

Thích Hy Nguyệt với Thẩm Nhạc Tranh nhìn nhau rồi gật đầu một cách hiền lành.

Đột nhiên, cô gái quay đầu lại rồi nhìn về phía họ.

“Cô ấy đang nhìn cậu à?” Thẩm Nhạc Tranh hỏi.

Câu này vừa dứt thì cô gái đã tiến về phía họ.

Trong khi những người không biết tình huống cụ thể chưa kịp phản ứng thì đối phương đã gọi Ngu Hạ trước rồi: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ: “Ừ.”

Cô gái nhìn cô, vừa cười vừa hỏi: “Cậu có tiện sang bên kia để nói vài lời với tôi được không?”

Ngu Hạ: “Được chứ.”

Thẩm Nhạc Tranh lo lắng nhìn cô: “Cậu…”

“Không sao đâu.” Ngu Hạ nhìn bọn họ bằng ánh mắt trấn an, sau đó đi sang bên kia với cô gái nọ.

Hai người vừa rời đi thì Lý Duật đã lập tức tới đây.

Thích Hy Nguyệt vẫn chưa yên tâm cho lắm: “Lý Duật, cô gái kia tỏ tình với cậu cơ mà, sao lại gọi Hạ Hạ qua đó làm gì? Cậu không đi theo hả?”

Lý Duật: “Không cần. Bọn họ có chuyện muốn nói với nhau.”

Thẩm Nhạc Tranh cau mày, lờ mờ cảm thấy có gì đó bất thường: “Bọn họ quen nhau à?”

Lý Duật: “… Đã từng gặp nhau hai lần rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Nhạc Tranh bèn nghi hoặc: “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Lý Duật suy nghĩ một chốc: “Sau này Ngu Hạ sẽ nói với các cậu thôi.”

Nếu anh đã nói thế rồi thì Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt cũng không còn nóng lòng ngay lúc này nữa.

-

Bên kia, sau khi hai người đi được một đoạn khá xa, cô gái bèn quay đầu lại: “Cậu có biết là tôi vừa tỏ tình với Lý Duật không?”

Ngu Hạ: “… Nếu như tôi đáp là không biết thì có phải là hơi giả tạo không?”

Cô gái nở nụ cười nhẹ nhõm: “Ừm, chuyện này dễ nhận thấy quá mà.”

Cô ấy nói xin lỗi Ngu Hạ.

Ngu Hạ khó hiểu: “Sao cậu lại xin lỗi tôi?”

Cô gái vừa sờ mũi vừa ngượng ngập trả lời: “Lúc đó cậu và Lý Duật đã cùng nhau cứu tôi. Tôi biết rõ hai người các cậu thích nhau, thế nhưng tôi vẫn không thể kìm lòng mà thích cậu ấy, thậm chí còn tỏ tình với Lý Duật nữa.”

“Vậy thì cậu càng không cần phải nói lời xin lỗi với tôi đâu.” Ngu Hạ đáp: “Khi chúng ta thích một người, đôi khi cũng rất khó kiểm soát chính mình, huống chi người mà cậu thích lại là Lý Duật.”

Cô gái: “Ý cậu là gì?”

Ngu Hạ giả vờ ung dung: “Lý Duật vừa đẹp trai vừa có thành tích xuất sắc, vậy nên hầu hết học sinh đều khó mà không thích anh ấy, đúng không nào?”

Vả lại, anh còn là ân nhân cứu mạng của cô gái này nữa.

Nhưng cô gái không ngờ Ngu Hạ lại nhìn nhận chuyện này một cách cởi mở như vậy. Cô ấy há hốc mồm rồi bật cười: “Cậu nói đúng.”

Tuy nhiên, đối phương vẫn cảm thấy áy náy.

Ngu Hạ ậm ừ: “Cậu gọi tôi tới đây chỉ để xin lỗi thôi sao?”

“Không phải.” Cô gái nhìn cô, chân thành nói: “Việc tôi thổ lộ tình cảm với Lý Duật chỉ vì muốn thực hiện tâm nguyện chưa được hoàn thành vào thời điểm tốt nghiệp thôi. Tôi không có ý định phá hoại hai cậu đâu.”

Cô ấy chỉ muốn rời khỏi trường cấp ba mà không còn lưu lại niềm nuối tiếc nào, muốn nói với chàng trai mà mình thầm thương trộm nhớ rằng cô ấy yêu anh, để rồi sau đó sẽ gác lại tình cảm này và bước sang cuộc sống mới của chính mình.

Ngu Hạ gật đầu: “Tôi cũng hiểu được sơ lược rồi.”

Cô nhìn chằm chằm vào cô gái kia rồi nhẹ nhàng hỏi: “Sau đó... Cậu có đi khám bác sĩ không?”

Cô gái: “Tôi khám rồi, ba mẹ đã đưa tôi đến đó.”

Cô ấy căng thẳng đến mức bị trầm cảm, ban đầu ba mẹ cũng không tin chuyện này. Nhưng may là việc cô ấy không kìm nén nổi mà bước xuống hồ lần đó đã cảnh tỉnh bọn họ, đồng thời cũng giúp cô ấy thức tỉnh.

Nghe vậy, Ngu Hạ mới yên tâm hơn nhiều: “Bây giờ cậu đã ổn rồi nhỉ?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chưa ổn hẳn nhưng cũng kha khá rồi.” Cô gái đáp: “Tôi cũng không biết khi nào loại chuyện đó sẽ xảy ra lần nữa. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để bản thân thoải mái và sống vui vẻ hơn một chút.”

Ngu Hạ đồng ý: “Cậu hãy vui vẻ lên nhé. Chẳng có chuyện gì không thể vượt qua cả, phải không nào? Chúng ta đều đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp.”

Viền mắt cô gái trở nên ươn ướt: “Cậu nói đúng, Ngu Hạ à…” Cô ấy nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi vừa nói lời cảm ơn với Lý Duật, bây giờ tôi cũng muốn nói lại với cậu. Thực sự cảm ơn cậu và Lý Duật nhiều lắm.”

“Là chuyện nên làm thôi mà.” Ngu Hạ nói.

Cô gái mím môi, hỏi tiếp với vẻ hơi xấu hổ: “Tôi ôm cậu một lát được không?”

Ngu Hạ ngẩn người.

Cô gái vội vàng giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy rằng, dường như trên người cậu có rất nhiều năng lượng vui vẻ và lạc quan. Tôi chỉ muốn hấp thụ một chút năng lượng từ cậu thôi... Được không?”

Lúc nói hết câu, giọng nói của cô gái trở nên yếu ớt.

Ngu Hạ hiểu ra, thoải mái giang hai tay về phía đối phương: “Đương nhiên là có thể rồi.”

Cô gái tiến lại gần để ôm Ngu Hạ mấy giây, sau đó lùi lại: “Đúng rồi, tôi quên nói với cậu là ngày mai tôi sẽ cùng ba mẹ đi Châu Phi để xem cuộc di cư lớn của các loài động vật. Cậu có thể cho tôi biết địa chỉ nhà cậu được không? Tôi muốn gửi bưu thiếp cho cậu và Lý Duật.”

Ngu Hạ: “Được.”

Sau khi để lại thông tin liên lạc cho cô gái kia, Ngu Hạ bèn hỏi ý kiến đối phương để kể lại sự tình này cho Thẩm Nhạc Tranh và những người khác biết, sau đó cô gái kia về nhà trước.

Ngu Hạ vừa quay đầu lại đã bắt gặp mấy cặp mắt thăm dò.

“Ngu Hạ.” Thẩm Nhạc Tranh không nhịn nổi nữa: “Các cậu có chuyện gì vậy? Cô gái đó không thích Lý Duật, lẽ nào lại thích cậu sao?”

Thích Hy Nguyệt: “Cô ấy tỏ tình với cậu hả?”

Vương Tân Giác đứng bên cạnh lắng nghe, liên tục nhẫn nhịn, song vẫn không kiềm chế được: “Không phải đâu, sao các cậu lại giàu trí tưởng tượng như vậy?”

Thẩm Nhạc Tranh liếc nhìn cậu ấy: “Sao nào? Cậu có thành kiến gì hả?”

Vương Tân Giác lập tức ngậm miệng.

Nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu ấy, Giang Phồn không khỏi mở lời: “Cậu ấy không có ý đó đâu.”

Thẩm Nhạc Tranh nhìn thoáng qua Giang Phồn, khẽ hừ một tiếng: “Vậy cậu nói thử xem cậu ấy có ý gì.”

Giang Phồn không biết.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Thẩm Nhạc Tranh, cậu ấy cũng lẳng lặng ngậm miệng lại.

Ngu Hạ dở khóc dở cười: “Không phải đâu mà.”

Cô nhìn Lý Duật rồi kể ngắn gọn về câu chuyện của cô gái kia.

Thẩm Nhạc Tranh nghe xong thì hốt hoảng: “Cô ấy... Đúng là hoàn toàn không nhìn ra luôn á.”

Trọng tâm của những anh chàng như Thường Tại chính là: “Anh Duật à, cậu giấu bọn tôi đi làm anh hùng vào lúc nào mà lại không chịu kể ra thế!”

Vương Tân Giác đẩy kính mắt lên rồi phân tích từ góc độ của phái nữ: “Nếu kể chuyện này ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cô gái kia. Lý Duật không nói ra cũng là để bảo vệ cho cô gái đó thôi.”

Bọn họ nghe xong thì đều cảm thấy chí lý.

“Anh Duật à, càng ngày tôi càng hâm mộ cậu đấy nhé.”

“Chứ còn gì nữa. Nhưng mà anh Duật à, khả năng bơi lội của cậu cừ khôi lắm hả? Hay là chuyến du lịch nhân dịp tốt nghiệp của chúng ta hãy chọn đến bãi biển đi, tôi không biết bơi đâu. Anh Duật có thể dạy tôi một chút xíu được không?”

“...”

Bọn họ vừa chuyện trò rối rít vừa đi về hướng ngược đường đến trường.

Khi đã đi xa, bọn họ đột nhiên cùng quay đầu lại một cách ăn ý, sau đó ngắm nhìn ngôi trường mà họ đã ở đó thật lâu.

-

Đêm khuya lên xe, Ngu Hạ mới sực nhớ ra, bèn hỏi họ: “Mà này, chúng ta đang đi đâu thế?”

Thường Tại: “Đi ăn mừng lễ tốt nghiệp chính thức.”

Nơi tốt nghiệp chính thức là khu vực ngoại ô.

Gia đình Thường Tại đã mua một căn biệt thự ở đây, rất ít người đến sống trong biệt thự. Vì biết Thường Tại định đưa các bạn cùng lớp đến đây nên những người trong nhà đã sai người đến dọn dẹp trước rồi.

Khi Ngu Hạ và những người khác đến nơi, ngôi nhà đã trở nên gọn gàng, sạch sẽ.

Ngoài ra còn có bếp nướng cùng với một ít thức ăn trong sân.

Ngu Hạ thấy vậy bèn hỏi Lý Duật: “Anh đã sớm biết chúng ta sẽ tới đây rồi hả?”

Lý Duật gật đầu: “Cậu ấy bảo là sẽ đưa cả nhóm chúng ta tới đây thư giãn.”

Lý Duật vừa nói chuyện vừa dẫn Ngu Hạ đến phòng dụng cụ: “Thương Tại nói rằng cậu ấy đã nhờ người khác để lại đồ ở đây cho chúng ta rồi.”

Ngu Hạ tò mò: “Cái gì cơ?”

Hai người họ tìm đến phòng dụng cụ, vừa mở cửa tiến vào đã phát hiện mấy túi đựng pháo hoa cầm tay bên trong.

Khu vực ngoại ô cho phép chơi pháo hoa cầm tay, đó cũng là lý do Thường Tại đưa bọn họ đến đây.

Vừa trông thấy pháo hoa cầm tay, cả ba người đều cảm thấy vui mừng.

Thích Hy Nguyệt cầm lấy một nắm lớn, vội vàng hỏi: “Có ai có bật lửa không?”

Vương Tân Giác lấy một cái bật lửa ở trong túi rồi đưa cho cô ấy.

Thích Hy Nguyệt cảm thấy khó tin: “Wow, bạn Vương, vậy mà cậu lại mang theo bật lửa trên người sao? Chắc là cậu cũng biết hút thuốc nhỉ?”

Vương Tân Giác: “... Tớ không biết.”

“Nếu không biết hút thì tại sao cậu lại mang theo bật lửa?” Thích Hy Nguyệt hỏi đến cùng.

Vương Tân Giác: “Cái này là của bà nội tớ.”

“Trời đất ơi, bà nội cậu biết hút thuốc hả?” Thích Hy Nguyệt càng kinh ngạc hơn nữa.

Vương Tân Giác: “Đúng vậy.”

Hai mắt Thích Hy Nguyệt sáng lên: “Bà nội của cậu ngầu thật đấy. Thế bà ấy thường hút thuốc lúc nào thế? Lần sau bà nội cậu hút thuốc, tớ có thể đến xem được không?”

“?”

Vương Tân Giác không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Cậu ấy há hốc mồm, ngơ ngác hỏi lại: “Cậu muốn xem bà nội tớ hút thuốc á? Trước đây cậu chưa thấy người khác hút thuốc bao giờ à?”

“Tớ đã từng nhìn thấy rồi. Nhưng chỉ thấy mấy gã đàn ông hư hỏng hút thuốc thôi. Tớ chưa từng thấy một người lớn tuổi nào hút thuốc giống như bà nội cậu cả.” Thích Hy Nguyệt trả lời, lời lẽ cũng hết sức hợp tình hợp lý.

Vương Tân Giác nghe xong thì nhất thời chẳng biết nên nói gì.

Ngu Hạ và Lý Duật đang lắng nghe ở cách đó không xa. Cô bật cười: “Sao Hy Nguyệt lại trêu chọc Vương Tân Giác thế nhỉ?”

Lý Duật cụp mắt xuống: “Có lẽ là do buồn chán.”

Ngu Hạ nhìn thẳng vào anh, cảm thấy hơi tò mò: “Còn anh thì sao? Anh có biết hút thuốc không?”

Lý Duật: “Em nghĩ thế nào?”

Ngu Hạ: “Em không biết nữa.”

Tất nhiên Lý Duật chưa bao giờ hút thuốc trong nhà họ Ngu, bởi vì cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh. Nhưng trước đây cô không biết chuyện này.

Lý Duật: “Anh không biết.”

Nói xong, Lý Duật nhìn Ngu Hạ chăm chú, ngập ngừng hỏi tiếp: “Lẽ nào em cũng thích nhìn người khác hút thuốc?”

“...”

Ngu Hạ không nói nên lời, trợn mắt với anh: “Em có phải là bi3n thái đâu.”

Lý Duật nhướng mày: “Thích Hy Nguyệt nghe thấy rồi kìa.”

Ngu Hạ lập tức ngoảnh lại thì phát hiện Thích Hy Nguyệt và Vương Tân Giác đã đi về phía mà Thường Tại và Tống Tri Hành đang nướng thức ăn ở đằng xa rồi.

“Anh lừa em.” Ngu Hạ giơ tay lên, vỗ nhẹ vào người Lý Duật.

Lý Duật vừa mỉm cười vừa ôm lấy cô.

Hai người ôm nhau, hơi thở giao hòa.

Ngu Hạ cảm nhận được hơi thở của Lý Duật đang phả vào mặt mình. Cô có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh. Thế là Ngu Hạ khẽ chớp hàng mi, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Anh đừng làm bậy, bọn họ đang ở bên kia nên có thể nhìn thấy chúng ta đấy.”

Khóe môi của Lý Duật cong lên, thản nhiên lên tiếng: “Nhìn thì cứ việc nhìn đi. Anh cũng đâu có làm gì đâu nào.”

Ngu Hạ vô cùng ngạc nhiên trước sự mặt dày, không biết xấu hổ của anh. Cô cảm thấy vừa mới tốt nghiệp thì Lý Duật đã trở thành một con người khác luôn rồi.

Nhận thấy vẻ mặt nghẹn ngào của Ngu Hạ, Lý Duật nheo mắt lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai người rồi hỏi khẽ: “Hay là em muốn làm chuyện gì đó với anh?”

“...?”

Ngu Hạ không thể tin vào những gì mình đang nghe. Cô ngẩng đầu lên, trợn mắt với người trước mặt mình: “Rõ ràng là anh muốn…”

Cô còn chưa kịp nói xong thì Lý Duật đã chủ động dán lên môi cô một nụ hôn đượm mùi rượu: “Bạn Ngu thật thông minh.”

Giọng nói trầm thấp của anh nương theo làn gió xuyên vào tai cô, khiến nó trở nên tê dại: “Đúng là anh muốn làm chút chuyện gì đó với bạn gái của mình thật đấy.”

“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!