Tô Nhiên mặc quần áo xuống lầu.

Dưới lầu.

Diệp Cửu Trung đang chơi với con chó ngao đen.

Tô Nhiên đi xuống thì nói với Diệp Cửu Trung: "Tiểu Trung Trung à, anh lại đây, tôi hỏi anh chút chuyện."

Diệp Cửu Trung đi tới.

Tô Nhiên lấy một tấm thẻ đen trong túi ra và một chiếc phong bì, cô nói: "Đây là cái gì vậy?"

Diệp Cửu Trung nhìn tấm thẻ đen không hạn mức, anh nói: "Sáng nay có một ông lão đưa tới cho em, còn nói, trong thẻ này có tiền, để cho emdùng trước! Thế là, nhân lúc em ngủ, anh nhét vào trong khe cửa cho em."

"Ông lão đó đưa tiền cho tôi?"

Nghe nói vậy, Tô Nhiên kinh ngạc sững sờ.

"Cái gì mà ông lão chứ? Trông ông ta như thế nào?" Tô Nhiên vội hỏi.

Diệp Cửu Trung Thế cứ bịa đặt một hồi.

Nghe vậy, Tô Nhiên không còn gì để nói.

Mới sáng sớm đã có người đưa thẻ đen cho mình?

Còn nói trong này có tiền?

Cái chuyện cười gì vậy?


"Thế bây giờ ông lão kia đâu rồi?" Tô Nhiên hỏi lại.

"Ông ta đi rồi." Diệp Cửu Trung trả lời.

Nhìn tấm thẻ trong tay, Tô Nhiên nghi ngờ.

Nhưng cô là người lý trí!

Cô không thể tin chuyện mới sáng sớm đã có người xa lạ tốt bụng đưa tiền cho mình được!

Nghĩ như vậy rồi, Tô Nhiên cũng không để ý nhiều.

Sau khi lên lầu trang điểm nhẹ nhàng xong, Tô Nhiên ôm hộp đồ trang sức từ trên lầu đi xuống.

"Tiểu Trung Trung à, đi thôi, chúng ta đi tới hiệu cầm đồ thôi."

Diệp Cửu Trung: "??? Sao lại muốn đi hiệu cầm đồ rồi?"

"Phí lời, giờ tôi chỉ có ba ngàn đồng, không đủ tiền trả bữa cơm hôm qua, anh nói không đi đổi tiền thì làm sao bây giờ? Sau này cuộc sống của chúng ta thế nào đây?" Tô Nhiên nói.

Diệp Cửu Trung đáp: "Nhưng mà, không phải sáng sớm nay đã có người đưa tiền rồi đó sao?"

"Đưa cái quỷ!"

"Tiểu Trung Trung à, anh ngốc đấy hả? Anh tưởng người xa lạ sẽ vô duyên vô cớ đưa tiền cho chúng ta sao?" Tô Nhiên nói.

Diệp Cửu Trung không nhịn được nói: Ai ngốc hả!

Nhưng rốt cuộc anh vẫn không dám nói ra chân tướng.


"Đi thôi, Tiểu Trung Trung."

Cứ như vậy, Tô Nhiên đưa hộp trang sức cho Diệp Cửu Trung, sau đó dẫn anh ra ngoài.

Dọc đường đi.

Diệp Cửu Trung đều ôm hộp trang sức cho cô.

Anh nghĩ muốn nói chân tướng cho Tô Nhiên biết, nhưng bất đắc dĩ, sao đầu óc của cô nhóc này chậm chạp ghê luôn!

Đi tới hiệu cầm đồ!

Tô Nhiên mang toàn bộ đồ trang sức mà mình thích đi cầm cố.

Nhìn cô bịn rịn đưa mấy món trang sức cho ông chủ, trong lòng Diệp Cửu Trung cũng thấy đau lòng.

Cuối cùng.

Một hộp đồ trang sức đổi được hơn sáu vạn đồng.

Cầm 60 ngàn đồng này, Tô Nhiên không có vẻ gì là hài lòng cả, dù sao, cô đắn đo mãi mới mang cầm cố cả hộp trang sức này, đây đều là những món trang sức mà cô yêu thích nhất. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Rầu quá!

Diệp Cửu Trung không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể yên lặng theo cô.

Ra khỏi cửa hàng cầm đồ, nhìn Tô Nhiên yên lặng đứng bên, Diệp Cửu Trung không nhịn được nói: "Có phải em đau lòng lắm không? Không nỡ hả?"

Tô Nhiên đáp: "Nói không đau lòng là giả vờ mà thôi, nhưng mà dù sao còn sống mới quan trọng!"

Hít sâu một hơi, cô bỗng vỗ lên vai Diệp Cửu Trung, nói: "Yên tâm đi, nhất định chúng ta có thể đứng lên một lần nữa."

Dứt lời, cô làm hành động cổ vũ.

Diệp Cửu Trung nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng rung động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!