Bên trong đại sảnh nhà họ Tô rộng rãi.

Diệp Cửu Trung mặc âu phục đắt tiền chẳng khác nào thế gia giàu có, cứ như vậy đứng bên cạnh Tô Nhiên.

Mà Tô Nhiên lo lắng vô cùng.

Cô cố gắng tự nói với mình, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Trái lại, vẻ mặt Diệp cửu Trung lại vô cùng thoải mái.

“Tiếu Trung Trung à, phải nhớ, bây giờ anh là con nuôi của Chu Thế Hào gia tài trăm tỷ, không được sợ sệt, đừng lòi nhé.”

Diệp Cửu Trung cười nhạt.

Đùa à!

Mấy chuyện nhỏ nhặt này có gì mà phải sợ?


Ngay lúc Tô Nhiên đang nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Cửu Trung, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lạch cạch.

Tô Nhiên nghe tiếng bước chân cũng biết là bổ mẹ đến rồi.

Cô chậm rãi xoay đầu lại, nhìn ông bà Tô mặt mày tối sầm, cô vội gọi một tiếng: “Bố, mẹ!”

Tô Thanh Hà không để ý tới con gái của

mình, mà vừa mới bước vào, ánh mắt ông ta đã rơi trên người Diệp cửu Trung.

“Anh là ai?”

Tô Thanh Hà cũng không hề nhận ra sau khi thay đối quần áo, khí chất của Diệp cửu Trung đã hoàn toàn thay tôi.

“Bố, anh ấy là người ở với con…”

Tô Nhiên vừa nói xong, Tô Thanh Hà cũng nhận ra ngay: “Là cậu à? Tôi nhận ra rồi!”

“Con nhóc vô liêm sỉ kia, ai cho mày dẫn người đàn ông này về? Tô Nhiên, tao hỏi mày, mày còn biết xấu hố hay không hả? Dám đưa người đàn ông này về Tô thị? Có phải mày muốn làm bố mẹ mày tức chết không hả???” Sau khi Tô Thanh Hà nhận ra Diệp cửu Trung, ông lập tức nổi trận lôi đình.

Ông đánh chết cũng không nghĩtới, con gái mình lại dám dẫn “người đàn ông hoang dã” này về.

Tô Nhiên vội vàng giải thích: “Bố nghe con giải thích đã, thật ra, chúng con đã ở bên nhau rất lâu rồi!”

Cái gì?

“Hai đứa… hai đứa ở cùng một chỗ thật?” Tô Thanh Hà nghe vậy thì tức giận đến mức suýt chút nữa ngất đi.

Bà Tô cũng hoảng lên.


“Nhiên Nhiên à, con nói nhăng nói cuội gì đó? Sao con có thế tùy tiện ở cùng với một người đàn ông khác được? Con có biết mấy hôm nữa con sẽ với Thiếu công tử của tập đoàn Trung Hải không?”

Tô Nhiên hít sâu một hơi nói: “Bố mẹ, bố mẹ nghe con giải thích rõ ràng đã!”

“Được thôi! Mày cứ giải thích cho ông nghe! Ngày hôm nay, nếu mày không giải thích rõ ràng, ông đánh gãy chân mày!”

Tô Thanh Hà tức giận đến mức đỏ bừng cả mắt.

Tô Nhiên không hề lung lay một chút nào, cô hít sâu một hơi bắt đầu nói: “Bố mẹ, chắc bổ mẹ đều biết biết, con cũng không muốn gả cho Triệu Thiểu Phong, vì thế ngày hôm nay con chỉ có thể dẫn anh ấy về, nói hết mọi chuyện ra.”

“Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng nghe hai người, nhưng lần này, nhất định con phải tự mình làm chủ!”

“Bố mẹ muốn gả con cho Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải, đơn giản là vì muốn hợp tác với tập đoàn Trung Hải, cứu vớt xí nghiệp Tô thị của chúng ta, thế nhưng, bố mẹ đã sai rồi!”

“ở Giang Thành này, không chỉ có tập đoàn

Trung Hải có tiền, cũng không chỉ mỗi mình Triệu Thiểu Phong có thể một tay che trời, mà bây giờ đối tượng của con là anh ấy! Anh ấy còn mạnh hơn Triệu Thiểu Phong không biết bao nhiêu lân!”

Vừa nói, Tô Nhiên vừa ngước nhìn Diệp cửu Trung.

Ồng Tô bà Tô nghe Tô Nhiên nói vậy thì thoáng sững sốt! .


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
3. Hậu Cung Hài Tử Vương
4. Nữ Chính Bị Hoang Tưởng
=====================================

Sau đó họ mới đưa mắt đánh giá Diệp cửu Trung khí chất xuất trần một lần nữa.

Đường đường là Diệp cửu Trung nắm trong tay Hoa Hạ, anh đứng ở đó giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ!

Bộc lộ hết sự sắc bén ra ngoài!

Khuôn mặt anh tuấn vô song càng toát lên khí chất của công tử thế gia giàu có!

Sau khi nhìn Diệp cửu Trung mười mấy giây, bà Tô mới nói: “Nhiên Nhiên à, con nói, cậu ta… còn giỏi hơn Thiếu công tử của tập đoàn Trung Hải?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!