Thấy tam đương gia thật sự nối giận, lập tức phải đi giết người ngay, Ngũ Phù Sênh vội vàng nói thêm: “Tam đương gia, còn một chuyện tôi quên nói nữa.”

“Bên nhà họ Trương không chỉ có thằng nhãi họ Diệp, mà còn có Hàn Sơn Hà – chiến thân Thanh châu nữa. Hơn nữa, Hàn Sơn Hà vẫn luôn bảo vệ thằng nhãi kia.”

Cái gì?

Có mặt Hàn Sơn Hà – chiến thần Thanh Châu nữa hả?

Nghe vậy, đỏi nam nữ cùng nhìn nhau.

Tuy rằng trong lòng người đàn ông không phục, nhưng ngoài mặt vẫn có vẻ do dự, không còn dứt khoát quyết đoán như lúc nãy nữa.

Người phụ nữ thấy vậy liền khéo léo mà hóa giải xấu hổ: “Nếu có Hàn chiến thần nữa thì chúng ta nể mặt Hàn chiến thân một lần đi, ai bảo ông ta là chiến thần bảo vệ Đại Hạ cơ chứ? cổ võ giả chúng ta cũng có tình yêu đất nước, cố gắng đừng trở thành kẻ địch với bọn họ!”

Nghe vậy, người đàn ông thuận thế bước xuống bậc thang: “Phu nhân nói đúng lắm, cần thiết phải nế mặt một lần. Không phải là vì chúng ta sợ bọn họ, mà là vì chúng ta kính trọng chức


nghiệp của bọn họ.”

Ngũ Phù Sênh vội vàng gật đầu đáp vâng. Ông ta sợ vì mình mà dẫn tới một đại chiến khu của Đại Hạ và núi Trường Bạch khai chiến với nhau, cái loại hậu quả này không ai gánh nổi.

“Khụ khụ!” Người đàn ông tằng hắng một tiếng, nói: “Tuy rằng chúng ta nể mặt Hàn chiến thần, nhưng mà tuyệt đối không thể tha cho thằng nhãi họ Diệp kia!”

“Tiểu Ngũ Tử, ông phái người đi theo dõi cậu ta đi, chờ lúc nào đó cậu ta ra khỏi Phụng Thiên thì lại đánh nhau cũng không muộn.”

“Vâng!” Ngũ Phù Sênh nhận lệnh đi làm.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Trương.

Diệp Lâm đỡ được một chiêu của Ngũ Phù Sênh, thành công đánh lui kẻ địch, lập tức trở thành một ngôi sao sáng chói lóa.


Mọi người vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng dù sao thì hiện giờ mọi người đều đã công nhận thực lực của anh, vì anh đã lần lượt giế t chết cao thủ nhà họ Trương và Tọa Sơn Điêu.

“Cậu Diệp đúng là anh hùng thiếu niên mà!”

“Tuổi còn trẻ mà đã đánh đổ được ngọn núi lớn Tọa Sơn Điêu, thật sự là khó lường được tương lai nha!”

Đối mặt với sự tâng bốc và khen ngợi của mọi người, Diệp Lâm không tỏ ý kiến gì cả, chỉ mỉm cười đáp trả.

“Đi về trước rồi nói sau!” Diệp Lâm lên tiếng.

Rốt cuộc thì chuyện giữa mình và nhà họ Trương còn chưa kết thúc.

“Đúng đúng đúng, quay lại nhà họ Trương trước đi!”

“Hôm nay nhà họ Trương chúng tôi mời khách, phải chiêu đãi Diệp tiên sinh thật tốt mới được!”

“Hôm nay có Hàn chiến thần và Diệp tiên sinh đến nhà họ Trương chúng tôi, thật sự là khiến chúng tôi rất vinh hạnh!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!