Lời nói vừa rồi của Phó Chiêu giống như cơn mưa lớn sau nhiều ngày khô hạn, rửa trôi tất cả nước bẩn hắt trên người nàng.

Không chỉ Tô Nhược Lan câm họng mà ngay cả lão phu nhân cũng không nói nên lời.

Lúc nãy hung hăng khiển trách là vì lão phu nhân hoàn toàn dựa vào lời nói của Tô Nhược Lan, bây giờ bị gậy ông đập lưng ông, con cháu đều ở trước mặt, làm sao có thể không xấu hổ? Tuổi tác bà đã cao, chỉ nghiêng người ngồi trên đó, lưng hơi còng xuống, gương mặt lộ ra vẻ hốc hác. Có lẽ bà đang lo lắng Phó Dục hỏi đến việc trước đó, trước mặt hai cháu trai sẽ khó mà trả lời cho vẹn toàn, đến những lời như không có lửa làm sao có khói lão phu nhân cũng không đả động đến nữa, chỉ nghiêng đầu giấu đi đôi mắt hàm chứa tức giận.

Tâm trạng Du Đồng khá phức tạp.

Người già tuổi xế chiều, nhiều người trở nên sáng suốt, nhưng cũng nhiều người trở nên lú lẫn, dù là bậc đế vương anh minh văn võ song toàn, sát phạt quyết đoán cũng không thoát khỏi quy luật tự nhiên này. Lão phu nhân quanh năm chỉ ở yên trong Phủ, đến tuổi bảy mươi lại thường xuyên đau yếu, làm sao có thể điềm tĩnh được? Bình thường dù có bất mãn nhưng vẫn tạm chung sống an ổn, nhưng khi bị người có dã tâm khơi mào, bà sẽ nổi cơn tam bành, tâm tình nóng nảy.

Tô Nhược Lan to gan như vậy, có lẽ là vì đã lợi dụng điều này, ỷ vào việc lão phu nhân đã bất mãn với nàng từ lâu, muốn mượn gió bẻ măng.

Đã loạn đến độ này, nếu lão phu nhân không hạ hỏa kịp thời, tức đến ngất xỉu sinh bệnh, là đã có thể lật đổ nàng.

Nhưng làm sao có thể bỏ qua người đã liên tiếp gây ra sóng gió thị phi là Tô Nhược Lan?

Từ lần đầu gặp nhau ở Nam Lâu, mối oán thù đã tích lũy dần dần, trước đây nàng dụng tâm đ ến Lưỡng Thư Các một chuyến, cốt là để đề phòng sự việc hôm nay xảy ra. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, Tô Nhược Lan quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt cầu xin thành khẩn nhìn lão phu nhân, lẽ nào vẫn còn trông chờ tìm một đừơng thoát nạn?

Du Đồng nhẹ nhàng uyển chuyển vén ống tay áo, tiến lên nửa bước.

“Không còn gì để nói, phải không?” Nàng cất lời, bộ dáng trịch thượng từ trên cao nhìn xuống: “Lúc còn ở Nam Lâu, người đã từng gây ra bao sóng gió thị phi, bị trừng phạt rồi cũng không biết hối cải, bây giờ lại chạy tới chỗ lão phu nhân vu khống đặt điều! Vì sự nhỏ nhen của bản thân làm đảo loạn cả Phủ, khiến lão phu nhân tức giận đến mức—"

Nàng cố tình dừng lại.


Lão phu nhân ở đằng kia âm thầm khó xử, lại sợ rằng Du Đồng sẽ giống như vừa nãy truy cứu đến cùng khiến bà mất mặt, đang suy tính làm sao để dọn tàn cục, bèn nghe thấy lời nay, bất giác ngẩng mặt lên nhìn qua.

Liền nghe thấy Du Đồng chuyển đề tài, nói: "Ngươi có thành kiến với ta, vậy thì cứ trút lên người ta đi. Lão phu nhân đối với ngươi ân nghĩa nặng như núi, nhưng ngươi lại dám đặt điều lừa gạt tổ mẫu, một chút cũng không hề nghĩ tới tình cảm chủ tớ!” Nói đến cuối câu đã mang sắc thái quyết liệt.

Tô Nhược Lan muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Du Đồng, trong đó là sự sắc bén mà ả không hề ngờ tới.

Du Đồng không đợi ả nói nhảm, quay sang lão phu nhân: "Vừa nãy cháu dâu tự dưng phải chịu oan uổng, trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu có lời nào không phải phép, xin hãy tha thứ cho cháu. Những lời tổ mẫu đã dặn, cháu dâu vẫn sẽ khắc ghi trong lòng."

Dứt lời, nghiêng thân hành lễ.

Lão phu nhân không ngờ Du Đồng là người xuống nước trước, bất giác sững sờ.

Phó Dục ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, chăm chăm nhìn nàng.

Vẫn là Thẩm thị phản ứng mau lẹ, vội vàng cố gắng chấm dứt sự việc: "Tô Nhược Lan này thật là! Bởi vì ngươi xuất thân từ Thọ An đường, mới chút tin tưởng ngươi vài phần. Ai biết được ngươi vẫn ngựa quen đường cũ, dám lừa gạt qua mặt lão phu nhân! Sự tình cứ như vậy thì suýt chút nữa đã trách oan người. Sức khỏe lão phu nhân vốn đã không tốt, lại bị ngươi chọc tức đến như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai có thể kham nổi! Phật Châu— nhanh đi mời thầy thuốc đến xem."

Thuận theo lời ám chỉ của Du Đồng, mọi cáo buộc đều đổ dồn lên đầu Tô Nhược Lan.

Lão phu nhân trầm lặng một lúc, đột nhiên quan sát Du Đồng hồi lâu, cuối cùng xuống nước, nói: "Đem ả nhốt vào phòng củi, đợi có thời gian sẽ phạt nặng."

Phó Dục lúc này đột nhiên cất lời: "Không cần đợi. Bán đi Ngân Châu."


Lời nói tuy ngắn gọn nhưng lại lạnh lùng và dứt khoát, Tô Nhược Lan ngay tắp lự cả kinh thất sắc.

Ngân Châu hẻo lánh hoang vu, nghe đồn đó là nơi mà nam nhân cũng không sống sót nổi.

Mặc dù là một nha hoàn, nhưng từ khi còn nhỏ bán vào Phó gia, bởi vì dáng vẻ đáng yêu lanh lợi, đã được chuyển đến phục vụ ở Thọ An Đường, sống an nhàn ăn no mặc ấm, làm sao có thể chịu đựng nổi sự khắc nghiệt như vậy. Ả hơi ngạc nhiên lúc đầu, sau đó là kinh hãi, lập tức cúi đầu, "Tướng quân tha thứ, nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ nguyện làm thân trâu ngựa, xin tướng quân..."

“Dẫn đi.” Giọng nói trầm thấp tràn đầy tức giận.

Tô Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Dục sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt sắc bén như đao, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Và bên cạnh hắn, Du Đồng đứng thẳng tắp, không còn là dáng vẻ yếu ớt dễ dàng bắt nạn như khi ở Nam Lâu.

Ngay lập tức có một bà vú bước vào từ bên ngoài, vội vàng cuộn chiếc khăn tay lại rồi nhét vào miệng ả.

Tô Nhược Lan vùng vẫy van xin, giọng nói đứt quãng thảm thiết vang lên, nước mắt lưng tròng vì hoảng sợ và tuyệt vọng.

Lão phu nhân chỉ liếc nhìn một cái, sau đó dời tầm mắt, xua tay nói: "Trở về đi. Ta mệt, muốn nghỉ ngơi."

...

Bước ra khỏi Thọ An Đường, gió bên ngoài mát rượi, cuốn đi sự nóng nực và muộn phiền.


Du Đồng bực bội hồi lâu, có chút tham lam gió đông, hít sâu mấy hơi, nhận thấy người phía trước dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.

Phó Chiêu đã chuồn mất, để lại Phó Dục đứng trước mặt nàng, đôi mắt hắn thâm thúy lãnh đạm.

Nàng chớp chớp mắt, tự hỏi không biết Phó Dục có đang thầm tức giận vì chuyện này không, nhưng thấy hắn đột nhiên đưa tay ra, tự dưng vuốt tóc nàng không hề báo trước. Chỉ cảm thấy mái tóc bị đụng chạm, hắn đã chỉnh lại đôi trâm cài kim phượng gắn châu ngọc hơi nghiêng lệch, và khi thu tay lại, đầu ngón tay lướt qua mang tai của nàng, không biết là do vô tình hay cố tình.

Trong tiết trời mùa đông rét buốt, áo giáp sắt của Phó Dục cũng trở nên lạnh giá, nhưng vẻ mặt hắn lại hiện ra một chút ấm áp hiếm thấy.

“Đa tạ vì chuyện lúc nãy.” Đôi mắt Phó Dục sâu thẳm, vẻ mặt u ám khó dò, nhưng giọng nói lại vô cùng nhu hòa: “Du Đồng.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi thành hôn hắn lộ ra vẻ dịu dàng và gọi tên của nàng.

Âm thanh trầm ấm vang lên như tiếng cổ cầm, nhu hòa nhưng vẫn ẩn chứa sắc lạnh của kim loại.

Du Đồng sững sờ, không hiểu rõ ý tứ nên chỉ mờ mịt ngơ ngác nhìn hắn, bèn nghe thấy Phó Dục giải thích: "Tổ mẫu ngày càng lớn tuổi, có lúc hành xử cố chấp. Từ trẻ người đã phải một thân một mình trong Phủ, ngày ngày lo lắng cho con cháu, cuộc sống không hề an yên. Có một số việc, không thể tránh khỏi có thành kiến, suy nghĩ quá mức. Vừa rồi, đa tạ thiện ý của nàng."

—— Vừa kịp thời giữ thể diện cho lão phu nhân, vừa giúp hắn thoát khỏi cảnh khó xử.

Du Đồng hiểu ra, nở nụ cười: "Nghe nói con người ta về già sẽ có chút trẻ con, hơn thế tổ mẫu còn là trưởng bối."

Phó Dục gật đầu, tay nắm chặt sau lưng: “Nàng về Nam Lâu trước, tối nay ta sẽ tới."

Điều này có nghĩa là hắn có lời cần nói với nàng.

Hôm nay tâm trạng của Du Đồng lên xuống thất thường, tự dưng bị trách cứ vô cớ, chỉ cảm thấy hai nhà có nếp sống, nếp nghĩ, yêu cầu đòi hỏi thật sự khác nhau, rất khó hòa hợp. Cứ như vậy bị trói buộc lại một chỗ, Phó gia xem thường thanh danh của nàng, nàng không thích quy củ gò bó, cả hai bên đều mệt mỏi, bởi vậy cũng có lời cần nói với hắn, bèn đáp lời: "Vậy thì thiếp sẽ chuẩn bị một chút đồ ăn."

"Được"


Phu thê hẹn nhau như vậy, sau đó mỗi người một ngả đường.

Du Đồng cùng với Xuân Thảo quay về Viện, trong khi Phó Dục đến Tà Dương Trai, nhân lúc Phó Đức Thanh dùng bữa, giải thích ngắn gọn cho ông chuyện xảy ra hôm nay.

"Tổ mẫu có thành kiến với Ngụy thị, Ngụy thị cũng không muốn dĩ hòa vi quý giống như bá mẫu. Hai người bất hòa, về dài lâu không phải là điều tốt. Phụ thân bận việc quân sự, con cũng không thể mỗi lần về Phủ đều có thời gian đi can thiệp, chi bằng con với phụ thân đều đi khuyên bảo mỗi bên, phòng tránh phát sinh việc vặt phiền phức”

Phó Dục nói xong nhấp một ngụm trà, nhíu mày trầm tư.

Phó Đức Thanh mỉm cười, rót thêm nửa tách trà cho hắn: "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Việc trong nhà xử lý tốt, chính là điều quan trọng của tề gia. Ngày xưa, lúc mẫu thân con mới gả vào đây, ta cũng đã phải hao tổn sức lực mấy phen. Ngụy thị dù sao cũng là thê tử của con, chuyện của con bé chỉ có con mới có thể giải quyết. Về phía Thọ An Đường, thực ra con cũng có thể đi khuyên giải.”

"Phụ thân cũng biết tính tình của tổ mẫu như thế nào."

Không ai hiểu con bằng mẹ, Phó Đức Thanh bật cười, "Sau khi tổ phụ con qua đời, Thọ An Đường trở nên quạnh quẽ, sau sự việc hôm đó bà cảm thấy khó chịu, tính khí nóng nảy, khuyên không lọt tai. Được rồi, tí nữa ta đi một phen. Nhưng còn Ngụy thị bên đó...con đi nhé."

Trên sa trường, ông là tướng quân trầm ổn lão luyện, nhưng trước mặt con cái lại là một người cha hiền từ, đôi mắt hơi nheo lại, trong ý cười lộ ra vẻ dò xét.

Phó Dục cúi đầu, che đi sự mất tự nhiên trong biểu cảm của mình bằng vẻ thờ ơ, nói, "Ngụy thị vẫn xem như hiểu chuyện."

Lúc nói chuyện, khóe môi hắn bất giác cong lên.

Phó Đức Thanh hài lòng gật đầu, "Vậy thì tốt."

Nếu ông nhớ không lầm, khi mới lấy Ngụy thị, Phó Dục đã thẳng thừng nói rằng chỉ coi nàng như vật trang trí, không coi là thê tử. Lúc nhắc đến Ngụy Du Đồng, ngữ điệu vô cùng khinh thường, không muốn nhiều lời. Bây giờ sẵn sàng phí sức chỉ để Ngụy thị có thể hòa hợp cùng với nữ quyến khác trong nhà, không muốn lão phu nhân tiếp tục giữ thành kiến lạnh nhạt công kích nàng, thậm chí khi nhắc tới Ngụy thị còn lộ ra ý cười, sự thay đổi thái độ này, thực sự quá rõ ràng.

Phó Đức Thanh cũng không chỉ ra điều này, việc đã quyết như vậy, hai người tiếp tục dùng bữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!