1. Nghiện và cai

Khi nhắc đến gia đình, Đường Kí Minh sẽ trở nên đề phòng và kiệm lời, chẳng qua y luôn che giấu khuynh hướng này một cách khôn ngoan khiến người khác khó mà phát hiện. Ví dụ, trong một tiết học năm 11 tuổi, Đường Kí Minh đã giới thiệu về ba mẹ với bạn cùng lớp và giáo viên thế này: "Ba em là một doanh nhân rất thành đạt nhưng hôm nay em muốn nói về mẹ mình hơn."Nếu có thể không nhắc đến ba thì thậm chí y còn sẵn sàng thảo luận về bảo mẫu hồi nhỏ của mình, Daisy.

Daisy là một người phụ nữ trung niên với làn da màu nâu mật, đôi mắt tròn buồn bã, bà từng học khóa nuôi dạy trẻ, tính tình hiền lành và chăm chỉ, có ba người con trai đều ở Mexico và được ông bà chăm sóc từ nhỏ.

Ba đổ lỗi cho Daisy vì Đường Kí Minh rơi vào vực thẳm trò chơi, mẹ cũng không hài lòng với bà nên sau khi đuổi việc bà, họ không muốn nhắc đến tên bà nữa.

Tất nhiên Đường Kí Minh không thể mô tả chi tiết về Daisy, bởi vì ký ức tuổi thơ trước tuổi đi học của y chỉ giới hạn ở một vài hình ảnh gây cho y ấn tượng sâu sắc.

Y nhớ rõ lần đầu tiên mình tiếp xúc với trò chơi điện tử.

Một hôm nọ, sau giờ học Đường Kí Minh trở về nhà sau buổi học thêm ngôn ngữ và đọc hiểu kéo dài một giờ, tài xế đưa Daisy và y đến trung tâm thương mại để mua sắm.

Họ đang đi dạo vui vẻ thì đi ngang qua một cửa hàng điện tử, y nhìn thấy một đứa nhỏ đeo niềng đang mua một trò chơi tên là《The Sims》. Đường Kí Minh nhìn chằm chằm bìa của trò chơi, bảo Daisy lấy ví của mình ra mua một cái y hệt.

Sau đó không lâu, Đường Kí Minh phát hiện ngoài ngôi nhà trống rỗng, ba mẹ bận rộn, lịch học thêm dày đặc và sự bầu bạn có phần nhàm chán của Daisy, hóa ra y còn có thể xây dựng và gia nhập thế giới khác. Vì thế y lại dẫn Daisy đến trước cửa hàng và chọn trò chơi khác.

Đường Kí Minh nhớ Daisy đã khuyên ngăn mình.

"Cháu không thể chơi game suốt được," Daisy nói, "Ông bà chủ biết được sẽ trách tội cô đó."

Thế nhưng cậu nhóc Đường Kí Minh vẫn chưa thể phân biệt giữa trò chơi và hiện thực, y háo hức đắm mình vào thế giới kỳ lạ trong trò chơi điện tử. Mọi thế giới đều rất thú vị và mới lạ, việc y làm đầu tiên sau khi thức dậy chính là bật máy tính, ngủ cũng vì đến giờ trẻ em đi ngủ, y buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi.

Nhóc con Đường Kí Minh vừa ngang ngạnh vừa cố chấp, bắt đầu giả bệnh trốn học để tiếp tục trò chơi, lờ đi lời của Daisy.

Ngoài ra, Đường Kí Minh cũng nhớ ngày ba mẹ bắt được mình trong phòng máy tính.

Hôm đó là một ngày thứ bảy, ngày kỷ niệm kết hôn của họ. Hai người về nhà sớm định là sẽ ra ngoài ăn tối. Mẹ ở nhà gọi tên Đường Kí Minh và Daisy nhưng không có ai đáp, cuối cùng tìm thấy bọn họ trong phòng máy tính ở tầng hai.

Đèn trong phòng đã tắt, Đường Kí Minh kết nối CPU với màn hình TV LCD 37 inch mà y đặt từ kênh mua sắm trên TV.

Y đang chơi trò mô phỏng chuyến bay với hiệu ứng âm thanh không lớn thì mẹ mở cửa, hét lên một tiếng ngắn, cậu nhóc quay đầu lại nhìn, chiếc máy bay ném bom do y điều khiển liền rơi xuống Thái Bình Dương.

Sau khi Daisy rời đi, Đường Kí Minh bị cấm đến gần máy tính. Có một dạo, y trở nên rầu rĩ và bồn chồn. Vì lẽ đó mà ba giận tím mặt, một người bạn đã giới thiệu cho ông ta trường Đức tin St. Louis, nơi mà Đường Kí Minh theo học sau này.

Trường Đức tin St. Louis nằm trên một ngọn núi thấp ở vùng phía Nam thành phố C, học phí cao, vẫn giữ nguyên chế độ giảng dạy khắc nghiệt thời đại cũ, học sinh bắt đầu nội trú ngay khi nhập học. Một số gia đình khá giả gửi con cái gặp rắc rối hoặc khó dạy vào nơi này, mong nhà trường uốn nắn chúng nên người.

Chính tại đây, cậu nhóc Đường Kí Minh đã học được bài học có ảnh hưởng sâu sắc nhất trong đời mình: Kết quả quan trọng hơn quá trình. Giả dối và diễn chỉ là cách thức vô hại để đạt được mục đích, trong khi giải phóng cảm xúc là vô ích.

Lúc theo học tại trường Đức tin St. Louis, Đường Kí Minh là học sinh hoàn hảo được giáo viên vừa lòng nhất, y nho nhã lễ phép, thông minh trưởng thành sớm, giành được hai huy chương cưỡi ngựa cho trường. Sau khi tốt nghiệp, có bốn giáo viên và một quản lý ký túc xá đã gửi thiệp chúc mừng cho y vào dịp Giáng Sinh.

Trong hơn nửa năm nghiện game, Đường Kí Minh dùng tiền mặt để mua tổng cộng 11 trò chơi điện tử ở cửa hàng, trong số đó trò mà y thích nhất là《IL:2》do công ty 1C MADDOX GAMES sản xuất, chính là trò mô phỏng chuyến bay mà y đã chơi vào hôm kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ.

Trong sáu năm, Đường Kí Minh đã mua tổng cộng 37 trò chơi điện tử và sử dụng máy tính trong văn phòng quản lý ký túc xá, phòng học nhiếp ảnh kỹ thuật số và phòng học công nghệ thông tin. Trò yêu thích nhất là 《Baldur"s Gate》, với thời lượng chơi khoảng 50 giờ.

Đường Kí Minh chưa từng cảm thấy việc mình lún sâu vào trò chơi điện tử là lỗi của Daisy, Daisy cũng không phải trả giá cho việc này. Sau khi sự nghiệp thành công, y nhờ một thám tử tư tìm được Daisy. Daisy vẫn đang làm công việc trước đây, Đường Kí Minh đã cho bà một khoản bồi thường tuổi thơ hậu hĩnh, coi như là tiền dưỡng lão.

Đây là kết cục của phần "nghiện và cai" trong đời Đường Kí Minh.

2. Suy nghĩ ban đầu về gia đình và tình yêu thực sựTrước khi cùng mẹ đến thành phố L cậy nhờ bạn thân của bà là bà Lý Văn Tâm, trong suốt mười tám năm Đường Kí Minh đã trải qua, sự hiểu biết về tình yêu chỉ đến từ ba mẹ y, một số ít tình tiết trong game, tổng cộng hai mươi phút chơi《Tokimeki Memoriaru》, biểu cảm rất nhỏ của người tỏ tình mà bị y từ chối, cũng như của bạn cùng lớp và bạn bè sau khi lén nếm thử trái cấm.

Đường Kí Minh từng nghe mẹ hạnh phúc kể rằng duyên vợ chồng của ba mẹ xuất phát từ tình yêu.

Mẹ là một chuyên viên định phí bảo hiểm, làm việc trong một công ty thuộc. Đôi trai gái trẻ trời xui đất khiến gặp và yêu nhau như truyện cổ tích. Sự phản đối từ gia đình ba không thể lung lay ý chí của ông, không lâu sau, bọn họ kết hôn và sinh ra Đường Kí Minh.

Để thay đổi ấn tượng trong lòng gia đình ba, mẹ của Đường Kí Minh làm việc không ngừng. Bà suốt ngày tăng ca, ở nhà ít có tiếng nói, còn bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc quan trọng trong quá trình trưởng thành của Đường Kí Minh.

Vào ngày tốt nghiệp tiểu học, Đường Kí Minh có bài phát biểu tốt nghiệp xuất sắc, sau khi rời sân khấu, bà ôm lấy y và khóc. Bà nói xin lỗi vì đã để y bị giam ở nhà tù này suốt 6 năm.

Đường Kí Minh khi đó đã cao gần bằng bà, áo sơmi y ướt đẫm nước mắt của mẹ. Y không trách mẹ, vì không phải bà không quan tâm đến mình, mà do tình yêu đã làm bà mê muội, dẫn đến việc được cái này lại mất cái kia.

"Không sao đâu mẹ, con sống rất tốt mà." Đường Kí Minh thành thật hơn với mẹ, để an ủi bà, y kể hồi mới vào trường y vẫn không phân biệt được giữa trò chơi và hiện thực nên mới coi việc tuân thủ các quy tắc như một cấp độ trò chơi, chỉ cần đạt được tiêu chuẩn thì sẽ được khen thưởng. Phương pháp này rất hiệu quả, y hoàn toàn là học sinh giỏi ở trường, không hề chịu khổ gì cả.

Những năm tiếp theo, Đường Kí Minh đã dựa vào các loại kỹ năng mà y học được ở trường Đức tin St. Louis để cuộc sống thuận lợi hơn. Ai lại không thích một người thông minh, đẹp trai lại dễ hòa hợp chứ, y hòa nhập với trường lớp và bạn học, có nhóm bạn đông đảo, luôn là người đầu tiên được mời đến các bữa tiệc. Ba cảm thấy hài lòng với điều này, và mẹ cũng rất vui.

Kế đó, thỉnh thoảng Đường Kí Minh vẫn mua game mới, cũng may y đã có thể tự kiềm chế, không còn cái kiểu đặt tay lên bàn phím là không muốn rời như hồi nhỏ.

Sau đó không lâu, mẹ đổi bộ phận công tác, bà có nhiều thời gian rảnh hơn, nhận thấy Đường Kí Minh ở trong phòng rất lâu mỗi khi rảnh, nhưng vì áy náy nên bà cũng không can thiệp vào giải trí mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của y. Còn ba không còn thường xuyên về nhà nữa.

Lúc trò chuyện với Đường Kí Minh, bà luôn hoài niệm về mình và ba của Đường Kí Minh thuở hơn đôi mươi, bà kể hồi ấy họ thật lòng yêu nhau, hy vọng Đường Kí Minh đừng trách ba mình. Nhưng Đường Kí Minh giao tiếp với ba còn ít hơn với bảo mẫu trong nhà, vì thế trước sự khuyên nhủ của mẹ y chọn chủ động chuyển chủ đề chứ không trả lời trực tiếp.

Tình yêu mãnh liệt của ba và mẹ Đường Kí Minh đã kết thúc vội vàng trong kỳ nghỉ hè cuối cùng của cấp ba. Ba đi công tác ở nước ngoài, ban đầu định đi nửa tháng, nhưng mới một tuần đã vội vã quay về, vì trợ lý của ông ta, cấp dưới cũ của mẹ, vác bụng bầu vào nhà quỳ xuống cầu xin mẹ tác thành cho bọn họ.

Giữa sự lớn tiếng biện hộ và cầu xin của ba, Đường Kí Minh im lặng xách hành lý của mẹ xuống bậc thang, cho vào cốp xe rồi lên đường đến thành phố L.

Chiếc wagon cũ này là tài sản trước hôn nhân của mẹ, Đường Kí Minh ngồi vào ghế lái, lái xe từ đường nhánh vào đường cao tốc dưới cái nắng như thiêu đốt.

Y tăng tốc đến 80 dặm(*), đường cao tốc lộ vừa dài vừa thẳng, trải dài vô tận, lớp đá trên mặt đường xi măng phản chiếu ánh mặt trời, giống như một hồ kim cương, vừa lao về phía trước lại bị bỏ lại phía sau. Đường Kí Minh như đang đặt mình vào khung cảnh trò chơi, nhưng qua kính chiếu hậu, y thoáng thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mẹ.

(*) 80 dặm tức 128,75 km

Mù quáng, đầy rẫy những lời dối trá của người lớn và tiếc nuối, không có kết cục tốt —— Những suy nghĩ ban đầu của Đường Kí Minh về gia đình và tình yêu thực sự. Đây là thứ y không cần.

Không lâu sau, y gặp được Hứa Vị Trần.

3. Vết nứt kỹ năng xã hộiKhoảng một năm rưỡi trước, Lâm Nhã Quân đã dự lễ tang ba của Hứa Vị Trần. Nghe bảo là qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Đường Kí Minh đang mừng thọ bà nội nên không đi cùng mẹ, vì thế đây là lần đầu tiên y đến thành phố L.

Đường xá ở thành phố L rộng hơn thành phố C, nội thành cũng sạch sẽ. Khu chung cư nơi gia đình Hứa Vị Trần đang ở là khu người giàu nổi tiếng khắp gần xa, bãi cỏ của nhà nào cũng được cắt tỉa như đang tham gia thi đua.

Lúc họ đến chỉ có Lý Văn Tâm ở nhà. Bà là một người phụ nữ yếu đuối tốt bụng, đã sớm chuẩn bị giường cho Đường Kí Minh trong phòng ngủ dành cho khách dưới tầng hầm và đang đợi sẵn ở cửa.

Họ vừa đến, Lý Văn Tâm đã tất bật trước sau, vất vả lắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Nhã Quân kể cho bà nghe về cuộc hôn nhân thất bại, bản thân còn chưa khóc mà Lý Văn Tâm đã rớt nước mắt trước rồi ôm choàng lấy bà.

Ngồi chẳng bao lâu, Hứa Vị Trần đã về.

Đường Kí Minh từng nghe Lâm Nhã Quân nhắc con trai của Lý Văn Tâm rất đẹp. Khi Hứa Vị Trần vác đàn cello bước vào, Đường Kí Minh đồng ý với nhận định của mẹ, nhưng chẳng mấy chốc, Hứa Vị Trần đã dạy cho Đường Kí Minh một đạo lý: Nếu tính cách của một người xấc láo đến một mức độ nhất định thì dù khuôn mặt có đẹp đến đâu cũng rất khó để người khác không ngán ngẩm.

Không biết sao lại bị chiều hư, cộc tính, ngang bướng, làm việc tùy hứng và theo ý mình. Đường Kí Minh thật sự chưa từng gặp ai phiền như thế, từ khi lấy lại xe đạp của Hứa Vị Trần từ tên trộm, đi đâu hắn cũng muốn Đường Kí Minh đi cùng: "Đường Kí Minh, đi với tôi."

"Đưa tôi đến nhà sách."

"Đưa tôi đi học đàn, mau mau mau."

"Tôi phải đi diễn tập, anh chở tôi đi," Hứa Vị Trần nhướng mày, coi Đường Kí Minh thành người hầu kiêm tài xế, "Đợi tôi ở cửa, không được đi đâu đấy."

Đường Kí Minh hỏi hắn phải mất bao lâu, Hứa Vị Trần liền nhún vai: "Không lâu đâu, hai tiếng thôi à."

Khi đó y cảm thấy Hứa Vị Trần giống như con nít, không có khả năng tự gánh vác, chỉ thiếu điều duỗi tay chân ra quấn chặt trên người mình. Trong số tất cả những người mà Đường Kí Minh đã gặp từ nhỏ đến lớn, không ai thiếu ý thức ranh giới bằng Hứa Vị Trần. Y nghi rằng nếu sinh ra ở thành phố C, với cái tính của Hứa Vị Trần có lẽ sẽ rất khó để lớn lên nguyên vẹn.

Nhưng dù sao cũng đang ở nhà Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh không muốn làm mẹ khó xử, với cả y cũng thích thành phố L nên đã chịu đựng. Mãi cho đến đêm trước khi cùng mẹ trở về thành phố C làm thủ tục ly hôn, kỹ năng xã hội để qua ải trò chơi của y mới lộ ra vết nứt.

Đường Kí Minh tâm sự với mẹ, ban đầu chỉ định nói một câu, không ngờ mẹ nghe xong lại rất lo lắng, hỏi y muốn ở lại thành phố C hay đi nơi khác.

Đường Kí Minh cảm thấy phản ứng của bà quá mạnh bèn trấn an bà. Gác Hứa Vị Trần sang một bên thì Thành phố L là nơi hoàn hảo để sinh sống. Nếu có thể nhanh chóng bắt đầu cuộc sống mới, y hoàn toàn có thể chấp nhận chút rắc rối Hứa Vị Trần này.

Trên thực tế, Đường Kí Minh cảm thấy mình gần như đã quen với việc Hứa Vị Trần mặc đồ ngủ đến gõ cửa phòng mình mỗi ngày khi thức dậy.

Sáng hôm sau, Lý Văn Tâm đưa bọn họ đi, Hứa Vị Trần ngủ rất say, không dậy. Đây là chuyện Hứa Vị Trần sẽ làm, Đường Kí Minh không hề ngạc nhiên chút nào.

Trong một tháng ở nhà Hứa Vị Trần tại thành phố L, Đường Kí Minh không có máy tính.

Trong lúc chờ Hứa Vị Trần, y buồn chán vẽ tay vài phiên bản bản đồ, một số trong đó đã được dùng trong game đầu tiên của y.

Trong nhà sách, y tìm được một cuốn artbook tranh gốc của game đã hết hàng ở thành phố C, vì giá cao trong khi y và mẹ cần tiết kiệm hơn nên đã không mua mà lật xem rất lâu.

Trở lại thành phố C, trong lúc ba mẹ xử lý việc ly hôn, Đường Kí Minh đã hai lần nhớ đến Hứa Vị Trần. Một lần là khi đang chơi trò nào đó, trong đó màu mắt của nhân vật giống với Hứa Vị Trần, nhưng tính cách lại khác; lần khác là khi nhìn thấy dàn nhạc giao hưởng biểu diễn ở trường. Đường Kí Minh nhìn thấy một cây đàn cello, cảm thấy dù rằng Hứa Vị Trần nói năng gay gắt, đón đưa phiền phức, nhưng màn diễn tấu của thành viên dàn nhạc này không hay bằng Hứa Vị Trần.

Có thể cũng từng có vài lần khác, nhưng đều chỉ là thoáng qua, không đáng nhắc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!