Bên trong sảnh đường của Tùy gia, Tùy Kiệt quỳ ở chính giữa đầy chán ghét " Cha! Chỉ là một đứa ngu ngốc mà thôi, con lỡ đánh hắn chết nên ném xác ở trong rừng rồi".
Tùy Khả Úy, gia chủ Tùy gia vỗ mạnh một cái lên bàn làm ly trà rung lắc tràn ra ngoài " Ngươi!...Tiên gia đã đến đòi người, giờ ta phải làm sao ăn nói với người ta bây giờ?".
Tùy Kiệt nghĩ tới kẻ kia thì liếc mắt khinh thường " Mấy năm trước kiểm tra thiên phú hắn chỉ là một phế vật, làm sao tiên gia lại để ý tới hắn được, không bằng cha bảo bọn họ đổi người khác đi".
Tùy Khả Úy day trán thở dài " Chuyện này không thể được, ngươi không hiểu đâu!", ông ta lập tức đứng dậy " Ngươi vứt xác ở đâu, mau chỉ đường cho ta".

Tùy Kiệt bị cha mình đá một cái liền bất bình mà dẫn đường chạy ra ngoài phủ, trong miệng còn lẩm bẩm mắng chửi người khác.
Lạc Tư Thần dạo quanh đường phố hứng thú nhìn ngắm khung cảnh ở thế giới này, đó là một loại bệnh nghề nghiệp của những người làm trong giới khảo cổ, cầu đá vòm mắc qua hai bên bờ sông cắt đôi khu phố ra làm đôi, bên này là khu vực tập trung nhiều thương nhân mở cửa hàng đầy hai bên đường, phía bên kia cầu từ xa đã nghe tiếng reo hồ cổ vũ của người xem biểu diễn đường phố, xa xa còn có một tòa lâu nổi bật treo biển ghi Nguyệt Nhạc Lâu, trong lúc mải mê nhìn mà y va phải một người.


Người kia ngã ra còn không quên chỉ tay lên mặt y mà mắng, có điều lời còn chưa nói hết, khi nhìn thấy mặt Lạc Tư Thần thì hắn ta liền sợ hãi lùi lại.
" Tùy Y Ngọc! ngươi...ngươi như thế nào mà lại còn sống?".
Một người đàn ông trung niên đứng sau người đó cũng sửng sốt, trong mắt còn có ý mừng.

Lạc Tư Thần không hiểu gì cả, nhưng có lẽ là người quen của thân thể này, thì ra người này tên là Tùy Y Ngọc, y tốt nhất là cứ giả ngốc tránh một số phiền phức " A...ngươi là ai nha?".
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lạc Tư Thần, Tùy Kiệt liền kinh ngạc quay sang nhìn lão cha của mình " Không lẽ là may mắn thoát chết nhưng lại hỏng đầu rồi?".
Tùy Khả Úy lập tức cho người chống chế Lạc Tư Thần rời đi " Vậy thì càng tốt, hắn sẽ không nhớ những chuyện ở Tùy gia để mách lẻo với vị kia".
" Đi mau!" gia nhân của Tùy gia áp giải Lạc Tư Thần về tới cổng phủ.

Đúng lúc này từ trên trời hạ xuống hai vị tu luyện giả trang phục rất bắt mắt, Tùy Khả Úy không dám chậm trễ lập tức thỉnh bọn họ vào sảnh đường.

Là người của thế kỷ 21, lần đầu nhìn thấy cảnh người bay trên không trung khiến cho Lạc Tư Thần kinh ngạc khó hiểu nhìn theo từng bước chân của bọn họ, đây rốt cuộc là bằng cách nào vậy.

Bộ truyện Cổ Đạo Thần Ký được tác giả đăng tải tại Noveltoon, đọc tại Noveltoon để ủng hộ và tương tác với tác giả.
Lạc Tư Thần giả ngốc ngồi một góc nghe bọn họ nới chuyện, một trong hai vị tu luyện giả mở đầu lời chào " Tùy gia chủ, tại hạ là đệ tử Ngũ Hành Tông có nhiệm vụ ở gần đây nên tiện thể theo lời sư bá tới đây giao cho tiểu công tử một ít đồ, không biết tiểu công tử còn khỏe hay không?".
Tùy Khả Úy chỉ vào Lạc Tư Thần niềm nở nói " Đây chính là tiểu công tử, Tùy Y Ngọc".

Phu nhân Tùy gia, cũng chính là mẫu thân của Tùy Kiệt, chính thất của Tùy Khả Úy, bà ta ngồi bên cạnh cũng lên tiếng " Ta đều coi Y Ngọc như con ruột thân sinh mà nuôi nấng, các hạ cứ yên tâm".
Nghe bọn họ nhập tâm thảo luận một hồi Lạc Tư Thần mới hiểu ra, năm xưa đệ đệ của Tùy Khả Úy, cũng là cha ruột của khối thân thể này có căn cơ tu luyện nên dựa vào thực lực mà trở thành đệ tử của Ngũ Hành Tông, thời gian sau ông lại có tình cảm với một nữ tử có thân phận khá cao trong tông môn, khi bị phát hiện các vị tiền bối đều đuổi đánh đòi giết ông ấy, nữ tử kia lúc đó đã hoài thai, sợ bị phát hiện nên ngay khi vừa sinh ra Tùy Y Ngọc thì đã mang tới Tùy gia nhờ vả Tùy Khả Úy nhận làm con rồi nuôi nấng tới hiện giờ, thỉnh thoảng mẫu thân ruột của Tùy Y Ngọc sẽ gửi cho Tùy gia không ít đồ quý giá làm chi phí nuôi dưỡng và cả đồ bồi dưỡng cho con trai mình.
Sau khi tu luyện giả kia rời đi, Tùy Kiệt liền không nhịn được mà mở ra túi đồ bồi dưỡng người kia đưa tới cho Tùy Y Ngọc.

Tùy Khả Úy cũng không ý kiến gì, lão ta may mắn sinh ra đứa con trai này cũng có chút căn cơ tu luyện nhưng tư chất yếu kém, xưa giờ ông ta đều giấu đem hết những vật kia đưa cho con trai mình bồi dưỡng, Tùy Y Ngọc chỉ có thể bất bình mà không làm gì được, dù sao cũng chỉ là cái phế vật, dùng đồ tốt cũng không thay đổi được gì mà còn lãng phí hết những món đồ kia.

Lạc Tư Thần lén liếc nhìn cả nhà bọn họ, xem ra mối thù mà thân thể muốn y trả giúp chính là đám người này nhưng y mang tâm hồn của một công dân gương mẫu ở thế giới pháp luật hiện đại, làm sao có thể dám ra tay lấy mạng người đây.

Lạc Tư Thần suy nghĩ lại suy nghĩ, không bằng trước tiên làm quen với nơi này, sau này tìm cơ hội lại giải quyết cái chuyện này.
Thấy Lạc Tư Thần cứ ngơ ngơ dại dại nên Tùy Kiệt đắc ý đi tới đạp cho y một cái lăn ra đất, cú đá còn kèm theo phong thuẫn khiến trên cánh tay Lạc Tư Thần bị cắt một vết, máu chảy ra nhiễm lên y phục màu trắng mà y đang mặc.

Đây hẳn là linh căn của hắn, Lạc Tư Thần thầm nghĩ, khi nãy nghe bọn họ nói truyện thì hẳn là khối thân thể này có thể tu luyện, nhưng tại sao lại bị gọi là phế vật thì Lạc Tư Thần không rõ lắm, y ôm cánh tay đau đớn mà giả khờ giả dại, Tùy Kiệt còn chờ mong đem mấy món đồ tốt kia đi tu luyện, không có tâm tình bắt nạt Lạc Tư Thần nữa nên hắn liền rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!