Ngày đầu tiên sống tại Quan Nguyệt động phủ, Lạc Tư Thần vẫn phải tiếp tục gánh nước và kiếm luôn việc dọn dẹp ở nơi này.
Tử Vu vẫn ăn mặc tùy ý như mọi khi mà hiếm khi bước ra khỏi chính phòng tới sân sau, đúng lúc gặp Lạc Tư Thần vừa đổ đầy nước vào năm cái vại kia " Đồ nhi ngoan, lại đây!".
Lạc Tư Thần nghe cách xưng hô đó mà sởn cả da gà, y bước tới trước mặt sự phụ " Sư phụ có gì chỉ bảo đồ đệ ạ?".
Tử Vu vén mái tóc trắng dài lả lướt qua sau vai " Ngươi thực hành lại pháp kỹ hôm qua cho ta xem thử".
Lạc Tư Thần nhớ tới vụ nổ hôm qua thì hơi đắn đo, Tư Vu thấy vậy thì phất tay tạo ra một kết giới bao quanh khu vực này " Người cứ yên tâm, có ta ở đây, không thể có thứ gì bị mất kiểm soát được".
" Dạ, vậy đệ tử sẽ thực hiện lại, nhưng sẽ mất một chút thời gian" Lạc Tư Thần làm lại y như ngày hôm qua, đầu tiên là không chế cho nước tụ lại thành một quả bóng, sau đó vừa tiếp thêm nước vừa dùng linh khí bao bọc nén chúng lại.


Y đem thành quả tới trước mặt sư phụ của mình.
Tư Vu nhìn rồi đánh giá một phen " Liên tục đảo chiều di chuyển của linh khí mỗi vòng khiến cho nước bên trong không bị mất kiểm soát, thật thông minh, làm sao ngươi nghĩ ra được cách này".
Lạc Tư Thần lấy ý tưởng này từ lực li tâm được học ở thời hiện đại, nhưng y không biết nên giải thích như thế nào cho người của thế giới này " Đồ đệ vô tình phát hiện ra cách này khi luyện tập".
" Ừm, tốt lắm, nhưng mất quá nhiều thời gian để thực hiện, nếu trong lúc chiến đấu ngươi thi triển chiêu thức này thì còn chưa hoàn thành đã bị đối thủ đánh bay lâu rồi" Tử Vu híp mắt nhìn quả bóng nước trước mắt.
Lạc Tư Thần nhíu mày suy nghĩ, đây cũng chính là điều mà y đã lo lắng suốt hôm qua tới giờ, uy lực mạnh thì đi kém với việc tốn nhiều thời gian hơn để thi triển, nếu có thể có cách làm giảm thời gian chuẩn bị thì y có thể dùng một chiêu này hạ gục đối thủ ngay lập tức " Đệ tử cũng nghĩ như vậy".
Tư Vu lật tay, một kết giới bao bọc quả cầu nước kia, một luồng linh khí như kim châm chọc một cái nó liền nổ ầm lên, nhưng không thể gây ảnh hưởng gì ra xung quanh, y chắp hai tay sau lưng vừa rời đi vừa nói " Vấn đề ở chỗ cách ngươi điều khiển nguồn nước kia, tự ngẫm nghĩ tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề đó thử xem".
Lạc Tư Thần đứng im tại chỗ suy ngẫm " Vấn đề ở cách điều khiển nguồn nước sao?", y đi tới bên gốc cây ngồi xuống.

Hay là đưa nước vào nhiều hơn một lúc sẽ nhanh hơn, không được, như vậy sẽ khiến quả cầu nước bị rung động mạnh rồi vỡ tan, nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra cách nào khác tốt hơn.
Lạc Tư Thần quyết định không suy nghĩ nữa mà bắt tay vào thực hành, y lại đi tới dưới thác nước hôm qua ngồi xuống bên bờ rồi thử từng cách một.
Mãi tới tận chiều Lạc Tư Thần vẫn chưa thành công với bất kì phương pháp nào mà y có thể nghĩ ra " Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?".
Đột nhiên Lạc Tư Thần cảm nhận được tiếng động ở gần đó, nhẽ ra sẽ không có ai ở đây mới đúng, y vừa quay đầu lại đã đối mặt phải một cây dây leo đang luồn tới gần giống như một con rắn không xương vậy.


Bình thường, thân của nó quấn lại thành một chùm dây leo để ngụy trang, lúc này lại vươn ra những cành cây dài loằng ngoằng lại gần Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần trong đầu liền hiện lên một ý tưởng, y bơ đi sự tồn tại của cây dây leo kia mà bay sang bờ bên kia tiếp tục tập luyện.

Dây leo tuy dài nhưng không dài tới nỗi bắc được qua tận bờ bên kia, nó tức giận người nam nhân kia bắt nạt nó quá đáng mà quẫy những cành cây của mình đập cuống đất biểu tình.
Lạc Tư Thần nhìn mặt nước ở trước mặt " Nếu như ta có thể điều khiển dòng nước giống như những xúc tu thì tốt biết mấy".

Y cũng là người có linh căn hệ thảo nên trước tiên Lạc Tư Thần luyện tập cách điều khiển những nhánh cây do mình biến ra, làm sao cho bọn chúng không chỉ có tác dụng là cản trở và khống chế địch nhân mà nếu y có thể điều khiến chúng theo ý mình thì đó không khác gì là món vũ khí tuyệt vời vừa có thể phòng thủ lại vừa có thể tấn công đối phương một cách bất ngờ.
Lạc Tư Thần trước tiên thử điều khiển nhánh gai do y biến ra dùng để nâng một viên sỏi, điều này cần sự tập trung rất cao, cũng may y là người có tinh thần lực rất cao nên cũng không tới nỗi nào.
Tưởng thì dễ nhưng phải mất tới một tiếng y mới có thể điều khiển cho nhánh dây leo gai kia chính xác nâng được viên sỏi màu vàng đó lên cao một mét.


Trời đã sẩm tối nên Lạc Tư Thần đành phải quay về phòng của mình, y cũng không ngừng tu luyện cho nên mới hơn một tháng đã từ Luyện khí kỳ tầng 2 lên tới Luyện khí kỳ tầng 5.

Cũng nhờ có khả năng tự động hấp thu linh khí nhập thể, lại thêm việc Lạc Tư Thần liên tục khiến bản thân cạn kiệt linh lực làm cho tốc độ hấp thu linh lực của y càng ngày càng nhanh hơn.

Tốc độ tu luyện như vậy nói ra sẽ hù chết không ít người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!