Nghe tiếng của Tuyên Vũ, Văn Cảnh Dương chỉ cảm thấy đau đầu, nét mặt sa sầm, quay đầu lại nói với Tuyên Vũ một cách nghiêm túc: "Tuyên Vũ, nói cho huynh biết thiếu gia đi đâu rồi?" Lời nói chắc nịch, Văn Cảnh Dương không thể thật sự bỏ mặc không màng tới, nếu Quân Lạc Huy thật sự xảy ra chuyện gì thì đúng là chuyện lớn.

Khi nghe Văn Cảnh Dương hỏi, Tuyên Vũ mím môi, lẩm bẩm: "Sao phải lo cái tên vô liêm sỉ đó đi đâu chứ, lo cho loại người đo làm gì?" Vẻ mặt rõ ràng không muốn nói cho Văn Cảnh Dương biết Quân Lạc Huy đi đâu.

"Tuyên Vũ!" Nhỏ tiếng quát tên Tuyên Vũ, khi thấy cô vì bị mình quát mà nhìn mình với vẻ mặt oan ức, Văn Cảnh Dương chỉ đành thở dài, có chút bất lực nói: "Muội đang làm loạn đó! Muội có biết đó là ai không? Thiếu gia nếu xảy ra chuyện thì chúng ta đều phải chết!"

Những lời này khiến Tuyên Vũ sửng sốt, tên đó không phải chỉ là công tử nhà giàu thôi sao? Cùng lắm thì là con của đại thần, sao xảy ra chuyện lại bắt bọn họ tuẫn táng theo chứ? Vẻ mặt Tuyên Vũ lúc này đầy vẻ khó tin.

Thấy dáng vẻ của Tuyên Vũ, Văn Cảnh Dương nhức đầu, cuối cùng chỉ đành bất lực kề vào tai Tuyên Vũ nói nhỏ: "Đó là thánh thượng, muội nói nếu như ngài xảy ra chuyện, chúng ta có phải là phải tuẫn táng theo không?"

Nghe thấy câu này, Tuyên Vũ hoàn toàn sững sốt, người mà cô trước giờ luôn muốn Văn Cảnh Dương tránh xa lại là phu quân của Văn Cảnh Dương? Hơn nữa, cô còn không sợ chết, ở trước mặt phu quân người ta làm ra mấy chuyện quyến rũ Văn Cảnh Dương, đúng là tự tìm cái chết mà!

Nghĩ đến những chuyện mình đã làm trong suốt chặng đường, Tuyên Vũ đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống đất gào thét, ai đó đến cứu cô với! Chẳng trách sao Quân Lạc Huy lại cảnh cáo cô, trong khoảng thời gian này không biết cô đã nhổ bao nhiêu cọng râu cọp rồi?!

Nhìn Tuyên Vũ ngồi xổm dưới đất tự nắm tóc mình, Văn Cảnh Dương chỉ biết câm nín, đúng lúc ngày ngoài cửa viện của bọn họ vang lên tiếng gõ cửa, Văn Cảnh Dương nhìn Tuyên Vũ còn ngồi dưới đất, do dự một lúc mới bước ra ngoài, Văn Cảnh Dương đến cửa cũng không vội mở cửa, cậu hỏi: "Ai đó?"


Lúc này bên ngoài cửa vang lên một giọng nam dễ nghe: "Xin chào, tại hạ được sư đệ Thân Hoài ủy thác đến đây, nói là có người muốn giao phó cho bọn ta."

Văn Cảnh Dương nghe những lời này liền biết là sư huynh của Thân Hoài đến, lập tức từ bên trong mở cửa, đập vào mắt là một nam tử có khí chất ôn hòa nhưng tướng mạo bình thường, đi cùng là một chàng trai trẻ tuổi dung mạo tuấn tú với lông mày thanh mảnh, đôi mắt sáng rực, đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt của người thanh niên dung mạo tuấn tú lúc này có hơi mất kiên nhẫn, nhưng dường như vì lý do gì đó mà nhẫn nhịn.

"Hai vị, mời vào." Văn Cảnh Dương vừa nói vừa làm động tác mời vào phòng, ba người cùng nhau bước vào, khi bọn họ vào, Tuyên Vũ vẫn còn đang ngồi dưới đất trăn trở, bộ dạng này khiến Văn Cảnh Dương cảm thấy bất lực, chỉ đành nói với hai người đang đi vào: "Đừng để ý đến cô ta, gia muội vừa bị đả kích, một lúc sẽ ổn thôi."

Nói xong liền dẫn hai người đi vào phòng, sau đó Văn Cảnh Dương liền thấy thanh niên dung mạo tuấn tú kia vô cùng khí thế kéo nam tử ôn hòa kia ngồi xuống, lúc này Văn Cảnh Dương nhận được ánh mắt đầy sự áy náy của nam tử ôn hòa, Văn Cảnh Dương khẽ mỉm cười đáp lại, nhưng ngay lập tức cậu liền cảm thấy một ánh mắc sắc lạnh hướng về mình, khiến nụ cười của cậu cứng lại, quay lại nhìn thì thấy thanh niên tuấn tú kia đang cau mày nhìn mình.

Liếc thấy hai người sau khi ngồi xuống tay cũng không rời nhau, Văn Cảnh Dương liền hiểu là gì, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, thanh niên tuấn mỹ kia đúng là hũ giấm, sau khi hiểu rõ, Văn Cảnh Dương cũng không làm bừa nữa, nhìn hai người mỉm cười và nói: "Hai vị đợi một lát, ta quay lại ngay."

Văn Cảnh Dương biết rõ mục đích hai người trong phòng đến đây là gì, nhưng trước đó cậu ngất đi, bây giờ cậu cũng không biết cái người được bọn họ cứu về đang ở phòng nào, cậu đành phải ra ngoài hỏi Tuyên Vũ, Tuyên Vũ lúc này cũng đã đứng dậy, nhưng lúc này lại đi tới đi lui, dáng vẻ vô cùng buồn phiền.

Văn Cảnh Dương bước qua nói: "Được rồi, đừng ở đó lo hão nữa, lát nữa muội nói ta biết thiếu gia đi đâu, chúng ta cùng đuổi theo, bây giờ lo tiếp đãi hai người bên trong đã rồi tính sau, người bị thương kia lúc này đang ở đâu?"


Tuyên Vũ nghe Văn Cảnh Dương nói vậy, đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui mừng gật đầu, bộ dạng như thể lập tức lên đường ngay, nhưng khi nghe Văn Cảnh Dương hỏi thì Tuyên Vũ chỉ về căn phòng ở phía Tây nói: "Người đó ở phòng kia kìa, buổi sáng đã thay thuốc rồi, lúc này chắc là đang ngủ đó."

Văn Cảnh Dương nghe xong thì gật đầu, sau đó dặn dò Tuyên Vũ đi chuẩn bị ít trà nước rồi mới quay về phòng, Văn Cảnh Dương chắp tay với hai người trong phòng rồi nói: "Tại hạ Văn Cảnh Dương, vị này chắc là sư huynh của Thân Hoài, Vu Lâm Tiêu, Vu cốc chủ? Còn vị này là đại thiếu gia của Giang gia, Giang Ngộ Kỳ?"

"Đúng vậy, lần này đến là do sư đệ ủy thác, không biết người mà sư đệ ta nói hiện đang ở đâu?" Vu Lâm Tiêu gật đầu và hỏi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Tuyên Vũ bưng trà vào, rót cho mỗi người một ly xong thì ngoan ngoãn qua một bên ngồi. Văn Cảnh Dương cũng ngồi xuống, cầm ly trà nhấp một ngụm rồi nói: "Người kia lúc này đã uống thuốc đang ngủ, Giang đại thiếu gia không phiền thì hãy xem lệnh bài này trước, có phải là đồ vật trong phủ hay không?" Vừa nói vừa ra dấu cho Tuyên Vũ đem lệnh bài ra.

Giang Ngộ Kỳ nhìn lệnh bài Tuyên Vũ đưa qua, đồng tử hơi rút lại, nhanh chóng nhận lấy lệnh bài từ tay Tuyên Vũ, nhìn kĩ một lúc lâu mới cau mày nói: "Vật này đúng là đồ của Giang phủ, không biết bây giờ bọn ta có thể gặp người kia không?"

Từ trên mặt không có nhiều biểu cảm của Giang Ngộ Kỳ, Văn Cảnh Dương thấy được vẻ sốt suột, thấy vậy cậu cũng không từ chối mà đồng ý, sau đó đứng dậy dẫn đường, không bao lâu bọn họ liền đến căn phòng phía Tây, sau khi Văn Cảnh Dương đẩy cửa bước vào, Giang Ngộ Kỳ bên cạnh cậu vội bước đến bên cạnh giường trước.

"Giang Hải!" Ngay lập tức Văn Cảnh Dương liền nghe thấy tiếng Giang Ngộ Kỳ gọi, nghe giọng hắn ta có vẻ như người này vô cùng quan trọng. Vu Lâm Tiêu gật đầu với Văn Cảnh Dương xong cũng tiến về phía giường, kéo tay của người tên Giang Hải kia bắt đầu bắt mạch, rất nhanh liền nghe Vu Lâm Tiêu nói: "Thanh Lâm, ngươi yên tâm, Giang Hải không sao, cũng may là cứu kịp lúc, nếu không Giang Hải thật sự gặp nguy hiểm rồi."


Sau khi nghe Vu Lâm Tiêu nói xong, Giang Ngộ Kỳ mới thở phào, sau đó hắn ta xoay người đi về phía Vu Lâm Tiêu, ôm quyền cúi gập người, miệng thì nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ, Giang Hải chắc chắn có tin tức quan trọng đối với Giang phủ ta, ân tình này Giang Ngộ Kỳ tuyệt đối sẽ không quên."

"Giang đại thiếu gia nặng lời rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần hành lễ lớn như vậy." Văn Cảnh Dương vội vàng đỡ Giang Ngộ Kỳ dậy, cậu cũng không ngờ sẽ như vậy, vốn dĩ có cảm tình với Giang phủ, bộ dạng của Giang Ngộ Kỳ lúc này càng khiến cảm tình của Văn Cảnh Dương tăng cao.

Giang Ngộ Kỳ cũng không ra vẻ, dù sao sau này chỉ cần Văn Cảnh Dương cần hắn ta, hắn ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, ghi nhớ ân tình là được.

Sau đó, Vu Lâm Tiêu lại cẩn thận kiểm tra Giang Hải một lần trước khi rời khỏi phòng, quay lại phòng chính, Văn Cảnh Dương mới nói: "Giang Hải giao lại cho hai người, ta và Tuyên Vũ cáo từ trước."

Nghe Văn Cảnh Dương nói, Vu Lâm Tiêu ngẩn ra, chuyện này không giống với những gì hắn được biết, trong thư Thân Hoài viết rằng Văn Cảnh Dương sẽ ở cùng với bọn họ, nghĩ vậy liền hỏi: "Văn công tử muốn đi đâu? Sư đệ viết thư nói rằng khoảng thời gian này ngươi và bọn ta sẽ ở đây đợi hắn, có phải là có việc gì gấp không?"

Không ngờ Thân Hoài lại nói vậy, Văn Cảnh Dương cũng ngẩn ra, nhưng cậu lập tức hiểu ra, Thân Hoài là sợ cậu và Tuyên Vũ xảy ra chuyện nên mới sắp xếp như vậy, nhưng Văn Cảnh Dương không thể nhận ý tốt này, cậu lắc đầu nói: "Không dám giấu gì, thiếu gia nhà ta làm ta ngất đi rồi bỏ đi, mặc dù ta không biết ngài ấy định làm gì tiếp theo, nhưng cũng không thể thật sự ở đây đợi ngài ấy, trong lòng ta không yên tâm."

Lời này của Văn Cảnh Dương khiến hai người Vu Lâm Tiêu và Giang Ngộ Kỳ hai mắt nhìn nhau, bọn họ biết thiếu gia mà Văn Cảnh Dương nói là ai, nghe Văn Cảnh Dương nói vậy lại liên kết tên của Văn Cảnh Dương, hai người liền biết người đang đứng trước mặt bọn họ là vị nam phi đầu tiên của triều đại này.

Liền đó, Giang Ngộ Kỳ nói: "Vầy đi, ta liên hệ với người nhà sau khi đón Giang Hải về, bọn ta đi cùng với ngươi, thế nào? Vị kia để ngươi lại có lẽ cũng là lo lắng cho sự an toàn của ngươi, ta và Lâm Tiêu tốt xấu gì cũng là người giang hồ, có bọn ta đi cùng ngươi cũng an toàn hơn, vậy được không?"


Văn Cảnh Dương nghe mấy lời này thì ngớ ra, cậu không ngờ hai người trước mặt này sẽ nói vậy, vội vẫy tay nói: "Sao vậy được chứ... Như vậy làm phiền quá." Mặc dù không rõ Vu Lâm Tiêu là người thế nào, nhưng sức ảnh hưởng của Giang Ngộ Kỳ, đại thiếu gia Giang gia, vô cùng lớn. "Cứ quyết định như vậy đi, coi như cảm tạ ngươi đã cứu Giang Hải." Giang Ngộ Kỳ dứt khoát ra quyết định, nhưng cũng thấy hắn quay đầu lại nhìn Vu Lâm Tiêu như đang hỏi ý kiến của đối phương. Thấy Vu Lâm Tiêu gật đầu, Giang Ngộ Kỳ mới quay lại nhìn Văn Cảnh Dương.

Thấy hai người bọn họ như vậy, Văn Cảnh Dương chỉ đành gật đầu, mặc dù cảm thấy phiền phức nhưng tấm thịnh tình không thể từ chối nên đành đồng ý, chỉ là có lẽ lại phải đợi thêm vài ngày, nghĩ vậy trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.

Nhìn ra được suy nghĩ của Văn Cảnh Dương, Giang Ngộ Kỳ khẽ cười nói: "Yên tâm đi, người của Giang phủ trễ nhất là tối nay sẽ đến, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường, chắc chắn sẽ không làm lỡ việc ngươi đi tìm tình lang của mình đâu." Như đã quen thuộc hơn, lời nói của Giang Ngộ Kỳ cũng tùy tiện hơn, vẻ mặt không còn lạnh lùng như lúc mới đến.

Câu này khiến mặt Văn Cảnh Dương ửng hồng, tình lang sao? Nghĩ đến từ này, Văn Cảnh Dương bất giác thở dài, lần này tìm được người kia thì tin hắn một lần cũng có sao?

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người Văn Cảnh Dương liền rời khỏi trấn Thanh Xuyên, tối qua người của Giang phủ đã đem Giang Hải đi, tất nhiên trước khi rời đi, Vu Lâm Tiêu đã giải độc trên người Giang Hải, sau này chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là được.

"Tuyên Vũ, ngươi có chắc thiếu gia bọn họ đi Giang Nam không?" Văn Cảnh Dương hỏi Tuyên Vũ một lần nữa, cậu lo Tuyên Vũ dẫn bọn họ đi chỗ khác, lát nữa đã không tìm được người thì thôi đi, còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm thì đúng là buồn cười.

"Ca, huynh yên tâm đi, ta có để ý thiếu gia đi hướng nào mà, vốn dĩ muội định đem huynh đi hướng ngược lại với hắn ta." Nói rồi bèn le lưỡi, biểu cảm trên mặt nói rằng thật nguy hiểm.

Tuyên Vũ vừa dứt lời, Vu Lâm Tiêu bên này liền nói: "Văn công tử không cần lo lắng, sư đệ có nói cho ta biết hướng đi lần này của đệ ấy, chắc là cùng đi với thiếu gia nhà công tử." Trong xe ngựa, Vu Lâm Tiêu nói với Văn Cảnh Dương đang có sắc mặt lo lắng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!