Trẻ trâu? Đánh nhiều mấy trận là được

Tác giả: Cửu Xích Trần Sa

Edit: Vermillion

Đằng Đông thật sự không muốn tận mắt chứng kiến mấy câu chuyện cẩu huyết lung tung rối loạn như thế này một chút nào cả.

Cậu chỉ muốn yên phận làm một streamer tình cảm, ăn món ngon, quay cảnh đẹp, giới thiệu phong tục tập quán văn hóa của các địa phương, sau đó ngẩng mặt bốn mươi lăm độ lên trời chụp một bức ảnh thật đẹp để kiếm tiền mà thôi.

Nếu được như thế thì quá tuyệt vời.

Chỉ là, tưởng tượng rất đẹp, còn thực tế thì cảm giác giống như là gặm phải khúc xương vậy, quan trọng là khúc xương này còn không có miếng thịt nào cả.

Trái ngược với sự bi thương sắp trải dài thành con sông của streamer Đằng, khán giả xem livestream lại mừng như điên, điên cuồng tặng quà, muốn streamer Đằng trở thành streamer ngoài trời livestream nhiều câu chuyện cẩu huyết của Tiểu Thế Giới nhất trong lịch sử.

Không khuất phục quyền lực, có nghèo cũng không thay đổi tâm tính, tuyệt đối không khom lưng quỳ gối giới quyền quý, tôi chắc chắn sẽ không cho bọn họ nét mặt vui vẻ!

Đằng Đông nhìn số quà tặng khán giả tặng mình, nở một nụ cười thật lớn: "Đi qua đó xem thử xem sao, dẫn mọi người đi xem câu chuyện cẩu huyết!"

Đằng Đông: "Tui là một thanh niên như thế đó, không phục thì nghẹn đi."

Bọn họ mới đi được vài bước, xuyên qua rừng cây, Đằng Đông đã nhìn thấy được hai nhân vật chính của cuộc đối thoại.

Một người trong đó có chiều cao xấp xỉ cậu, gương mặt trông như búp bê, người đó trông còn nhỏ hơn cậu một hai tuổi. Trên gương mặt trẻ trung đó còn viết rõ mấy chữ ngầu lòi, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt như búp bê một chút nào, cảm giác vô cùng gượng ép. Trong tay còn cầm một vật hình trụ nhỏ dài cỡ nửa bàn tay, trông thứ đó khá giống pháo hoa. Trong mắt người đó tràn đầy sự tự tin.

Đứng ở đối diện người đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người kia rất gầy, nhan sắc cũng chỉ có thể nói là dễ nhìn, mặc một bộ quần áo dài màu xanh da trời bình thường. Người kia nhìn chằm chằm gương mặt búp bê, vẻ mặt xấu hổ, giận dữ và tuyệt vọng nói: "Thác Bạt Diệc, ngươi nhất quyết phải nhục nhã ta như thế mới bằng lòng à?"

"Chuyện này sao gọi là nhục nhã được chứ sư huynh." Thác Bạt Diệc cười tủm tỉm nói: "Đây là tình yêu, ta yêu sư huynh. Sư huynh chỉ cần ngoan ngoãn sống chung với ta, ta bảo đảm sẽ không làm bất kỳ chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều sẽ nghe theo lời của sư huynh."

"Thác Bạt Diệc, ngươi đừng cố chấp như thế, hai người đàn ông sao có thể yêu nhau được!" Người đàn ông kia lùi về sau nửa bước, che ngực nói tiếp: "Ta xem ngươi là sư đệ cho nên mới thật lòng khuyên cậu, sớm quay đầu lại đi!"

Sắc mặt của Thác Bạt Diệc cũng thay đổi, hung dữ nói: "Nếu như sư huynh không đồng ý, vậy thì người của thôn này cũng đừng sống nữa! Chỉ cần ta thả tín hiệu ra ngoài, thủ hạ của ta sẽ tàn sát hết người trong thôn này, không chừa lại một ai! Sư huynh vẫn muốn rời khỏi ta sao!"

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên Thác Bạt Diệc: "Đàn ông yêu nhau là trái với đạo trời, Thác Bạt Diệc, ngươi làm như vậy sẽ bị trời phạt! Hơn nữa, ta còn là sư huynh của ngươi! Ngươi có ý tưởng như thế với sư huynh của mình, ngươi không sợ làm cho...sư phụ và cha mẹ của ngươi thất vọng hay sao!"


"Ta theo đuổi ngươi gần mười năm, sư huynh thế mà vẫn còn nói những lời như thế này với ta?" Thác Bạt Diệc cũng cười lạnh một cái, nói: "Những lời mà ngày xưa sư huynh nói với ta đều là giả cả sao? Không phải lúc sư huynh dùng đồ của ta cũng dùng một cách rất yên tâm thoải mái hay sao? Ta vì vậy mới nghĩ rằng sư huynh cũng có suy nghĩ giống ta! Nhưng mà, sư huynh, ngươi hoàn toàn không nói gì cả, chỉ biết chạy, còn lên án ta, làm cho người cả thành đều biết chuyện này. Sư huynh, ta không biết mình nên hận, hay tiếp tục yêu ngươi. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ tới việc chạy trốn khỏi tay của ta!"

"Ta làm như thế là vì tốt cho ngươi!" Người đàn ông có hơi chột dạ: "Lúc đó, ta đâu có biết ngươi...ngươi vậy mà lại có suy nghĩ xấu xa như thế với ta!"

"Nhưng mà không sao cả, bây giờ cả gia tộc đã nằm trong tay của ta. Sư huynh không đồng ý với ta chuyện này, thì ta sẽ giết sạch hết người trong thôn này, lần tiếp theo sẽ là giết sạch một cái trấn, lần sau nữa là một tòa thành. Hay là ta giết sạch hết người trong quốc gia này đi, sư huynh biết ta nói được là làm được." Thác Bạt Diệc cất đi sự dữ tợn, một lần nữa nở nụ cười, nói: "Ý của sư huynh thế nào?"

Đằng Đông đi nhẹ nói khẽ đứng ở phía bên cạnh bọn họ, vẫn chưa bị phát hiện: "..."

Đằng Đông nhỏ giọng nói với khán giả đang xem livestream: "Mọi người đã từng nghe qua một câu nói như thế này chưa? Nồi nào úp vung nấy."

Cố Khế nói tiếp: "Còn anh với em là trời sinh một đôi."

Đằng Đông: "..."

[Ngày nào mà Cố nam thần không phát cơm chó, ngày đó trời sập]

[Không ngờ Cố sến anh lại là người như thế]

[Cố sến và Đằng cơm chó lại không để ý tới cẩu quyền của cẩu độc thân mà show tình cảm!]

Tuy hai người đều nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn bị Thác Bạt Diệc nghe thấy, hắn nhìn về phía bọn họ: "Ai!"

Đằng Đông đi ra, xoa mái tóc đã dài hơn lúc trước rất nhiều của mình: "Nếu tôi nói tôi chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi, quỷ đều sẽ không tin. Nhìn kìa, có thích khách!"

Thác Bạt Diệc và người đàn ông kia đều bị Đằng Đông dọa sợ hết hồn, theo bản năng nhìn về hướng mà Đằng Đông chỉ.

Khi bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đằng Đông đang thưởng thức cái pháo hoa trong tay mình: "Không biết khi thả nó ra, nó sẽ như thế nào, có đẹp hay không. Nhắc tới chuyện này không khỏi nhớ tới Phí Địch, pháo hoa mà hắn bắn rất đẹp, không biết sau này còn có cơ hội thưởng thức thêm lần nào nữa không."

Trong tay đột nhiên trống rỗng - Thác bạt Diệc: "..."

Đằng Đông lắc pháo hoa lên xuống, lắc đầu cảm thán: "Chàng trai trẻ à, nhìn cậu trông vẫn còn rất trẻ, e là vẫn còn trong thời kỳ trẻ trâu. Đối với con nít, chăm chỉ học tập mới là điều đáng bận tâm nhất. Phải biết rằng mấy chuyện đánh đấm giết chóc như thế này không phải là chuyện gì tốt đẹp cả. Chuyện quan trọng nhất khi làm người đó chính là vui vẻ và tình cảm hòa thuận. Ta đói bụng, ngươi biết trong phạm vi trăm dặm có ai bán món gì ngon không?"

Tay Cố Khế đặt phía sau ót của Đằng Đông, y mỉm cười nhìn cậu.

Đằng Đông: "...Cảm ơn Cố lưu manh nhiều nhớ, anh không nói gì hết, sao em biết hiện tại anh đang suy nghĩ cái gì."


Đằng Đông: "Ta hỏi mấy ngươi, chỗ này có ai bán mì ngon không?"

"Ta...ta nấu mì không tệ lắm." Người đàn ông kia run rẩy lên tiếng: "Các ngươi, các ngươi có thể cứu người trong thôn được không?"

Người đàn ông cảm thấy thiếu niên trước mặt có thể lấy đi đồ vật ở trong tay Thác Bạt Diệc, thì có lẽ thiếu niên cũng có thể đánh bại được Thác bạt Diệc.

"Đoạn Mạc Trữ, ngươi gấp tới mức phải thông đồng với người khác ngay trước mặt ta ư!" Thác Bạt Diệc tức giận nói: "Nói gì mà đàn ông không thể yêu nhau, tất cả chỉ là cái cớ của ngươi mà thôi! Nói đi, hai người kia có phải đều là gian phu của ngươi hay không! Hừ, đừng tưởng rằng lấy đi được pháo hoa của ta, thì ta không còn cách nào khác, chỉ cần ta ra lệnh..."

Đằng Đông thu hồi cánh tay, nhìn Thác Bạt Diệc bị đánh văng vào cái cây cách đó mấy thước, cậu khuyên nhủ Đoạn Mạc Trữ: "Đối với đứa nhóc còn trong thời kỳ trẻ trâu như này, chỉ cần đánh nhiều mấy trận là được rồi."

Đây là biện pháp thông dụng nhất mà cậu dùng để đối phó với mấy đứa nhỏ trẻ trâu - con của người thân thường tìm cơ hội để bắt nạt cậu, đánh cho bọn nó một trận thật đau, thì tụi nó sẽ không dám bắt nạt cậu nữa. Bởi vì trẻ trâu, cho nên dù có thua bọn nó cũng không nói cho cha mẹ biết.

Đoạn Mạc Trữ vừa định nói gì đó, Thác Bạt Diệc đã vọt lại đây, dáng vẻ như muốn đồng quy vô tận với Đằng Đông: "Tên gian phu này, ta chính là gia chủ của Thác gia, ta muốn ai chết thì người đó phải chết. Ta muốn có được sư huynh, thì sư huynh chính là của ta. Các ngươi dám chọc đến ta, ta nhất định phải cho các ngươi..."

Đằng Đông xoa tay, cúi người xuống nhìn người bị đánh bầm dập - Thác Bạt Diệc: "Hầy...Chậc chậc..."

Đoạn Mạc Trữ rốt cuộc nói hết được lời mà mình định nói lúc nãy: "Thời kỳ trẻ trâu là cái gì? Nhưng mà cậu ta không nhỏ, năm nay cậu ta đã 29 tuổi rồi."

Đằng Đông nhìn gương mặt trông chỉ như 15 tuổi của Thác Bạt Diệc: "..."

Đột nhiên càng muốn đánh hắn ta hơn nữa, phải làm sao bây giờ.

Nhưng mà, Đằng Đông vẫn không quên mục đích của mình, ai bảo nhân thiết của cậu là thiếu niên năm tốt làm gì. Cậu nắm lấy cổ áo của Thác Bạt Diệc: "Bảo người của ngươi rút về. Chỉ cần liên lụy tới một mạng người, ta liền..."

Đằng Đông nhìn hắn ta từ trên xuống dưới: "Không biết đánh gãy chỗ nào thì đau nhất nhỉ, hay là đánh gãy hết xương cốt trên người đi!"

[Ha ha ha, nếu không phải đã biết được tính cách chân thật của streamer Đằng, tui sẽ tin đó]

[Rõ ràng là có thể dựa vào khả năng diễn xuất để kiếm cơm, lại cố tình đi làm streamer]

[Ha ha ha, diễn y như thật]

[Chỉ thấy Đằng Đông nở một nụ cười tà mị: "Tiểu yêu tinh nhà ngươi giỏi lắm, ngươi đã thu hút được sự chú ý của ta. Chỉ cần ngươi không nghe theo lời của ta, ta lập tức đánh gãy hết xương cốt trên người của ngươi!]


[Viết hay lắm 6666]

[Ha ha ha ha ha ha]

Thác Bạt Diệc nhìn thấy Đằng Đông giơ tay lên, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiệu ra, không còn cách nào khác, bị đánh sợ.

Thác Bạt Diệc lấy một cái còi từ trong ngực ra, thổi một cái.

Không lâu sau, một đám người áo đen từ bốn phương tám hướng bay tới.

"Ta gọi bọn họ tới đây, ngươi có thể buông tay rồi." Thác Bạt Diệc ho khan vài tiếng, nói.

Đằng Đông thả Thác Bạt Diệc ra, nhưng vẫn không quên nở một "nụ cười tà mị": "Nếu như ngươi dám trái lệnh của ta, ta sẽ tìm được ngươi."

"Hừ, ngươi tưởng ta là ngươi à!" Thác Bạt Diệc vừa định nói thêm gì đó, chỉ thấy Đằng Đông giơ tay lên, không thấy bất cứ thứ gì xuất hiện đã có thể đánh bất tỉnh một cấp dưới của hắn, hắn lập tức nuốt câu nói tiếp theo trở về.

Đằng Đông đưa tay đặt ra sau lưng, mỉm cười, biểu lộ rõ phong thái của một cao nhân. Đèn pin phòng sói trong tay cậu - ngày hôm qua khi sắp xếp lại đồ vật đã được Đằng Đông sạc đầy pin ẩn sâu công danh, cũng không hề khoe khoang công tác hỗ trợ streamer giả ngầu vô cùng khó khăn và đã diễn ra không ít lần của mình.

Cố Khế đứng ở bên cạnh, kéo tay Đằng Đông lại gần mình xoa xoa: "Lúc nãy khi đánh người sao em không dùng kiếm, có đau không?"

Thác Bạt Diệc bị đánh bầm dập cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không có mặt mũi đi gặp người khác: "..." Khoan đã, ngươi xác định rằng bản thân không nhận sai người bị hại đó chứ?

Đằng Đông cảm thấy sau khi bản thân lăn lộn lâu ở một vài thế giới, chỉ cần danh hiệu "Hoàng tử cẩu huyết" vẫn luôn hiện hữu, thì không sớm thì muộn cậu sẽ tiến hóa thành "Cư ủy hội bác gái* - Streamer Đằng". Công việc chính là đi ra ngoài livestream, công việc phụ là giải quyết các mâu thuẫn nội bộ bên trong gia đình.

*Cư ủy hội bác gái (居委会大妈): ý chỉ mấy bác gái/ bà cô chuyên đi nhiều chuyện, soi mói, đánh giá người khác trong khu phố.

Đằng Đông nhìn Đoạn Mạc Trữ: "Người này có phải dùng tính mạng của người khác để uy hiếp ngươi đi theo hắn hay không?"

Đoạn Mạc Trữ bị thủ đoạn thần bí khó lường của Đằng Đông làm cho khiếp sợ, ngoan ngoãn gật đầu.

Đằng Đông: "Hắn đã theo đuổi ngươi rất nhiều năm rồi, nhưng mà ngươi không cảm nhận được, ngươi cho rằng đàn ông không nên yêu đàn ông?"

Đoạn Mạc Trữ gật đầu.

Đằng Đông: "Ngươi muốn hắn tốt lên, muốn hắn quay về quỹ đạo, cho nên chưa từng hỏi hắn nghĩ sao về chuyện này, cũng chưa từng nói chuyện nghiêm túc với hắn?"

Đoạn Mạc Trữ chần chờ một lúc, tiếp tục gật đầu.

Đằng Đông: "Ta có một phương pháp rất tốt để giải quyết mâu thuẫn này. Ta cho hắn uống một loại thuốc, không đau, cũng không có tác dụng phụ nào, trực tiếp loại bỏ ký ức của hắn về ngươi, bảo đảm rằng uống xong hết bệnh, sẽ không tái phạm nữa, cả đời này hắn sẽ không bao giờ nhớ lại. Từ nay về sau, ngươi hướng về mặt trời của ngươi, hắn bước lên con đường của hắn, cả đời này hai người không qua lại với nhau. Wow, mọi người đều vui! Ngươi cảm thấy thế nào?"

Theo lý mà nói, Đoạn Mạc Trữ hận Thác Bạt Diệc dùng thủ đoạn này để uy hiếp hắn như thế, còn cảm thấy bản thân mình là đàn ông, là sư huynh của Thác Bạt Diệc. Thác Bạt Diệc vì thích hắn mà đi lầm vào lối rẽ, làm chuyện ông trời không cho phép. Hắn phải là người hiểu điểm tốt của phương pháp mà Đằng Đông nói nhất, nhưng hắn lại chần chờ.


Đằng Đông thấy Đoạn Mạc Trữ chậm chạp không gật đầu liền hiểu rõ.

Đằng Đông: "Tui đã nói là nồi nào úp vung nấy rồi mà. CP của quyển sách võ thuật này rõ ràng là: Cực kỳ sợ đồng tính, quật cường, trì độn, chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi, lớn tuổi thụ x Cầu mà không được, cho nên mới ngược thể xác và tinh thần ngươi, hắc hóa, không có não công."

"Nguyên nhân của chuyện này đơn giản là do bọn họ không chịu ngồi xuống nghiêm túc nói chuyện với nhau, cứ phải một người chạy một người đuổi theo, ta không nghe ngươi nói hết lời, ngươi dùng tử huyệt của ta để uy hiếp ta." Đằng Đông lắc đầu, nói tiếp: "May mà tui không mắc phải loại bệnh này, bình thường khi có thù oán tôi sẽ báo thù ngay."

[Rõ ràng có thể dựa vào nghề biên kịch để kiếm cơm lại chạy đi làm streamer]

[Cảm giác Đông Đông có thể tự mình tạo ra một bộ phim truyền hình. Đạo diễn, biên kịch, diễn viên, cậu có thể tự mình làm hết]

[Quyển sách võ thuật này xịn thật, đúng lúc dạo gần đây tui không có ý tưởng để viết văn. Tui yêu cậu Đông Đông, hôn một cái]

[Không sợ Cố nam thần đánh hả?]

[Không sợ, lúc đó tui sẽ viết mấy phần đồng nhân không thể nói ra của Khế Đông, sau đó chia sẻ cho Cố nam thần, hì hì]

[Cơ trí]

[Cầu chia sẻ, tui đã gửi tin nhắn cho bà]

[Cầu chia sẻ!]

Đằng Đông ho khan vài tiếng: "Được rồi, mấy chuyện ngoài lề này đã được giải quyết xong rồi. Tiếp theo, chúng ta phải đi giải quyết chuyện quan trọng nhất!"

Đoạn Mạc Trữ hoảng sợ nhìn Đằng Đông, sợ cậu thật sự cho Thác Bạt Diệc uống loại thuốc kia.

Đằng Đông: "Mì!"

Đoạn Mạc Trữ: "..."

- -----------------------------------

Tác giả nói lên một chút suy nghĩ của mình:

Đằng Đông: "Cách thức yêu đương của mấy người làm cho tui cực kỳ đau đầu. Cố Khế, lại đây, chúng ta làm mẫu cách thức yêu đương chính xác cho bọn họ xem."

Cố Khế: "Bây giờ em hãy lựa chọn đi, một là đi theo anh..."

Đằng Đông: "Được!"

Thác Bạt Diệc 7 Đoạn Mạc Trữ: lạnh lùng.jpg



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!