Hạ Si Lễ mua vé rồi hai người cùng bước lên toa tàu hỏa màu xanh, mùi trong tàu không hề dễ chịu chút nào, thêm cả tiếng khóc nháo ồn ào của trẻ con, tiếng cãi vã của người lớn, tiếng nhân viên tàu cùng người bán hàng lẫn lộn với nhau tạo nên một khung cảnh hỗn tạp.

Ôn Lê được Hạ Si Lễ cẩn thận bảo vệ bên trong, họ tìm chỗ ngồi trong đám đông, dòng người qua lại đông đúc chen lấn xô đẩy vì hầu hết mọi người đều mang theo hành lý di chuyển trong hành lang toa tàu.

Bất chợt có một lực đè lên eo, Ôn Lê bị Hạ Si Lễ đẩy về phía trước, cô quay đầu lại thì chỉ nghe thấy anh nhẹ giọng nói: “Ngồi bên trong.”

Ôn Lê ngồi bên trong cùng, Hạ Si Lễ thoải mái dạng chân ngồi bên cạnh cô, anh nghiêng đầu lại gần thản nhiên nói: “Muốn ngủ thì tựa vào đây.”

Đây là lần đầu tiên cô và Hạ Si Lễ ra ngoài hẹn hò nên sao Ôn Lê buồn ngủ cho được nhưng cô cũng không từ chối mà ngược lại ngón tay thân mật đặt lên cánh tay anh, tựa má vào cánh tay vững chãi mạnh mẽ của anh, thân nhiệt nóng rực cháy bỏng chỉ thuộc về thiếu niên truyền đi khắp mọi ngóc ngách bên trong con người cô.  

Tiếng cười biếng nhác khe khẽ vang lên trên đầu Ôn Lê để lộ ra sự vui vẻ.

Bàn tay đang gác trên cánh tay anh chợt thấy tê tê, Ôn Lê không cần ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt nghiền ngẫm của Hạ Si Lễ, cô nghe được tiếng tim mình đập thật vang dội, khóe miệng thiếu nữ nhẹ nhàng cong lên, đời này Ôn Lê chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Tàu hỏa màu xanh xình xịch tiến về phía trước, lúc đi qua đường hầm tầm nhìn xung quanh trở nên tối tăm, Ôn Lê véo nhẹ cánh tay của Hạ Si Lễ, anh cúi đầu rũ đôi mắt đen nhìn cô: “Sao vậy?”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai Ôn Lê làm cho vành tai nhỏ của cô hơi hơi nóng lên, cô hỏi: “Có phải là anh đã quên gì đó rồi không?”

Hạ Si Lễ nhẹ nhàng nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lưu manh vô lại liếc nhìn cô: “Quên mất hôn môi là chuyện khá thân mật, đợi đến rạp chiếu phim sẽ bù đắp cho em.”

Ôn Lê cắn môi, không nhịn được đánh nhẹ anh một cái, gương mặt bị anh trêu ghẹo đã đỏ bừng lên: “Không phải…”

“Ồ, anh còn tưởng là chuyện đó chứ.” Hạ Si Lễ nói một cách thản nhiên, dáng vẻ như không thèm để ý mấy tới mấy lời xấu xa mình đã nói.

“Vụ cá cược ở Trại Đông lần trước anh chưa đưa ra yêu cầu gì cả.” Ôn Lê hỏi, “Anh cũng chưa nói cho em biết số 11 có ý nghĩa gì với anh nữa đó, đừng nói là số may mắn liên quan đến mối tình đầu của anh à nha.”

Ôn Lê nói một cách thản nhiên không chút e dè, như thể cô không quan tâm lắm đến chuyện anh đã từng ở bên ai.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, trong mắt Hạ Si Lễ ánh lên vài tia trêu ghẹo xấu xa: “Gấp gáp cái gì, đợi khi nào anh nghĩ ra được cái yêu cầu gì đó lớn lớn thì sẽ nói với em, còn về số 11—”

Ôn Lê nhìn anh, ánh mắt mang theo một chút mong chờ cùng căng thẳng. 

Đôi mắt Hạ Si Lễ đen láy nhìn thẳng vào cô, anh dựa lưng về phía sau bày ra dáng vẻ công tử trác táng: “Đúng là có liên quan đến mối tình đầu của ông đây.”

Lông mi Ôn Lê run rẩy, sâu thẳm bên trong trái tim cô như rơi xuống vực sâu nhưng ngoài mặt thì cô vẫn cố tỏ vẻ không quan tâm “Ồ” một tiếng.

Thảo nào khi cô hỏi anh, anh lại thần thần bí bí không nói. 

Má cô bất ngờ bị ai kia khẽ véo nhẹ một cái, Ôn Lê ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh. Hạ Si Lễ nở nụ cười đầy ẩn ý xa xăm: “Số 11 là sinh nhật của mối tình đầu của anh, ngày 1/1.”

Cũng là số may mắn của anh hiện tại và cả tương lai sau này nữa.

Ngày 1/1 là ngày sinh của Ôn Lê.

Trái tim cô như rớt vào một hũ mật đong đầy ngọt ngào.

Hạ Si Lễ vắt chân, dáng ngồi hiên ngang thoải mái như một ông chủ, anh khẽ bật cười hỏi cô gái nhỏ bên cạnh: “Vui không?”

Anh vốn luôn là một người ngang tàng kiêu ngạo, khi thích một người chưa bao giờ giấu ở đáy lòng mà luôn luôn táo bạo công khai để cho ai ai cũng phải biết.

Cổ Ôn Lê nóng hổi, khóe miệng cô nhịn được cong lên: “Vui.”

Hạ Si Lễ liếc cô cười khẩy một cái: “Ngốc thật chứ.”

Ôn Lê khẽ lầm bầm bẩm: “Em có ngốc đâu…”

Tay cô bị bàn tay to lớn của anh bao bọc, mười ngón tay đan chặt khắn khít. Mãi cho đến khi đoàn tàu dừng lại ở Nguyệt Thành, hai bàn tay cũng chưa tách ra.

Rạp chiếu phim nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, người đến xem phim trong kỳ nghỉ rất đông, chưa gì đã có người xếp hàng dài chờ kiểm tra vé.

Khi Hạ Si Lễ đổi vé xem phim thì Ôn Lê đi mua một xô bỏng ngô, một ly Coca-Cola và một ly trà sữa ở quầy hàng. Cô vừa trả tiền xong thì Hạ Si Lễ sải bước đến bên cạnh cô chép miệng: “Em lại muốn bao nuôi trai đẹp à?”

Ôn Lê đưa ly Coca-Cola cho anh: “Mỗi lần ra ngoài đều là anh trả tiền.”

Lần trước anh còn trả trước tiền thuốc và viện phí cho bà nội nữa nhưng cho dù có ghi vào sổ thì Ôn Lê cũng không biết làm thế nào để anh chịu nhận tiền của cô.

Hạ Si Lễ không để cho Ôn Lê cầm bất cứ thứ gì, một mình anh cầm hết đồ ăn và đồ uống trên tay, anh liếc nhìn cô: “Của anh là của em, còn của em là của em.”

“Lần sau anh mà còn thấy em trả tiền khi đi với anh nữa thì cẩn thận mông nở hoa đó nghe chưa? Em muốn bị phạt thì cứ thử giành trả tiền đi.”

Ôn Lê biết người này tự do phóng túng nhưng không bao giờ nghĩ anh sẽ thản nhiên nói mấy lời xấu hổ này trước bàn dân thiên hạ, cô mắc cỡ muốn chết, lập tức nhón chân lên để bịt miệng anh lại, “Em biết rồi, anh nói nhỏ thôi, coi chừng bị người ta nghe thấy.”

Hạ Si Lễ cười xấu xa, anh khẽ mút lòng bàn tay cô, cảm giác ẩm ướt nóng ấm khiến mặt Ôn Lê càng đỏ bừng, đôi mắt hạnh xinh đẹp oán trách lên án anh: “Hạ Si Lễ, anh thật phiền.”

Sao anh lại lộn xộn thế này.

Lại còn cố tình khiến cô đỏ mặt, trái tim thì đã đập loạn hết cả lên. 

Sắp đến lúc kiểm tra vé nên Ôn Lê tranh thủ đi vệ sinh một lát. Lúc rửa tay, có mấy nữ sinh bước vào, giọng nói mang theo khiếp sợ: “Trời ơi, thật hay giả vậy? Si Gia Nhan cắt cổ tay tự tử!”

“Không thể nào? Cô ấy mới bốn mươi mấy tuổi thôi mà.”

“Si Gia Nhan là ai vậy?” Một người bên cạnh hỏi.

“Si Gia Nhan đó, cô không biết sao? Cô ấy nổi tiếng từ rất sớm, là một ngôi sao điện ảnh, diễn viên nổi tiếng, nhan sắc diễm lệ xinh đẹp vô cùng, chưa kể gia thế cô ấy có vẻ rất lớn nữa. Si Gia Nhan từng đóng một bộ phim bi thảm nổi tiếng, khi đó ai xem cũng khóc hết nước mắt, tiếc là khi cô ấy tỏa sáng nhất, sự nghiệp đang trên đỉnh cao danh vọng thì lại giải nghệ, nghe nói là kết hôn và sinh con.”

“Cô ấy giờ ra sao rồi?”

“Không biết, đang hóng thêm thông tin coi sao, hy vọng là không sao, mình còn muốn xem cô ấy diễn nữa cơ.”

Ôn Lê lớn lên ở một thị trấn nhỏ, cả ngày chỉ biết lo miếng cơm manh áo nên chưa bao giờ quan tâm nhiều về chuyện của mấy minh tinh cho lắm. 

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Hạ Si Lễ đang gọi điện thoại, nhìn sắc mặt anh có vẻ không ổn, đây là lần đầu tiên Ôn Lê nhìn thấy dáng vẻ hoang mang và bất lực xuất hiện trên người anh.

“Được.” Khi Ôn Lê bước lại gần thì cô nghe thấy Hạ Si Lễ nói với giọng khàn khàn, “Tôi sẽ về ngay bây giờ.”

Cúp điện thoại, Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn Ôn Lê với tâm trạng bất ổn, anh mím môi: “Anh phải về Kinh Bắc một chuyến.”

“Ở nhà xảy ra chuyện.”

“Xin lỗi.” Giọng anh ngày càng khàn hơn, “Lần sau sẽ dẫn em đi xem phim bù nhé?”

“Việc nhà quan trọng hơn.”

Ôn Lê nhìn anh khẽ hỏi: “A Xa, anh ổn không?”

Hạ Si Lễ cười nhạt nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Anh thì có thể có chuyện gì chứ”

“Để anh đưa em ra ga tàu.”

Ôn Lê nhìn bộ dáng thất thần của anh, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay anh: “Không cần đâu, em có thể tự về mà.”

Hạ Si Lễ không nói gì, chỉ lẳng lặng gọi một chiếc taxi đi đến ga tàu.

Đến cổng kiểm soát, Hạ Si Lễ cúi xuống nhìn Ôn Lê: “Anh đã báo với Lý Dịch Từ một tiếng, cậu ấy là người đáng tin cậy, 50 phút sau cậu ấy sẽ đợi em ở cửa ga Nam Đàn để đưa em về nhà.”

Ôn Lê biết anh đang lo lắng nên nhanh chóng gật đầu: “Được, anh đi đường phải cẩn thận, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em để em không lo nha.”

Hạ Si Lễ: “Ừ.”

Ôn Lê nhìn quanh rồi nói: “Chờ em một chút.”

Nói xong, cô chạy đến quầy tạp hóa ở phía trước mua bánh mì, xúc xích, nước suối cho vào túi nhựa đưa cho Hạ Si Lễ: “Từ đây đến Kinh Bắc còn mấy tiếng nữa, cái này để anh ăn trên đường, đừng để bụng đói, không tốt cho dạ dày.”

Hạ Si Lễ nhìn cô: “Ừ.”

Ôn Lê một mình lên tàu tìm chỗ ngồi, cô ngồi đối diện cô là một cặp đôi, bọn họ nắm tay nhau vô cùng tình cảm, cô gái tựa vào vai chàng trai, cả hai cùng nghe chung một cái tai nghe, tình tứ nói cười, dáng vẻ hạnh phúc giống hệt như cô và Hạ Si Lễ cách đây vài phút.

Lúc đến, họ đi cùng nhau nhưng lúc về thì chỉ còn một mình cô.

Nhưng so với mất mát thì Ôn Lê cảm thấy lo lắng cho Hạ Si Lễ nhiều hơn, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho anh.

【Em đã ngồi xuống rồi.】

【Em có mua cho anh hai viên kẹo, ăn vào tâm trạng sẽ tốt hơn.】

Tin nhắn gửi đi nhưng lại không thấy anh trả lời.

Cô chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, màn hình tối đi thì ngón tay cô lại vô thức chạm vào.

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, trong chốc lát Ôn Lê ngửi thấy mùi cam quýt trong trẻo quen thuộc, cô ngẩng đầu lên—

Hạ Si Lễ thở hổn hển chạy tới ngồi bên cạnh cô, đối diện với ánh mắt của cô anh ổn định lại hơi thở rồi nhẹ nhàng nói: “Trước mắt cứ đưa em về Nam Đàn đã.”

“Khó khăn lắm mới mang được em về.” anh thản nhiên nói, “Lỡ bị ai lừa đi mất thì ai đền bạn gái cho anh.”

Ôn Lê không cách nào diễn tả được mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô lúc này, có ngạc nhiên, có xót xa, cũng có cảm động, mọi cảm xúc lẫn lộn với nhau như biến thành một ly nước chanh lòng cô, chua xót nhưng vẫn ngọt ngào.

“Kịp thời gian để anh về Kinh Bắc không?”

Hạ Si Lễ “ừ” một tiếng: “Đã mua vé máy bay rồi.”

Trên đường đi, Ôn Lê chủ động nắm tay anh, thường ngày bàn tay to lớn của anh luôn ấm như một cái lò sưởi, vậy mà bàn tay ấy lúc này lại lạnh như băng.

Ôn Lê muốn xoa ấm tay cho anh nhưng chưa kịp làm gì tay đã bị Hạ Si Lễ nắm chặt, anh cúi đầu nhìn cô, khàn giọng cười cười: “Biết anh đang nghĩ gì không?”

“Đang nghĩ gì?”

Khuôn mặt mang theo kiêu ngạo bất cần của Hạ Si Lễ chợt kề sát gần Ôn Lê trong gang tấc, vai cô trở nên nặng trĩu vì có ai đó đang vùi mặt trong hõm cổ cô, giọng điệu anh thản nhiên: “Muốn cưới em.”

“Nếu 18 tuổi có thể kết hôn thì tốt biết bao.”

Tim Ôn Lê lỗi một nhịp, đầu cổ má tai đều đã nhuốm hồng, trái tim nhỏ bé của thiếu nữ đang đập điên cuồng. 

Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái loa tàu đã phát thông báo sắp đến ga Nam Đàn. Lúc Hạ Si Lễ và Ôn Lê xuống tàu, ra đến cổng thì đã thấy Lý Dịch Từ và Sầm Khê đang chờ ở đó.

Hạ Si Lễ mua vé tàu đi ra sân bay, chỉ còn vài phút là tàu lại khởi hành. Ôn Lê bị Sầm Khê kéo tay, cô nhìn Hạ Si Lễ nói vài lời với Lý Dịch Từ sau đó lại nhìn cô làm động tác ngoéo tay.

Trong tiếng hò reo của Sầm Khê, Ôn Lê bước về phía anh, thân ảnh cao lớn của Hạ Si Lễ chắn trước mặt cô, một tay anh nhét túi, nhân lúc mọi người đều bận rộn đi tới đi lui tấp nập, Hạ Si Lễ thản nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi Ôn Lê: “Đi đây.”

Đến khi Ôn Lê hoàn hồn phản ứng lại thì Hạ Si Lễ đã lên tàu.

“Hạ Si Lễ nói gì với cậu vậy?” Sầm Khê hỏi cô.

“Đỏ mặt rồi.”

Nơi khóe miệng Ôn Lê vẫn còn lưu lại nhiệt độ môi anh ấm áp cùng vị kẹo ngọt ngào, anh vừa mới ăn kẹo mà cô mua cho anh.

“Không có gì đâu mà…”

“Còn không phải là mấy trò cẩu lương giữa mấy cặp đôi hay sao.” Sầm Khê hừ một tiếng.

“Mà sao dạo này  Hạ Si Lễ hay về Kinh Bắc thế nhỉ? Không lẽ trước khi khai giảng anh ta định không về Nam Đàn nữa mà ở lại Kinh Bắc đón năm mới luôn à?”

Ôn Lễ rũ mắt im lặng, vì cô cũng không biết.

Cô chỉ mong Hạ Si Lễ bình an vui vẻ là được rồi.



Hơn 8 giờ tối, Hạ Si Lễ đến bệnh viện.

Cận Tư Tự và Lăng Tô Nhiễm đã chờ ở cửa phòng cấp cứu, bên phía nhà họ Si không có ai đến, chỉ cử đến một người quản gia và 4-5 vệ sĩ.

Càng không cần nhắc đến nhà họ Hạ.

“A Xa, sao cậu lên đây được? Không phải dưới sảnh bệnh viện đầy phóng viên sao?” Cận Tư Tự hỏi.

Hạ Si Lễ đã ngồi cả ngày, mắt trũng sâu trông vô cùng mệt mỏi lại biếng nhác, anh hờ hững nói: “Trực tiếp đi thẳng lên đây.”

Từ lúc Hạ Si Lễ còn nhỏ thì Si Gia Nhan đã không thích anh nên bà chưa bao giờ công khai bất cứ điều gì liên quan đến anh cả. Năm bà giải nghệ, đám phóng viên đoán già đoán non rằng bà vì kết hôn sinh con nên mới giải nghệ nhưng tuyệt nhiên không một ai biết rõ được nữ minh tinh này năm đó đã kết hôn với ai, đã có con hay chưa.

“Đừng lo, dì Si được phát hiện kịp thời nên chắc chắn sẽ không sao đâu.” Lăng Tô Nhiễm nói, “Cậu đã ăn gì chưa?”

Biểu tình trên mặt Hạ Si Lễ cuối cùng cũng có chút biến chuyển, anh nhướng mày im lặng, rất lâu sau mới đáp lại bằng giọng khàn khàn: “Vợ mua đồ cho tôi ăn trước khi đi rồi. “

“Ô”

“Đã gọi tiếng vợ luôn rồi, tiến triển tốt đấy.” Lăng Tô Nhiễm trêu chọc, “Là Ôn Lê xinh đẹp sao?”

“Còn là ai được nữa?” Hạ Si Lễ nhướng mắt.

Cận Tư Tự nhìn anh: “Quyết định rồi à?”

Hạ Si Lễ chỉ nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

“A Xa, cậu biết rõ những gia tộc như chúng ta đều không được phép tự tiện kết hôn mà.”

Hạ Si Lễ đứng dựa vào tường, anh khẽ cười nhưng trong ánh mắt lại không có lấy một tia vui vẻ: “Nhà họ Hạ và nhà họ Si không thể kiểm soát tôi.”

“Họ chưa bao giờ nhớ đến tôi, cũng không cần tôi.”

Cận Tư Tự và Lăng Tô Nhiễm im lặng.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, Hạ Si Lễ nhanh chóng bước đến chỗ bác sĩ nhưng anh chỉ mím môi im lặng không dám dò hỏi gì.

“Cũng may là được đưa đến kịp thời, vết cắt của bệnh nhân rất sâu nhưng may mắn là chưa cắt đến động mạch, bây giờ chỉ cần chờ bệnh nhân tỉnh lại, sau đó nhớ không cho nhìn thấy dao nữa nữa là được.” Bác sĩ tháo khẩu trang nói.

Y tá đẩy Si Gia Nhan vào phòng bệnh, bà im lặng nằm đó, gương mặt tái nhợt, Hạ Si Lễ nhìn bà, giọng khàn khàn: “Cảm ơn bác sĩ.”

Hạ Si Lễ nói với Cận Tư Tự và Lăng Tô Nhiễm: “Các cậu về đi, tối rồi”

“Chưa muộn, mình với——” lời của Lăng Tô Nhiễm bị Cận Tư Tự cắt ngang.

“Chìa khóa xe đây, tôi và Lăng Tô Nhiễm còn xe khác, để xe lại lát nữa cậu về nhà tắm rửa cũng tiện.” Cận Tư Tự ném chìa khóa xe cho anh nói, “Đi đây.”

Hạ Si Lễ chụp lấy chìa khoá xe: “Cảm ơn.”

Lăng Tô Nhiễm còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Cận Tư Tự kẹp cổ lôi lôi kéo kéo xuống thang máy.

Đợi mọi người đi rồi thì Hạ Si Lễ mới nhướng mắt hỏi: “Mẹ tôi sao lại thành thế này?

Người quản gia do dự một lúc, cuối cùng cũng nói: “Kể từ khi ly hôn với Hạ Lĩnh thì tình trạng của bà ấy vẫn luôn không tốt, bác sĩ chẩn đoán là trầm cảm nặng. Lâu lâu bà ấy đến tìm Hạ Lĩnh thì lại thấy ông ấy với… người phụ nữ kia, còn có đứa con riêng kia nữa, phải chịu nhiều đả kích nên tâm tình bất ổn, cãi nhau với người phụ nữ đó, ba cậu…tất nhiên là bênh vực người phụ nữ kia…Sau khi về nhà thì…”

Hạ Si Lễ không có biểu cảm gì, anh chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi bước vào phòng bệnh của Si Gia Nhan, anh cong chân móc một cái ghế qua ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Si Gia Nhan một hồi lâu, anh cười nhạt: “Tự tử thì có ích gì? Cuối cùng thì ông ta đã đến thăm mẹ chưa?”

Lần trước anh về Kinh Bắc là để bàn bạc chuyện ly hôn giữa nhà họ Hạ và nhà họ Si. Si Gia Nhan từ lâu đã chán ghét Hạ Si Lễ, còn Hạ Lĩnh thì cũng đã có con trai với người phụ nữ ông ta yêu, tất nhiên cũng chỉ yêu thương con trai của bọn họ mà thôi. 

Chỉ còn lại Hạ Si Lễ cô độc lẻ loi một mình.

Anh ngồi trong phòng bệnh một lúc rồi cầm lấy chìa khoá xe đi thẳng xuống hầm. Chiếc siêu xe sang trọng lao như một con thú dữ trên đường, nửa tiếng sau xe của Hạ Si Lễ dừng lại trước một biệt thự ở ngoại ô phía tây.

Vừa vào cửa, Hạ Si Lễ đã thấy Hạ Lĩnh đang chỉ đạo người phụ nữ kia vứt bỏ tất cả đồ đạc từng thuộc về anh và Si Gia Nhan.

Hạ Lĩnh ôm Triệu Thanh Âm: “Từ nay đây là nhà của chúng ta, em và Tiểu Chấp muốn mua gì cứ mua, muốn trang trí thế nào cũng được.”

Hạ Si Lễ nở một nụ cười đầy châm biếm, đôi mắt anh sắc lẹm như dao: “Nhà của các người?”

“Đây là tài sản của nhà họ Si! Hạ Lĩnh, ông ăn bám nhiều đến mức không viết được chữ Si nữa rồi đúng không?”

Hạ Lĩnh ghét nhất là mấy chữ “ăn bám” này rớt trên người mình, ông ta tức giận đến mức lồng ngực đã phập phồng: “Hưng thịnh quyền thế của nhà họ Si làm gì còn nữa, bây giờ nhà họ Hạ làm ăn lớn như vậy, tất cả đều là công lao của tao!”

Hạ Si Lễ nhếch môi cười khinh bỉ: “Tất cả là công lao của ông?”

Hai tay anh đút túi, trên môi anh là nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong đáy mắt đã bốc lên một ngọn lửa giận kinh người. Hạ Si Lễ bất chợt đá mạnh vào ghế sofa, tạo ra âm thanh chói tai khi chân ghế ma sát với sàn đá cẩm thạch.

“Hạ Lĩnh! Mẹ kiếp, tôi đã từng nói với ông rồi mà, ông giở mấy trò ruồi muỗi đó nữa thử xem?”

Cơn lửa giận bốc lên ngùn ngụt khiến cho vẻ mặt Hạ Si Lễ trở nên u ám lạnh lùng, anh cắn răng gằn từng chữ một: “Nếu không nhờ phúc của ông thì mẹ tôi làm sao mà phải nhập viện cấp cứu?”

Hạ Lĩnh chỉ tay vào anh, giận dữ rống lên: “Đó là do mẹ mày tự tử, cô ta phát điên rồi thì nên bị nhốt trong bệnh viện tâm thần cả đời đi!”

“Lão Hạ, đừng nói nữa! A Xa cũng là lo lắng cho Si Gia Nhan thôi, dù sao thì cô ấy cũng là vợ cũ của ông mà. Còn A Xa nữa, sao con lại nói chuyện với ba con như vậy, phải học Tiểu Chấp nghe lời ba con hơn mới được.

À, chắc con chưa gặp Tiểu Chấp bao giờ nhỉ? Tiểu Chấp nhỏ hơn con một tuổi, hiện vẫn còn đang ở nước ngoài.” Triệu Thanh Âm ngồi bên cạnh, vừa đưa trà cho Hạ Lĩnh vừa nói.

Hạ Si Lễ nhìn Triệu Thanh Âm thản nhiên nói: “Ồ, vậy bà có muốn đi thăm con trai bà một chuyến không? Cần thì tôi cho người sắp xếp vé máy bay ngay lập tức?”

“Tự hào về một đứa con riêng quá nhỉ?” Anh cười giễu cợt, “Bà muốn bàn dân thiên hạ ai cũng biết về đứa con hoang này lắm phải không?”

Sắc mặt Triệu Thanh Âm dần trở nên tái mét.

Hạ Lĩnh tức giận đập bàn một cái rồi tiện tay quơ luông tách trà ở bên cạnh ném về phía Hạ Si Lễ. Anh không tránh nên bị tách trà đập vào chân mày, tách trà rớt xuống sàn vỡ đánh choang một tiếng, máu từ chân mày anh cũng bắt đầu chảy xuống.

Hạ Si Lễ liếm mép môi cười ra tiếng, Hạ Lĩnh không chịu được vẻ mặt này của anh nên lại tiến thêm một bước, giơ tay tát anh một cái.

“Không dạy dỗ mày thì mày quên luôn ba mày là ai à?!”

Hạ Lĩnh còn định xông lên đánh tiếp, Hạ Si Lễ bật cười chế giễu, trong nháy mắt anh ngẩng mặt nhấc chân đá ông ta ngã xuống sofa.

Triệu Thanh Âm trợn mắt hét lên: “Lão Hạ!”

Hạ Si Lễ bước nhanh tới, nắm cổ áo Hạ Lĩnh đè ông ta xuống sofa, cười lạnh: “Bây giờ mẹ tôi còn đang ở bệnh viện nên tôi không muốn làm ầm ĩ với các người, cũng không có tâm trạng để ở đây đùa giỡn, tôi đến đây chỉ muốn nói một câu—”

Anh cuối đầu nghiến răng gằn từng tiếng: “Mẹ kiếp, những thứ thuộc về nhà họ Si, ông đừng mơ lấy được dù chỉ là một xu! Mẹ tôi, ông cũng phải đến thăm, nếu bà ấy lại có vấn đề gì thì…Hạ Lĩnh, ông cũng biết tôi đã từng chết một lần rồi nên bây giờ tôi cũng không ngại ăn cơm tù lắm đâu.”

Nói dứt lời thì Hạ Si Lễ buông Hạ Lĩnh ra, anh đóng sầm cánh cửa ngăn chặn tiếng chửi của Hạ Lĩnh rồi bước thẳng ra khỏi biệt thự.

“Lão Hạ, bây giờ phải làm sao đây? Có khi nào nó sẽ nói với Hạ lão gia kia không cho Tiểu Chấp của chúng ta về nước không?” Triệu Thanh Âm ngồi trên sofa ôm mặt khóc nức nở.

Hạ Lĩnh ôm bà ta an ủi: “Sao có thể như vậy được. Không sao đâu, Tiểu Chấp nhà ta chắc chắn có thể về mà.”

Nói xong, Hạ Lĩnh nhìn ra cửa lại bắt đầu chửi rủa: “Điên y như mẹ của nó vậy.”

Đợi Hạ Lĩnh lên lầu, Triệu Thanh Âm mới lấy lại tinh thần, bà ta cầm điện thoại lên bắt đầu gọi điện: “Việc tôi bảo anh điều tra lần trước đã điều tra xong chưa?”

Trước đó Hạ Lĩnh nói với bà ta rằng Hạ Si Lễ lần này lại phá lệ xin ông ta tiền, mà Triệu Thanh Âm làm sao có thể để tiền chảy vào túi anh dễ dàng như vậy được. Bà ta khóc lóc náo loạn với Hạ Lĩnh một hồi: “Tiểu Chấp học lớp mười một rồi, muốn có thành tích tốt thì chúng ta phải đầu tư cho con nó nhiều một chút. Nào là tiền học phí hằng năm ở nước ngoài, tiền tiêu vặt chơi bời với bạn bè, cái gì cũng cần đến tiền cả. Anh cũng biết trường học bên đó, mấy đứa con nhà giàu đứa nào cũng lái siêu xe đi học, con trai của chúng ta cũng phải có, không thể để họ coi thường Tiểu Chấp được.”

Nhờ có Triệu Thanh Âm thổi gió bên tai mà Hạ Lĩnh cuối cùng chỉ đưa cho Hạ Si Lễ có 5 vạn tệ.

“Đấu quyền, đua xe, chơi bóng, nó thực sự thiếu tiền lắm à?” Triệu Thanh Âm cười ra tiếng, bà ta ác độc nói, “Vậy thì để họ chăm sóc nó thêm một chút nữa đi.”

“Chết? Nó mà chết thì càng tốt, như vậy thì trên đời này không còn ai tranh giành với con trai tôi nữa.”



Hạ Si Lễ rời khỏi biệt thự, đúng lúc đó có điện thoại của Cận Tư Tự gọi đến.

“Xong việc chưa, xong rồi thì qua đây.”

Cận Tư Tự gửi cho anh địa chỉ một quán bar, Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn, địa chỉ quán bar gần biệt thự nhà họ Hạ.

Cận Tư Tự biết anh sẽ đến tìm Hạ Lĩnh tính sổ.

Bên trong quán bar đầy khói mù mịt, tiếng nhạc vang dội đinh tai nhức óc, bên trên sân khấu có một cô gái với mái tóc đen gợi cảm đang uốn éo quanh cột kim loại lạnh lẽo. 

Hạ Si Lễ vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của không ít người. Dáng người anh cao lớn vạm vỡ, gương mặt anh lạnh lùng với đôi mắt sắc sảo, cả người đều mang theo khí chất kiêu ngạo khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

Lăng Tô Nhiễm nói: “Cận Tư Tự, hai người các cậu thật sự là mặc chung một cái quần mà lớn lên à? A Xa muốn cái gì là cậu liền đưa cậu ấy cái đó.”

Cận Tư Tự chỉ im lặng mỉm cười cầm ly rượu lắc lắc.

Hạ Si Lễ cầm lấy ly rượu bên cạnh, ngửa cổ uống hết, vài giọt rượu rớt ra ngoài men theo đường viền quai hàm bén nhọn chảy xuống yết hầu nam tính, nốt ruồi đen như làm tăng thêm sức quyến rũ mê người của anh.

Ngồi xung quanh cũng là đều là những cậu ấm cô chiêu có tiếng ở Kinh Bắc, nhìn qua trang phục là có thể nhìn ra gia thế giàu có của họ. Có một cô gái cầm ly rượu đi đến trước mặt Hạ Si Lễ, cô ta rõ ràng là bị vẻ ngoài chết người của anh thu hút.

“Có bạn gái chưa?”

Hạ Si Lễ lại uống thêm một ly, đuôi mắt anh rất dài, bên trong ánh mắt sâu thẳm là thâm tình không thể che giấu. Bị ánh mắt đào hoa của anh quét qua khiến cho cả người cô gái kia mềm nhũn.

Anh không trả lời cô ta mà chỉ im lặng tự mình uống rượu.

Cô gái cũng không tức giận, cô ta điều chỉnh tư thế, tay vừa định vịn vào vai Hạ Si Lễ để ngồi lên đùi anh thì bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng: “Cút.”

“Anh biết tôi là ai không!?” Cô gái lần đầu bị mất mặt trước đám đông thì tức giận đỏ mắt.

Hạ Si Lễ chẳng thèm quan tâm xung quanh, hờ hững nói: “Không để ý đến cô, cô còn không hiểu ý tứ là gì à?”

“Ông đây đã có chủ rồi.” anh lạnh giọng nói làm cho cô gái căm giận nhìn anh rồi vùng vằng bước đi.

Hạ Si Lễ lại tiếp tục uống, Lăng Tô Nhiễm đẩy nhẹ tay Cận Tư Tự, cậu ta giật lấy ly rượu trên tay Hạ Si Lễ: “A Xa, cậu không biết bản thân bị dị ứng à?”

Cú đá ở biệt thự nhà họ Hạ lúc nãy đã khiến Hạ Si Lễ bị rách cơ sườn, miệng vết thương lúc đánh quyền cũng bị xé ra đau nhức.

Cơ thể đau nhức, đầu óc thì như đang chứa hàng trăm cục đá nặng nề, trái tim anh đập càng lúc càng mạnh.

Anh khàn giọng: “Tôi biết rõ cơ thể mình.”

Chỉ một giây sau, Hạ Si Lễ mặt mày tái mét ngã xuống đất.

“A Xa!”…



Ôn Lê vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời từ Hạ Si Lễ.

Lúc một giờ sáng, cô mở điện thoại lần nữa thì phát hiện ra rằng Lăng Tô Nhiễm đã đăng một trạng thái lên vòng bạn bè vài giờ trước.

Ôn Lê mở ra xem, đó là một đoạn video.

Trong quán bar, đèn nhấp nháy mờ ảo quét qua lại, một cô gái ăn mặc gợi cảm uốn éo trên sân khấu, màn hình video lắc lư theo tiếng nhạc chói tai, ống kính chợt quét qua một đôi tay quen thuộc.

Trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn nam khắc hình một chiếc lá màu xanh lục, vết bớt hình trái tim màu hồng nổi bật trên bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh.

Ôn Lê mím môi, trong lòng thấy rầu rĩ.

Hóa ra anh đang ở quán bar.

Cô lại gửi tin nhắn cho Hạ Si Lễ nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ anh.

Ôn Lê suy nghĩ rất nhiều, lòng cô rối thành một mớ bòng bong không có đường gỡ. Hạ Si Lễ vốn là người Kinh Bắc, bạn bè của anh cũng ở Kinh Bắc, đó là nơi người Nam Đàn các cô không thể tùy tiện đặt chân tới.

Một ngày nào đó anh cũng sẽ rời đi.

Những gì cô không có, Lăng Tô Nhiễm có, cô không thể ở Kinh Bắc để ở bên cạnh anh ấy, nhưng Lăng Tô Nhiễm có thể, ngay cả khi không có Lăng Tô Nhiễm thì cũng sẽ có hàng tá những cô gái khác tốt hơn cô sẵn sàng ở bên cạnh anh.

Trong bóng tối, Ôn Lê nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong lòng chợt dâng lên một loại xúc động không tên. Cô đứng dậy thay đồ, mặc áo lông, mím môi lấy hết can đảm mở khung chat với Lăng Tô Nhiễm ra: 【Xin chào, em là Ôn Lê】

Lăng Tô Nhiễm trả lời rất nhanh: 【Có chuyện gì vậy, mỹ nữ?】

Ôn Lê nhét tiền vào túi áo, lại lấy thêm đồ sạc rồi bước ra cửa gọi một chiếc taxi đến thẳng ga tàu. 

Cô nhìn vào màn đêm tối mịt bên ngoài cửa sổ xe, cả người cô nóng ran, không gian trong xe vắng lặng chỉ còn lại nhịp tim đập liên hồi rõ mồn một. 

Ôn Lê ngồi trên xe nhắn tin cho Lăng Tô Nhiễm: 【Hạ Si Lễ không trả lời tin nhắn của em, anh ấy có ổn không ạ?】

Trong đầu Ôn Lê vẫn đọng lại hình ảnh Hạ Si Lễ sau khi gọi điện thoại tại rạp chiếu phim, anh đã hứa sẽ gửi tin nhắn cho cô, cô chọn tin tưởng những gì anh nói nên không muốn bản thân cứ mãi nghĩ ngợi lung tung.

Một lúc lâu sau thấy Lăng Tô Nhiễm không trả lời nên trong lòng Ôn Lê dâng lên một loại dự cảm không lành: 【Anh ấy gặp chuyện gì rồi phải không?】

Vài phút sau, Lăng Tô Nhiễm trả lời: 【Cậu ấy đang ở bệnh viện】

Ôn Lê giật mình: 【Có thể cho em biết là bệnh viện nào không?】



Lúc Hạ Si Lễ tỉnh dậy đã là 7 giờ sáng hôm sau.

Anh mở mắt nhìn trần nhà màu trắng, trong không khí đầy mùi thuốc khử trùng.

“Đừng nhìn nữa, cậu đang ở bệnh viện.” Cận Tư Tự nói, “Cậu bị sao vậy?”

Giọng anh khàn đặc: “Cái gì?”

Cận Tư Tự không kiêng dè gì nói thẳng: “Bác sĩ nói cơ thể cậu đâu cũng toàn vết bầm, gãy 4 cái xương sườn, cánh tay thì trật khớp, mấy vết thương này của cậu không nghỉ ngơi nửa năm thì không có đường khỏi đó cậu biết không?!”

“Chưa hết, cậu biết rõ bản thân dị ứng với rượu mà vẫn cố chấp uống, cậu muốn chết lắm rồi phải không?”

“Rốt cuộc thì cậu ở Nam Đàn làm cái quái gì vậy?”

Hạ Si Lễ đối diện với Cận Tư Tự biết bản thân cũng không cần nói dối nên chỉ nhẹ giọng nói: “Đấu quyền, kiếm tiền.”

“Tiền của anh em tôi không thể lấy.” Anh chặn lời Cận Tư Tự.

Lý do Hạ Si Lễ liều mạng đấu quyền như vậy Cận Tư Tự cũng đoán được một phần.

“Vì Ôn Lê?” Cận Tư Tự nhàn nhạt hỏi.

Hạ Si Lễ chỉ im lặng nhìn anh.

Cận Tư Tự nói: “Lần trước cậu nhờ tôi hỏi về phẫu thuật bắc cầu tim.”

Nhà Cận Tư Tự ở Kinh Bắc có mở vài bệnh viện nên có quan hệ với rất nhiều bác sĩ có tiếng trong ngành.

Hạ Si Lễ trước giờ luôn kiêu ngạo, anh cũng có không ít các mối quan hệ ở đất Kinh Bắc này nhưng lần này anh lại chủ động nhờ vả Cận Tư Tự tìm hiểu về tỷ lệ thành công của các ca phẫu thuật bắc cầu tim cho người già, cũng như nhờ Cận Tư Tự đặt hẹn trước với bác sĩ danh tiếng trong nước để thực hiện phẫu thuật.

“Cô ấy có biết cậu đấu quyền để kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội cô ấy không?” Cận Tư Tự hỏi.

Hạ Si Lễ căng thẳng cắn chặt quai hàm, khuôn mặt đỏ bừng do dị ứng: “Đừng để cô ấy biết.”

Dùng sức nói chuyện nhiều quá lại khiến cho xương sườn bị đau, anh ho thêm vài tiếng, cảm giác đau đớn như bị lăng trì bao trùm toàn bộ cơ thể.

Tiếng ho kìm nén vang vọng khắp phòng bệnh.

“Em gái? Sao em lại đứng đây mà không vào?”

Tiếng nói của y tá vang lên khi cô ấy mở cửa bước vào.

Hạ Si Lễ vô thức nhìn về phía cửa thì thấy Ôn Lê – người đáng lẽ lúc này đang ở Nam Đàn mới phải, lại đang đứng ở cửa phòng bệnh của anh.

Cô mặc áo lông trắng, ôm hộp giữ nhiệt mới toanh, mái tóc dài do ngồi tàu suốt đêm nên có hơi rối, đôi mắt đỏ hoe ngập nước đang nhìn anh chằm chằm.

Cô nghe thấy hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!