Về đến nhà, Ôn Lê lấy bông hồng giấy ra để lên bàn. 

Dưới ánh đèn, cô phát hiện ra giấy dùng để xếp bông hồng này là giấy mạ vàng, các cạnh của cánh hoa hồng dường như đã hơi mòn một chút, trông không giống như mới được xếp mà đã được ai đó thường xuyên mân mê.

Ôn Lê cũng không muốn nghĩ nhiều, khoé môi thiếu nữ cong cong, cô tựa cằm lên bàn ngắm bông hoa hồng nửa giờ đồng hồ, sau đó cẩn thận cất lại vào ngăn kéo.



Kết quả của cuộc thi Olympic Toán học sẽ được công bố vào thứ Ba.

Buổi trưa lúc cả bọn cùng nhau ăn cơm thì lại nói tiếp chuyện này, Thời Diên cắn một miếng chân gà hỏi: “Nghe nói đề thi lần này không dễ, các cậu thi thế nào?”

Ôn Lê buông đũa: “Sẽ ổn thôi ạ.”

Lý Dịch Từ: “Tôi không đủ thời gian để làm câu hỏi tổng hợp cuối cùng.”

Hạ Si Lễ lười biếng hất cằm về phía Ôn Lê, chậm rãi nói: “Giống cô ấy.”

Thời Diên liếc nhìn Hạ Si Lễ, sau đó lại nhìn Ôn Lê tò mò hỏi: “Lần này các cậu nghĩ điểm ai sẽ cao hơn?”

“Ở vòng  sơ khảo thì điểm của Ôn Lê nhỉnh hơn anh Hạ một chút đó…” Anh nháy mắt với Hạ Si Lễ.

“Còn lần này….”

Ôn Lê do dự một chút mới nói: “Chắc là điểm Hạ Si Lễ sẽ cao hơn đó.”

Cô liếc nhìn Hạ Si Lễ, anh đang lười biếng ngồi trên ghế, khoé môi cong cớn cười, khi cô nhìn về phía anh thì thiếu niên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt họ chạm nhau.

Ôn Lê vội vàng dời tầm mắt, trái tim đập loạn nhịp.

“Đúng rồi, giáo viên chủ nhiệm của lớp mọi người có nhắc gì tới tiệc mừng năm mới không?”

Thời Diên phàn nàn: “Chả hiểu sao mấy chuyện này luôn đến tay tôi nữa, lão Hà còn nói cái gì mà vì tôi hoạt bát lanh lợi, có mối quan hệ bạn bè rộng lớn nên chắc cũng sẽ lôi kéo được vài người đến buổi tiệc.”

Thời Diên lẩm bẩm: “Aida, bộ tôi có sức hút dữ vậy sao?”

“…”

Thời Diên lôi kéo Lý Dịch Từ cùng Hạ Si Lễ: “Nè nè chúng ta là anh em phải không? Các cậu hãy vì tình nghĩa huynh đệ bền chặt mà đăng ký tham giúp tôi đi?”

Lý Dật Từ nhìn cũng không thèm nhìn: “Không phải anh em.”

Thời Diên lại nhìn sang cầu cứu Hạ Si Lễ, anh đang uể oải dựa vào ghế, hai chân dang rộng, hai tay buông thõng tự nhiên, một nửa gương mặt anh ẩn trong bóng tối làm nổi bật dáng vẻ phóng túng và hoang dã của anh

Anh hờ hững rũ mắt: “Không đi, chán lắm.”

Hạ Si Lễ từ chối một cách thẳng thừng.

Vẻ mặt Thời Diên đầy bi thương nói: “Sao hai người các cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”

“Ôn Lê.” 

Đột nhiên có một nữ sinh cùng lớp đi tới nói với Ôn Lê: “Giáo viên tiếng Anh bảo cậu ăn cơm trưa xong thì đến văn phòng tìm cô ấy.”

Ôn Lê đứng dậy nói: “Vậy mình đi tìm giáo viên chút.”

Sau khi cô rời đi thì Sầm Khê mới thần thần bí bí nói: “Sinh nhật của Lê Lê là dịp tết Nguyên Đán này đó.”

Hạ Si Lễ nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn cách đó không xa nhướng mày: “Ngày 01/01?”

“Đúng vậy.” Sầm Khê ôm cằm nói với bọn họ: “Hôm đó chúng ta tổ chức sinh nhật cho Lê Lê đi, em sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật trước cho.”

“Được đó.”

“Hẹn vậy nha!”

Khi quay lại lớp học, Hạ Si Lễ thản nhiên ngước mắt nhìn Thời Diên: “Tiệc mừng năm mới, tôi đăng ký.”

Trên mặt Thời Diên tràn đầy kinh ngạc: “Mẹ kiếp, cậu nghiêm túc đấy à anh Hạ? Cậu không được lật mặt nói hai lời với tôi đâu đó.”

Hạ Si Lễ lười biếng đáp: “Sao vậy, không được thì thôi vậy.”

“Được, được, được, tôi mừng như hái được sao trên trời đây!” 

Thời Diên lại hỏi: “Sao đột nhiên anh Hạ lại đồng ý tham gia vậy?”

Hạ Si Lễ liếc cậu ta một cái, vừa xoay bút vừa nói: “Đoán xem.”

“Khỏi đi, ai có thể đoán được cậu đang nghĩ gì chứ.” 

Thời Diên khoác tay lên vai Hạ Si Lễ trêu chọc: “Nếu tất cả nữ sinh trong trường biết cậu sẽ tham gia biểu diễn văn nghệ thì có khi đêm đó điện thoại của cậu sẽ cháy máy vì nhận lời mời kết bạn liên tục mất.”

Hạ Si Lễ cười cười mở điện thoại, bình tĩnh nói: “Không phải việc của tôi.”

“…”



Ôn Lê từ văn phòng giáo viên đi ra trên tay còn cầm theo mấy đề thi tiếng Anh.

Vì điểm thi tháng lần này của Ôn Lê cải thiện rất nhiều nên giáo viên tiếng Anh cố ý tạo điều kiện cho cô được ôn tập nhiều hơn, giáo viên tiếng Anh thậm chí còn tìm giúp cô đề thi tiếng Anh mới nhất của trường Trung học phụ thuộc.

Quay trở lại lớp học, Ôn Lê đang định sửa lại những câu hỏi sai trong bài kiểm tra Vật lý thì điện thoại dưới hộc bàn rung lên.

Thấy ảnh đại diện của Hạ Si Lễ nhảy ra gửi tin nhắn tới thì cô sửng sốt.

【L: Cá cược không? 】

Đầu ngón tay Ôn Lê lướt nhẹ gõ chữ:【Cược cái gì? 】

【L: Cược kết quả vòng thi bán kết lần này, người thua phải thực hiện một yêu cầu của người thắng. 】

Ôn Lê do dự một chút: 

【Bất kể là yêu cầu gì cũng phải thực hiện sao?】

【L: Không yêu cầu gì quá đáng đâu.】

Ôn Lê: 【Câu hỏi tổng hợp cuối cùng em không nắm chắc lắm nên em cược điểm anh sẽ cao hơn.】

【L: OK, vậy tôi sẽ cược ngược lại với em.】

Vì có trận cá cược này nên Ôn Lê rất mong đợi và hồi hộp về kết quả của cuộc thi sẽ được công bố vào ngày mai.

Buổi chiều, Ôn Lê và Sầm Khê đến khu căng tin ăn cơm, trên đường quay lại lớp học không ngờ lại đụng phải Tống Trì.

Đã hai tuần trôi qua mà vết bầm trên mặt Tống Trì vẫn chưa tan, cánh tay phải vẫn còn đang bó bột, khi nhìn thấy Ôn Lê thì mặt mày hầm hầm đầy sát khí.

“Tôi vắng mặt có vài hôm thôi mà ở trường đã xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện.”

Tống Trì nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Dụ dỗ Hạ Si Lễ còn chưa xong mà đã tính chuyện dụ dỗ thêm nam sinh trường khác?”

Ôn Lê không có hứng thú cùng cậu ta nhiều lời nên kéo tay Sầm Khê đi vòng qua người Tống Trì.

Vậy mà Tống Trì lại cà lơ phất phơ chặn đường họ: “Đi cái gì mà đi? Tôi đã nói xong đâu?”

Sầm Khê lo lắng siết chặt cánh tay Ôn Lê: “Tống Trì, đừng có mà làm càn, vẫn còn đang ở trong trường học đó.”

Tống Trì khinh khỉnh chế giễu: “Trường học thì sao nào?”

Ôn Lê bình tĩnh nói: “Tôi không có gì để nói với anh hết, tránh ra!”

Tống Trì liếm khóe môi cười cười: “Tôi cứ không tránh đó thì sao?”

“Không tránh?” Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau.

Ôn Lê quay người lại thì phát hiện Hạ Si Lễ đang đứng ở phía sau cô. Một tay anh đút túi còn tay kia đang cầm một lon soda, anh hờ hững ném cho Tống Trì một ánh nhìn sắc lẹm.

Hạ Si Lễ nhìn Tống Trì cười nhạo: “Không muốn bị đánh nhập viện lần nữa thì mau cút đi.”

Rõ ràng Hạ Si Lễ chỉ hờ hững nhìn một cái, tùy tiện nói một câu nhưng lại khiến cho Tống Trì rùng mình sợ hãi.

Lần trước khi đám người bên khối thể dục thể thao thất bại thảm hại dưới tay Hạ Si Lễ trong lần chạy điền kinh 3000m thì Tống Trì đã dẫn theo 4 nam sinh khác chặn đường Hạ Si Lễ, không ai ngờ rằng anh thản nhiên lấy 1 đánh 5, đánh tới mức cả bọn đều phải nhập viện.

Tống Trì tức giận nhìn anh nghiến răng nghiến lợi: “Lần này tạm bỏ qua cho tụi mày!”

Nhìn thấy cậu ta rời đi thì Sầm Khê mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá hôm nay gặp được Hạ Si Lễ.”

Đầu tháng 11, thời tiết ở Nam Đàn càng ngày càng lạnh, Ôn Lê đã bắt đầu mặc thêm áo len giữ ấm vậy mà Hạ Si Lễ lại giống như mình đồng da sắt, không biết lạnh là gì, anh chỉ khoác ở ngoài một cái áo khoác màu đen mỏng dính, kéo khóa cao đến tận cổ.

Hạ Si Lễ ngẩng đầu uống một ngụm soda, quả táo Adam nhô ra cuộn tròn lên xuống, anh bóp dẹp cái lon ném vào thùng rác bên cạnh rồi quay đầu nhìn bọn họ nói: “Đi thôi.”

Ba người chậm rãi đi lên phòng học, đưa hai cô về tận cửa lớp xong thì anh mới xoay người xuống lầu để về lớp của mình.

“Mợ nó, mình không ngờ Hạ Si Lễ uống soda thôi mà cũng gợi cảm chết đi được.” 

Sầm Khê hào hứng nhớ lại: “Yết hầu kia nam tính hút mắt như vậy, không biết lúc hôn lên thì có cảm giác gì nhỉ?”

Ôn Lê nhìn theo bóng lưng bóng lưng Hạ Si Lễ qua khóe mắt mà tim đập thình thịch, lơ đãng không phủ nhận: “Ừ.”



Thứ Ba, kết quả của vòng bán kết cuộc thi Olympic Toán học đã được công bố.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng với vẻ mặt đầy tự hào, tươi cười thông báo: “Hai bạn Ôn Lê và Trần Thượng lớp chúng ta lần lượt giành được hạng Nhất và hạng Nhì cấp tỉnh!”

“Chúc mừng em Ôn Lê tiến vào chung kết, nếu như kỳ này em có thể lọt vào top 60 thí sinh chung cuộc thì sẽ được Thanh Hoa, Bắc Đại hay những trường đại học trọng điểm khác tiến cử đi học đó!”

Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời cả lớp đều xôn xao.

“Chúng ta còn đang vật lộn với mớ kiến thức khó nhằn thì người ta đã chuẩn bị được cử đi học rồi, học muốn tróc da đầu mà Toán tôi thi được có 80 điểm thôi!”

“Tôi còn tưởng vừa rồi Ôn Lê đạt thành tích cao vậy chỉ vì may mắn thôi, ai ngờ cậu ấy giỏi thật, lại còn là người giỏi nhất trong hàng ngũ các đại thần nữa…”

“Tiếc cho lớp trưởng thật, còn thiếu chút nữa là cũng được vào vòng chung kết rồi, không ngờ lớp trưởng vậy mà lại không giỏi Toán bằng Ôn Lê chứ.

Cuối cùng thì đám học sinh trong lớp mới để ý đến vẻ mặt khó coi của  Trần Thượng, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu với nhau: “Đừng nói nữa…”

“…”

Sau giờ học, thầy chủ nhiệm gọi Ôn Lê ra hành lang với nụ cười trên môi: “Vòng chung kết đã được hoãn lại đến gần cuối tháng 12. Sắp tới ôn tập em cố gắng làm nhiều đề một chút, giáo viên phụ đạo cũng sẽ nỗ lực ôn tập cùng em, em không hiểu gì thì phải hỏi ngay nhé.”

Ôn Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Thầy chủ nhiệm vui vẻ cười nói: “Thứ Hai tuần sau nhà trường sẽ tổ lễ khen thưởng các em đạt giải, thuận tiện phát học bổng luôn. Được rồi, em về lớp đi.”

Ôn Lê cảm ơn thầy rồi quay trở lại lớp.

Cô chợt nhớ đến vụ cá cược với Hạ Si Lễ, vừa mở điện thoại lên thì phát hiện anh đã gửi cho cô 2 tin nhắn hồi 2 tiếng trước.

【L: hình ảnh.jpg】

【L: Đã dám cá cược thì dám nhận thua, mỗi tối phải qua nhà tôi.】

Khi Ôn Lê nhìn thấy hàng chữ ở cuối cùng thì tim cô lỡ nhịp, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô bấm vào bức ảnh do Hạ Si Lễ gửi qua, cũng không biết anh lấy thông tin ở đâu mà còn đầy đủ hơn cả lúc thầy chủ nhiệm thông báo.

Trên hình để rõ Ôn Lê cùng Hạ Si Lễ chung một tỉnh, mà điểm số của anh thì kém cô 2 điểm.

Sau khi bình tĩnh lại thì Ôn Lê mới dám trả lờitin nhắn:【 Qua nhà anh? 】

Hạ Si Lễ trả lời lại rất nhanh:【 Qua nhà tôi để dạy kèm Toán cho tôi, tôi sẽ kèm lại Vật lý và tiếng Anh cho em. 】

【L: Em lại nghĩ cái gì vậy? 】

Ôn Lê chỉ cần nhìn tin nhắn của anh thôi thì cũng đã tưởng tượng ra được dáng vẻ Hạ Si Lễ nhếch môi cười xấu xa. 

Mặt cô ửng đỏ:【 Nhưng môn Toán anh chỉ thấp hơn em có 2 điểm thôi… 】

【L: Thì sao?】

Trong lòng Ôn Lê hoang mang tột độ, với thành tích của Hạ Si Lễ thì rõ ràng anh không cần ai dạy kèm cho mình cả. 



Các học sinh tham gia thi vòng tiếp theo được đặc cách không cần học tiết tự học buổi tối, bù lại thì họ phải tham gia một lớp luyện thi đặc biệt, phải giải đề luyện thi liên tục, cứ cách một ngày thì sẽ có giáo viên phụ đạo đến giải đề và giảng giải các điểm sai.

Sau khi giải đề luyện thi xong thì Hạ Si Lễ sẽ chở  Ôn Lê về nhà bằng chiếc xe quen thuộc.

Vừa vào cửa thì Hạ Si Lễ lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch Lê vểnh đuôi kêu meo meo, chạy tới cọ vào chân Ôn Lê. Anh cau mày xách cổ Tiểu Bạch Lê ném sang một bên.

“Em vào phòng ngủ đợi đi.” Hạ Si Lễ hất cằm về phía một căn phòng nói với Ôn Lê.

Ôn Lê sợ hãi lắp bắp: “Phòng…phòng ngủ? Hay là cứ học ở phòng khách đi?”

Hạ Si Lễ nhìn cô gái nhỏ rũ mi, cô bất lực nắm chặt dây đeo balo, dáng vẻ sợ hãi lo lắng tột độ.

Vai Ôn Lê chợt nhẹ hẫng, ngước mắt lên thì thấy Hạ Si Lễ đã ném balo của cô lên ghế sofa.

Anh đột nhiên sáp lại gần cô, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ một tia tinh nghịch trong con ngươi đen bóng lấp lánh của anh, anh nhướng mày ngả ngớn nói: “Yên tâm, tôi sẽ động đến trẻ vị thành niên đâu.”

Một tràng cười trầm khàn mang theo giọng điệu đùa cợt ve vởn quanh tai Ôn Lê khiến cho vành tai cô đỏ bừng, trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, cô ép mình dời tầm mắt sang chỗ khác.

Hạ Si Lễ nhìn cô một chút lại nói: “Em ở đây làm bài trước đi.”

Ôn Lê nhẹ giọng “ừ” một tiếng đáp lời anh. Cô bắt đầu lôi đống đề ôn tập ra nghiêm túc giải đề, đang ghi ghi chép chép thì cô nghe tiếng bật bếp lửa vang lên.

Cô vừa định đứng dậy thì Hạ Si Lễ đã bưng hai cái mâm đi tới để lên bàn trà.

Một mâm có chà là, óc chó, đậu phộng và các loại hạt khác nhau, ở mâm còn lại có một đĩa cá hấp.

Hạ Si Lễ bình tĩnh nói: “Ngây ngốc gì ở đó vậy? Em ăn trước đi rồi học tiếp.”

Mắt Ôn Lê vô tình chạm phải con ngươi đen nhánh của anh, cô vô thức “a” một tiếng.

Anh lại quay vào bếp mang trứng hầm sữa ra cho cô, anh hờ hững nói: “Đây là trả công em dạy kèm Toán cho tôi.”

Cả căn phòng tràn ngập hương vị sữa bò ngọt ngào.

Ôn Lê sửng sốt, cô nhẩm tính tất cả những thứ này cộng lại có thể bằng tiền ăn gần một tháng của cô và bà nội, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Anh ăn đi, em không đói, với lại em dạy Toán cho anh thì anh cũng kèm Vật lý và tiếng Anh cho em mà. Còn nấu ăn cho em nữa thì người bị thiệt không phải là anh sao?”

Hạ Si Lễ ngả người ra sau, ngước mắt lên nhìn cô bình tĩnh nói: “Vậy đổ đi.”

Ôn Lê nhìn thấy anh sắp đổ đĩa cá hấp vào thùng rác thì mới nắm lấy cánh tay anh ngăn lại: “Anh thật lãng phí.”

Hạ Si Lễ lại nhìn cô nhàn nhạt nói: “Vậy ăn đi.”

“Nếu em ngất xỉu vì đói thì ai sẽ dạy kèm cho tôi?”

Ôn Lê nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sức khỏe của em cũng không đến nỗi nào, sao có thể đói tới mức ngất xỉu được chứ?”

Hạ Si Lễ nhìn cô từ trên xuống dưới, cảm nhận được ánh mắt áp bức của anh, khiến Ôn Lê khó chịu rũ mắt, cả người cũng co ro lại thành một quả bóng nhỏ. 

“Em nhìn em đi, tay chân thì nhỏ xíu, cả người gầy guộc xanh xao, có khi đánh nhau với Tiểu Bạch Lê em còn đánh không lại nữa kìa.” anh giở giọng điệu giễu cợt.

Ôn Lê: “…”

Hạ Si Lễ nhìn vành tai đỏ bừng của cô cười khẽ.

Cá hấp có kích thước vừa phải, không lớn lắm, nước sốt rưới lên cá, phần thịt cá tươi thì mềm và thơm vô cùng. 

Ôn Lê liếc nhìn Hạ Si Lễ đang cúi đầu giải đề, tóc cắt đầu đinh sát da đầu, đường nét gương mặt lạnh lùng cứng rắn.

Cô không ngờ Hạ Si Lễ vậy mà lại còn biết nấu ăn.

Nghĩ đến chuyện Cận Tư Tự từng kể về gia đình anh, chẳng lẽ đây là những gì anh học được khi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc? 

Nghĩ đến đây thì lòng Ôn Lê chợt nhói lên một cái, cô ăn không nổi nữa.

Một lúc sau, Ôn Lê đưa cho anh một cuốn tập: “Đây là một số câu hỏi em đã lọc ra, mai anh làm xong thì nộp lại cho em nha.”

Hạ Si Lễ thản nhiên nhìn cô: “OK.”

“Nhìn em ra dáng một cô giáo lắm rồi đó.” Anh cười khẽ.

Ôn Lê bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh thì trái tim lại lần nữa loạn nhịp. 

Học hết hai tiếng thì Ôn Lê ngáp một cái, Hạ Si Lễ nhìn đồng hồ rồi cầm áo khoác lên nói: “Đưa em về.”

Ôn Lê thu dọn cặp sách, vừa đi ra khỏi cửa thì có một cơn gió lùa qua lạnh thấu xương.

Hạ Si Lễ nhìn thấy cô rùng mình liền hỏi: “Lạnh sao?”

Ôn Lê quấn áo khoác chặt hơn một chút, gật gật đầu: “Một chút.”

Hạ Si Lễ nhẹ giọng “Ừ”.

Mùa đông ở Nam Đàn rất lạnh còn mùa hè thì lại siêu nóng, cả hai mùa đông và mùa hè ở đây đều khắc nghiệt vô cùng.

Nhà Hạ Si Lễ cách nhà Ôn Lê không xa nên chỉ cần mười phút chạy xe là Ôn Lê đã bình yên về tới nhà.

Cô đứng ở cửa tiểu khu mờ mịt vẫy tay tiễn anh: “Mai gặp lại.”

Hạ Si Lễ nhìn theo bóng dáng Ôn Lê rời khỏi tầm mắt mình đi lên lầu, mỗi lần cô bước lên một tầng thì trên tầng đó sẽ có một tia sáng mờ ảo lóe lên.

Mãi cho đến khi một căn phòng trên lầu 6 mở đèn sáng trưng thì Hạ Si Lễ mới thu lại tầm mắt, cúi đầu gọi điện cho Thời Diên.

“Anh Hạ, sao cậu gọi muộn thế? Tôi đang ngủ rồi.” Giọng nói lè nhè ngái ngủ của Thời Diên truyền đến trong điện thoại.

“Có chút chuyện muốn hỏi cậu.” Hạ Si Lễ ngước mắt nhìn về phía lầu 6, gõ gõ ngón tay lên xe bình tĩnh hỏi: “Biết ở đâu bán xe ô tô nhỏ không?”

Thời Trì sửng sốt hai giây: “Xe ô tô nhỏ? Sao cậu lại muốn mua cái này? Kiểu dáng xấu chết đi được, chỉ được cái rẻ thôi. Anh Hạ à, bộ cậu hết đam mê con moto kia rồi à, không cần nữa thì cho tôi đi!”

Hạ Si Lễ bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm.”

“…” 

Thời Diên nói: “Mấy chỗ bán xe Nam Đàn cơ bản đều bán các dòng xe cũ thôi, cậu muốn mua tốt một chút thì chắc phải đi Nguyệt Thành một chuyến đó.”

“Kì lắm nha, anh Hạ, sao cậu lại muốn mua loại xe này?”

Hạ Si Lễ rũ mắt xuống, miệng cắn một điếu thuốc mơ hồ nói: “Ông đây sợ lạnh được chưa?”

Thời Diên: “Lúc tôi quấn áo len và quần nỉ lót lông thì cậu vẫn phong phanh có mỗi cái quần thể dục mỏng dính, giờ cậu nói cậu sợ lạnh thì nghĩ xem có ai tin không? Lại còn lạnh tới mức muốn dẹp con moto yêu quý của cậu qua một bên luôn à, có quỷ ma mới tin lời cậu nói!”

Thời Diên đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền giở giọng trêu ghẹo người bên kia: “Ồ, mà tôi quên mất, tuy là cậu đã đủ 18 tuổi rồi đó nhưng mà cậu đã lấy bằng lái xe đâu?”

Hạ Si Lễ không thèm để ý tới vẻ khoái chí của Thời Diên, lạnh lùng nói: “Cúp đây.”

Mấy ngày tiếp theo Ôn Lê mỗi tối đều đến nhà Hạ Si Lễ, hôm trước cô dạy Toán cho anh thì ngày hôm sau anh sẽ kèm cho cô môn Vật lý và tiếng Anh.

Tối nào anh cũng nấu đủ thứ món, nào là cá, thịt cừu, thịt bò…ăn xong lại còn nhét cho Ôn Lê hạt ngũ cốc và hoa quả.

Ôn Lê rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bắt đầu kiến nghị: “Em tăng cân rồi.”

Hạ Si Lễ đặt bút xuống: “Em nặng bao nhiêu?”

“Trước kia là 85 cân, bây giờ là 86 cân rưỡi*.”

“…”

Hạ Si Lễ cau mày: “86,5 cân?”

Anh nhẹ giọng chế nhạo cô: “Nuôi một con Husky vài tháng thôi cũng đã có thể nặng trên 80 cân rồi, nuôi chó nặng hơn trăm cân xem ra còn dễ hơn nuôi em đó. Mười mấy năm nay em ăn uống cái kiểu gì mà nặng có hơn 80 cân vậy?”



*1 cân chỉ bằng 0,5968kg (khoảng 0,5kg của Việt Nam) > 86,5 cân ~ 43kg.



Ôn Lê chớp mắt thật thà nói: “Em là người, không phải chó.”

Hạ Si Lễ lười biếng nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, ở Nam Đàn này có rất nhiều chó hoang, tụi nó thích cắn mấy người nhỏ con như em lắm đó. Mới hôm bữa còn có tin tức một con chó lớn ở Nam Đàn bị tuột xích nên lao ra cắn vào chân người qua đường, cắn đứt hết thịt luôn.”

Ôn Lê nghe anh dọa liền sợ hãi, mặc dù bụng không còn chỗ chứa nhưng cô vẫn cắn răng nhét thêm một miếng thịt cừu nữa mới thôi.



Trong giờ giải lao ngày thứ sáu, Ôn Lê vừa làm xong mấy đề thi tiếng Anh của trường Trung học phụ thuộc mà giáo viên giao hôm trước, đang định mang đến văn phòng thì có một nam sinh khác lớp đang đứng ở cửa lớp gọi tên cô.

“Có một nam sinh trường khác đang tìm cậu, cậu ấy nói sẽ đợi cậu ở cửa sau.”

Nam sinh này vừa dứt lời thì cả lớp bắt đầu la ó: “Ôn Lê, có phải là cái người trong ảnh hôm nọ không?”

“Cậu ấy cũng khá đẹp trai đó, nhìn là biết một học sinh giỏi nha, mà tại sao cậu ấy lại đến trường chúng ta?”

“Làm sao có thể đẹp trai bằng Hạ Si Lễ!”

Ôn Lê không ngờ rằng Trần Thụ Trạch sẽ đến Nhất Trung để tìm cô, lần cuối cùng hai người liên lạc là một ngày sau khi tham dự vòng bán kết cuộc thi Olympic Toán học ở Nguyệt Thành.

Lúc đó Trần Thụ Trạch đã gửi tin nhắn cho cô: 【Lê Lê, cậu và người đó có quan hệ gì vậy? 】

Vì hai người là bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có mối quan hệ thân thiết nên Ôn Lê cũng không muốn giấu giếm Trần Thụ Trạch: 【Sau khi trở về từ Kinh Bắc 2 năm trước thì mình chưa bao giờ quên được anh ấy. 】

Trần Thụ Trạch im lặng không trả lời tin nhắn nữa.

Ôn Lê do dự một chút, gửi tin nhắn cho Trần Thụ Trạch: 【Cậu đến Nhất Trung à? 】

Vài phút trôi qua vẫn không có ai trả lời, Ôn Lê sợ Trần Thụ Trạch bị giám thị bắt được nên nói với Sầm Khê một tiếng rồi xuống lầu đi ra cửa sau.

Ôn Lê ra tới cửa sau thì mới nhận ra người tới không phải là Trần Thụ Trạch.

Cô nắm chặt tay nhìn Tống Trì, người vẫn còn đang bó bột, đứng cạnh cậu ta là một tên côn đồ với thân hình nặng nề và vẻ mặt hung dữ, thoạt nhìn có thể thấy đây là một ông lớn trong đám côn đồ, ông lớn này còn đang ôm một người rất quen thuộc với Ôn Lê.

Trang Kiều Nguyên.

Phía sau họ là một đám thanh niên lưu manh, người đứng người ngồi lộn xộn, trên tay mỗi người đều kẹp một điếu thuốc, khói bay mờ cả một góc.

Nhìn thấy Ôn Lê thì đám người bắt đầu la ó ồn ào.

“Anh Tần, chính con khốn này đã hại người ta bị đánh đó!” Trang Kiều Nguyên nhìn chằm chằm Ôn Lê.

Cô ta làm bộ nịnh nọt với Tần Khuê: “Anh phải giúp người ta xả giận đó nha.”

“Tống Trì cũng là vì cô ta mà phải nhập viện đó. Anh Tần, dù sao Tống Trì cũng là em trai anh, đánh cậu ta tới mức như vậy là không nể mặt anh rồi không phải sao?”

Tần Khuê có dáng người cao lớn vạm vỡ, đầu cạo trọc, cánh tay rắn chắc, còn có một hình xăm rắn chạy dài từ mu bàn tay đến cổ, vẻ ngoài điển hình của một tên lưu manh.

Ôn Lê sợ nhất chính là rắn, nhìn thấy chúng khiến cô tê cả da đầu.

Ánh mắt kệch cỡm của Tần Khuê tuỳ ý đánh giá Ôn Lê từ trên xuống dưới.

Ôn Lê sợ lạnh nên hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie nhung trắng, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo lông màu gừng phối cùng quần jean xanh da trời, nhìn vừa ngoan ngoãn lại thuần khiết.

Tần Khuê nheo mắt nhìn cô chằm chằm: “Nhìn có vẻ ngoan đó, nhưng ít thịt quá.”

Trang Kiều Nguyên thấy ánh mắt của của Tần Khuê liền ghen tị hờn dỗi nói: “Anh Tần, con nhỏ này không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua rồi, anh vẫn còn nhìn được sao?”

Tần Khuê vừa nói vừa xoa xoa má Trang Kiều Nguyên vừa cười dâm đãng: “Vẫn là em tốt…”

Ôn Lê cảm thấy chán ghét xoay người rời đi nhưng lại bị mấy tên đàn em phía sau bao vây. 

“Đừng đi nhanh vậy chứ, anh Tần của chúng ta mời em đến quán bar uống một ly đó. Đừng cắm đầu học mãi, cũng phải biết vui chơi một chút chứ.”

Cùng lúc đó thì cửa lớp 12-8 bị đẩy bật ra.

“Chết tiệt!”

Uỷ viên ban thể dục thể thao Lâm Mộc dựa vào khung cửa thở dốc: “Anh Hạ, Ôn Lê của cậu bị một đám lưu manh bên Chức Cao chặn lại ở cửa sau kìa!”

Cả lớp chợt chìm vào im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vị trí chính giữa, hàng sau cùng.

Vốn dĩ Hạ Si Lễ đang ngủ trên bàn, anh nghe tin liền đứng dậy, gương mặt mệt mỏi kia tưởng chừng chỉ là ảo giác. Anh lạnh mặt xách một cái ghế đập lên bàn “Rầm—” khiến cho đám học sinh giật mình, chờ mọi người phản ứng lại thì đã thấy Hạ Si Lễ cầm theo một cái chân ghế biến mất trước cửa lớp. 

“Mẹ kiếp…”

“Tôi đã gặp qua chuyện này bao giờ đâu, sao mà phản ứng kịp…”

Thời Diên và Lý Dịch Từ cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng cầm theo 2 cái chân ghế bằng sắt chạy ra ngoài: “Dám kiếm chuyện với em gái Ôn Lê của bọn tao à, bộ đám đầu đất bên Chức Cao không muốn sống nữa hay sao vậy?”

Ủy viên thể thao Lâm Mộc cũng chạy theo hoảng sợ nói: “12-8 ai biết đánh nhau thì theo tôi!”

Hạ Si Lễ đối nhân xử thế không tồi, gần như toàn bộ nam sinh của 12-8 đều chạy ra cửa sau.

Khi họ chạy tới cửa sau, Hạ Si Lễ nhìn thấy Ôn Lê đang bị một đám lưu manh bao vây.

Anh nhanh chóng kéo Ôn Lê ra sau lưng mình. 

Tay anh cầm chân ghế, mày mặt lạnh lùng dẫn đầu đám nam sinh 12-8 bước về phía trước.

Đám côn đồ bên cạnh Tần Khuê cũng bắt đầu vứt thuốc lá đi lên. Hai bên mặt đối mặt, bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm không ai nhường ai.

Hạ Si Lễ liếc nhìn Tống Trì bình tĩnh nói: “Có vẻ mày không biết nghe lời lắm nhỉ?”

Tống Trì không ngờ anh lại tới nhanh như vậy, trốn ở sau lưng Tần Khuê lắp bắp nói: “Anh, nó là người đánh anh em chúng ta nhập viện đó.”

Tần Khuê nheo mắt rít một hơi thuốc, liếc nhìn Ôn Lê đang được che chở sau lưng Hạ Si Lễ hỏi: “Em yêu của mày à?”

Hạ Si Lễ nhướng mày, nhếch môi: “Mày là ai mà muốn quản chuyện ở đây?”

Tần Khuê chưa từng gặp người nào dám nói chuyện như vậy với hắn, hắn cười nói: “Lớn gan đó, tao thích mấy thằng như vậy, nhưng mày đánh người của tao thì không được, mày ngang nhiên như vậy thì mặt mũi Tần Khuê tao biết để đâu, ngày sau làm sao còn lăn lộn ở đất Nam Đàn này được nữa?”

Trong nháy mắt nụ cười của hắn biến mất, trong mắt hiện lên vẻ u ám: “10 ngày sau, dẫn người đến sân vận động Nam Đàn.”

“Còn về phần quy tắc.” Tần Khuê nhìn thoáng đám nam sinh mặt mũi đang tái nhợt đứng phía sau, “Hỏi ai cũng được, bọn nó đều sẽ biết.”

Tần Khuê cười cười không rõ ý tứ, uy hiếp: “Không tới thì coi chừng bảo bối nhà mày đó.”

“Đi!”

Đợi cho đám côn đồ rời đi Ôn Lê bị Hạ Si Lễ giữ chặt cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới: “Không sao chứ?”

Trên mặt Ôn Lê vẫn còn sự sợ hãi, lông mi khẽ run, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao.”

“Người đó nói vậy là có ý gì?”

Sắc mặt Thời Diên khẽ biến, cậu đang muốn nói gì đó thì Hạ Si Lễ liếc qua, cậu ta nói: “Chỉ là một trận bóng rổ mà thôi.”

Trong lòng Ôn Lê luôn cảm thấy bất an: “Thật sao?”

Các nam sinh khác cũng đều đồng loạt gật đầu: “Đúng đó, thật sự là một trận bóng rổ.”

Hạ Si Lễ nhìn bọn họ: “Hôm nay cảm ơn các cậu.”

“Có gì đâu, đều là anh em một lớp hết mà.”

“Bọn mình cũng không có làm gì nhiều, anh Hạ đừng khách sáo như vậy.” 

“Đúng đó, nhưng mà không ngờ lần này Tống Trì lại gọi được cả Tần Khuê tới. Anh ta…”

Nam sinh đột nhiên dừng lại không nói tiếp nữa, hồi sau mới nói thêm: “Bên mình nhiều người như vậy, với khí thế vừa rồi mà dựng thành phim chắc đẹp trai lắm!”

“Được rồi, mọi người về lớp đi. Sắp tới giờ học rồi.” 

Hạ Si Lễ cụp mắt nói với Ôn Lê: “Tôi đưa em về lớp.”

Ôn Lê vẫn còn đang mải mê suy nghĩ về lời Tần Khuê nói ban nãy nên chỉ thất thần “ừm” một tiếng.

Sau khi đưa Ôn Lê về lớp thì Hạ Si Lễ hai tay đút túi chậm rãi quay lại lớp của mình. Vừa ngồi xuống thì Thời Diên đi đến chỗ anh với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Hạ, cậu có biết Tần Khuê là ai không?”

Hạ Si Lễ chỉ hờ hững nhìn Thời Diên một cái.

“Tần Khuê tuy vẫn là học sinh ở Chức Cao nhưng anh ta có mối quan hệ vô cùng phức tạp, sớm đã nắm được đám lưu manh ở Nam Đàn trong tay. Anh kết nghĩa của anh ta còn là một dân anh chị có máu mặt, bọn họ mở các phòng bi-a, KTV, sòng bạc, trường đua, võ đài quyền anh…. Cái gì kiếm được tiền đều mở, không từ bất cứ thủ đoạn dơ bẩn nào, nói chung là không nên tùy tiện động vào đám người đó đâu.”

Hạ Si Lễ cười giễu cợt: “Thật sao?”

Thời Diên: “Tôi lừa cậu làm gì! Trận bóng rổ mà Tần Khuê nhắc đến cũng không phải là một trận bóng rổ bình thường.”

“Đó chỉ là một trận cá cược hoang dại mà thôi.” Thời Diên mím môi.

“Năm ngoái Tần Khuê để ý một nữ sinh mà người ta lại có bạn trai rồi, vậy là Tần Khuê lại bắt đầu uy hiếp người bạn trai kia. Đám côn đồ đó có gì mà không dám làm chứ? Nam sinh kia không đồng ý là bọn chúng liền nổi cơn thịnh nộ tạt sơn, tạt máu gà lên cửa nhà người ta, còn cố ý chạy xe tông vào nhà họ, đem tính mạng gia đình họ ra đe doạ, nam sinh kia cuối cùng cũng đành phải đồng ý”.

Hạ Si Lễ nhìn Thời Diên, im lặng xoay bút: “Sau đó thì sao?”

Thời Diên im lặng.

Lý Dịch Từ ở bên cạnh cau mày nói: “Tần Khuê dẫn người cầm theo dao phây, gậy gộc, chém người ta chỉ còn nửa cái mạng, tới tận bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kìa.”

“Còn nữ sinh kia thì bị Tần Khuê bắt cóc rồi cưỡng hiếp, đã phải phá thai vài lần, cha mẹ của nữ sinh kia dù có biết chuyện cũng không dám phản kháng, một đời con gái nhà người ta cứ vậy bị anh ta huỷ hoại.”

Đôi mày kiếm của Hạ Si Lễ dần chau lại, anh không cười nữa.

“Lần này Tần Khuê không chỉ vì Tống Trì và Trang Kiều Nguyên mới ra mặt đâu, mà còn vì cậu quá nổi tiếng, hắn ta lại là một kẻ hiếu thắng, luôn coi trọng thể diện mặt mũi. Hắn vốn đã để ý cậu từ lúc cậu mới chuyển tới Nam Đàn này rồi, đám côn đồ mà Tống Trì dẫn theo để chặn đường cậu cũng do một tay Tần Khuê sắp xếp cả.”

Thời Diên tiếp tục nói: “Biết cậu lấy 1 chọi 5 thì tôi đã đoán được Tần Khuê sớm muộn gì cũng sẽ tới đây để tìm cậu.”

Hạ Si Lễ bỗng nhiên ngước mắt lên: “Đừng kể chuyện này với Ôn Lê.”

Một lúc sau thì Thời Diên mới lờ mờ nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, xâu chuỗi mọi chuyện trước đây lại với nhau thì dường như cậu ta đã nhận ra điều gì đó, trợn trừng mắt nói: “Mẹ kiếp, anh Hạ à, cậu đừng có nói là cậu để ý tới em gái Ôn Lê nha?”

Lý Dịch Từ: “…”

“Bây giờ mới nhận ra à?”

Thời Diên: “Mẹ nó, Lý Dịch Từ, cậu đã biết chuyện này từ lâu rồi vậy mà còn hùa theo tôi giữ bí mật làm gì vậy?”

Hạ Si Lễ trợn mắt, tặc lưỡi một cái: “Cái gì tôi cũng đã làm rồi mà sao cô ấy vẫn chưa nhận ra nhỉ?”

Thời Diên: “…”

Chẳng trách khi cậu ta muốn ngồi cùng Ôn Lê thì lại bị Hạ Si Lễ mặt mày u ám ném sang một bên.

Thời Diên nhịn không được hỏi: “Em gái Ôn Lê——”

Hạ Si Lễ đá cậu ta một cước, Thời Diên nhanh chóng né đi: “Mắc gì đá tôi?”

Hạ Si Lễ nghiêng đầu cười nói: “Xưng hô cho đúng đi, ai là em gái của cậu mà cứ một tiếng em gái Ôn Lê, hai tiếng em gái Ôn Lê vậy?”

Thời Diên: “…Tôi phục cậu rồi đó”

“Này bộ cậu thật sự thích em gái…à không…Ôn Lê à?” 

Thời Diên lại hỏi: “Lăng Tô Nhiễm từ Kinh Bắc tới thăm cậu thật sự không phải là người trong mộng của cậu à?”

Hạ Si Lễ chống khuỷu tay lên bàn phía sau bình tĩnh nói: “Ôn Lê là mối tình đầu của tôi.”

“…”

“Gì vậy trời, tự nhìn lại dáng vẻ ăn chơi trác táng của cậu đi, còn có chuyện tình đầu nữa à?”

Thời Diên kích động, cậu ta hỏi liên tục không ngừng nghỉ: “Đâu đâu kể nghe xem, làm sao mà lại có mối tình đầu, bắt đầu thích người ta lúc nào? Rồi bước tiếp theo cậu định làm gì con nhà người ta?”

Hạ Si Lễ liếc Thời Diên một cái, cười cười mắng: “Cút đi.”

Anh cúi đầu một lúc, lại ngước mắt lên cười khẽ, anh chậm rãi nói với giọng hơi khàn khàn: “Còn định làm gì? Cô ấy chưa đủ tuổi thành niên, tôi cũng không phải là một con thú. Chờ thêm một năm rưỡi nữa cũng không có gì to tát.”

“Đỉnh.”

“Tuyệt vời.”

“Thật sự nhìn không ra đầu óc anh Hạ lại thuần khiết như vậy sao?”

Hạ Si Lễ nhìn Thời Diên, nhếch khóe miệng mỉm cười.

Lại chợt nghĩ đến điều gì đó, thần sắc anh ảm đạm trở lại, anh mím môi nói: “Được rồi, chuyện này đừng nói cho Ôn Lê biết.”

Hạ Si Lễ nhớ lại những gì Trần Thụ Trạch đã nói với anh ở Nguyệt Thành.

Lần đầu tiên Hạ Si Lễ biết đến cảm giác thiếu kiên nhẫn và tự ti là gì.

Người như thế nào mới có thể khiến cô lặng lẽ yêu thầm suốt hai năm?



Nghĩ tới trận đấu 10 ngày tới, Hạ Si Lễ muốn một mình tìm Tần Khuê để giải quyết vấn đề, không ngờ cùng ngày Thời Diên lại dẫn theo một vài nam sinh trong lớp đi tìm Hạ Si Lễ, còn có thêm một vài nam sinh biết chơi bóng rổ từ các lớp khác.

“Lấy 3 chơi 10 đi, chi cần vậy là đủ rồi.”

Hạ Si Lễ mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, quai hàm nghiến chặt, vừa định nói thì Lâm Mộc đẩy vai anh một cái: “Chúng ta đều là anh em, chỉ là một Tần Khuê thôi mà có gì đâu phải sợ?”

Thời Diên: “Đúng vậy, vậy Tần Khuê và Tống Trì kiếm chuyện với cậu, muốn xuống tay cũng sẽ nhằm vào cậu thôi chứ không phải bọn tôi đâu mà sợ.”

Nghe Thời Diên nói xong thì đám nam sinh đều cười nghiêng ngã. 

Hạ Si Lễ cũng cúi đầu mỉm cười, ngước mắt lên trịnh trọng nói: “Cảm ơn mọi người.”

Cứ vậy mỗi ngày vào giờ ra chơi và giờ cơm sẽ có một nhóm người cùng nhau luyện tập trên sân.

Thứ Bảy, Hạ Si Lễ báo bận không đi tập bóng rổ cùng mọi người được, cũng nói với Ôn Lê không cần tới nhà anh học.

“Mới có ngày thứ hai thôi mà anh Hạ đã muốn bỏ cuộc rồi à? Hay là lại muốn dành thời gian theo duổi em gái nhỏ?” Thời Diên đắc chí trêu chọc trong điện thoại.

Hạ Si Lễ lúc này đã đến nhà ga Nam Đàn, cười cười nói: “Dù sao thì ông đây cũng là một học sinh giỏi nha, trong đầu tôi đâu phải lúc nào cũng chỉ có phụ nữ.”

“Ồ” giọng điệu Thời Diên có chút kỳ quái “Vậy cậu muốn đi đâu?”

Hạ Si Lễ mua vé rồi bước lên một chiếc xe khách đông đúc, người người chen lấn tới mức hít thở cũng khó khăn, mặt mày Hạ Si Lễ nhăn nhó khó chịu: “Đi Nguyệt Thành.”

Lúc này Thời Diên mới nhớ ra: “Cậu định đi mua xe à?”

Ông chú bên cạnh đang xách một túi đặc sản hôi hám, Hạ Si Lễ không chịu nổi mùi này nên đành quay mặt ra cửa sổ, cau mày nói: “Cúp máy đây.”



Từ lúc chiều thì gió mạnh đã bắt đầu thổi vào trấn Nam Đàn.

Một thân cây trước cửa hàng nơi Ôn Lê làm việc bán thời gian bị bật gốc.

Bầu trời u ám nhanh chóng tối dần, mây đen bao phủ một khoảng rộng, đến 6 giờ chiều thì bầu trời hoàn toàn đã bị mây đen phủ kín.

Đèn treo trong cửa hàng đung đưa trái phải theo gió, tủ kính thu ngân cũng bắt đầu rung nhẹ.’

Ôn Lê xem dự báo thời tiết, thấy từ chiều đến 8 giờ ngày mai sẽ có mưa giông kèm theo sấm sét.

Một tia sét đánh xuống báo hiệu một mưa lớn như trút nước.

Những người còn đang ở ngoài nhanh chóng tìm đường tắt chạy về nhà, có người thì chạy vào một mái hiên trước tiệm trú mưa, rồi lại thấy trời cứ mưa mãi nên đành phải vào trong mua ô rồi chạy về.

Ôn Lê chưa tới giờ tan làm, cô nhìn trời mưa to ngoài cửa cảm thấy cho dù có cầm ô đi về cũng sẽ bị ướt, cô gọi điện cho Tần Tú Anh, bảo bà nội ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước, không cần đợi cô.

Cô đang ngồi ở quầy tính tiền cố gắng tập trung giải đề luyện thi nhưng giông bão, sấm sét quá lớn nên Ôn Lê không cách nào tập trung được.

Hôm nay Hạ Si Lễ báo có việc nên sẽ không thể học phụ đạo tối nay, cũng không biết là anh ấy bận việc gì.

Ôn Lê vừa giải xong một đề luyện thi thì bóng đèn trên đầu cô nhấp nháy một lúc rồi tắt hẳn.

Ôn Lê đứng trong không gian tối tăm, mò mẫm ấn công tắc nhưng mọi thứ vẫn im lìm tối đen, cô nhìn ra ngoài cửa hàng thì thấy toàn bộ Nam Đàn đều đang chìm vào đêm tối. 

Mí mắt cô giật giật, do thời tiết xấu nên toàn bộ trấn Nam Đàn bị mất điện.

Ôn Lê nghĩ đến Hạ Si Lễ ngay lập tức, cô vội vàng gửi tin nhắn cho anh nhưng không có ai trả lời.

Cô hoảng sợ đến nỗi không kịp thu dọn sách vở vào ba lô, cô cầm một chiếc đèn pin và vài cây nến che ô bước ra khỏi cửa hàng, cẩn thận khóa cửa rồi lao vào màn mưa.

Mưa to gió lớn khiến những cành cây bị gãy và rơi xuống đất.

Ôn Lê vừa ra khỏi cửa hàng thì đã bị màn mưa nuốt chửng, chiếc ô của cô nháy mắt bị thổi mạnh một cái, tuột tay bay ngược về phía sau.

Những giọt mưa lạnh buốt tạt vào mặt Ôn Lê, cả người cô ướt sũng. Ôn Lê ôm chặt balo băng qua đường phố tối tăm, cơn cuồng phong dữ dội bao trùm lấy hơi thở của cô.

Trong đầu lúc này cô chỉ có thể nghĩ đến những gì Cận Tư Tự đã nói với cô ở núi Thanh Dã cùng hình bóng Hạ Si Lễ ngồi trong lối thoát hiểm an toàn, khi đó người anh đầy mồ hôi lạnh, lo lắng run rẩy.

Từ cửa hàng chạy đến nhà Hạ Si Lễ mất hai mươi phút, lúc Ôn Lê chạy đến cửa tiểu khu thì cả người đã lạnh run rẩy, tóc tai quần áo đều ướt đẫm nước mưa.

Cô bất chấp bản thân yếu ớt của mình, dùng mu bàn tay lau qua loa nước mưa trên mặt rồi bắt đầu leo ​​cầu thang bộ.

Ôn Lê leo 23 tầng, cầu thang bộ của mỗi tầng đều ngập trong nước mưa.

Đến trước cửa nhà anh Ôn Lê nôn nóng gõ cửa, một tia lo lắng hiện lên trong mắt, giọng nói của cô run run vì lạnh: “Hạ Si Lễ, anh có ở nhà không?”

“Hạ Si Lễ?”

Vô tình chạm vào ổ khóa, Ôn Lê mới biết bên trong khoá cửa có pin.

Ngay khi cô vừa định nhập mật khẩu thì cánh cửa đột nhiên mở ra——

Trong bóng tối, cả người Ôn Lê rơi vào một vòng tay nóng bỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!