Ôn Lê mơ hồ cảm thấy Hạ Si Lễ đang ám chỉ mình.

Cô cố gắng phớt lờ người bên cạnh, quay đầu tập trung nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Thời Diên chống tay lên ghế hỏi: “A Xa là nhũ danh của anh Hạ à?”

Cận Tư Tự liếc nhìn gương chiếu hậu: “Không phải.”

Lăng Tô Nhiễm nghiêng người ra sau giải thích: “Ồ cái tên từ trong mấy cái tiểu thuyết mà ra đó. Bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ nên có khi bọn tôi còn hiểu Hạ Si Lễ hơn cả ba mẹ cậu ta nữa.”

“Thằng nhóc Hạ Si Lễ này từ nhỏ đã yêu thích đua xe. Một khi cậu ta đã đua thì không có đối thủ đâu. Cho dù là đồng đội hay đối thủ thì bọn họ đều ngưỡng mộ cậu ta.”

“Mọi người tôn cậu ta là Xa Thần.” Lăng Tô Nhiễm mỉm cười.

“Cứ sau mỗi trận đấu thì các cô gái lại xếp hàng dài để theo đuổi cậu ta, bọn họ có thể theo cậu ấy đến bất cứ đâu, nhìn cũng khá ngầu đó!”

Qua lời kể của Lăng Tô Nhiễm thì Ôn Lê có thể mường tượng tượng ra được Hạ Si Lễ lúc đó được chào đón tới mức nào.

Không biết Lăng Tô Nhiễm nghĩ gì lại nhìn Ôn Lê một cái, giọng nói có vẻ xa xăm: “Chỉ là A Xa nhà chúng ta nhìn lãng tử vậy đó nhưng đến tận bây giờ yên xe đằng sau chưa có ai ngồi bao giờ đâu.”

Hạ Si Lễ vô cảm liếc Lăng Tô Nhiễm một cái.

“Nói cái gì mà…” Lăng Tô Nhiễm nhỏ giọng phớt lờ đôi mắt sắc bén của anh.

Ôn Lê cũng quay đầu lại nhìn, mắt hạnh to tròn ươn ướt nhìn Lăng Tô Nhiễm không chớp mắt. 

Lăng Tô Nhiễm: “A Xa nói cái gì mà xe của cậu ta chỉ có bạn gái mới có thể ngồi. Người đẹp, em nói xem nhìn cậu ta như mấy tên trai hư vậy mà không ngờ đầu óc lại trong sáng vậy đó!”

Bị điểm mặt gọi tên nên Ôn Lê đành phải ngước mắt nhìn lại bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lăng Tô Nhiễm, tai cô nóng lên.

Hạ Si Lễ nhướng mi: “Lăng Tô Nhiễm, kể hơi nhiều rồi đó.”

Lăng Tô Nhiễm “chậc” một cái rồi, khoanh tay dựa vào ghế phụ, cũng không nói thêm gì nữa., 

Ôn Lật chợt nhớ có lần Trang Kiều Nguyên muốn ngồi sau xe của Hạ Si Lễ nhưng lại bị anh từ chối thẳng thừng.

Cô liếc người bên cạnh một chút, Hạ Si Lễ đang lười biếng nghịch điện thoại, dường như nhận ra được ánh mắt của cô nên anh cũng nghiêng đầu thản nhiên cùng cô đối mắt.

Bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm khiến cho trái tim Ôn Lê hốt hoảng nhưng chỉ một giây sau Hạ Si Lễ đã nhìn đi chỗ khác, lại cúi đầu chơi game của mình.

Ôn Lê nhớ đến viên kẹo nhỏ trong tay.

Cô mở ra cho kẹo vào miệng, khoang miệng tràn ngập mùi thơm của dứa, cơn đau đầu dường như đã dịu đi rất nhiều.

Nửa tiếng sau, cả đám bọn họ cuối cùng cũng đã tới chân núi Thanh Dã.

Trên núi Thanh Dã có hai ngọn núi, đỉnh thứ nhất là nơi cắm trại, cách đó không xa còn có một  miếu thần hương khói nghi ngút, đỉnh thứ hai thì có phong cảnh đẹp động lòng người, lại còn có thác nước, ở chỗ này còn có thể ngắm sao hoặc đón bình minh nữa.

“Vậy hôm nay chúng ta đi bái miếu thần, ăn thịt nướng, buổi tối dựng lều ở đây, ngày mai đi ngắm sao đi.” Thời Diên nói.

“OKI!”

Mấy nam sinh vác nguyên liệu nấu ăn trên lưng và đi trước để mở đường. Ôn Lê và Sầm Khê theo sau, còn Lăng Tô Nhiễm đi giữa Hạ Si Lễ  và Cận Tư Tự.

“Lê Lê, cô ấy thật xinh đẹp, giống như một ngôi sao điện ảnh vậy.” Sầm Khê thì thầm.

Lăng Tô Nhiễm cao khoảng 1 mét 72, có làn da trắng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đeo khuyên tai trang sức bắt mắt, áo yếm phối cùng áo khoác denim tôn lên vóc dáng tuyệt vời.

Lăng Tô Nhiễm có khí chất giống như Hạ Si Lễ, loại khí chất sáng chói mắt, khiến cho người ta nhìn vào là biết cô không thuộc về thị trấn Nam Đàn bé nhỏ này.

Ôn Lê gật đầu: “Thật sự rất xinh đẹp.”

“Cậu nói xem, cô ấy và Hạ Si Lễ chính là cái kiểu mối quan hệ kia sao? Mấy loại tình cảm thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ thường rất sâu sắc đó.”

Ôn Lê mím môi, hồi lâu mới lắc đầu: “Mình không rõ lắm.”

Sầm Khê phàn nàn: “Nếu bọn họ còn đang mập mờ với nhau mà Hạ Si Lễ đã tới tán tỉnh cậu thì anh ta cũng quá là cặn bã đi.”

Ôn Lê cười: “Sầm Khê, cậu nghĩ nhiều rồi, Hạ Si Lễ không thích mình đâu.”

Đêm đó, Hạ Si Lễ đã nói rất rõ ràng rằng anh sẽ không cùng ai yêu đương cả.

“Được rồi, dù sao thì đó cũng không phải mẫu người mà cậu thích.”

Ôn Lê tùy ý “Ừ” một tiếng, mặc dù điều này trái ngược với tâm tư trong lòng cô.

Từ chân núi lên tới đỉnh núi Thanh Dã phải mất hai giờ, leo được một lúc thì cả Ôn Lê và Sầm Khê đều đã thấm mệt, thở không ra hơi, bước chân ngày càng chậm hơn.

Lý Dịch Từ đi tới nắm lấy tay Sầm Khê, lúc đầu Sầm Khê còn giãy giụa nhưng cuối cùng thì cũng không còn hơi sức đâu nên đành phải để yên cho Lý Dịch Từ kéo lên.

Không khí trên núi trong lành, Ôn Lê nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt đã thấy Hạ Si Lễ đút hai tay vào túi quần đang thong thả đi về phía cô.

Ôn Lê nhìn anh, trái tim lại vô cớ đập thình thịch, lòng cô rất mâu thuẫn, vừa muốn tránh xa anh nhưng lại không thể khống chế được trái tim mình đang đập điên cuồng vì anh.

Anh đưa tay xách ba lô của cô lên: “Sao đi chậm vậy?”

Trên vai Ôn Lê không còn chút gánh nặng nào, trong nháy mắt cảm thấy thoải mái.

Cô nói: “Thể lực không tốt.”

“Có thể nhìn thấy.” Anh liếc nhìn cô, “Leo chưa được bao lâu mà trán em đã nhiều mồ hôi vậy sao?”

Ôn Lê nghiêng đầu không muốn nhìn anh.

Hạ Si Lễ nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, đột nhiên ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi.”

“Hai ngày đó tâm trạng tôi rất tệ.”

Anh bình tĩnh hỏi: “Em giận à?”

Bên tai Ôn Lê vẫn còn văng vẳng những lời Hạ Si Lễ nói với cô tối hôm nọ.

“Đừng thích tôi, tôi sẽ không cùng người khác yêu đương đâu.”

“Ôn Lê, em nghĩ em là cái gì của tôi?”

“Mà muốn quản chuyện tôi có đánh nhau hay không?”

Từng lời anh nói ra đều phủ đầy sương gió lạnh lẽo, sự trào phúng nơi đáy mắt anh khiến cô không thể nào quên được.

Ôn Lê rũ mắt, lông mi run rẩy, không phủ nhận: “Có một chút.”

Nhưng cô không tức giận bởi chính lời nói của anh đã kích hoạt chuông báo động trái tim khiến cô tỉnh táo hơn, để cô nhận ra rằng đối với Hạ Si Lễ, cô chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, không có chút quan hệ nào.

Hạ Si Lễ cười lạnh: “Cho nên em mới chặn tôi?”

Giọng điệu anh như đang muốn tính sổ chuyện cũ.

Ôn Lê ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn anh: “Ừ.”

Hạ Si Lễ cắn chặt quai hàm, không biết tại sao khi nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhưng kiên định của cô, nhìn cách cô muốn cách xa anh càng xa càng tốt thì anh bỗng cúi đầu khẽ bật cười.

Đây nào có phải là một chú thỏ con ngoan ngoãn nghe lời đâu chứ, rõ ràng là một con mèo nhỏ giận dỗi chỉ biết cào người.

Leo được nửa đường, Ôn Lê thật sự đã kiệt sức thở không ra hơi nên đành phải đứng lại nghỉ ngơi. Trước mắt cô chợt có một bóng đen bao phủ, trên má truyền đến cảm giác mát lạnh.

Hạ Si Lễ đưa cho cô một chai nước khoáng: “Lại đây uống nước đi.”

Ôn Lê: “Em có mang theo nước.”

Cô đang định lục túi để lấy thì chợt nhớ ra Hạ Si Lễ đang xách ba lô cho cô.

Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Vậy à? Nước đâu?”

Nụ cười của anh lưu manh xấu xa nhưng ánh mắt lại dịu dàng trìu mến, ánh mắt này có thể dễ dàng khiến cho bất kỳ con mồi nào rơi vào cái bẫy anh đang giăng sẵn.

Ôn Lê mím môi im lặng.

Hạ Si Lễ đột nhiên cúi người thì thầm: “Có thể cho tôi một chút mặt mũi được không?”

Anh nhướng mi: “Bọn họ đều đang nhìn chúng ta kìa.”

Giọng của thiếu niên trầm khàn vang vọng bên tai cô.

Mặt Ôn Lê nóng bừng vì bị anh nhìn chằm chằm, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này.

Cô không còn sức để đấu tranh nữa, đã leo núi hơn một tiếng đồng hồ, sức cùng lực kiệt không thể không uống.

Cô đưa tay nhận nước, Hạ Si Lễ nhìn đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, tự nhiên mở nắp chai nước rồi mới đưa cho cô.

Ôn Lê ngơ ngác nhìn anh, không ngờ anh lại mở nước cho cô.

Sau khi uống nước, cổ họng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Đợi Ôn Lê uống xong, Hạ Si Lễ tự nhiên cầm lấy chai nước khoáng, anh đi lên hai bước rồi đột nhiên quay lại: “Cầm lấy.”

Ôn Lê nhìn anh đến thất thần, vô thức nghe lời cầm lấy chai nước khoáng.

Anh giữ phần trên của chai, còn cô giữ phần dưới.

Hạ Si Lễ cười cười: “Ngoan.”

Sau đó anh quay lưng lại, một tay anh cầm túi, tay còn lại nắm đầu chai nước để kéo cô lên núi.

Ôn Lê quay mặt đi, lắng nghe nhịp đập của trái tim mình.

Ôn Lê và Hạ Si Lễ là những người cuối cùng lên đến đỉnh núi, khi đến nơi thì mấy nam sinh đã bày xong bếp nước, chỉ còn mấy cái lều bị vứt lộn xộn ở một bên.

Thời Diên trêu chọc: “Hai người cuối cùng cũng đến rồi à. Ai không biết còn tưởng hai nguời định bỏ trốn cùng nhau đó nha.”

Đầu ngón tay của Ôn Lê run lên, đang muốn phản bác thì giọng nói thản nhiên của Hạ Si Lễ vang lên trước:

“Tôi mà đưa em ấy đi trốn thì bây giờ cậu còn gặp được em ấy nữa không hả?”

“Mẹ kiếp, giỏi nhỉ, cậu còn dám trả treo à.”

“Anh Hạ tới đây xem dựng mấy cái lều đi, tôi vô dụng quá dựng không nổi.”

Thời Diên cười cười.

Hạ Si Lễ tặc lưỡi bước tới, động tác dựng lều của anh thành thạo đến nỗi không cần đọc sách hướng dẫn, cứ vậy mà ngồi xổm xuống cầm búa đóng đinh xuống đất ở bốn góc lều.

Chẳng mấy chốc, lều đã được dựng xong.

Sầm Khê kéo Ôn Lê ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ: “Không ngờ Hạ Si Lễ lại khác với dáng vẻ phóng đãng thường thấy nhỉ. Hình như cái gì anh ấy cũng biết, vừa học giỏi, kỹ năng sống lại tốt, có thể tự mình làm mọi việc.”

Ánh mắt Ôn Lê lại rơi xuống người anh, cô gật đầu.

Hạ Si Lễ để tóc đầu đinh, khi làm việc thì cúi đầu tập trung nghiên cứu rất nghiêm túc. Sau khi dựng xong một cái lều khác thì anh đứng dậy, móc từ trong túi ra một điếu thuốc.

Một cô gái của nhóm cắm trại gần đó đỏ mặt thẹn thùng bước tới cầm bật lửa châm lửa cho anh.

Hạ Si Lễ híp mắt lại, ngậm điếu thuốc trong miệng cúi đầu nhìn cô gái nọ, khóe miệng anh nhếch lên lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Mặt cô gái càng đỏ hơn, đầu ngón tay run rẩy.

Hạ Si Lễ kêu Cận Tư Tự ném cho anh một cái bật lửa, anh châm lửa rồi liếc cô gái kia: “Tôi có.”

Cô gái không hề tức giận sau khi bị từ chối, dường như sự kiêu ngạo kia của Hạ Si Lễ chỉ khiến cho anh càng trở nên đẹp trai hơn trong mắt cô gái kia mà thôi.

“Được đó anh Hạ, vừa lên núi không bao lâu đã có vài em gái tìm tới.” Thời Diên không nói nên lời.

“Ai cũng tới  tìm Hạ Si Lễ, Cận Tư Tự hoặc Lý Dịch Từ. Sao không có ai đến hỏi chuyện tôi hết vậy…”

Vẻ mặt đau đớn của Thời Diên khiến mọi nguời cười vui vẻ.

Ôn Lê cũng không nhịn được bật cười.

“Cậu ấy đẹp trai không?”

Lăng Tô Nhiễm bước đến bên cạnh tự lúc nào, cô ngồi xuống một cái ghế xếp: “Đừng để bị dáng vẻ lưu manh của cậu ta đánh lừa nhé, thằng nhóc này thực sự rất trong sáng.”

Ôn Lê gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày đầu tiên anh ấy chuyển đến trường bọn em, các nữ sinh ai cũng ghé qua lớp Hạ Si Lễ để được nhìn anh ấy một cái.”

Đôi mắt tinh nghịch của Lăng Tô Nhiễm nhìn xoáy vào Ôn Lê: “Còn em thì sao?”

Ôn Lê giật mình: “Tình cờ có nhìn thấy vài lần ạ.”

Lăng Tô Nhiễm cười cười, đột nhiên hiểu được vì sao Hạ Si Lễ lại quan tâm đến em gái nhỏ này.

Nhìn ngoan ngoãn đơn thuần nhưng tính tình lại thật sự rất thú vị.

“Nói nhỏ cho em nghe thôi nhé.” Lăng Tô Nhiễm thì thầm vào tai cô, “A Xa vẫn chưa có bạn gái bao giờ đâu, nụ hôn đầu hay cả lần đầu tiên vẫn còn y nguyên đó.”

“Cậu ấy rất thích các môn thể thao mạo hiểm nên luôn luyện tập thể lực, dáng người phải nói là đỉnh!”

“Năm ngoái khi bọn chị đi tắm suối nước nóng. A Xa cởi đồ ra một cái là muốn xịt máu mũi liền, cơ bụng 8 múi khiến các cô gái khó lòng rời mắt đó.”

Lăng Tô Nhiễm lại nói: “Chưa kể mũi cậu ta cũng cao nữa, nên chắc chắn ở phương diện đó cậu ta mạnh mẽ lắm nhỉ…”

Ôn Lê không ngờ Lăng Tô Nhiễm lại nói về một chủ đề nhạy cảm như vậy, hai má lập tức nóng bừng.

“Ôi, em đang đỏ mặt à?” Lăng Tô Nhiễm không nhịn được nhéo nhéo mặt cô, “Dễ thương quá đi.”

Hạ Si Lễ, người đang ngồi nướng thịt ở đằng xa đi tới, đá nhẹ chiếc ghế xếp của Lăng Tô Nhiễm lạnh lùng nói: “Lăng Tô Nhiễm, bớt nói hươu nói vượn đi.”

Lăng Tô Nhiễm giơ hai tay lên trời, tỏ ý chưa làm gì Ôn Lê cả, khi đi ngang qua, cô còn cố tình nói nhỏ chỉ hai người họ nghe được: “Còn chưa theo đuổi được em gái nhỏ mà bày đặt thể hiện chủ quyền cái gì không biết nữa, xì —-”

Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, bình tĩnh nói: “Em ấy nhút nhát lại hay xấu hổ, đừng có mà bắt nạt em ấy.”

Lăng Tô Nhiễm trợn mắt: “Phục cậu thật đấy.”

“Tôi thấy em gái nhỏ không muốn để ý tới cậu đâu, cậu ở đây tự biên tự diễn cái gì vậy?”

Lăng Tô Nhiễm trêu chọc.

“Lo mà dỗ người ta đi, chờ cho em gái nhỏ chạy mất rồi thì đừng có mà khóc nha ~”

Hạ Si Lễ cười lạnh: “Đùa gì thế, sao tôi phải khóc?”

Lăng Tô Nhiễm: “Ờ, ờ, ờ”

Phong cảnh trên núi rất đẹp, ở xa xa còn có thể nghe thấy tiếng chuông chùa trong trẻo.

Nam nữ phân chia công việc, các cô gái làm xiên thịt, Thời Diên chịu trách nhiệm kể chuyện để khuấy động không khí, Hạ Si Lễ thì đang dang rộng hai chân ngồi trước lò nướng nướng thịt. Cận Tư Tự và Lý Dịch Từ thì đi đến một nhà dân gần đó rồi mang về một thùng bia.

“Cậu muốn đi chùa không?” Lý Dịch Từ hỏi.

Hạ Si Lễ: “Tôi không đi.”

Thời Diên đi tới nói: “Sao vậy, cậu không muốn đi bái Phật cầu nguyện gì đó à?”

Hạ Si Lễ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ngước mắt lên cười một cách tùy tiện: “Tôi chỉ tin vào chính mình thôi.”

“Được thôi.”

Thời Diên nói: “Vậy tôi đi cùng Ôn Lê vậy, để em ấy đi theo làm bóng đèn giữa Sầm Khê và Lý Dịch Từ thì cũng không phải đạo cho lắm.”

Hạ Si Lễ liếc nhìn bóng lưng cách đó không xa, đứng dậy hất cằm về phía vỉ nướng: “Cậu ở đây nướng thịt đi.”

Nói xong anh đá cái ghế xếp qua một bên rồi đút hai tay vào túi rời đi.

Thời Diên bối rối: “Chết tiệt, Hạ Si Lễ, cậu quá đáng thật. Tôi vẫn muốn dành chút thời gian với em gái Ôn Lê mà!!!”

Cận Tư Tự nhẹ nhàng liếc cậu ta: “Cậu không có cơ hội với Ôn Lê đâu.”

Lăng Tô Nhiễm cũng cười cười theo.

“Tại sao?” Thời Diên thấy thịt cừu xiên đã chín liền cắn một miếng, “Ngon quá, tay nghề của anh Hạ đỉnh quá, nướng thịt cũng ngon nữa.” 

Cận Tư Tự: “Đoán xem.”

Thời Diên nghẹn lời: “Câu cửa miệng của người Kinh Bắc các cậu luôn là “đoán xem” à?”

“…”



Miếu thần cách chỗ cắm trại 10 phút, chưa đến nơi nhưng từ xa đã có thể ngửi được hương trầm an tĩnh.

Bước vào bên trong, Ôn Lê nhìn thấy một cây đại thụ lâu năm, thân cây to lớn phải ba người mới ôm hết được, trên cành cây có treo những tấm bùa cầu nguyện màu đỏ xen lẫn với hương khói mờ ảo bay trong không trung.

“Em định ước gì thế?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai Ôn Lê.

Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm Ôn Lê đang trợn mắt sợ hãi, cười cười khàn giọng nói: “Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?”

Lông mi Ôn Lê khẽ run: “Không nói cho anh biết, đáng sợ.”

Một câu trả lời hai vấn đề.

Anh khẽ cười: “Không muốn nói chuyện với tôi tới vậy sao?”

Cô đi về phía trước, Hạ Si Lễ xoay người đi theo cô, đôi mắt đen láy của anh khóa chặt trên gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ: “Aida, bé ngoan à, bỏ qua cho tôi một lần đi.”

Sầm Khê cũng hay gọi Ôn Lê là “bé ngoan”, nhưng hai chữ “bé ngoan” này phát ra từ miệng mỗi người rõ ràng không giống nhau.

Giọng nói của Hạ Si Lễ  trầm khàn, mang theo vài phần lười biếng, khóe miệng nở nụ cười gian tà.

Vành tai của Ôn Lê đỏ lên: “Anh nghiêm túc một chút được không?”

Mỗi lần cô gái nhỏ tức giận, đôi mắt quả hạnh của cô ngấn nước.

Cổ họng Hạ Si Lễ nghẹn lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Được, nghe em.”

Ôn Lê không thèm để ý đến anh, Hạ Si Lễ cảm thấy không sao cả, anh tùy ý đút hai tay vào túi rồi đi theo cô.

Đến trước chánh điện, Ôn Lê thắp ba nén nhang lên rồi cầm bước qua bậc thang, thành kính quỳ trên đệm, nhắm mắt lại cầu nguyện.

Thứ nhất, nguyện cho bà nội có sức khỏe và niềm vui.

Thứ hai, nguyện cho mọi mong ước và dự định của Hạ Si Lễ đều thành, mỗi ngày trôi qua suôn sẻ vui vẻ. 

Khi cô bước ra khỏi chánh điện, quay lại thì Ôn Lê nhìn thấy Hạ Si Lễ vừa đứng lên từ tấm đệm lúc nãy cô đã quỳ cầu nguyện.

Ôn Lê còn chưa kịp dời mắt đi thì Hạ Si Lễ đã nhìn thẳng vào mắt cô. Anh bước tới nhìn cô, ánh nhìn mang theo vài phần dò hỏi: “Em không hỏi tôi đã ước điều gì à?”

Ôn Lê hoang mang nhìn anh: “Hả?”

Không phải Hạ Si Lễ đã nói là anh ấy sẽ chỉ tin vào chính mình thôi hay sao?

Vì vậy cô khá tò mò người như anh sẽ cầu nguyện điều gì?

Hạ Si Lễ ngước mắt lên nhìn Ôn Lê: “Tôi đã nói với Phật rằng tôi muốn Ôn Lê lập tức bỏ chặn tôi đi.”

“Tôi không biết liệu Đức Phật có đáp ứng được tâm nguyện của tôi sau khi nghe nó hay không nữa.”

Dường như hơi thở của Ôn Lê dừng lại trong chốc lát, nhìn thấy tia vui vẻ trong mắt anh khiến cho tim cô đập nhanh hơn, cô khó chịu quay mặt đi.

Cô nhỏ giọng phản bác: “Anh không biết là phải giữ điều ước của mình trong lòng à? Nếu anh nói cho người khác biết thì điều ước của anh không thành hiện thực đâu.”

Hạ Si Lễ nhẹ giọng nói: “Làm gì có, em phải nói ra nguyện vọng của mình thì mới có người đến giúp em thực hiện chứ.”

“Vậy nên bây giờ tôi đã nói ra ước nguyện của mình rồi, em có thể giúp tôi thực hiện không, Ôn Lê?”

Vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng lại rất nghiêm túc.

Ôn Lê chưa bao giờ cảm thấy quên một nguời lại khó như vậy. Mỗi lần cô muốn lùi bước thì anh lại sẵn sàng bước về phía cô.

Chỉ cần một vài lời nói đơn giản, vài ánh mắt nụ cười tùy ý của anh lại có thể khơi dậy tình yêu tưởng chừng đã tàn lụi trong trái tim cô.



Lúc quay trở lại chỗ cắm trại thì trời đã tối, thịt cũng đã được nướng xong.

Đám người ngồi quanh đống lửa trại, Thời Diên bắt đầu phát bia cho mọi người.

Lúc đưa cậu ta đưa bia cho Ôn Lê thì bị Hạ Si Lễ liếc một cái, Thời Diên vừa định rút tay lại thì đã có một bàn tay trắng nõn thon dài đón lấy lon bia.

Ôn Lê dùng một tay mở bia, bọt khí trào lên trên.

Cô cười nói: “Em có thể uống mà, em uống cũng không tệ lắm đâu.”

“Tuyệt lắm, giờ thì còn ai ngăn cản được nữa!!!” Thời Diên phấn khích.

Hạ Si Lễ chống khuỷu tay ra sau lưng liếc nhìn cô.

Khuôn mặt của Ôn Lê rất nhỏ, nhìn mềm mại xinh xắn, khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

Nhìn cô một lúc, Hạ Si Lễ chợt cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy, liền cầm lon bia lên uống một hơi hết phân nửa.

Khi Cận Tư Tự nhìn thấy thì cau mày: “A Xa, uống ít một chút.”

Hạ Si Lễ bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”

Thời Diên nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Sau khi đi bái miếu thần về nhìn cậu ta như biến thành một người khác. Mặt mày lạnh lùng giống như bị ai chơi xấu vậy.”

Ôn Lê ngồi cạnh anh, gió đêm chậm rãi thổi tóc mây bồng bềnh của cô cọ cọ lên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Si Lễ.

Mùi thơm thoang thoảng xộc vào chóp mũi, ánh mắt Hạ Si Lễ chợt sầm xuống, anh nhịn không được lại uống thêm vài ngụm bia.

Lăng Tô Nhiễm vỗ tay: “Nào, nào, ngày đầu tiên của chuyến đi núi Thanh Dã đã thành công tốt đẹp, cạn ly!”

“Cạn ly!”

Thời Diên giơ lon bia lên: “Tôi muốn nói một điều, tôi rất vui vì có anh Hạ đến với Nam Đàn của chúng ta.”

“Xin chúc mừng cậu đã có thêm một người bạn vừa đẹp trai vùa học giỏi, giỏi luôn cả mấy thứ khác nữa.”

Hạ Si Lễ cười cười phát biểu, khi anh nói xong thì đám người cũng cười vang.

Lý Dịch Từ nhìn về phía bên cạnh: “Vì tình yêu.”

Sầm Khê đỏ mặt: “Vậy thì…vì tuổi 17 tươi đẹp mãi mãi.”

Thời Diên nháy mắt: “17 tuổi? Anh Hạ của chúng ta đã lớn rồi, đủ tuổi làm chuyện người lớn rồi đó nha ~”

Đám người la ó.

Hạ Si Lễ chống tay xuống đất, bật cười vui vẻ: “Đừng có nói loạn lên, ở đây còn các bạn nữ khác.”

Anh cũng giơ lon bia của mình: “Vì tự do”.

Ôn Lê cũng nhìn về phía Hạ Si Lễ, nhẹ giọng nói: “Vì ước mơ.”

Cận Tư Tự cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Hạ Si Lễ đang sống tốt ở Nam Đàn này, anh nói: “Vì bạn bè.”

Bảy người cụng chai bia vào nhau, ăn uống no say, không khí tràn ngập hơi thở của thời thanh xuân tươi đẹp.

Ăn thịt nướng xong, Ôn Lê đứng dậy muốn đi vệ sinh, Sầm Khê kéo cánh tay cô nói: “Mình cũng muốn đi.”

Ôn Lê quay đầu lại nhìn Lăng Tô Nhiễm một chút rồi mới do dự hỏi: “Chị đi với bọn em không?”

Lăng Tô Nhiễm đang nheo mắt hút thuốc, khoanh tay mỉm cười: “Em cứ đi đi, tiểu tiên nữ.”

Ôn Lê gật đầu: “Dạ.”

Ở trên núi hoang vu này, chỉ có thể đến trang trại của nhà dân gần đó để đi vệ sinh, nhà vệ sinh trong trang trại ở núi Thanh Dã thường tính tiền mỗi lượt sử dụng.

Nhà vệ sinh trong trang trại xây bằng gạch lộ thiên, không có cửa, mùi rất nồng, bóng đèn treo trên tường đã cũ, phát ra ánh sáng mờ ảo, còn nhấp nháy muốn hư đến nơi, hai cô gái nhìn nhau lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng mới quyết định là nhu cầu sinh lý quan trọng hơn tất cả.

Sau khi thu tiền, người chủ trang trại mặc áo khoác đứng dưới đèn vừa nhìn họ vừa hút thuốc.

Sầm Khê: “Nhìn ông chủ ở đây có vẻ hơi đáng sợ đó…”

Ôn Lê: “Cậu đi trước đi, mình ở ngoài canh cho cậu.”

“Được, chờ mình chút.”

Lúc Sầm Khê đi ra, Ôn Lê cau mày hỏi nhỏ: “Cậu có mang theo băng vệ sinh không?”

“Không.” Sầm Khê sửng sốt mở to mắt, “Cậu đến kỳ rồi à?”

Ôn Lê che trán: “Chắc do uống bia nên kích thích cơ thể một chút, chứ theo lịch thì còn sớm một tuần.”

“A, phải làm sao bây giờ?” 

Sầm Khê nói: “Cậu ở đây đợi một chút, mình đi hỏi người xung quanh cho cậu, may là hôm nay cũng có nhiều người leo núi cắm trại lắm.”

Ôn Lê: “Được.”

Ôn Lê đứng ở cửa đợi mười phút, quần lót càng ngày càng ướt, cô suy nghĩ một chút liền quyết định lót ít giấy trước đã. Cô vừa bước vào nhà vệ sinh thì trước cửa xuất hiện một bóng người.

Động tác kéo khóa của cô khựng lại, ngước mắt lên nhìn thì thấy bản mặt ghê tởm của lão chủ trang trại.

Toàn thân Ôn Lê nổi da gà, cô hoảng sợ đẩy hắn ra, vừa chạy ra ngoài liền rơi một vòng ôm cứng rắn. Ôn Lê tưởng là tên chủ trang trại này liền hoảng sợ hét lên, cô vùng vẫy muốn thoát ra thì bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt: “Là tôi, Ôn Lê, là tôi đây.”

Nghe được giọng nói của Hạ Si Lễ thì Ôn Lê mới dừng lại, cô nhận ra đầu ngón tay của mình vẫn đang run rẩy, tim đập rất nhanh.

Hạ Si Lễ nhận ra Ôn Lê đang run rẩy, co rúm lại trong vòng tay của mình. Anh cúi đầu nhìn thì thấy hốc mắt cô đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, anh nắm lấy cổ tay cô lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cổ họng Ôn Lê nghẹn lại, nhất thời không nói được lời nào.

Anh lạnh lùng nhìn tên chủ trang trại.

Ánh mắt lão già đảo quanh láo liên: “Có gì to tát đâu, tưởng là trong nhà vệ sinh không có người nên mới đi vào vì muốn dùng nhà vệ sinh thôi mà…”

“Thằng nhóc kia mày nhìn cái gì? Đây là nhà của tao, toilet của tao. Tao có thể sử dụng nó bất cứ khi nào tao muốn. Mày—”

Hạ Si Lễ rũ mắt, nắm lấy tay dẫn Ôn Lê đến cửa, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ở đây chờ tôi.”

Hạ Si Lễ lại nhìn cô thêm một cái rồi mới quay người sải bước về phía lão già chủ trang trại, bước đi của anh càng lúc càng nhanh, anh lao đến như một cơn gió lạnh đang gào thét, giơ chân đá ông ta ngã xuống đất.

Gã đàn ông rên rỉ đau đớn.

Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Si Lễ đã tóm lấy cổ y ném vào tường, liên tục đấm vào đầu hắn ta, gân trên mu bàn tay của anh vì dùng sức mà nổi rõ rệt, toàn thân anh toát ra một luồng khí lạnh lẽo.

Quai hàm anh nghiến chặt, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng đến lạ thường:

“Ông không muốn giữ lại đôi mắt này nữa phải không?”

Ôn Lê lặng lẽ bước vào thì thấy máu từ trán người đàn ông nằm trên mặt đất chảy lênh láng.

“Hạ Si Lễ!” 

Ôn Lê vội vàng chạy tới nắm lấy tay anh, “Đừng đánh…đừng đánh nữa.”

Cánh tay anh rắn chắc, cô cảm nhận được mạch máu nơi bàn tay anh đang đập điên cuồng.

“Tao…tao sẽ gọi cảnh sát!” Trên mặt gã đàn ông lộ ra vẻ sợ hãi nói: “Tao phải gọi cảnh sát!”

Trong mắt Hạ Si Lễ tràn ngập một đống cảm xúc hỗn loạn, anh đột nhiên cười lớn, ngồi xổm xuống trước mặt lão già kia: “Ông có bản lĩnh thì cứ báo đi.”

Hạ Si Lễ nắm cổ áo hắn, dùng sức siết chặt, thấy người đàn ông thở hổn hển thì cười lạnh nói: “Tôi có đủ tiền để tự tay tống ông vào tù đó ông tin không?”

Ôn Lê nhìn anh đến thất thần, nhẹ nắm tay anh: “Hạ Si Lễ, ông ta cũng chưa nhìn thấy cái gì hết, mình đi khỏi đây đi, được không?”

Hạ Si Lễ đứng dậy, gương mặt anh lạnh lùng sắc bén không có chút ấm áp. Anh cúi đầu nhìn Ôn Lê, ánh mắt dịu xuống vài phần, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô bằng đầu ngón tay sạch sẽ: “Giờ không sao nữa rồi, em đừng khóc.”

Ôn Lê dần bình tĩnh lại, cô nhìn gã đàn ông đang nằm trên mặt đất rên rỉ: “Chúng ta làm gì với hắn bây giờ?”

Hạ Si Lễ kéo Ôn Lê sang một bên nói: “Loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở đây, nếu lão có gan báo cảnh sát thì cứ việc báo.”

Ôn Lê được anh dẫn tới trước cửa toilet.

Hạ Si Lễ bình tĩnh lấy băng vệ sinh từ trong túi ra đưa cho cô: “Tôi sẽ canh ở bên ngoài, em vào đi.”

“Đừng sợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!