Đối với tin nhắn này của Giang Tịch, Quý Minh Châu tuy thấy nhưng đã không trả lời lại.

Kể từ sau khi lên xe, Quý Minh Châu khoanh tay trước ngực, khẽ nhắm mắt, trên xe là cả một quãng đường im lặng.

Thay vì nói là im lặng, chi bằng nói đó là không khí hơi biến hóa.

Sau khi tài xế chở người đến biệt thự Bách Duyệt, nhìn thấy bóng dáng Quý Minh Châu từ từ đi vào sảnh lớn ở dưới lầu thì lúc này mới lau mồ hôi lạnh không có thực trên trán, bắt đầu gọi điện thoại cho Giang Tịch.

Không biết có phải do suy nghĩ nhiều hay không, vừa rồi áp suất bên trong xe rất thấp, hiện tại trong lòng ông vẫn còn sợ hãi.

“Tổng giám đốc Giang, theo sự căn dặn của cậu, đã đưa người về nhà an toàn.”

“Được rồi.”

“Nhưng mà cô Quý……”

Tay tài xế khẽ bám vào ngực, không biết rốt cuộc có nên nói hay không.

“Cô ấy làm sao vậy?”

“Cô Quý hơi không được vui.” Tài xế chậm rãi bổ sung, tiện đà, ông cảm thấy bản thân nói hơi nhiều, vội vàng quay trở về chủ đề chính, “Tôi sẽ mang xe đậu vào trong gara đây.”

Bên kia tạm dừng vài giây, mới trả lời, “Được.”

……

Đêm đã sâu, tầng cao nhất tập đoàn Giang thị vẫn còn sáng đèn.

Sau khi bước ra từ trong phòng hội nghị, Giang Tịch xoa xoa thái dương, trực tiếp vào văn phòng.

Phía sau anh là ba vị trợ lý vốn muốn đi theo vào, bị Giang Tịch làm động tác tay ra hiệu nên sôi nổi ra ngoài, sau đó còn cẩn thận mà đóng cửa lại.

Giang Tịch đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú cảnh đêm Ngân Thành vẫn còn đang ồn ào náo nhiệt bên dưới, anh nghe xong cuộc điện thoại của tài xế lúc này mới cúp máy.

Nghe tài xế miêu tả.

Cô……hơi không vui?

Giang Tịch khẽ đặt ngón trỏ ở trên môi, thoáng xẹt qua, cúi đầu suy nghĩ.

Anh không khỏi cảm thấy hoảng hốt, phía sau cửa không nhanh không chậm được gõ hai tiếng, không cần nghe người bên trong đồng ý đã tự tiện đi vào.

Giang Tịch nghe được động tĩnh, nghiêng người quay lại, vừa định lạnh giọng lên tiếng, nhìn thấy người đi vào nên đã kịp thời thu giọng.

Nhưng cũng không ngại anh không để ý đối phương.

Giang Tịch ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, lấy phương án vừa thống nhất trong phòng hội nghị ra bắt đầu phê duyệt tài liệu.

Tiếu Dịch bị xem như không khí, nhất thời cảm thấy có chút không tin được, “Người sống sờ sờ như tớ mà cậu nhìn không thấy à? Cậu còn là anh em chí cốt không đấy!”

Tiếu Dịch nói không hề khách khí, tùy ý tum lấy ghế dựa màu đen rồi trực tiếp ngồi xuống, nhân tiện vắt chéo chân với tư thái rảnh rỗi.

Anh ấy đặt ngón tay khẽ nhịp ở trên đầu gối.

“Hội nghị vừa mới kết thúc cậu cũng không đợi tớ, quay về phòng đứng trước cửa sổ lại u buồn. Giang Tịch, cậu giỏi lắm đấy.”

Giang Tịch lười nhác ngước mắt, “Cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”

“Tất nhiên.” Tiếu Dịch thật sự trả lời, “Vừa mới kết thúc cuộc họp nên quả thực tớ cũng đang khá rảnh.”

“Không có chuyện gì thì về đi.” Giang Tịch cụp mắt, nghe giọng điệu có vẻ không muốn kéo dài câu chuyện với Tiếu Dịch.

Hôm nay Tiếu Dịch xuất hiện ở Giang thị cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì anh ấy cũng đến dự tiệc rượu trăng tròn ở nhà họ Tống.

Gần đây cố tình Tiếu thị lại có phương án đầu tư mới tham dự vào Giang thị, một số mặt hàng robot mẫu được các công ty dự thầu trong và ngoài nước gửi đến, Tiếu Dịch kéo mọi người trở về Giang thị, tiến hành nghiên cứu và thảo luận cụ thể.

Đồng thời anh ấy cũng mang một vài mẫu robot mới đến Giang thị.

Sản phẩm vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, tuy rằng có hàng mẫu nhưng vẫn cần phải thử nghiệm nội bộ. Trước mắt cũng không có vấn đề gì quá lớn, Tiếu Dịch dứt khoát nghĩ chỉ cần để người bên trong cũng dùng thôi.

“Nỗ lực làm việc như vậy là đang nóng lòng về nhà à?”

Tiếu Dịch nhìn Giang Tịch vẫn đang vùi đầu, lại lần nữa cảm khái đối phương không hổ là một người cuồng công việc.

Phảng phất người với rồi mới đứng ở trước cửa sổ không phải là anh.

Tiếu Dịch biết đêm nay Giang Tịch vốn là muốn trở về với Quý Minh Châu nhưng vì có chuyện quan trọng trong người, anh cũng không thể làm gì khác.

Mình ở chỗ này miệng lưỡi khô rát nói nhiều như vậy thế mà Giang Tịch cũng chẳng có chút phản ứng nào.

Không thú vị.

Nghĩ đến đây Tiếu Dịch xua xua tay.

“Không làm phiền cậu nữa tớ chuẩn bị đi rồi.”

“Không tiễn.” Giang Tịch lúc này mới lên tiếng.

Nghe xong những lời này của Giang Tịch, Tiếu Dịch có chút bất đắc dĩ, anh ấy đứng lên đi đến bàn làm việc, đôi tay chống trước mặt Giang Tịch, “Đừng nóng vội đuổi người chứ, vì muốn xin lỗi nên tớ muốn đưa cho cậu thứ này, cũng là quà tặng cậu và tiểu Bát ở chung.”

Nghe được lời này, động tác trên tay Giang Tịch dừng lại, mí mắt nâng lên, “Nếu mà là những thứ cậu thích dùng thì thôi không cần lắm đâu.”

Tiếu Dịch vẫn đang chờ phản ứng của Giang Tịch nhưng không ngờ ý tốt của mình lại bị khước từ thẳng thừng như vậy.

Anh ấy gần như nghẹn ngào nói, “Cái gì gọi là đồ tớ thích dùng hả???”

“Chẳng lẽ không phải?” Giang Tịch bình tĩnh nhìn qua bên này, tuy rằng là câu hỏi nhưng giọng điệu lại mang vẻ chắc chắn.

Tiếu Dịch ở trước ánh mắt rửa tội của Giang Tịch, rốt cuộc cũng nhớ tới hình tượng của mình, nghĩ lại những năm ấy thời gian trôi qua nhanh như ngựa phi, những hội sở không đứng đắn lớn nhỏ không thiếu ở Ngân Thành đều để lại trong đầu anh ấy một hình bóng không thể phai mờ.

“Thôi, tớ thừa nhận, tớ quả thật có ăn chơi trác táng chút.”

“Xoá chữ ‘chút’.”

“……”

“Được rồi, đây không phải là món đồ thiếu đứng đắn hay gì đâu, vì tớ có mang theo một con robot thông minh đến đây, đợi một chút trợ lý sẽ đưa đến chỗ cậu, sau khi cậu nhập đầy đủ thông tin thì cậu có thể lấy về nhà dùng thử.”

Tiếu Dịch thấy Giang Tịch khẽ gật đầu, không có một chút xíu hứng thú gì, trong đầu bỗng dưng có một kế hoạch.

Anh ấy đi phía trước, giọng điệu cố tình đè thấp khẽ cường điệu, “Hôm nay cậu cho Tiểu Bát leo cây như vậy không sợ cô ấy giận hay sao?”

Những lời này quả thật có chút tác dụng, Giang Tịch buông bút, nhướng mày nhìn lại.

“Cậu thêm vào bên trong robot mấy câu nịnh nọt lấy lòng ấy, không cần phải tốn nhiều công sức mà vẫn dỗ dành con gái vui vẻ, được việc nhất.”

Giang Tịch không trả lời, cũng không phản ứng gì.

Chờ đến khi bóng dáng Tiếu Dịch biến mất ở phía sau cửa, Giang Tịch nhìn chăm chăm vào ngòi bút, trầm tư vài giây.

……

Quý Minh Châu trở lại khu biệt thự Bách Duyệt, điều đầu tiên khi bước vào là ném chiếc túi lên ghế so-fa rồi sau đó nằm lên giường trùm chăn.

Cô cảm thấy Giang Tịch hình như là đang cố ý.

Mời cô cùng nhau về, chờ đến khi cô đồng ý lại cho cô leo cây.

Anh nghĩ rằng chỉ cần một tin nhắn như vậy là xong sao?!

Quý Minh Châu nhớ đến cơn gió lạnh vừa thổi khiến cho toàn thân run rẩy, bị cho leo cây thật lâu, chỉ cảm thấy cả người sát khí đang dâng lên.

Tựa như giây tiếp theo có thể xuyên qua cửa phòng, trực tiếp bắn về phía Giang Tịch.

Nhưng mà đêm nay anh không có ở đây.

Quý Minh Châu càng nghĩ càng cảm thấy mình bị chơi xỏ một vố quá đau, bèn nhặt con gà sally bên cạnh, trực tiếp quay mặt nó lại đánh mạnh ba cái. Sau khi làm xong, cô mới cảm thấy buồn bực tích tụ trong ngực dần tiêu tán.

Vì bị một trận đòn quá nghiêm trọng nên cả gương mặt gà sally thảm không nỡ nhìn, lông màu vàng trên người rối mù, trông đặc biệt đáng thương.

“Thấy không, đây là kết cục của anh đấy!” Quý Minh Châu nói xong, tầm mắt chậm rãi đi xuống, rồi dừng trên bộ phận nào đó của gà sally, tâm tình đột nhiên thả lỏng, giọng điệu chậm lại, “Lần sau còn chọc tôi, có lẽ sẽ không phải trừng trị trên mặt đơn giản như vậy đâu nha ~”

Quý Minh Châu nắm con gà, kéo lông nó thật lâu rồi mới đi giặt nó sạch sẽ.

Sau khi giặt xong, trong chung cư vẫn duy trì nguyên vẹn, trước cửa như thường lệ chỉ có mỗi đôi giày lúc nãy cô vừa mới thay ra.

Xem ra đêm nay Giang Tịch có lẽ sẽ không trở lại.

Quý Minh Châu bị sự việc đêm nay k-ích thích, lăn lộn mãi cũng không ngủ được, dứt khoát mặc áo ngủ lên tầng gác mái.

Vlog mới của cô vừa vặn cũng đã edit xong, dứt khoát thừa cơ hội này đăng lên.

Bỏ qua 10000 biện pháp làm thế nào để trừng trị Giang Tịch khi anh quay về, Quý Minh Châu hiện tại chỉ có thể ở chỗ này tìm kiếm sự an ủi về mặt tinh thần.

Video này sẽ nói về cuộc sống hằng ngày tươi đẹp của cô trong mấy năm qua khi còn ở nước ngoài, kèm theo đó là một vài lời khuyên nho nhỏ cho những ai đang sống ở nước ngoài, vô cùng tri kỷ.

Không chỉ có giới thiệu cảnh đẹp bốn mùa xuân, hạ, thu, đông ở châu Úc, ngoài ra còn tổng kết rất nhiều nơi du học sinh ở nước ngoài có khả năng sẽ muốn đến thăm.

Vốn dĩ cô đã lên lịch đăng cho video này rồi nhưng hôm nay cô cũng không thèm quan tâm đã đến đúng ngày hay chưa nữa, dứt khoát trực tiếp đăng lên.

Nhưng quả nhiên điều này cũng không ảnh hưởng đến sự phổ biến và lượng truy cập của người xem video.

【@Pearl: Bé cưng đăng video mới rồi nè, ai còn thức thì vào xem ủng hộ nhé, mời vào mời vào [ câu dẫn.jpg]】

Hội cú đêm sống trên mạng được dịp sôi nổi hơn bao giờ hết, thấy cô cuối cùng cũng có video mới, hô to vạn tuế.

——【 Mị không nhìn lầm chứ?? Pearl đăng video mới rồi aaaa! 】

——【 Oh my Karma, cái gì mà chị gái thần tiên, cái gì mà người hâm mộ cuồng nhiệt, hôm nay cô vợ nào muốn thị tẩm xin hãy dạt qua một bên, tôi muốn hiến thân cho tiểu trân châu! 】

——【 Hu hu hu tôi là một người sắp quay lại châu Úc để học tiếp, sau khi xem xong video cảm thấy video này thực sự có ích! Quả nhiên phong cách của chúng ta không hề giống với những người khác! 】

——【 Không hổ là phi phi tương, tuy nhiên lại có-e! 】

Quý Minh Châu sau khi đăng xong video thì tắt máy đi xuống lầu lên giường đắp chăn đọc bình luận.

Không thể không nói cộng đồng mạng bây giờ cũng tài năng không kém. Không biết có phải là do phong cách cá nhân hay không mà cô có rất nhiều fan trung thành, tính cách cũng không khác nhau là bao, hoàn toàn trầm mê không dứt, cách thức thể hiện cũng không giống nhau.

Rõ ràng đều là con gái, trong miệng các cô ấy thì cô hết thảy đều là vợ của bọn họ.

Đôi khi, xem các cô ấy bình luận cũng có thể vui mấy ngày.

Quý Minh Châu đầu tiên xem lại bình luận trên top, rồi sau đó đọc nhanh như gió cũng không xem xong, sau đó dứt khoát kéo xuống phía dưới.

Ngay tại thời điểm cô muốn thoát ra, bỗng dưng, tầm mắt dừng lại một vị trí.

Khác hoàn toàn với đủ loại bình luận, chỉ riêng cái này là đặc biệt.

Không hề có hình đại diện, nó chỉ là hình ảnh mặc định của hệ thống, ngay cả tên cũng là bị gõ loạn.

Lý do vì sao video của Quý Minh Châu có một độ phổ biến nhất định là do các bình luận dưới video vô cùng nhiệt tình, hiển nhiên hoạt động của người hâm mộ luôn đều đặn mỗi khi đăng clip.

Có vẻ tài khoản clone này thật sự là hiếm thấy.

【@jjabcdefg8888:. 】

Quý Minh Châu vội vàng xem qua, cảm thấy nhất định là ai đó đã mua lại account này.

Rốt cuộc cả cái nội dung bình luận cũng không có, chỉ là cái dấu chấm câu.

……

Nói đến đây, từ sau khi Quý Minh Châu về nước thì ít nằm mơ.

Hơn phân nửa đều là ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Sau một đêm trọn vẹn, ngày hôm sau cô tỉnh lại, cảm thấy tinh thần phá lệ phấn chấn.

Cô tùy ý đi dép lê, mái tóc xoăn dài xõa rải rác trên bờ vai tuyết trắng, cứ như vậy đi ra cửa phòng.

Tầm mắt rơi xuống trước cửa phòng đối diện vẫn đóng chặt, dừng lại một vài giây rồi khẽ dời ánh mắt.

Quý Minh Châu vốn là đang chậm rì rì đi xuống phòng khách, không giống như trong tưởng tượng, vừa bước vào cửa thì rơi vào trong tầm mắt là một bóng dáng cao ráo.

Mới sáng sớm chưa kịp phòng bị, cô bị dọa đến nỗi phải hít một hơi thật sâu.

Giang Tịch ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

Cũng không hề lên tiếng như tôn Phật.

Quý Minh Châu vừa định tiến lên chào hỏi nhưng nhớ đến sự việc hôm qua thì khắc chế bản thân giữ im lặng.

Kí ức tối qua như ùa về trong đầu, trước sau cố thủ.

Trước mắt xem ra, ở mấy tháng tiếp theo ký ức này không thể phai mờ.

Mắt cô nhìn thẳng đi vòng qua người anh đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Nhưng mà…

Mặc dù đã đến phòng bếp rồi nhưng cũng không có thể thoát được sự tồn tại của người này.

Trên bàn có rất nhiều món ăn.

So với trước đây còn phong phú hơn, có thể nhìn ra được người chuẩn bị những thứ này thật sự dụng tâm và dành rất nhiều thời gian.

Quý Minh Châu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến phòng khách nơi Giang Tịch vẫn đang ngồi.

Tầm mắt anh vẫn giữ chặt lấy bóng dáng cô.

Cô không đáp lại, anh vẫn sẽ tiếp tục duy trì tư thế nhìn cô như vậy.

Bị Giang Tịch nhìn chằm chằm đã lâu, Quý Minh Châu đương nhiên cảm thấy không quen, cô khẽ hừ, phá vỡ cục diện lên tiếng, “Chắc không phải là anh đang lấy lòng tôi chứ.”

Cô là người dễ bị người khác lấy lòng hay sao?

Đương nhiên không phải!

Quý Minh Châu còn chưa chửi thầm đủ thì đã nghe được Giang Tịch trả lời, “Không phải.”

?

Cô biết ngay mà!

Rồi sau đó, cô nghe được giọng nói ngây thơ vang lên…

【 chủ nhân, xin hỏi có yêu cầu gì cần dặn dò không? 】

Mí mắt Quý Minh Châu hơi nhảy, mắt không biết nên đặt đâu cho đúng.

Chỉ cảm thấy có cái gì nho nhỏ, hình như có một bóng dáng màu đen mơ hồ nhảy từ phía sau đùi Giang Tịch.

Giang Tịch…… Còn có đam mê này sao?

Điều này khiến cho cô phải suy nghĩ mất một lúc.

Bóng dáng màu đen kia dần hiện lên rõ ràng.

Là người máy thông minh, nhưng lại ngoài ý muốn không hề lạnh lẽo, đôi mắt tròn xoe, trên người được sơn trắng đen kết hợp, có vẻ ngây thơ chất phác.

Giang Tịch khẽ vỗ nhẹ đỉnh đầu người máy tí hon rồi chỉ chỉ về phía Quý Minh Châu, “Qua bên kia.”

Quý Minh Châu đứng lặng tại chỗ, mắt thấy người máy tí hon đang nghiêm túc tiến lại gần, rồi sau đó dừng lại kế bên mắt cá chân mảnh khảnh của cô mà cọ cọ.

【 Nữ chủ nhân ngày mới tốt lành, tôi là Tomi~~】

Quý Minh Châu gần như là hóa đá tại chỗ, ở sâu trong nội tâm phức tạp vô cùng cảm động, không biết là nên khóc hay nên cười.

Giây tiếp theo cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì…

Giang Tịch đứng lên, mắt nhìn về phía cô.

“Nói đến lấy lòng, thì bây giờ mới thực sự là lấy lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!