Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Quý Minh Châu vẫn mang theo vẻ không chắc chắn.

Sau khi buột miệng thốt ra những lời này, cô còn cố tình dùng đế son môi cọ cọ sườn mặt lạnh băng của Giang Tịch, đồng thời cũng thả chậm tốc độ, giống như slow motion trong phim “Cô dâu 8 tuổi” vậy, kéo rất dài.

Giang Tịch để mặc, tùy cô làm loạn, vẫn như cũ duy trì tư thế, chậm chạp chưa lên tiếng.

Hai tròng mắt đen như mực giờ khắc này như ánh sao, nhìn chằm chằm cô mà lặng lẽ sáng bừng.

Quý Minh Châu cũng không quản nhiều như vậy, cảm thấy Giang Tịch trầm mặc nghĩa là anh đã đồng ý. Đương nhiên ―― nếu anh không đồng ý thì cũng phải đồng ý, bởi vì cho dù như thế nào cũng không thể ngăn được ý định của cô.

Cô thoáng đứng dậy, hai tay dần đi lên, chậm rãi mở nắm son môi, rồi sau đó dùng màu son đỏ kia khẽ quẹt hai nét nhỏ ở cổ áo sơ mi bên phải của Giang Tịch, lưu lại dấu vết như rồng bay phượng múa.

Nét chữ bằng son mảnh khảnh, màu đỏ kiều diễm mà tùy tiện lưu lại trên cổ áo, giống như là hoa nở rộ, không thể không thấy.

Cổ Giang Tịch vừa trắng lại còn thon dài, vậy mà cố tình nơi cổ áo lại xuất hiện một vết loang như vậy, giống như là một quý công tử thời cổ đại vừa mới bước ra từ một chốn lầu son phấn hoa nào đó.

Hai hàng tiếng Anh được viết liên tiếp ở một chỗ, lại còn thêm một trái tim đỏ rực ở cuối câu ――

【My dearest darling, muaaaaa~[ tim ]】

Quý Minh Châu nhìn “Kiệt tác” của bản thân, ngó trái ngó phải vẫn cảm thấy thực vừa lòng.

Thời điểm thu hồi son môi, cô lại giống như lơ đãng, lực tay mềm mại, không chịu khống chế hướng tới hầu kết của Giang Tịch điểm nhẹ.

Hai tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên.

Hai dấu vết nhanh chóng xuất hiện.

Ý cười lấp lánh trong mắt, cô nhanh chóng ngồi dậy, nhân tiện vuốt phẳng cổ áo Giang Tịch vì động tác của cô mà hơi nhăn.

“Cô đang làm cái gì đấy?” Giang Tịch nhướng mày, nhàn nhạt hỏi cô.

Trước giờ anh vẫn luôn thờ ơ, cố tình vào giờ phút này, hơi thở lạnh băng quanh thân lại đồng thời tiêu tán, tựa như là cành liễu vào mùa xuân, sau khi đón gió ấm liền lập tức giãn ra.

Cô có thể làm cái gì?

Quý Minh Châu nhớ tới tình hình bên ngoài văn phòng, để sát vào anh, gằn từng chữ một, “Làm, bẩn, áo, anh, đấy.”

Bàn tay Quý Minh Châu mềm mại đi dần xuống phía dưới, nhân tiện dùng đầu ngón tay khẽ kéo nhẹ cà vạt, sau đó liền nắm chặt, dùng sức kéo về phía mình, gần như là kéo một đường thẳng.

“Giang tổng, tôi làm như vậy, anh không ý kiến gì chứ.”

Nữ nhân rời đi, thuận thế ngồi xuống bàn sách to rộng phía sau, bởi vì tư thế có chút thay đối, thời điểm cô nhìn anh là từ trên nhìn xuống dưới.

Thần sắc Giang Tịch vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, chỉ có tầm mắt kia một khắc cũng không rời, liên tục khóa trụ lấy bóng hình cô.

Quý Minh Châu nhìn anh như vậy, không hề có chút phản ứng nào, cảm thấy có chút không thú vị, dứt khoát nổi lên tâm tư đi trước dẹp đường để về nhà.

“Tôi cũng không quấy rầy công việc của anh nữa, đi trước một bước đây.”

Vừa dứt lời, khoảnh khắc Quý Minh Châu xoay người đi, chỉ nghe Giang Tịch lên tiếng hỏi ngược lại bằng giọng điệu bình bình, “Không quấy rầy?”

Anh đứng thẳng lên, duỗi tay ra, trực tiếp đem Quý Minh Châu vây vào trong phạm vi của bản thân, rũ mắt liếc cô, “Cứ như vậy mà đi à, há chẳng phải tôi sẽ gánh lấy thiệt thòi sao?”

Giang Tịch dù sao cũng là nam nhân đã trưởng thành, vẫn là thân ảnh thon dài ấy thoáng cái đã bao lấy cô.

Ngày thường nhìn cốt cách lạnh lẽo, mảnh khảnh cao dài vậy thôi, nhưng cho dù có thấy vẻ bề ngoài cũng không phải là tất cả, sức lực đều ẩn nấp ở đằng sau lớp áo sơ mi phẳng phiu ấy, len lén nhìn thì hiển nhiên mọi thứ đang dần tích lũy, chỉ trực chờ bộc phát.

Giờ này khắc này, mùi hương mát lạnh dễ ngửi trên người Giang Tịch như bao vậy xung quanh đây, chóp mũi cô hoàn toàn là hơi thở của anh.

Quý Minh Châu chống vào bả vai anh đang càng ngày càng gần, cả người gần như ưỡn về phía sau, cơ hồ ngay sau đó chỉ muốn nằm dựa vào bàn sách, tạo ra một độ cong rõ ràng nóng bỏng.

“…… Uy……… Giang Tịch!” Quý Minh Châu không thể nhịn xuống, thanh âm thoáng nâng lên, nhẹ giọng gọi anh.

Lúc trước Giang Tịch thấy cô không nói gì, liền dùng toàn bộ sức lực để tiếp tục duy trì tư thế, giờ phút này nghe Quý Minh Châu lên tiếng kháng nghị, anh mới chậm rãi dừng lại, chân sau nhàn tản gác lên tựa vào chân bàn làm việc.

“Hiện tại nên đến phiên tôi rồi.” Giang Tịch cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay rõ ràng để ở một bên bàn làm việc không nhanh không chậm gõ gõ.

“…… Đến phiên anh cái gì cơ?” Quý Minh Châu bị áp chế đến mức này, trong lòng loáng thoáng có thể hiểu được, vừa rồi làm một chuỗi những hành động cũng chưa kịp dừng chân nghĩ đến hậu quả.

Chẳng lẽ cô đang chơi “cất cánh hay không”. Nhưng Quý Minh Châu cũng không hề cảm thấy mình làm ra cái gì đó quá mức, bằng không vừa rồi cũng sẽ không cố tình làm càn đến như vậy.

“Ăn miếng trả miếng.” Giang Tịch mở miệng, vừa lưu loát vừa sắc sảo.

Quý Minh Châu dừng lại.

……Ăn miếng trả miếng?

Anh đây là muốn đem hết thảy những việc cô vừa làm  trả lại hết cho cô hay………còn có ý gì khác nữa?

Người này không chỉ nhìn có vẻ máu lạnh, ngẫu nhiên sẽ hơi chó má, đại bộ phận thời điểm, khả năng cao còn thêm tính keo kiệt nữa.

Bất quá cô cũng chỉ làm chơi chơi thôi, bây giờ còn phải nhận lại hết thảy sao?

Trên trán nhỏ của Giang Tịch phất phơ mấy lọn tóc, bên dưới là đôi mắt đen nhánh trầm mặc đang nhìn cô chằm chằm.

Trong nháy mắt Quý Minh Châu liền rối rắm, thế mà anh cứ như vậy nhàn nhạt nhìn về phía cô.

“Bằng không cô cho rằng, tôi dễ dàng bị, làm, dơ như vậy sao?” Anh học ngữ khí nhát gừng vừa nãy của cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Giang Tịch vừa dứt lời, không đợi Quý Minh Châu phản ứng, đầu ngón tay trực tiếp đi lên, dùng lòng bàn tay cọ qua môi cô, rồi sau đó ấn xuống, chậm rãi xoa nhẹ vài cái.

Lực đạo không nhẹ cũng không tính là quá mạnh.

Khác xa với những gì cô nghĩ.

Quý Minh Châu không ngờ tình thế lại phát triển như vậy, sững sờ ở tại chỗ mất mấy giây.

Cô vốn dĩ nghĩ Giang Tịch sẽ đoạt lại son môi cô đã chuẩn bị, nắm chặt trong tay thỏi son nơm nớp sợ anh cướp đi, sau đó sẽ thực hiện cái gì “trả miếng” theo như lời anh nói lúc nãy.

…… Kết quả.

Quý Minh Châu không rõ nguyên do, còn chưa tìm được đáp án, thân ảnh thon dài đĩnh bạt trước mặt đã chậm rãi dời đi.

Đến khi hoàn hồn thì đã thấy Giang Tịch đã quay về bàn, tiếp tục xử lý văn kiện vẫn còn đang dang dở.

Phảng phất không khí gắt gao kia, nửa bước không để cô thoát vừa rồi không hề liên quan đến anh.

“……… Tôi đi trước thật đây.”

“Bác Quý nói muốn cô ở bên này với tôi.” Giang Tịch cũng không thèm ngẩng đầu lên, khẽ nhắc nhở.

“Ba tôi nói gì anh cũng nghe theo sao. Tôi muốn ra ngoài đi dạo.” Quý Minh Châu hắng giọng nói, lại bổ sung thêm một câu, “Đợi chút nữa buổi tối tôi cũng không muốn đi với anh đâu, chúng ta đường ai nấy đi.”

Quý Minh Châu nói như vậy hoàn toàn có lý do, Giang Tịch đang bận mà cô chỉ ở một bên nhìn, chẳng làm gì ư? Ngoài việc nghịch di động thì hoàn toàn không làm gì nữa. Thôi thì về tầng gác mái ở bách duyệt để tiếp tục edit video hoặc đi dạo loanh quanh khu Lệ Xá giết thời gian.

Mấy ngày nay thời tiết đã ấm lên rất nhiều, thích hợp ra ngoài đi dạo thả lỏng.

Thêm vào đó, lần này Triệu gia đến đây mang theo tâm thế kiên trì, khẳng định sẽ bàn luận với Giang Tịch rất lâu.

Cô không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại đây xem náo nhiệt đâu.

Thanh âm bên kia bàn làm việc khẽ dừng vài giây, rồi sau đó Quý Minh Châu nghe thấy Giang Tịch trả lời, “Được.”

Quý Minh Châu nghe được câu trả lời liền sợ Giang Tịch sẽ đột nhiên đổi ý, phóng cái vèo về so pha, ba bước cũng thành hai, khom lưng nhanh chóng nhặt áo khoác và túi của mình lên rồi sau đó đi thẳng ra cửa.

Thời điểm cô đứng trước cửa, cô khẽ dậm chân, sau đó liếc anh một cái thật sâu, trong lòng chậm rãi nảy lên một ý niệm.

Quý Minh Châu chậm rãi mở cửa, nửa người vừa ra bên ngoài liền ngoái đầu nhìn lại, hướng về Giang Tịch khẽ hô lên, “darling~ à, em đi trước nha ~~”

Mặt cô thẹn thùng, thanh âm cũng cố tình ôn nhu chậm rãi, muốn dịu dàng thế nào thì ra dịu dàng thế đó.

Sau khi làm như vậy xong, Quý Minh Châu cũng không thèm nhìn xem sắc mặt hay phản ứng của Giang Tịch, bây giờ cái đó không thuộc phạm vi cô phải quan tâm nữa rồi.

Quả nhiên, cô chậm rãi khép cửa lại, giây tiếp theo liền chậm rãi bước ra ngoài.

Quý Minh Châu ngẩng đầu, liền thấy bên ngoài văn phòng có một đám người đang đứng.

Trong đó có ba vị trợ lý của Giang Tịch, còn có cả lão Triệu.

Cũng có cả Triệu Lan, người đã một thời gian chưa gặp.

Tuy rằng khuôn mặt vị Triệu Lan này đã không còn trùng khớp một xíu nào với khuôn mặt trong trí nhớ của cô, nhưng qua Weibo cùng những chương trình TV được phát gần đây, Quý Minh Châu vẫn có thể đại khái nhận ra cô ta.

Nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, lại còn mang theo vẻ nhu nhược động lòng người, vừa thanh thuần lại tinh khiết, thoạt nhìn quả nhiên là một mỹ nhân an tĩnh.

Những người này nghe được câu nói kia của Quý Minh Châu, bây giờ còn thấy cô đi ra, mỗi người mang một thần thái khác nhau sôi nổi nhìn về phía cô.

Trợ lý Ứng cùng hai vị trợ lý khác thấy cô đi ra đều trực tiếp xoay người lại, hơi hơi gật đầu, thập phần cung kính.

Trên mặt Triệu lão gia còn mang nét cười nhìn Quý Minh Châu: “Minh Châu đó hả, lâu quá không nhìn thấy cháu, lại xinh hơn rồi này.”

Quý Minh Châu lên tiếng trả lời, cùng Triệu lão gia khách khí thêm vài câu nữa.

Triệu Lan đứng bên cạnh vẫn luôn khoác vào khuỷu tay Triệu lão gia, yên lặng đánh giá Quý Minh Châu ngay từ lúc đầu.

Rồi sau đó tầm mắt của cô ta dừng trên đôi môi đỏ rực của Quý Minh Châu, sau đó không hề rời đi nữa.

Cô ta cùng Triệu lão gia đến đây đã bị trợ lý ngăn lại từ ngoài cửa, không biết chỉ thị bên trong truyền ra như thế nào, chỉ biết một lúc sau liền nghe thấy vị trợ lý nói lại rằng — “Triệu lão gia, tiểu thư Triệu, cảm phiền hai vị chờ trong giây lát.”

Vậy là bọn họ phải đứng chờ ở ngoài này.

Nhưng không nghĩ đến người một lúc sau chậm rãi bước ra ngoài lại là Quý Minh Châu.

Như vậy, chuyện xảy ra bên trong nãy giờ không cần phải có tâm tư tinh tế để suy nghĩ nữa rồi.

Mà nhân vật nữ chính trong câu chuyện phong ba bão táp nãy giờ — Quý Minh Châu vẫn thản nhiên đứng đó nâng mắt lên chống lại ánh mắt của Triệu Lan.

Sau đó cô liền dời mắt đến thang máy chuyên dụng của Giang Tịch.

Vị trợ lý của Giang Tịch thấy ánh mắt của cô nhìn về hướng đó, không tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh băng nữa, vội vàng đi lên hỏi: “Quý tiểu thư, cô muốn đi đâu à?”

“À, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Quý Minh Châu bị gọi lại nên quay đầu nhìn trợ lý một chút.

Trợ lý thấy cô nhìn liền hỏi: “Cô muốn tìm người đưa đi ạ?”

“Thôi không cần đâu.” Quý Minh Châu xua tay cự tuyệt.

Trợ lý Ứng lên tiếng trả lời: “Vâng, Quý tiểu thư cứ đi thong thả.”

Đợi cho trợ lý Ứng bấm thang máy cho cô xong, cô bước vào, thang máy chậm rãi khép lại.

Quý Minh Châu đưa tay ôm vai, nhìn mặt kính thang máy mơ hồ, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn hình ảnh Giang Tịch đặt lên môi cô.

Hình ảnh ấy cứ từ từ lan rộng, chiếm cứ — cho đến khi không còn bất luận một khe hở nào.

Đầu ngón tay Giang Tịch vẫn còn mang theo hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay phá lệ ấm áp đến không ngờ.

Có lẽ do mùa đông, không khí thập phần khô ráo, thêm vào đó lực đạo anh đè lên môi cô không nhẹ cũng không nặng, Quý Minh Châu chỉ cảm thấy xung quanh mình chỉ toàn là tĩnh điện.

Lúc ấy chỉ cách mũi cô có mấy xăng ti mét, khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy khớp xương thon dài, mảnh khảnh như ngọc của anh.

Bất quá nói đến đây —

Quý Minh Châu đột nhiên nhớ tới tình cảnh anh tác loạn trên môi cô.

Môi cô có gì tốt sao.

Chẳng lẽ son môi có vấn đề….nên anh mới giúp cô tán đều ra.:)))

Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu liền móc ra chiếc gương nhỏ luôn mang theo bên mình, định xem lại trang điểm trên mặt, cho đến khi tầm mắt cô nhìn thấy mình trong gương thì chỉ cảm thấy thế giới im lặng một cách đáng sợ.

Mọi việc không như cô nghĩ, son đỏ vẫn ở nguyên vị trí không hề xê dịch.

Chỉ khác là nó vẫn tạo cho người khác cảm giác không có vẻ tự nhiên vốn có, đã vậy cô còn ở trong văn phòng Giang Tịch một thời gian dài, chỉ riêng chuyện này không khỏi khiến cho người đối diện có suy nghĩ lan man….Muốn họ không liên tưởng cũng khó.

Quý Minh Châu nhớ đến cảnh tượng mình đi ra lúc nãy, không khỏi cảm thán “đầu sỏ gây tội” khả năng vẫn ở đây thì phải…

Trong phút chốc, Quý Minh Châu không biết nên khen Giang Tịch hợp tác ăn ý với mình hay vẫn nên phân vân — tên này có đôi khi vẫn rất chó má đó nha.

…..

Quý Minh Châu đi chưa được bao lâu thì Triệu Lan đã chịu không được mà kéo kéo ống tay áo Triệu lão gia.

Tuy rằng Triệu Lan không lên tiếng nhưng hành động của cô ta đã ám chỉ quá rõ ràng.

Chấp nhất của cô ta vẫn ở đây.

Triệu lão gia nhìn cháu gái mình, một lát sau khẽ vỗ vỗ vai, ý bảo cô ta cứ yên tâm.

Ngay lúc ông muốn mở miệng thúc giục mấy vị trợ lý thì đã thấy cửa văn phòng chậm rãi mở ra.

Giang Tịch từ bên trong trực tiếp đi ra.

Biểu cảm trên mặt lạnh lẽo, xương quai hàm tạo ra một vòng cung hoàn hảo, khí khái từ trước đến nay chưa từng thấy.

Giang Tịch vốn rất kín tiếng, kể từ sau khi tiếp quản Giang thị đến nay, loại kín tiếng ấy lại làm cho anh toát lên một vẻ vương giả.

Người như vậy chỉ khiến người khác hận không thể trầm luân lâu hơn nữa.

Nhưng mọi đánh giá ban đầu đều ngưng lại khi mọi người — thấy dấu vết trên cổ áo sơ mi  của anh.

Trên cổ áo sơ mi của Giang Tịch có một dòng chữ tiếng anh được viết bằng son môi. Tuy rằng không nhìn rõ là gì nhưng trái tim được vẽ xiên xiên vẹo vẹo lại rất phô trương, phóng đại.

Không nói đến việc cà vạt anh đã không còn ngay ngắn như cũ mà đã có dấu vết bị kéo ra, trên cổ lại có thêm vài vết hồng hồng như bất cẩn bị ai đó cào.

Quần áo Giang Tịch mặc lần này so với lần trước hoàn toàn khác xa.

Liên tưởng đến Quý Minh Châu vừa bước ra khỏi văn phòng.

Nói đi nói lại cũng không biết nên nói gì.

Ba vị trợ lý chấn động một chút, nhìn lão bản của mình bước ra, sau đó mới lễ phép thu hồi tầm mắt.

Đương nhiên ba vị trợ lý nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói đến việc nhắc nhở lão đại về vết son môi trên áo.

Cứ như việc riêng của Giang Tịch không ai có gan xen vào.

Ngược lại Triệu lão gia nhìn thấy cảnh này rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Ông hơi hé miệng, lắp ba lắp bắp một hồi cũng không nói nên lời, chỉ chậm rãi gọi Giang Tịch một tiếng.

Giang Tịch hướng về phía bên này chậm rãi lên tiếng, “Triệu lão gia, việc đầu tư ở Sở Liêu, lúc trước đã mời ngài vào văn phòng đã bàn bạc ổn thoả, hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

Dừng một chút anh mới tiếp tục bổ sung: “Nếu còn việc gì khác thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục ngồi xuống bàn bạc.”

Triệu lão gia nhất thời “Ai ai”, “Quả thật là không có vấn đề gì quá lớn, bác hôm nay đến đây từ phòng họp bên đó chỉ mong cháu có thể giúp bác một việc.”

Triệu Lan đứng kế bên Triệu lão gia nghe đến đây sắc mặt mới hơi hoà hoãn chút ít.

Khi Giang Tịch bước ra, cô ta nhìn lên cổ áo của anh liền thấy dấu son môi. Tuy trên mặt không có biểu hiện gì nhưng lại ngầm hung hăng nắm chặt lấy khuỷu tay Triệu lão gia.

Giang Tịch vẫn giữ nguyên vẻ mặt, bình tĩnh lẳng lặng chờ Triệu lão gia nói tiếp.

Triệu lão gia cảm thấy Giang Tịch vẫn sẽ cho mình mặt mũi, nghĩ đến đây ông liền chậm rãi nói tiếp.

“Lan Lan nhà bác gần đây có làm một bài phỏng vấn cho chuyên mục kinh tế tài chính, nó nói lần trước có liên hệ bên này của cháu nhưng vẫn chưa được đáp ứng. Bác nghe nói lúc trước hai đứa còn học chung trường cao trung, nể tình hai đứa là bạn học cùng trường, không thì nể mặt bác cũng được, cháu giúp nó lập một chút công trạng nhé?”

Nghe ông mình nói vậy, Triệu Lan cũng chỉ nhìn chằm chằm biểu hiện của Giang Tịch.

Từ khi anh về nước rồi tiếp quản Giang thị, ổn định vị trí của bản thân, cô ta cũng chỉ nghe tin tức của anh từ khắp mọi nơi chứ chưa hề chạm mặt anh dù chỉ một lần.

Lúc trước học cao trung hai người cũng không tiếp xúc quá nhiều, ngoại trừ cái lần anh thẳng thừng từ chối tình cảm ấy. Vậy mà đi lòng vòng qua mấy năm rồi cô ta vẫn không thể quên được anh.

Cô ta đã từng cho rằng, anh lãnh đạm với mọi thứ như vậy hẳn sẽ không đồng ý hôn nhân mà hai gia tộc đã định sẵn.

Nhưng cho đến khi tin tức đính hôn của anh và Quý Minh Châu tràn ngập khắp các mặt báo thì ký ức trong cô ta cứ ào ào quay trở về khoảng thời gian trước đây.

Năm ấy, khung cảnh học cao trung như được tái hiện lại nguyên vẹn.

Triệu Lan cảm thấy suy nghĩ của cô ta là hoàn toàn đúng.

Vì so sánh với Quý Minh Châu, cô ta chắc chắn sẽ là một người mẹ hiền, một nàng dâu thảo hơn hẳn. Cô ta sẽ là một hậu phương vững chắc cho anh.

Giang Tịch lạnh nhạt liếc nhìn hai người một vòng, “Giang thị vừa mới tiếp nhận phỏng vấn cho đài lớn về định hướng phát triển và về mặt quản lý bên trong. Còn về những vấn đề khác, công ty tạm thời không muốn để lộ quá nhiều tin tức ra bên ngoài.”

Lời nói ấy không khác gì một lời cự tuyệt.

Thương trường phức tạp, đi tới đi lui cũng chỉ có nhiêu đó thủ đoạn. Chỉ cần một cái liếc mắt hay một cái nhấc chân nhấc tay cũng đã biết được đối phương muốn nói gì tiếp theo rồi.

Địa bàn của Triệu gia dù sao cũng chỉ là ở phía Bắc, so với những công ty hào môn thế gia ở đây, trụ sở của Triệu gia đặt tại thành Nam đã sớm không đáng để nhắc đến.

Đặc biệt mấy hậu bối của Triệu gia đã không thể làm nên trò chống gì nữa rồi.

Nói cách khác, Triệu gia bây giờ đã không có tiếng nói gì quá lớn trong giới hào môn thế gia. Mặc dù Triệu lão gia đã tung hoành nửa đời người, bây giờ cũng chỉ có thể lui về phía sau mà thôi.

Tình cảm thì tình cảm, nhưng cũng không vì thế mà nghĩ mình cậy già mà được phép lên mặt, một lần thì còn có thể cho qua, đến lần thứ hai rồi thì mọi chuyện không còn dễ nói nữa.

Nghe xong những lời này của Giang Tịch, Triệu lão gia cũng phải sửng sốt mất vài giây, cũng không tiếp tục khẩn cầu nữa mà chỉ vuốt râu cười ra tiếng, “Ừ, ừ cháu nói cũng phải.”

Dừng một lát rồi mới ý vị sâu xa lên tiếng, “Người trẻ các cháu bây giờ ai cũng có những suy nghĩ của riêng mình rồi.”

Triệu Lan đứng một bên nghe từ đầu đến cuối cũng đã bắt đầu có điểm nóng nảy.

Cô ta nhỏ giọng hô lên, sau đó còn nũng nịu lắc lắc tay áo Triệu lão gia, giọng nói mang theo vẻ nôn nóng khó phát hiện, “……Ông ơi! Ông đã nói là sẽ giúp con rồi kia mà.”

Lúc này Triệu lão gia đã không còn lên tiếng đáp lời nữa mà chỉ lẳng lặng rút khuỷu tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cháu gái mình.

Cũng chỉ an ủi vậy thôi chứ không hề có ý định giúp cô ta nói chuyện nữa.

Giang Tịch nhìn Triệu lão gia khẽ gật đầu sau đó nghiêng người nhìn vị trợ lý đang đứng phía sau, “Trợ lý Ứng, tiễn Triệu lão gia và Triệu tiểu thư xuống.”

……

Trong khi đó Quý Minh Châu vẫn đang đứng dặm lại son môi trong thang máy, lúc này mới lượn lờ từ trong thang máy đi ra.

Những người ở dưới đây ai cũng biết cô vừa từ trong văn phòng giám đốc đi ra, mỗi người đều mang theo trong đầu những suy nghĩ khác nhau.

Nhưng tưởng tượng đến câu nói cuối cùng kia của mình đã trực tiếp chặn hết đường của Giang Tịch, lại không cho anh có cơ hội đáp lại thì tâm tình của Quý Minh Châu lại một lần nữa tốt lên.

Sau khi cô đi qua đại sảnh Giang thị, các bà thím lại lần nữa ghé vào cùng nhau.

―― “Nghĩ tới nghĩ lui thì tôi vẫn cho rằng đó là tiểu thư nhà họ Quý.”

―― “Tôi cũng thấy vậy, tuy rằng lần này mặt cũng chưa nhìn thấy, nhưng nhìn dáng người đó, nhìn tấm lưng đó đi, nhìn cái ót ưu việt đấy xem, quả thực là vưu vật nhân gian a.”

―― “Không thể không nói, cô ấy lên đấy lâu lắm rồi mới xuống đó nha, hắc hắc.”

Dăm ba câu chuyện phiếm, mọi sự chú ý đều bị dời sang vấn đề khác. Nội dung xoay quanh Giang tổng và vị hôn thê kiều diễm đã làm những chuyện gì khó nói trong văn phòng ở tầng cao nhất, nhất thời đề tài mới này như ngòi nổ được mọi người xôn xao bàn tán.

Đương nhiên, đương sự chính trong câu chuyện là Quý Minh Châu không hề biết đến việc này.

Sau khi cô từ Giang thị ra bên ngoài, đi thẳng một mạch trên đường lớn của Lệ Xá, bởi vì khoảng cách khá gần, cho nên cũng không cảm thấy mệt.

Không thể không nói, lâu rồi không thấy ánh mặt trời, giờ khắc này được tắm trong ánh nắng ấm áp, cả người cô đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Quý Minh Châu chợt nhớ đến những lời Quý Thiếu Ngôn đã dặn dò với cô lúc giữa trưa, dứt khoát liền thừa dịp thời gian này, đến cửa hàng dạo nọ lấy nút tay áo cùng vòng cổ.

Một đường thẳng tới cửa hàng, cửa hàng trưởng nhìn thấy cô liền đặc biệt nhiệt tình tiến ra tiếp đón, tuy rằng Quý Minh Châu đã lâu rồi không đến, nhưng ấn tượng của cô đối với người khác lại tương đối sâu đậm.

Khi cô đang đứng ở quầy để lấy vòng cổ thì WeChat lại “Ong ong” vang lên.

Quý Minh Châu click mở ra, là tin nhắn từ trung tâm yoga cô đã đăng kí từ trước, họ đã tìm được thầy dạy cho cô.

Trung tâm yoga: “Quý tiểu thư, dựa theo yêu cầu tìm thầy dạy yoga 1vs1, trung tâm chúng tôi đã tìm được người phù hợp, thông tin cá nhân của cô ấy tôi đã gửi vào hộp thư của cô rồi, mong cô kiểm tra.”

Trung tâm yoga: “Nếu hết thảy không có vấn đề gì, cô có thể thêm WeChat cá nhân của cô ấy, đây là danh thiếp.”

Trung tâm yoga: “Đã giới thiệu cho bạn một người mới ――[ hộp nhạc ].”

Quý Minh Châu click mở hòm thư, lướt qua nhanh như gió, nhanh chóng xem hết, cảm thấy rất vừa lòng.

Sở dĩ cô yêu cầu hình thức một với một là vì tính hiệu quả của thể nghiệm này, thuận tiện cũng có thể rèn luyện thân thể một chút. Đôi khi chờ linh cảm tới, hoặc là thời điểm quá mức nhàn rỗi, Quý Minh Châu mới nhận ra mình đã cắt nối biên tập video đến khuya.

Lý lịch sơ lược của lão sư yoga thực sạch sẽ, sinh ra ở Giang Nam, hình như còn là nhân sĩ đã về nước, chắc cỡ tuổi cha mẹ cô thôi.

Xem thêm một ít ảnh chụp, thân hình quả thực là nữ nhân Giang Nam danh bất hư truyền, vừa linh động lại nhu hòa.

Nhìn đến đây, cô click mở WeChat, trực tiếp mở khung thoại của trung tâm yoga ―― Quý Minh Châu: “Tốt, cảm ơn nhiều.”

……

Quý Minh Châu không đi dạo ở Lệ Xá quá lâu, sau khi cô cầm vòng cổ liền dứt khoát tự mình đi bộ trở về bách duyệt.

Kỳ thật khi cô đi du học Úc đã có bằng lái quốc tế, ở bên kia cô cũng đã mua xe rồi.

Chỉ là khi về lại Ngân thành chưa được bao lâu nên vẫn luôn không có cơ hội mua xe.

Lần trước Quý Thiếu Ngôn có hỏi qua, Quý Minh Châu khi đó còn đang vội vàng thu thập dọn sang bách duyệt nên đã nháy mắt ném chuyện này ra sau đầu.

Bất quá cũng không cần phải quá vội vàng, nếu ngày nào đó cô rảnh sẽ lại đi nhìn xem.

Dù sao có xe riêng để đi cũng sẽ tiện hơn rất nhiều.

Vì là mùa đông nên bầu trời cũng nhanh chóng sập tối.

Thời điểm cô trở lại bách duyệt thì màn đêm đen lạnh lẽo cũng đã nặng nề buông xuống, trung tâm thành phố đã bắt đầu hiện lên các mảng đèn rực rỡ.

Quý Minh Châu trực tiếp bấm thang máy của khu căn hộ, phóng tầm mắt nhìn qua, trong phòng là một mảnh đen sì u ám, hẳn là không có ai.

Nói cách khác, Giang Tịch chắc là còn chưa trở về.

Ngay tại huyền quan hình tròn có trang bị đèn cảm ứng, khi cô còn đang đổi giày thì đèn trong phòng tự sáng lên, mang theo không khí ấm áp.

Quý Minh Châu mới từ thang máy ra nên vẫn chưa nói chuyện điện thoại với Liên Đường xong.

Thanh âm của Liên Đường truyền đến khá ồn ào náo động, phỏng chừng chắc lại đang đi bar rồi ――

“Tiểu Bát à, tớ thấy cậu phát WeChat nên chắc bây giờ đã về đến nhà rồi phải không?”

“Ừ, tớ vừa về nè.” Quý Minh Châu cong đầu kẹp di động, đáp.

“Sao cậu không để cho Giang Tịch chở cậu về?”

Sau khi Quý Minh Châu đổi dép lê, mũi khẽ hừ một tiếng, “Thôi đi, nếu thực sự có ngày nào đó anh ấy hứng lên muốn chở tớ về, thì chắc lúc ấy khuya khoắt tớ mới có thể về đến nhà mất.”

Không khí của Liên Đường bên kia thật sự là quá mức ồn ào, thanh âm trả lời không rõ ràng, nhưng nội dung trêu chọc thì vẫn như cũ không hề thay đổi ――

“Nga u ~ sao tớ lại nghe có mùi oán phụ đang chỉ trích chồng mình thế nhỉ ~~”

“Thôi thôi ngưng giùm tớ đi.” Quý Minh Châu căm giận lên tiếng, “Tớ đang cẩn thận suy nghĩ, anh ấy đại khái chắc là cố ý biến miệng tớ thành ra như vậy, cái tên Giang Tịch cẩu nam nhân này.”

Quý Minh Châu vừa nói vừa hướng phòng khách đi đến, sau khi nói thêm vài câu ít ỏi nữa liền treo điện thoại.

Ấy vậy mà khung cảnh trước mắt đã phải khiến bước chân cô ngay lập tức dừng lại.

Một thân ảnh thon dài đang đứng ở quầy bar bên cạnh phòng bếp.

Giang Tịch rõ ràng đã nhìn thấy Quý Minh Châu từ huyền quan đi đến, nhưng vẫn luôn yên lặng mà nhìn cô, tầm mắt khóa chặt cô như bóng với hình.

“Cẩu nam nhân?” Hai tay ôm vai, hàng mi thoáng giương lên, thanh âm thực lạnh, “Nếu tôi nhớ không lầm, sáng nay cô còn gọi tôi là darling đấy.”

Tuy rằng từ khía cạnh nào đó mà nói, cô bị bắt tại trận vì nói sau lưng anh, nhưng Quý Minh Châu đã kịp thời ổn định lại tinh thần.

Án binh bất động, hiểu được rằng chờ đợi cùng nhẫn nại mới là thượng sách!

“Không rõ lắm, nghĩ không ra, tôi có nói như vậy ―― sao?” mày đẹp Quý Minh Châu thoáng nhíu lại, cứ như là lần đầu tiên nghe thấy cái cách xưng hô như thế này, “……… Darling?”

Cô cố gắng cường điệu hai chữ này, rồi sau đó cố tình lảng tránh sự thật là cô đã kêu Giang Tịch là “Cẩu nam nhân”, bắt đầu nói sang chuyện khác, “Tôi chỉ nhớ mang máng là từ tôi nói là từ tiếng Anh.”

Darling cùng darling, rõ ràng là hai loại khái niệm.

(Lời edit: Darling có hai nghĩa nha, một là anh/em yêu, hai là tốt bụng ^^)

Lúc này đã rúc vào sừng trâu rồi, không lươn lẹo không được.

Giang Tịch còn chưa lên tiếng, thì một vật thể hoa hòe loè loẹt đâm thẳng vèo vèo vào chân Quý Minh Châu, cô thoáng ổn định tầm mắt, hóa ra là tên người máy nhỏ Tomi đã lâu rồi không thấy. Từ lần trước không có điện, Quý Minh Châu cũng không biết nó bị Giang Tịch ném đến cái góc nào rồi.

Hiện tại người máy nhỏ khí huyết sung mãn sống lại, chỉ hướng đến mắt cá chân của cô mà cọ cọ, lời nói trong miệng phát ra vô hạn tuần hoàn ――

【Tomimi là người ủng hộ trung thành nhất bên cạnh nữ chủ nhân, hoan nghênh về nhà, muamuamua~】

Cái âm thanh “Mua a” cuối cùng kia đã được cài đặt bên trong cơ thể nó thông qua con chip, tuy chỉ là thanh âm máy móc lãnh khốc vô tình, nhưng lại rất có từ tính, còn mang theo thanh âm như trong hộp đêm.

Giang Tịch không cho Quý Minh Châu quá nhiều thời gian để thắc mắc.

“Cho nên hiện tại.” Anh hắng giọng nhắc, “Cô nhớ lại lời hôm nay mình nói rồi à?”

Giang Tịch chỉ đến câu cuối cùng mà người máy nhỏ đã nói kia.

Mặc kệ là darling nào thì nó vẫn là darling, cái thanh âm “mua~” tóm lại vẫn không thể chạy thoát.

“Kia…… Tôi còn chưa hỏi anh, sao anh trở về rồi mà không bật đèn?” Lời nói ở trong miệng Quý Minh Châu thay đổi đến vài vòng.

Giang Tịch nghe vậy, ngón tay chỉ lên đèn treo trên quầy bar, “Đèn bên này vẫn bật.”

Quý Minh Châu làm bộ trả lời hai tiếng, rồi sau đó không để ý đến chuyện bên ngoài.

Nhưng có những phiền toái khác vẫn chưa chịu buông tha cho cô, cái tên người máy nhỏ có trí tuệ này giống như một tên rình rập vậy ――

Trước mắt là cô không lùi chân lại được vì đã bị Tomi giữ chặt.

“Giang Tịch, anh tính chừng nào thì ngắt điện nó?”

Giang Tịch nhàn tản dựa vào bên cạnh quầy bar, thoáng nâng cằm nhìn người máy nhỏ.

Tomi bắt được mệnh lệnh, liền giành trước trả lời.

【 nữ chủ nhân, là tự em nạp điện, lại còn là điện từ năng lượng mặt trời, vừa bảo vệ môi trường lại rất tiết kiệm ~】

Từ từ.

……… Nơi này thật sự không có thể xác của nhân loại mà chỉ là người máy với trí tuệ nhân tạo thôi sao?

Quý Minh Châu mím môi, mềm giọng nói, “Giang Tịch……Anh…..Anh kêu nó tránh sang một bên đi.”

Chân mày Giang Tịch hơi nhướn nhưng vẫn thờ ơ, “Đây là thái độ cầu xin người khác của cô sao?”

Quý Minh Châu cứ như vậy mà khó xử ở phòng khách, không khí giữa hai người thoáng càng trở nên giằng co.

Sau một lúc lâu, cô chỉ cảm thấy hôm nay đi dạo một vòng đường cái Lệ Xá là một quyết định không thể sáng suốt hơn.

Cửa hàng kia làm cho cô bỗng nhiên nhớ tới lần trước Quý Thiếu Ngôn bảo đến đó lấy nút tay áo, lúc trước cô vô luận như thế nào cũng không hề nhớ đến phải lấy nút tay áo, vào giờ phút này, phảng phất như có một năng lực vô hình khiến cô không thể không nghĩ đến.

Như là vận may đột nhiên buông xuống, cô đột nhiên bắt được giải thưởng lớn vô tình giáng xuống đầu ――

“Tôi có lễ vật cho anh, thật sự.”

……

Quý Minh Châu lén quay trở về phòng thay đổi bộ quần áo.

Rồi sau đó, cô đi thẳng đến phòng giữ quần áo, từ nơi để vật phẩm trang sức lấy ra được một chiếc hộp được trang trí tinh xảo.

Hộp được bọc bằng nhung màu xanh đậm, bên ngoài thắt một chiếc nơ bướm màu trắng.

Bên trong là nút tay áo vô cùng đơn giản, chỉ được trang trí bằng một viên ngọc ở chính giữa, đèn phòng giữ quần áo chiếu rọi xuống khiến cho nó càng trở nên lung linh rực rỡ.

Không thể không nói, ánh mắt của Quý Thiếu Ngôn khá tốt, rất giống với gu thẩm mỹ của cô.

Vì vậy Quý Minh Châu vẫn luôn tin tưởng ông về những khía cạnh như thế này.

Quý Minh Châu khẽ ước lượng cái hộp nhỏ trên tay, trở lại mép giường lấy di động mình vừa đặt xuống.

Màn hình di động vừa sáng thì tin tức đột nhiên đập vào mắt.

Tầm mắt Quý Minh Châu dừng một chút.

Suy cho cũng những cái tên ngày hôm nay đã từng gặp qua xem như vứt đi không được. Không muốn nhớ cũng phải nhớ.

Triệu Lan lại đăng lên một tấm ảnh chụp bản thảo, tiêu đề là ――

【 Mọi thứ đã được an bài ổn thỏa, thỉnh quý thính giả rửa mắt mong chờ, chủ nhật 8 giờ tối sẽ là chuyên mục sưu tầm kinh tế tài chính, chúng ta không gặp không về ~】

Ý nghĩa của việc mọi thứ được an bài ổn thỏa là……?

Chỉ có một khả năng, đại khái, có lẽ là Giang Tịch đáp ứng rồi.

Kỳ thật hành động hôm nay của cô ở văn phòng Giang Tịch, ba phần chơi, bảy phần nháo. Tóm lại, không đem vị Triệu Lan kia để ở trong lòng.

Trong tiềm thức chỉ cảm thấy, Giang Tịch hẳn là sẽ không dễ dàng chấp nhận.

Giang gia cùng Quý gia giao thiệp đã lâu, hai người từ nhỏ tuy rằng không phải vẫn luôn ở bên nhau, nhưng cũng xem như quen biết hiểu nhau khá rõ.

Hai người là bạn học với nhau cho đến khi cùng nhau bước vào trường trung học quốc tế.

Sau này hai người từng người một xuất ngoại, mới xem như chân chính tách ra, không còn gặp mặt như trước.

Nhưng cô cũng không hẳn là không có chút hiểu biết nào đối với Giang Tịch, rất nhiều chuyện, anh rất có nguyên tắc của bản thân, sẽ không dễ dàng bị người khác phá vỡ.

Bị giam giữ trong lồng ng-ực đó là một trái tim lạnh lùng.

Nguyên nhân chính là vì anh luôn duy trì vẻ đạm mạc bình tĩnh, nhưng thủ đoạn cố tình lại hung ác, thế mà cứ như vậy được Quý Thiếu Ngôn để vào mắt. Không nói đến gia thế hai nhà tương đương nhau, Giang gia đối với Quý Minh Châu lại khá vừa lòng, điều này rõ ràng ai cũng biết.

Ấy vậy mà nhìn cái dạng…… Nam nhân này cứ như vậy mà đáp ứng Triệu Lan sao???

Tên cẩu nam nhân 24K.

Cô nhớ tới hình ảnh của Giang Tịch khi cô mới vào cửa, cả người đều lười biếng mà dựa bên cạnh quầy bar.

Bên trên quầy bar có đặt một chai rượu vang đỏ cùng mấy ly rượu chân cao, có thể thấy bên trong đã có dấu vết được động qua.

Hiển nhiên, anh đã trở về được một thời gian rồi.

Không biết chuyện gì có thể khiến cho con người ta vui vẻ như vậy, làm cho anh cao hứng đến quên cả trời đất.

Xung quanh còn bày thêm………Một đống thức uống khác nhau!

Tầm mắt Quý Minh Châu lại rơi xuống hộp đựng nút tay áo được đóng gói xinh đẹp, sự hào hứng trong mắt dần trở nên tan rã.

Kỳ thật sau khi nghe lời đề nghị của Quý Thiếu Ngôn, đáy lòng Quý Minh Châu liền dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu.

Muốn cô chủ động trước mặt Giang Tịch, không thể nghi ngờ điều này sẽ khiến cô nhớ tới mùa đông rét lạnh nhiều năm trước, nhớ đến cái mím môi thẳng tắp của đối phương.

Buổi tiệc sinh nhật ấy, khi đó mắt anh cùng màn đêm hậu viện giống nhau đến không ngờ, lạnh lẽo.

Cô ra ngoài cùng với một trái tim nóng hổi, nhưng chung quy vẫn bị đông lạnh dưới thời tiết như vậy.

Quý Minh Châu không nghĩ sẽ lại thể nghiệm qua cái cảm giác đó thêm một lần nào nữa, những thời điểm như thế này sẽ đều tự nhắc nhở chính mình, chuyện quá khứ đều vùi xuống đất, ai mà chả có thời niên thiếu cuồng si, ai mà không có chút xao động tuổi dậy thì.

Nghĩ như vậy, nên chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt chợt rộng mở thông suốt.

Lắc đầu, Quý Minh Châu đem đủ loại nỗi lòng đè ép xuống.

Cô mới vừa đứng dậy, tay còn chưa cầm lấy cái hộp nhỏ kia, thì nghe thấy có người gõ cửa phòng ngủ cô hai cái ―― “Ra ăn cơm này.”

……

Quý Minh Châu đi dạo một vòng ở Lệ Xá nhưng vẫn chưa kịp dùng cơm, đi rồi một đường trở về nên cũng có chút đói.

Giang Tịch nhận lấy nhiệm vụ nấu cơm, có đôi khi cô đơn thuần coi anh như bạn ở chung nhà và kiêm luôn là người lo cơm nước, cũng không phải là không có lý do.

Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thế mà trù nghệ của cô vẫn như cũ dừng lại ở trên vạch xuất phát. Quý Thiếu Ngôn còn thỉnh đến cho cô đầu bếp có chuyên môn, nhưng cô chỉ biết làm một ít salad đơn giản hoặc là sandwich.

Trái lại Giang Tịch lớn lên đã là thiếu gia ngậm thìa vàng, ấy vậy mà kỹ xảo nấu cơm lại vô cùng tốt, rất thành thạo quen thuộc.

Quan trọng nhất chính là, cư nhiên còn có thể hoàn mỹ phù hợp với khẩu vị của cô.

Quý Minh Châu đang trên đường đi đến bàn ăn, nhìn bầu không khí xem như không tồi, trực tiếp đem cái hộp kia chậm rãi đẩy ra trước mặt.

“Đây, cho anh.”

Quý Minh Châu nói xong, đột nhiên nhớ đến lại bổ sung thêm, “Cái kia, hôm nay tôi làm dơ quần áo của anh, lễ vật này……Xem như là bù đắp được không?”

Tùy tiện nghĩ lại thì nhớ ra chính mình trong lúc vô ý đã phá hoại mất áo sơ mi của Giang Tịch.

Cô biết rằng anh luôn theo đuổi sự hoàn mĩ, đối với áo sơ mi luôn có những yêu cầu nhất định.

Giang Tịch nghe xong những lời này, hơi rũ mắt nhìn cái hộp nhung đang đặt trên bàn.

“Ba tôi muốn đưa cái này cho anh, cũng coi như là lễ vật tôi tặng anh, tôi cũng có nhưng chỉ có điều nó là vòng cổ.”

Giang Tịch vươn tay lấy chiếc hộp mà cô đang cầm, nhàn nhạt trả lời, “Được.” Động tác ấy khiến cho đầu ngón tay anh khẽ sượt qua tay cô.

Quý Minh Châu chỉ cảm thấy tay mình là một mảng đỏ rần, từng chút từng chút một lan dần lên.

Nhìn thấy anh vui vẻ tiếp nhận như vậy, cũng không thèm hỏi han thêm câu gì, nhìn cảnh thuận lợi này trước mắt lại khiến cô ngứa miệng muốn bật ra một vài câu hỏi.

Vốn dĩ lúc nãy dọc đường đi đến bàn ăn, cô đã soạn sẵn trong đầu một kế hoạch hoàn hảo, nhất định phải đánh đòn phủ đầu, chất vấn anh khiến anh không còn chỗ nào để trốn thoát.

Sắp đến thời khắc mấu chốt ấy vậy mà anh lại duy trì vẻ trầm mặc.

……

Sau khi Quý Minh Châu ăn cơm xong thì ngồi ở phòng khách chơi điện thoại một lát, rồi sau đó nhanh chóng quay về phòng.

Hôm nay quả là một ngày dài đối với cô, cho nên dứt khoát quay về phòng sớm để thả lỏng một chút trong bồn tắm.

Nước ấm từ từ dâng lên đem ý thức cô chôn vùi, chỉ cần để mặc mọi thứ thì mỗi một tế bào trong cơ thể đều mở rộng ra, kêu gào thoải mái.

Quý Minh Châu híp mắt mở thêm một ít nhạc để thư giãn.

Hương hoa hồng lả lướt, thêm vào đó có khói bốc lên mờ mịt tràn ngập hết tứ phía, cô vừa nghe nhạc vừa khẽ nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu tắm xong rồi nên quyết định dọn dẹp một chút, sau đó buộc áo choàng tắm lỏng lẻo rồi mới quay sang chuẩn bị đi rửa mặt.

Quần áo ngủ cô cũng có mang vào nhưng chưa kịp mặc nên vẫn treo nó trên móc áo.

Sau khi làm xong các bước chu trình dưỡng da mỗi tối, Quý Minh Châu chống hờ hai tay lên bồn rửa, hơi cúi người, tầm mắt rơi vào thân ảnh đang đứng trước gương.

Ngâm mình xong nên cả người đều phơn phớt hồng, ngay cả mặt của cô cũng hây hây đỏ, phấn nộn như có thể bấm ra nước, đôi mắt đào hoa như một dòng ôn tuyền, thấp thoáng cả người toát lên nét tươi đẹp như bông hoa mới nở.

Quý Minh Châu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ban chiều, khi cô còn ở trên tầng thượng của Giang thị, chính là cái tư thế này phủ lên người Giang Tịch.

Bộ dạng lúc ấy giống hệt như bây giờ.

Nhìn được mình trong gương một lúc cô mới choàng tỉnh, từ từ lấy quần áo trên móc mặc vào thì cửa phòng tắm lại truyền đến thanh âm cào cửa.

Thêm vào đó là tiếng nói máy móc của người máy vang lên, ở bên tai lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

【Nữ chủ nhân ơi, cô có muốn em bật nhạc không?】

Hoá ra đây là ――

Nghe được nhạc phát ra trong phòng cô nên đã tự tìm đến đây sao?

Quý Minh Châu mới chợt nhớ ra, cô về phòng nhưng không có thói quen khoá cửa. Nói cách khác phòng ngủ cô hiện tại không khoá.

Kỳ thật thói quen này của Quý Minh Châu hình thành không phải không có lý do. Vì lúc trước khi còn ở Quý trạch, ai cũng phải gõ cửa rồi mới được vào. Cửa phòng cô có mã vân tay, vì vậy mỗi khi cô đọc sách không cần phải đứng lên mở cửa, rất tiện lợi.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, do cô sơ suất nên tên người máy tí hon này mới có cơ hội lẻn vào đây.

Nó ở bên ngoài đi tới đi lui mấy vòng, bày ra tư thế nếu cô không lên tiếng sẽ không đi ra.

“Cái tên gia hoả này thật sự đã thành….thành tinh rồi sao?”

Bên kia nhanh chóng đáp lại ――

【Nữ chủ nhân, em nguyện vì cô mà cống hiến hết sức lực mua~】

Quý Minh Châu chỉ cảm thấy nó cùng với chủ nhân đích thực của nó kia không khác gì nhau về độ mặt dày, dứt khoát đóng cửa phòng tắm kín lại sau đó tiếp tục bật thêm một vài bài hát nữa.

Xuyên qua cửa phòng tắm, tiếng nhạc êm dịu tiếp tục vang lên.

Quý Minh Châu mới chậm rãi thở ra.

Thời điểm cô một lần nữa duỗi tay lấy bộ quần áo treo trên móc, thì bên ngoài vang lên một đoạn bài hát, vì nghe được đoạn nhạc này mà bước chân của Quý Minh Châu như đeo chì, hoàn toàn không thể di chuyển.

Bất quá cũng chỉ dừng lại một lát, cả người cô trực tiếp ngả về phía bên này.

Trước khi ngã xuống, bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng nhạc cao vút ――【Trước khi chết thì phải yêu, không nhuần nhuyễn sẽ không thoải mái】

Lúc này không phải vì yêu mà chết, mà là chết rồi mới cảm thấy sảng khoái, thoải mái. ????

Quý Minh Châu ở thời khắc mấu chốt, nhanh chóng nắm được cái bệ, nhưng vì động tác không quá nhanh nhẹn nên căn bản nắm không tới, chỉ túm được một góc để làm điểm tựa, từ từ đi xuống rồi trực tiếp lệch qua bên phải.

Mắt cá chân truyền đến một cỗ đau đớn bén nhọn.

Quý Minh Châu dựa gần, khẽ hô đau, nhưng cũng chỉ cảm thấy nhoi nhói như kim đâm mà thôi, tiếng kêu ban nãy cũng chỉ là một chút hoảng hốt.

Âm nhạc bên ngoài giờ phút này lại đột ngột im bặt, Tomi từ từ tiến đến khẽ cào cửa.

【 nữ chủ nhân? 】

【 nữ chủ nhân! 】

【 nữ chủ nhân cô mau trả lời em đi! 】

Quý Minh Châu giận sôi máu: “Tránh xa tôi ra!”

Tomi trầm mặc nửa giây, xong sau đó hình như nó đã thật sự nghe lời mà tránh xa.

Quý Minh Châu vặn vẹo chân mình, vừa định chậm rãi đứng lên thì cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, phát ra tiếng “Phanh –“. Cây chổi trực tiếp văng ra, rơi xuống nền đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy.

Giang Tịch xuất hiện trước mắt cô như một vị chúa cứu thế.

“G—G?” Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã lập tức bị nâng lên.

Giang Tịch chân dài, chỉ ba bước là đã đến giường, sau đó cũng không thả chậm tốc độ mà trực tiếp ném cô xuống mép giường.

“Chờ tôi.” Sau khi bỏ lại những lời này thì anh lập tức quay lưng bước ra ngoài.

Quý Minh Châu nhìn theo hướng bóng người vừa biến mất kia, cửa phòng cũng chỉ khép hờ.

Đèn hành lang bên ngoài nhè nhẹ hắt vào, tạo nên một cái bóng mờ ảo, nhìn cái bóng ấy đến thất thần thì trong đầu cũng tự hỏi liệu tất cả sự việc xảy ra ban nãy hình như có chút không chân thật.

Nệm khá mềm nên sau cái ném vừa rồi vẫn còn nhẹ rung thêm vài lần nữa.

Người này có phải quá mạnh bạo rồi hay không, người cô thậm chí còn không bằng một miếng nhựa nữa oa oa oa!

Quý Minh Châu khẽ vươn tay nên không chú ý đến động thái ở cửa vì chỉ một lúc sau Giang Tịch đã nhanh chóng quay trở lại rồi.

Trên tay anh xách theo hòm thuốc, sau khi mở ra thì thấy đã đang cầm thuốc chữa trị khẩn cấp dùng trong trường hợp bị bong gân, “Đau chỗ nào?”

Quý Minh Châu thấy anh nghiêm túc như vậy nhất thời sửng sốt, “Không sao, chân chỉ bị trầy chút xíu thôi.”

Còn chưa kịp nói “Hiện tại đã không còn đau nữa” thì anh đã lên tiếng ngắt lời, trực tiếp cầm mắt cá chân lên —

“Đừng lộn xộn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!